Chương 49
Translator: Espresso
Đối với trẻ con mà nói, thay răng là một chuyện rất sầu não.
A Uyển hiện tại cũng không ngoại lệ, nàng lúc trước còn vì quan tâm của Vệ Huyên mà cười nhạo hắn, đợi đến lượt mình mới phát hiện trẻ con thay răng thế mà có nhiều cấm kỵ như vậy, thậm chí để về sau hàm răng lại một lần nữa dài ra vuông vức đẹp đẽ thì bị quy định rất nhiều thứ không thể ăn, khiến cho thực đơn bình thường của nàng lại càng khó chịu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của công chúa mẫu thân, được rồi, thành thật đến híp mắt.
May mắn thay, qua vài ngày nàng thay răng, trong lúc Mạnh Hân đập quả hạch, một quả không cẩn thận bắn vào răng, thế là cũng đau buồn bị thúc giục phải thay răng theo. Mọi người đều cùng tuổi, cho nên đều thay răng cùng một năm, lúc mở miệng nói chuyện, miệng sẽ lộ ra chỗ trống mất răng, thật đúng là thời đại các bé gái lo lắng sầu muộn, nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Hân không hề kiêng mở miệng cười với mọi người, A Uyển và Vệ Huyên chỉ cần ở trước mặt người khác, sẽ nhanh chóng ngậm miệng, tránh cho bản thân không cẩn thận giống Mạnh Hân khi vội vàng nói chuyện sẽ mở miệng đón gió vào, làm cho người ta cười nhạo cả đời.
Trung thu qua đi, đảo mắt thời tiết liền trở lạnh.
Có thể năm nay do đánh Thái Cực Quyền cùng với Liễu Tiêu hơn nửa năm, A Uyển cảm thấy được sức khỏe của mình tốt hơn nhiều so với trước kia, ít nhất không như lúc thời tiết thay đổi liền lập tức ngã bệnh, mãi đến khi chống được thời tiết lạnh rồi mới bị nhiễm phong hàn, nằm cứng đơ trên giường vài ngày, cũng phải uống thuốc đắng mấy hôm.
Lúc trong phòng lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc đông y nồng nặc, tỷ đệ Mạnh gia qua phủ thăm A Uyển, nhìn ánh mắt của nàng vừa thương hại vừa đau lòng. Không nói các tỷ muội phủ Hoài Ân Bá cũng qua phủ thăm hỏi, Vệ Quân nghe được nàng sinh bệnh cũng theo mẫu thân qua đây thăm một lần, nhưng không nghĩ rằng lần này lại là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Hôm đó vừa hay bệnh tình của A Uyển tốt hơn một chút, uống mấy loại thuốc tinh thần cũng tốt hơn, hai tỷ muội Mạnh gia liền qua nói chuyện với nàng, tránh cho nàng cả ngày đến đêm đều ở trong phòng nhàm chán đến khó chịu, Mạnh Hân thậm chí rất hào phóng mang một chút đồ chơi của mình qua đây chơi cùng A Uyển.
Đồ chơi của Mạnh Hân ngoại trừ mấy con búp bê bằng vải mà mấy bé gái thích ra, còn có mấy thứ như trò chơi xếp hình, cửu liên hoàn (1), lỗ ban khóa (2), bóng cao su, bộ ngựa gỗ, gần đây nàng được mấy người thợ thủ công làm một bộ ngựa gỗ tinh xảo nên rất thích, thường xuyên mang qua đây cùng A Uyển dỡ các bộ phận ra rồi lại lắp ráp lại, việc làm thích nhất là vừa dỡ vừa nói chuyện lảm nhảm với A Uyển, chơi đùa lải nhải không ngừng.
(1) Cửu liên hoàn: còn gọi là Baguenaudier hoặc trò chơi tháo vòng Trung Hoa, bao gồm những chiếc vòng quấn quanh trên thanh đôi với quy tắc đặc biệt, người chơi cần tìm cách tháo các vòng ra khỏi thanh đôi.
(2) Lỗ ban khóa: một câu đố lồng vào nhau bao gồm các que có dấu, được kết hợp để tạo thành một đơn vị ba chiều, thường là đối xứng. Những câu đố này được làm bằng gỗ truyền thống.
Mà thời điểm này, Mạnh Vân bình thường ngồi ở một bên không phải im lặng đến ngẩn người thì cũng đọc sách chơi cờ, hoặc là thêu thùa may vá, góc nghiêng ôn nhu thanh lệ ấy tùy ý lại đẹp như tranh, mỗi khi đều khiến người ta nhìn đều không nhịn được ngắm ngây ngốc, quả nhiên là xinh đẹp an tĩnh. Đáng tiếc khi mỹ nữ xinh đẹp mở miệng, nếu là tâm tình không tốt, âm thanh luôn bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Ở chung gần một năm nay, tình cảm của A Uyển và tỷ muội Mạnh gia vô cùng thân thiết sâu đậm, so với Đường tỷ muội của phủ Hoài Ân Bá kia còn thân cận hơn một chút, dù sao đây đều là các tiểu cô nương đáng yêu lại ấm áp, rất dễ sẽ nảy sinh tình cảm tỷ muội thắm thiết. Ngay cả Mạnh Vân bình thường nhìn trông lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng thực ra lại là tỷ tỷ rất biết chăm sóc muội muội, A Uyển cũng được nàng đưa vào phạm vi chăm sóc.
Hôm nay Mạnh Hân vẫn như cũ vừa lải nhải vừa nói chuyện phiếm với A Uyển, mà nội dung chuyện phiếm hiển nhiên là một cô gái mồ côi từng gây xôn xao kinh thành vào mùa hè vì Thụy vương.
“A Uyển, gần đây muội và mẫu thân tiến cung thỉnh an Thái hậu, mấy lần đều gặp được cô gái mồ côi đến nhờ cậy Đào gia, nàng ta tên Thôi gì ý nhỉ. . . . . .” Mạnh Hân nhìn về phía Nhị tỷ tỷ nhà nàng.
Mạnh Vân ngồi ở bên cạnh đối diện bàn cờ tự giải trí tự vui vẻ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thôi Hồng Diệp.”
“Đúng, chính là Thôi Hồng Diệp, nàng ta đã tiến cung rồi!” Mạnh Hân dùng một loại ngữ khí không thể tưởng tượng nổi, “Nghe nói nàng ta trông giống Thụy vương đích phi đã qua đời, sau khi Thái hậu và Trịnh Quý phi trong cung nghe nói, liền triệu nàng ta tiến cung, cũng không biết nàng ta sử dụng cách gì mà lại khiến Thái hậu và Trịnh Quý phi yêu thích, mấy lần liền triệu nàng tiến cung nói chuyện bầu bạn.”
A Uyển nghe được liền sửng sốt, không ngờ cô gái mồ côi kia lại có khả năng như vậy, nhưng dù có nghe thế nào đi nữa cũng đều như là vì Thụy vương đích phi nên Thái hậu và Trịnh Quý phi mới có thể xem trọng nàng ta. Cũng không biết rốt cuộc giống bao nhiêu mới có thể làm cho hai người như vậy trong cung liên tiếp triệu nàng tiến cung nói chuyện, hành động này trước mặt người ngoài xem ra rõ ràng là Thái hậu và Trịnh Quý phi rất xem trọng nàng ta, không chừng tương lai sẽ có phúc lớn.
Lúc trước nàng còn nói với Vệ Huyên, nếu không thích thì không cần để ý nàng, dù sao cũng không gặp được, nhưng ai biết chỉ chớp mắt, vốn nhờ duyên cớ nghe nói có người giống Thụy vương đích phi mà đã rơi vào mắt của quý nhân trong cung, đó cũng là một điều may mắn lớn đối với một cô bé mồ côi đi nhờ vả cô tổ mẫu.
A Uyển không có ý kiến gì đối với cô gái mồ côi này, nhưng bởi vì Vệ Huyên, không khỏi chú ý vài phần, cũng không biết Vệ Huyên nếu biết chuyện này, không biết có tức giận đến mức phổi đều bùng nổ không. Hơn nữa nàng cũng cảm thấy, Thôi Hồng Diệp kia sao mà có chút giống như chà đạp Thụy vương đích phi mà bò lên?
“Thôi thị kia thật là may mắn, lại dựa vào diện mạo có thể vào mắt của Thái hậu và Quý phi, dựa vào sự coi trọng của Thái hậu và Trịnh Quý phi, về sau nàng ta có thể tìm một nhà tốt để định hôn, cũng không sợ vì là cô bé mồ côi mà để người ta bắt nạt. Hơn nữa nàng ta còn có một cô tổ mẫu là một lão phu nhân đương các, tin chắc rằng lão phu nhân cũng sẽ không bạc đãi nàng ta. . . . . .”
A Uyển nghe Tiểu cô nương lải nhải phát biểu ý kiến, suy nghĩ đã không ở trên đầu rồi.
Hành động của Thái hậu và Trịnh Quý phi cũng có thể nói là chính đáng, dù sao với Thái hậu mà nói, Thụy vương đích phi chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của bà, bà yêu thương Vệ Huyên như, hẳn là cũng cực thích mẹ đẻ của Vệ Huyên cho nên xuất hiện một cô nương giống với cháu gái, đương nhiên là hết sức hiếu kỳ, phải triệu kiến một phen. Mà Trịnh Quý phi, nghe nàng ta luôn miệng nói tới tình tỷ muội thắm thiết với Thụy vương đích phi, cho nên vì hoài niệm muốn gặp cô gái giống với Thụy vương đích phi cũng là hợp lý.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
A Uyển từ sau khi quay về kinh, vì cơ thể mình không tốt, chỉ năm ngoái mới tiến cung một lần, sau này trong cung bất luận có cái tiết mục lễ mừng gì, đều vì Trưởng Công chúa Khang Nghi sợ công chúa hoàng tử trong cung được nuông chiều, va chạm đến nàng nên không đưa nàng tiến cung. Vì vậy, A Uyển gặp mặt Thái hậu và Trịnh Quý phi cũng không nhiều, cũng không biết họ nghĩ gì.
Trước không nói Thái hậu, một năm nay, A Uyển từ chỗ Vệ Huyên biết, Trịnh Quý phi cũng không có tốt với Vệ Huyên như bên ngoài đồn. Đơn giản là Vệ Huyên vài lần đánh nhau với Tam Công chúa, chọc ghẹo Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý phi dù cho tính cách tốt, chắc cũng sẽ có chút tức giận chứ? Vệ Huyên tuy rằng hung dữ một chút, nhưng không phải ngu, hẳn là hắn có thể phân biệt cho ra người bên ngoài đối với hắn tốt hay xấu, A Uyển vài lần thấy hắn thầm ở phía sau chống lại người dì Trịnh Quý phi này, liền biết hắn và Trịnh Quý phi cũng không thân cận như bên ngoài đã truyền.
Cho nên, hành động như vậy của Trịnh Quý là có ý vị sâu xa.
Ngay lúc A Uyển suy tư, Trưởng Công chúa Khang Nghi đưa tới cửa Vương phi Tĩnh Nam quận và Vệ Quân qua đây thăm bệnh.
Mấy người bước vào cửa, nhìn thấy ba cô nương ngồi trong phòng, Vương phi Tĩnh Nam quận liền không khỏi nở nụ cười, nói: “Hóa ra hai vị Quận chúa đều ở đây, có người ở bên A Uyển, hôm nay nhìn thấy A Uyển tinh thần không tồi.”
“Dì Nghiên!” A Uyển nhìn nàng cười, vẫn là có chút ấn tượng tốt đối với vị Vương phi Tĩnh Nam quận thường xuyên qua phủ thăm mình này.
Hai tỷ muội Mạnh gia cũng đứng dậy làm lễ chào hỏi với Vương phi Tĩnh Nam quận.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Vệ Quân đi tới ngồi bên cạnh A Uyển, nhìn chăm chú các nàng chơi bộ đồ chơi ngựa gỗ kia, rất nhanh liền nhìn ra cách thức trong đó, cười nói: “Cái thứ đồ chơi này tinh xảo phức tạp, không giống mấy cái bán trong cửa hàng.”
Mạnh Hân nghe xong đắc ý nói, “Đây là chính ca ca ta mình thiết kế, đặc biệt tìm thợ mộc tốt nhất làm cho ta, bên ngoài đương nhiên là không bán rồi.”
Vệ Quân sau khi nghe xong sửng sốt, sau đó dịu dàng cười nói: “Mạnh biểu ca là người hoạt bát thông minh, chẳng trách có thể thiết kế ra bộ đồ chơi ngựa gỗ tinh xảo như thế.” Thấy tiểu cô nương mặt đắc ý, cười cười, rồi lại nhìn về phía A Uyển, thân thiết hỏi han: “Muội hiện tại như thế nào? Khỏe hơn chưa?”
“Đa tạ Quân biểu ca quan tâm, muội khỏe hơn nhiều rồi.” A Uyển khách khí cảm ơn hắn.
Vệ Quân cũng rất nhanh liền ngồi trước mặt các nàng, cũng chạm tay vào bộ đồ chơi ngựa gỗ kia, tuy rằng bên ngoài cũng có bán loại đồ chơi ngựa gỗ này, nhưng khác xe không tinh xảo bằng loại này, cũng làm cho hắn động tâm tư. Trưởng Công chúa Khang Nghi hai người thấy bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa, cười cười, liền quay về phòng lớn phía trước phòng nói chuyện .
Ngay khi ba người cùng nhau hợp tác lắp ráp bộ đồ chơi ngựa gỗ, Vệ Huyên cũng đến đây.
Gần đây A Uyển sinh bệnh, hắn hầu như mỗi ngày đều phải qua thăm A Uyển. Hôm nay môn học ít, buổi chiều cũng không có chuyện trọng đại gì, cho nên chưa đến buổi trưa hắn liền trốn học chạy mất, vốn lòng tràn đầy vui vẻ tìm đến A Uyển, đặc biệt còn mang mơ mật nàng thích ăn qua đây, nhưng ai biết được đến chỗ A Uyển sẽ đụng phải Vệ Quân.
Trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Quân, mặt tên nhóc con vặn vẹo, ánh mắt lại muốn đỏ lên. May mắn Lộ Bình ở bên cạnh nhắc nhở một tiếng, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình đang cuồn cuộn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi vào.
“Mọi người đang chơi cái gì thế?” Vệ Huyên đi tới, lên tiếng hỏi.
Mạnh Hân và Vệ Quân đang lắp ráp ngựa gỗ bị dỡ ra, bởi vì các bộ phận tinh xảo, rất là lãng phí đầu óc, trời lạnh mà cũng làm cho bọn họ toát mồ hôi. Lúc này đang chuyên tâm lắp ráp, làm sao nghe được lời nói của hắn, nhưng ngược lại A Uyển không có nghiêm túc như vậy, nhìn thấy hắn qua đây, nở nụ cười với hắn.
“Biểu đệ tới sao? Đệ lại trốn học rồi.” A Uyển quen miệng nói, kéo hắn đến ngồi bên cạnh, mà bởi vì Vệ Quân qua đây, đã sớm dịch chuyển chỗ, khiến hắn và Mạnh Hân hai người một trái một phải vây quanh ngồi trên giường, hợp tác lắp ráp.
Vệ Huyên vì hành động của A Uyển lửa giận trong lòng đã áp chế không ít, tuy biết kiếp này A Uyển đã có hôn ước với hắn, sau này Vệ Quân sẽ chỉ là một tên râu ria, nhưng mỗi khi vừa nhìn thấy hắn và A Uyển ở cùng một chỗ, luồng tà hỏa kia sẽ toát ra.
Hắn biết đây là tâm bệnh của hắn, chỉ đơn giản là kiếp trước cầu mà không được, mỗi lần đều chỉ có thể nhìn bọn họ dĩ nhiên đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, không biết bao nhiêu người vỗ tay hoan nghênh khen ngợi, mà hắn chỉ có thể đáng thương bị bài xích bên ngoài, thậm chí bị người ta lén trách cứ hắn ghê tởm độc tài, đạo đức bại hoại, thế nhưng ham muốn vị hôn thê người khác, khiến hắn đến chết cũng không được một ánh mắt của A Uyển.
Loại tâm bệnh này, không vì trọng sinh đến một lần mà biến mất, ngược lại càng diễn càng ác liệt, nếu kiếp này hắn vẫn như cũ không chiếm được, có thể hắn thật sự sẽ trở thành một tên quỷ Tu La chân chính, hoàn toàn điên cuồng.
A Uyển thấy hắn băng trán, nghĩ hắn sinh bệnh, có chút lo lắng phải chăng gần đây hắn thường xuyên qua đây nên mình đã lây bệnh cho hắn, “Đệ không phải bệnh đấy chứ?” Nói xong, liền lấy tay sờ trán hắn.
Vệ Huyên buông mắt, che giấu con ngươi dữ dằn, sau một lúc lâu giương mắt nhìn nàng, cười cười rồi lại lắc đầu với nàng. Bởi vì răng chưa mọc hết, thời gian gần đây hắn cũng không quá thích nói chuyện, huống chi bây giờ còn có Vệ Quân ở đây, hắn lại càng không mở miệng làm cho người ta thấy bộ dạng hắn mất răng, cảm thấy mất mặt ở trước mặt tình địch ----- vấn đề là hiện tại hắn còn không phải tình địch của ngươi mà!
A Uyển thấy tên nhóc con này cố chấp, chỉ có thể thở dài. Nàng tự giác bản thân là một bé gái, nhưng đều cũng thích đẹp lo giữ thể diện như hắn, lại nhìn Mạnh Hân một cái, thấy người ta liền hi hi ha ha cười, lộ ra hàm răng trống trơn kia, căn bản không có gì băn khoăn, so với hắn, tên nhóc con này thật sự giống với một tiểu cô nương thích được chú trọng.
Có điều, những lời này A Uyển cũng không thể nói với hắn, tuy rằng Vệ Huyên ở nàng trước mặt biểu hiện có chút lanh lợi, là đứa nhỏ đáng yêu thật đấy, nhưng vừa nhìn bên ngoài, đó chính là kẻ kiêu ngạo tự xưng đứng thứ hai thiên hạ không ai dám xưng thứ nhất, nếu chọc giận hắn thì hắn có thể làm ầm ĩ cả nhà ngươi không được yên bình, không quan trọng ngươi có phải là vương công quý tộc, hoặc là đại thần trong triều hay không.
Trước kia A Uyển chỉ nghe nghe đồn, hơn nữa lại nhìn dáng vẻ khôn khéo của Vệ Huyên ở trước mặt nàng, cho rằng bên ngoài là truyền sai, nhưng vào mùa hè sau khi nghe người ta nói hắn trực tiếp mang theo thị vệ đến đánh Đào các lão gia, A Uyển chỉ đành bất lực. Vì Thôi Hồng Diệp kia chọc giận hắn, hắn liền dẫn người qua đánh, cuối cùng còn làm người quen cũ của Đào các xin lỗi khách khí với hắn, mời hắn đi ra ngoài mới bỏ qua. Tuy rằng sau đó Thụy vương đích thân bồi thường cho Đào gia, những cũng không thể che giấu sự hung ác của tên nhóc này.
A Uyển bảo nha hoàn bưng cho hắn bát chè để hắn uống, sau đó lại quay trở lại nhìn Vệ Quân và Mạnh Hân lắp ráp, Vệ Huyên thấy thế, cũng chăm chú dán vào nàng, kiểu dính chặt thế kia khiến cho A Uyển cảm thấy tên nhóc này giống như sợ nàng bị ai đó cướp đi.
Đợi khi lắp ráp sắp xong rồi, Vương phi Tĩnh Nam quận vì trong phủ bận rộn không thể ở lâu, liền sai nha hoàn qua kêu Vệ Quân rời đi.
“Ta đi tiễn hắn.” Vệ Huyên nhảy xuống giường.
Vệ Quân thấy buồn cười, đang muốn nói Vệ Huyên chẳng qua cũng là khách, hơn nữa tuổi còn nhỏ hơn so với hắn, làm sao cần hắn tiễn, Vệ Huyên đã chạy tới, túm hắn ra cửa. Hơn nữa tên nhóc này sức lực lớn hơn hắn, Vệ Quân hơn hắn một tuổi, thế nhưng không tự chủ được bị hắn đẩy ra ngoài.
Chờ khi ra khỏi Tư An viện, Vệ Huyên đột nhiên xoay người túm áo Vệ Quân.
Vệ Quân kỳ quái nhìn hắn, tính tình tốt bụng hỏi han: “Thế tử có chuyện gì sao?”
Vệ Huyên thần sắc tối tăm nhìn hắn, ánh mắt băn khoăn lướt qua mặt hắn, lại ý thức được Vệ Quân bây giờ vẫn là đứa trẻ con. Phát hiện này làm cho hắn có chút không vui, cuối cùng ho một tiếng, đẩy hắn ra.
“Về sau cách xa A Uyển một chút!”
Vệ Quân bị đẩy xuống đất, ngơ ngác địa nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng rời đi, trong lòng bàn tay va trên mặt đất, chỉ cảm thấy đau rát, bởi vì ma xát tới lòng bàn tay, rách một tầng da giấy, rất nhanh liền chảy máu. Nhưng so với đau đớn ở lòng bàn tay, loại sát khí đáng sợ phát ra trên người Vệ Huyên này và ánh mắt lạnh lẽo mới làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc bảy tuổi, sao lại khiến hắn cảm thấy đáng sợ như thế?
Vệ Quân ngây người trong chốc lát, mãi đến khi được nha hoàn nâng dậy mới cảm giác được lòng bàn tay đau đớn, khi nha hoàn hoảng hốt lo sợ đến mức sắp khóc, hắn cau mày nói: “Không có việc gì, chẳng qua là không cẩn thận quệt ngã, không cần nói cho mẫu thân.” Dứt lời, hắn dùng khăn tử quấn tay, xoay người rời đi.
****
Bên này trong lòng Vệ Huyên không vui, không làm cho người ta càng chán ghét hơn khi phát hiện tình địch của mình kiếp này là một tên nhóc chân chính, đối mặt với một đứa nhỏ hiền lành như vậy, hắn không nỡ gây sức ép.
Vệ Huyên không phải là loại tính tình yêu ghét rõ ràng, hắn thích nhất giận chó đánh mèo, cho dù kiếp trước Vệ Quân có nỗi khổ tâm hay không, hoặc chỉ là vì hẹn ước cha mẹ mai mối phải lấy A Uyển, hắn cũng không thể tha thứ. Mặc dù không biết Vệ Quân sắm vai vai diễn gì thúc đẩy cái chết của A Uyển, nhưng có thể khiến A Uyển lựa chọn cái chết trong đêm tân hôn, chắc hắn trong lòng A Uyển cũng oán hận hắn.
Nếu A Uyển oán hận hắn như thế, vậy thì cũng không để hắn sống tốt.
Nghĩ mà trong lòng Vệ Huyên có mấy phương án gây sức ép cho Vệ Quân, nhưng vì phải đợi Vệ Quân lớn hơn một chút mới có thể thực hiện nên chỉ có thể bày mưu tạm thời trước.
Đối với kẻ địch, Vệ Huyên khá thích chậm rãi gây sức ép, phá hủy từng thứ họ quan tâm, vậy mới gọi là đủ sảng khoái, lập tức giết chết, bọn họ lại chết sảng khoái quá, đối với hắn mà nói, không thú vị gì cả, vẫn là chậm rãi ngược đãi, làm cho bọn họ sống không bằng chết, vậy mới gọi là đau khổ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không giết chết bọn họ, bọn họ không thể trở ngại con đường của hắn! Nếu người nào làm trở ngại con đường của hắn ngăn cản trước mắt hắn, hắn sẽ không chút do dự giết chết người đó!
Vệ Huyên ở Tư An viện dạo qua một vòng, chờ sau khi hơi thở khôi phục bình tĩnh mới vừa đi tìm A Uyển.
Lúc này, tỷ muội Mạnh gia cũng cáo từ rời đi.
Trước khi rời đi, Mạnh Vân liếc mắt nhìn Vệ Huyên.
Vệ Huyên không chú ý đến ánh mắt của nàng, bò lên trên giường nằm cùng A Uyển.
Không có người ngoài ở đây, lúc này Vệ Huyên có thể không kiêng kỵ cùng A Uyển nói chuyện, dù sao A Uyển cũng nhìn thấy bộ dạng thảm thương thiếu răng của hắn, không cần kiêng kỵ nhiều lắm, lại cắn lên mặt A Uyển vài cái, rốt cục cũng vừa lòng .
“Nghe nói Thôi Hồng Diệp kia thường xuyên tiến cung, đệ ở trong cung gặp được nàng không?” A Uyển tò mò hỏi han, cẩn thân quan sát vẻ mặt hắn.
Màu mắt Vệ Huyên chơi khẽ động, híp mắt nhìn nàng, “Sao nàng biết?” Sau đó rất nhanh phản ứng lại, “Là cô nương ngốc nghếch Mạnh Hân kia nói với nàng?” Tỷ đệ Mạnh gia thường xuyên tiến cung, gặp phải cũng không có gì là lạ.
“Đừng kêu nàng ấy là cô nương ngốc nghếch, A Hân rất đáng yêu.” A Uyển véo mặt hắn một cái.
Vệ Huyên khó hiểu nhìn nàng một cái, hiện tại bảo vệ nàng nhiều một chút, về sau cũng không cho phép trong lòng nàng có nam nhân nữ nhân khác ngoại trừ hắn ra, “Gặp vài lần.” Không có nói cho A Uyển, Thôi thị kia mỗi lần tiến cung thường không cẩn thận xảy ra chút chuyện, mặc dù Thái hậu và Hoàng đế biết là hắn gây nên, cũng không có can thiệp.
Vệ Huyên biết tuổi của mình hiện tại nên chuyện làm gì, Hoàng Bá phụ tuy rằng thương hắn, nhưng cũng không cho phép hắn làm ra chuyện vượt quá tầm tay, bằng không chỉ có thể giống kiếp trước vậy, vứt bỏ hẳn. Cho nên giai đoạn hiện giờ hắn chỉ có thể đóng vai một đứa nhỏ ngoan, làm việc không kín đáo, cho nên hắn quang minh chính đại để cung nhân kia ngáng chân Thôi thị một chút, tất cả mọi người đều biết là hắn gây nên, nhưng không ai dám nói gì.
“Đệ không bắt nạt nàng ấy chứ?”
Vệ Huyên đặc biệt thuần khiết nhìn nàng, “Ta làm sao lại bắt nạt một nữ nhân? Chỉ cần nàng không chọc đến ta, đừng dùng cái loại ánh mắt ghê tởm này nhìn ta, ta mới mặc kệ nàng ta.” Vệ Huyên cúi đầu về phía cổ của A Uyển, “Nàng ta thật sự là chán ghét, mỗi lần đều dùng cái ánh mắt yêu thương vạn phần nhìn ta, giống như ta là đứa con của nàng ta vậy, cũng không ngẫm xem lại năm nay nàng ta mới mười năm tuổi, có thể sinh ra đứa con lớn như ta sao?”
A Uyển sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ra mục tiêu của Thôi Hồng Diệp là Thụy vương.
Nhưng cũng không khó đoán, hậu viện của Thụy vương thanh tịnh, chỉ có một Vương phi, nếu Thôi Hồng Diệp cố gắng một lần, có thể trở thành Thụy vương trắc phi, hơn nữa dung mạo nàng giống Thụy vương đích phi, tình cảm của Thụy vương đối người vợ đầu chỉ e rằng dễ dàng chuyển sang cho nàng ấy.
Nếu như có được sủng ái của Thụy vương, mặc dù không phải Vương phi, hẳn là cũng có thể so cao thấp với Thụy vương phi.
/274
|