"Lúc nãy lão hủ thấy hắn đi dạo ở chung quanh đây, hay là lão hủ mang hắn đến ?"
Đoạn Khởi Minh hỏi.
Đế Cơ khẽ gật đầu.
Bản thân nàng cũng muốn nhìn xem người thanh niên đột nhiên xuất hiện đẩy lùi quân đoàn Hồn Minh tại Tuyết thành, sau đó lại đánh bại thế thân Chu Triêu là người thế nào. Có phải là ba đầu sáu tay, hoặc là gan to bằng trời hay không?
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền chậm rãi đi vào phòng thương nghị, nhìn thoáng qua Đoạn Khởi Minh một cái rồi tiến lại gần Đế Cơ.
"Ngài muốn giải quyết Sở Phương Trần ?"
Hạ Chỉ Hiền nghe được câu chuyện lúc nãy mới tò mò dùng hồn niệm hỏi thăm Đế Cơ.
"Tình huống bên ngoài thế nào?"
Đế Cơ không trả lời, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi một câu.
"Tạm thời bị áp lui, thế nhưng bây giờ chúng nó đã chiếm cứ khu vực ngoài mười dặm, tùy thời đều có thể phát động tiến công lần thứ hai."
Hạ Chỉ Hiền nói.
"Chúng nó không hề công kích, đúng không?"
Đế Cơ lại hỏi.
Hạ Chỉ Hiền gật đầu xác nhận.
Lúc này vẻ mặt Lê Nghiễm hơi có biến hóa, thấp giọng nói:
"Nếu chúng nó không công kích, chúng ta cổ động tru diệt có khi chọc giận vương giả của quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen không ?"
"Cho dù mục đích của chúng nó là gì cũng không thể để mặc cho chúng nó vào thành. Rất nhiều tính mạng bình dân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Hạ Chỉ Hiền lập tức cắt ngang lời hắn.
Sở Mộ không ngờ lão gia hỏa Đoạn Khởi Minh đã chú ý tới mình, trên thực tế vị trí của hắn đúng là rất gần nữ nhân kia.
Thế nhưng, thời điểm Đoàn lão đầu xuất hiện ở trước mặt hắn nói là nữ nhân kia muốn gặp, trong lòng Sở Mộ cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
"Sững sờ cái gì mà sững sờ, Đế Cơ điện hạ muốn gặp là phúc khí ba đời của ngươi. Nhà ngươi không cần lo lắng thân phận Yểm Ma cung của mình. Bởi vì nàng thuộc phái trung lập."
Đoạn Khởi Minh trừng mắt liếc Sở Mộ.
"Trung lập ?"
Sở Mộ cảm thấy buồn cười, nữ nhân này giả tạo cũng quá kín kẽ đi? Đúng là một giọt nước cũng không lọt.
Mặc dù trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhưng Sở Mộ khẳng định nàng không thể nào nhận ra mình tồn tại. Nàng muốn gặp nhất định là có nguyên nhân khác.
Quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen đã tạm ngừng tiến công, chúng nó dần dần an tĩnh lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuyên qua khe hở quan sát đàn Tinh Linh Điệp màu đen, hành vi của chúng nó quả thật khó hiểu. Điều này và tự sát có gì khác nhau đâu?
Sở Mộ đang do dự không biết có nên gặp mặt nữ nhân kia hay không.
Sở Mộ biết nàng không nhận ra mình, bởi vì hai người đã tạo ra hai tầng cấm chế ngăn cách linh hồn. Đế Cơ không muốn Sở Mộ cảm ứng được nàng, Sở Mộ cũng không muốn để cho nữ nhân này truy tung tới mình.
Mặc dù có hồn ước tồn tại, nhưng bây giờ thực lực hắn cao hơn nàng nên không cần lo lắng vấn đề này.
Nhưng mà Sở Mộ không thể hoàn toàn bảo đảm nữ nhân này có năng lực đặc thù nào không, lỡ may nó chỉ có hiệu quả ở khoảng cách gần thì sao?
Quan trọng nhất là Sở Mộ lo lắng dung mạo của mình rất giống Sở Thần tại Thiên Hạ Quyết. Lúc trước thiếu nữ phản bội thông qua con rối nhất định đã nhìn thấy hắn rồi, nếu như nàng phát giác ra một ít đầu mối sợ rằng Sở Mộ sẽ gặp phiền toái. Nữ nhân này thế nào cũng trực tiếp xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, liên hiệp Minh chủ đối với ba thế lực lớn.
"Điện hạ, hình như Sở Phương Trần đã rời khỏi, lão hủ nhất thời tìm không được hắn."
Đoạn Khởi Minh đi một chuyến ích đành phải quay trở về, lúng túng nói.
"À, vậy thì thôi !"
Đế Cơ cũng không có để ý nhiều lắm.
Theo như lời Hùng Thủ từng nói thực lực Sở Phương Trần quả thật có chỗ hơn người. Nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ tạm thời không đủ khả năng gây ra sóng gió, hiện tại Hồn Minh diệt trừ mối họa ngược lại sẽ khiến cho ba thế lực lớn sinh nghi, hình tượng nàng toàn tâm toàn lực xây dựng mười mấy năm cũng bị phá hủy trong chốc lát.
Đấu tranh cao minh nhất là phải làm cho đối phương không biết địch nhân là ai.
Đoạn Khởi Minh thấy Đế Cơ không thèm để ý cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức âm thầm mắng tiểu tử Sở Phương Trần không biết tốt xấu, cơ hội tốt như thế lại để bay đi mất.
Tiểu tử này đúng là to gan, bao nhiêu người nghĩ nát óc chỉ vì được gặp tiên nữ một lần, cho dù chỉ nói một câu đã là vinh hạnh lắm rồi.
Đoạn Khởi Minh sống tại Hướng Vinh thành đã mấy chục năm, hiển nhiên rõ ràng mọi người sùng bái cuồng nhiệt nữ tử này đến mức nào. Không nghĩ tới Sở Phương Trần căn bản không đặt nàng vào trong mắt, nếu như bị đám thanh niên đồng lứa kia biết được thế nào cũng bị phỉ nhổ ướt sũng từ đầu xuống chân.
Lê Nghiễm nhìn thoáng qua Đoạn Khởi Minh, chần chờ một chút rồi nói:
"Nếu điện hạ không có chuyện gì khác, chúng ta xin cáo lui !"
"Ừ, đi đi !"
Đế Cơ gật đầu nói.
Sau khi Lê Nghiễm và Đoạn Khởi Minh rời khỏi, Hạ Chỉ Hiền bỗng nhiên cử động tương đối khác lạ.
"Có thể ứng phó không ?"
Đế Cơ nhàn nhạt hỏi.
"Chưa đến nổi !"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền đặt chén trà xuống, mở miệng nói:
"Sở Phương Trần cảnh giác rất cao ?"
"Không cho chúng nó tiến vào thành, một khi tất cả thực vật khô héo sẽ rất khó tìm thấy di vật Thừa Mặc. Công lao bấy lâu nay của chúng ta cũng đổ sông đổ biển hết !"
Đế Cơ chậm rãi nói.
Hạ Chỉ Hiền gật đầu một cái.
Hướng Vinh thành là do một tay Hạ Chỉ Hiền gầy dựng mới có được ngày hôm nay, nhưng không người nào biết được trong lúc nàng vung trồng thảm thực vật trong thành. Đồng thời cũng thông qua đám thực vật này đào khắp thổ địa Hướng Vinh thành tìm kiếm di vật Thừa Mặc lưu lại từ trăm năm trước. Cho tới giờ đây vẫn là bí mật tuyệt đối, chỉ có một mình Đế Cơ biết rõ chuyện này.
Hướng Vinh thành chiếm cứ diện tích khổng lồ, tìm kiếm dưới lòng đất không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển. Hạ Chỉ Hiền hao tốn thời gian mấy năm vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng nàng đã tìm phần lớn diện tích Hướng Vinh thành rồi. Chỉ cần tiếp tục tìm tòi phạm vi sẽ từ từ thu nhỏ lại, nhất định sẽ có ngày đồ vật kia nổi lên mặt nước.
Chẳng qua là hai nàng không có nghĩ tới quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen lại xuất hiện vào lúc này.
Mới đầu các nàng không biết Tinh Linh Điệp màu đen đến tột cùng có ngụ ý gì, mãi đến khi chúng nó vào thành tàn phá thảm thực vật mới ý thức được ý đồ cụ thể. Thì ra đàn Tinh Linh Điệp màu đen muốn xông vào thành là muốn phá hủy rừng hoa do hai nàng vung trồng, nhằm ngăn cản không cho xúc phạm tới di vật của Thừa Mặc.
Cho nên bất luận tình huống tiến triển như thế nào, Đế Cơ và Hạ Chỉ Hiền kiên quyết không cho Tinh Linh Điệp màu đen xông vào trong thành. Nếu không kế hoạch của các nàng sẽ phải mất thêm không ít thời gian.
"Kỳ quái, tại sao trong lòng ta có cảm giác bất an."
Đế Cơ nhíu chặt chân mày, mở miệng nói.
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền không hiểu Đế Cơ muốn nói gì, cho nên lựa chọn im lặng.
"Đại… đại nhân... đại sự không ổn !"
Một lát sau, Trang Ngân vội vã tiến vào trong phòng, bộ dạng vô cùng bối rối.
"..."
Ánh mắt Hạ Chỉ Hiền lặng như băng.
"Ngài... hay là ngài tự đi một chuyến !"
Trang Ngân lắp bắp nói.
"Được, ngươi đi trước !"
Hạ Chỉ Hiền phất tay đuổi thuộc hạ rời đi.
Sau đó một Hoa nữ tiến vào phòng, cung kính thi lễ rồi dùng hồn niệm nói với Đế Cơ:
"Đã có manh mối rồi, nhưng gặp phải trở ngại."
Sắc mặt Đế Cơ lộ ra thần sắc vui mừng, chờ đợi mấy năm cuối cùng đã có kết quả.
"Nơi này giao cho ngươi, đừng để chúng nó quấy nhiễu ta."
Đế Cơ trầm giọng nói.
"Ngài yên tâm !"
Hạ Chỉ Hiền nở nụ cười tự tin, xem ra cực khổ mấy năm cuối cùng đã có thu hoạch, kế tiếp chỉ cần giải quyết quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen là ổn.
Đế Cơ đứng dậy gọi Bát Hoang Tân Liêu đi theo, sau đó bảo Hoa nữ dẫn đường chạy vào trong Hướng Vinh thành.
Hạ Chỉ Hiền không nhanh không chậm đi lên tháp canh, dõi mắt nhìn tới quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen cách đó không xa.
"Ngài xem, hình như … hình như chúng nó đang dung hợp với nhau !"
Trang Ngân chỉ tới một góc chiến trường, lúc này quân đoàn Tinh Linh Điệp giống như thác lũ điên cuồng đổ về nơi đó. Cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, quỷ dị khôn lường.
Mỗi con Tinh Linh Điệp là một điểm đen nho nhỏ, chuyện tình khiến cho đám thủ vệ rung động chính là chúng nó đang tổ hợp chung một chỗ, thân xác dần dần tan ra hòa lẫn vào nhau.
Sở Mộ đứng trong một góc tường thành cũng thấy được một màn quỷ dị này, ánh mắt hắn trợn lên thật lớn không dám tin tưởng.
Quân đoàn Tinh Linh Điệp ít nhất cũng có tới vài trăm vạn, cấp bậc không giống, thực lực khác nhau tại sao lại dung hợp được? Nội tâm hắn nhấc lên một trận sóng to gió lớn, lấy kiến thức của hắn cũng không biết trên đời này lại có một chủng tộc Hồn sủng nào kỳ lạ thế này.
Vô số Tinh Linh Điệp màu đen không ngừng bay đến, thân thể tan rã giống như Nguyên Tố thuộc tính, bắt đầu dung hợp, năng lượng tăng cường, một đường viền mờ ảo dần dần xuất hiện…
Đây rõ ràng là Tinh Linh điệp với cấp bậc đế quốc lại xảy ra chuyện tình quá mức hoang đường. Đám người trên tường thành đột nhiên cảm giác một luồng khí tức rét lạnh ập đến, tựa như bị cặp mắt tử thần ngó chừng.
Thử nghĩ đến cảnh tượng toàn bộ dân chúng trong tòa thành cùng nhảy vào một cái vực sâu, xác người cứ thế từ từ chồng chất lấp đầy vực. Đó là tràng cảnh rung động cỡ nào?
Tinh Linh Điệp màu đen càng lúc càng ít, bầu trời lại khôi phục màu xanh vốn có. Tầm mắt mọi người rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng mà mấy vạn Hồn sủng sư im phăng phắc, ánh mắt tập trung vào khu vực đen nhánh, khí tức hắc ám nồng nặc ở ngoài thành.
Đoạn Khởi Minh và Lê Nghiễm là hai học giả kinh nghiệm phong phú nhất, trong đời đã từng thấy qua vô số Hồn sủng, gặp phải không biết bao nhiêu chuyện tình dị thường. Thế nhưng, lúc này hai lão tiên sinh cũng đồng dạng trợn tròn mắt, không nói được một lời.
Đoạn Khởi Minh hỏi.
Đế Cơ khẽ gật đầu.
Bản thân nàng cũng muốn nhìn xem người thanh niên đột nhiên xuất hiện đẩy lùi quân đoàn Hồn Minh tại Tuyết thành, sau đó lại đánh bại thế thân Chu Triêu là người thế nào. Có phải là ba đầu sáu tay, hoặc là gan to bằng trời hay không?
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền chậm rãi đi vào phòng thương nghị, nhìn thoáng qua Đoạn Khởi Minh một cái rồi tiến lại gần Đế Cơ.
"Ngài muốn giải quyết Sở Phương Trần ?"
Hạ Chỉ Hiền nghe được câu chuyện lúc nãy mới tò mò dùng hồn niệm hỏi thăm Đế Cơ.
"Tình huống bên ngoài thế nào?"
Đế Cơ không trả lời, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi một câu.
"Tạm thời bị áp lui, thế nhưng bây giờ chúng nó đã chiếm cứ khu vực ngoài mười dặm, tùy thời đều có thể phát động tiến công lần thứ hai."
Hạ Chỉ Hiền nói.
"Chúng nó không hề công kích, đúng không?"
Đế Cơ lại hỏi.
Hạ Chỉ Hiền gật đầu xác nhận.
Lúc này vẻ mặt Lê Nghiễm hơi có biến hóa, thấp giọng nói:
"Nếu chúng nó không công kích, chúng ta cổ động tru diệt có khi chọc giận vương giả của quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen không ?"
"Cho dù mục đích của chúng nó là gì cũng không thể để mặc cho chúng nó vào thành. Rất nhiều tính mạng bình dân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Hạ Chỉ Hiền lập tức cắt ngang lời hắn.
Sở Mộ không ngờ lão gia hỏa Đoạn Khởi Minh đã chú ý tới mình, trên thực tế vị trí của hắn đúng là rất gần nữ nhân kia.
Thế nhưng, thời điểm Đoàn lão đầu xuất hiện ở trước mặt hắn nói là nữ nhân kia muốn gặp, trong lòng Sở Mộ cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
"Sững sờ cái gì mà sững sờ, Đế Cơ điện hạ muốn gặp là phúc khí ba đời của ngươi. Nhà ngươi không cần lo lắng thân phận Yểm Ma cung của mình. Bởi vì nàng thuộc phái trung lập."
Đoạn Khởi Minh trừng mắt liếc Sở Mộ.
"Trung lập ?"
Sở Mộ cảm thấy buồn cười, nữ nhân này giả tạo cũng quá kín kẽ đi? Đúng là một giọt nước cũng không lọt.
Mặc dù trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhưng Sở Mộ khẳng định nàng không thể nào nhận ra mình tồn tại. Nàng muốn gặp nhất định là có nguyên nhân khác.
Quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen đã tạm ngừng tiến công, chúng nó dần dần an tĩnh lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn xuyên qua khe hở quan sát đàn Tinh Linh Điệp màu đen, hành vi của chúng nó quả thật khó hiểu. Điều này và tự sát có gì khác nhau đâu?
Sở Mộ đang do dự không biết có nên gặp mặt nữ nhân kia hay không.
Sở Mộ biết nàng không nhận ra mình, bởi vì hai người đã tạo ra hai tầng cấm chế ngăn cách linh hồn. Đế Cơ không muốn Sở Mộ cảm ứng được nàng, Sở Mộ cũng không muốn để cho nữ nhân này truy tung tới mình.
Mặc dù có hồn ước tồn tại, nhưng bây giờ thực lực hắn cao hơn nàng nên không cần lo lắng vấn đề này.
Nhưng mà Sở Mộ không thể hoàn toàn bảo đảm nữ nhân này có năng lực đặc thù nào không, lỡ may nó chỉ có hiệu quả ở khoảng cách gần thì sao?
Quan trọng nhất là Sở Mộ lo lắng dung mạo của mình rất giống Sở Thần tại Thiên Hạ Quyết. Lúc trước thiếu nữ phản bội thông qua con rối nhất định đã nhìn thấy hắn rồi, nếu như nàng phát giác ra một ít đầu mối sợ rằng Sở Mộ sẽ gặp phiền toái. Nữ nhân này thế nào cũng trực tiếp xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, liên hiệp Minh chủ đối với ba thế lực lớn.
"Điện hạ, hình như Sở Phương Trần đã rời khỏi, lão hủ nhất thời tìm không được hắn."
Đoạn Khởi Minh đi một chuyến ích đành phải quay trở về, lúng túng nói.
"À, vậy thì thôi !"
Đế Cơ cũng không có để ý nhiều lắm.
Theo như lời Hùng Thủ từng nói thực lực Sở Phương Trần quả thật có chỗ hơn người. Nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ tạm thời không đủ khả năng gây ra sóng gió, hiện tại Hồn Minh diệt trừ mối họa ngược lại sẽ khiến cho ba thế lực lớn sinh nghi, hình tượng nàng toàn tâm toàn lực xây dựng mười mấy năm cũng bị phá hủy trong chốc lát.
Đấu tranh cao minh nhất là phải làm cho đối phương không biết địch nhân là ai.
Đoạn Khởi Minh thấy Đế Cơ không thèm để ý cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức âm thầm mắng tiểu tử Sở Phương Trần không biết tốt xấu, cơ hội tốt như thế lại để bay đi mất.
Tiểu tử này đúng là to gan, bao nhiêu người nghĩ nát óc chỉ vì được gặp tiên nữ một lần, cho dù chỉ nói một câu đã là vinh hạnh lắm rồi.
Đoạn Khởi Minh sống tại Hướng Vinh thành đã mấy chục năm, hiển nhiên rõ ràng mọi người sùng bái cuồng nhiệt nữ tử này đến mức nào. Không nghĩ tới Sở Phương Trần căn bản không đặt nàng vào trong mắt, nếu như bị đám thanh niên đồng lứa kia biết được thế nào cũng bị phỉ nhổ ướt sũng từ đầu xuống chân.
Lê Nghiễm nhìn thoáng qua Đoạn Khởi Minh, chần chờ một chút rồi nói:
"Nếu điện hạ không có chuyện gì khác, chúng ta xin cáo lui !"
"Ừ, đi đi !"
Đế Cơ gật đầu nói.
Sau khi Lê Nghiễm và Đoạn Khởi Minh rời khỏi, Hạ Chỉ Hiền bỗng nhiên cử động tương đối khác lạ.
"Có thể ứng phó không ?"
Đế Cơ nhàn nhạt hỏi.
"Chưa đến nổi !"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền đặt chén trà xuống, mở miệng nói:
"Sở Phương Trần cảnh giác rất cao ?"
"Không cho chúng nó tiến vào thành, một khi tất cả thực vật khô héo sẽ rất khó tìm thấy di vật Thừa Mặc. Công lao bấy lâu nay của chúng ta cũng đổ sông đổ biển hết !"
Đế Cơ chậm rãi nói.
Hạ Chỉ Hiền gật đầu một cái.
Hướng Vinh thành là do một tay Hạ Chỉ Hiền gầy dựng mới có được ngày hôm nay, nhưng không người nào biết được trong lúc nàng vung trồng thảm thực vật trong thành. Đồng thời cũng thông qua đám thực vật này đào khắp thổ địa Hướng Vinh thành tìm kiếm di vật Thừa Mặc lưu lại từ trăm năm trước. Cho tới giờ đây vẫn là bí mật tuyệt đối, chỉ có một mình Đế Cơ biết rõ chuyện này.
Hướng Vinh thành chiếm cứ diện tích khổng lồ, tìm kiếm dưới lòng đất không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển. Hạ Chỉ Hiền hao tốn thời gian mấy năm vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng nàng đã tìm phần lớn diện tích Hướng Vinh thành rồi. Chỉ cần tiếp tục tìm tòi phạm vi sẽ từ từ thu nhỏ lại, nhất định sẽ có ngày đồ vật kia nổi lên mặt nước.
Chẳng qua là hai nàng không có nghĩ tới quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen lại xuất hiện vào lúc này.
Mới đầu các nàng không biết Tinh Linh Điệp màu đen đến tột cùng có ngụ ý gì, mãi đến khi chúng nó vào thành tàn phá thảm thực vật mới ý thức được ý đồ cụ thể. Thì ra đàn Tinh Linh Điệp màu đen muốn xông vào thành là muốn phá hủy rừng hoa do hai nàng vung trồng, nhằm ngăn cản không cho xúc phạm tới di vật của Thừa Mặc.
Cho nên bất luận tình huống tiến triển như thế nào, Đế Cơ và Hạ Chỉ Hiền kiên quyết không cho Tinh Linh Điệp màu đen xông vào trong thành. Nếu không kế hoạch của các nàng sẽ phải mất thêm không ít thời gian.
"Kỳ quái, tại sao trong lòng ta có cảm giác bất an."
Đế Cơ nhíu chặt chân mày, mở miệng nói.
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền không hiểu Đế Cơ muốn nói gì, cho nên lựa chọn im lặng.
"Đại… đại nhân... đại sự không ổn !"
Một lát sau, Trang Ngân vội vã tiến vào trong phòng, bộ dạng vô cùng bối rối.
"..."
Ánh mắt Hạ Chỉ Hiền lặng như băng.
"Ngài... hay là ngài tự đi một chuyến !"
Trang Ngân lắp bắp nói.
"Được, ngươi đi trước !"
Hạ Chỉ Hiền phất tay đuổi thuộc hạ rời đi.
Sau đó một Hoa nữ tiến vào phòng, cung kính thi lễ rồi dùng hồn niệm nói với Đế Cơ:
"Đã có manh mối rồi, nhưng gặp phải trở ngại."
Sắc mặt Đế Cơ lộ ra thần sắc vui mừng, chờ đợi mấy năm cuối cùng đã có kết quả.
"Nơi này giao cho ngươi, đừng để chúng nó quấy nhiễu ta."
Đế Cơ trầm giọng nói.
"Ngài yên tâm !"
Hạ Chỉ Hiền nở nụ cười tự tin, xem ra cực khổ mấy năm cuối cùng đã có thu hoạch, kế tiếp chỉ cần giải quyết quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen là ổn.
Đế Cơ đứng dậy gọi Bát Hoang Tân Liêu đi theo, sau đó bảo Hoa nữ dẫn đường chạy vào trong Hướng Vinh thành.
Hạ Chỉ Hiền không nhanh không chậm đi lên tháp canh, dõi mắt nhìn tới quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen cách đó không xa.
"Ngài xem, hình như … hình như chúng nó đang dung hợp với nhau !"
Trang Ngân chỉ tới một góc chiến trường, lúc này quân đoàn Tinh Linh Điệp giống như thác lũ điên cuồng đổ về nơi đó. Cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, quỷ dị khôn lường.
Mỗi con Tinh Linh Điệp là một điểm đen nho nhỏ, chuyện tình khiến cho đám thủ vệ rung động chính là chúng nó đang tổ hợp chung một chỗ, thân xác dần dần tan ra hòa lẫn vào nhau.
Sở Mộ đứng trong một góc tường thành cũng thấy được một màn quỷ dị này, ánh mắt hắn trợn lên thật lớn không dám tin tưởng.
Quân đoàn Tinh Linh Điệp ít nhất cũng có tới vài trăm vạn, cấp bậc không giống, thực lực khác nhau tại sao lại dung hợp được? Nội tâm hắn nhấc lên một trận sóng to gió lớn, lấy kiến thức của hắn cũng không biết trên đời này lại có một chủng tộc Hồn sủng nào kỳ lạ thế này.
Vô số Tinh Linh Điệp màu đen không ngừng bay đến, thân thể tan rã giống như Nguyên Tố thuộc tính, bắt đầu dung hợp, năng lượng tăng cường, một đường viền mờ ảo dần dần xuất hiện…
Đây rõ ràng là Tinh Linh điệp với cấp bậc đế quốc lại xảy ra chuyện tình quá mức hoang đường. Đám người trên tường thành đột nhiên cảm giác một luồng khí tức rét lạnh ập đến, tựa như bị cặp mắt tử thần ngó chừng.
Thử nghĩ đến cảnh tượng toàn bộ dân chúng trong tòa thành cùng nhảy vào một cái vực sâu, xác người cứ thế từ từ chồng chất lấp đầy vực. Đó là tràng cảnh rung động cỡ nào?
Tinh Linh Điệp màu đen càng lúc càng ít, bầu trời lại khôi phục màu xanh vốn có. Tầm mắt mọi người rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng mà mấy vạn Hồn sủng sư im phăng phắc, ánh mắt tập trung vào khu vực đen nhánh, khí tức hắc ám nồng nặc ở ngoài thành.
Đoạn Khởi Minh và Lê Nghiễm là hai học giả kinh nghiệm phong phú nhất, trong đời đã từng thấy qua vô số Hồn sủng, gặp phải không biết bao nhiêu chuyện tình dị thường. Thế nhưng, lúc này hai lão tiên sinh cũng đồng dạng trợn tròn mắt, không nói được một lời.
/1793
|