Chương 12
Editor: ABSolut
Thấy hai đứa trẻ kia an phận khéo léo ngồi trên ghế đôn, con gái không xảy ra chuyện gì bất ngờ, Khang Nghi Trưởng công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Chủ yếu là vì danh tiếng của Vệ Huyên quá lớn, cho dù ở Giang Nam xa xôi nhưng mấy năm nay nàng vẫn có thể nghe nói hắn ở trong cung được cưng chiều như thế nào, bá đạo như thế nào, khiến cho hoàng tử cũng phải tránh mũi nhọn, đơn giản là nhất bá trong kinh. Người chọc phải hắn đều không kết quả tốt, một đứa bé cùng lắm mới sáu tuổi thôi mà lại bị nuông chiều nuôi dưỡng đến mức này, có thể thấy sau khi lớn lên hắn cũng sẽ như vậy. Cũng bởi vì cảm thấy tính tình Vệ Huyên quá bá đạo, đơn giản là một đứa bé rất nghịch ngợm không nói lý, Khang Nghi Trưởng công chúa sợ chỉ cần hắn không hài lòng cái gì thì sẽ làm A Uyển bị thương.
Nhưng bây giờ, nhìn hắn an phận khéo léo ngồi cạnh A Uyển, dáng vẻ tươi cười của gương mặt bụ bẫm dễ thương thật sự rất đáng yêu. Đây là dáng vẻ của ác bá đệ nhất kinh thành trong truyền thuyết sao, Khang Nghi Trưởng công chúa bỗng dưng hơi hoài nghi có phải trước kia bà nghe nhần tin đồn rồi không. Chẳng lẽ là hắn trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cho nên thay hình đổi dạng?
Chẳng qua là, Khang Nghi Trưởng công chúa vẫn nhớ chuyện lúc thằng nhóc này bốn tuổi, đụng phải A Uyển trong cung, muốn tạm thời quên cũng thật sự khá khó khăn đấy.
"Cha, mẹ!" A Uyển thấy vợ chồng Trưởng công chúa đến liền muốn tránh khỏi Vệ Huyên, đôi tay nhào qua tìm kiếm che chở, cách hắn xa một chút.
Vệ Huyên nào có thể để cho nàng rời đi, hắn dùng một lực đạo vừa đủ để không làm tổn thương nàng ôm nàng thật chặt, ngọt ngào bán manh với vợ chồng Khang Nghi Trưởng công chúa: "Khang Nghi cô cô, dượng, con đến tìm biểu tỷ chơi ~ "
Khang Nghi Trưởng công chúa liếc nhìn hắn nắm tay của nữ nhi, khóe miệng co quắp lại.
La Diệp nhìn hai đứa trẻ kia ngồi thành một hàng, ngước mặt nhìn bọn họ, ngược lại thật sự đáng yêu. Vả lại vì nhìn con gái cũng rất tốt liền không suy nghĩ nhiều, cho nên hỏi: "Thế tử tiến vào như thế nào vậy?"
"Đi tới đó." Mặt Vệ Huyên đầy vẻ vô tội.
La Diệp bật cười, đi đến dịu dàng sờ đầu bọn nhỏ, thanh âm dịu dàng như ngọc: "Ta hỏi là, làm sao thế tử có thể không kinh động thị vệ giữ cửa mà tiến vào? Ngươi đến chỗ này, Thụy vương và Vương phi có biết không?" Đừng lại giống như hôm qua, tự mình hắn chạy mất đấy chứ?
Vệ Huyên càng vô tội: "Dượng, con chính là đi tới, bọn họ không phát hiện sao? Bên Phụ vương Mẫu phi sẽ có hạ nhân đi bẩm báo."
Lúc này, A Uyển xác nhận, tên tiểu chính thái này có kỹ xảo trốn người đặc thù, cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay chạy tới. . . Nghe nói trẻ con ở cổ đại trưởng thành, thông minh sớm, nhưng mà trưởng thành sớm như thế này cũng quá đáng sợ rồi đó?
La Diệp hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra cái gì, lại nhìn mặt mày Vệ Huyên vui vẻ ngây thơ đáng yêu, chỉ có thể cười khanh khách. Mặc dù ông cũng đã nghe nói chuyện của thế tử nhà Thụy vương, nhưng trừ lúc hắn bị bệnh không tỉnh táo, hai ngày nay thấy hắn tới đây, nhìn thật lanh lợi đáng yêu, lại vẫn còn con nít thì ngược lại không so đo quá nhiều nữa.
A Uyển nhìn biểu tình của cha Phò mã một cái liền biết ông lại phạm phải bệnh cũ rồi! Thật không đáng tin! ╭(╯^╰)╮
Khang Nghi Trưởng công chúa nghe xong đoạn đối thoại của Phò mã và Vệ Huyên thì chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Tính tình chồng mình chính là như thế này, một lòng say mê học vấn, lại bởi vì không phải con trai trưởng trong nhà, thuở nhỏ thông minh, trưởng bối trong nhà khó tránh khỏi cưng chiều ông một chút, khiến cho ông một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không rành công việc vặt, tính tình hơi ngây thơ lạc quan, chưa bao giờ hại người khác.
Loại tính cách này có điểm tốt cũng có điểm không tốt, quả thực là rất đơn thuần.
Cho nên, nhìn chồng mình bị Vệ Huyên nói hai ba câu liền tiêu trừ ấn tượng xấu khi trước, Khang Nghi Trưởng công chúa chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng mà lắc đầu một cái.
"Huyên Nhi dùng đồ ăn sáng chưa?" Khang Nghi Trưởng công chúa đi tới, một lần nữa không dấu vết ôm con gái lên.
Vệ Huyên nhìn thần sắc nhẹ nhàng uyển chuyển của Khang Nghi Trưởng công chúa một lát, chỉ có thể bĩu môi với nàng, chẳng qua là mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm A Uyển, đáng tiếc A Uyển căn bản không nhìn hắn, không ngừng bận rộn rúc vào vòng ôm trong ngực mẹ nàng.
Nhìn một thân khí chất ôn nhu như nước lộ ra từ Khang Nghi Trưởng công chúa, Vệ Huyên biết mặc dù nhìn bà là người tầm thường nhất trong tất cả các Trưởng công chúa, nhưng lại là nhân vật tỉnh táo lợi hại nhất. Đây là loại người không thể coi thường nhất, nếu không thì cũng không thể khiến Thái hậu tự mình cầu xin Hoàng đế, phong cho nữ nhi duy nhất của bà làm Quận chúa, đám con gái của những công chúa, trừ con gái của Khang Bình Trưởng công chúa ra thì không ai có được vinh dự này.
Chỉ tiếc. . .
Biết được Vệ Huyên lại giống như giống như hôm qua, chưa dùng thiện mà tới, Khang Nghi Trưởng công chúa liền để cho người đi bày thiện. Vợ chồng Khang Nghi Trưởng công chúa sáng sớm thức dậy đã nghe nói Vệ Huyên tới, bởi vì lo lắng liền vội vã chạy đến, cũng chưa dùng đồ ăn sáng, vừa vặn mọi người cùng nhau. Bởi vì bây giờ Vệ Huyên còn nhỏ, lại đi ra khỏi nhà, ngược lại không cần phải tránh nhiều tị hiềm.
Hôm nay Vệ Huyên hết sức khôn khéo, một khuôn mặt tươi cười mềm nhũn khiến cho không người nào có thể cự tuyệt, rất nhanh La Diệp đã bị hắn đánh chiếm, thấy vậy mày Khang Nghi Trưởng công chúa và A Uyển đều nhíu lại, nhưng mà hai mẹ con đều không có tỏ thái độ.
Vệ Huyên cảm thấy, trẻ con quả nhiên có chỗ tốt của trẻ con, ít nhất là người lớn sẽ không quá phòng bị, đối với trẻ con luôn có sự mềm lòng tha thứ trời trời sinh, đặc biệt là khi hắn thu liễm tính khí, càng khiến người ta vui vẻ, rất khó ghét hắn. Điều hắn muốn là, không thể giống như đời trước mà đắc tội với Khang Nghi Trưởng công chúa ngay từ đầu, khiến cho bà cảm thấy mình là một người không thể dựa vào, vậy nên mới dẫn đến việc hắn và A Uyển bỏ lỡ nhau sau đó, chỉ còn lại sự thống khổ.
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cười lên, che giấu thái độ sôi trào điên cuồng vặn vẹo trong mắt.
Lúc sắp ăn xong đồ ăn sáng thì vợ chồng Thụy vương tới đón người.
Lúc Thụy vương đi vào cửa thì đầu tiên là chắp tay với vợ chồng Khang Nghi Trưởng công chúa, cười nói tạ lỗi, sau đó đi liền mắng Vệ Huyên. Vệ Huyên rất lanh lợi chạy đến sau lưng La Diệp, thò đầu ra nhìn cha mình, mặt đầy vô tội. La Diệp bị hắn kéo một cái, theo bản năng liền che chở hắn, nói với Thụy vương: "Trẻ con không hiểu chuyện, Thất hoàng huynh không cần nghiêm khắc trách mắng hắn quá."
Bởi vì là con trai mình tới làm phiền người ta, lại là em rể, Thụy vương cũng không tiện bày ra dáng vẻ lưu manh thường dùng với người khác ra với ông, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Huyên Nhi bị cưng chiều đến mức không hiểu chuyện, mong rằng Tử Sách thứ lỗi. Bổn vương cũng không tức giận chuyện hắn chạy tới tìm các ngươi, mà thực ra là thân thể hắn còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi cho tốt, thế mà hắn không biết bảo trọng thân thể mình như vậy."
Thật ra thì trong lòng Thụy vương cũng buồn bực, không biết là rốt cuộc làm sao đứa con trai này có thể thần không biết quỷ không hay, lừa gạt được thị vệ canh gác chạy tới đây, cuối cùng chỉ có thể trách thị vệ không tận chức, vẫn nên để cho bọn họ tiếp tục lãnh phạt mới đúng.
Đáng thương cho đám thị vệ, bọn họ thật sự là oan uổng, chịu phạt cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Vợ chồng Thụy vương hàn huyên với Khang Nghi Trưởng công chúa một hồi, thấy Vệ Huyên dùng xong đồ ăn sáng liền muốn mang hắn về nghỉ.
"Không muốn, con phải ở chỗ này chơi với biểu tỷ!" Vệ Huyên lại chạy tới nắm tay La Diệp.
Trong nháy mắt La Diệp có ảo giác thật ra Vệ Huyên là con trai ông, ông cúi đầu nhìn về phía cậu bé đang nấp sau lưng ông, thấy hắn nâng lên một gương mặt xinh đẹp đáng thương chăm chú nhìn mình, lại mềm lòng.
"Thất hoàng huynh, thế thì cho hắn ở lại đây chơi một hồi đi, khỏi phải chạy tới chạy lui, đỡ khiến hắn mệt mỏi."
"Vương gia, nếu không thì để Huyên Nhi ở lại đây đi, lát nữa thần thiếp đón hắn trở về là được." Thụy vương phi ra mặt nói: "Hiếm khi thấy Khang Nghi muội muội, thần thiếp cũng muốn cùng trò chuyện với nàng một chút." Nói xong liền thấy thế tử nhìn mình với ánh mắt cảm kích, chân mày Thụy vương phi giật một cái, lần đầu tiên cảm thấy dường như mình đã đụng trúng điểm yếu nào đó của kế tử này rồi.
Nghĩ một hồi, Thụy vương phi không nhịn được liếc nhìn A Uyển đang khéo léo bám theo bên người Khang Nghi Trưởng công chúa.
Tất nhiên Thụy vương cũng không muốn quản thúc con trai mình quá, chủ yếu là con trai ông bị chiều hư, quản thúc hắn quá còn không biết hắn sẽ quậy ra chuyện gì, cho nên ông luôn luôn để mặc hắn, trong lòng ông lại có suy nghĩ kiểu: "Trẻ con thì có thể gây ra chuyện gì? Chẳng lẽ bằng thân phận của bọn họ còn không thu thập được."
Cho nên nói, để Vệ Huyên có thể quậy như vậy, trừ Thái hậu ra thì cũng cùng có liên quan tới người làm cha như ông buông thả hắn quá.
Thụy vương lại ngồi một hồi, thương nghị hành t [rì]nh với vợ chồng Khang Nghi Trưởng công chúa, quyết định chuyện sáng sớm hôm sau lên đường hồi kinh rồi mới rời đi.
Chờ sau khi Thụy vương sau đi, một nam nhân như La Diệp cũng không tiện ngồi ở đây, liền trở về phòng đọc sách.
Dĩ nhiên Vệ Huyên sẽ không để lỡ thời cơ được ở lại chỗ này, hắn lại bắt đầu nắm tay A Uyển, nói là hẹn đi chơi với biểu tỷ. Trừ A Uyển, những người lớn đều cảm thấy trẻ con mà, dĩ nhiên là thích chơi, cũng không có quá để ý.
Chân mày A Uyển lại giật một cái, im lặng nhìn tiểu chính thái dính lấy nàng không buông, nhẫn nại nói: "Có thể buông ta ra một chút hay không?" Nàng không tiếp xúc nhiều với trẻ con, chủ yếu là vì thân thể mình không tốt, thật sự là không có tinh lực chơi với trẻ con. Nhưng tiểu chính thái này dính nàng như vậy, khiến cho nàng cảm thấy không quen lắm.
"Không muốn, buông ra A Uyển liền muốn bỏ chạy." Vệ Huyên tiếp tục nắm tay nàng, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh lẽo của nàng, cảm giác được nhiệt độ bàn tay nàng còn thấp hơn so với người bị bệnh là hắn, ánh mắt đảo quanh, lớn tiếng nói: "A Uyển bị bệnh sao? Yên tâm, chờ sau khi hồi kinh ta sẽ để cho Hoàng bá phụ đi tìm thần y tới chữa trị cho ngươi, rất nhanh là A Uyển sẽ khỏe rồi."
Khang Nghi Trưởng công chúa đang nói chuyện trên trời dưới đất cùng với Thụy vương phi thì nghe được lời của hắn, nhất thời nhìn tới thì thấy vẻ mặt thành thật của bé trai, không nhịn được mà dâng lên một chút hảo cảm, cảm thấy đứa nhỏ này có lòng, cũng không đáng ghét quá.
Vệ Huyên thấy Khang Nghi Trưởng công chúa mỉm cười với bọn họ thì cũng ngẩng đầu nở một nụ cười ngọt ngào với bà, dùng hết sức bán manh, vứt bỏ hoàn toàn mặt mũi. Vì đạt được mục đích, chút mặt mũi bên ngoài này có là cái gì? Không cảm thấy giả làm trẻ con mất thể diện chút nào.
A Uyển thấy cái bộ dạng này của hắn, rõ ràng là vô cùng khả ái, nhưng nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhất thời lâm vào tình trạng hơi rối rắm.
/274
|