Chương 95
Editor: Vermouth
Phủ Tam Hoàng tử
Hôm nay Tam Hoàng tử hưu mộc [*], ngoại trừ buổi sáng Ngũ Hoàng tử tới phủ tìm hắn nói chuyện ra, cả ngày hắn đều giết thời gian ở trong thư phòng, ngoại trừ xử lý một vài công vụ ra, thời gian khác đều cùng phụ tá Tạ tiên sinh thảo luận thế cục triều đình bây giờ.
[*] Hưu mộc: Ngày nghỉ quan lại, người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày.
Tạ tiên sinh tên thật là Tạ Hãn, vốn là nhân sĩ ở Lăng Châu, Giang Nam, từng làm Châu phủ lúc Tiên đế còn sống, về sau bị người ta hãm hại, Tạ gia suýt chút nữa bị diệt, về sau tuy rằng chuyển nguy thành an nhưng khiến cho ông thất vọng với quan trường nên từ quan ở ẩn. Mấy năm trước, Tam Hoàng tử rời kinh làm việc, trùng hợp gặp được người Tạ gia bị người ta gây phiền phức, ra tay giải quyết, sau khi Tạ Hãn biết chuyện này liền tự mình tới cảm tạ.
Bên cạnh Tam Hoàng tử thiếu mưu sĩ, thấy Tạ Hãn tài văn nổi bật, rất có tầm nhìn với tình hình chính trị bây giờ nên nổi lòng quý người tài, ba lần tới Tạ gia mời. Tạ Hãn bị thành ý của hắn làm lung lay, ông kiểm tra Tam Hoàng tử một phen rồi rốt cuộc cũng đồng ý lời mời của Tam Hoàng tử, theo hắn vào kinh, ở bên người Tam Hoàng tử làm phụ tá cho hắn.
Những năm qua, Tam Hoàng tử có thể liên tiếp được Văn Đức Đế khen ngợi, cũng có liên quan tới Tạ Hãn.
Hôm nay Tạ Hãn nói tới chuyện Thái tử phi ở Đông cung mang thai, tính toán thời gian, đứa bé trong bụng Thái tử phi đã hơn năm tháng, tiếc là Thái tử phi từ sau khi có thai luôn ở trong cung không ra ngoài, ngay cả cung phi cũng không thể nhìn thấy nàng, lại khỏi phải nói tới chuyện có thể nhìn ra cái thai trong bụng nàng là nam hay nữ.
Nghe nói ma ma có kinh nghiệm có thể dựa vào hình dạng cái thai trong bụng nữ nhân để đoán giới tính thai nhi, thậm chí Thái y có y thuật giỏi cũng có thể phán đoán thông qua bắt mạch. Đối với việc đứa bé trong bụng Thái tử phi là nam hay nữ, không chỉ tất cả nữ nhân trong hậu cung chú ý, thậm chí triều thần cũng vô cùng chú ý, nếu như sinh con gái thì không sao, nếu là con trai thì chính là Hoàng trưởng tôn.
Chỉ tiếc là, không ai có thể nhìn thấy Thái tử phi, lại khỏi phải nói tới đoán xem bụng nàng to lên có hình dạng gì, mấy Thái y cố định bắt mạch khám thai cho nàng giữ kín như bưng, căn bản khiến cho người ta không thể nào tra xét.
Tạ Hãn hơi tiếc nuối nói: "Điện hạ và Hoàng tử phi nương nương đều là người có thân thể khỏe mạnh, thành thân mấy năm trời rồi lại chưa có đứa con trai nào, đáng tiếc đáng tiếc."
Sắc mặt Tam Hoàng tử cứng lại, trong lòng cũng có mấy phần hậm hực, hắn ở trước mặt Trịnh Quý phi và đệ muội tỏ ra rất rộng lượng, thật ra trong lòng cũng thấy vọng, hắn làm sao không biết ý nghĩa của Hoàng trưởng tôn chứ? Sức khỏe Thái tử không tốt, Thái y cũng kết luận tinh dịch hắn không vượng, khó khiến nữ nhân thụ thai, không ngờ lại xuất hiện kỳ tích. Điều này khiến Tam Hoàng tử hoài nghi, sức khỏe của Thái tử phải chăng đang hồi phục?
Từ thuở nhỏ Tam Hoàng tử đã biết mình là người có tư cách kế vị nhất, cũng bởi vậy luôn cố gắng động viên mình, chưa bao giờ dám lười biếng. Thái tử tuy là chính tông, tiếc là cơ thể yếu ớt, có thể sống lâu hơn Hoàng đế rồi hãy nói. Hoàng thứ tử chết yểu, nếu Thái tử cuối cùng có bất trắc, hắn sẽ trở thành Hoàng tử lớn nhất trong cung. Truyền thống Hoàng thất là có đích lập đích, không đích lập lớn, hắn là người có khả năng leo lên vị trí đó nhất.
Cho nên, nếu sức khỏe Thái tử chuyển biến tốt, vậy so với Hoàng trưởng tôn càng tệ hơn.
Tạ Hãn nhìn hắn một cái, cũng không muốn gây áp lực quá lớn với hắn, lại nói: "Đứa bé trong bụng Thái tử phi là nam hay nữ chưa biết được, điện hạ không cần quá lo lắng. Tại hạ bất tài, trước kia từng nghiên cứu mấy quyển sách y, từng đọc một ý kiến ở trong sách, nếu thân thể cha mẹ không đủ khỏe mạnh thì đứa con sinh ra cũng sẽ yếu ớt, thậm chí rất dễ chết yểu."
Vẻ mặt Tam Hoàng tử hơi giãn ra, đứng dậy nói với Tạ Hãn: "Làm phiền tiên sinh chia sẻ với ta, Vệ Thông vô cùng cảm kích."
Tạ Hãn nghe được lời từ đáy lòng của Tam Hoàng tử, trong lòng vui mừng, không dám nhận đại lễ của hắn, vội vàng đứng dậy trả lễ. Sở dĩ ông chọn Tam Hoàng tử, cũng bởi vì Tam Hoàng tử khí phách tài đức, có phong thái hiền đức chính trực, có lòng kiên nhẫn, có thể làm nên việc lớn, tương lai hẳn là một vị minh quân.
Ngoài ra, mẹ ruột Tam Hoàng tử là Quý phi, thân phận cao quý, ở dưới có đệ đệ muội muội ruột thịt giúp đỡ lẫn nhau, có ưu thế nhiều hơn các Hoàng tử khác. Ngũ Hoàng tử là người khôn ngoan, nếu có hắn giúp đỡ,tương lai Tam Hoàng tử chưa chắc không thể thành công.
Cho nên, ông cho rằng Tam Hoàng tử có ưu thế cực lớn.
Tuy Thái tử là chính tông nhưng Tạ Hãn phân tích, Thái tử tuy có nhiều thứ tốt nhưng thua ở sức khỏe yếu. Hiện giờ Văn Đức Đế đang ở tuổi trung niên, có lòng hiền từ của người cha, còn có thể dễ dàng khoan dung để Thái tử như vậy tồn tại, chờ ngày Hoàng đế lớn tuổi, tính đa nghi của Đế vương lộ ra, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng được Thái tử ốm yếu nhiều bệnh, thậm chí sự thông minh của Thái tử trở thành khuyết điểm không thể tồn tại ở trong mắt Đế vương.
Tạ Hãn cảm thấy thời điểm hiện tại Tam Hoàng tử còn nhỏ, chưa xây dựng tốt thế lực của mình nên khiêm tốn lùi bước làm đầu, để Thái tử chắn ở phía trước là thích hợp nhất. Cho nên, ông vẫn hy vọng Thái tử có thể sống lâu một chút.
Hai người đang nói chuyện bỗng nghe nói quản gia trong phủ vội vã tới cầu kiến.
Tam Hoàng tử thấy thế, không vui trong lòng, hắn nói chuyện với Tạ tiên sinh, không thích nhất bị quấy rầy, quản gia cũng hiểu rõ quy củ này, vì sao hôm nay không thức thời như thế?
Tạ Hãn biết người làm quản gia trong phủ là người thận trọng, có thể khiến cho hắn vội vàng tới bẩm báo như thế, chắc hẳn là chuyện lớn, bèn nói với Tam Hoàng tử: "Điện hạ ra xem thế nào, có lẽ có chuyện gì đấy."
Có Tạ Hãn mở miệng, Tam Hoàng tử liền để quản gia tiến vào.
Ai ngờ sau khi quản gia đi vào với vẻ mặt nghiêm trọng, câu nói đầu tiên là: "Điện hạ, Ngũ Hoàng tử xảy ra chuyện rồi."
Tam Hoàng tử đứng bật dậy, ánh mắt ôn hòa lập tức trở nên nghiêm khắc, hỏi: "Ngũ Hoàng đế thế nào? Không phải hắn cùng bạn ra ngoài du ngoạn sao?"
Quản gia do dự một chút, cắn răng nói: "Ngũ Điện hạ cùng những công tử kia tới Lệ Thủy Thiên Các, nhưng mà là..." Hắn xích lại gần Tam Hoàng tử, nói nhỏ một câu.
Vẻ mặt Tam Hoàng tử lập tức trở nên cực kỳ khó coi, xanh mặt hỏi: "Có ai nhìn thấy không?"
Nói tới đây, vẻ mặt quản gia như đưa đám nói: "Rất nhiều người nhìn thấy, lúc ấy Vinh vương điện hạ nổi hứng dẫn người tới ngắm cảnh, lại không ngờ bắt gặp chuyện này, trong đó còn có rất nhiều triều thần huân quý đi cùng. Nghe nói Vinh vương điện hạ lúc trước kiếm được một gốc cây san hô cao ba trượng, trong lòng rất vui vẻ nên mở tiệc ở Lệ Thủy Thiên Các chiêu đãi mọi người, cho nên..."
Nghe đến đó, sắc mặt Tam Hoàng tử trở nên khó coi hơn, hắn lập tức nói với quản gia: "Đi, tìm mấy người đón Ngũ đệ về."
Quản gia nhanh chóng đi thu xếp nhưng nghĩ tới một người khác, vội nói: "Điện hạ, người kia..."
"Chỉ là một kẻ ti tiện, tìm lí do xử trí." Tam Hoàng tử nói qua loa.
Sau khi quản gia lui xuống, Tam Hoàng tử ngã ngồi trên ghế, ngồi ngẩn ra một lúc, sau đó thở dài, nói với Tạ Hãn mãi vẫn chưa lên tiếng: "Tạ tiên sinh, xảy ra chuyện gì."
Tạ Hãn trông thấy hắn khống chế cảm xúc trong thời gian ngắn, thầm gật đầu, hỏi: "Chỗ Ngũ Hoàng tử xảy ra chuyện gì sao ạ?" Lúc trước quản gia nói quá nhỏ, tất nhiên không thể truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời Tạ Hãn cũng không biết xảy ra chuyện gì, có thể nói hay không.
Tam Hoàng tử nghĩ rồi, biết chuyện này không che giấu nổi, cho dù phụ hoàng bọn họ nổi giận hạ lệnh giữ kín, chỉ sợ lúc này mọi người đã biết hết rồi, tuy trong lòng không nói, sợ rằng cũng chỉ có thể giấu những bách tính vô tri kia thôi. Nghĩ xong, Tam Hoàng tử thở dài, có chút khó mở miệng nói: "Ngũ đệ ở Lệ Thủy Thiên Các, bị người ta phát hiện ra hắn ở cùng với nam đồng..."
Tạ Hãn hít một hơi.
Trong quý tộc bây giờ có chuyện nuôi dưỡng đồng luyến, có điều âm dương giao hợp mới là chính đạo, mười năm gần đây thiên hạ thái bình, Văn Đức Đế không kiêng dè tuyên truyền mỹ đức, vô cùng không thích chuyện đồng tính luyến ái này, triều thần huân quý cũng làm gương, cho dù có người yêu thích loại chuyện này cũng chỉ lén lút chơi cho thỏa cơn nghiện, không hề dám lộ ra ngoài.
Mà bây giờ, một vị Hoàng tử bị người ta nhìn thấy loại chuyện này...
Tạ Hãn rất nhanh hiểu rõ, chuyện này chắc chắn không phải ngoài ý muốn, người giật dây này rõ ràng là muốn hủy hoại Ngũ Hoàng tử!
Tạ Hãn nhìn về phía Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử cũng nhìn về phía ông, vẻ mặt hai người nghiêm lại, lúc bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra ý nghĩ trong lòng đối phương.
Rốt cuộc là ai muốn hủy hoại Ngũ Hoàng tử?
"Vệ Huyên..." Tam Hoàng tử nghiêm nghị nói: "Liệu có phải là hắn?" Ngoại trừ hắn ra, Tam Hoàng tử thật sự nghĩ không ra người thứ hai.
Tạ Hãn không mở miệng, ông trầm ngâm một lát, thở dài: "Nếu thật sự có người lập mưu, chỉ sợ đối phương dám thiết kế chuyện này, chắc hẳn sẽ không để người ta tra ra được dấu vết. Điện hạ, việc cấp bách là ngài mau chóng truyền lời tới Quý phi nương nương trong cung, trước tiên bảo vệ được Ngũ Điện hạ rồi nói tiếp. Còn có gì bên Thượng thư bên kia, cũng phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng."
Sắc mặt Tam Hoàng tử u ám gật đầu, cháu gái Hà Thượng thư được chọn làm Ngũ Hoàng tử phi, vào lúc mấu chốt này, nếu chuyện này truyền ra, chắc chắn Hà Thượng thư trung thành với triều đình cũng không nuốt trôi cục tức này, phải hủy bỏ mối hôn sự này. Việc cấp bách bây giờ là phải giữ được mối hôn sự này, sau đó từ từ tính toán.
Tam Hoàng tử chỉnh lý sự tình một lần rất nhanh rồi sau đó lập tức hành động.
***
Trong cung Triêu Dương, lúc Trịnh Quý phi nhận được tin con trai trưởng cho người truyền tới, suýt nữa ngất xỉu, hơi thở nghẹn lại.
Đúng lúc Tam Công chúa ở cung Triêu Dương, nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Quý phi thì giật nảy mình, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Tiếc rằng Trịnh Quý phi lúc này tuy trong lòng như lửa đốt nhưng rốt cuộc vẫn nhớ con gái là cô nương chưa xuất giá, sao có thể nói loại chuyện dơ bẩn này cho nàng nghe? Sợ nàng lại gặp rắc rối vì tính tình lỗ mãng của mình, Trịnh Quý phi bất chấp con gái kêu gào, bảo mấy ma ma khỏe mạnh đưa nàng tới Thiên Điện rồi trông giữ, nói rõ không cho nàng tham dự vào chuyện này.
Giam Tam Công chúa lại, Trịnh Quý phi nhanh chóng bình tĩnh lại rồi bảo người trang điểm lại cho bà, bà muốn tới điện Thái Cực cầu kiến Hoàng thượng.
Chỉ là, Trịnh Quý phi còn chưa ra khỏi cửa cung Triêu Dương thì nghe nói Minh phi Thôi Hồng Diệp đã tới điện Thái Cực trước một bước.
Bước chân Trịnh Quý phi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, trong mắt là tuyệt vọng.
Mà sau khi tuyệt vọng thì chính là trào dâng thù hận ngập trời với Thôi Hồng Diệp.
***
Trong cung sóng gió cuồn cuộn cũng chẳng ảnh hưởng tới ngoài cung, có điều trong lòng rất nhiều người lại dậy sóng, biết Ngũ Hoàng tử từ giờ coi như bị hủy hoại, còn Tam Hoàng tử chỉ sợ cũng thiếu một trợ thủ đắc lực.
Mọi người ngầm hiểu nhau, vào lúc Ngũ Hoàng tử bị người phủ Tam Hoàng tử phái tới đón đi, ánh mắt mọi người rơi vào trên người nam đồng thanh tú quỳ gối trong viện Lệ Thủy Thiên Các.
Nam đồng mười ba, mười bốn tuổi, xương cốt nhỏ nhắn, màu da trắng nõn sạch sẽ, lúc đôi mắt nai ầng ậng nước sợ hãi nhìn người khác, còn quyến rũ hơn cả nữ tử.
Nhìn thấy nam đồng này, ánh mắt mọi người trở nên sâu xa, có vài người nhìn là biết nam hài này bị cho uống loại thuốc đặc biệt. Nghe nói là một loại thuốc do một quý tộc nào đó đam mê loại chuyện này nghiên cứu ra, chuyên dùng để ức chế sự trưởng thành của nam đồng nữ đồng, thiếu niên thiếu nữ bị cho uống thứ thuốc này, sự trưởng thành của bọn họ bị ức chế khiến cho bọn họ giống như cô bé cậu bé chưa trưởng thành, vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, yếu đuối, rất dễ khơi lên hứng thú của người khác.
Về sau thứ thuốc này được lưu truyền sử dụng trong một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như mấy nơi ca kỹ, mấy ông chủ lòng dạ độc ác vì kiếm mấy đồng bạc dơ bẩn mà lén cho nam nữ ở bên trong tiệm uống thứ thuốc này.
Hiện giờ, nam đồng này chính là rơi vào tình cảnh như vậy.
"Ngươi tên gì?"
Thanh âm kèm tiếng cười vang lên khiến cho nam đồng đang quỳ ứa mồ hôi lạnh nhìn qua, trông thấy một người mập mạp ngồi trên ghế bành ở dưới hiên, bộ dạng mỉm cười của hắn vô cùng thân thiết, mặc áo gấm thắt lưng ngọc ở trên người, cho thấy rõ thân phận không phú thì quý. Ngoài ra, mấy đại nhân bên cạnh đều đứng, chỉ có hắn có thể tùy ý ngồi, bèn biết ở chỗ này, tên mập mạp này có tiếng nói nhất.
Thế là, nam đồng thấp thỏm lo âu rốt cuộc cũng tìm thấy mục tiêu, gục xuống kêu: "Đại nhân, oan uổng quá! Tiểu nhân chỉ đi ngang qua thôi, thật sự không biết tại sao bị vị đại nhân kia..."
Vinh vương mập mạp ngoáy ngoáy lỗ tai, thịt mỡ trên mặt rung lên, đôi mắt xinh đẹp bị thịt mỡ chen lấp thành một đường thẳng, trông ngây thơ thật thà. Cho dù hắn trông như người béo cũng là béo tuấn tú, cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại có vẻ ngây thơ của Phật Di Lặc.
"Có oan hay không, đó cũng không phải là chuyện bổn... bổn công tử định đoạt, chỉ có thể để ngươi chịu ấm ức." Nói xong, Vinh vương vỗ tay ra tiếng, liền có người áp giải nam đồng còn đang kêu đi.
Nhìn thấy hành động này của Vinh vương, mắt mọi người lóe lên, trong lòng suy nghĩ hành động này của Vinh vương là muốn làm gì, là muốn bảo vệ Ngũ Hoàng tử hay là nắm thóp Ngũ Hoàng tử. Có điều, lúc con mắt híp hẹp dài của Vinh vương nhìn tới, ngoại trừ mấy người ngu ngốc, những người khác đều hiểu rõ.
"Chuyện hôm nay, mong các vị thứ lỗi, ta tin rằng Hoàng thượng không mong nghe được tin đồn gì, các vị hẳn là hiểu phải không?" Vinh vương cười híp mắt nói.
Những người ở đây vội vàng nói: "Vinh vương điện hạ yên tâm, chúng ta tất nhiên hiểu rõ."
Vinh vương cười ha ha cảnh cáo một phen rồi vẫy vẫy tay, dẫn theo thị vệ trói nam đồng kia cùng đi, để lại mấy người chứng kiến hai mắt nhìn nhau rồi một lần nữa biết được lời đánh giá của người đời với Vinh vương: Đó chính là một tên béo tham ăn không đứng đắn!
Vinh vương không biết người ngoài đánh giá hắn, vui vẻ hớn hở về cung.
Trở lại trong cung, Vinh vương bèn đi gặp huynh trưởng nuôi hắn lớn như con trai, nghe nói lúc này Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều đang quỳ ở trong điện Thái Cực, mắt hơi híp lại rồi cười ha ha, cười cần bao nhiêu chất phác thì có bấy nhiêu chất phác, nếu là người quen biết Vinh vương trước lúc hắn mười ba tuổi, tuyệt đối không thể nào nhận ra người béo thật thà này và thiếu niên thanh tú khí phách kia là cùng một người.
Cho nên nói, thời gian thật sự là dao mổ heo, rất rất thích giết người cố ý phóng túng biến mình thành heo.
***
Qua hai ngày, Trưởng Công chúa Khang Nghi ở Tiểu Thanh Sơn rốt cuộc cũng biết được chuyện xảy ra ở trong kinh thành.
Lúc biết chuyện xảy ra, Trưởng Công chúa Khang Nghi có hơi ngẩn người, ánh mắt lướt qua bức thư trong tay, người đầu tiên bà nghi ngờ bẫy Ngũ Hoàng tử ngoại trừ Vệ Huyên ra thì không còn có thể là ai khác.
Đoán chừng giống Trưởng Công chúa Khang Nghi, hầu hết mọi người sau khi nghe nói Ngũ Hoàng tử gặp chuyện xui xẻo, người đầu tiên hoài nghi đều là Vệ Huyên, dẫu sao tên tiểu tử này trước giờ chưa từng làm chuyện tốt, bẫy người ta quả thực cực kỳ âm hiểm, không nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai? Có điều tiếc là, Vệ Huyên ngày đó ngoan ngoãn ở trong cung Nhân Thọ cùng Thái hậu ăn chay niệm phật, ai dám hoài nghi hắn, Thái hậu là người đầu tiên xử lý kẻ đó.
Hơn nữa, ngày đó Ngũ Hoàng tử tới Lệ Thủy Thiên Các là nhất thời nổi hứng, cũng không có kế hoạch, cũng không biết Vinh vương đúng lúc đi qua viện kia, sau đó phát hiện Ngũ Hoàng tử ở bên trong viện làm loại chuyện xấu xa kia.
Chuyện lần này, Ngũ Hoàng tử quả thật quá xui xẻo, không chỉ bị phạt đóng cửa hối lỗi, thậm chí còn bị Văn Đức Đế hạ lệnh cưỡng chế đi xin lỗi Hà Thượng thư, may mắn vì Hoàng thượng kiên trì giữ mối hôn sự này nên hôn sự của hắn và Hà gia không bị hủy bỏ, nhưng về sau cũng chỉ như vậy thôi, vì Hoàng đế đã chán ghét hắn rồi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi suy nghĩ, chẳng mấy chốc hiểu rõ ẩn khuất cất giấu trong chuyện này. Màn kịch này, e là Ngũ Hoàng tử lần này tuy bị người ta thiết kế nhưng bản thân hắn cũng là nhân tố, hắn thích nam phong nên mới khiến cho Văn Đức Đế thất vọng như thế, dẫn tới chán ghét mà vứt bỏ hắn.
Cho nên, tuy tra ra được, cũng không cần thiết nữa.
Tay Trưởng Công chúa Khang Nghi phủi phủi tờ giấy kia, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhạt, khiến cho A Uyển đang ở bên cạnh nhìn lén nổi hết da gà, luôn cảm thấy nụ cười lúc này của mẹ Công chúa làm cho người ta rất sợ hãi, chẳng lẽ trong kinh có chuyện tốt gì truyền tới sao?
"Mẹ, sao vậy?" A Uyển ra vẻ không biết gì hỏi thăm: "Trên thư dì Khang Bình gửi nói gì vậy ạ?"
Hôm nay trong kinh gửi thư tới, trong đó có một bức thư Trưởng Công chúa Khang Bình tự mình viết cho muội muội, sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi đọc thư xong, theo A Uyển thấy, hơi thở trên người mẹ Công chúa cũng khác thường.
Trưởng Công chúa Khang Nghi trông thấy con gái ngơ ngác nhìn mình, bà hơi nheo mắt lại rồi vẫy nàng, gọi nàng tới bên cạnh, sau đó nói chuyện xảy ra trong kinh cho nàng biết. Tuy chuyện xấu Ngũ Hoàng tử làm trong Lệ Thủy Thiên Các bà chỉ nói vài ba câu thôi, A Uyển vẫn gom góp lại được, sau đó kinh hãi.
Hóa ra Ngũ Hoàng tử là người đồng tính, vậy mà hắn còn muốn cười cháu gái Hà Thượng thư, chẳng phải hại con gái nhà người ta sao?
"Con nghĩ gì thế?"
Bị mẹ gõ đầu, A Uyển nhìn bộ dạng cười khanh khách của bà, cảm thấy mình tốt nhất đừng nói chuyện trong đầu ra, bèn nói: "Mẹ, chuyện này sau đó thế nào ạ?"
"Hoàng thượng hạ lệnh giữ kín, người biết tất nhiên không nhiều, nhưng mà khi đó có nhiều người chứng kiến như vậy, có muốn giấu cũng không giấu được, Ngũ Hoàng tử coi như bị phế rồi. Đáng tiếc..." Nếu người bị phế bây giờ là Tam Hoàng tử, Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ vui vẻ hơn nhiều, chỉ tiếc là Tam Hoàng tử quá cẩn thận, không thể tìm được sơ hở gì trên người hắn.
Chuyện này đối với những người bọn họ bên này mà nói, xem như một tin tức tốt đi?
A Uyển suy nghĩ, trong lòng cũng rất tò mò ai bày kế hại Ngũ Hoàng tử, nghĩ tới Vệ Giác bên cạnh Ngũ Hoàng tử, mí mắt A Uyển bỗng nhảy lên mấy cái, chợt lập tức im bặt.
Nàng đỡ trán, quyết định chuyện này cứ nên chôn ở trong lòng thôi.
/274
|