Chương 70
Cho tới nay, bọn ta nhìn nữ nhân hậu cung tranh đấu, xa lánh nhau. Đối với mấy trò tạp kĩ của những nữ nhân đó, nàng vẫn luôn cao cao tại thượng. Dưới trướng Đức phi có công chúa Nhu Gia, phong cảnh trong cung vô hạn, nàng không buồn, một công chúa mà thôi, trong cung vẫn chưa có hoàng tử, công chúa được sủng ái cũng phải. Lệ mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, được sủng ái, nàng cũng không hoảng hốt, xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng là thiếp, thái độ của Hoàng thượng rõ ràng chỉ là như sủng ái sủng vật mà thôi.
Mãi đến khi Vân thị tiến cung, lúc đầu nghe nói gương mặt của nàng ta rất nổi bật, nàng là nữ nhân, không thể không nói là hơi đố kị. Thế nhưng nàng không đặt nàng ta vào mắt. Mỹ nhân, tính tình còn thanh cao, thân thể ốm yếu, chắc chắn không thể sống trong cung lâu dài.
Thế nhưng, thời gian chậm rãi trôi qua, nàng cảm thấy có điểm không đúng.
Hoàng thượng, tình cảm của người đối với Vân thị không giống với người khác. Nàng và Hoàng thượng là vợ chồng từ trẻ, kết tóc lâu, chưa nói tới ân ái, nhưng Hoàng thượng cũng kính trọng nàng, mùng một, mười lăm đều tới cung Phượng Tảo. Nàng cũng hiểu Hoàng thượng.
Hoàng thượng là người có quy tắc, luôn giấu kín tâm tư, không dễ dàng nói với người ngoài.
Thế nhưng ngày đó lúc Hoàng thượng ở chỗ nàng, Hoàng thượng có vẻ rất mệt, ngủ rất sớm. Nửa đêm, nàng hơi khát nước, rón rén đứng lên, định uống nước. Lại bị Hoàng thượng ôm lại, ôm trong lòng. Phu thê đã lâu, Hoàng thượng luôn không gần gũi nàng, buổi tối ngủ chung cũng rất quy củ, từ trước đến nay hai người chỉ ngủ. Thế nhưng Hoàng thượng hành động như vậy, trong lòng nàng rất vui mừng. Dù sao, nào có nữ tử nào không muốn phu quân thân thiết với mình chứ. Nàng vừa định dựa sát vào, thế nhưng nàng lại nghe Hoàng thượng thì thầm nói mớ: Như Tuyết, đừng làm rộn, ngủ ngoan đi.
Một khắc đó, nàng không biết rốt cuộc cảm giác của mình là gì.
Chua xót, tức giận, hay là bi thống tất cả đều có.
Mình là vợ cả của người đàn ông này, từ lúc hắn còn là Hoàng tử đến khi là Thái tử, rồi từ Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng mà mình chưa từng có được con đường để đi vào tâm của người đàn ông này. Mà bây giờ, một nữ tử thân phận không bằng nàng, lại đi vào lòng của phu quân nàng, cô gái đó chỉ là thiếp, nàng phải thua nàng ta sao?
Không, mình không thể khinh địch mà chịu thua như vậy, nàng mới là vợ cả của Hoàng thượng, là chủ nhân của hậu cung, mới là chi mẫu của một nước danh chánh ngôn thuận, sao có thể thua một phi tử chỉ vừa mới vào cung chứ?
Vì vậy, nàng mặc kệ lời đồn đãi về Vân thị trong cung, nàng nói vài câu gây xích mích giữa phi tần hậu cung và Vân thị, thế nhưng quả nhiên Hoàng thượng bảo vệ nàng ta quá chặt chẽ, nàng chỉ động tay động chân một chút, Vân thị còn chưa bị gì, Hoàng thượng đã ngầm cảnh cáo nàng, thậm chí còn bảo mấy người Đức phi, Dung phi đến quản lý Lục cục với nàng.
Cung quyền và sủng ái, Hoàng thượng rất lạnh nhạt với nàng, đương nhiên cung quyền quan trọng hơn, sợ rằng nữ nhân Lục cung đều nghĩ vậy, dù sao tâm của đế vương sâu như biển. Tất nhiên Hoàng thượng cũng lợi dụng điểm này, cho nên, bụng của Vân thị càng lúc càng lớn, nhưng lại bình an vô sự vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Thế nhưng, cuối cùng ở tháng thứ tám vẫn xảy ra chuyện.
Nghe tiểu thái giám báo tin Vân thị sinh non, nét mặt nàng kinh hoảng, nhưng trong lòng cũng có chút khoái ý. Thế nhưng lúc nàng chờ ở phòng sinh, thấy vị đế vương luôn cao cao tại thượng, lãnh tĩnh lại mất phong độ, vội vàng chạy đến, trong lòng nàng khổ sở khó nói. Một khắc đó, nàng lại cảm thấy hâm mộ, ước ao người đang chết đi sống lại trong phòng sinh kia là mình mà không phải là Vân thị.
Sao Vân thị lại có thể có được sủng ái của đế vương ở nơi thâm cung như vậy chứ? Không, có thể nói là yêu mới đúng. Nhưng mà sao Vân thị lại may mắn như vậy, nàng ta chiếm được phu quân mà mọi nữ nhân trên thế gian đều mong muốn.
Vân thị sinh, tất nhiên là Hoàng thượng rất vui, trong nháy mắt, cằm nàng vểnh lên thật cao, bởi vì nàng cảm thấy mắt mình chua xót, giống như lúc nhỏ nàng biết được con mèo nàng thích nhất đã chết, cũng đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác đó.
Trên đường hồi cung, nàng vẫn là chuyên gia đoan trang, luôn hoàn mỹ, không có chút sai lệch nào.
Gặp Đức phi, Đức phi ngầm muốn kết đồng minh với nàng.
Nàng không nói rõ ràng, không cự tuyệt, cũng không đồng ý, nhưng đáy lòng nàng lại thấy rất bi ai, nàng ngẩng đầu nhìn trời, có thể, cả đời này của mình phải trôi qua ở đây, nàng không được sủng ái, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mà cũng tốt, nàng là Hoàng hậu, nàng là mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương.
Nàng mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, giống như nhũ mẫu năm đó đã làm mẫu cho nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngoại truyện dừng lại ở đây, cảm ơn mọi người đã chịu đựng con rùa Tuyết.
Tung hoa, cúi đầu.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ tác phẩm mới của rùa Tuyết nha. Đăng bởi: admin
Cho tới nay, bọn ta nhìn nữ nhân hậu cung tranh đấu, xa lánh nhau. Đối với mấy trò tạp kĩ của những nữ nhân đó, nàng vẫn luôn cao cao tại thượng. Dưới trướng Đức phi có công chúa Nhu Gia, phong cảnh trong cung vô hạn, nàng không buồn, một công chúa mà thôi, trong cung vẫn chưa có hoàng tử, công chúa được sủng ái cũng phải. Lệ mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, được sủng ái, nàng cũng không hoảng hốt, xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng là thiếp, thái độ của Hoàng thượng rõ ràng chỉ là như sủng ái sủng vật mà thôi.
Mãi đến khi Vân thị tiến cung, lúc đầu nghe nói gương mặt của nàng ta rất nổi bật, nàng là nữ nhân, không thể không nói là hơi đố kị. Thế nhưng nàng không đặt nàng ta vào mắt. Mỹ nhân, tính tình còn thanh cao, thân thể ốm yếu, chắc chắn không thể sống trong cung lâu dài.
Thế nhưng, thời gian chậm rãi trôi qua, nàng cảm thấy có điểm không đúng.
Hoàng thượng, tình cảm của người đối với Vân thị không giống với người khác. Nàng và Hoàng thượng là vợ chồng từ trẻ, kết tóc lâu, chưa nói tới ân ái, nhưng Hoàng thượng cũng kính trọng nàng, mùng một, mười lăm đều tới cung Phượng Tảo. Nàng cũng hiểu Hoàng thượng.
Hoàng thượng là người có quy tắc, luôn giấu kín tâm tư, không dễ dàng nói với người ngoài.
Thế nhưng ngày đó lúc Hoàng thượng ở chỗ nàng, Hoàng thượng có vẻ rất mệt, ngủ rất sớm. Nửa đêm, nàng hơi khát nước, rón rén đứng lên, định uống nước. Lại bị Hoàng thượng ôm lại, ôm trong lòng. Phu thê đã lâu, Hoàng thượng luôn không gần gũi nàng, buổi tối ngủ chung cũng rất quy củ, từ trước đến nay hai người chỉ ngủ. Thế nhưng Hoàng thượng hành động như vậy, trong lòng nàng rất vui mừng. Dù sao, nào có nữ tử nào không muốn phu quân thân thiết với mình chứ. Nàng vừa định dựa sát vào, thế nhưng nàng lại nghe Hoàng thượng thì thầm nói mớ: Như Tuyết, đừng làm rộn, ngủ ngoan đi.
Một khắc đó, nàng không biết rốt cuộc cảm giác của mình là gì.
Chua xót, tức giận, hay là bi thống tất cả đều có.
Mình là vợ cả của người đàn ông này, từ lúc hắn còn là Hoàng tử đến khi là Thái tử, rồi từ Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng mà mình chưa từng có được con đường để đi vào tâm của người đàn ông này. Mà bây giờ, một nữ tử thân phận không bằng nàng, lại đi vào lòng của phu quân nàng, cô gái đó chỉ là thiếp, nàng phải thua nàng ta sao?
Không, mình không thể khinh địch mà chịu thua như vậy, nàng mới là vợ cả của Hoàng thượng, là chủ nhân của hậu cung, mới là chi mẫu của một nước danh chánh ngôn thuận, sao có thể thua một phi tử chỉ vừa mới vào cung chứ?
Vì vậy, nàng mặc kệ lời đồn đãi về Vân thị trong cung, nàng nói vài câu gây xích mích giữa phi tần hậu cung và Vân thị, thế nhưng quả nhiên Hoàng thượng bảo vệ nàng ta quá chặt chẽ, nàng chỉ động tay động chân một chút, Vân thị còn chưa bị gì, Hoàng thượng đã ngầm cảnh cáo nàng, thậm chí còn bảo mấy người Đức phi, Dung phi đến quản lý Lục cục với nàng.
Cung quyền và sủng ái, Hoàng thượng rất lạnh nhạt với nàng, đương nhiên cung quyền quan trọng hơn, sợ rằng nữ nhân Lục cung đều nghĩ vậy, dù sao tâm của đế vương sâu như biển. Tất nhiên Hoàng thượng cũng lợi dụng điểm này, cho nên, bụng của Vân thị càng lúc càng lớn, nhưng lại bình an vô sự vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Thế nhưng, cuối cùng ở tháng thứ tám vẫn xảy ra chuyện.
Nghe tiểu thái giám báo tin Vân thị sinh non, nét mặt nàng kinh hoảng, nhưng trong lòng cũng có chút khoái ý. Thế nhưng lúc nàng chờ ở phòng sinh, thấy vị đế vương luôn cao cao tại thượng, lãnh tĩnh lại mất phong độ, vội vàng chạy đến, trong lòng nàng khổ sở khó nói. Một khắc đó, nàng lại cảm thấy hâm mộ, ước ao người đang chết đi sống lại trong phòng sinh kia là mình mà không phải là Vân thị.
Sao Vân thị lại có thể có được sủng ái của đế vương ở nơi thâm cung như vậy chứ? Không, có thể nói là yêu mới đúng. Nhưng mà sao Vân thị lại may mắn như vậy, nàng ta chiếm được phu quân mà mọi nữ nhân trên thế gian đều mong muốn.
Vân thị sinh, tất nhiên là Hoàng thượng rất vui, trong nháy mắt, cằm nàng vểnh lên thật cao, bởi vì nàng cảm thấy mắt mình chua xót, giống như lúc nhỏ nàng biết được con mèo nàng thích nhất đã chết, cũng đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác đó.
Trên đường hồi cung, nàng vẫn là chuyên gia đoan trang, luôn hoàn mỹ, không có chút sai lệch nào.
Gặp Đức phi, Đức phi ngầm muốn kết đồng minh với nàng.
Nàng không nói rõ ràng, không cự tuyệt, cũng không đồng ý, nhưng đáy lòng nàng lại thấy rất bi ai, nàng ngẩng đầu nhìn trời, có thể, cả đời này của mình phải trôi qua ở đây, nàng không được sủng ái, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mà cũng tốt, nàng là Hoàng hậu, nàng là mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương.
Nàng mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, giống như nhũ mẫu năm đó đã làm mẫu cho nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngoại truyện dừng lại ở đây, cảm ơn mọi người đã chịu đựng con rùa Tuyết.
Tung hoa, cúi đầu.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ tác phẩm mới của rùa Tuyết nha. Đăng bởi: admin
/70
|