Chương 28
Editor: Vermouth
Trong cung vốn không có bí mật, hơn nữa không chỉ không có bí mật, một chuyện đơn giản cũng dễ dàng bị người ta âm mưu hóa.
Cho nên, chưa hết một ngày, tin Tam Công chúa đối đầu với Vệ Huyên lan truyền khắp nơi, cũng khiến cho ánh mắt của rất nhiều người thay đổi.
Thật ra theo như tính cách của Vệ Huyên, chuyện hắn đánh nhau với Hoàng tử hoặc công tử thế gia có không ít, quả thực là một người quỷ gặp cũng tránh, bắt nạt Hoàng tử Công chúa tính là gì, thế gia cũng từng bị hắn chọc, dù sao có Thái hậu che chở, Hoàng đế dung túng, Thụy vương lưu manh bảo vệ, căn bản không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng mà, lần này có chút khác thường là, Vệ Huyên không phải luôn thân thiết với dì Trịnh Quý phi sao? Sao giống như không cho Trịnh Quý phi chút mặt mũi nào vậy, không chỉ làm mất mặt Trịnh Quý Phi ở Nhân Thọ Cung, còn ức hiếp Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử, tuy nói tính tình hắn không tốt, một chuyện bất mãn cũng dễ đấu đá với Tam Công chúa giống như chọi gà, nhưng phần lớn đều kết thúc là Tam Công chúa xin lỗi rồi rất nhanh làm hòa. Khiến cho mọi người cũng chỉ cho là trẻ con đùa giỡn, trước kia nghe qua rồi thôi, lần này lại có chút khác biệt.
Rất nhiều người sau khi nghe chuyện này, còn hy vọng huyết thống Trịnh thị mất đoàn kết mới tốt, cho nên bọn họ càng vui vẻ với chuyện nhà người ta lục đục. Có điều, cũng có nhiều người nghe một chút rồi bỏ qua, căn bản không để ở trong lòng.
A Uyển cũng nghe nói Vệ Huyên gây chuyện với Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử ở trong cung, lập tức vỗ trán nghĩ, cảm thấy đó là một đứa trẻ ngang bướng, tự cho mình là nhất, bắt nạt tiểu cô nương tính là gì, mình vui vẻ là được rồi, dù sao bất luận làm chuyện gì chắc chắn cũng có người giải quyết cho hắn, không cần cố kỵ gì cả. Cũng bởi vì như thế, hắn mới bị nuôi thành có tính cách như vậy, đạt được là chuyện đương nhiên, không chiếm được cũng có thể dùng quyền lực đạt được.
Nghĩ đến đây, A Uyển nhịn không được nhíu mày, coi trời bằng vung như vậy, về sau chỉ sợ không biết sẽ làm ra chuyện không có tính người gì? Đáng tiếc nơi này là xã hội phong kiến mạng người không đáng một xu, giết người cũng không phạm pháp, Vệ Huyên về sau cho dù giết người, người ngoài cũng cảm thấy bình thường, trực tiếp giúp hắn che đậy là xong. Thế nhưng từng sinh sống mười tám năm ở xã hội pháp trị, A Uyển nói cho cùng cũng có chút khó tiếp nhận.
Hơn nữa, nghĩ tới tiểu shota ngang ngược như vậy hiện tại là hôn phu có hôn ước với nàng, A Uyển có chút khó chịu. Lúc này, nàng không chỉ rối rắm chuyện hai người có quan hệ họ hàng, còn rối rắm chuyện một thằng nhóc ngang ngược như thế, nàng thật sự không biết đối mặt thế nào, phải xem hắn là lang quân tương lai gì đó nhưng nàng không có thích yêu trẻ con.
Có điều, những chuyện này tạm thời gác sang một bên, về kinh mấy ngày rồi, A Uyển vẫn luôn ở trong phòng dưỡng bệnh, sau đó tiện thể gặp các tỷ muội trong bá phủ một chút.
Hiện tại các cô nương trong bá phủ có tổng cộng chín người, A Uyển xếp thứ sáu trong số các tỷ muội, trước nàng có năm đường tỷ, lớn tuổi nhất là trưởng nữ đại phòng La Ký Dao, năm nay mười tuổi, còn nhỏ nhất vẫn còn quấn tã. Cho nên, qua thăm nàng có tất cả sáu tỷ muội, nhỏ nhất trong số đó là Thất cô nương La Ký Thù năm nay mới năm tuổi, là đích nữ ngũ phòng, cũng bị đưa tới, không cần phải nói, Ngũ phu nhân là muốn thông qua con gái tạo mối quan hệ với tam phòng.
Tỷ muội quá nhiều, mà cô nương gia sức khỏe yếu, dễ dàng lây bệnh, A Uyển tuy trông Thất muội muội vô cùng đáng yêu, cũng không dám đưa tay ôm nàng, thân mật với nàng, chỉ đưa một đĩa đậu phộng đường xốp giòn trên bàn của mình chuyển tới bên cạnh nàng.
"Tạ ơn Lục tỷ tỷ." La Ký Thù năm tuổi ngoan ngoãn lên tiếng nói cảm ơn, gương mặt bánh bao tròn vo vô cùng vui vẻ.
A Uyển đưa tay sờ đầu của nàng, khẽ cười.
Nụ cười này của nàng xua tan bình thản lạnh nhạt giữa lông mày, cả người có chút sức sống, trên người cũng không còn vẻ tái nhợt bệnh tật lúc trước, miễn cưỡng lộ ra mấy phần xinh đẹp.
Mấy cô nương ngồi ở đây thấy vậy thì tim loạn nhịp, sau đó La Ký Dao nhẹ nhàng dùng tay dán lên trán của nàng, dịu dàng nói: "Lục muội nên cười nhiều một chút, muội cười lên rất xinh đẹp."
Tam cô nương La Ký Linh và Ngũ cô nương La Ký Du lập tức phụ họa đại tỷ của các nàng, hành động có chút tận lực lấy lòng, hẳn là các nàng được mẫu thân Nhị phu nhân dặn dò phải tạo quan hệ với A Uyển.
Cũng không trách các nàng lúc này tranh nhau thể hiện ở trước mặt A Uyển, bởi vì Trưởng Công chúa Khang Nghi nhiều năm ở phủ Công chúa, một tháng cũng chỉ có mấy ngày như vậy ở trong bá phủ, nếu khi A Uyển phát bệnh, không thể ra ngoài gặp gió, mấy tháng không về bá phủ cũng có. Cho nên A Uyển lớn như vậy rồi cũng chưa ở chung nhiều với những tỷ muội trong phủ, không thân quen lắm, cho dù là trở về bá phủ, cũng thường đóng cửa dưỡng bệnh, người ngoài không thể tới quấy rầy nàng, cho nên các tỷ muội cho dù muốn làm quen một chút cũng khó.
Cho nên mọi người không chung đụng với A Uyển được nhiều, cũng chưa thân quen nàng lắm, trong ấn tượng cũng chỉ có mỗi lúc nàng xuất hiện luôn là bộ dạng tái nhợt bệnh tật ngồi yên tĩnh, gần như khiến người ta không chú ý đến, cho dù nói chuyện với người khác, thanh âm cũng vô cùng yếu ớt chậm chạp nhỏ xíu, sắc mặt cũng lãnh đạm. Loại lãnh đạm này, nghe nói bởi vì nàng bệnh liệt giường lâu này nên các cảm xúc nghi ngờ vui sướng giận buồn.
Lúc các tiểu cô nương nghe nói về tình hình của nàng, thật ra trong lòng cũng rất thương nàng, bây giờ nàng theo Trưởng Công chúa Khang Nghi xuôi Giang Nam ba năm, sau khi trở về nghe nói thân thể khỏe mạnh hơn trước, các nàng ấy mới được cho phép tới trò chuyện chơi đùa với nàng.
Hôm nay tinh thần của A Uyển khá tốt, cũng muốn tiếp đãi các tỷ muội trong bá phủ, tuổi các tỷ muội đều còn nhỏ, bởi vì không có tranh giành lợi ích gì với nàng, cho nên chung sống rất hòa thuận vui vẻ. Trong số các tỷ muội, A Uyển cực kỳ chăm sóc Thất muội muội La Ký Thù, bởi vì tiểu cô nương này thật sự là cực kỳ đáng yêu, lúc ăn cái gì, bàn tay nhỏ trắng nõn bưng lên gặm từng miếng nhỏ giống như con Hamster nhỏ, lộ ra vẻ hồn nhiên đơn thuần, thật sự là cực kỳ đáng yêu.
La Ký Du thấy vậy, nhịn không được nói: "Hình như Lục muội rất thích Thất muội nhỉ, cái gì ngon cũng đều muốn cho nàng ấy." Trong lòng La Ký Du có chút xem thường, cảm thấy muội muội ngũ phòng này căn bản không thể bằng nhị phòng bọn họ, A Uyển đối xử quá tốt với La Ký Thù, trong lòng ít nhiều có chút không vui.
A Uyển trông thấy tiểu cô nương nghe La Ký Du nói vậy bưng lấy miếng dưa hấu sợ hãi nhìn mình, dường như sợ người ta tịch thu thứ mình thích, càng giống con Hamster nhỏ hơn, nàng cười nói: "Bởi vì lúc Thất muội ăn cái gì cũng rất đáng yêu nha, khiến cho người ta nhịn không được cũng muốn ăn, mọi người xem không phải sao?"
Sau khi nghe xong, tất cả các tỷ muội đều nhìn về phía tiểu cô nương làm cho tiểu cô nương có chút luống cuống, mở to đôi con ngươi đen lúng liếng, miệng nhỏ hơi mở ra, dáng vẻ trông càng đáng yêu hơn. Các tỷ muội nhớ lại bộ dạng Thất muội gặp bọn họ lúc ngày thường, luôn giống như đang ăn gì đó, bỗng có chút tán đồng lời A Uyển, có tiểu ham ăn ở đây, ngồi chung một bàn ăn với nàng cái gì cũng cực kỳ ngon miệng.
Khóe miệng La Ký Du co quắp một chút, đầu ngón tay chỉ vào khuôn mặt bánh bao của tiểu cô nương, bĩu môi nói: "Lục muội nói thật dễ nghe, thật ra Thất muội là một tiểu ham ăn mà? Ở trong mắt nàng chỉ có đồ ăn ngon, cả ngày ăn ăn ăn, cẩn thận về sau sẽ thành cô nương béo, tương lai không ai lấy."
Tiểu cô nương vẫn ngu ngơ, không hiểu tỷ tỷ đang nói cái gì, ngược lại La Lý Dao nói: "Ngũ muội, đừng nói lời này với Tiểu Thất, cẩn thận nàng tưởng thật đấy."
La Ký Du nghe nàng nói vậy, trong đầu mặc dù không đồng ý, cũng ngậm miệng lại. La Ký Dao là đại cô nương trong phủ, cũng là cháu gái chi trưởng, lão phu nhân cũng coi trọng nàng, thân phận nàng ấy không phải cô nương phòng dưới có thể so sánh được, cho nên bình thường lời nàng ấy nói, các muội muội phòng dưới luôn nghe mấy phần, không ngang bướng với nàng ấy.
Bởi vì sức khỏe A Uyển không tốt, các cô nương ở chỗ này một lát rồi được Dư ma ma nhắc nhở rời đi.
Thất cô nương lúc ra về có chút lưu luyến không rời, A Uyển trông thấy cơ thể tròn vo nhỏ xíu của nàng trượt xuống giường, thấy vô cùng thích thú, thấy mắt nàng ấy thỉnh thoảng lại nhìn tới mấy đĩa bánh kẹo trên bàn, nàng bảo Thanh Yên lấy mấy món bánh ngọt xuống giao cho nha hoàn hầu hạ La Ký Thù, nhìn tiểu cô nương nói: "Những món này là cho Thất muội, nếu Thất muội ăn xong rồi thì có thể đến chỗ ta lấy."
Tiểu cô nương hiển nhiên còn nhớ rõ hương vị kia, hơn nữa cảm thấy bánh kẹo chỗ Lục tỷ ăn rất ngon, lập tức cực kỳ mừng rõ, ngoan ngoãn nói: "Tạ ơn Lục tỷ, A Thù về sau chắc chắn sẽ thường xuyên đến chơi với Lục tỷ."
Tiểu cô nương hiển nhiên tích cực.
Trẻ con đáng yêu trong sáng thật sự khiến người ta yêu thích, A Uyển cảm thấy so với tiểu tử ngang bướng Vệ Huyên, tỷ muội đơn thuần nhà mình đáng yêu giống như tiểu thiên sứ vậy.
Chờ các tỷ muội rời đi rồi, A Uyển cũng có chút mệt mỏi, lúc chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì gặp Thanh Chi tiến vào, bẩm báo: "Cô nương, Vương phi Tĩnh Nam quận đến, Công chúa bảo ngài ra gặp khách."
A Uyển có biết Vương phi Tĩnh Nam quận, nghe nói là bạn thân khuê phòng của mẹ Công chúa, sau khi xuất giá tình cảm với mẹ Công chúa cũng không tệ, những năm gần đây vẫn luôn liên lạc với nhau. Cho nên lần này Trưởng Công chúa Khang Nghi về kinh, nàng ấy cũng không thể không tới thăm hỏi.
Nha hoàn mặc quần áo cho nàng, chờ lúc ra cửa, còn khoác cho nàng một cái áo choàng dày, tuy rằng trời chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết cuối thu này đối với cơ thể nhỏ bé của A Uyển khi ra cửa mà nói, vẫn phải chú ý như cũ, quả thực là trang bị kỹ càng mới có thể ra cửa.
Rất mau đã tới phòng khác, A Uyển vừa đi vào thì thấy mẹ Công chúa đang nói cười với một phụ nhân xinh đẹp ngồi đối diện, nàng ấy mặc váy lụa màu hồng nhạt, khoác áo dài tơ lụa mà tím, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp dịu dàng tinh tế, có một đôi mắt lúc nào nhìn người cùng ấm áp dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác hiền lành.
Mà ngồi bên cạnh mỹ phụ là cậu bé sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, giống mỹ phụ nhân kia tới bảy tám phần, mặc trường bào bằng gấm cổ áo màu xanh ngọc, thắt lưng bên hông đính đá hồng, treo một miếng ngọc bội tỏa sánh sáng ấm, an tĩnh ngồi bên cạnh, người giống như miếng ngọc bội kia, ôn hòa như hoa.
/274
|