Chương 20
Editor: ABSolut
Lúc đến kinh thành đã là cuối tháng chín, thời tiết kinh thành đúng vào lúc cuối mùa thu lá rơi xào xạc, chỉ đếm mấy ngày nữa là đến đầu đông.
Bầu trời là một mảnh ảnh sáng mờ nhạt, đột nhiên một trận gió thu xào xạc phất qua, thổi cờ xí trên thuyền tung bay vù vù. Lúc này nước sông vẫn như cũ, vô số thuyền bè đến bến tàu, một mảnh nhộn nhịp, không hề bị thời tiết này ảnh hưởng, ngược lại vẫn rất bận rộn.
Đoàn người Thụy vương đi đường hồi kinh, khi nhìn đến ký hiệu thuộc về Thụy vương phủ trên thuyền, vô luận là thuyền quan, thuyền khách hoặc thuyền buôn nào cũng không dám tranh chỗ, tất cả đều tránh ra, để cho thuyền của Thụy vương phủ thuận lợi đến bến tàu.
Vệ Huyên đứng ở đầu thuyền, mặc cho gió lạnh trên mặt sông thổi đến, mơn trớn gò má đến phát đau, hai mắt ngắm nhìn Hoàng thành ở xa xa, giờ khắc này, bản thân mình lại đứng ở nơi đây, chỉ cảm thấy chớp mắt mà như cách cả một đời, trong lòng phức tạp khó tả.
Hoàng thành nguy nga, tựa như trầm ổn đứng đó mãi mãi cùng năm tháng, bất kể trăm cuộc bể dâu, nhân sự biến thiên, chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng mà, hắn đã thay đổi rồi.
Hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần bị cưng chiều đến nghịch phá đó nữa, cũng sẽ không còn là đứa trẻ bị tất cả những người khác lừa mà không biết gì cả nữa, không chỉ là đứa bé tùy người ngoài sắp đặt như quân cờ nữa. Lần này, hắn từ địa ngục leo về đây, lần nữa trở lại nơi hắn sinh ra và lớn lên, sửa lại số mệnh của mình.
Hắn đã từng nghĩ, cục diện như vậy rốt cuộc bắt đầu hình thành từ lúc nào? Từ lúc hắn không biết, tất cả đã trở nên khác biệt, đến cuối cùng, thật ra thì việc chết đã trở nên không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Nếu thần phật trên trời đã nguyện ý cho hắn sống lại một lần nữa, như vậy thì không khuấy động sóng gió Hoàng thành một lần, thì quay về làm gì?
Khi khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị không phù hợp với tuổi tác, An ma ma cầm một kiện áo khoác ngoài tới, cẩn thận khoác lên bả vai hắn, ôn nhu dỗ dành nói: "Tiểu chủ tử của ta, thời tiết giá rét như thế này, mũi thuyền gió lớn, trước tiên hãy cùng ma ma vào khoang thuyền ấm áp thôi."
Vệ Huyên không để ý tới bà, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tàu thuyền của phủ Trưởng Công chúa phía sau, hỏi: "Bên Trưởng Công chúa đã an bài thỏa đáng chưa?"
Mấy ngày nay An ma ma đã biết thế tử rất xem trọng Thọ An Quận chúa, vội vàng nói hết những gì mình biết: "Chủ tử hãy yên tâm, phủ Công chúa và Hoài Ân bá phủ đều phái quản sự tới, chắc là sẽ không đến chậm."
Vệ Huyên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng không trở về khoang thuyền ấm áp.
Áo choàng hắn khoác trên người là một chiếc áo choàng lông chồn màu xanh ngọc, bên ngoài viền lông hồ ly màu đen, vì trên sông gió rét, thổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt đen tóc đen càng tôn lên mặt mũi thanh tú của hắn, nhìn xa xa dường như một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu ăn mặc như bé trai. Chỉ tiếc, trên mặt hắn không có nụ cười, đôi mắt đen nhánh kia chỉ có sự lạnh lùng, nhìn về phía Hoàng thành, thần sắc khó lường.
Lộ Bình và An ma ma chờ hầu hạ bên cạnh, thấy hắn không lên tiếng, mọi người cũng không dám nói nhiều.
Khoảng thời gian này, người phục vụ Vệ Huyên đều biết, vị Thế tử này thay đổi rồi. Tính cách hắn trở nên vui giận thất thường, so với cái tính có một chút không hài lòng liền giận dữ đánh người trước kia càng làm cho người ta kinh sợ hơn, hầu hạ cũng phải cẩn thận mấy phần, không hề vì hắn tuổi còn nhỏ mà dám khinh thường, tùy ý qua loa lấy lệ.
Thuyền rất nhanh liền cập bờ, người hầu vội vàng đem ván cầu dựng nối lên trên bờ, quản sự Thụy vương phủ nhận được tin đã sớm dẫn hạ nhân đến nghênh đón chủ tử hồi kinh, đã chuẩn bị xong cỗ kiệu cho các chủ tử ngồi, xe ngựa và xe kéo hành lý các loại.
Lúc này, Thụy vương dắt Thụy vương phi đi ra từ trong khoang thuyền, thấy con trai đứng ở đầu thuyền hóng gió, đầu tiên là Thụy vương cau mày, sau đó sải bước đi tới, bế hắn lên.
Vệ Huyên không ngờ được cha sẽ làm chuyện này, người nhỏ khí lực cũng nhỏ, tất nhiên không thể so được với một nam nhân trưởng thành, lúc người hắn bay lên trời, mặt hơi ửng hồng, đưa tay ra vỗ cha hắn một chút, buồn bực nói: "Phụ vương để con xuống, con sẽ tự đi!" Hắn vừa nói vừa liếc qua nhìn chiếc thuyền lớn bên cạnh lướt qua, vừa đúng lúc thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi giắt A Uyển từ trong khoang thuyền đi ra, xuất hiện ở mũi thuyền.
Vệ Huyên: "..."
A Uyển nhất định không thể nhìn thấy tư thế không hề giống nam tử hán này của hắn! ╭(╯^╰)╮
Thụy vương không cảm nhận được con trai đang không tự nhiên chút nào, hắn chỉ sợ đứa con trai này của mình lại nghịch ngợm, một khắc cũng không được an bình. Hiện tại thời tiết trên sông lạnh giá, mặt sông gió lớn, rất sợ hắn bị gì, vẫn để bản thân mình ôm mới yên tâm, đỡ cho hắn giống như lúc ban đầu ở Giang Nam vậy. Bởi vì đó là lần đầu tiên hắn đi loại thuyền lớn như thế này, cảm thấy mới lạ, chạy tới chạy lui khắp nơi trên mũi thuyền, thiếu chút nữa là rớt xuống sông, dọa cả đám người sợ hết hồn.
Không để ý đến lời của con trai, Thụy vương ôm hắn, cao giọng nói với người đứng ở mũi thuyền bên kia: "Khang Nghi, Tử Sách, bổn vương đi trước một bước, sẽ sắp xếp ngày khác tiếp đãi các ngươi chu đáo, để Vương phi cho các ngươi đưa thiệp mời các ngươi đến Vương phủ uống trà."
Trưởng Công chúa Khang Nghi lấy tay vuốt tóc mai bị gió trên sông thổi loạn, từ xa thi lễ một cái về phía Thụy vương, La Diệp cũng cao giọng đáp lại mấy câu.
Dứt lời, Thụy vương liền ôm con trai không an phận cùng Vương phi lên bờ.
Vệ Huyên không có biện pháp, chỉ đành phải uốn người nằm ở trên đầu vai cha, cách bả vai cha nhìn về phía thuyền của Trưởng Công chúa Khang Nghi thuyền ở đằng xa, ở đấy người hầu cũng đã dựng xong ván cầu nối lên bờ, Trưởng Công chúa Khang Nghi đang dắt A Uyển cùng nhau rời thuyền lên bờ.
Đợi đến lúc lên xe ngựa, hắn liền nằm trên cửa sổ xe ngựa tìm người mà nhìn, cho đến lúc xe ngựa chậm rãi rời đi, ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người A Uyển, dường như sợ mình vừa chớp mắt thì người đó sẽ liền biến mất vậy.
Cho đến khi biến mất không thấy được nữa.
****
Đoàn người Thụy Vương phủ oai nghiêm rời đi, một tay A Uyển kéo bàn tay mềm mại của mẹ Công chúa, nhìn xe ngựa Thụy vương phủ biến mất ở bến tàu, nghĩ đến Vệ Huyên bị cha ôm lên bờ, trong lòng âm thầm bĩu môi, quả nhiên vẫn là đứa con nít mà. Nhưng chỉ nghĩ đến việc rốt cuộc cũng trở lại kinh thành, không cần ngày ngày đối mặt với một tiểu Shota lúc nào cũng lải nhải nàng là Thế tử phi của hắn, A Uyển lại cảm thấy không khí lúc này thật thoáng đãng.
Chuyện hôm nay đoàn người Trưởng Công chúa Khang Nghi hồi kinh, quản gia phủ Công chúa phủ và Hoài Ân bá phủ cũng đã nhận được tin tức, tất cả đều phái người tới nghênh đón bọn họ, người hầu và kiệu chuyên chở hành lý đều có đầy đủ hết, dù kiểu cách không bằng được với Thụy vương phủ nhưng cũng không thể khinh thường, có thể thấy hai phủ đối với việc Trưởng Công chúa hồi kinh đều rất coi trọng.
Sau khi La Diệp ôn hòa nói mấy câu với quản sự hai phủ, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền nói với quản sự phủ Trưởng Công chúa: "Ta cùng Phò mã đến Hoài Ân bá phủ ở mấy ngày rồi về lại Phủ Công chúa, các người đi trở về trước đi."
Trong lòng quản gia phủ Công chúa phủ biết Trưởng Công chúa Khang Nghi mặc dù là công chúa cao quý, nhưng cho tới bây giờ đều không kênh kiệu, rất tôn trọng đối với cha mẹ chồng, tuy có phủ Công chúa nhưng một tháng có mấy ngày sẽ cùng Phò mã, Quận chúa ở đến Hoài Ân bá phủ hầu hạ trưởng bối. Hành động này của Trưởng Công chúa Khang Nghi mặc dù khiến cho mấy vị Trưởng Công chúa khác có hơi không ưa nhưng lại giành được sự khen ngợi của thế nhân.
Ít nhất, La Diệp thật lòng thật dạ cảm thấy thê tử của mình là nữ nhân tốt đẹp nhất khắp thiên hạ, cùng nàng ân ái như lúc ban đầu.
Quản gia phủ Công chúa lập tức đáp ứng rồi liền lui sang một bên để Trưởng Công chúa Khang Nghi dắt Quận chúa lên xe ngựa của Hoài Ân bá phủ.
Khoảng cách từ bến tàu đến Hoài Ân bá phủ rất xa, phải đi hơn nửa canh giờ.
Đã gần ba năm không hồi kinh, La Diệp cũng rất nhớ phụ mẫu và người thân trong kinh, ngồi trong xe ngựa, mặt đầy vẻ vui mừng không kìm nén được, ngay cả cuốn sách ngày thường không rời tay cũng bị đặt xuống, liên tục vén rèm xe xem xét bên ngoài.
A Uyển thấy vậy cũng cùng cha Phò mã đến cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ tâm tình không yên của hai cha con bọn họ, mím môi cười một tiếng, cũng không lên tiếng nói gì. Loại cử chỉ âm thầm thả lỏng này chỉ có thể lộ ra trước mặt những người nhà thân cận nhất, Trưởng Công chúa Khang Nghi xưa nay sẽ không nói nhiều, cho dù việc này không phù hợp quy củ.
"Haiz, mấy năm không hồi kinh, cũng không biết phụ mẫu như thế nào rồi, có bình yên không?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười khanh khách nói: "Tháng trước vừa nhận được thư từ nhà, phía trên nói hết thảy đều bình yên, phu quân không cần quan tâm. Một lát nữa là sẽ có thể gặp được ngay rồi, phu quân cũng không cần quá mức nóng lòng."
La Diệp cũng phát hiện mình hơi xúc động, hơi xấu hổ cười nói: "Tuy là như vậy, nhưng quả thật đã rời nhà thật lâu, cảm giác bất hiếu thật sâu, thật may còn có Đại ca và mấy vị huynh đệ ở trưởng bối bên cạnh tận hiếu." Vừa nói, hắn vừa sờ một đầu nữ nhi một cái rồi lại nói: "Chuyến này xuống Giang Nam, cũng không xem là không thu hoạch được gì, lấy được một số toa thuốc từ danh y Giang Nam, từ từ cho A Uyển điều dưỡng, cho thân thể nàng hồi phục thật tốt."
Nụ cười trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi càng sâu thêm, gật đầu theo.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi qua nửa kinh thành, dừng lại nghỉ ngơi một lúc liền đến trước của Hoài Ân bá phủ.
Thị vệ giữ cửa thấy người xuống xe là quản sự trong phủ, không phải suy nghĩ nhiều liền biết là một nhà ba người Tam lão gia La Diệp và vợ là Trưởng Công chúa Khang Nghi hồi phủ, lập tức mở cửa ra, cung nghênh các chủ tử về nhà.
Lúc này đã gần đến giờ Dậu, sắc trời càng lúc càng âm trầm, đến trước cửa, La Diệp đỡ Trưởng Công chúa Khang Nghi xuống xe, lại ôm con gái đang được bọc kín trong áo choàng cùng xuống xe, xoay người liền thấy các vị chủ tử Hoài Ân bá phủ đang đứng sau nhị môn nghênh tiếp.
"Công chúa, Tam đệ, một đường cực khổ rồi." Bá Ân phủ Đại phu nhân Lâm thị cười nói, thi lễ với bọn họ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng ở đằng kia nhận lễ của bọ họ, cười nhìn chồng hàn huyên cùng các huynh đệ. Bởi vì khi bọn họ trở về thời gian còn sớm, cho nên lúc này La Quân, Đại ca của La Diệp còn chưa hồi phủ. Nhưng mà bây giờ người ngang vai vế và các vãn bối đứng trước cửa nghênh tiếp quả thật khá nhiều, có thể thấy Hoài Ân bá phủ này con cháu hưng vượng.
Nhưng mà, cũng chỉ là con cháu hưng vượng, so với những thế gia khác mà nói, Hoài Ân bá phủ cuối cùng đã hơi xuống dốc rồi, con cháu có tiền đồ cũng không nhiều.
A Uyển khéo léo đứng bên người mẹ Công chúa, chờ những người lớn hàn huyên xong, liền bị cha Phò mã ôm lấy, bị mọi người vây quanh vào phủ, bước đến Tùng Hạc Đường của Lão phu nhân Bá phủ.
Đại phu nhân thấy La Diệp ôm A Uyển đang được bọc đến mức gió thổi không lọt, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm rất thích hợp, vừa đi vừa dò hỏi: "Thân thể A Uyển đã khá hơn chút nào chưa?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi hé miệng cười nói với nàng: "So với lúc ở Giang Nam thì khá hơn một chút, bất quá vẫn phải tỉ mỉ bồi dưỡng."
Bởi vì lúc này trời cuối thu đã bắt đầu chuyển lạnh, từ Nhị môn đi đến Tùng Hạc Đường của lão phu lại là một đoạn đường dài, nếu để đứa bé như A Uyển tự mình đi bộ thì chắc chắn sẽ mệt chết mất, La Diệp không nỡ cho nên mới ôm nàng đi. Nhưng hành động này trong mắt người của Hoài Ân bá phủ cho một cảm giác là thân thể A Uyển vẫn yếu đuối như lúc mới sinh ra, vẫn là dáng vẻ sẽ sớm chết yểu kia, trong lòng lại có thêm mấy phần đồng tình.
Tuy là Quận chúa được Hoàng đế thân phong, nhưng cái mệnh này vẫn không tốt!
/274
|