Ngày hôm sau, Vệ Huyên vẫn ra ngoài từ lúc trời còn chưa sáng.
Trước khi rời đi, hắn đứng trước giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của A Uyển bị che khuất dưới tấm chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì buồn ngủ, có vẻ khỏe mạnh hơn ban ngày, điều này khiến hắn cũng vui vẻ. Nhưng niềm vui liền biến mất trong nháy mắt, hắn ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng mơn tr/ớn khuôn mặt nàng, không khỏi nhíu mày, trên mặt xẹt qua vài phần mâu thuẫn.
Hắn chăm chú nhìn dung nhan nàng lúc ngủ, ngồi rất lâu, rồi mới rời đi.
A Uyển lui thức dậy vào giờ giống như bình thường, rửa mặt, chải đầu, dùng bữa sáng xong, liền cùng Thụy vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu.
Tuy tinh thần Thái hậu không ổn định lắm, nhưng vài lần Vệ Huyên ám chỉ với nàng, nếu không có việc gì thì đừng tiến cung, cho dù là tiến cung thỉnh an Thái hậu, cũng phải chọn lúc có Thái tử phi ở đó. Nhưng sao A Uyển có thể chỉ lo cho mình? May mà còn có Thụy vương phi cần tiến cung thỉnh an Thái hậu đúng hạn, A Uyển là cháu dâu, chỉ cần đi theo sau mẹ chồng, không mắc sai lầm là được, không cần lộ mặt trước Thái hậu.
Hôm nay Thái hậu nói rất nhiều, cũng rất lải nhải, lý do cũng là vì thánh chỉ hôm qua.
Bây giờ tất cả mọi người biết Vệ Huyên được Hoàng Thượng bổ nhiệm làm quan Tiên Phong tới thành Minh Thủy, phản ứng của mọi người đều khác nhau, nhưng đa số đều giống Thụy vương, không quá coi trọng Vệ Huyên.
Cũng không thể trách họ vì không coi trọng Vệ Huyên, ai bảo từ nhỏ đến lớn Vệ Huyên luôn là một đứa bướng bỉnh hay gây họa, đánh nhau cũng là chuyện thường ngày, thậm chí ngay cả việc đưa thị vệ tới nhà các lão gia đương triều mà cũng làm được, vô pháp vô thiên. Trong mắt người đời, hắn to gan làm loạn, đúng thật là kẻ quần là áo lượt không chịu lao động, bị kéo đến chiến trường đi một vòng, sợ là chân sẽ mềm nhũn quay về.
Một kẻ quần là áo lượt như vậy, cho dù mùa thù năm ngoái có nổi bật thì cũng chỉ xuất sắc phương diện cưỡi ngựa bắn cung thôi, việc hành quân đánh giặc không chỉ phụ thuộc vào tài cưỡi ngựa bắn cung, đâu có dễ lên chiến trường như vậy chứ? Nếu không biết Văn Đức Đế sủng ái Vệ Huyên, không thì mọi người đều cảm thấy Hoàng đế đang muốn để Vệ Huyên đi chịu chết.
Đương nhiên Thái hậu cũng biết việc nửa tháng sau Vệ Huyên sẽ xuất chinh, tuy đêm qua Văn Đức Đế cũng tới đây nói chuyện tiện thể trấn an bà, nhưng sao trong lòng lão nhân gia lại có thể yên tâm được? Cho nên hôm nay lúc Hoàng hậu, Thái tử phi và Thụy vương phi đều ở đây, liền kéo mọi người lải nhải.
A Uyển ngồi đầu cuối cùng, kéo tay Hoàng trưởng tôn, chơi trò nghịch ngón tay cùng bé.
Hoàng trưởng tôn là một đứa bé có thể ngồi yên, tuy mới hai tuổi, nhưng nếu người lớn có việc, bé sẽ rất hiểu chuyện ngồi bên cạnh, không giống mấy đứa bé khác, ngồi một lúc là không chịu nối, muốn làm ầm ĩ. A Uyển cảm thấy Hoàng trưởng tôn ngoan như vậy, chắc là bị ảnh hưởng bởi Mạnh Vân.
Thái hậu nói dông dài rất lâu, A Uyển quan sát kĩ, phát hiện sắc mặt thư thái của Thái hậu lúc này, nghĩ đến mấy tháng qua, sự nỗ lực của Vệ Huyên đều không uổng phí, được Vệ Huyên thường xuyên trấn an cảm xúc của Thái hậu, khiến bệnh tình của bà cũng không nặng hơn. Nhưng nếu sau khi Vệ Huyên xuất chinh, không ở trong kinh, cũng không biết mọi chuyện sẽ thế nào.
Đến khí Thái hậu mệt mỏi, mọi người mới cáo từ rời đi.
A Uyển nói với Thụy vương phi, rồi cùng Mạnh Vân nắm tay Hoàng trưởng tôn tới Đông Cung.
Sau khi cung nữ dâng trà bánh lên, Mạnh Vân phất tay cho cung nữ lui ra, chỉ còn Hạ Thường ở bên cạnh hầu hạ.
“Huyên đệ phải xuất chinh, muội thấy như thế nào?”
Mạnh Vân cũng không dài dòng hoặc đi vòng vo, hỏi trực tiếp.
A Uyển cười với nàng, sau đó nói:
“Đương nhiên là xuất giá tòng phu.”
Mạnh Vân ồ, không hỏi tiếp, cầm chén trà hoa hồng thanh lộ cung nữ dâng lên từ từ uống.
A Uyển lấy một túi tiền thêu hình Vịt Donald từ tay áo ra đưa cho Hoàng trưởng tôn, “Hạo Nhi, có thích vịt không?”
“Thích ~~”
Hoàng trưởng tôn vươn bàn tay trắng nõn ra muốn đoạt lấy, A Uyển lại đột nhiên đưa cao lên tay, giơ lên không trung. Bé cũng không giận, nhào lên người A Uyển, như trèo đèo lội suối, bò lên đầu gối nàng, chui vào lòng A Uyển, kéo tay nàng xuống, cặp mắt bị Vịt Donald được thêu bằng chỉ vàng óng ánh trên túi tiền hấp dẫn.
Không biết có phải vì Hoàng trưởng tôn chưa biết nói không, A Uyển thích dùng túi tiền thêu Vịt Donald trêu bé, khiến cho Hoàng trưởng tôn có ham m uốn độc chiếm túi tiền thêu Vịt Donald, mỗi lần A Uyển lấy ra, nhất định muốn tới cướp, rất thích đùa với A Uyển, ngươi chạy ta đuổi, tiếng cười đùa vang vọng, một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ.
Chỉ có lúc này, mới là lúc Hoàng trưởng tôn hoạt bát nhất.
Mạnh Vân nhìn nhi tử và A Uyển chơi đùa, đôi mắt lướt qua ý cười, sau đó lại nén lại, uống lên mấy ngụm trà hoa hồng thanh lộ, dùng khăn che miệng.
Không biết có phải dạo này mệt mỏi quá không, lúc nào cũng có cảm giác buồn nôn, ăn gì cũng không ngon, buổi tối dễ dàng tỉnh giấc, vì thế cũng đánh thức Thái tử cùng chung chăn gối tỉnh lại vài lần, khiến nàng thấy rất lỗi, nhưng lại không thể khống chế được phản ứng của thân thể. Nhưng Thái y tới thỉnh mạch, lại không có gì bất thường, có lẽ chỉ vì ngủ không ngon.
Mạnh Vân không khỏi đặt tay lên cái bụng phẳng lì của mình, trầm ngâm.
Cuối cùng, sau khi A Uyển nhún nhường, để Hoàng trưởng tôn nhào vào lòng mình rồi tiện thế để bé đoạt túi tiền, rồi mới nắm tay bé trở lại trong điện ngồi, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, trông thật đáng yêu.
Hạ Thường tự mình bưng nước lên hầu hạ hai người rửa mặt, cười nói với A Uyển:
“Mỗi lần Thế tử phi tới, Hoàng trưởng tôn điện hạ luôn rất hoạt bát, nói vậy, Thế tử phi rất dễ được bọn nhỏ yêu thích đó.”
Nói rồi, nàng không khỏi che miệng cười.
A Uyển xua tay, “Hạ thường tỷ tỷ đừng nói vậy, khiến ta xấu hổ, người không biết còn tưởng ta chưa lớn, nên mới thích chơi đùa như tiểu hài tử.”
Hạ Thường cong môi cười, biết nàng hiểu lầm ý mình. Xem ra, hài tử là sự tồn tại đơn thuần, nhạy cảm nhất trên thế giới, cũng dễ cảm nhận được thiện ác nhất, nàng cảm thấy Hoàng trưởng tôn thích A Uyển như vậy, chắc chắn A Uyển là người lương thiện, không có bất kì mục đích ác ý gì, nên mới có thể thoải mái cười to như vậy.
Ở Đông Cung một lúc, thấy sắp tới trưa, A Uyển được Mạnh Vân giữ lại dùng bữa, rồi mới đứng dậy rời đi.
Trở lại Thụy Vương phủ, lúc A Uyển vừa mới về Tùy Phong Viện thay quần áo xong, chuẩn bị nghỉ trưa, liền nghe tin mẫu thân Trưởng Công chúa Khang Nghi tới phủ.
A Uyển nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi tới chính viện.
Khi nàng tới chính viện, liền thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi và Thụy vương phi đang trò chuyện với nhau rất vui, hai nữ nhân đang nói về thời trang và trang sức đang thịnh hành ở kinh thành vào mùa xuân năm nay, Vệ Cẩn ngồi bên cạnh, tuy không nói câu nào, nhưng mỗi khi nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nói về việc kết hợp quần áo với trang sức, hai mắt sáng lấp lánh, trông rất thích thú.
A Uyển cong môi cười, tiến lên chào hỏi.
“Được rồi, chắc chắn mẹ con hai người có rất nhiều lời muốn nói, ta không giữ người nữa, hôm khác rảnh, chúng ta lại tâm sự.”
Thụy vương phi cười thân thiết nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không chối từ, đáp lại, rồi cùng nữ nhi rời đi.
Tới viện Tùy Phong, A Uyển đích thân dâng trà cho Trưởng Công chúa Khang Nghi, hỏi:
“Sao hôm nay ngài lại tới đây vậy? Có chuyện gì ạ?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhấp ngụm trà, vẻ mặt phức tạp nhìn nữ nhi, nói:
“Mẹ nghe nói Huyên Nhi phải xuất chinh ……”
A Uyển không ngờ hôm nay Trưởng Công chúa Khang Nghi tới là vì việc này, nhưng ngay sau đó, A Uyển liền hiểu ý bà, lập tức thấy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp.
“Dạ, trên thánh chỉ nói, nửa tháng sau, A Huyên sẽ phải xuất phát tới thành Minh Thủy trước.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nữ nhi mỉm cười như bình thường, không khỏi thở dài, nói:
“Nghe nói lần này những Man tộc phương Bắc tới ồ ạt, sợ là chiến sự lần này không biết phải trải qua bao lâu, không thể kết thúc trong một chốc một lát được, lần này Huyên Nhi tới thành Minh Thủy, nếu có thể cầm cự được thì tốt, nếu không thể……”
Cảm thấy lời này không may mắn, vội dừng miệng, lại nói:
“Huyên Nhi còn trẻ, tuy nó được Hoàng thượng phong chức Tiên phong, nhưng cầm binh đánh giặc lại là chuyện khác, sợ nhất thời chưa va chạm, nhưng nó được Hoàng thượng phái đi, đi tới đó cũng là một kiểu răn đe. Hơn nữa việc đánh giặc, xưa nay cũng không phải chỉ một hai lần là có kết quả, lần này nó tới thành Minh Thủy, chắc là phải đóng quân ở đó, không chừng phải mất mấy năm mới có thể trở về.”
A Uyển nghe vậy, nhớ tới lời Vệ Huyên nói với nàng tối qua, trong lòng Vệ Huyên cũng biết lần này mình đi, chắc là sẽ đóng tại đó không biết mấy năm mới có thể về, cho nên mới muốn để nàng theo quân.
Với tình huống của thành Minh Thủy, nếu Vệ Huyên thật sự phải đợi ở đó mấy năm, đưa gia quyến theo quân cũng là lý do chính đáng, chẳng trách hắn lại có ý định đưa nàng đi cùng.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nói xong, kéo tay nữ nhi, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Các con đã thương lượng chưa? Đến lúc đó gia quyến cần phải theo quân chứ?”
Mẹ Công chúa vừa hỏi đã hỏi tới điểm chính, khiến A Uyển không khỏi đỏ mặt, trong lòng không biết bà đang nghĩ gì, liền lựa lời nói:
“Đúng là tối qua A Huyên đã nói với con rồi, muốn để con theo quân.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngẩn ra.
Thấy và không nói câu nào, trong lòng A Uyển càng thấp thỏm, không khỏi gọi một tiếng:
“Mẹ……”
Trưởng Công chúa Khang Nghi hoàn hồn, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, cầm bàn tay mảnh khảnh của nữ nhi, hỏi:
“Vậy con nghĩ thế nào?”
A Uyển cười với bà, nói:
“Nếu có thể, đương nhiên con đồng ý theo quân.”
Nói rồi, lại nghĩ tới mấy lời Vệ Huyên dùng giọng điệu khẽ run nói bên tai nàng tối qua, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nàng biết, tình cảm phu thê không thể chịu được sự thử thách của thời gian, phu thê cũng không thể bị chia cách hai nơi trong một thời gian dài, nên ở bên nhau là tốt nhất. Thế nên, thật ra nàng cũng không phản đối việc theo hắn tới thành Minh Thủy, cho dù nơi đó là một thành nghèo khổ, lạnh lẽo ở biên cương, không thể sánh với kinh thành phồn hoa giàu có, nhưng chỉ cần ở bên hắn thì cũng là một kiểu sống.
Dù sao sống ở đâu mà chẳng phải là sống? Ở kinh thành xa hoa phú quý cũng được, ở nơi biên cảnh cũng không quá kham khổ, chỉ hơi phiền phức thôi, có người hầu hạ không cần tự mình làm, thật ea A Uyển cảm thấy ở đâu cũng giống nhau.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thở dài thườn thượt.
Bà là người từng trải, hiểu rằng phu thê trẻ dễ tan vỡ, có thể ở bên nhau là tốt nhất, nếu cho bà chọn, bà cũng sẽ chọn cùng trượng phu theo quân, cho dù ở tiểu thành kham khổ, nhưng phu thê có thể ở bên nhau, cho dù là cơm canh đạm bạc cũng thấy ngọt. Nhưng mà, bà lo cho nữ nhi gầy yếu, nếu thật sự đi tới một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, có thể chịu được không? Có thể bị bệnh không? Có thể xảy ra chuyện gì bất trắc không?
Đương nhiên bà tin Vệ Huyên có thể chăm sóc tốt cho nữ nhi, nhưng với điều kiện ở đó, khiến nàng thấy khó có thể an tâm, sợ nữ nhi mà mình nâng niu lòng bàn tay sẽ phải tới đó chịu khổ, phải ăn uống kham khổ, hại sức khỏe.
“Mẹ, ngài cảm thấy sao?”
A Uyển dựa vào người bà, ôm tay bà, nhấn mạnh:
“Ngài phải nói thật đó.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hành động cảu nàng làm cho dở khóc dở cười, sự lo lắng vừa dâng lên cũng vơi đi vài phần, nói thật:
“Đương nhiên mẹ đồng ý để con ở bên Huyên Nhi, phu thê không nên xa nhau. Nhưng mà, con cũng biết đó, thành Minh Thủy Thành không giống kinh thành, hoàn cảnh ở đó không chỉ khắc nghiệt, hơn nữa phương diện ăn, mặc, ở, đi lại cũng không so được với kinh thành giàu có, chỉ sợ sức khỏe của con không chịu nổi.”
Nói rồi, không khỏi sờ khuôn mặt được chăm sóc nên đã có chút huyết sắc của nữ nhi.
A Uyển lại cười nói:
“Chuyện này không cần lo, nếu con cần dùng gì, chỉ cần cho người đưa tới là được, một mình thì có thể ăn, có thể sử dụng được bao nhiêu chứ? Không có gì đáng lo đâu. Cho dù thời tiết ở đó không tốt, con ở trong phòng cả ngày, cũng không thường xuyên ra ngoài, được hạ nhân hầu hạ, cũng không khác gì như trong kinh thành.”
Nhìn vẻ mặt phấn khởi của nàng, trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết lần này nữ nhi nhất định muốn đi theo, tuy cảm thấy nàng nói đúng, nhưng vẫn lo được lo mất, cực kỳ khó chịu.
A Uyển thấy thế, vội nói:
“Mẹ không cần lo lắng quá, huống hồ nếu con muốn đi, cũng phải chờ đến khi A Hân xuất giá, ta mới có thể rời đi, vẫn còn sớm mà.”
Trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi không yên lắm, nhưng ngoài miệng lại nói:
“A Hân sẽ xuất giá vào tháng 3, cùng lắm là đầu tháng 4, con muốn qua đó, cùng lắm chỉ còn hai tháng thôi.”
A Uyển không còn cách nào, đành phải vứt bộ mặt già này đi, ra sức làm nũng, nói sau này mình tới thành Minh Thủy, muốn mẹ Công chúa thường xuyên tặng đồ cho nàng, nói này nói kia, rốt cuộc cũng dời được sự chú ý của bà.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi rời đi, A Uyển lau mồ hôi trên trán, trong lòng lại rất vui vẻ.
Nàng cho rằng nếu mình muốn cùng Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, người khó nhất thu phục chính là mẹ Công chúa, nhưng không ngờ mẹ Công chúa là người sáng suốt, chỉ lo thân thể nàng không thể thích ứng với hoàn cảnh ở thành Minh Thủy Thành thôi. Mặc dù mẹ Công chúa đã đồng ý rồi, nhưng lại quy ước với nàng ba điều, nếu nàng không thích ứng được với cuộc sống, thời tiết ở thành Minh Thủy, chỉ hơi thấy không khoẻ thôi, liền phải trở về.
Đương nhiên là A Uyển luôn miệng đồng ý rồi, quyết định chờ tới lúc đó rồi nói sau.
Được mẹ Công chúa cho phép, A Uyển cảm thấy không còn ai có thể ngăn cản nàng tới thành Minh Thủy, không khỏi vui vẻ, định nằm lên giường nghỉ trưa, nhưng vì đầu óc quá hưng phấn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đành phải ngồi dậy, cầm áo choàng lông cáo hôm qua mới làm được một nửa, tiếp tục làm tiếp.
Trời sắp tối thì Vệ Huyên trở về.
Sau khi nha hoàn đưa nước tới cho hắn rửa mặt, hắn vừa lau mặt vừa hỏi A Uyển: “Nghe nói hôm nay cô mẫu tới.”
“Đúng vậy ~”
Nghe được sự thoải mái trong giọng nàng, trái tim treo lơ lửng cả ngày của Vệ Huyên cũng an ổn hơn, sau khi rửa mặt xong, liền ngồi bên cạnh nàng, hỏi với sắc mặt khẩn trương mà ngay cả hắn cũng không biết:
“Cô mẫu tới làm gì?”
“Còn không phải là vì chuyện chàng xuất chinh sao.”
“Vậy à……”
Vệ Huyên lẩm bẩm đáp, vẫn không rời mắt khỏi mặt nàng, “Cô mẫu nói thế nào?”
“Không nói thế nào cả.”
“……”
Thấy nhất thời hắn không nói gì, sắc mặt ảm đạm ngồi ở đó, A Uyển nhìn mà trong lòng cũng căng thẳng, quyết định không đùa hắn nữa, bỏ vật trong tay xuống, tiến tới trước mặt hắn, hôn lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, cười nói:
“Mẫu thân tới hỏi thiếp, có phải là muốn theo quân tới thành Minh Thủy không.”
Vệ Huyên vội quay đầu nhìn nàng, bất giác cúi người hỏi:
“Nàng nói gì cơ?”
“Thiếp nói, đương nhiên là hy vọng có thể được ở bên chàng.”
Giọng A Uyển nhẹ nhàng, như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
Vệ Huyên đột nhiên ôm chặt lấy nàng, giam nàng trong ngực, vùi mặt vào hõm cổ nàng, che đi hốc mắt nóng lên của mình.
Hắn không bỏ được thành Minh Thủy, nhưng càng không bỏ được nàng.
Vì để cho nàng một tương lai bình yên vô ưu vô lo, hắn cần phải tới thành Minh Thủy; quyết định này, đã định sẵn sẽ chia lìa họ, nếu không chia lìa, chỉ có thể để nàng theo hắn tới thành Minh Thủy. Sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng đi đến một trấn nhỏ kham khổ ở biên cương cùng mình chứ? Sợ mình không làm tốt, không thể cho nàng cuộc sống tốt, sợ với thân thể trời sinh gầy yếu của nàng, có thể vì chút sơ sẩy, sẽ khiến nàng rời xa hắn mà đi, khiến họ sinh ly tử biệt.
Kiếp trước đã như vậy một lần là đủ rồi, cho dù thế nào kiếp này hắn cũng không cho nàng rời xa mình mà đi sớm.
Tuy A Uyển không biết thanh niên đang ôm mình đang có vẻ mặt gì, nhưng sau khi cảm nhận được sự cẩn thận và mâu thuẫn của hắn từ tối hôm qua, trong lòng đã sớm có đáp án.
Bọn họ đều lo thân thể nàng gầy yếu, không chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt ở phía Bắc, nhưng nàng thấy, nó không hề đáng giá nhắc tới. Thân thể của nàng, nàng tự biết, không hề đáng lo, dù thân thể nàng không tốt, nhưng có đáng sợ bằng bệnh tim của nàng ở kiếp trước không? Chỉ cần kiên trì chăm sóc cơ thể, nàng thấy sẽ không đáng lo.
Cho nên, nàng quyết định tới thành Minh Thủy cùng hắn, không chỉ là vì muốn ở bên hắn, mà còn để xoa dịu sự hoảng loạn trong trái tim hắn.
“Ta…… Ta sẽ cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất, nàng yên tâmđi!”
Vệ Huyên khàn giọng nói.
A Uyển cười ra tiếng.
Sau đó bị hắn ôm lên, ôm thẳng vào nội thất, thậm chí còn không kịp về giường, bị hắn đặt lên kháng cạnh cửa sổ, chồm lên, lúc nàng chuẩn bị xong, lấp đầy nàng, căng đến nàng khiến nàng mất tiếng ngay lập tức.
Cuối cùng cũng quen với sự tồn tại của hắn, A Uyển không khỏi đánh vào vai hắn, không hiểu hắn cần kích động như vậy sao?
Vệ Huyên nhẹ lại, nhưng vẫn ôm eo nàng, cho nàng một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Trước khi rời đi, hắn đứng trước giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của A Uyển bị che khuất dưới tấm chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì buồn ngủ, có vẻ khỏe mạnh hơn ban ngày, điều này khiến hắn cũng vui vẻ. Nhưng niềm vui liền biến mất trong nháy mắt, hắn ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng mơn tr/ớn khuôn mặt nàng, không khỏi nhíu mày, trên mặt xẹt qua vài phần mâu thuẫn.
Hắn chăm chú nhìn dung nhan nàng lúc ngủ, ngồi rất lâu, rồi mới rời đi.
A Uyển lui thức dậy vào giờ giống như bình thường, rửa mặt, chải đầu, dùng bữa sáng xong, liền cùng Thụy vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu.
Tuy tinh thần Thái hậu không ổn định lắm, nhưng vài lần Vệ Huyên ám chỉ với nàng, nếu không có việc gì thì đừng tiến cung, cho dù là tiến cung thỉnh an Thái hậu, cũng phải chọn lúc có Thái tử phi ở đó. Nhưng sao A Uyển có thể chỉ lo cho mình? May mà còn có Thụy vương phi cần tiến cung thỉnh an Thái hậu đúng hạn, A Uyển là cháu dâu, chỉ cần đi theo sau mẹ chồng, không mắc sai lầm là được, không cần lộ mặt trước Thái hậu.
Hôm nay Thái hậu nói rất nhiều, cũng rất lải nhải, lý do cũng là vì thánh chỉ hôm qua.
Bây giờ tất cả mọi người biết Vệ Huyên được Hoàng Thượng bổ nhiệm làm quan Tiên Phong tới thành Minh Thủy, phản ứng của mọi người đều khác nhau, nhưng đa số đều giống Thụy vương, không quá coi trọng Vệ Huyên.
Cũng không thể trách họ vì không coi trọng Vệ Huyên, ai bảo từ nhỏ đến lớn Vệ Huyên luôn là một đứa bướng bỉnh hay gây họa, đánh nhau cũng là chuyện thường ngày, thậm chí ngay cả việc đưa thị vệ tới nhà các lão gia đương triều mà cũng làm được, vô pháp vô thiên. Trong mắt người đời, hắn to gan làm loạn, đúng thật là kẻ quần là áo lượt không chịu lao động, bị kéo đến chiến trường đi một vòng, sợ là chân sẽ mềm nhũn quay về.
Một kẻ quần là áo lượt như vậy, cho dù mùa thù năm ngoái có nổi bật thì cũng chỉ xuất sắc phương diện cưỡi ngựa bắn cung thôi, việc hành quân đánh giặc không chỉ phụ thuộc vào tài cưỡi ngựa bắn cung, đâu có dễ lên chiến trường như vậy chứ? Nếu không biết Văn Đức Đế sủng ái Vệ Huyên, không thì mọi người đều cảm thấy Hoàng đế đang muốn để Vệ Huyên đi chịu chết.
Đương nhiên Thái hậu cũng biết việc nửa tháng sau Vệ Huyên sẽ xuất chinh, tuy đêm qua Văn Đức Đế cũng tới đây nói chuyện tiện thể trấn an bà, nhưng sao trong lòng lão nhân gia lại có thể yên tâm được? Cho nên hôm nay lúc Hoàng hậu, Thái tử phi và Thụy vương phi đều ở đây, liền kéo mọi người lải nhải.
A Uyển ngồi đầu cuối cùng, kéo tay Hoàng trưởng tôn, chơi trò nghịch ngón tay cùng bé.
Hoàng trưởng tôn là một đứa bé có thể ngồi yên, tuy mới hai tuổi, nhưng nếu người lớn có việc, bé sẽ rất hiểu chuyện ngồi bên cạnh, không giống mấy đứa bé khác, ngồi một lúc là không chịu nối, muốn làm ầm ĩ. A Uyển cảm thấy Hoàng trưởng tôn ngoan như vậy, chắc là bị ảnh hưởng bởi Mạnh Vân.
Thái hậu nói dông dài rất lâu, A Uyển quan sát kĩ, phát hiện sắc mặt thư thái của Thái hậu lúc này, nghĩ đến mấy tháng qua, sự nỗ lực của Vệ Huyên đều không uổng phí, được Vệ Huyên thường xuyên trấn an cảm xúc của Thái hậu, khiến bệnh tình của bà cũng không nặng hơn. Nhưng nếu sau khi Vệ Huyên xuất chinh, không ở trong kinh, cũng không biết mọi chuyện sẽ thế nào.
Đến khí Thái hậu mệt mỏi, mọi người mới cáo từ rời đi.
A Uyển nói với Thụy vương phi, rồi cùng Mạnh Vân nắm tay Hoàng trưởng tôn tới Đông Cung.
Sau khi cung nữ dâng trà bánh lên, Mạnh Vân phất tay cho cung nữ lui ra, chỉ còn Hạ Thường ở bên cạnh hầu hạ.
“Huyên đệ phải xuất chinh, muội thấy như thế nào?”
Mạnh Vân cũng không dài dòng hoặc đi vòng vo, hỏi trực tiếp.
A Uyển cười với nàng, sau đó nói:
“Đương nhiên là xuất giá tòng phu.”
Mạnh Vân ồ, không hỏi tiếp, cầm chén trà hoa hồng thanh lộ cung nữ dâng lên từ từ uống.
A Uyển lấy một túi tiền thêu hình Vịt Donald từ tay áo ra đưa cho Hoàng trưởng tôn, “Hạo Nhi, có thích vịt không?”
“Thích ~~”
Hoàng trưởng tôn vươn bàn tay trắng nõn ra muốn đoạt lấy, A Uyển lại đột nhiên đưa cao lên tay, giơ lên không trung. Bé cũng không giận, nhào lên người A Uyển, như trèo đèo lội suối, bò lên đầu gối nàng, chui vào lòng A Uyển, kéo tay nàng xuống, cặp mắt bị Vịt Donald được thêu bằng chỉ vàng óng ánh trên túi tiền hấp dẫn.
Không biết có phải vì Hoàng trưởng tôn chưa biết nói không, A Uyển thích dùng túi tiền thêu Vịt Donald trêu bé, khiến cho Hoàng trưởng tôn có ham m uốn độc chiếm túi tiền thêu Vịt Donald, mỗi lần A Uyển lấy ra, nhất định muốn tới cướp, rất thích đùa với A Uyển, ngươi chạy ta đuổi, tiếng cười đùa vang vọng, một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ.
Chỉ có lúc này, mới là lúc Hoàng trưởng tôn hoạt bát nhất.
Mạnh Vân nhìn nhi tử và A Uyển chơi đùa, đôi mắt lướt qua ý cười, sau đó lại nén lại, uống lên mấy ngụm trà hoa hồng thanh lộ, dùng khăn che miệng.
Không biết có phải dạo này mệt mỏi quá không, lúc nào cũng có cảm giác buồn nôn, ăn gì cũng không ngon, buổi tối dễ dàng tỉnh giấc, vì thế cũng đánh thức Thái tử cùng chung chăn gối tỉnh lại vài lần, khiến nàng thấy rất lỗi, nhưng lại không thể khống chế được phản ứng của thân thể. Nhưng Thái y tới thỉnh mạch, lại không có gì bất thường, có lẽ chỉ vì ngủ không ngon.
Mạnh Vân không khỏi đặt tay lên cái bụng phẳng lì của mình, trầm ngâm.
Cuối cùng, sau khi A Uyển nhún nhường, để Hoàng trưởng tôn nhào vào lòng mình rồi tiện thế để bé đoạt túi tiền, rồi mới nắm tay bé trở lại trong điện ngồi, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đều đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, trông thật đáng yêu.
Hạ Thường tự mình bưng nước lên hầu hạ hai người rửa mặt, cười nói với A Uyển:
“Mỗi lần Thế tử phi tới, Hoàng trưởng tôn điện hạ luôn rất hoạt bát, nói vậy, Thế tử phi rất dễ được bọn nhỏ yêu thích đó.”
Nói rồi, nàng không khỏi che miệng cười.
A Uyển xua tay, “Hạ thường tỷ tỷ đừng nói vậy, khiến ta xấu hổ, người không biết còn tưởng ta chưa lớn, nên mới thích chơi đùa như tiểu hài tử.”
Hạ Thường cong môi cười, biết nàng hiểu lầm ý mình. Xem ra, hài tử là sự tồn tại đơn thuần, nhạy cảm nhất trên thế giới, cũng dễ cảm nhận được thiện ác nhất, nàng cảm thấy Hoàng trưởng tôn thích A Uyển như vậy, chắc chắn A Uyển là người lương thiện, không có bất kì mục đích ác ý gì, nên mới có thể thoải mái cười to như vậy.
Ở Đông Cung một lúc, thấy sắp tới trưa, A Uyển được Mạnh Vân giữ lại dùng bữa, rồi mới đứng dậy rời đi.
Trở lại Thụy Vương phủ, lúc A Uyển vừa mới về Tùy Phong Viện thay quần áo xong, chuẩn bị nghỉ trưa, liền nghe tin mẫu thân Trưởng Công chúa Khang Nghi tới phủ.
A Uyển nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo rồi tới chính viện.
Khi nàng tới chính viện, liền thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi và Thụy vương phi đang trò chuyện với nhau rất vui, hai nữ nhân đang nói về thời trang và trang sức đang thịnh hành ở kinh thành vào mùa xuân năm nay, Vệ Cẩn ngồi bên cạnh, tuy không nói câu nào, nhưng mỗi khi nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nói về việc kết hợp quần áo với trang sức, hai mắt sáng lấp lánh, trông rất thích thú.
A Uyển cong môi cười, tiến lên chào hỏi.
“Được rồi, chắc chắn mẹ con hai người có rất nhiều lời muốn nói, ta không giữ người nữa, hôm khác rảnh, chúng ta lại tâm sự.”
Thụy vương phi cười thân thiết nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không chối từ, đáp lại, rồi cùng nữ nhi rời đi.
Tới viện Tùy Phong, A Uyển đích thân dâng trà cho Trưởng Công chúa Khang Nghi, hỏi:
“Sao hôm nay ngài lại tới đây vậy? Có chuyện gì ạ?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhấp ngụm trà, vẻ mặt phức tạp nhìn nữ nhi, nói:
“Mẹ nghe nói Huyên Nhi phải xuất chinh ……”
A Uyển không ngờ hôm nay Trưởng Công chúa Khang Nghi tới là vì việc này, nhưng ngay sau đó, A Uyển liền hiểu ý bà, lập tức thấy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp.
“Dạ, trên thánh chỉ nói, nửa tháng sau, A Huyên sẽ phải xuất phát tới thành Minh Thủy trước.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nữ nhi mỉm cười như bình thường, không khỏi thở dài, nói:
“Nghe nói lần này những Man tộc phương Bắc tới ồ ạt, sợ là chiến sự lần này không biết phải trải qua bao lâu, không thể kết thúc trong một chốc một lát được, lần này Huyên Nhi tới thành Minh Thủy, nếu có thể cầm cự được thì tốt, nếu không thể……”
Cảm thấy lời này không may mắn, vội dừng miệng, lại nói:
“Huyên Nhi còn trẻ, tuy nó được Hoàng thượng phong chức Tiên phong, nhưng cầm binh đánh giặc lại là chuyện khác, sợ nhất thời chưa va chạm, nhưng nó được Hoàng thượng phái đi, đi tới đó cũng là một kiểu răn đe. Hơn nữa việc đánh giặc, xưa nay cũng không phải chỉ một hai lần là có kết quả, lần này nó tới thành Minh Thủy, chắc là phải đóng quân ở đó, không chừng phải mất mấy năm mới có thể trở về.”
A Uyển nghe vậy, nhớ tới lời Vệ Huyên nói với nàng tối qua, trong lòng Vệ Huyên cũng biết lần này mình đi, chắc là sẽ đóng tại đó không biết mấy năm mới có thể về, cho nên mới muốn để nàng theo quân.
Với tình huống của thành Minh Thủy, nếu Vệ Huyên thật sự phải đợi ở đó mấy năm, đưa gia quyến theo quân cũng là lý do chính đáng, chẳng trách hắn lại có ý định đưa nàng đi cùng.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nói xong, kéo tay nữ nhi, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Các con đã thương lượng chưa? Đến lúc đó gia quyến cần phải theo quân chứ?”
Mẹ Công chúa vừa hỏi đã hỏi tới điểm chính, khiến A Uyển không khỏi đỏ mặt, trong lòng không biết bà đang nghĩ gì, liền lựa lời nói:
“Đúng là tối qua A Huyên đã nói với con rồi, muốn để con theo quân.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi ngẩn ra.
Thấy và không nói câu nào, trong lòng A Uyển càng thấp thỏm, không khỏi gọi một tiếng:
“Mẹ……”
Trưởng Công chúa Khang Nghi hoàn hồn, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, cầm bàn tay mảnh khảnh của nữ nhi, hỏi:
“Vậy con nghĩ thế nào?”
A Uyển cười với bà, nói:
“Nếu có thể, đương nhiên con đồng ý theo quân.”
Nói rồi, lại nghĩ tới mấy lời Vệ Huyên dùng giọng điệu khẽ run nói bên tai nàng tối qua, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Nàng biết, tình cảm phu thê không thể chịu được sự thử thách của thời gian, phu thê cũng không thể bị chia cách hai nơi trong một thời gian dài, nên ở bên nhau là tốt nhất. Thế nên, thật ra nàng cũng không phản đối việc theo hắn tới thành Minh Thủy, cho dù nơi đó là một thành nghèo khổ, lạnh lẽo ở biên cương, không thể sánh với kinh thành phồn hoa giàu có, nhưng chỉ cần ở bên hắn thì cũng là một kiểu sống.
Dù sao sống ở đâu mà chẳng phải là sống? Ở kinh thành xa hoa phú quý cũng được, ở nơi biên cảnh cũng không quá kham khổ, chỉ hơi phiền phức thôi, có người hầu hạ không cần tự mình làm, thật ea A Uyển cảm thấy ở đâu cũng giống nhau.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thở dài thườn thượt.
Bà là người từng trải, hiểu rằng phu thê trẻ dễ tan vỡ, có thể ở bên nhau là tốt nhất, nếu cho bà chọn, bà cũng sẽ chọn cùng trượng phu theo quân, cho dù ở tiểu thành kham khổ, nhưng phu thê có thể ở bên nhau, cho dù là cơm canh đạm bạc cũng thấy ngọt. Nhưng mà, bà lo cho nữ nhi gầy yếu, nếu thật sự đi tới một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, có thể chịu được không? Có thể bị bệnh không? Có thể xảy ra chuyện gì bất trắc không?
Đương nhiên bà tin Vệ Huyên có thể chăm sóc tốt cho nữ nhi, nhưng với điều kiện ở đó, khiến nàng thấy khó có thể an tâm, sợ nữ nhi mà mình nâng niu lòng bàn tay sẽ phải tới đó chịu khổ, phải ăn uống kham khổ, hại sức khỏe.
“Mẹ, ngài cảm thấy sao?”
A Uyển dựa vào người bà, ôm tay bà, nhấn mạnh:
“Ngài phải nói thật đó.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hành động cảu nàng làm cho dở khóc dở cười, sự lo lắng vừa dâng lên cũng vơi đi vài phần, nói thật:
“Đương nhiên mẹ đồng ý để con ở bên Huyên Nhi, phu thê không nên xa nhau. Nhưng mà, con cũng biết đó, thành Minh Thủy Thành không giống kinh thành, hoàn cảnh ở đó không chỉ khắc nghiệt, hơn nữa phương diện ăn, mặc, ở, đi lại cũng không so được với kinh thành giàu có, chỉ sợ sức khỏe của con không chịu nổi.”
Nói rồi, không khỏi sờ khuôn mặt được chăm sóc nên đã có chút huyết sắc của nữ nhi.
A Uyển lại cười nói:
“Chuyện này không cần lo, nếu con cần dùng gì, chỉ cần cho người đưa tới là được, một mình thì có thể ăn, có thể sử dụng được bao nhiêu chứ? Không có gì đáng lo đâu. Cho dù thời tiết ở đó không tốt, con ở trong phòng cả ngày, cũng không thường xuyên ra ngoài, được hạ nhân hầu hạ, cũng không khác gì như trong kinh thành.”
Nhìn vẻ mặt phấn khởi của nàng, trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết lần này nữ nhi nhất định muốn đi theo, tuy cảm thấy nàng nói đúng, nhưng vẫn lo được lo mất, cực kỳ khó chịu.
A Uyển thấy thế, vội nói:
“Mẹ không cần lo lắng quá, huống hồ nếu con muốn đi, cũng phải chờ đến khi A Hân xuất giá, ta mới có thể rời đi, vẫn còn sớm mà.”
Trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi không yên lắm, nhưng ngoài miệng lại nói:
“A Hân sẽ xuất giá vào tháng 3, cùng lắm là đầu tháng 4, con muốn qua đó, cùng lắm chỉ còn hai tháng thôi.”
A Uyển không còn cách nào, đành phải vứt bộ mặt già này đi, ra sức làm nũng, nói sau này mình tới thành Minh Thủy, muốn mẹ Công chúa thường xuyên tặng đồ cho nàng, nói này nói kia, rốt cuộc cũng dời được sự chú ý của bà.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi rời đi, A Uyển lau mồ hôi trên trán, trong lòng lại rất vui vẻ.
Nàng cho rằng nếu mình muốn cùng Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, người khó nhất thu phục chính là mẹ Công chúa, nhưng không ngờ mẹ Công chúa là người sáng suốt, chỉ lo thân thể nàng không thể thích ứng với hoàn cảnh ở thành Minh Thủy Thành thôi. Mặc dù mẹ Công chúa đã đồng ý rồi, nhưng lại quy ước với nàng ba điều, nếu nàng không thích ứng được với cuộc sống, thời tiết ở thành Minh Thủy, chỉ hơi thấy không khoẻ thôi, liền phải trở về.
Đương nhiên là A Uyển luôn miệng đồng ý rồi, quyết định chờ tới lúc đó rồi nói sau.
Được mẹ Công chúa cho phép, A Uyển cảm thấy không còn ai có thể ngăn cản nàng tới thành Minh Thủy, không khỏi vui vẻ, định nằm lên giường nghỉ trưa, nhưng vì đầu óc quá hưng phấn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đành phải ngồi dậy, cầm áo choàng lông cáo hôm qua mới làm được một nửa, tiếp tục làm tiếp.
Trời sắp tối thì Vệ Huyên trở về.
Sau khi nha hoàn đưa nước tới cho hắn rửa mặt, hắn vừa lau mặt vừa hỏi A Uyển: “Nghe nói hôm nay cô mẫu tới.”
“Đúng vậy ~”
Nghe được sự thoải mái trong giọng nàng, trái tim treo lơ lửng cả ngày của Vệ Huyên cũng an ổn hơn, sau khi rửa mặt xong, liền ngồi bên cạnh nàng, hỏi với sắc mặt khẩn trương mà ngay cả hắn cũng không biết:
“Cô mẫu tới làm gì?”
“Còn không phải là vì chuyện chàng xuất chinh sao.”
“Vậy à……”
Vệ Huyên lẩm bẩm đáp, vẫn không rời mắt khỏi mặt nàng, “Cô mẫu nói thế nào?”
“Không nói thế nào cả.”
“……”
Thấy nhất thời hắn không nói gì, sắc mặt ảm đạm ngồi ở đó, A Uyển nhìn mà trong lòng cũng căng thẳng, quyết định không đùa hắn nữa, bỏ vật trong tay xuống, tiến tới trước mặt hắn, hôn lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, cười nói:
“Mẫu thân tới hỏi thiếp, có phải là muốn theo quân tới thành Minh Thủy không.”
Vệ Huyên vội quay đầu nhìn nàng, bất giác cúi người hỏi:
“Nàng nói gì cơ?”
“Thiếp nói, đương nhiên là hy vọng có thể được ở bên chàng.”
Giọng A Uyển nhẹ nhàng, như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
Vệ Huyên đột nhiên ôm chặt lấy nàng, giam nàng trong ngực, vùi mặt vào hõm cổ nàng, che đi hốc mắt nóng lên của mình.
Hắn không bỏ được thành Minh Thủy, nhưng càng không bỏ được nàng.
Vì để cho nàng một tương lai bình yên vô ưu vô lo, hắn cần phải tới thành Minh Thủy; quyết định này, đã định sẵn sẽ chia lìa họ, nếu không chia lìa, chỉ có thể để nàng theo hắn tới thành Minh Thủy. Sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng đi đến một trấn nhỏ kham khổ ở biên cương cùng mình chứ? Sợ mình không làm tốt, không thể cho nàng cuộc sống tốt, sợ với thân thể trời sinh gầy yếu của nàng, có thể vì chút sơ sẩy, sẽ khiến nàng rời xa hắn mà đi, khiến họ sinh ly tử biệt.
Kiếp trước đã như vậy một lần là đủ rồi, cho dù thế nào kiếp này hắn cũng không cho nàng rời xa mình mà đi sớm.
Tuy A Uyển không biết thanh niên đang ôm mình đang có vẻ mặt gì, nhưng sau khi cảm nhận được sự cẩn thận và mâu thuẫn của hắn từ tối hôm qua, trong lòng đã sớm có đáp án.
Bọn họ đều lo thân thể nàng gầy yếu, không chịu nổi hoàn cảnh khắc nghiệt ở phía Bắc, nhưng nàng thấy, nó không hề đáng giá nhắc tới. Thân thể của nàng, nàng tự biết, không hề đáng lo, dù thân thể nàng không tốt, nhưng có đáng sợ bằng bệnh tim của nàng ở kiếp trước không? Chỉ cần kiên trì chăm sóc cơ thể, nàng thấy sẽ không đáng lo.
Cho nên, nàng quyết định tới thành Minh Thủy cùng hắn, không chỉ là vì muốn ở bên hắn, mà còn để xoa dịu sự hoảng loạn trong trái tim hắn.
“Ta…… Ta sẽ cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất, nàng yên tâmđi!”
Vệ Huyên khàn giọng nói.
A Uyển cười ra tiếng.
Sau đó bị hắn ôm lên, ôm thẳng vào nội thất, thậm chí còn không kịp về giường, bị hắn đặt lên kháng cạnh cửa sổ, chồm lên, lúc nàng chuẩn bị xong, lấp đầy nàng, căng đến nàng khiến nàng mất tiếng ngay lập tức.
Cuối cùng cũng quen với sự tồn tại của hắn, A Uyển không khỏi đánh vào vai hắn, không hiểu hắn cần kích động như vậy sao?
Vệ Huyên nhẹ lại, nhưng vẫn ôm eo nàng, cho nàng một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
/274
|