Đây là một hòn đảo lớn, khí tức Yêu Linh đủ để Dạ tăng cường lên tới trung đẳng đế hoàng.
Dạ không để ý tới đám Yêu Linh cấp thống lĩnh tuần tra bên ngoài, trực tiếp tiến sâu vào trong nội đảo.
Những đầu Yêu Linh tuần tra không dám cản đường, vội vàng phát ra thanh âm cảnh báo cho đồng bọn ở trong đảo.
Khi Dạ tiến vào rừng cây bỗng nhiên nhận thấy mặt đất rung động ầm ầm, một đoàn Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đã vây quanh nó một vòng kín mít.
Đám Yêu Linh bản xứ này đã cảm giác được kẻ lưu lạc có thực lực cấp đế hoàng. Chúng nó chỉ là cấp thống lĩnh và quân chủ không có tư cách xuất thủ, vì thế mới im lặng chờ đợi thủ lĩnh mạnh hơn xuất hiện.
"Cô cô cô !"
Từ đằng trước đột nhiên vang lên một tiếng kêu quái dị.
Thời điểm thanh âm này vang lên, đám Yêu Linh vây quanh lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt chúng nó lộ vẻ sợ hãi, bắt đầu từ từ dịch chuyển ra hai bên nhường đường cho Dạ.
Từ khí tức cho thấy phía bên kia là một con Yêu Linh chuẩn đế hoàng, mới vừa bước vào trung đảo đã thấy đối thủ cường đại thế này. Xem ra chuyến này Dạ phải đánh một trận khó khăn rồi.
Cũng may trong quá trình Dạ lưu lạc đã quen với phương thức chiến đấu trên các tòa Yêu Linh đảo. Thực lực đối thủ càng mạnh lại càng có giá trị ma luyện, thời điểm hấp thu linh khí sẽ thuận lợi hơn.
Dạ bình tĩnh đứng đó, thân đến là khách, nó đang đợi đối phương xuất thủ trước.
Thế nhưng, thân hình Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần đầu Yêu Linh chuẩn đế hoàng kia phát động công kích, trong nháy mắt đó nó sẽ bộc phát thế công cường liệt nhất.
Yêu Linh chuẩn đế hoàng và sơ đẳng đế hoàng chênh lệch rất lớn. Dạ không xuất ra bao nhiêu lực lượng đã đánh bại đối thủ này.
Khi đầu Yêu Linh chuẩn đế hoàng ngã xuống, đám Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đều sợ hãi kêu lên quái dị. Bởi vì chúng nó không nghĩ kẻ địch lần này lại mạnh thế. Ngay cả thủ lĩnh cũng không chống đỡ được bao lâu.
Thế giới này vốn tuân theo quy luật người mạnh là vua. Chúng nó không dám nhìn chằm chằm bất kính như vậy nữa, thái độ cũng dần dần biến hóa. Thậm chí còn có mấy đầu Mộng Thú cấp quân chủ nhảy ra trao đổi với Dạ.
Dạ lấy được một số tin tức giá trị từ miệng nhóm Yêu Linh đồng tộc này, thực lực Thống trị giả mạnh hơn Yêu Linh thủ lĩnh rất nhiều. Khả năng Dạ chiến thắng giành lấy linh khí vô cùng nhỏ nhoi.
Yêu Linh chuẩn đế hoàng bị đánh bại trở thành người dẫn đường, kẻ lưu lạc thực lực mạnh như vậy hiển nhiên không cần một đường giết tới.
Cả hai đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, thời gian đại khái qua chừng một ngày rốt cuộc cũng đi tới khu vực nội đảo.
Nội đảo là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, mỗi một gốc cây đều cao trên trăm thước, tán cây hùng vĩ như muốn che kín bầu trời.
Cây cối và dây leo chằng chịt bện lại thành con đường xanh biếc dẫn lên cao.
Thế giới Yêu Linh từ xưa đến nay không bao giờ rời bỏ thực vật và tự nhiên.
Trong quá trình Dạ đi lên cao thường xuyên phát hiện đám thực vật chung quanh di động khác thường, hoặc là một vị trí nào đó đột nhiên xuất hiện cặp mắt nhìn mình chằm chằm, thần thái lộ vẻ hiếu kỳ.
"Hí !”
Mộng Thú chuẩn đế hoàng ở bên cạnh kêu lên một tiếng, nói cho Dạ biết hiện tại đã là khu vực nội đảo.
Lúc này đám Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đi theo giám thị lập tức dừng lại, không có con nào dám tiếp tục tiến về phía trước.
Trong tộc quần và bộ lạc phân chia đẳng cấp vô cùng rõ ràng, những Hồn sủng tuần tra bên ngoài không có tư cách tiến vào lãnh địa của Thống trị giả.
Dạ lẳng lặng đi tới, một lát sau trước mặt nó xuất hiện mấy đồng tộc Mộng Thú.
Mấy đầu Mộng Thú này có khí tức vô cùng cường đại, thậm chí trong đó có một con khiến cho Dạ cảm nhận được có tính uy hiếp.
"Hí !”
Ba đầu Mộng Thú đồng thời phát ra tiếng kêu, ánh mắt nhìn vào Dạ lộ ra ý tứ nghi vấn.
Đây là ba đầu Mộng Thú đế hoàng.
Hơn nữa thực lực đều là sơ đẳng đế hoàng tương đương với Dạ. Một tòa Yêu Linh đảo nằm lẻ loi trên biển lại tồn tại ba đầu Mộng Thú đế hoàng đúng là hiện tượng hiếm thấy.
Nếu muốn nhận được linh khí trên Yêu Linh đảo, Dạ phải đánh ba đầu Mộng Thú đế hoàng này.
Tuy rằng phương thức chiến đấu không công bình, nhưng đây là quy tắc tự nhiên. Dạ vốn là kẻ xâm nhập không được hưởng quyền lợi như Hồn sủng bản xứ.
Nếu kẻ lưu lạc không có thực lực xuất chúng đáng để tôn trọng, chúng nó làm sao nguyện ý chia sẻ tài nguyên quý giá?
Ánh mắt Dạ dần dần thâm thúy, dựa vào Hắc Ám phó thuộc tính thông thường thực lực Dạ sẽ mạnh hơn Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng một cấp bậc.
Ba đầu Mộng Thú này có hai đầu là sơ đẳng đế hoàng bình thường, một con khác có Phong thuộc tính nên bộ lông có màu xanh nhạt.
Tử Sam Mộng Thú có phó thuộc tính là Lôi nên thân thể màu tím.
Dạ có phó thuộc tính là Hắc Ám nên thân thể hiện ra màu đen. Thật ra Dạ cũng có Lôi phó thuộc tính nhưng quá yếu ớt, hiện tại không thể tạo ra một chút tác dụng.
Bản thân Mộng Thú có màu nâu, đại biểu cho chúng nó không có phó thuộc tính. Khí tức hai đầu Mộng Thú kia phát ra không đủ kinh sợ, chỉ có đầu Mộng Thú nắm giữ Phong thuộc tính mới uy hiếp được Dạ.
Thế nhưng, Dạ phải đồng thời đối mặt với ba đầu Mộng Thú. Sợ rằng nó trải qua một trận kịch chiến cũng chưa chắc có thể thắng lợi.
"Hí !"
Phong Mộng Thú gào thét một tiếng, ra lệnh cho hai đầu Tông Mộng Thú thử dò xét thực lực đối phương.
Hai đầu Tông Mộng Thú bộc phát tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã chia ra hai hướng giáp công. Mộng Giác trên đầu chúng nó phát ra từng đợt tinh thần rung động thi triển kỹ năng Mộng cảnh.
Dạ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, chung quanh từ từ xuất hiện mấy sợi Đằng Mạn quấn lấy thân thể nó, sau đó buộc chặt ở tứ chi, cuối cùng hoàn toàn phong kín cơ thể Dạ vào trong.
Trong quá trình này, Dạ không có nhúc nhích một bước.
Đều là cao thủ tạo mộng, Dạ làm sao phân biệt không ra đó chỉ là giả tượng Mộng cảnh?
Lúc nãy Dạ đi qua con đường dây leo đã nhận thấy hai đầu Tông Mộng Thú này giở trò quỷ, thông qua kỹ năng tinh thần tìm hiểu ký ức của Dạ. Sau đó mới kết hợp với hoàn cảnh rừng cây tạo thành giả tượng như thật.
Những đối tượng bị Mộng cảnh đầu độc rất khó phân biệt thật giả. Nếu như tin tưởng Mộng cảnh là thật, vậy thì hiệu quả của nó càng thêm chân thật, kẻ bị vây khốn lại càng sợ hãi, cảm xúc sẽ trầm trọng dị thường. Cuối cùng sẽ dẫn đến tình huống tinh thần tan rã, triệt để tử vong.
Đây chính là thủ đoạn thứ hai của chủng tộc Mộng Thú – Tinh thần khuếch đại.
Thông qua ý niệm và cảm xúc mặt trái của đối tượng điên cuồng mở rộng, đào sâu vào trong ký ức khiến cho địch nhân vĩnh viễn luân hãm.
Trước kia Dạ và Sở Mộ lịch lãm đã gặp phải vô số Yêu Linh, mỗi lần như thế Sở Mộ sẽ nói ra năng lực kẻ địch, dùng phương thức gì tiến công, né tránh, phòng ngự cho Dạ hiểu rõ. Từ đó đúc kết thành kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Về phần đối chiến đồng tộc Mộng Thú, bản thân Dạ chính là Mộng Thú hiển nhiên là vô cùng rõ ràng ưu nhược điểm của đối phương.
Hai đầu Tông Mộng Thú này sinh sống trên hoang đảo lâu năm nên kinh nghiệm chiến đấu không đủ. Cho dù thi triển kỹ năng Mộng cảnh thế nào cũng không thể gây ra một chút ảnh hưởng, Dạ chỉ dùng ánh mắt hờ hững nói cho chúng biết màn biểu diễn nên kết thúc rồi. Tâm tính kiên định là thành quả lớn nhất khi Dạ không ngừng lưu lạc trên Hằng Hải.
“Hí hí hí !”
Lúc này Phong Mộng Thú cũng lên tiếng ngăn cản hai đầu Tông Mộng Thú kia múa rìu qua mắt thợ, sau đó nó chuyển ánh mắt về phía Dạ thông báo chiến đấu chính thức sắp bắt đầu.
"Vù vù vù vù !"
Phong Mộng Thú lao thẳng tới trước, Mộng Giác ngưng tụ ra một đoàn lốc xoáy màu xanh. Thời điểm bay đến gần Dạ bỗng nhiên mở rộng ra biến thành hàng trăm hàng ngàn lốc xoáy nhỏ hơn bao vây Dạ vào giữa.
Thân ảnh xuyên qua rừng cây nhanh như chớp, nhưng mà chẳng biết tại sao cho dù nó né tránh theo hướng nào cũng có lốc xoáy xuất hiện ở trước mặt.
"Vù vù vù vù !"
Bỗng nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện ở vị trí Dạ sắp đi tới, dưới tình huống này nó không có cách nào né tránh. Cơn lốc màu xanh lập tức cuốn lấy thân thể Dạ ném thẳng lên trời cao.
Cùng lúc đó hai đầu Tông Mộng Thú cũng đuổi tới, chúng nó nhẹ nhàng di chuyển trên cành cây, con ngươi bắn ra hai luồng quang mang sáng chói công kích Dạ vốn đang quay cuồng giữa không trung.
Cũng may Dạ phản ứng kịp thời, bốn chân mạnh mẽ đạp vào thân cây gần đó tránh thoát nguy hiểm gần trong gang tấc.
Chẳng qua là lốc xoáy quỷ dị kia vẫn đang quấy nhiễu, không cho Dạ được tự do hành động
Dạ biết đối phương cũng chỉ có Phong phó thuộc tính, uy lực kỹ năng nhất định có hạn, không thể nào thương tổn được mình. Vì thế Phong Mộng Thú dự định sử dụng kỹ năng Phong hệ và Yêu Linh hệ kết hợp thi triển ra Mộng cảnh chân thật.
Cái gọi là Mộng cảnh chân thật có nghĩa là sử dụng lực lượng dung nhập hoàn cảnh tự nhiên với yếu tố hư ảo, từ đó tạo ra Mộng cảnh y như thật. Đồng thời còn có lực sát thương trên hai phương diện thân thể và tinh thần.
Trong số hàng trăm hàng ngàn lốc xoáy màu xanh kia, ít nhất một nửa đều là giả tượng.
Phong Mộng Thú thi triển Mộng cảnh có uy lực mạnh hơn Tông Mộng Thú rất nhiều. Cảnh tượng trước mắt Dạ nửa thật nửa giả, rất khó đưa ra phán đoán chuẩn xác. Hơn nữa nó cũng không có thời gian phán đoán, bởi vì hai đầu Tông Mộng Thú vẫn đang điên cuồng truy đuổi.
Nếu không tìm ra sơ hở bên trong Mộng cảnh, kỹ năng của Phong Mộng Thú càng lúc càng mạnh, đến một lúc nào đó sẽ gây ra tác hại trực tiếp đến Dạ. Đừng nói là lấy một địch ba, cho dù chỉ một mình Phong Mộng Thú cũng có thể đánh bại Dạ rồi.
Lấy một địch ba, chênh lệch thực lực song phương cách nhau quá xa.
Theo chiến đấu từ từ kéo dài, trên người Dạ đã xuất hiện rất nhiều vết thương. Từ đầu đến cuối Dạ đều lựa chọn chiến thuật di dộng phản kích, nó không ngừng xuyên qua rừng rậm, thỉnh thoảng đạp lên tán cây rồi đột nhiên lao xuống công kích ba đầu Mộng Thú.
"Hí !”
Hai đầu Tông Mộng Thú phát ra thanh âm chế giễu, cười nhạo Dạ không dám đối kháng chính diện. Nếu đã biết thực lực không đủ thì cần gì lên đảo tự rước lấy nhục?
Ánh mắt Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua Tông Mộng Thú, nhưng không nói tiếng nào. Chỉ tiếp tục ẩn núp dưới bóng tối rừng cây, sau đó tìm kiếm thời cơ tấn công thích hợp rồi toàn thân trở lui.
Chiến thuật di dộng phản kích này vốn là do Sở Mộ truyền thụ, vô cùng thích hợp với tình huống địch nhân đông hơn, mạnh hơn. Đối kháng chính diện chỉ là hành vi ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Dạ có ưu thế trên phương diện tốc độ, ẩn giấu khí tức và ngụy trang thân hình. Chỉ cần là địa phương có bóng tối, nó vẫn có thể giữ vững an toàn cho mình. Hơn nữa, làm như vậy sẽ từ từ mài mòn kiên nhẫn của địch nhân, cuối cùng sẽ tìm ra sơ hở đánh một chiêu trí mạng.
Dạ biết rõ địch nhân cười nhạo mình không phải vì tự tin, hiếu thắng, mà điều này chứng tỏ tinh thần đối phương đã không còn kiên định như trước. Vào lúc này chúng nó rất dễ dàng bị chọc giận, rất dễ mất đi lý trí.
Cho nên bây giờ Dạ vẫn tiếp tục lựa chọn phương án du kích chiến, trên thực tế nó vẫn luôn chú ý hai đầu Tông Mộng Thú hành động.
"Hí hí !"
Một đạo năng lượng màu xanh bỗng nhiên nổ tung ngay trước mặt Dạ, sau đó vô số Phong Liêm xuất hiện bao trùm tất cả phương hướng, thế công mạnh mẽ dị thường.
"Ù ù ù ù !"
Hàng trăm gốc cây bị chặt đứt ngang thân đổ xuống, thanh âm chấn động làm cho chim thú trong rừng thất kinh, vội vàng quay đầu chạy trốn về nơi xa.
Khu vực chung quanh lập tức biến thành đất trống, thân ảnh Dạ bại lộ trong tầm mắt ba đầu Mộng Thú. Phong Mộng Thú điên cuồng tàn phá rừng cây chính là muốn Dạ không còn chỗ nào ẩn núp.
Vào lúc này hai đầu Tông Mộng Thú gào thét hưng phấn, bởi vì chúng nó đã nhìn thấy rõ ràng con Mộng Thú màu đen giảo hoạt kia.
Bây giờ thay đổi lộ tuyến đã quá muộn rồi, bởi vì đầu Mộng Thú kia đã lọt vào phạm vi công kích của chúng nó.
Nhất thời hai đầu Tông Mộng Thú giơ cao Mộng Giác, phía trên cặp sừng lóe lên từng đợt sóng gợn quỷ dị, làn sóng vô hình này không ảnh hưởng gì đến cảnh vật chung quanh. Nhưng đây lại là kỹ năng tàn phá tinh thần vô cùng bá đạo.
Hai đạo kỹ năng tinh thần này bắn tới quá nhanh, thoáng cái đã xâm nhập vào trong thế giới tinh thần Dạ.
"Hí ~!"
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, thanh âm văng vẳng khắp rừng cây rộng lớn.
Đầu Tông Mộng Thú từng giễu cợt Dạ nghe thấy tiếng kêu này lập tức tăng cao tinh thần, thân thể chúng nó biến thành tia sáng màu nâu xông thẳng về phía Dạ.
"Xẹt !"
Công kích lướt ngang qua thân thể Dạ, hình bóng đen nhánh nơi đó cũng tan rã trong nháy mắt, nhưng không hề có máu đổ ra. Hình ảnh giống như hòn đá ném xuống mặt hồ vậy, thân ảnh Dạ dần dần mơ hồ rồi biến mất ngay tại chỗ.
“Dạ Mộng Đảo Ảnh.”
Thân thể bị công kích là hư ảnh do Dạ tạo ra từ cái bóng của mình.
Kỹ năng Mộng cảnh này còn có tính chân thực vượt xa Ngưng thi triển Băng Kính. Thậm chí khí tức và thanh âm cũng giống y như bản thể.
Bản lĩnh sở trường Phong Mộng Thú không phải là Mộng cảnh, vì thế nó cũng không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả. Đừng nói tới hai đầu Tông Mộng Thú cấp thấp hơn.
"Hí !"
Chỉ đến khi Phong Mộng Thú nhìn thấy thân ảnh Dạ tan rã mới ý thức đó là một cái bẫy, nó lập tức kêu lên cảnh báo đầu Tông Mộng Thú.
Chẳng qua là nhắc nhở đã chậm, Dạ đã xuất hiện ngay bên cạnh Tông Mộng Thú. Mộng Giác biến thành một thanh Lợi kiếm đâm vào đỉnh đầu đối phương.
"Hí !"
Lần này đến phiên Tông Mộng Thú kêu thảm, nhưng thanh âm vang dội hơn lúc nãy nhiều lắm.
Uy lực tinh thần cường đại đánh tới khiến Tông Mộng Thú cảm nhận đầy đủ thống khổ và sợ hãi. Dưới tình huống không kịp phòng bị, thế giới tinh thần và linh hồn nó đã bị thương tổn nghiêm trọng.
Nhưng mà công kích còn chưa có kết thúc, Dạ há miệng tiếp tục bắn ra một đạo quang mang về phía Tông Mộng Thú.
"Ầm !"
Rừng cây phong phương viên trăm thước nổ tung, năng lượng màu đen tùy ý thổi quét tạo thành phong bạo mãnh liệt. Đầu Tông Mộng Thú kia chỉ miễn cưỡng hoàn thành kỹ năng phòng ngự, nhưng vẫn bị đánh văng ra ngoài, trên người bị hủ thực mấy vết thương cực kỳ kinh khủng.
"Hí !”
Nhìn thấy Tông Mộng Thú đồng bọn đã bị đánh bại, Phong Mộng Thú và đầu Tông Mộng Thú còn lại cũng nổi giận. Chúng nó phân ra hai hướng không cho Dạ chạy vào trong bóng tối, chuẩn bị tiến hành liên thủ công kích.
"Hí !"
Ánh mắt Phong Mộng nhìn chằm chằm vào Dạ, ý bảo trận chiến này cũng nên kết thúc rồi.
Bộ dáng Dạ cũng rất chật vật, tranh thủ thời gian thở hổn hển hồi phục chút ít sức lực. Lúc nãy liên tục buông thả mấy cái kỹ năng đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa trên người còn có không ít vết thương làm cho nó hành động rất bất tiện.
Nhưng mà ánh mắt nó vẫn lấp lánh hữu thần, chỉ có điều nó phải lựa chọn bỏ qua phương thức di động phản kích. Bởi vì nó không còn bao nhiêu thể lực và hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.
Nó phải đánh bại hai đầu Mộng Thú kia một cách nhanh nhất.
"Hí !"
Một đầu Tông Mộng Thú còn lại nói cho Dạ biết bây giờ vẫn có thể cút ra khỏi lãnh địa của nó. Chúng nó sẽ không truy cứu hành vi mạo phạm này.
Đối với một đầu Yêu Linh Hồn sủng lưu lạc, sự tình khó tiếp nhận nhất không phải là cuộc sống nay đây mai đó. Mà làm thời khắc tìm kiếm được một cái Yêu Linh Gia mới nhưng lại bị đánh đuổi ra ngoài.
Thắng bại chưa phân, Dạ không thể nào rời khỏi dễ dàng như vậy, nó cần phải chiếm được nguồn khí tức Yêu Linh nơi này để trở nên cường đại hơn.
Dạ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn xuyên qua rừng rậm, đường chân trời đỏ bừng chứng tỏ màn đêm sắp buông xuống. Dư âm trời chiều làm cho cả khu rừng dần dần ảm đạm, không khí tịch mịch dị thường. Nó đang đợi tia nắng cuối cùng biến mất.
Chỉ cần màn đêm phủ xuống, chiến đấu sẽ có thể kéo dài, đám Yêu Linh bản xứ không ý thức được thời gian trôi qua quý báu như thế nào. Đồng thời cũng không biết được chiến trường sẽ thay đổi triệt để trong chốc lát nữa.
Nơi này chỉ có Dạ mới ngửi được mùi vị hắc ám, rừng cây u ám và hắc ám tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau một trời một vực. Dạ Lôi Mộng Thú là sủng nhi của bóng đêm, lĩnh vực hắc ám chính là sân khấu dành riêng cho nó tận tình biểu diễn.
Lúc trước chiến đấu vẫn luôn bị ba đầu Tông Mộng Thú chiếm cứ tuyệt đối, Dạ chỉ có thế né tránh và không ngừng bị thương.
Nhưng từ khi màn đêm bắt đầu buông xuống, trận chiến kế tiếp sẽ lập tức đặc sắc hơn rất nhiều
"Hí !"
Rốt cuộc bóng tối cũng bao trùm toàn bộ rừng cây, thân ảnh Dạ từ từ dung nhập vào trong hắc ám. Chỉ còn lại duy nhất cặp mắt thâm thúy ngó chừng địch nhân vẫn mờ mịt không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
---------
Từ cao đẳng đế hoàng đến đế hoàng đỉnh phong là một quá trình rất khó khăn, trong đó tài nguyên chính là vấn đề chủ yếu.
Không phải mỗi một đầu Bạch Yểm Ma đều có may mắn giống như Bạch Yểm Hoàng, lúc nào cũng có cơ hội sống bên cạnh tiểu cô nương tràn đầy linh khí, trải qua vài ngày cõng nàng đi đường là trực tiếp đột phá.
Hiện tại Trữ Mạn Nhi còn nhỏ nên linh khí trong người chỉ có giới hạn, tạm thời cung cấp điều dưỡng cho những đầu Bạch Yểm Ma còn lại.
Dọc theo đường đi, Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi không dừng lại nghỉ ngơi quá nhiều. Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Linh thành, hi vọng có thể tìm được Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh ở nơi đó.
Dạ không để ý tới đám Yêu Linh cấp thống lĩnh tuần tra bên ngoài, trực tiếp tiến sâu vào trong nội đảo.
Những đầu Yêu Linh tuần tra không dám cản đường, vội vàng phát ra thanh âm cảnh báo cho đồng bọn ở trong đảo.
Khi Dạ tiến vào rừng cây bỗng nhiên nhận thấy mặt đất rung động ầm ầm, một đoàn Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đã vây quanh nó một vòng kín mít.
Đám Yêu Linh bản xứ này đã cảm giác được kẻ lưu lạc có thực lực cấp đế hoàng. Chúng nó chỉ là cấp thống lĩnh và quân chủ không có tư cách xuất thủ, vì thế mới im lặng chờ đợi thủ lĩnh mạnh hơn xuất hiện.
"Cô cô cô !"
Từ đằng trước đột nhiên vang lên một tiếng kêu quái dị.
Thời điểm thanh âm này vang lên, đám Yêu Linh vây quanh lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt chúng nó lộ vẻ sợ hãi, bắt đầu từ từ dịch chuyển ra hai bên nhường đường cho Dạ.
Từ khí tức cho thấy phía bên kia là một con Yêu Linh chuẩn đế hoàng, mới vừa bước vào trung đảo đã thấy đối thủ cường đại thế này. Xem ra chuyến này Dạ phải đánh một trận khó khăn rồi.
Cũng may trong quá trình Dạ lưu lạc đã quen với phương thức chiến đấu trên các tòa Yêu Linh đảo. Thực lực đối thủ càng mạnh lại càng có giá trị ma luyện, thời điểm hấp thu linh khí sẽ thuận lợi hơn.
Dạ bình tĩnh đứng đó, thân đến là khách, nó đang đợi đối phương xuất thủ trước.
Thế nhưng, thân hình Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần đầu Yêu Linh chuẩn đế hoàng kia phát động công kích, trong nháy mắt đó nó sẽ bộc phát thế công cường liệt nhất.
Yêu Linh chuẩn đế hoàng và sơ đẳng đế hoàng chênh lệch rất lớn. Dạ không xuất ra bao nhiêu lực lượng đã đánh bại đối thủ này.
Khi đầu Yêu Linh chuẩn đế hoàng ngã xuống, đám Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đều sợ hãi kêu lên quái dị. Bởi vì chúng nó không nghĩ kẻ địch lần này lại mạnh thế. Ngay cả thủ lĩnh cũng không chống đỡ được bao lâu.
Thế giới này vốn tuân theo quy luật người mạnh là vua. Chúng nó không dám nhìn chằm chằm bất kính như vậy nữa, thái độ cũng dần dần biến hóa. Thậm chí còn có mấy đầu Mộng Thú cấp quân chủ nhảy ra trao đổi với Dạ.
Dạ lấy được một số tin tức giá trị từ miệng nhóm Yêu Linh đồng tộc này, thực lực Thống trị giả mạnh hơn Yêu Linh thủ lĩnh rất nhiều. Khả năng Dạ chiến thắng giành lấy linh khí vô cùng nhỏ nhoi.
Yêu Linh chuẩn đế hoàng bị đánh bại trở thành người dẫn đường, kẻ lưu lạc thực lực mạnh như vậy hiển nhiên không cần một đường giết tới.
Cả hai đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, thời gian đại khái qua chừng một ngày rốt cuộc cũng đi tới khu vực nội đảo.
Nội đảo là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, mỗi một gốc cây đều cao trên trăm thước, tán cây hùng vĩ như muốn che kín bầu trời.
Cây cối và dây leo chằng chịt bện lại thành con đường xanh biếc dẫn lên cao.
Thế giới Yêu Linh từ xưa đến nay không bao giờ rời bỏ thực vật và tự nhiên.
Trong quá trình Dạ đi lên cao thường xuyên phát hiện đám thực vật chung quanh di động khác thường, hoặc là một vị trí nào đó đột nhiên xuất hiện cặp mắt nhìn mình chằm chằm, thần thái lộ vẻ hiếu kỳ.
"Hí !”
Mộng Thú chuẩn đế hoàng ở bên cạnh kêu lên một tiếng, nói cho Dạ biết hiện tại đã là khu vực nội đảo.
Lúc này đám Yêu Linh cấp thống lĩnh và quân chủ đi theo giám thị lập tức dừng lại, không có con nào dám tiếp tục tiến về phía trước.
Trong tộc quần và bộ lạc phân chia đẳng cấp vô cùng rõ ràng, những Hồn sủng tuần tra bên ngoài không có tư cách tiến vào lãnh địa của Thống trị giả.
Dạ lẳng lặng đi tới, một lát sau trước mặt nó xuất hiện mấy đồng tộc Mộng Thú.
Mấy đầu Mộng Thú này có khí tức vô cùng cường đại, thậm chí trong đó có một con khiến cho Dạ cảm nhận được có tính uy hiếp.
"Hí !”
Ba đầu Mộng Thú đồng thời phát ra tiếng kêu, ánh mắt nhìn vào Dạ lộ ra ý tứ nghi vấn.
Đây là ba đầu Mộng Thú đế hoàng.
Hơn nữa thực lực đều là sơ đẳng đế hoàng tương đương với Dạ. Một tòa Yêu Linh đảo nằm lẻ loi trên biển lại tồn tại ba đầu Mộng Thú đế hoàng đúng là hiện tượng hiếm thấy.
Nếu muốn nhận được linh khí trên Yêu Linh đảo, Dạ phải đánh ba đầu Mộng Thú đế hoàng này.
Tuy rằng phương thức chiến đấu không công bình, nhưng đây là quy tắc tự nhiên. Dạ vốn là kẻ xâm nhập không được hưởng quyền lợi như Hồn sủng bản xứ.
Nếu kẻ lưu lạc không có thực lực xuất chúng đáng để tôn trọng, chúng nó làm sao nguyện ý chia sẻ tài nguyên quý giá?
Ánh mắt Dạ dần dần thâm thúy, dựa vào Hắc Ám phó thuộc tính thông thường thực lực Dạ sẽ mạnh hơn Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng một cấp bậc.
Ba đầu Mộng Thú này có hai đầu là sơ đẳng đế hoàng bình thường, một con khác có Phong thuộc tính nên bộ lông có màu xanh nhạt.
Tử Sam Mộng Thú có phó thuộc tính là Lôi nên thân thể màu tím.
Dạ có phó thuộc tính là Hắc Ám nên thân thể hiện ra màu đen. Thật ra Dạ cũng có Lôi phó thuộc tính nhưng quá yếu ớt, hiện tại không thể tạo ra một chút tác dụng.
Bản thân Mộng Thú có màu nâu, đại biểu cho chúng nó không có phó thuộc tính. Khí tức hai đầu Mộng Thú kia phát ra không đủ kinh sợ, chỉ có đầu Mộng Thú nắm giữ Phong thuộc tính mới uy hiếp được Dạ.
Thế nhưng, Dạ phải đồng thời đối mặt với ba đầu Mộng Thú. Sợ rằng nó trải qua một trận kịch chiến cũng chưa chắc có thể thắng lợi.
"Hí !"
Phong Mộng Thú gào thét một tiếng, ra lệnh cho hai đầu Tông Mộng Thú thử dò xét thực lực đối phương.
Hai đầu Tông Mộng Thú bộc phát tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã chia ra hai hướng giáp công. Mộng Giác trên đầu chúng nó phát ra từng đợt tinh thần rung động thi triển kỹ năng Mộng cảnh.
Dạ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, chung quanh từ từ xuất hiện mấy sợi Đằng Mạn quấn lấy thân thể nó, sau đó buộc chặt ở tứ chi, cuối cùng hoàn toàn phong kín cơ thể Dạ vào trong.
Trong quá trình này, Dạ không có nhúc nhích một bước.
Đều là cao thủ tạo mộng, Dạ làm sao phân biệt không ra đó chỉ là giả tượng Mộng cảnh?
Lúc nãy Dạ đi qua con đường dây leo đã nhận thấy hai đầu Tông Mộng Thú này giở trò quỷ, thông qua kỹ năng tinh thần tìm hiểu ký ức của Dạ. Sau đó mới kết hợp với hoàn cảnh rừng cây tạo thành giả tượng như thật.
Những đối tượng bị Mộng cảnh đầu độc rất khó phân biệt thật giả. Nếu như tin tưởng Mộng cảnh là thật, vậy thì hiệu quả của nó càng thêm chân thật, kẻ bị vây khốn lại càng sợ hãi, cảm xúc sẽ trầm trọng dị thường. Cuối cùng sẽ dẫn đến tình huống tinh thần tan rã, triệt để tử vong.
Đây chính là thủ đoạn thứ hai của chủng tộc Mộng Thú – Tinh thần khuếch đại.
Thông qua ý niệm và cảm xúc mặt trái của đối tượng điên cuồng mở rộng, đào sâu vào trong ký ức khiến cho địch nhân vĩnh viễn luân hãm.
Trước kia Dạ và Sở Mộ lịch lãm đã gặp phải vô số Yêu Linh, mỗi lần như thế Sở Mộ sẽ nói ra năng lực kẻ địch, dùng phương thức gì tiến công, né tránh, phòng ngự cho Dạ hiểu rõ. Từ đó đúc kết thành kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Về phần đối chiến đồng tộc Mộng Thú, bản thân Dạ chính là Mộng Thú hiển nhiên là vô cùng rõ ràng ưu nhược điểm của đối phương.
Hai đầu Tông Mộng Thú này sinh sống trên hoang đảo lâu năm nên kinh nghiệm chiến đấu không đủ. Cho dù thi triển kỹ năng Mộng cảnh thế nào cũng không thể gây ra một chút ảnh hưởng, Dạ chỉ dùng ánh mắt hờ hững nói cho chúng biết màn biểu diễn nên kết thúc rồi. Tâm tính kiên định là thành quả lớn nhất khi Dạ không ngừng lưu lạc trên Hằng Hải.
“Hí hí hí !”
Lúc này Phong Mộng Thú cũng lên tiếng ngăn cản hai đầu Tông Mộng Thú kia múa rìu qua mắt thợ, sau đó nó chuyển ánh mắt về phía Dạ thông báo chiến đấu chính thức sắp bắt đầu.
"Vù vù vù vù !"
Phong Mộng Thú lao thẳng tới trước, Mộng Giác ngưng tụ ra một đoàn lốc xoáy màu xanh. Thời điểm bay đến gần Dạ bỗng nhiên mở rộng ra biến thành hàng trăm hàng ngàn lốc xoáy nhỏ hơn bao vây Dạ vào giữa.
Thân ảnh xuyên qua rừng cây nhanh như chớp, nhưng mà chẳng biết tại sao cho dù nó né tránh theo hướng nào cũng có lốc xoáy xuất hiện ở trước mặt.
"Vù vù vù vù !"
Bỗng nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện ở vị trí Dạ sắp đi tới, dưới tình huống này nó không có cách nào né tránh. Cơn lốc màu xanh lập tức cuốn lấy thân thể Dạ ném thẳng lên trời cao.
Cùng lúc đó hai đầu Tông Mộng Thú cũng đuổi tới, chúng nó nhẹ nhàng di chuyển trên cành cây, con ngươi bắn ra hai luồng quang mang sáng chói công kích Dạ vốn đang quay cuồng giữa không trung.
Cũng may Dạ phản ứng kịp thời, bốn chân mạnh mẽ đạp vào thân cây gần đó tránh thoát nguy hiểm gần trong gang tấc.
Chẳng qua là lốc xoáy quỷ dị kia vẫn đang quấy nhiễu, không cho Dạ được tự do hành động
Dạ biết đối phương cũng chỉ có Phong phó thuộc tính, uy lực kỹ năng nhất định có hạn, không thể nào thương tổn được mình. Vì thế Phong Mộng Thú dự định sử dụng kỹ năng Phong hệ và Yêu Linh hệ kết hợp thi triển ra Mộng cảnh chân thật.
Cái gọi là Mộng cảnh chân thật có nghĩa là sử dụng lực lượng dung nhập hoàn cảnh tự nhiên với yếu tố hư ảo, từ đó tạo ra Mộng cảnh y như thật. Đồng thời còn có lực sát thương trên hai phương diện thân thể và tinh thần.
Trong số hàng trăm hàng ngàn lốc xoáy màu xanh kia, ít nhất một nửa đều là giả tượng.
Phong Mộng Thú thi triển Mộng cảnh có uy lực mạnh hơn Tông Mộng Thú rất nhiều. Cảnh tượng trước mắt Dạ nửa thật nửa giả, rất khó đưa ra phán đoán chuẩn xác. Hơn nữa nó cũng không có thời gian phán đoán, bởi vì hai đầu Tông Mộng Thú vẫn đang điên cuồng truy đuổi.
Nếu không tìm ra sơ hở bên trong Mộng cảnh, kỹ năng của Phong Mộng Thú càng lúc càng mạnh, đến một lúc nào đó sẽ gây ra tác hại trực tiếp đến Dạ. Đừng nói là lấy một địch ba, cho dù chỉ một mình Phong Mộng Thú cũng có thể đánh bại Dạ rồi.
Lấy một địch ba, chênh lệch thực lực song phương cách nhau quá xa.
Theo chiến đấu từ từ kéo dài, trên người Dạ đã xuất hiện rất nhiều vết thương. Từ đầu đến cuối Dạ đều lựa chọn chiến thuật di dộng phản kích, nó không ngừng xuyên qua rừng rậm, thỉnh thoảng đạp lên tán cây rồi đột nhiên lao xuống công kích ba đầu Mộng Thú.
"Hí !”
Hai đầu Tông Mộng Thú phát ra thanh âm chế giễu, cười nhạo Dạ không dám đối kháng chính diện. Nếu đã biết thực lực không đủ thì cần gì lên đảo tự rước lấy nhục?
Ánh mắt Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua Tông Mộng Thú, nhưng không nói tiếng nào. Chỉ tiếp tục ẩn núp dưới bóng tối rừng cây, sau đó tìm kiếm thời cơ tấn công thích hợp rồi toàn thân trở lui.
Chiến thuật di dộng phản kích này vốn là do Sở Mộ truyền thụ, vô cùng thích hợp với tình huống địch nhân đông hơn, mạnh hơn. Đối kháng chính diện chỉ là hành vi ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Dạ có ưu thế trên phương diện tốc độ, ẩn giấu khí tức và ngụy trang thân hình. Chỉ cần là địa phương có bóng tối, nó vẫn có thể giữ vững an toàn cho mình. Hơn nữa, làm như vậy sẽ từ từ mài mòn kiên nhẫn của địch nhân, cuối cùng sẽ tìm ra sơ hở đánh một chiêu trí mạng.
Dạ biết rõ địch nhân cười nhạo mình không phải vì tự tin, hiếu thắng, mà điều này chứng tỏ tinh thần đối phương đã không còn kiên định như trước. Vào lúc này chúng nó rất dễ dàng bị chọc giận, rất dễ mất đi lý trí.
Cho nên bây giờ Dạ vẫn tiếp tục lựa chọn phương án du kích chiến, trên thực tế nó vẫn luôn chú ý hai đầu Tông Mộng Thú hành động.
"Hí hí !"
Một đạo năng lượng màu xanh bỗng nhiên nổ tung ngay trước mặt Dạ, sau đó vô số Phong Liêm xuất hiện bao trùm tất cả phương hướng, thế công mạnh mẽ dị thường.
"Ù ù ù ù !"
Hàng trăm gốc cây bị chặt đứt ngang thân đổ xuống, thanh âm chấn động làm cho chim thú trong rừng thất kinh, vội vàng quay đầu chạy trốn về nơi xa.
Khu vực chung quanh lập tức biến thành đất trống, thân ảnh Dạ bại lộ trong tầm mắt ba đầu Mộng Thú. Phong Mộng Thú điên cuồng tàn phá rừng cây chính là muốn Dạ không còn chỗ nào ẩn núp.
Vào lúc này hai đầu Tông Mộng Thú gào thét hưng phấn, bởi vì chúng nó đã nhìn thấy rõ ràng con Mộng Thú màu đen giảo hoạt kia.
Bây giờ thay đổi lộ tuyến đã quá muộn rồi, bởi vì đầu Mộng Thú kia đã lọt vào phạm vi công kích của chúng nó.
Nhất thời hai đầu Tông Mộng Thú giơ cao Mộng Giác, phía trên cặp sừng lóe lên từng đợt sóng gợn quỷ dị, làn sóng vô hình này không ảnh hưởng gì đến cảnh vật chung quanh. Nhưng đây lại là kỹ năng tàn phá tinh thần vô cùng bá đạo.
Hai đạo kỹ năng tinh thần này bắn tới quá nhanh, thoáng cái đã xâm nhập vào trong thế giới tinh thần Dạ.
"Hí ~!"
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, thanh âm văng vẳng khắp rừng cây rộng lớn.
Đầu Tông Mộng Thú từng giễu cợt Dạ nghe thấy tiếng kêu này lập tức tăng cao tinh thần, thân thể chúng nó biến thành tia sáng màu nâu xông thẳng về phía Dạ.
"Xẹt !"
Công kích lướt ngang qua thân thể Dạ, hình bóng đen nhánh nơi đó cũng tan rã trong nháy mắt, nhưng không hề có máu đổ ra. Hình ảnh giống như hòn đá ném xuống mặt hồ vậy, thân ảnh Dạ dần dần mơ hồ rồi biến mất ngay tại chỗ.
“Dạ Mộng Đảo Ảnh.”
Thân thể bị công kích là hư ảnh do Dạ tạo ra từ cái bóng của mình.
Kỹ năng Mộng cảnh này còn có tính chân thực vượt xa Ngưng thi triển Băng Kính. Thậm chí khí tức và thanh âm cũng giống y như bản thể.
Bản lĩnh sở trường Phong Mộng Thú không phải là Mộng cảnh, vì thế nó cũng không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả. Đừng nói tới hai đầu Tông Mộng Thú cấp thấp hơn.
"Hí !"
Chỉ đến khi Phong Mộng Thú nhìn thấy thân ảnh Dạ tan rã mới ý thức đó là một cái bẫy, nó lập tức kêu lên cảnh báo đầu Tông Mộng Thú.
Chẳng qua là nhắc nhở đã chậm, Dạ đã xuất hiện ngay bên cạnh Tông Mộng Thú. Mộng Giác biến thành một thanh Lợi kiếm đâm vào đỉnh đầu đối phương.
"Hí !"
Lần này đến phiên Tông Mộng Thú kêu thảm, nhưng thanh âm vang dội hơn lúc nãy nhiều lắm.
Uy lực tinh thần cường đại đánh tới khiến Tông Mộng Thú cảm nhận đầy đủ thống khổ và sợ hãi. Dưới tình huống không kịp phòng bị, thế giới tinh thần và linh hồn nó đã bị thương tổn nghiêm trọng.
Nhưng mà công kích còn chưa có kết thúc, Dạ há miệng tiếp tục bắn ra một đạo quang mang về phía Tông Mộng Thú.
"Ầm !"
Rừng cây phong phương viên trăm thước nổ tung, năng lượng màu đen tùy ý thổi quét tạo thành phong bạo mãnh liệt. Đầu Tông Mộng Thú kia chỉ miễn cưỡng hoàn thành kỹ năng phòng ngự, nhưng vẫn bị đánh văng ra ngoài, trên người bị hủ thực mấy vết thương cực kỳ kinh khủng.
"Hí !”
Nhìn thấy Tông Mộng Thú đồng bọn đã bị đánh bại, Phong Mộng Thú và đầu Tông Mộng Thú còn lại cũng nổi giận. Chúng nó phân ra hai hướng không cho Dạ chạy vào trong bóng tối, chuẩn bị tiến hành liên thủ công kích.
"Hí !"
Ánh mắt Phong Mộng nhìn chằm chằm vào Dạ, ý bảo trận chiến này cũng nên kết thúc rồi.
Bộ dáng Dạ cũng rất chật vật, tranh thủ thời gian thở hổn hển hồi phục chút ít sức lực. Lúc nãy liên tục buông thả mấy cái kỹ năng đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa trên người còn có không ít vết thương làm cho nó hành động rất bất tiện.
Nhưng mà ánh mắt nó vẫn lấp lánh hữu thần, chỉ có điều nó phải lựa chọn bỏ qua phương thức di động phản kích. Bởi vì nó không còn bao nhiêu thể lực và hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.
Nó phải đánh bại hai đầu Mộng Thú kia một cách nhanh nhất.
"Hí !"
Một đầu Tông Mộng Thú còn lại nói cho Dạ biết bây giờ vẫn có thể cút ra khỏi lãnh địa của nó. Chúng nó sẽ không truy cứu hành vi mạo phạm này.
Đối với một đầu Yêu Linh Hồn sủng lưu lạc, sự tình khó tiếp nhận nhất không phải là cuộc sống nay đây mai đó. Mà làm thời khắc tìm kiếm được một cái Yêu Linh Gia mới nhưng lại bị đánh đuổi ra ngoài.
Thắng bại chưa phân, Dạ không thể nào rời khỏi dễ dàng như vậy, nó cần phải chiếm được nguồn khí tức Yêu Linh nơi này để trở nên cường đại hơn.
Dạ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn xuyên qua rừng rậm, đường chân trời đỏ bừng chứng tỏ màn đêm sắp buông xuống. Dư âm trời chiều làm cho cả khu rừng dần dần ảm đạm, không khí tịch mịch dị thường. Nó đang đợi tia nắng cuối cùng biến mất.
Chỉ cần màn đêm phủ xuống, chiến đấu sẽ có thể kéo dài, đám Yêu Linh bản xứ không ý thức được thời gian trôi qua quý báu như thế nào. Đồng thời cũng không biết được chiến trường sẽ thay đổi triệt để trong chốc lát nữa.
Nơi này chỉ có Dạ mới ngửi được mùi vị hắc ám, rừng cây u ám và hắc ám tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau một trời một vực. Dạ Lôi Mộng Thú là sủng nhi của bóng đêm, lĩnh vực hắc ám chính là sân khấu dành riêng cho nó tận tình biểu diễn.
Lúc trước chiến đấu vẫn luôn bị ba đầu Tông Mộng Thú chiếm cứ tuyệt đối, Dạ chỉ có thế né tránh và không ngừng bị thương.
Nhưng từ khi màn đêm bắt đầu buông xuống, trận chiến kế tiếp sẽ lập tức đặc sắc hơn rất nhiều
"Hí !"
Rốt cuộc bóng tối cũng bao trùm toàn bộ rừng cây, thân ảnh Dạ từ từ dung nhập vào trong hắc ám. Chỉ còn lại duy nhất cặp mắt thâm thúy ngó chừng địch nhân vẫn mờ mịt không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
---------
Từ cao đẳng đế hoàng đến đế hoàng đỉnh phong là một quá trình rất khó khăn, trong đó tài nguyên chính là vấn đề chủ yếu.
Không phải mỗi một đầu Bạch Yểm Ma đều có may mắn giống như Bạch Yểm Hoàng, lúc nào cũng có cơ hội sống bên cạnh tiểu cô nương tràn đầy linh khí, trải qua vài ngày cõng nàng đi đường là trực tiếp đột phá.
Hiện tại Trữ Mạn Nhi còn nhỏ nên linh khí trong người chỉ có giới hạn, tạm thời cung cấp điều dưỡng cho những đầu Bạch Yểm Ma còn lại.
Dọc theo đường đi, Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi không dừng lại nghỉ ngơi quá nhiều. Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Linh thành, hi vọng có thể tìm được Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh ở nơi đó.
/1793
|