Chương 71:
(Translator: Poinsettia)
Nghe được tiếng thét chói tai, mọi người trong phòng chưa kịp chuẩn bị tinh thần đều bị hoảng sợ, ngay cả đứa bé đang cầm trái cây chơi đùa cũng sợ đến mức trái cây rơi xuống, quay người liền nhào vào trong vòng tay dì, móng vuốt hai tay bám lấy người dì.
Sau một hồi kinh ngạc, mọi người vô thức nhìn ra ngoài cửa, nhưng có một tấm rèm chắn ngang cửa nên cũng không nhìn thấy gì.
Lúc này, tiếng thét chói tai ngắn ngủi qua đi lại là một chuỗi những tiếng thét dài sau đó.
“A a a ——”
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, có thể thấy rõ có người đang vừa gào vừa chạy.
Mạnh Hân nhìn thấy đứa cháu gái bị dọa sợ như vậy, không vui nói: “Đại tỷ tỷ, chỗ này của tỷ sao người nào cũng có thể làm càn vậy chứ? Dọa Thần Thần sợ rồi đây này.”
Mạnh Nhược nhíu mày, nàng nhìn con gái mình bị dọa như vậy mà cảm thấy đau lòng, nhưng khi nghe giọng nói đó rõ ràng là Lạc Hinh Vũ vừa rời đi không lâu, nàng vội đứng lên để tìm hiểu, nhưng Hạ Thường phản ứng lại nhanh hơn.
"Quận chúa, người hiện giờ cơ thể chưa khỏe, còn cần dưỡng sức thêm, không nên ra ngoài, để nô tỳ đi là được."
Hạ Thường là một trong những nha hoàn của hồi môn được Trưởng Công chúa Khang Bình lựa chọn cẩn thận cho con gái lớn của mình, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của Mạnh Nhược. Là một mẫu thân, Trưởng Công chúa Khang Bình cũng biết con gái mình quá mềm yếu, tuy rằng biết lễ nghi phép tắc, quản gia nội trợ, mọi bản lĩnh như vậy đều xuất sắc, nhưng tính tình mềm yếu này là một khuyết điểm, gả vào nhà cao cửa rộng làm tông phụ, nếu không gánh vác nổi, chắc chắn sẽ bị bắt nạt nên phải tính toán cho nàng ấy. Các nha hoàn của hồi môn đều được Trưởng Công chúa Khang Bình lựa chọn cẩn thận cho con gái của mình, trong đó nổi bật nhất là Hạ Thường, nàng ta không chỉ trung thành mà còn sắc sảo và quyết đoán, có sự giúp đỡ của nàng ấy cũng khiến mọi người an tâm.
Hạ Thường đương nhiên nghe ra tiếng hét đó chính là giọng của biểu cô nương vừa rời đi, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nếu biểu cô nương có chuyện gì ở đây thì không liên quan gì đến Mạnh Nhược, chỉ sợ rằng trong lòng Quốc Công phu nhân sẽ chán ghét, rồi tình cảm mẹ chồng nàng dâu bị chia rẽ, như vậy đương nhiên sẽ để không chủ tử ra mặt.
Hạ Thường liền mau chóng chạy ra ngoài.
Hạ Thường vừa mới đi không lâu, tiếng thét chói tai kia lại đến gần hơn, mọi người trong phòng cũng nghe thấy âm thanh “Cạc cạc” bị tiếng thét đó che đi.
“Là Đại Bạch và Nhị Bạch!” Mạnh Hân lập tức ngồi thẳng người, định đứng dậy, nhưng phát hiện đứa cháu nhỏ đang dán chặt vào mình, làm nàng cảm thấy mềm lòng, không nỡ buông ra, trong lòng có chút không vui, liền nói: “Bên ngoài đang ầm ĩ gì vậy? Dọa Thần Thần sợ rồi."
Lúc này, A Uyển đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy nói: "Để muội đi xem."
“Muội đi đi, đừng để ai làm thương Đại Bạch với Nhị Bạch.” Mạnh Hân dặn dò một cách rất tự nhiên.
Mạnh Nhược định mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng thấy A Uyển bình tĩnh đáp lại, liền sửa lại phần tay áo, để nha hoàn khoác lên người một chiếc áo choàng màu xanh lam có chạm khắc họa tiết da hồ ly đỏ thẫm ở viền cổ, thong thả bước ra ngoài, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh ấy khiến Mạnh Nhược không nói nên lời.
Nhìn thấy Đại tỷ có chút lo lắng, Mạnh Hân nói: “Đại tỷ tỷ đừng lo, A Uyển sẽ lo liệu chuyện này, tỷ cứ ở đó đi.” Mặc dù Mạnh Hân có chút đơn giản hơn, nhưng nàng lại không hề ngây thơ, nàng thường xuyên đi theo mẹ Công chúa tới nhiều bữa tiệc khác nhau, tinh thông những câu chuyện phiếm ở hậu viện trong kinh, thật ra có thể hiểu được nhiều điều, nàng không muốn làm khó dễ Đại tỷ, nên cứ để tỷ ấy ở đây.
Còn về nếu để A Uyển ra mặt thì có sao đâu, ai dám bắt nạt A Uyển? Đừng quên rằng sau lưng A Uyển là một hỗn thế Ma Vương ~~ ︿ ( ̄︶ ̄) ︿
Vừa ra khỏi cửa, một luồng gió lạnh thổi tới, A Uyển co rụt cổ lại, cầm trong tay chiếc túi sưởi, cùng nha hoàn đi đến phía âm thanh hỗn loạn kia, liền nhìn thấy trong sân có hai con ngỗng trắng đang đuổi theo cô gái đang chạy đông chạy tây. Hiển nhiên có thể thấy được Lạc cô nương này thân thể khỏe mạnh, thể lực tốt so với những cô nương được cưng chiều kia, chạy nhanh như vậy, tinh thần hoạt bát, cũng chưa bị hai con ngỗng trắng vươn cổ cắn xé.
Hai con ngỗng trắng đuổi theo rất vui sướng, vươn cổ dài cắn lấy váy của cô nương đang chạy trốn đi, vừa đuổi vừa kêu cạc cạc.
Bị hai con ngỗng trắng đuổi theo gần như kiệt sức, Lạc Hinh Vũ chạy loạn xa, trong lòng đang vô cùng hoảng loạn, phía sau nàng là một đám nha hoàn rõ ràng không đủ thể lực đuổi theo sau, thở hổn hển, một số thậm chí còn héo hon trên mặt đất, không chạy được nữa, chỉ đành phải chứng kiến cảnh chủ tử bị hai con ngỗng đuổi theo.
A Uyển nhìn xuống, trong lúc lấy ra chiếc còi của mình và chuẩn bị thổi, thì nàng đột nhiên nhìn thấy Lạc Hinh Vũ đang chạy về phía cổng nguyệt trăng trong viện, khi nàng nhìn qua đó, liền thấy một chàng trai trẻ tuấn tú bước vào, Lạc Hinh Vũ cũng tự nhiên lao về phía hắn.
“Biểu ca, cứu muội!”
A Uyển cụp mắt xuống, lấy ra chiếc còi đang đặt trên môi, lạnh lùng nhìn thiếu niên ôm lấy Lạc Hinh Vũ lùi lại một bước, tránh được con ngỗng trắng lao qua, những con ngỗng trắng vẫn kiên trì muốn lao tới muốn cắn lấy vạt váy của Lạc Hinh Vũ, hắn liền giơ chân lên và đá vào hai con ngỗng trắng đang chạy đến.
“Thế tử gia không được!” Hạ Thường hét lớn một tiếng: “Hai con ngỗng trắng này là của Quận chúa Thọ An.
Đôi chân đang giơ lên của Tống Nghiên đột ngột dừng lại, vì vậy hai con ngỗng trắng lao tới và cắn mạnh vào mông của Lạc Hinh Vũ, người đang trong vòng tay của Tống Nghiên.
“Huýt—— ”
Cùng với âm thanh của tiếng còi này, ba tiếng huýt dài và hai tiếng ngắn, cuối cùng hai con ngỗng trắng cũng dừng lại, hung mãnh quay người lao về phía sau. Tống Nghiên nhìn lên trên, thấy hai con ngỗng trắng hung dữ lao tới trước mặt một tiểu cô nương mười tuổi đang đứng trên hiên nhà, sau đó thay đổi vẻ hung dữ trước đây, đứng trước mặt nàng, nhìn mà mà cạc cạc vài tiếng, khi được nàng vỗ đầu thì liền yên tĩnh lại.
Sau khi an ủi hai con ngỗng trắng, A Uyển đưa chúng đến trước mặt Tống Nghiên, các nha hoàn nhìn thấy nàng đưa hai con ngỗng trắng đến liền lần lượt tránh ra, sợ rằng sẽ bị rơi vào kết cục như Lạc Hinh Vũ, cũng không còn cho rằng hai con ngỗng trắng này là đã thuần phục nữa, nhìn A Uyển có thể chỉ huy hai con ngỗng trắng lớn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi.
Thì ra đây mới là chân nhân không lộ tướng, chẳng trách được Thế tử Thụy Vương coi trọng, đều là đồ độc ác như nhau.
Bỏ qua ánh nhìn của những người khác, A Uyển đi tới trước mặt Tống Nghiên, nhìn cô nương đang khóc trong tay hắn, ôn nhu nói: “Đại biểu tỷ phu, đã lâu không gặp.” Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú trong vòng tay hắn, "Nhưng mà, nam nữ thụ thụ bất thân, biểu ca có thể thả biểu tỷ Lạc gia ra trước được không?"
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh và những lời lẽ đương nhiên của nàng, Tống Nghiên trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, buông biểu muội đang khóc trên tay ra, để cho nha hoàn đang chạy tới đỡ nàng.
Lạc Hinh Vũ không muốn rời khỏi Tống Nghiên, nàng cảm thấy an toàn miễn là ở bên cạnh hắn, nhưng khi nhìn thấy con ngỗng trắng to lớn đang ngồi xổm với nàng với cổ vươn ra phía sau, nàng đột nhiên nhăn mặt, chống lại cơn đau trên mông, trốn trong vòng tay của nha hoàn, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía A Uyển có chút tức giận lại sợ hãi.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng rất sợ hãi, đồng thời cũng thấy không có cảm tình với A Uyển, người có thể nuôi hai con ngỗng trắng hung dữ như vậy, nàng cảm thấy Quận chúa Thọ An này một chút cũng không giống Mạnh Nhược, chẳng hiền lành cũng chẳng nhân đức, đã vậy còn kiêu ngạo hơn. Cũng giống như các nha hoàn kia, nàng cảm thấy những lời đồn đại bên ngoài lúc này không đầy đủ và chính xác, Quận chúa Thọ An vốn dĩ thân thể rất yếu đuối, nhưng lại có thể khiến Thế tử chọn làm Thế tử phi, hóa ra cũng là người đáng sợ như vậy.
Tống Nghiên phớt lờ Lạc Hinh Vũ và mỉm cười với A Uyển, “Biểu muội Thọ An đến từ khi nào vậy?”
“Vừa đến không lâu, nghe nói Đại biểu tỷ sinh bệnh, nên muội cùng A Hân liền đến thăm.”
Tống Nghiên cười nói: “Làm phiền muội lo lắng rồi, hôm nay Thái y đến bắt mạch, nói uống thêm mấy loại thuốc nữa, Nhược nhi sẽ khỏi bệnh.” Sau đó liếc mắt nhìn hai con ngỗng trắng to lớn, hỏi. "Hai con ngỗng trắng này là được nuôi dưỡng bởi Thọ An biểu muội? Ngỗng trắng dã tính khó thuần, biểu muội tốt hơn hết không nên mang chúng ra ngoài."
A Uyển đáp một tiếng rồi nói, "Chúng rất ngoan và không bao giờ cắn người." Sau một lúc dừng lại, nàng nhìn Lạc Hinh Vũ và nói thêm: "Nhưng nếu có ai đó tấn công chúng, chúng sẽ cắn lại. Lạc biểu tỷ, có đúng không?"
Thấy Tống Nghiên cũng nhìn sang, Lạc Hinh Vũ rên rỉ nói: "Muội, muội không cố ý, chỉ là tôi không nhìn rõ chúng nó ở phía trước, cho nên muội mới vô tình đá ..."Nàng cắn chặt môi, trước đó do A Uyển lơ nàng đi như vậy, khiến lòng nàng nghẹn ngào không thở ra được, lại nhìn thấy hai con ngỗng trắng đi lại trong sân, nghĩ là do Quận chúa Thọ An nuôi, nàng liền tức giận đá chúng nó một cái.
Ai mà biết được cú đá này lại như thọc vào tổ ong vò vẽ, chúng thay đổi vẻ hiền lành trước đây khi bị người khác ôm lấy, cạp cạp nhảy qua cắn suýt khiến nàng sợ hãi.
Hạ Thường đi cùng với A Uyển liền cau mày khi nghe nàng ta nói, muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Tống Nghiên, cuối cùng vẫn đành nhịn lại.
Nghe vậy, A Uyển bật cười, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, nói: “Lạc biểu tỷ mắt nhìn không rõ, một con ngỗng trắng to như vậy sao có thể làm ngơ được, chắc đành phải nhờ Đại phu khám kỹ lại mắt cho tỷ thôi, tỷ nói xem, đúng không Lạc biểu tỷ?"
Ánh mắt Tống Nghiên sâu thẳm, hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng trông gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt ẩn chứa một chút mỹ lệ, khiến nàng trông không được tốt lắm, vẻ mặt thản nhiên, không có gì mà một tiểu cô nương nên có, thật sự khiến người ta không thích được. Tuy nhiên ở độ tuổi này mà lại có định tính như vậy thì quả là hiếm.
Và điều khiến người ta quan tâm hơn cả chính là nàng là Thái tử phi của do Thế tử Thụy vương đích thân chỉ định, dù thế nào đi nữa thì không ai có thể làm nàng không vui, nếu không ngược lại Thế tử Thụy vương nhất định sẽ khiến người khiến nàng không vui suốt đời bất hạnh. Tam Công chúa kiêu ngạo trong cung là một ví dụ, nghe nói đến bây giờ Vệ Huyên vẫn còn giận Tam Công chúa.
Quả thực là một đại sát khí di động mà!
Tống Nghiên hít sâu một hơi, bị một tiểu cô nương mười tuổi bức đến mức này, trong lòng cảm thấy có chút không vui, nhìn biểu muội đang khẩn cầu nhìn mình bằng một đôi mắt ướt át, lạnh lùng nói, “Biểu muội Thọ An nói không sai, lát nữa ta sẽ bảo mẫu thân tìm một đại phu qua để khám cho biểu muội xem thế nào. "
“Biểu ca……”
Bỏ qua ánh mắt khó tin của Lạc Hinh Vũ, Tống Nghiên việc công xử theo phép công, ra lệnh cho người đưa Lạc Hinh Vũ trở về, và nói: "Về sau biểu muội không sao thì dưỡng bệnh cho tốt, chăm sóc tốt đôi mắt của mình đi đã, đừng ra ngoài nữa."
“Biểu ca……”
Lạc Hinh Vũ thất hồn lạc phách để nha hoàn đỡ rồi đi trong tuyệt vọng.
Chờ nàng đi rồi, Tống Nghiên nói với A Uyển, "Tiết trời lạnh, biểu muội Thọ An không bằng vào nhà trước đã, chứ không ở ngoài lạnh lắm."
A Uyển cười với hắn, mỉm cười nói: "Đa tạ Đại biểu tỷ phu quan tâm, Đại biểu tỷ phu quả nhiên như Đại biểu tỷ nói, thật sự rất biết quan tâm chăm sóc người khác."
Khóe môi Tống Nghiên khẽ mím lại, đường nét tuấn tú, lông mày rộng, cánh tay sắc bén, là một nam tử tuấn tú hiếm thấy, đây cũng là lý do ngay từ đầu Trưởng Công chúa Khang Bình đã thích hắn. Tuy nhiên, sau vài lần gặp mặt, A Uyển cảm thấy hắn ta có gì đó không nhìn thấu được, không phải là người dễ kiểm soát, đối với Mạnh Nhược, hắn ta lại có thế mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc cả hai lần lượt vào phòng.
Thấy chồng trở về, Mạnh Nhược nở nụ cười tươi, định đứng dậy đón hắn, Tống Nghiên bước nhanh đến giữ nàng lại, "Cơ thể nàng vẫn chưa khỏe, nàng nên nghỉ ngơi thêm."
Mạnh Nhược mặt mày nhuộm đầy hạnh phúc, nhìn hắn một cái, nói: “Phu quân nói gì vậy? Hai muội muội vẫn ở đây đó.”
Lúc này Mạnh Hân đã mỉm cười ôm cháu gái nhỏ, "Đại biểu phu, bọn muội tới quấy rầy rồi."
Tống Nghiên nhìn Mạnh Hân đang ôm con gái cười ngọt ngào với mình, sau đó lại so sánh với A Uyển đang yên lặng ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy cô em vợ này càng nhìn càng hài lòng, mỉm cười: “Tỷ tỷ của muội sức khỏe không tốt, đúng lúc cần có người ở bên, có gì đâu mà quấy rầy chứ? Nếu có thể làm cho nàng ấy vui thì mỗi ngày muội đến đây ta cũng không chê.
Mạnh Nhược nghe hắn nói vậy mà mặt đã đỏ bừng, nhưng Mạnh Hân lại cười và nói rằng về sau nhất định sẽ tới đây thường xuyên.
Lúc này Mạnh Nhược mới nhớ tới chuyện trước đó, quan tâm hỏi: "A Nghiên, sao chàng lại vào cùng A Uyển? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc Tống Nghiên đang định nói, A Uyển đang yên lặng quan sát không khí bên cạnh nói nhanh hơn hắn, “Đại biểu tỷ, vừa rồi là biểu tỷ Lạc gia đi ra ngoài, mắt không nhìn rõ hai con ngỗng trắng đang đi trong sân, nên không cẩn thận đá phải chúng. Đại Bạch và Nhị Bạch bình thường rất ngoan ngoãn, sẽ không cắn người một cách ngẫu nhiên, chúng chỉ đuổi theo người khi bị tấn công, vì vậy, mắt của biểu tỷ Lạc gia không tốt nên mới vô tình đá chúng, có như vậy chúng mới nổi loạn. Tội nghiệp biểu tỷ Lạc gia, sau này phải chữa cho tốt đôi mắt của mình, đỡ phải đi đạp đá gì đó để bản thân đau khổ ”.
Tống Nghiên: “……”
Sau khi tiểu cô nương khẽ liếc qua, Tống Nghiên đành phải thốt lên: "Biểu muội Thọ An nói đúng, Lạc biểu muội lần này quả thực không nên như vậy."
Mạnh Nhược sững sờ, tuy rằng nàng đã đoán trước nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, nghe giọng điệu của người chồng luôn đối đãi tốt với Lạc Hinh Vũ lúc này khiến nàng cảm thấy khó chịu. Khắc chế sự phức tạp trong lòng, Mạnh Nhược lại hỏi: "Có bị thương không?"
“Chắc là không sao đâu, nàng ta lúc rời đi trông rất tốt.” A Uyển lấy trái cây trêu chọc đứa cháu gái, thản nhiên trả lời.
Mạnh Hân nói với một giọng đầy tinh thần: "Đại Bạch và Nhị Bạch rất ngoan, chúng đều là những đứa trẻ ngoan, dù có bị tấn công cũng chỉ đuổi người cắn vài cái, nhất định sẽ không hại người, hoàn toàn không cần quá để ý đâu."
Đều nói tới mức này rồi, Tống Nghiên có thể nói gì đây? Hắn thở dài, thê tử của hắn rất hiền lành và đức độ, nhưng cô em vợ lại hung dữ quá, về sau vẫn nên giữ khoảng cách với các biểu muội.
Sau khi nói chuyện một lúc, Tống Nghiên lại ôm con gái rời đi, để lại tỷ muội bọn họ nói chuyện.
*****
Bên này hòa thuận vui vẻ, còn bên Lạc Hinh Vũ lại đang khóc và bị người khác đỡ về, thay vì quay trở lại viện của mình, nàng đi thẳng vào chính viện nơi Quốc Công phu nhân ở.
Quốc Công phu nhân vừa từ chỗ lão phu nhân trở về, đang ngồi trên giường cho nha hoàn bóp chân mà nhắm mắt nghỉ ngơi thì thấy đứa cháu gái khóc lóc được nha hoàn đỡ vào trong, khiến nàng không khỏi giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Quốc Công phu nhân vội vàng kêu người đỡ nàng xuống, đang định để nàng ngồi xuống, ai biết mông nàng mới chạm vào đệm, nghe thấy tiếng thở dốc liền đột ngột đứng lên, thân mình run rẩy, thoạt nhìn vô cùng mảnh mai, làm cho Quốc Công phu nhân cảm thấy không đúng, "Làm sao vậy? Là ai bắt nạt cháu?"
Đối với đứa cháu gái này, Quốc Công phu nhân rất yêu quý nàng, từ nhỏ đã chơi đùa và lớn lên bên nàng, đối với nàng mà nói thì như là con gái vậy, vẫn luôn nuông chiều đến lớn, không bao giờ khiến nàng chịu uất ức, nếu không phải nghĩ cho tương lai của các con trai mình, cưới cho chúng một thê tử có thế lực nhạc gia tốt, nàng có lẽ là muốn đứa cháu gái này hứa hôn với con trai chính mình.
Lạc Hinh Vũ chỉ nằm trong vòng tay của cô mẫu và khóc, nhưng mông nàng vẫn cẩn thận nghiêng để tránh bị đau.
Bất đắc dĩ, Quốc Công phu nhân đành hỏi nha hoàn của Lạc Hinh Vũ, nghe xong nha hoàn tự thuật lại mọi chuyện, Quốc Công phu nhân tức giận đến mức đập bàn: "Muốn tạo phản hay sao? Hai con súc sinh, làm sao mà địch nổi người được?"
Quốc Công phu nhân không hài lòng về hành vi của A Uyển khi canh giữ hai con ngỗng trắng, còn nói rằng cháu gái của bà bị bệnh và cần đi khám đại phu gì đó, Quốc Công phu nhân lại càng tức giận đến nóng ruột. Nhưng nghĩ đến thân phận của A Uyển, Quốc Công phu nhân đành phải tạm thời chịu đựng.
Thấy cháu gái dáng vẻ tội nghiệp như vậy, liền gọi người đưa nàng vào phòng bôi thuốc, thấy hai bên hông cháu gái sưng đỏ, Quốc Công phu nhân càng tức giận, trực giác cho thấy A Uyển thật độc đoán, thật vô lý. Cho dù hai con thú có hại người, thì hai con thú còn nhục hơn, ngay cả Quận chúa do Hoàng đế phong, cũng đã quá kiêu ngạo rồi, căn bản là người không nói đạo lý.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cháu gái, thực sự rất khó chịu, Quốc Công phu nhân liền thay y phục, nàng phải đi tìm Quận chúa Thọ An nói chuyện.
/274
|