Chương 15
Trans: Espresso
Hai ngày sau, họ đến Thanh Châu.
Bến đò Thanh Châu sớm đã có quản sự tới Thanh Châu trước để chuẩn bị ổn thỏa, thuê thuyền tốt, chỉ đợi chủ nhân tới liền có thể lên thuyền xuất phát.
Loại thuyền khách hạng nhất này rất lớn, A Uyển có được một gian phòng riêng, mà diện tích khoang phòng nhìn cũng không nhỏ, xem bài trí trong khoang, nếu không thấy dòng sông ngoài cửa sổ, gần như cho rằng đang ở trong một căn phòng trên mặt đất. Tuy rằng biết đây là ở trên thuyền, nhưng nhìn thấy khoang phòng này được bố trí không khác gì phòng ngủ, ít nhiều trong lòng có chút ám thị, tưởng rằng đang ở tại nhà trọ.
A Uyển chính là thích loại ám thị trong lòng này, so với ngồi xe ngựa tốt hơn. Hơn nữa họ ngồi thuyền hạng nhất, nếu không gặp phải giông bão, không thì vô cùng vững vàng, cảm giác không đung đưa chút nào, điều này làm cho A Uyển càng thích.
Từ thành Thanh Châu xuất phát đến kinh thành, nếu ổn định, đi đường thủy cần hai mươi ngày, khoảng thời gian này với phương tiện giao thông thời cổ đại mà nói coi như là nhanh.
Sau khi lên thuyền, A Uyển mất thời gian một ngày thích ứng, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều. Vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy thế cũng yên tâm rất nhiều, điều họ sợ nhất đó là trên đường đi A Uyển không chịu nổi mệt mỏi mà sinh bệnh, cho nên ở trên đường rất mất thời gian, có thể chậm liền chậm hết sức.
Ngày hôm đó, A Uyển đang uống nước lê đường phèn do Thanh Yên bưng tới thì Vệ Huyên lại đến.
Khi Vệ Huyên đi vào, thấy A Uyển đang uống thuốc, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Nàng lại ho khan?”
Hai nha hoàn Thanh Yên và Thanh Chi sau khi thỉnh an hắn, nghe được trong lời nói của hắn có chút buồn bực, ngữ khí của hắn rất quen thuộc, giống như là chỉ liếc mắt một cái liền có thể đoán ra tình trạng sức khỏe của A Uyển, so với nha hoàn bọn họ luôn hầu hạ bên cạnh còn lợi hại hơn, khiến bọn họ có một loại cảm giác vị Thế tử này đến tranh giành bát cơm của bọn họ.
Đối với cơ thể A Uyển hiện tại mà nói, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ gặp bệnh nhẹ đau nhẹ nên đã quá quen với chuyện này, cho nên mọi người cũng sẽ không nói toạc ra, nhưng sẽ dùng đồ ăn để chữa trị, ngoại trừ người hầu hạ bên cạnh ra, người ngoài căn bản không biết. Cho nên ngữ khí của Vệ Huyên thật sự là ý vị sâu xa.
Hôm qua hiếm thấy ánh nắng chiều rực rỡ, thuyền vừa hay đi tới chỗ khúc sông rộng lớn, cảnh ráng chiều như vậy, khiến A Uyển không khỏi nhớ tới câu “Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc” (Ráng chiều với cánh vịt trời đơn chiếc cùng bay, nước thu trộn lẫn bầu trời dài một sắc), đúng là khắc họa sinh động, quả thực một kẻ quê mùa như A Uyển chưa bao giờ nhìn qua cảnh đẹp rực rỡ tự nhiên khiến nàng xem đến ngây người.
Cũng bởi vì A Uyển tham lam muốn xem cảnh nắng chiều trên sông Trường Giang và Hoàng Hà, ở bên ngoài có chút gió thổi, đến tối liền có chút ho khan, Trưởng Công chúa Khang Nghi sai người làm cho nàng chút nước lê đường phèn khỏi ho, cũng có thể khiến thuốc ngọt hơn dễ uống, trẻ con đều thích uống thứ gì đó ngọt ngào. A Uyển đối với chuyện cha mẹ coi nàng thành đứa trẻ con trong lòng cũng là bất đắc dĩ. Nhưng trên thực tế, nàng hiện tại quả thật là một đứa trẻ, cho nên chỉ có thể chấp nhận.
Nghe được trong lời nói của hắn, A Uyển lại không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nói với hắn: “Là có chút ho khan, biểu đệ người đừng nên tới đây, tránh lây bệnh cho người.” Thể chất trẻ nhỏ yếu ớt, huống hồ lúc trước Vệ Huyên bệnh còn nặng hơn, tuy rằng hiện tại vui vẻ hoạt bát, A Uyển vẫn lo lắng lây bệnh cho vị Thế tử gia tôn quý này.
“Không sao, ta không yếu ớt như vậy.” Vệ Huyên đi tới ngồi chỗ bên cạnh nàng, cách chiếc bàn nhỏ nhìn nàng.
Tư thế ngồi của A Uyển rất đoan trang dịu dàng, một chút cũng không huyên náo ồn ào như đứa trẻ con. Trên thực tế cũng đã quá ổn định rồi, giống bà cụ non có dáng vẻ già nua nặng nề, không có sức sống của một đứa nhỏ nên có. Mọi người cũng cho là do sức khỏe của nàng không tốt và nàng cần phải nghỉ ngơi, không thể tránh khỏi cảm giác đau lòng.
Kiếp trước Vệ Huyên hiểu ra quá muộn, không biết yêu thương nàng thế nào, tới lúc hắn cuối cùng đã hiểu ra thì A Uyển đã bị người khác quyết định rồi.
Vệ Huyên chăm chú nhìn khuôn mặt trắng sáng trơn bóng của nàng, mặt mũi thanh tú xinh đẹp, em bé mập có hai gò má như hai cái bánh bao úp vào, rất đáng yêu. A Uyển lúc nhỏ và A Uyển khi trưởng thành quả thật khác biệt rất lớn, dù sao cũng là một thiếu nữ và một bé gái, hai người hoàn toàn không giống nhau. Nhìn quen phong thái dáng điệu của A Uyển thời thiếu nữ rồi, lại nhìn dáng vẻ bánh bao nhỏ này của nàng hiện tại, Vệ Huyên lúc đầu cũng không quen, cho nên dù thật sự muốn làm gì đó với nàng, cũng không có cách nào ra tay.
Ưm, cắn khuôn mặt này một chút chắc cũng có thể.
Đợi A Uyển uống xong nửa bát nước lê đường phèn kia, lúc đang lấy khăn lau vết trên khóe miệng, đột nhiên liền thấy tên nhóc cách chiếc bàn con trên giường nhoài người ra, theo thói quen cắn một chút trên mặt nàng.
Đúng là kiểu dùng răng nanh cắn, giống như cái hôn nhẹ của một loài cá nhỏ nhiệt đới nhẹ nhàng làm động tác cắn, cũng không đau, nhưng cảm giác hôn hai má rất rõ ràng, khiến nàng mỗi khi nổi da gà đều run lên, có loại cảm giác bị cái gì nhìn vào.
Tên nhóc con này rốt cuộc đem nàng trở thành cái gì chứ, mỗi lần gặp mặt đều phải cắn một chút.
Vẻ mặt A Uyển đen lại ngửa người ra sau, hai mắt rất nghiêm túc theo dõi hắn, muốn để đứa nhóc ghê gớm này đừng có ghê gớm nữa, mặt cô bé không phải nghĩ muốn cắn là có thể cắn – khi nói chuyện nàng phát cáu nhắc nhở hắn, hắn đều đồng ý, nhưng lần sau gặp mặt, vẫn cắn nàng như cũ?
“A Uyển làm Thế tử phi của ta được không?” Vệ Huyên nghiêng đầu về phía nàng cười rất đáng yêu, giống như một thiên sứ, hai tay theo thói quen lại quấn lấy tay nàng.
Cái tên nhóc con này quả thực giống như chứng bệnh đói khát da gì đó, A Uyển cảm thấy mình nghĩ như vậy thô tục quá, lệnh cho chính mình kiềm chế loại ý nghĩ không thực tế này.
“Không được, chúng ta là biểu tỷ đệ.” A Uyển cự tuyệt, huyết thống quá gần, không tốt cho đời sau, làm cho nàng rối loạn, có cảm giác trái với luân thường đạo lý.
Vệ Huyên nghi hoặc nhìn nàng, hắn luôn cho rằng, đây là A Uyển khi lớn lên dùng một cái lấy cớ để cự tuyệt hắn thôi, vì sao hiện tại A Uyển nhỏ cũng cự tuyệt như vậy? Trong mắt rõ ràng có chút vẻ mê mang, rõ ràng là dáng vẻ bé gái, nhưng dáng điệu kia lãnh đạm lại say mê hấp dẫn, giống như thời điểm nàng là thiếu nữ.
“Biểu tỷ đệ thì sao? Thân mẫu của ta và phụ vương cũng là biểu tỷ đệ mà.”
A Uyển nghẹn lời, không biết nói cho hắn như nào về đạo lý của huyết thống gien di truyền, cảm giác có chút đau đầu, gần đây tên nhóc con này chỉ cần tìm cơ hội sẽ nói mấy lời này, cho dù cự tuyệt cũng không cho rằng có thể tiếp tục nói, thật sự khiến người ta kích động có ý nghĩ muốn hành hung hắn một chút. Không được, đối mặt với tên nhóc con cố chấp muốn cưới nàng làm vợ này, thật sự là rất quá táo bạo.
Một thằng nhóc con cái sáu tuổi! Đứa nhóc còn đang học nhà trẻ thế nhưng lại muốn cưới nàng, tuyệt đối không khoa học!
Trên thực tế, Vệ Huyên càng táo bạo hơn nàng, rốt cuộc biểu tỷ đệ vì cái gì không được? Rõ ràng thế gian này nhân duyên tốt nhất đó là thân càng thêm thân, ít nhiều biểu ca biểu muội kết thành vợ chồng, tình cảm càng thân thiết hơn, tại sao ở trong mắt A Uyển lại không được?
“Ta mặc kệ, dù sao ta là phải để nàng làm Thế tử phi của ta!” Vệ Huyên nói xong, đã nhào tới.
A Uyển lại một lần nữa chứng minh rằng thể chất của mình quá tệ quá bi kịch. Chó má, ngay cả một thằng nhóc con nhỏ bé hơn mà không thể thoát khỏi được hắn, thật sự là rất đau khổ.
“Thanh Yên. . . . . .” Cứu mạng!
Sau khi hầu hạ A Uyển uống nước lê đường phèn Thanh thì Yên ra ngồi ở ngoài cửa khoang thuyền thêu thùa, Thanh Chi nghe được âm thanh, thò đầu vào nhìn, phát hiện hai đứa nhỏ đang lăn trên chiếc giường thấp, chần chừ một chút bèn đi vào.
Lúc đến gần liền nhìn thấy Thế tử Thụy vương lấy tay cuốn lấy tiểu Quận chúa, dùng một loại tư thế mạnh mẽ sẽ không làm cho nàng khó chịu nhưng không làm cho nàng giãy giụa được để ôm nàng, hai nha hoàn quen với chuyện này, rất bình tĩnh, lại thấy tiểu Thế tử kia quét mắt qua đây, hai nha hoàn tiếp tục bình tĩnh.
“Thế tử, Quận chúa, hai người khát sao? Có muốn uống mật ong không?” Thanh Yên hỏi.
“Không cần.”
Lúc Trưởng Công chúa Khang Nghi đi vào, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ôm nhau trong tư thế kì dị, không nhịn được kéo khóe miệng, cố gắng để giọng nói êm dịu, “A Uyển, Huyên Nhi, các con đang đùa gì vậy?”
Mẫu thân của con ơi, sao người lại cho rằng bọn con đang đùa?
A Uyển khổ sở vì bị ức hiếp còn chưa mở miệng, thằng nhóc đang vây nàng vui vẻ nói, “Cô cô Khang Nghi, cháu và biểu tỷ đang chơi ạ ~” Nói xong, hắn liền thả tay, A Uyển vừa vặn thoát khỏi cái ôm của hắn, dịch chuyển sang bên cạnh.
“Mẹ. . . . . .”
A Uyển mở miệng, không biết nói thế nào, chẳng lẽ nói nàng bị một tên nhóc con ép đến mức không đứng lên? Cảm giác thật mất mặt… Quay đầu thấy thằng nhóc kia đang cười tủm tỉm, A Uyển càng buồn bực.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không nghĩ nhiều, thấy thế cũng chỉ cho là hai đứa trẻ con đang đùa. Nàng đi tới, sờ sờ trán con gái, lại hỏi sức khỏe của nàng, biết được nàng ho khan cũng không nặng nên cũng an tâm.
Lúc này, Vệ Huyên lại qua thể hiện sự quan tâm, “Cô cô Khang Nghi, tay của biểu tỷ luôn lạnh lạnh, hiện tại thời tiết cũng lạnh hơn, như vậy không tốt, cho nên hôm nay cháu đến mang theo một miếng ôn ngọc cho biểu tỷ dưỡng thân thể.” Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc bội điêu khắc tinh xảo từ trong ngực ra.
Miếng ngọc bội này thoạt nhìn tuy rằng tinh xảo, nhưng không coi là kỹ thuật vô cùng khéo léo, giá trị của nó ở chất liệu gỗ.
Lúc Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe hắn nói liền lấy làm kinh hãi, lại nhìn miếng ngọc bội do ôn ngọc tạo thành này, trong lòng hiểu ra, là đồ trong cung, chắc là Thái hậu hoặc Hoàng đế ban cho hắn. Ôn ngọc cũng không tính khó tìm, nhưng là muốn xem chất liệu gỗ, mà ánh sáng miếng ngọc này ôn hòa tinh tế, sáng bóng, cầm vào thấy ấm nhẹ, nắm lâu giống như máu đã đông cứng khá lâu liền được tuần hoàn, là một miếng ôn ngọc cao cấp điêu khắc tạo thành, có thể nói là vật báu vô giá.
“Cái này quý giá quá. . . . . .” Trưởng Công chúa Khang Nghi tuy rằng cũng muốn tìm loại đồ vật này cho con gái để nàng đeo dưỡng thân thể, nhưng rốt cuộc không lấy nó.
“Đây là cháu tặng biểu tỷ, không phải tặng cô cô.” Vệ Huyên giảo hoạt nói, “Tặng biểu tỷ chính là của biểu tỷ, nếu biểu tỷ không nhân, vậy cháu sẽ vứt đi.” Bộ dạng hắn hung dữ thô lỗ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi dở khóc dở cười, nào có chuyện như vậy, nhưng thứ quý báu như này, quả nhiên tính vẫn là rất trẻ con.
Cuối cùng, miếng ngọc bội này vẫn được đeo trên cổ A Uyển, để vào y phục bên trong của nàng, cho da nàng dễ chịu.
Ánh mắt Vệ Huyên khẽ lóe lên, đây là hắn đồ hắn tặng cho A Uyển, thứ đeo lên da A Uyển. . . . . .
/274
|