Nói xong ba chữ Giết không tha , không khí xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Đông Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ, người nọ lại cười nhạo một tiếng, chuyển mắt. Nói thật, mặc dù Thái hậu là sợ để lộ tin tức mới cấm chỉ bất kỳ kẻ nào trong cung Phượng Ương đi ra ngoài, chỉ là theo ý hắn, hoàn toàn không cần thiết.
Chuyện cho tới bây giờ, có thể giữ được Thiển phi chỉ có đế vương, nhưng đế vương đã xuất cung giổ tổ không phải sao?
Không khả năng vì nữ nhân liền đặc biệt chạy về, trì hoãn việc lớn nhất như giổ tổ vậy......
Hắn cân nhắc lá thư trong tay, thân thể mập hơi lùn đi ra ngoài.
Người đến lục soát cũng đi theo ra ngoài, canh giữ ở cửa cung Phượng Ương, không để cho bất luận kẻ nào ra vào.
Đông Dương cắn răng, lập tức chạy vào trong điện. Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, do dự một chút, cũng theo sau.
Mới đầu nàng chỉ là đứng ở cửa nội điện không đi vào, lúc Đông Dương xoay người phát hiện nàng, Lưu Nguyệt mới quay lại.
Đông Dương tỷ tỷ, Thái hậu tỏ rõ là muốn đưa nương nương vào chỗ chết, làm thế nào? Bỗng dung hốc mắt nàng một cái liền đỏ.
Đông Dương cũng không nhịn được lòng chua xót: Không có chuyện gì, nương nương người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện.
Lưu Nguyệt cắn môi một cái: Đông Dương tỷ tỷ, có phải ngươi đã nghĩ được biện pháp gì cứu nương nương không?
Cũng không phải ta có biện pháp. Đông Dương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoàng thượng cho nương nương một khối kim bài miễn tử, chỉ là mới vừa rồi nhiều người, nương nương sợ bọn họ trắng trợn cướp đoạt sau dứt khoát diệt khẩu, cho nên mới không lấy ra ngoài. Thật may là bọn họ mới vừa lục soát không lấy kim bài đi. Nhưng Thái hậu muốn đẩy nương nương vào chỗ chết, hiện tại có nhiều người canh giữ bên ngoài cung Phượng Ương như vậy, cũng không biết có thể đi ra không.
Con ngươi Lưu Nguyệt co rụt lại, bỗng chốc rũ mắt xuống, che giấu phẫn hận và ghen tỵ trong mắt.
Hoàng thượng đối với chủ tử, quả thật là tốt, tốt đến tận xương đi.
Vật như kim bài miễn tử vậy, nào có đạo lý đưa cho phi tần hậu cung?
Thật sự là......
Lưu Nguyệt không hiểu, mặc dù ngày trước chủ tử thông tuệ, nhưng sau khi tỉnh lại cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, tại sao hoàng thượng sẽ thích một người như vậy?
Nếu đơn giản như vậy là có thể đạt được tâm hoàng thượng, nàng cũng có thể.
Đông Dương tỷ tỷ, vậy còn chờ gì, chúng ta vội vàng chia nhau tìm một chút đi! Sau khi tìm được đưa cho nương nương, dù sao cũng tốt hơn nương nương một mình ở nơi đó chịu khổ!
Đông Dương lộ vẻ xúc động nhìn nàng một cái: Ừ, vội vàng tìm! Nương nương không có việc gì.
Hai người nói làm là làm ngay, chia ra hướng hai hướng, tìm kim bài miễn tử trong truyền thuyết.
******
Lúc Phượng Thiển đến chỗ Thái hậu, nơi đó đã tụ tập một nhóm người.
Không giống như thường ngày, lúc này không phải ở trong đại điện, mà là tất cả những người liên can đều đứng ở trong sân, vẻ mặt khác nhau nhìn nàng, có thâm thúy, có ác độc, có giễu cợt, còn có hả hê......
Chỉ không có đồng tình.
Tuy có thể hít thở không khí trong lành, Phượng Thiển lại cảm thấy, cung Phượng Minh này, thật làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Nàng lần lượt thối lui, cũng chỉ bởi vì Thái hậu là mẫu hậu của Quân Mặc Ảnh, nhưng quay đầu lại, đối phương lại không chịu buông nàng một con đường sống.
Phượng Thiển, ngươi thật to gan! Hoàng thượng cưng chiều ngươi bảo hộ ngươi, ai gia nhịn ngươi, cố tình ngươi không biết chừng, lại dám phản bội hoàng thượng, tư thông với Tây Khuyết, tư thông với địch phản quốc, ngươi đáng bị tội gì!
Phượng Thiển đứng ở dưới trời chiều, bóng dáng gầy nhỏ bị ánh mặt trời chiếu kéo thật là dài rất dài, lành lạnh cao ngạo.
Ta chưa từng làm.
Giọng nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào rơi xuống, nàng nhìn chăm chú vào Thái hậu, một bước cũng không nhường.
Đông Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ, người nọ lại cười nhạo một tiếng, chuyển mắt. Nói thật, mặc dù Thái hậu là sợ để lộ tin tức mới cấm chỉ bất kỳ kẻ nào trong cung Phượng Ương đi ra ngoài, chỉ là theo ý hắn, hoàn toàn không cần thiết.
Chuyện cho tới bây giờ, có thể giữ được Thiển phi chỉ có đế vương, nhưng đế vương đã xuất cung giổ tổ không phải sao?
Không khả năng vì nữ nhân liền đặc biệt chạy về, trì hoãn việc lớn nhất như giổ tổ vậy......
Hắn cân nhắc lá thư trong tay, thân thể mập hơi lùn đi ra ngoài.
Người đến lục soát cũng đi theo ra ngoài, canh giữ ở cửa cung Phượng Ương, không để cho bất luận kẻ nào ra vào.
Đông Dương cắn răng, lập tức chạy vào trong điện. Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, do dự một chút, cũng theo sau.
Mới đầu nàng chỉ là đứng ở cửa nội điện không đi vào, lúc Đông Dương xoay người phát hiện nàng, Lưu Nguyệt mới quay lại.
Đông Dương tỷ tỷ, Thái hậu tỏ rõ là muốn đưa nương nương vào chỗ chết, làm thế nào? Bỗng dung hốc mắt nàng một cái liền đỏ.
Đông Dương cũng không nhịn được lòng chua xót: Không có chuyện gì, nương nương người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện.
Lưu Nguyệt cắn môi một cái: Đông Dương tỷ tỷ, có phải ngươi đã nghĩ được biện pháp gì cứu nương nương không?
Cũng không phải ta có biện pháp. Đông Dương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoàng thượng cho nương nương một khối kim bài miễn tử, chỉ là mới vừa rồi nhiều người, nương nương sợ bọn họ trắng trợn cướp đoạt sau dứt khoát diệt khẩu, cho nên mới không lấy ra ngoài. Thật may là bọn họ mới vừa lục soát không lấy kim bài đi. Nhưng Thái hậu muốn đẩy nương nương vào chỗ chết, hiện tại có nhiều người canh giữ bên ngoài cung Phượng Ương như vậy, cũng không biết có thể đi ra không.
Con ngươi Lưu Nguyệt co rụt lại, bỗng chốc rũ mắt xuống, che giấu phẫn hận và ghen tỵ trong mắt.
Hoàng thượng đối với chủ tử, quả thật là tốt, tốt đến tận xương đi.
Vật như kim bài miễn tử vậy, nào có đạo lý đưa cho phi tần hậu cung?
Thật sự là......
Lưu Nguyệt không hiểu, mặc dù ngày trước chủ tử thông tuệ, nhưng sau khi tỉnh lại cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, tại sao hoàng thượng sẽ thích một người như vậy?
Nếu đơn giản như vậy là có thể đạt được tâm hoàng thượng, nàng cũng có thể.
Đông Dương tỷ tỷ, vậy còn chờ gì, chúng ta vội vàng chia nhau tìm một chút đi! Sau khi tìm được đưa cho nương nương, dù sao cũng tốt hơn nương nương một mình ở nơi đó chịu khổ!
Đông Dương lộ vẻ xúc động nhìn nàng một cái: Ừ, vội vàng tìm! Nương nương không có việc gì.
Hai người nói làm là làm ngay, chia ra hướng hai hướng, tìm kim bài miễn tử trong truyền thuyết.
******
Lúc Phượng Thiển đến chỗ Thái hậu, nơi đó đã tụ tập một nhóm người.
Không giống như thường ngày, lúc này không phải ở trong đại điện, mà là tất cả những người liên can đều đứng ở trong sân, vẻ mặt khác nhau nhìn nàng, có thâm thúy, có ác độc, có giễu cợt, còn có hả hê......
Chỉ không có đồng tình.
Tuy có thể hít thở không khí trong lành, Phượng Thiển lại cảm thấy, cung Phượng Minh này, thật làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Nàng lần lượt thối lui, cũng chỉ bởi vì Thái hậu là mẫu hậu của Quân Mặc Ảnh, nhưng quay đầu lại, đối phương lại không chịu buông nàng một con đường sống.
Phượng Thiển, ngươi thật to gan! Hoàng thượng cưng chiều ngươi bảo hộ ngươi, ai gia nhịn ngươi, cố tình ngươi không biết chừng, lại dám phản bội hoàng thượng, tư thông với Tây Khuyết, tư thông với địch phản quốc, ngươi đáng bị tội gì!
Phượng Thiển đứng ở dưới trời chiều, bóng dáng gầy nhỏ bị ánh mặt trời chiếu kéo thật là dài rất dài, lành lạnh cao ngạo.
Ta chưa từng làm.
Giọng nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào rơi xuống, nàng nhìn chăm chú vào Thái hậu, một bước cũng không nhường.
/402
|