Thiên Cầm là nữ đệ tử của một vị trưởng lão Yểm Ma cung, lúc ban đầu xuất thân rất thấp. Sau này dưới cơ duyên xảo hợp mới được trưởng lão Yểm Ma cung nhìn trúng thu làm đệ tử, rồi trở thành nữ Linh sư. Ngày hôm nay có được danh vọng tương đối cao tại Yểm Ma cung và một số địa giới lân cận.
Linh sư là nghề nghiệp rất được hoan nghênh, trải qua những mối quan hệ giao tiếp thường ngày sẽ kết giao vô số bằng hữu, lực lượng hậu trường theo đó càng ngày càng lớn. Đại đa số cường giả ở thời điểm hậu kỳ vẫn luôn nhức đầu vì linh vật điều huấn hoặc chữa trị Hồn sủng thương tổn. Cho nên tác dụng của Linh sư không bao giờ giảm bớt, đặc biệt là Yểm Ma cung vốn thiếu hụt Linh sư, vì thế Thiên Cầm là đối tượng được chú trọng bồi dưỡng.
Lần này đi tới Linh thành, Thiên Cầm là đại biểu dự thi của Yểm Ma cung.
Thế nhưng, Thiên Cầm không nghĩ tới chuyến đi này lại có thể gặp được Thiên Hạ vương giả trong truyền thuyết.
Nàng triệt để ngây dại.
Thời điểm nàng gọi tên Sở Mộ, từ sâu trong nội tâm nàng dâng lên cảm xúc rung động không nói nên lời.
Mà sắc mặt Sở Mộ lại biến hóa rất nhanh.
Hắn thấy bên cạnh Thiên Cầm không có ai liền dứt khoát đưa tay kéo Thiên Cầm vào trong phòng, sau đó cánh tay còn lại vội vàng khép cửa phòng lại.
Sở Mộ biết bây giờ không thừa nhận cũng không được. Thiên Cầm đã gặp hắn nhiều lần, hơn nữa còn ở chung một chỗ thời gian khá dài, hiện tại hắn phải tìm cách giải thích hợp lý.
Về phần giết người diệt khẩu thì Sở Mộ làm không được, nhất là Sở Mộ còn thiếu nàng một cái nhân tình.
Ban đầu ôn dịch bộc phát chính là nhờ Thiên Cầm cứu chữa dân chúng và thành viên Sở gia tại Man cốc. Hắn không đến nổi tàn ác xuống tay với một nữ tử tâm tình thiện lương.
"Ngươi… ngươi... ngươi thật là Sở Mộ."
Thiên Cầm thấy Sở Mộ lén lút như thế, gợn sóng trong lòng lại càng cuồn cuộn.
Hắn thật sự la Thiên Hạ Vương Sở Mộ. Lúc ban đầu gặp hắn, Thiên Cầm chỉ biết người thanh niên này tiềm lực vô hạn, nhưng sau đó Thiên Hạ thành tao ngộ tai ương, Sở Mộ trở thành nhân vật anh hùng trong nháy mắt. Sau này Thiên Cầm thường xuyên nghe đám Hồn Hoàng Yểm Ma cung đàm luận câu chuyện về hắn trong những lúc rảnh rỗi.
Từ lúc ban đầu bị giam trong Bất Hủ thành, sau đó trải qua hành trình gian khổ giải phóng Thánh sủng. Rồi đến Bán Ma hóa đại chiến bốn đại đầu lĩnh, đơn độc nghênh chiến Bạch Ngữ, cuối cùng kêu gọi Thiên Thương Thanh Chập Long đến liên thủ đánh bại Bán Ma Bạch Ngữ.
Hôm nay Thiên Hạ Cảnh tuyệt đối không có người nào không biết Sở Mộ.
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là nhân vật mang tính sử thi này cuối cùng hóa thân thành ma, từ đó biến mất khỏi thế giới nhân loại.
Trong lúc Thiên Cầm nghe thấy tin tức này, trong lòng cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bởi vì nàng từng trợ giúp hắn, xem như có một mối giao tình không tệ.
Nhưng một nhân vật điển hình như thế lại nghênh ngang xuất hiện ở trong Vạn Tượng Cảnh, Thiên Hạ vương giả đang đứng sờ sờ ở trước mặt nàng. Điều này quả thật khó thể tin tưởng.
"Ngươi không phải là ma hóa sao? Chẳng lẽ tin đồn chỉ là giả dối? Bọn họ dùng phương pháp này bảo vệ ngươi? Nhưng mà chuyện này không thể nào lừa gạt nhiều người như vậy. Diệp Đào trưởng lão cũng nói ngươi biến thành ma quỷ rồi."
Thiên Cầm đưa ra một loạt vấn đề, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ lộ ra cảm xúc tương đối phức tạp.
"Chuyện này rất dài dòng, ngươi ngồi xuống trước, từ từ ta nói cho ngươi hay."
Sở Mộ để cho Thiên Cầm ngồi xuống.
Thật ra Sở Mộ cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, thế nhưng hắn phải đưa ra một lý do để Thiên Cầm giữ bí mật dùm mình.
Lý do rất đơn giản, Sở Mộ không trực tiếp nói ra tác dụng bia khóc, mà lại nói hồn niệm của mình đột phá trong quá trình ma hóa. Sau đó vô tình tìm được một gốc linh vật trân quý hạ thấp linh hồn nhiệt độ, trải qua thời gian tĩnh dưỡng một năm mới tỉnh lại.
Bản thân Thiên Cầm không hiểu nhiều về tình huống Bán Ma, chỉ ngồi yên lắng nghe Sở Mộ nói, đôi khi nửa mơ nửa hiểu gật đầu mấy cái.
Sau đó Sở Mộ giải thích vấn đề thân phận nhạy cảm của mình. Hơn nữa, Thiên Cầm cũng hiểu được tầm quan trọng của hắn đối với thế lực song phương.
Lúc đó Diệp Đào trưởng lão đã nói nếu như hắn còn sống có thể sẽ dẫn đến sóng to gió lớn. Thế lực Hồn Minh tuyệt đối không cho phép một người nguy hiểm như thế tiếp tục phát triển, thậm chí sẽ không tiếc xuất động Bát Hoang, Tứ Hùng giải quyết hắn.
"Tóm lại ngươi phải giữ bí mật dùm cho ta. Coi như là lão sư cũng không được nói.”
Ngữ khí Sở Mộ vô cùng nghiêm túc.
Thiên Cầm gật đầu đồng ý, sau đó mới nhỏ giọng nói một câu:
"Ngươi dùng cái bộ dáng này đi khắp Vạn Tượng Cảnh có phải là hơi quá rêu rao không?"
"…"
Nói đến đây Sở Mộ cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thật sự rêu rao sao?
Ngay cả Thiên Hạ Cảnh cũng không có mấy người nhìn thấy hình dáng chân thật của Sở Mộ, vậy thì Vạn Tượng Cảnh rất khó xảy ra vấn đề, tỷ lệ gặp phải người quen cực thấp. Chỉ ngoại trừ những người từng sống chung, sinh hoạt một chỗ với Sở Mộ mới nhận ra được hắn.
Thành viên Hồn Minh biết hắn lại càng ít ỏi. Sở Mộ cũng không tin vận khí của mình kém cỏi như thế.
Hai người bắt chuyện một phen, Sở Mộ mới hiểu được Thiên Cầm cũng tới Linh thành dự thi.
Nghe nói lần này quán quân đoạt giải sẽ nhận được phương pháp luyện chế linh vật đế hoàng cấp bảy. Phần thuởng này khẳng định khiến cho nhiều người đỏ mắt.
"Phương pháp điều chế linh vật đế hoàng cấp bảy? Chẳng lẽ là sử dụng nó có thể tạo ra hàng loạt Hồn sủng cao đẳng đế hoàng?"
Sở Mộ kinh ngạc hỏi.
Không ngờ thế giới này vẫn còn tồn tại phương pháp điều chế kinh khủng cỡ này. Nếu như rơi vào trong tay Linh sư giá trị sẽ tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần.
"Trên lý thuyết đúng là như thế. Nhưng đây là một loại dung hợp dược tề, quá trình luyện chế phải căn cứ vào mùi vị và nồng độ cực kỳ chuẩn bị. Thao tác luyện chế cũng dài dòng, phức tạp, chỉ cần sai lầm một bước sẽ thất bại, linh dược tổn thất là con số khổng lồ không phải thế lực nào cũng có thể thừa nhận nổi. Dĩ nhiên, Linh sư lão luyện cũng có tỷ lệ hoàn thành rất cao."
Thiên Cầm chịu khó giải thích.
Sở Mộ coi như là hiểu được đạo lý ở trong đó.
Thiên Cầm cũng muốn đi tới Linh thành, cho nên Sở Mộ dự định ngày mai cùng nàng lên đường.
Thiên Cầm là người hiểu rộng biết nhiều, trước khi rời khỏi tự mình dùng hồn niệm hạ xuống một đạo cấm chế. Trong đó nàng hạ lời thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật dùm cho Sở Mộ.
Đây cũng coi như là một loại hồn kỹ đặc thù, một khi vi phạm sẽ dẫn đến linh hồn phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì linh hồn câu diệt.
Nhưng trên thực tế loại cấm chế này cũng có phương pháp phá giải, cho nên nó chỉ mang đến tính ước thúc mà thôi.
Linh thành.
Đại sảnh Hồn Điện.
"Tốt, ta sẽ bảo đảm cho ngài."
Nữ nhân viên gật đầu xác nhận, sau đó cất kỹ một bức thư vào trong tủ.
Người lưu lại bức thư là một nữ tử, ánh mắt rất đẹp nhưng đượm chút ưu buồn. Có lẽ quãng thời gian này nàng trôi qua rất khó khăn.
"Cần gì chứ, hắn không thể nào đọc thư nữa rồi. Cứ lừa mình dối người như vậy cũng không tốt !"
Gã nam tử ở bên cạnh nàng nhìn thoáng qua bức thư, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Ai cần ngươi lo !"
Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói không tốt đẹp gì lắm.
"Được được, coi như ta chưa nói gì hết !"
Diệp Hoàn Sinh cười khổ.
Diệp Hoàn Sinh biết nàng có thói quen mỗi lần đi qua một tòa thành đều lưu lại một bức thư tại Hồn Điện. Lúc trước nàng kiên trì thời gian hai năm, hắn cũng không có ý kiến. Nhưng hiện tại tiếp tục hành động như thế rõ ràng là không có một chút ý nghĩa nào.
Diệp Hoàn Sinh lại không có biện pháp gì đối với muội muội cố chấp của mình. Thậm chí hắn không biết tình cảm của nàng lớn tới mức nào, liệu có đáng giá để chờ nhiều năm như vậy không?
Thật ra Diệp Khuynh Tư lưu lại thư tín cũng không sao, nhưng hắn lo lắng muội muội của mình bị tổn thương.
Một năm trước nhận được tin tức hắn trở thành ‘anh hùng ma hóa’, nàng đã bế quan tu luyện một đoạn thời gian rất lâu. Nhưng hắn luôn có cảm giác tâm thần nàng không hề ổn định, thái độ càng thêm lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.
Linh sư là nghề nghiệp rất được hoan nghênh, trải qua những mối quan hệ giao tiếp thường ngày sẽ kết giao vô số bằng hữu, lực lượng hậu trường theo đó càng ngày càng lớn. Đại đa số cường giả ở thời điểm hậu kỳ vẫn luôn nhức đầu vì linh vật điều huấn hoặc chữa trị Hồn sủng thương tổn. Cho nên tác dụng của Linh sư không bao giờ giảm bớt, đặc biệt là Yểm Ma cung vốn thiếu hụt Linh sư, vì thế Thiên Cầm là đối tượng được chú trọng bồi dưỡng.
Lần này đi tới Linh thành, Thiên Cầm là đại biểu dự thi của Yểm Ma cung.
Thế nhưng, Thiên Cầm không nghĩ tới chuyến đi này lại có thể gặp được Thiên Hạ vương giả trong truyền thuyết.
Nàng triệt để ngây dại.
Thời điểm nàng gọi tên Sở Mộ, từ sâu trong nội tâm nàng dâng lên cảm xúc rung động không nói nên lời.
Mà sắc mặt Sở Mộ lại biến hóa rất nhanh.
Hắn thấy bên cạnh Thiên Cầm không có ai liền dứt khoát đưa tay kéo Thiên Cầm vào trong phòng, sau đó cánh tay còn lại vội vàng khép cửa phòng lại.
Sở Mộ biết bây giờ không thừa nhận cũng không được. Thiên Cầm đã gặp hắn nhiều lần, hơn nữa còn ở chung một chỗ thời gian khá dài, hiện tại hắn phải tìm cách giải thích hợp lý.
Về phần giết người diệt khẩu thì Sở Mộ làm không được, nhất là Sở Mộ còn thiếu nàng một cái nhân tình.
Ban đầu ôn dịch bộc phát chính là nhờ Thiên Cầm cứu chữa dân chúng và thành viên Sở gia tại Man cốc. Hắn không đến nổi tàn ác xuống tay với một nữ tử tâm tình thiện lương.
"Ngươi… ngươi... ngươi thật là Sở Mộ."
Thiên Cầm thấy Sở Mộ lén lút như thế, gợn sóng trong lòng lại càng cuồn cuộn.
Hắn thật sự la Thiên Hạ Vương Sở Mộ. Lúc ban đầu gặp hắn, Thiên Cầm chỉ biết người thanh niên này tiềm lực vô hạn, nhưng sau đó Thiên Hạ thành tao ngộ tai ương, Sở Mộ trở thành nhân vật anh hùng trong nháy mắt. Sau này Thiên Cầm thường xuyên nghe đám Hồn Hoàng Yểm Ma cung đàm luận câu chuyện về hắn trong những lúc rảnh rỗi.
Từ lúc ban đầu bị giam trong Bất Hủ thành, sau đó trải qua hành trình gian khổ giải phóng Thánh sủng. Rồi đến Bán Ma hóa đại chiến bốn đại đầu lĩnh, đơn độc nghênh chiến Bạch Ngữ, cuối cùng kêu gọi Thiên Thương Thanh Chập Long đến liên thủ đánh bại Bán Ma Bạch Ngữ.
Hôm nay Thiên Hạ Cảnh tuyệt đối không có người nào không biết Sở Mộ.
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là nhân vật mang tính sử thi này cuối cùng hóa thân thành ma, từ đó biến mất khỏi thế giới nhân loại.
Trong lúc Thiên Cầm nghe thấy tin tức này, trong lòng cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bởi vì nàng từng trợ giúp hắn, xem như có một mối giao tình không tệ.
Nhưng một nhân vật điển hình như thế lại nghênh ngang xuất hiện ở trong Vạn Tượng Cảnh, Thiên Hạ vương giả đang đứng sờ sờ ở trước mặt nàng. Điều này quả thật khó thể tin tưởng.
"Ngươi không phải là ma hóa sao? Chẳng lẽ tin đồn chỉ là giả dối? Bọn họ dùng phương pháp này bảo vệ ngươi? Nhưng mà chuyện này không thể nào lừa gạt nhiều người như vậy. Diệp Đào trưởng lão cũng nói ngươi biến thành ma quỷ rồi."
Thiên Cầm đưa ra một loạt vấn đề, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ lộ ra cảm xúc tương đối phức tạp.
"Chuyện này rất dài dòng, ngươi ngồi xuống trước, từ từ ta nói cho ngươi hay."
Sở Mộ để cho Thiên Cầm ngồi xuống.
Thật ra Sở Mộ cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, thế nhưng hắn phải đưa ra một lý do để Thiên Cầm giữ bí mật dùm mình.
Lý do rất đơn giản, Sở Mộ không trực tiếp nói ra tác dụng bia khóc, mà lại nói hồn niệm của mình đột phá trong quá trình ma hóa. Sau đó vô tình tìm được một gốc linh vật trân quý hạ thấp linh hồn nhiệt độ, trải qua thời gian tĩnh dưỡng một năm mới tỉnh lại.
Bản thân Thiên Cầm không hiểu nhiều về tình huống Bán Ma, chỉ ngồi yên lắng nghe Sở Mộ nói, đôi khi nửa mơ nửa hiểu gật đầu mấy cái.
Sau đó Sở Mộ giải thích vấn đề thân phận nhạy cảm của mình. Hơn nữa, Thiên Cầm cũng hiểu được tầm quan trọng của hắn đối với thế lực song phương.
Lúc đó Diệp Đào trưởng lão đã nói nếu như hắn còn sống có thể sẽ dẫn đến sóng to gió lớn. Thế lực Hồn Minh tuyệt đối không cho phép một người nguy hiểm như thế tiếp tục phát triển, thậm chí sẽ không tiếc xuất động Bát Hoang, Tứ Hùng giải quyết hắn.
"Tóm lại ngươi phải giữ bí mật dùm cho ta. Coi như là lão sư cũng không được nói.”
Ngữ khí Sở Mộ vô cùng nghiêm túc.
Thiên Cầm gật đầu đồng ý, sau đó mới nhỏ giọng nói một câu:
"Ngươi dùng cái bộ dáng này đi khắp Vạn Tượng Cảnh có phải là hơi quá rêu rao không?"
"…"
Nói đến đây Sở Mộ cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thật sự rêu rao sao?
Ngay cả Thiên Hạ Cảnh cũng không có mấy người nhìn thấy hình dáng chân thật của Sở Mộ, vậy thì Vạn Tượng Cảnh rất khó xảy ra vấn đề, tỷ lệ gặp phải người quen cực thấp. Chỉ ngoại trừ những người từng sống chung, sinh hoạt một chỗ với Sở Mộ mới nhận ra được hắn.
Thành viên Hồn Minh biết hắn lại càng ít ỏi. Sở Mộ cũng không tin vận khí của mình kém cỏi như thế.
Hai người bắt chuyện một phen, Sở Mộ mới hiểu được Thiên Cầm cũng tới Linh thành dự thi.
Nghe nói lần này quán quân đoạt giải sẽ nhận được phương pháp luyện chế linh vật đế hoàng cấp bảy. Phần thuởng này khẳng định khiến cho nhiều người đỏ mắt.
"Phương pháp điều chế linh vật đế hoàng cấp bảy? Chẳng lẽ là sử dụng nó có thể tạo ra hàng loạt Hồn sủng cao đẳng đế hoàng?"
Sở Mộ kinh ngạc hỏi.
Không ngờ thế giới này vẫn còn tồn tại phương pháp điều chế kinh khủng cỡ này. Nếu như rơi vào trong tay Linh sư giá trị sẽ tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần.
"Trên lý thuyết đúng là như thế. Nhưng đây là một loại dung hợp dược tề, quá trình luyện chế phải căn cứ vào mùi vị và nồng độ cực kỳ chuẩn bị. Thao tác luyện chế cũng dài dòng, phức tạp, chỉ cần sai lầm một bước sẽ thất bại, linh dược tổn thất là con số khổng lồ không phải thế lực nào cũng có thể thừa nhận nổi. Dĩ nhiên, Linh sư lão luyện cũng có tỷ lệ hoàn thành rất cao."
Thiên Cầm chịu khó giải thích.
Sở Mộ coi như là hiểu được đạo lý ở trong đó.
Thiên Cầm cũng muốn đi tới Linh thành, cho nên Sở Mộ dự định ngày mai cùng nàng lên đường.
Thiên Cầm là người hiểu rộng biết nhiều, trước khi rời khỏi tự mình dùng hồn niệm hạ xuống một đạo cấm chế. Trong đó nàng hạ lời thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật dùm cho Sở Mộ.
Đây cũng coi như là một loại hồn kỹ đặc thù, một khi vi phạm sẽ dẫn đến linh hồn phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì linh hồn câu diệt.
Nhưng trên thực tế loại cấm chế này cũng có phương pháp phá giải, cho nên nó chỉ mang đến tính ước thúc mà thôi.
Linh thành.
Đại sảnh Hồn Điện.
"Tốt, ta sẽ bảo đảm cho ngài."
Nữ nhân viên gật đầu xác nhận, sau đó cất kỹ một bức thư vào trong tủ.
Người lưu lại bức thư là một nữ tử, ánh mắt rất đẹp nhưng đượm chút ưu buồn. Có lẽ quãng thời gian này nàng trôi qua rất khó khăn.
"Cần gì chứ, hắn không thể nào đọc thư nữa rồi. Cứ lừa mình dối người như vậy cũng không tốt !"
Gã nam tử ở bên cạnh nàng nhìn thoáng qua bức thư, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Ai cần ngươi lo !"
Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói không tốt đẹp gì lắm.
"Được được, coi như ta chưa nói gì hết !"
Diệp Hoàn Sinh cười khổ.
Diệp Hoàn Sinh biết nàng có thói quen mỗi lần đi qua một tòa thành đều lưu lại một bức thư tại Hồn Điện. Lúc trước nàng kiên trì thời gian hai năm, hắn cũng không có ý kiến. Nhưng hiện tại tiếp tục hành động như thế rõ ràng là không có một chút ý nghĩa nào.
Diệp Hoàn Sinh lại không có biện pháp gì đối với muội muội cố chấp của mình. Thậm chí hắn không biết tình cảm của nàng lớn tới mức nào, liệu có đáng giá để chờ nhiều năm như vậy không?
Thật ra Diệp Khuynh Tư lưu lại thư tín cũng không sao, nhưng hắn lo lắng muội muội của mình bị tổn thương.
Một năm trước nhận được tin tức hắn trở thành ‘anh hùng ma hóa’, nàng đã bế quan tu luyện một đoạn thời gian rất lâu. Nhưng hắn luôn có cảm giác tâm thần nàng không hề ổn định, thái độ càng thêm lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.
/1793
|