Thành phố S là thành phố phương nam bốn mùa không hề rõ ràng, một năm bốn mùa phồn hoa tựa như gấm, cây xanh bóng mát, duy chỉ có từ trên cây hoa gạo mới có thể thấy chút thay đổi của bốn mùa, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông cụ thích cây gạo.
Cuối đường nhỏ chính là căn nhà cũ được truyền lại mấy trăm năm, hoàn toàn khác với biệt thự tân thời, vô luận tân trang bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối đều giữ vững được nét cổ xưa, tất cả đồ xài trong nhà đều là tổ tiên lưu truyền lại, hương xưa màu xưa, mấy trăm năm truyền lại, mỗi một cái bàn, cái ghế đều được người làm lau bóng loáng, trên tường treo đầy tranh thủy mặc, cách cục mỗi căn phòng đều khác nhau, nhưng chưng bày cơ bản thì giống nhau, đều là đồ cổ, cả ngôi nhà lộ ra cảm giác quý tộc cổ đại.
Chủ vị phòng khách, một ông cụ tinh thần phấn chấn đang ngồi là Mục Chấn Hoa, cả người mặc đường trang xanh đậm bằng tơ tằm, đang ngồi ngay thẳng, không có một chút vẻ già lụm khụm nào, ánh mắt có thần chứng tỏ lúc ông cụ này còn trẻ quyết đoán cỡ nào, cực kỳ giống quân vương cổ đại yên lặng chờ triều thần tới, làm cấp trên nhiều năm, tự có một cổ dáng vẻ không giận mà uy.
Lão quản gia Thẩm Khôn cẩn thận hơi cúi người đứng cách Mục Chấn Hoa không xa.
Ông ấy giống như dì Dung, đều là lão thần tử của nhà họ Mục, mấy đời phục vụ nhà họ Mục, bọn họ ở nhà họ Mục cũng phục vụ được nửa đời rồi.
Ba người lần lượt chào hỏi Mục Chấn Hoa xong, chuẩn bị ngồi xuống, Mục Chi Lam cùng Mục Cận Thần chia ra ở hai bên ông cụ, Mục Vũ Hạo ngồi kế Mục Cận Thần.
"Cô chủ, cậu chủ, cậu chủ nhỏ, cậu chủ đã trở lại rồi, ông chủ cứ chờ cậu mãi.
" Lão Thẩm nghênh đón, kéo ghế giúp Mục Cận Thần cùng Mục Vũ Hạo.
Sau khi Dì Dung kéo ghế ra cho Mục Chi Lam xong, tự nhiên lui qua một bên, hơi khom người đứng yên.
"Bác Thẩm, lời này của ông cháu không thích nghe, nghe giống như ông ngoại chỉ thích mỗi mình cậu vậy.
" Ở bên cạnh ông cụ còn hoạt bát như vậy, có lẽ cũng chỉ có mỗi Mục Vũ Hạo.
Lão Thẩm vui vẻ nói, "Phải phải, lão Thẩm lỡ lời, ông chủ cứ chờ mọi người mãi.
"Ánh mắt sắc bén của ông cụ lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Mục Cận Thần, giọng có chút không vui, "Càng ngày càng không hiểu quy củ, trở về nước làm sao không về nhà trước?"Mục Cận Thần không nói không rằng ngước mắt đón lấy ánh mắt của ông cụ, "Trước tiên về quê hỏi thăm sức khỏe của ông nội.
"Mục Chấn Hoa" Hừ " một tiếng, lại chuyển sang đề tài khác, "Chuyện con nhóc nhà họ Lý là sao? Một cuộc hôn nhân mà ầm ĩ như vậy, cưới con bé kia đối với con, đối với nhà họ Mục đều có ích, con cũng không còn nhỏ, cũng nên quyết định đi.
""Cha, con và ông nội đã bàn bạc với nhau, chuyện hôn nhân do con chọn, con đối với cô Lý cũng không có tình cảm, tìm được người hợp ý đương nhiên sẽ quyết định, xin cha đừng bận tâm chuyện này nữa.
"Mục Chấn Hoa nửa híp mắt nhìn Mục Cận Thần, không khó nhìn ra, trên người Mục Cận Thần có bóng dáng của ông cụ Mục, nhất là cổ khí thế không giận mà uy kia, "Làm sao? Chuyện của con ta còn không hỏi được hả? Hay là trong mắt con chỉ có ông nội, không có người cha này?""Cha nói quá lời.
" Mục Cận Thần hiếm khi trở về, không muốn cãi nhau với cha, nhưng mà đối mặt với người cha cường thế như vậy, không khỏi có chút cảm giác mệt mỏi.
Mục Chi Lam thấy vậy, vội vàng giảng hòa, "Cha, ngài xem Thần Nhi hiếm khi trở về, có chuyện gì cứ ăn cơm xong rồi nói.
".
/50
|