Editor: Linh
Thấy Chung ma ma vẻ mặt kỳ quái, Phùng Liên Dung hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này Chung ma ma chỉ có thể thành thật trả lời: “Cá muối mất rồi, có điều nương nương đừng nóng vội, bọn Hoàng Ích Tam đều đang đi tìm chung quanh rồi.”
Phùng Liên Dung hả một tiếng, vội la lên: “Cá muối còn có người trộm hả?”
“Đương nhiên, cá đó rất thơm mà.” Chung ma ma trái lương tâm nói, “Có điều nhiều như vậy, người khác trộm cũng ăn không hết, khẳng định là có thể tìm thấy.”
“Có phải là do mèo ăn không?” Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ nói, “Trước kia khi còn ở nhà, treo bên ngoài cũng sợ bị mèo ăn, cho nên đều treo lên rất cao.”
“Bọn họ treo rất cao mà, mèo con làm sao với tới được, hơn nữa, trong cung cũng không có mèo, dù là có, sợ quấy nhiễu đến nhóm nương nương cũng sẽ bị bắt đi.”
Phùng Liên dung cắn môi, tính khí nàng vẫn luôn rất tốt, nhưng cũng không nhịn được tức giận: “Đó là bà ngoại ta tự tay làm, rốt cuộc là ai trộm, vốn hôm nay còn muốn mời……” Sắc mặt nàng biến đổi, “Buổi tối Hoàng thượng đến phải làm sao bây giờ?”
Chung ma ma nghĩ, Hoàng thượng không ăn thì thôi, dù thế nào cũng sẽ không trách tội lên người Phùng Liên Dung, chỉ là mấy người bên ngoài thì thảm. Đồ treo trong cung còn bị mất, không một ái phát hiện, đây là chuyện không làm tốt không chừng sẽ bị ăn hèo!
Chung ma ma nói: “Cứ tìm tiếp đi.”
Phùng Liên Dung rất nghiêm túc: “Bảo bọn họ phải tìm cho kỹ vào.”
Chủ tử lại lên tiếng, mấy người Hoàng Ích Tam vì an nguy của bản thân, hiện tại càng thêm nghĩ cách, vắt hết óc, hận mũi mình không thể biến thành mũi chó, như vậy vừa ngửi là có thể phát hiện, thậm chí còn nhờ Cẩm y vệ quen biết nhìn chung quanh xem có manh mối gì không.
Động tĩnh bên này của bọn họ không được tính là nhỏ, rất nhanh liền truyền tới Khôn Ninh cung.
Phương Yên hỏi Tri Xuân: “Thật là vì mấy con cá muối ầm ĩ đến gà bay chó sủa?”
Tri Xuân nói: “Hồi nương nương, đúng vậy, đều đang đoán xem có phải mèo ở đâu chạy đến, có mấy người đi bắt mèo, còn có người ngày bình thường kết thù, nói rằng hình như thấy ai đó ăn cá muối này rồi, có hương vị đó, cũng có Cẩm y vệ nhìn giúp, nói là người trộm đi, mèo con không có bản lĩnh đó.”
Phương Yên giận dữ, vỗ bàn nói: “Cũng chỉ là mấy con cá mặn mà đáng giá phí nhiều công sức như vậy? Phùng Quý phi này thật coi mình là cái gì, muốn toàn bộ người trong cung vì việc nhỏ như vậy mà quay xung quanh nàng!”
Nàng phài người đi mời thái giám Đề đốc của Ti lễ giám đến.
Lý ma ma cũng không khuyên.
Những hoàng môn đó đúng là có chút khó hiểu, phải cho bọn họ chịu chút giáo huấn mới được.
Kết quả đến buổi trưa, nội cung giám, thần cung giám, đô tri giám, chung cổ tư, tửu thố diện cục, phòng ăn, cao cao thấp thấp chừng ba mươi người đều bị trách phạt, nhẹ thì chỉ bị phạt quỳ, nặng chút đều bị đánh hèo.
Mấy người Hoàng Ích Tam do là người của Diên Kỳ cung, tìm đồ bị mất là bổn phận của bọn họ, không bị liên lụy, nhưngx người khác muốn sáp tay vào, gần như không một ai may mắn thoát khỏi.
Đại Lý lau mồ hôi trên trán, nói với Hoàng Ích Tam: “Lần này chúng ta hại chết người rồi! Một người đồng hương của ta cũng bị đánh, vốn ta chỉ muốn để hắn xem phụ cận phòng ăn có mèo không, làm ổ ở đâu, aiz, đây không phải là bị ta liên lụy rồi.”
Hoàng Ích Tam cười lạnh nói: “Đây cũng không phải chuyện người quản được, chỉ là vì giết gà dọa khỉ thôi.”
Đại Lý nghĩ lại liền hiểu ý hắn, thở dài.
“Nhưng không tìm thấy cá muối phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Ích Tam cũng tuyệt vọng, cắn răng một cái nói: “Còn có thể làm sao, chỉ có thể trông cậy vào người đánh hèo nhẹ tay nhẹ chân chút, không đến mức đánh chúng ta thành tàn phế.
Mấy người hoàng môn nghe được, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây không thua gì sét đánh giữa trời quang, vốn bọn họ ở Diên Kỳ cung thoải mái không biết bao nhiêu lần, đi đâu người khác cũng đều mặt cười chào đón, chủ tử lại dễ hầu hạ, lần này chỉ vì mấy con cá muối, gặp phải họa to ngập đầu.
Khi mấy người trở lại Diên Kỳ cung, chân cũng mềm nhũn.
Trong Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường đang nghe Nghiêm Chính nói chuyện này.
Nghiêm Chính nói: “Ồn ào rất lớn, nhiều giám cục đều bị kinh động đến.”
“Bọn họ không tra ra được?”
Nghiêm Chính nghĩ, đều đã bị hủy thi diệt tích, có thể tra ra được nữa? Đi lại là cao thủ đệ nhất, hắn nhịn không được trộm liếc xéo Triệu Hữu Đường.
Hắn đi theo Triệu Hữu Đường cũng có hơn mười năm, không nói hiểu rõ mười phần, nhưng cũng hiểu được đại khái tâm tư hắn, nhưng lần này, hắn thật sự không hiểu.
Đường đường là Hoàng đế, muốn đi trộm cá muối, lại không phải là vì ăn.
Ánh mắt này của hắn cho thấy rõ ràng là không thích, không thích ngươi đừng ăn, còn không cho Phùng quý phi ăn, tổn hại người không lợi mình, đây là vì sao chứ?
Dù sao Nghiêm Chính có đập vỡ đầu cũng không hiểu.
Lúc này Triệu Hữu Đường lại hỏi: “Là Trương Bản phụ trách?”
“Vâng.” Nghiêm Chính trả lời.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi kéo.
Vì mấy con cá mặn, trong cung cũng có thể gây ra một hồi trò hay, đại khái là do Phùng Liên Dung không hề biết gì hết, với tính tình đó của nàng, bên ngoài đấu thế nào, người bên dưới nghĩ thế nào nàng cũng sẽ không phát hiện.
Người như vậy, có đôi khi ngẫm lại, làm sao có thể sinh tồn ở trong cung? Nếu không có hắn, cũng không biết sẽ bị người bắt nạt thế nào?
Hắn đứng dậy đi Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung đang sốt ruột, nhóm hoàng môn đều nói không tìm thấy cá muối, nếu Triệu Hữu Đường đến đây, nàng lấy cái gì cho hắn ăn đây. Hôm qua còn cam đoan nói ăn ngon, bây giờ ngay cả bóng con cá cũng không thấy!
Phải báo cáo kết quả công tác thế nào đây?
Nàng ở trong phòng đi tới đi lui, Ngân Quế từ bên ngoài đi vào nói Hoàng thượng đến.
Phùng Liên Dung trái tim nhảy dựng.
Triệu Hữu Đường tiến vào thì thấy nàng vẻ mặt muốn cười mà cười không nổi.
Hắn ngược lại cảm thấy vui vẻ, trước không nói gì, chỉ kêu hai đứa nhỏ đi qua, mỗi tay ôm một đứa, hỏi xem hôm nay học cái gì, Triệu Thừa Diễn nói: “Không học, hôm nay mẫu phi không dạy, chỉ để con tự viết chữ.”
Cả ngày nay Phùng Liên Dung đều suy nghĩ chuyện cá muối, còn đâu ra tâm trạng làm việc khác.
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn nàng.
Phùng Liên Dung cho tay lên miệng cắn cắn: “Là để con ôn cũ biết mới.”
Viết hai chữ còn có thể ôn cũ biết mới, đây là lấy cớ, hắn cười nói: “Sang năm mời giảng quan giảng bài cho Tiểu Dương, tuổi này có thể nghe được rồi.”
Phùng Liên Dung sửng sốt: “Sớm vậy?”
“Sớm cái gì, Trẫm bằng này cũng đã nghe lớp rồi.”
Phùng Liên Dung à một tiếng, lại cười: “Vậy vừa vặn cùng Tứ điện hạ cùng nhau nghe giảng được.”
“Hữu Ngô học hơn, con nghe sao hiểu, đến lúc đó để con và Thừa Dục học, nếu A Lý có thể nghe hiểu, cũng cùng đi.”
Phùng Liên Dung cũng có chút luyến tiếc, vậy sang năm hai con cùng đi, chỗ này của nàng liền vắng vẻ.
Nàng biết Triệu Hữu Đường trước kia đi nghe giảng bài, sớm tinh mơ đi ra ngoài, chạng vạng mới về.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, vốn đang muốn nói đợi Triệu Thừa Diễn đến bảy tuổi phải chuyển ra ngoài, lúc này lại nuốt trở lại, vẫn là chờ đến sang năm rồi lại nói với nàng.
Nói xong chuyện của con, mắt thấy sắc trời không còn sớm sắp đến giờ ăn cơm, Phùng Liên Dung thấy Triệu Hữu Đường không có ý muốn đi, chỉ đành kiên trì nói: “Hoàng thượng, không ăn được cá muối.”
Giọng điệu buồn bã bất đắc dĩ, giống như đã mất một cái gì đó rất quan trọng.
Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi mím: “Vậy không phải là nàng nuốt lời à? Không dám mời Trẫm ăn.”
Phùng Liên Dung nhận lỗi: “Là thiếp thân vô dụng, không coi kỹ cá muối, sớm biết vậy thiếp thân đã treo ngay trong nhà, tối qua còn nghĩ có thể làm được mấy món….”
Nghiêm Chính ở đằng sau nghe, đưa mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên.
Đầu sỏ gây nên rất lạnh nhạt, hôm qua hắn tức giận không xuống mới sai người đi lấy cá muối của Phùng Liên Dung, cho nàng không được ăn, cũng mất hứng, cho nên giọng điệu thản nhiên nói: “Chỉ là cá muối, không có thì thôi.”
Cái đó hương vị cũng khó ngửi, nói thật là hắn không muốn ăn một chút nào, nhìn giống như bị mốc, lúc ấy sao lại bị hấp dẫn đến, không cẩn thận nhìn kỹ?
Kiểm tra xem người làm việc như thế nào?
Nhưng Phùng Liên Dung vẫn còn đang khổ sở: “Thiếp thân không được ăn thì thôi, chỉ là Hoàng thượng không được nếm thử, thiếp thân nghĩ bình thường Hoàng thượng cũng không được ăn đến cái này. Cá muối này không thể so với người bình thường làm, bà ngoại làm rất tuyệt đấy, hương vị không dễ ngửi, nhưng ăn vào miệng không hề kém đồ ăn trong cung, nhưng bây giờ mất rồi.”
Triệu Hữu Đường giật mình, hỏi: “Là do Trẫm không được ăn nàng mới buồn như vậy?”
“Vâng ạ, thiếp thân ở nhà ăn hoài, không có thì có sao đâu.” Nàng tuy là vì lung lạc hắn, nhưng cũng là thật tình muốn cho hắn nếm thử món nàng thích.
Đó là bà ngoại làm được, ý nghĩa bất đồng.
Triệu Hữu Đường im lặng.
Nghiêm Chính thầm nghĩ, đây là nâng tảng đá đập chân mình, bây giờ cho dù có lấy được ra, cái muối này cũng không thể ăn.
Qua một lát, Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm sai người đến nhà bà ngoại nàng lấy một ít.”
Phùng Liên Dung kinh hỉ: “Thật ạ?”
“Cũng không phải chuyện to tát gì.:
Phùng Liên Dung cuối cùng cao hứng: “Vậy thiếp thân vẫn có thể mời Hoàng thượng ăn rồi.”
“Đấy được xem như là nàng mời?” Triệu Hữu Đường nhíu mày, “Cá là Trẫm phái người đi lấy, nói thế nào cũng là Trẫm mời nàng ăn chứ, nàng ra sức gì chứ?”
Phùng Liên Dung: …..
Đó là bà ngoại của thiếp mà! Nàng có ra sức chứ!
Nhưng có đôi khi ở trước mặt nàng hắn chẳng nói lý gì cả.
Phùng Liên Dung khuất phục: “Là Hoàng thượng mời.”
Triệu Hữu Đường còn uy hiếp nàng: “Đến lúc đó nếu ăn không ngon, Trẫm không thích, nàng cũng chờ bị phạt đi.”
Phùng Liên Dung: …..
Vậy ngài có thể không ăn mà, ai ép ngài đâu.
Nhưng nàng không dám nói.
Triệu Hữu Đường nói xong lại thoải mái, đứng dậy đi ra ngoài, tập trung tất cả hoàng môn hộ vệ vào trong sân.
Tất cả mọi người sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, biết khẳng định là chuyện cá muối bị lộ, mông mình lại sắp gặp hạn rồi.
Quả nhiên Triệu Hữu Đường không do dự, lập tức lệnh cho Nghiêm Chính xử từng người một, mỗi người đánh mười hèo, hèo này không tính nặng, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh bọn họ.
Hắn tuy là phái cao thủ, nhưng có thể lấy được cá muối, cũng không phải chuyện tốt!
Có thể thấy được trong viện này phòng bị cũng không nghiêm mật.
Có điều Phùng Liên Dung đối ai đều là thái độ ôn nhu, bọn họ không biết lợi hại là bình thường, người thích bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa trong bọn họ khẳng định có người ỷ vào sự sủng ái của Phùng Liên Dung, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm tư.
Cho nên trước mắt hai đứa nhỏ còn nhỏ, sau này lớn hơn chút nữa trong cung này nhất định sẽ sinh ra không ít chuyện.
Nhưng chuyện tương lai ai cũng có thể quan tâm, chỉ riêng không cần nhóm hoàng môn cung nhân này quan tâm đến!
Triệu Hữu Đường nghe tiếng gậy rơi xuống, mặt hơi âm trầm, khi trở về thản nhiên nói: “Trương Bản này tuổi cũng không còn nhỏ, sáng mai ngươi đi thay nhận chức Đề đốc.”
Nghiêm Chính vui mừng quá đỗi, phịch một tiếng quỳ gối xuống đất.
Thấy Chung ma ma vẻ mặt kỳ quái, Phùng Liên Dung hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này Chung ma ma chỉ có thể thành thật trả lời: “Cá muối mất rồi, có điều nương nương đừng nóng vội, bọn Hoàng Ích Tam đều đang đi tìm chung quanh rồi.”
Phùng Liên Dung hả một tiếng, vội la lên: “Cá muối còn có người trộm hả?”
“Đương nhiên, cá đó rất thơm mà.” Chung ma ma trái lương tâm nói, “Có điều nhiều như vậy, người khác trộm cũng ăn không hết, khẳng định là có thể tìm thấy.”
“Có phải là do mèo ăn không?” Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ nói, “Trước kia khi còn ở nhà, treo bên ngoài cũng sợ bị mèo ăn, cho nên đều treo lên rất cao.”
“Bọn họ treo rất cao mà, mèo con làm sao với tới được, hơn nữa, trong cung cũng không có mèo, dù là có, sợ quấy nhiễu đến nhóm nương nương cũng sẽ bị bắt đi.”
Phùng Liên dung cắn môi, tính khí nàng vẫn luôn rất tốt, nhưng cũng không nhịn được tức giận: “Đó là bà ngoại ta tự tay làm, rốt cuộc là ai trộm, vốn hôm nay còn muốn mời……” Sắc mặt nàng biến đổi, “Buổi tối Hoàng thượng đến phải làm sao bây giờ?”
Chung ma ma nghĩ, Hoàng thượng không ăn thì thôi, dù thế nào cũng sẽ không trách tội lên người Phùng Liên Dung, chỉ là mấy người bên ngoài thì thảm. Đồ treo trong cung còn bị mất, không một ái phát hiện, đây là chuyện không làm tốt không chừng sẽ bị ăn hèo!
Chung ma ma nói: “Cứ tìm tiếp đi.”
Phùng Liên Dung rất nghiêm túc: “Bảo bọn họ phải tìm cho kỹ vào.”
Chủ tử lại lên tiếng, mấy người Hoàng Ích Tam vì an nguy của bản thân, hiện tại càng thêm nghĩ cách, vắt hết óc, hận mũi mình không thể biến thành mũi chó, như vậy vừa ngửi là có thể phát hiện, thậm chí còn nhờ Cẩm y vệ quen biết nhìn chung quanh xem có manh mối gì không.
Động tĩnh bên này của bọn họ không được tính là nhỏ, rất nhanh liền truyền tới Khôn Ninh cung.
Phương Yên hỏi Tri Xuân: “Thật là vì mấy con cá muối ầm ĩ đến gà bay chó sủa?”
Tri Xuân nói: “Hồi nương nương, đúng vậy, đều đang đoán xem có phải mèo ở đâu chạy đến, có mấy người đi bắt mèo, còn có người ngày bình thường kết thù, nói rằng hình như thấy ai đó ăn cá muối này rồi, có hương vị đó, cũng có Cẩm y vệ nhìn giúp, nói là người trộm đi, mèo con không có bản lĩnh đó.”
Phương Yên giận dữ, vỗ bàn nói: “Cũng chỉ là mấy con cá mặn mà đáng giá phí nhiều công sức như vậy? Phùng Quý phi này thật coi mình là cái gì, muốn toàn bộ người trong cung vì việc nhỏ như vậy mà quay xung quanh nàng!”
Nàng phài người đi mời thái giám Đề đốc của Ti lễ giám đến.
Lý ma ma cũng không khuyên.
Những hoàng môn đó đúng là có chút khó hiểu, phải cho bọn họ chịu chút giáo huấn mới được.
Kết quả đến buổi trưa, nội cung giám, thần cung giám, đô tri giám, chung cổ tư, tửu thố diện cục, phòng ăn, cao cao thấp thấp chừng ba mươi người đều bị trách phạt, nhẹ thì chỉ bị phạt quỳ, nặng chút đều bị đánh hèo.
Mấy người Hoàng Ích Tam do là người của Diên Kỳ cung, tìm đồ bị mất là bổn phận của bọn họ, không bị liên lụy, nhưngx người khác muốn sáp tay vào, gần như không một ai may mắn thoát khỏi.
Đại Lý lau mồ hôi trên trán, nói với Hoàng Ích Tam: “Lần này chúng ta hại chết người rồi! Một người đồng hương của ta cũng bị đánh, vốn ta chỉ muốn để hắn xem phụ cận phòng ăn có mèo không, làm ổ ở đâu, aiz, đây không phải là bị ta liên lụy rồi.”
Hoàng Ích Tam cười lạnh nói: “Đây cũng không phải chuyện người quản được, chỉ là vì giết gà dọa khỉ thôi.”
Đại Lý nghĩ lại liền hiểu ý hắn, thở dài.
“Nhưng không tìm thấy cá muối phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Ích Tam cũng tuyệt vọng, cắn răng một cái nói: “Còn có thể làm sao, chỉ có thể trông cậy vào người đánh hèo nhẹ tay nhẹ chân chút, không đến mức đánh chúng ta thành tàn phế.
Mấy người hoàng môn nghe được, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây không thua gì sét đánh giữa trời quang, vốn bọn họ ở Diên Kỳ cung thoải mái không biết bao nhiêu lần, đi đâu người khác cũng đều mặt cười chào đón, chủ tử lại dễ hầu hạ, lần này chỉ vì mấy con cá muối, gặp phải họa to ngập đầu.
Khi mấy người trở lại Diên Kỳ cung, chân cũng mềm nhũn.
Trong Càn Thanh cung, Triệu Hữu Đường đang nghe Nghiêm Chính nói chuyện này.
Nghiêm Chính nói: “Ồn ào rất lớn, nhiều giám cục đều bị kinh động đến.”
“Bọn họ không tra ra được?”
Nghiêm Chính nghĩ, đều đã bị hủy thi diệt tích, có thể tra ra được nữa? Đi lại là cao thủ đệ nhất, hắn nhịn không được trộm liếc xéo Triệu Hữu Đường.
Hắn đi theo Triệu Hữu Đường cũng có hơn mười năm, không nói hiểu rõ mười phần, nhưng cũng hiểu được đại khái tâm tư hắn, nhưng lần này, hắn thật sự không hiểu.
Đường đường là Hoàng đế, muốn đi trộm cá muối, lại không phải là vì ăn.
Ánh mắt này của hắn cho thấy rõ ràng là không thích, không thích ngươi đừng ăn, còn không cho Phùng quý phi ăn, tổn hại người không lợi mình, đây là vì sao chứ?
Dù sao Nghiêm Chính có đập vỡ đầu cũng không hiểu.
Lúc này Triệu Hữu Đường lại hỏi: “Là Trương Bản phụ trách?”
“Vâng.” Nghiêm Chính trả lời.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường hơi kéo.
Vì mấy con cá mặn, trong cung cũng có thể gây ra một hồi trò hay, đại khái là do Phùng Liên Dung không hề biết gì hết, với tính tình đó của nàng, bên ngoài đấu thế nào, người bên dưới nghĩ thế nào nàng cũng sẽ không phát hiện.
Người như vậy, có đôi khi ngẫm lại, làm sao có thể sinh tồn ở trong cung? Nếu không có hắn, cũng không biết sẽ bị người bắt nạt thế nào?
Hắn đứng dậy đi Diên Kỳ cung.
Phùng Liên Dung đang sốt ruột, nhóm hoàng môn đều nói không tìm thấy cá muối, nếu Triệu Hữu Đường đến đây, nàng lấy cái gì cho hắn ăn đây. Hôm qua còn cam đoan nói ăn ngon, bây giờ ngay cả bóng con cá cũng không thấy!
Phải báo cáo kết quả công tác thế nào đây?
Nàng ở trong phòng đi tới đi lui, Ngân Quế từ bên ngoài đi vào nói Hoàng thượng đến.
Phùng Liên Dung trái tim nhảy dựng.
Triệu Hữu Đường tiến vào thì thấy nàng vẻ mặt muốn cười mà cười không nổi.
Hắn ngược lại cảm thấy vui vẻ, trước không nói gì, chỉ kêu hai đứa nhỏ đi qua, mỗi tay ôm một đứa, hỏi xem hôm nay học cái gì, Triệu Thừa Diễn nói: “Không học, hôm nay mẫu phi không dạy, chỉ để con tự viết chữ.”
Cả ngày nay Phùng Liên Dung đều suy nghĩ chuyện cá muối, còn đâu ra tâm trạng làm việc khác.
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn nàng.
Phùng Liên Dung cho tay lên miệng cắn cắn: “Là để con ôn cũ biết mới.”
Viết hai chữ còn có thể ôn cũ biết mới, đây là lấy cớ, hắn cười nói: “Sang năm mời giảng quan giảng bài cho Tiểu Dương, tuổi này có thể nghe được rồi.”
Phùng Liên Dung sửng sốt: “Sớm vậy?”
“Sớm cái gì, Trẫm bằng này cũng đã nghe lớp rồi.”
Phùng Liên Dung à một tiếng, lại cười: “Vậy vừa vặn cùng Tứ điện hạ cùng nhau nghe giảng được.”
“Hữu Ngô học hơn, con nghe sao hiểu, đến lúc đó để con và Thừa Dục học, nếu A Lý có thể nghe hiểu, cũng cùng đi.”
Phùng Liên Dung cũng có chút luyến tiếc, vậy sang năm hai con cùng đi, chỗ này của nàng liền vắng vẻ.
Nàng biết Triệu Hữu Đường trước kia đi nghe giảng bài, sớm tinh mơ đi ra ngoài, chạng vạng mới về.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, vốn đang muốn nói đợi Triệu Thừa Diễn đến bảy tuổi phải chuyển ra ngoài, lúc này lại nuốt trở lại, vẫn là chờ đến sang năm rồi lại nói với nàng.
Nói xong chuyện của con, mắt thấy sắc trời không còn sớm sắp đến giờ ăn cơm, Phùng Liên Dung thấy Triệu Hữu Đường không có ý muốn đi, chỉ đành kiên trì nói: “Hoàng thượng, không ăn được cá muối.”
Giọng điệu buồn bã bất đắc dĩ, giống như đã mất một cái gì đó rất quan trọng.
Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi mím: “Vậy không phải là nàng nuốt lời à? Không dám mời Trẫm ăn.”
Phùng Liên Dung nhận lỗi: “Là thiếp thân vô dụng, không coi kỹ cá muối, sớm biết vậy thiếp thân đã treo ngay trong nhà, tối qua còn nghĩ có thể làm được mấy món….”
Nghiêm Chính ở đằng sau nghe, đưa mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên.
Đầu sỏ gây nên rất lạnh nhạt, hôm qua hắn tức giận không xuống mới sai người đi lấy cá muối của Phùng Liên Dung, cho nàng không được ăn, cũng mất hứng, cho nên giọng điệu thản nhiên nói: “Chỉ là cá muối, không có thì thôi.”
Cái đó hương vị cũng khó ngửi, nói thật là hắn không muốn ăn một chút nào, nhìn giống như bị mốc, lúc ấy sao lại bị hấp dẫn đến, không cẩn thận nhìn kỹ?
Kiểm tra xem người làm việc như thế nào?
Nhưng Phùng Liên Dung vẫn còn đang khổ sở: “Thiếp thân không được ăn thì thôi, chỉ là Hoàng thượng không được nếm thử, thiếp thân nghĩ bình thường Hoàng thượng cũng không được ăn đến cái này. Cá muối này không thể so với người bình thường làm, bà ngoại làm rất tuyệt đấy, hương vị không dễ ngửi, nhưng ăn vào miệng không hề kém đồ ăn trong cung, nhưng bây giờ mất rồi.”
Triệu Hữu Đường giật mình, hỏi: “Là do Trẫm không được ăn nàng mới buồn như vậy?”
“Vâng ạ, thiếp thân ở nhà ăn hoài, không có thì có sao đâu.” Nàng tuy là vì lung lạc hắn, nhưng cũng là thật tình muốn cho hắn nếm thử món nàng thích.
Đó là bà ngoại làm được, ý nghĩa bất đồng.
Triệu Hữu Đường im lặng.
Nghiêm Chính thầm nghĩ, đây là nâng tảng đá đập chân mình, bây giờ cho dù có lấy được ra, cái muối này cũng không thể ăn.
Qua một lát, Triệu Hữu Đường nói: “Trẫm sai người đến nhà bà ngoại nàng lấy một ít.”
Phùng Liên Dung kinh hỉ: “Thật ạ?”
“Cũng không phải chuyện to tát gì.:
Phùng Liên Dung cuối cùng cao hứng: “Vậy thiếp thân vẫn có thể mời Hoàng thượng ăn rồi.”
“Đấy được xem như là nàng mời?” Triệu Hữu Đường nhíu mày, “Cá là Trẫm phái người đi lấy, nói thế nào cũng là Trẫm mời nàng ăn chứ, nàng ra sức gì chứ?”
Phùng Liên Dung: …..
Đó là bà ngoại của thiếp mà! Nàng có ra sức chứ!
Nhưng có đôi khi ở trước mặt nàng hắn chẳng nói lý gì cả.
Phùng Liên Dung khuất phục: “Là Hoàng thượng mời.”
Triệu Hữu Đường còn uy hiếp nàng: “Đến lúc đó nếu ăn không ngon, Trẫm không thích, nàng cũng chờ bị phạt đi.”
Phùng Liên Dung: …..
Vậy ngài có thể không ăn mà, ai ép ngài đâu.
Nhưng nàng không dám nói.
Triệu Hữu Đường nói xong lại thoải mái, đứng dậy đi ra ngoài, tập trung tất cả hoàng môn hộ vệ vào trong sân.
Tất cả mọi người sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, biết khẳng định là chuyện cá muối bị lộ, mông mình lại sắp gặp hạn rồi.
Quả nhiên Triệu Hữu Đường không do dự, lập tức lệnh cho Nghiêm Chính xử từng người một, mỗi người đánh mười hèo, hèo này không tính nặng, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh bọn họ.
Hắn tuy là phái cao thủ, nhưng có thể lấy được cá muối, cũng không phải chuyện tốt!
Có thể thấy được trong viện này phòng bị cũng không nghiêm mật.
Có điều Phùng Liên Dung đối ai đều là thái độ ôn nhu, bọn họ không biết lợi hại là bình thường, người thích bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa trong bọn họ khẳng định có người ỷ vào sự sủng ái của Phùng Liên Dung, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm tư.
Cho nên trước mắt hai đứa nhỏ còn nhỏ, sau này lớn hơn chút nữa trong cung này nhất định sẽ sinh ra không ít chuyện.
Nhưng chuyện tương lai ai cũng có thể quan tâm, chỉ riêng không cần nhóm hoàng môn cung nhân này quan tâm đến!
Triệu Hữu Đường nghe tiếng gậy rơi xuống, mặt hơi âm trầm, khi trở về thản nhiên nói: “Trương Bản này tuổi cũng không còn nhỏ, sáng mai ngươi đi thay nhận chức Đề đốc.”
Nghiêm Chính vui mừng quá đỗi, phịch một tiếng quỳ gối xuống đất.
/154
|