Chương 133
Editor: Dom
Thời gian cũng không còn sớm, A Uyển liền vào nội thất thay quần áo rồi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía trên là trường sam màu xanh ngọc bích, phía dưới là váy dài màu xanh lá nhạt, màu sắc rất tươi mát, tóc búi cao, chỉ cài một cái trâm cài vàng khảm ngọc trai đơn giản, cũng không đeo trang sức quý giá. Đến khi nàng ăn mặc chỉnh tề đứng đó, như một ngọn đèn sáng trong đêm, cũng không quá kinh động nhưng lại phát ra ánh sáng, khiến người ta không thể rời mắt.
Vệ Huyên biết A Uyển xinh đẹp, ngày thường nàng không thích trang điểm, sức khỏe không tốt, ở kinh thành cũng khiêm tốn, không ai biết dung mạo nàng ra sao.
Bây giờ, thấy nàng chú trọng ăn mặc, đột nhiên thấy, trong lòng chấn động, khó thể rời mắt, đột nhiên cảm thấy không muốn người khác nhìn thấy nàng.
Vẻ đẹp của A Uyển cũng không phải vẻ đẹp diễm lệ, mà là vẻ đẹp nhu hòa, như gió xuân mềm mại, trong đó xuất sắc nhất là đôi mắt, như vẽ rồng điểm mắt, trông trầm tĩnh, thâm thúy, khiến người khác bất giác mê đắm, cho dù thế gian có xô bồ, náo nhiệt, tâm tình nóng nảy cũng sẽ bình tĩnh lại.
Nhiều khi nhìn vào đôi mắt đó, sự bạo tàn, máu tanh, giết chóc trong lòng hắn sẽ từ từ dịu lại rồi biến mất hoàn toàn.
Kiếp trước, mặc dù vì một ánh mắt vô tình mà chú ý tới nàng, nhưng sau đó lại từ từ để ý tới nàng rồi bị mê hoặc, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy nàng từ xa, bị chủ nhân của đôi mắt đó nhìn chăm chú, trái tim nôn nóng liền bình tĩnh lại.
Trong ba năm chiến tranh ở biên cương, máu đổ thành sông, kim qua thiết mã*, tiếng giết chóc, khói lửa nổi lên bốn phía, thê lương không khác gì địa ngục. Mỗi lúc khó khăn nhất, hắn sẽ nhắm mắt, nhớ lại ánh nhìn chăm chú của nàng, tâm trạng buồn bực, lo lắng cũng sẽ bình tĩnh lại, nói với bản thân, hắn không thể chết được, hắn còn phải về kinh thành, lấy tư thế đắc ý nhất của người chiến thắng trở về, xuất hiện trước mặt nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Kim qua thiết mã (thành ngữ TQ): ngựa sắt, giáo vàng
Tiếc rằng, hắn còn chưa kịp thực hiện, đã truyền đến tin nàng đã chết.
“Biểu tỷ thật đẹp!”
Trong lòng bách chuyển thiên hồi*, hắn ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, cười khẽ bên tai, nàng nói, thỏa mãn dùng môi ma sát tai nàng. Thật tốt, kiếp này họ ở bên nhau.
* Bách chuyển thiên hồi: Suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi.
A Uyển hơi ngứa vì sự trêu đùa như có như không này, đưa vỗ lên mặt hắn, nói: “Hôm nay chàng cũng tuấn tú.”
“Thật sao?”
“…… Giả.”
Thấy hắn kích động như vậy, nàng liền muốn trái lương tâm, đỡ để hắn kích động, sẽ làm ra chuyện gì đó.
Bây giờ nàng đã hiểu, chỉ cần thằng nhãi này kích động, sẽ ôm nàng hôn rồi gặm, sờ soạng nàng, làm những chuyện thân mật. Ngoại trừ chưa phá phòng tuyến cuối cùng, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, A Uyển cảm thấy mình cũng bớt xấu hổ hơn nhiều.
Thường ngày Vệ Huyên thích màu đỏ sẫm, nếu một thiếu niên mặc quần áo màu này, đương nhiên trông sẽ chững chạc. Nhưng với dung mạo xinh đẹp trời sinh của hắn, vô cùng tuyệt sắc, lại còn đang trong thời kỳ niên thiếu, đường nét hài hòa, nam tử tuấn tú chưa thành niên, vừa vặn trấn áp được màu sắc này, càng khiến hắn trở nên tuyệt mỹ, vô cùng hấp dẫn.
Một thiếu niên như vậy, nếu không nhìn quen, lúc mới gặp, sẽ bị hắn mê hoặc đến mức không thể rời mắt.
Sau khi suy nghĩ, A Uyển lại vỗ mặt hắn, mặc dù nói danh tiếng của vị gia này không tốt, nhưng chỉ với diện mạo này, vẫn sẽ có rất nhiều cô nương bị mê hoặc, Mạc Phỉ kia chính là một ví dụ.
Sau khi nha hoàn đưa một cái áo choàng lông thỏ tới, cuối cùng A Uyển cũng dập tắt được ngọn lửa kích động của Vệ Huyên.
Lúc này đang là xuân trời se lạnh, thỉnh thoảng sẽ có mưa xuân, khiến cho không khí sẽ trở nên ẩm ướt và hơi lạnh, cần phải chú ý việc chống lạnh. Sức khỏe của A Uyển luôn yếu hơn người thường, Vệ Huyên vô cùng để ý tới chuyện giữ ấm cho nàng.
Sau khi bọc nàng thành quả bóng, hai vợ chồng vui vẻ ra ngoài.
Dĩ nhiên là Thụy vương sẽ đưa thê nhi tiến cung ngắm hoa đăng trong cung, khi biết được hành vi của trưởng tử, mắng một tiếng tiểu tử thối, rồi mặc kệ. Tình cảm của thằng con bướng bỉnh này và con dâu càng tốt, Thụy vương liền thấy buồn lòng, ngươi không “lên” được, tình cảm phu thê tốt thì có dùng được không?
Thụy vương mang theo tâm trạng u buồn không ai biết, tiến cung, quyết định tới chỗ hoàng huynh tìm chút cảm giác tồn tại.
Khi xe ngựa đi đến một con phố náo nhiệt, A Uyển ngồi trong xe ngựa dần dần nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài, dường như ngay cả không khí cũng thay đổi, khiến nàng không khỏi lặng lẽ vén màn xe nhìn ra ngoài.
Đương nhiên phố xá bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, hai bên cửa hàng treo đủ kiểu hoa đăng, đằng xa còn có hoa đăng kéo dài khắp con phố trông như con rồng trên đường nam nữ già trẻ lui tới, tạo nên khung cảnh vui mừng đặc trưng của Hoa Hạ.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đi đường, A Uyển cũng không khỏi nở nụ cười.
Đến khi xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Vệ Huyên khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn cho A Uyển, lại chỉnh trang lại trang sức trên tóc nàng, rồi đỡ nàng xuống xe.
Lúc này xe ngựa đã đến bờ bên sông, hai bên bờ đều treo hoa đăng, như một con rồng bay, bên bờ còn có người bán hoa đăng tổ chức đoán đèn, và mấy chục thuyền hoa cập bến.
“Đi ngắm hoa đăng trước đã, chờ nàng đi dạo mệt rồi, chúng ta sẽ tới thuyền hoa nghỉ tạm.”
Vệ Huyên nói với A Uyển, nắm bàn tay ấm áp của nàng.
Tay hắn ấm áp mà khô ráo, bàn tay hai người đang nắm lấy nhau giấu trong tay áo to rộng, cản lại cái lạnh trong không khí, dường như sự ấm áp này truyền từ lòng bàn tay đến tận tim can.
A Uyển cười gật đầu với hắn, trên mặt bất giác nở nụ cười, nắm tay hắn đi dạo hội đèn hoa lễ Nguyên Tiêu, đám người bên cạnh đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại có hài tử cầm hoa đăng chạy qua người họ, khiến nàng có cảm giác mới mẻ trong tình yêu khi hẹn hò với bạn trai, tâm tình thiếu nữ đã sớm biến mất lại trỗi dậy.
“Câu đố đèn sao?”
Vệ Huyên dò hỏi, đi tới một sạp hàng, nhìn qua, rồi bảo ông chủ lấy hoa đăng đẹp nhất trên cùng, lấy câu đố trên đó.
Lộ Bình đi theo sau chạy nhanh tới trả bạc, các thị vệ khác cải trang ẩn mình ở quanh đó để bảo vệ sự an toàn của hai chủ tử.
A Uyển mỉm cười nhìn hắn, thích thú nhìn sang, phát hiện kiểu đố đèn này là một cách làm giàu, nếu là dân thường thì đương nhiên sẽ không giải ra, nhưng nếu con cháu thế gia hiểu biết, ngược lại rất dễ đoán. Lúc Vệ Huyên dễ dàng giải được câu đố đèn, lấy được hoa đăng mẫu đơn chủ quán đưa cho, A Uyển không khỏi vui vẻ.
“Cười gì vậy? Chẳng lẽ vui đến ngốc rồi à?”
Vệ Huyên búng tay lên trán nàng.
A Uyển cầm hoa đăng, cười ha hả nói:
“Thiếp đang nghi ngờ, có phải chủ quán này vì lấy lòng những người kẻ có tiền, nên mới sẽ đưa ra câu đố đèn dễ như vậy không. Tuy hoa đăng ông ta đưa trong khá đắt tiền, nhưng bạc lúc trước chàng đưa, cũng đủ để trả cho hoa đăng này.”
Vệ Huyên suy nghĩ, kết hợp với mấy năm kinh nghiệm, không thể không thừa nhận một sự thật: Đùng là họ bị những chủ quán coi như dê béo mà làm thịt.
Con cháu thế gia có tiền đương nhiên sẽ coi thường những hoa đăng bình thường, phần lớn sẽ chọn hoa đăng đẹp để đoán, cho nên câu đố đèn cũng sẽ liên quan đến những thứ mà con cháu thế gia quen thuộc, còn dân chúng không tiếp xúc với xã hội thượng lưu đúng là sẽ không giải được. Mà đa phần các con cháu thế gia, không thiếu nhất là tiền, họ đoán được câu đố và có được hoa đăng ưng ý, chủ quán cũng nhận được số tiền nhiều hơn giá trị của hoa đăng, mọi người đều vui mừng.
Có lẽ là bị A Uyển không biết tình thú ảnh hưởng, Vệ Huyên lật tức mất hết hứng thú với đoán đố đèn, không thể không nói, A Uyển đúng là chuyên gia phá hỏng tâm trạng.
Thấy tâm trạng Vệ Huyên không vui, A Uyển nén cười, nói:
“Hoa đăng này đúng là đẹp, chúng ta đi xem tiếp đi, không cần phải đoán. Hơn nữa thiếp đã có hoa đăng mà chàng tặng, không cần mấy thứ khác nữa.”
Lúc này Vệ Huyên mới vui lên.
Thật dễ dỗ!
A Uyển và Lộ Bình cùng nghĩ. Chẳng qua điều Lộ Bình đang nghĩ lại là cho dù Thế tử phi làm gì, đối với vị Thế tử gia này mà nói, đều rất dễ dỗ, còn nếu người khác nói —— không trực tiếp đá ngươi một cái là tốt rồi, căn bản không dỗ được hắn.
Đi được một lát, liền nhìn thấy đám người đi tới, tuy ngày thường A Uyển dửng dưng, nhưng vẫn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
“Huyên đệ? Thọ An cũng ở đây à, đúng là trùng hợp.”
Người đi tới nở nụ cười ấm áp, như một huynh trưởng thân thiết, ánh mắt cũng rất ấm áp, chính là Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử đi tới, đương nhiên có Tam Hoàng tử phi Mạc Như đi cùng, điều đáng ngạc nhiên chính là hai thiếu nữ Mạc gia đi cạnh Mạc Như, đúng là Mạc Lục và Mạc Thất.
Nhìn thấy hai người họ, Mạc Phỉ dừng mắt trên người Vệ Huyên. Lúc này thiếu niên vấn tóc kim quan xa hoa, mặc quần áo đỏ sẫm, diễm lệ vô song, dưới ánh đèn, sáng chói như mặt trời ban người, khiến người ra không thể rời mắt. Nhưng mà, lúc thấy hai người họ nắm tay, ánh mắt Mạc Phỉ lại trở nên ảm đạm.
Cho dù nàng có ái mộ thế nào, bên người thiếu niên đã có Thế tử phi cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa Thế tử phi còn nắm giữ trái tim hắn, chứ không phải do cha mẹ bắt ép, trong lòng lại càng không cam lòng.
Tiếc rằng, tuy nàng muốn lấy hết dũng khí hỏi một câu, nhưng một thiếu nữ khuê các, không tìm được cơ hội để ở riêng với nam nhân, cũng không thể xác định hắn đã nhớ hay đã quên ước định năm đó nói lúc còn nhỏ, cho dù nàng ý nguyện thì cũng không cho nàng cơ hội.
Vệ Huyên lười biếng liếc mắt nhìn họ, nói: “Đúng là trùng hợp.”
Tam Hoàng tử thấy ánh mắt hắn khác thường, quay đầu nhìn lại theo bản năng, thấy Tứ Hoàng tử cầm tay Tứ Hoàng tử đi tới, bên cạnh họ còn có mấy huynh muội Vệ Quân phủ Tĩnh Nam Quận vương.
Khi đám người đứng nhìn nhau, không thể không thừa nhận, kinh thành đúng là quá nhỏ.
“Tam ca, tam tẩu, còn có Huyên đệ, Thọ An, các người cũng ở đây à.”
Tứ Hoàng tử tiến lên chắp tay hành lễ, “Đúng là trùng hợp.”
Mấy huynh muội Vệ Quân cũng tiến tới chắp tay thi lễ, vì đang ở bên ngoài nên cũng sửa xưng hô.
Tam Hoàng tử cười nói: “Hiếm lắm Nguyên Tiêu năm nay trời đẹp, không như năm ngoái trời mưa, nên muốn đưa tẩu đệ ra ngoài đi dạo. Tứ đệ và Huyên đệ cũng nghĩ vậy à?”
Tâm trạng tốt của Vệ Huyên cũng bị phá hỏng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng là trùng hợp! Nhưng Thọ An mệt, ta trước nàng đi nghỉ tạm, các người tùy ý đi.”
Dứt lời, chắp tay với bọn họ, liền đưa A Uyển rời đi.
Động tác của Vệ Huyên quá nhanh, hơn nữa còn cương quyết không cho người khác có cơ hội từ chối, khiến mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Ánh mắt Tam Hoàng tử thâm trầm, nhìn bóng lưng họ không nói câu nào.
Tứ Hoàng tử vừa lúng túng vừa tức giận, nhưng không thể làm gì, cho dù Vệ Huyên không giữ thể diện cho họ trước mặt mọi người thì cũng đã quen rồi, ai bảo phụ hoàng thích thế này, nghĩ lại cũng thật không cam lòng.
Sắc mặt của những người khác cũng khác thường, vốn còn đang vui thì trùng hợp gặp nhau ở đây, nhưng ai ngờ Vệ Huyên lại không nể mũi như vậy.
Ánh mắt Mạc Phỉ cũng nhìn theo bóng lưng họ, hơi mất hồn mất vía, cho đến khi bị Mạc Lục âm thầm thức tỉnh thì mới định thần quay đầu nhìn Mạc Lục ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Thất muội muội, cẩn thận dưới chân, đừng để bị ngã.”
Mạc Phỉ nhanh chóng thu lại vẻ mặt, lạnh nhạt lên tiếng.
Động tác của hai thiếu nữ vô cùng nhẹ, nhưng vẫn bị một đôi mắt liếc thấy, không khỏi trầm ngâm lên.
Bởi vì Vệ Huyên không nể mũi rời đi, sau khi mọi người nói vài câu, liền lại tách ra mạnh ai nấy chơi.
Ba huynh muội Vệ Quân cũng đi cùng hướng, Vệ Quân và Vệ Hủ che chở muội muội ở giữa, ba người vừa đi vừa nói chuyện vừa rồi.
“Không thể ngờ một hung thần đáng sợ như Vệ Huyên lại hiểu chuyện nữ nhi tình trường, có thể đối xử tốt với một cô nương như thế, nhưng Thọ An biểu tỷ đúng là may mắn.”
Vệ hủ cười nói, với giao tình của mẫu thân hai nhà, mấy năm nay được Trưởng Công chúa Khang Nghi chăm sóc, hắn cũng hy vọng nhìn thấy A Uyển sống tốt.
Vệ Quân lạnh nhạt đáp, có chút mất hồn mất vía.
Vệ Châu cũng mất hồn mất vía, ngây ngốc cầm hoa đăng trong tay.
Vệ Hủ tiếp tục nói: “Năm nay đại ca cũng 17 tuổi rồi, hôn sự cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm một năm nữa thôi. Đại ca, trong lòng huynh nghĩ thế nào rồi?”
Nói rồi, hắn sát lại Vệ Quân, thì thầm nói: “Lúc trước đệ thấy hai cô nương Mạc gia không tồi, nhưng có lẽ Đại trưởng Công chúa Khánh An sẽ không đồng ý.”
Vệ Quân đáp theo bản năng, đến khi phát hiện đệ đệ đang nói gì, không khỏi trách mắng: “Nói hươu nói vượn cái gì đó, việc này đã có cha mẹ làm chủ!”
Vệ Hủ cười lạnh, “Đại ca, huynh thật sự cho rằng lão nhân sẽ làm chủ cho huynh ư?”
Vệ Quân im lặng.“Nhà chúng ta thế này, cho dù sau này đại tẩu là ai thì cũng sẽ rất vất vả, đã vậy rồi, không bằng cưới một người có thân phận cao chút, tôn trọng nàng ấy, thề điều mà nữ tử trên thế gian này đều mong muốn, coi như bù đắp. Đại ca, tự huynh nghĩ lại đi.”
Vệ Quân nhìn đệ đệ, thấy mặt hắn đầy oán giận, mỉa mai, trong lòng đột nhiên hơi mờ mịt.
Hắn biết, hôn sự của mình, đã đã trở thành mối quan tâm của hai đệ muội, nhưng mà, hắn có thể làm được gì? Từ trước đến nay chuyện hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, tuyệt đối không được lén tự định, cho dù đệ muội có ý kiến thì hắn vẫn không thể ra quyết định.
/274
|