Mặt khác, Sở Mộ vẫn không biết Tần nhận được loại lực lượng nào mới ở trong Băng cung, có lẽ hắn tạm thời không thể biết được hiệu quả đối với chủng tộc Phược Phong Linh. Nhưng bất kể nó là cái gì, ngày hôm nay Tần nhất định sẽ khiến cho quân đoàn Hồn Minh biết thế nào là đau khổ.
"Tiếp tục áp tới trước !"
Sở Mộ hạ lệnh cho mấy vị quân thống.
Quân đoàn cận chiến đã chính thức bộc phát, Nguyên Tố Hồn sủng cũng tận dụng cơ hội đả kích đối phương. Hiện tại so đấu chính là tốc độ và trận hình, bên nào chỉ huy tốt hơn, khống chế chiến cuộc tốt hơn sẽ giành lấy ưu thế.
Phược Phong Linh bức lui hai đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của đối phương giúp cho sĩ khí dâng cao lên đến đỉnh phong. Sở Mộ lập tức hạ lệnh cho quân đoàn pháo đài phòng ngự bắt đầu di động về phía trước, các loại Hồn sủng Đằng hệ, Nham hệ, Mộc hệ nhanh chóng trải rộng phòng tuyến, từng bước từng bước ép lùi đối phương.
Áp trận là hành động cực kỳ trọng yếu, trận hình phòng ngự này tùy thời đều có thể phụ trợ quân đoàn cận chiến và không chiến, hỗ trợ kéo thương binh về hậu phương cứu chữa. Hơn nữa, điều này sẽ chèn ép tinh thần địch nhân gây ra áp lực cực lớn, cuối cùng là tạo cơ hội rất tốt cho quân đoàn Nguyên Tố viễn trình công kích.
Dĩ nhiên trước tiên phải chiếm cứ ưu thế nhất định mới có thể áp trận, nếu không quân đoàn cận chiến đối phương liều mạng công phá sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với quân đoàn phòng ngự và phụ trợ.
Sau khi đội hình phòng ngự ổn định trận thế, đội ngũ phụ trợ mau chóng thi triển kỹ năng trị liệu trợ giúp quân đoàn cận chiến.
Sở Mộ cố ý nhắc nhở mấy vị quân thống không được kích động, phải mau chóng tăng cường phòng ngự không để đối phương nắm lấy sơ hở.
"Tổng soái, có một đầu Dực hệ đế hoàng xuất hiện, tốc độ bay tới cực nhanh."
Sở Mộ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một đầu Dực hệ đế hoàng từ trận doanh địch nhân bay tới.
"Lại là một con trung đẳng đế hoàng, đối phương tìm một gã Hồn Hoàng áp trận thực lực không kém a...aa !"
Sở Mộ khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua Tần đang đối chiến với hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.
"Xuất động quân đoàn không chiến, kiềm chế nó là được, không cần tiến công."
Sở Mộ hiển nhiên không có dư lực đối phó Dực hệ trung đẳng đế hoàng, đành phải để cho quân đoàn Dực hệ tạm thời kiềm chế đối phương.
Quân đoàn Dực hệ là lực lượng tinh nhuệ của Hồn sủng cung, nhờ có đội ngũ này tồn tại mới giúp cho quân đoàn Hồn Chủ chiếm ưu thế lớn hơn đối phương. Hiện giờ sử dụng chúng nó kiềm chế Dực hệ đế hoàng hẳn là không thành vấn đề.
Dĩ nhiên đó không phải là kế hoạch lâu dài, Sở Mộ không có thời giàn lãng phí. Hắn phải tìm cách tiêu diệt một con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng thật nhanh, nếu để cho cả ba con hợp lại chắc chắn là đại họa lâm đầu.
Tần và Sở Mộ tâm linh tương thông, không cần Sở Mộ nhiều lời, nó lập tức hiểu được ý tứ chủ nhân.
Tần thi triển kỹ năng Phong Quỹ bay xuyên qua vô số kỹ năng Nguyên Tố bạo tạc giăng kín chiến trường, sau đó đột ngột xuất hiện ở trên đầu Bách Đồng ma báo.
Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, một luồng gió xoáy đổ ập xuống bao trùm toàn thân Bách Đồng ma báo. Bách Đồng ma báo nhận thấy nguy cơ vội vàng gầm thét một trận rung trời, muốn dùng tiếng gầm cắt đứt chú ngữ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Vòi rồng càng lúc càng lớn, tốc độ gió càng lúc càng nhanh, Bách Đồng ma báo cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sức gió trói buộc.
Chẳng qua là tốc độ Phược Phong Linh xuất thủ nhanh hơn nó rất nhiều lần.
Phược Phong Linh không thèm nhìn Xích Tuyết yêu hoàng công kích, tiếp tục buông thả một đạo kỹ năng chém xuống đầu Bách Đồng ma báo.
“Đoạn Phong Sát.”
Lực lượng Phong hệ bên trong vòi rồng đột nhiên ngưng tụ biến thành một đạo Phong Liêm đáng sợ chém thẳng vào người Bách Đồng ma báo.
Thoáng cái kỹ năng công kích phân ra làm bốn chém tới tứ chi Bách Đồng ma báo, nếu Bách Đồng ma báo trúng đòn sẽ lập tức mất đi năng lực chiến đấu.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt !”
Uy lực Đoạn Phong Sát sắc bén vô song, Bách Đồng ma báo gào lên thống khổ, cố chịu đựng đau nhức đạp không bỏ chạy về phía trận doanh bên mình.
Sở Mộ không cho Phược Phong Linh đuổi giết, ít nhất cần phải có hai kỹ năng Phong hệ cực mạnh mới có thể giết chết nó. Nhưng đối phương khẳng định không cho Phược Phong Linh có cơ hội truy sát Hồn sủng của mình.
Quả nhiên Xích Tuyết yêu hoàng lập tức xuất hiện ở vùng phụ cận Phược Phong Linh, một ngọn núi băng khổng lồ từ trên cao ập xuống không hề có dấu hiệu báo trước.
Phược Phong Linh phòng ngự không cao, nếu thừa nhận công kích chính diện sẽ bị thương tổn rất lớn.
"Phong Ẩn."
Sở Mộ vội vàng nhắc nhở Phược Phong Linh.
Đối mặt với Băng sơn từ trên cao hạ xuống, Phược Phong Linh ứng phó vô cùng thong dong, thân hình nhỏ bé xoay một vòng lập tức tìm ra vị trí Phong Ẩn, thoáng cái đã biến mất bên trong khu vực đặc thù kia.
"Ầm !"
Tòa Băng sơn khổng lồ xuyên qua thân thể Tần nện xuống mặt đất, trực tiếp bộc phát một tiếng nổ rung trời, đại địa chấn động khiến cho hàng loạt yêu thú gần đó té ngã xuống đất.
Băng sơn vỡ vụn không hề ảnh hưởng gì đến Tần, một lát sau thân thể nó từ từ hiện ra từ trong Phong Ẩn, nhẹ nhàng bay lên không trung tiến hành phản kích Xích Tuyết yêu hoàng.
Sắc mặt Hưng Thân cực kỳ khó coi, đầu Phược Phong Linh này phát huy ra năng lực chiến đấu vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn. Hai đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng vốn không phải là đối thủ của nó, bây giờ Bách Đồng ma báo lại bị thương làm sao chống đỡ cho nổi.
"Tổng soái đối phương là ai?"
Hưng Thân cố đè nén tức giận xuống, mở miệng hỏi.
"Là một thành viên Hồn Điện, tên là Sở Phương Trần."
Gã quân sư trước đó đã nhận được tin tức từ thám tử tiềm phục tại Tuyết thành.
"Sở Phương Trần?"
Hưng Thân và mấy vị quân thống hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.
Chỉ là một gã Hồn Hoàng vô danh tại sao lại có thực lực cường đại như thế? Chẳng lẽ đối phương thuộc loại hình ẩn giấu, khổ tu?
Đội ngũ Hồn Hoàng chiến đấu từ từ bị ảnh hưởng bởi quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư. Bởi vì phạm vi chiến trường có giới hạn, song phương thi triển kỹ năng quá mạnh dần dần lan tràn đến những chi đội ngũ khác.
Mặt khác, nếu như một quân đoàn nào đó có thời gian ngưng tụ lực lượng tiến hành công kích, vậy thì bên phía đội ngũ Hồn Hoàng cũng phải chật vật ứng phó, thương tổn là không thể tránh khỏi. Ngược lại cũng là như thế, cho nên Hồn Hoàng chiến đấu thường thường sẽ dời lên trên không trung, hoặc tận lực cách xa chiến trường haiquân đoàn kia.
Hai trận doanh cũng đã cho Hồn Hoàng xuất thủ, 40 danh Hồn Hoàng đều là cường giả có Hồn sủng trung đẳng đế hoàng trở lên.
"Tần Vũ, xuất thủ !"
Mạch Lăng hờ hững nhìn tới khu vực Hồn Hoàng hỗn chiến, hiện tại còn không đến lượt hắn xuất thủ.
Mạch Lăng không có xuất thủ, mấy vị nguyên lão và trưởng lão cũng không thể gia nhập chiến đấu. Bọn họ thật sự không dám hành động lỗ mãng, bởi vì Thái Thản cự nhân của Mạch Lăng quá mức cường đại, không cẩn thận một chút sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, vạn kiếp bất phục.
Quân đoàn Hồn Sư và quân đoàn Hồn Chủ đều có một danh Hồn Hoàng áp trận.
Ngoài ra còn có 8 vị nguyên lão và trưởng lão bị kiềm chế, cho nên hiện tại ba thế lực lớn chỉ có 10 gã Hồn Hoàng đối chiến 17 Hồn Hoàng của đối phương, vừa mới bắt đầu đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Lúc này Tần Vũ lại gia nhập vào trận chiến làm cho tình hình càng thêm bị động. Nếu không có người nào đủ sức chế trụ Tần Vũ, trận doanh Hồn Hoàng của ba thế lực lớn sẽ suy sụp rất nhanh.
"Thần lão !"
Khương nguyên lão không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, khẽ hô một tiếng.
Vũ Tuyệt Tần Vũ xuất hiện chính là bất ngờ đối với mọi người, một mình hắn đã là lực lượng chi viện rất mạnh. Cũng may bên này còn có Thần lão chống đỡ, trong lúc vô tình biến thành kiềm chế lẫn nhau.
Cứ như thế, trận Hồn Hoàng hỗn chiến vẫn nghiêng hẳn về phía Hồn Minh.
Thần lão thấy Tần Vũ đã lẻn vào hỗn chiến lập tức niệm chú ngữ.
Linh hồn ma diễm sôi trào một mảnh, ngọn nửa màu trắng thiêu đốt chói mắt rồi dần dần ngưng tụ hóa thành Ma ảnh chân thật. Ma diễm huyễn hóa thành hình dáng của một gã nam tử nhân loại.
“Kiệt kiệt kiệt !”
Bạch Yểm Đế chậm rãi bước ra từ trong biển lửa, dùng ánh mắt hưng phấn nhìn quanh chiến trường, bỗng nhiên mở miệng cười một tràng khoái trá.
"Vù vù vù vù!"
Thân thể Bạch Yểm Đế biến mất ngay tại chỗ, khẩn cấp xông vào chiến trường trong nháy mắt.
Địch nhân cao đẳng đế hoàng, trung đẳng đế hoàng không có lực hấp dẫn đối với Bạch Yểm Đế. Ma ảnh chớp lóe vài lượt đã xuất hiện ở trước mặt Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong đang đại khai sát giới của Tần Vũ, đồng thời không quên mỉm cười trào phúng khiêu khích địch nhân.
"Đây là Bạch Yểm Ma của Khương Ngang? Hay là..."
Mạch Lăng nãy giờ rất bình thản quan sát chiến trường, lúc này nhìn thấy dị tượng mới bắt đầu suy đoán.
Mạch Lăng đã biết được trong trận doanh đối phương xuất hiện thêm hai con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong nằm ngoài dự tính.
Lấy hiểu biết của Mạch Lăng đối với Yểm Ma cung, ở trong Tuyết thành chỉ có mỗi Khương Ngang sở hữu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
"Đại nhân, Hưng Thân tổng soái quân đoàn Hồn Chủ thỉnh cầu trợ giúp, tổng soái trận doanh đối phương là một gã Hồn Hoàng thực lực rất mạnh."
Gã quân sư vội vàng bẩm báo Mạch Lăng.
Sắc mặt Mạch Lăng càng thêm khó chịu, trong lòng âm thầm kỳ quái ba thế lực lớn vốn ở trong hoàn cảnh rất xấu. Trận doanh Hồn Hoàng lại yếu hơn Hồn Minh mấy bậc, tại sao bọn họ còn có lực lượng dư thừa đưa cường giả tới quân đoàn Hồn Chủ?
"Để cho Lương Minh đi qua trợ giúp."
Mạch Lăng lạnh nhạt nói.
Quân đoàn Hồn Chủ gặp hoàn cảnh xấu vốn nằm trong dự tính của Mạch Lăng, cho nên hắn không hề lo lắng chuyện này. Chỉ cần phái một gã Hồn Hoàng đi trợ giúp sẽ có thể xoay ngược tình thế rất nhanh.
Lương Minh là một gã năm niệm Hồn Hoàng, thực lực tương đương với Hưng Thân. Trong lúc Mạch Lăng bảo hắn đi tăng viện, hắn đang đối chiến với một vị cung chủ Yểm Ma cung.
"Bên kia có một gã Hồn Hoàng rời đi.”
Tổng quân sư của ba thế lực lớn, Khánh trưởng lão sáng rực hai mắt bật thốt lên.
Khánh trưởng lão là một trong những cường giả kiềm chế Mạch Lăng, bọn họ bây giờ không thể làm gì hết, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ba thế lực lớn luôn ở vào thế hạ phong trong trận chiến Hồn Hoàng. Cũng may trước đó Thần lão xuất ra mấy đầu Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng giành lại thế trận, nếu không bọn họ đã sớm thất bại rồi.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng rõ ràng những Hồn Hoàng của đối phương cũng chưa triệu hoán toàn bộ chủ sủng. Đợi đến lúc song phương dốc hết toàn lực xuất chiến mới là thời khắc nguy cơ lớn nhất. Đặc biệt là Thần lão đã bị Tần Vũ kiềm chế, bên này thế nào cũng có người tử vong dưới tay Mạch Lăng.
Dưới tình huống này, quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư là điểm mấu chốt trong trận quyết chiến.
Một khi quân đoàn bên nào chiếm ưu thế, trận doanh Hồn Hoàng bên đó sẽ nhận được trợ lực rất lớn. Có thể nói thắng bại liên quan trực tiếp đến hai đại quân đoàn này.
"Sở Phương Trần làm rất tốt, không nghĩ tới hắn áp đảo đối phương nhanh như thế."
Đằng Giang Phong đã nhìn thấy Hồn Hoàng Lương Minh thoát khỏi chiến trường, vẻ mặt từ từ hòa hoãn lại.
"Bây giờ nhân số là 10 đấu 16. Hồn Hoàng rời khỏi chiến trường hẳn là Lương Minh, đó là một vị giới chủ có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng. Sở Phương Trần vẫn có thể ứng phó trong thời gian ngắn."
Tổng quân sư Khánh trưởng lão chậm rãi phân tích.
Trong quá trình chiến đấu, song phương sẽ đoán chừng tình hình chiến đấu, sau đó mới đưa ra một loạt an bài nhằm giảm bớt thương vong, hoặc là giành lại ưu thế. Phần lớn Hồn Hoàng đều là người có danh tiếng, bất kỳ người nào tử vong cũng là tổn thất không nhỏ đối với thế lực song phương.
Vào lúc này, Mạch Lăng và nhóm nguyên lão, trưởng lão tạo thành thế trận cân bằng.
Thuộc hạ Mạch Lăng còn có Hoa Minh, Tần Vũ và đã chết Cổ Hà, tổng cộng có ba, bốn đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Khương nguyên lão và Thần lão có bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong. Cho nên lực lượng của trận doanh đế hoàng đỉnh phong tạm thời được đánh giá là cân bằng.
Dĩ nhiên, Thần lão đã tỏ vẻ mình còn có hậu thủ, cho nên Đằng Giang Phong mới an tâm liệt hắn hàng ngũ cường giả ẩn giấu.
Thực lực không thăng bằng nhất chính là nhóm Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Bên phía Hồn Minh có tới 20 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Ba thế lực lớn tập trung lại cũng chỉ có 10 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, thực lực sai biệt quá lớn làm cho thế trận nghiêng hẳn về một phía. Nếu như không tìm được biện pháp đền bù nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn dần.
Sau đó lực lượng Hồn sủng trung đẳng đế hoàng cũng có chênh lệch.
Đối phương có khoảng 70 đầu trung đẳng đế hoàng, nhưng bên phía ba thế lực lớn chỉ có đại khái 50 đầu.
Chênh lệch 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 20 đầu trung đẳng đế hoàng rõ ràng là cục diện tất bại. Điểm may mắn duy nhất chính là đám Hồn Hoàng của ba thế lực lớn cường đại hơn một chút, trong lúc nhất thời vẫn có thể kéo dài thời gian, chơi trò tiêu hao chiến. Nhưng một khi đối phương nắm lấy sơ hở tiến hành đột phá sẽ lập tức dẫn đến tình huống sụp đổ toàn diện.
Vốn là Thần lão gia nhập cũng đủ bù đắp khoảng thiếu sót này. Khương Ngang biết trước chuyện này mới dám ước hẹn đánh một trận với đối phương.
Nhưng Tần Vũ đột nhiên xuất hiện đã khuếch đại chênh lệch lên gấp mấy lần. Đằng Giang Phong lúc này chỉ có thể hi vọng Thần lão nhắc đến ‘cái gọi là hậu thủ’ có thể chèn ép ngược đối phương một đầu, hoặc là quân đoàn Hồn Chủ, Hồn Sư đại hoạch toàn thắng. May ra mới đền bù nổi khoảng cách lực lượng quá xa thế kia.
Sở Mộ bức bách đối phương đã thu hút bớt một gã Hồn Hoàng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng rời khỏi chiến trường, từ đó song phương rút ngắn chênh lệch lại còn 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 5 đầu cao đẳng đế hoàng.
Không thể khinh thường chuyện này, bây giờ Hồn Hoàng song phương vẫn còn đang sử dụng thứ sủng tiêu hao lẫn nhau, tạm thời sẽ không xuất hiện tình huống phân chia thắng bại. Kế tiếp sẽ là chủ sủng giao chiến, ba thế lực lớn muốn chiến thắng nhất định phải tận dụng đoạn thời gian này thu nhỏ khoảng cách chênh lệch.
"Đại nhân, Lương Minh chiến bại bên quân đoàn Hồn Chủ, thỉnh cầu trợ giúp !"
Bỗng nhiên gã quân sư sắc mặt tái mét, chạy lại gần bẩm báo Mạch Lăng.
Mạch Lăng nhíu chặt chân mày, không giấu được vẻ nghi ngờ hỏi:
"Tại sao lại thua?"
"Cái này … sợ rằng chúng ta đánh giá thấp thực lực tổng soái của đối phương."
Giọng nói gã quân sư càng lúc càng thấp, chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao lại phát sinh chuyện này.
"Tổng soái quân đoàn Hồn Chủ là một người thanh niên tên Sở Phương Trần?"
Mạch Lăng mở miệng hỏi.
"Đúng thế !"
Gã quân sư vội vàng gật đầu xác nhận.
"Có thể đánh bại Hưng Thân và Lương Minh, thực lực ít nhất cũng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng."
Mạch Lăng đoán chừng, hắn liếc mắt một cái nơi xa quân đoàn Hồn Chủ đông nghịt một mảnh Hồn sủng.
"Để cho Lý Chiến xuất thủ."
Mạch Lăng khoát tay áo, mặc dù Hưng Thân và Lương Minh thất bại làm hắn vô cùng bất mãn, nhưng điểm tổn thất nho nhỏ này còn không đủ ảnh hưởng tới quân đoàn Hồn Minh.
"Để Lý Chiến xuất thủ? Nhưng hắn là cường giả có một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng"
Gã quân sư ngẩn người ngạc nhiên, cảm thấy Mạch Lăng đại tài tiểu dụng, quyết định này không phù hợp với tình hình hiện nay cho lắm.
"Quân đoàn Hồn Chủ vốn ở vào hoàn cảnh xấu, để cho Lý Chiến xuất thủ trực tiếp tiêu diệt đối phương thật sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mạch Lăng đã quyết định hiển nhiên không thể tùy tiện thay đổi.
Hiện giờ đội ngũ Hồn Hoàng của Hồn Minh chiếm ưu thế nhiều hơn 10 đầu cao đẳng đế hoàng, cho nên Mạch Lăng vẫn còn dư ra không ít nhân thủ.
"Vâng, có Lý Chiến xuất thủ thì quân đoàn Hồn Chủ của bọn họ không thể kiên trì bao lâu rồi."
Quân sư nhếch miệng cười tà.
"Tiếp tục áp tới trước !"
Sở Mộ hạ lệnh cho mấy vị quân thống.
Quân đoàn cận chiến đã chính thức bộc phát, Nguyên Tố Hồn sủng cũng tận dụng cơ hội đả kích đối phương. Hiện tại so đấu chính là tốc độ và trận hình, bên nào chỉ huy tốt hơn, khống chế chiến cuộc tốt hơn sẽ giành lấy ưu thế.
Phược Phong Linh bức lui hai đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của đối phương giúp cho sĩ khí dâng cao lên đến đỉnh phong. Sở Mộ lập tức hạ lệnh cho quân đoàn pháo đài phòng ngự bắt đầu di động về phía trước, các loại Hồn sủng Đằng hệ, Nham hệ, Mộc hệ nhanh chóng trải rộng phòng tuyến, từng bước từng bước ép lùi đối phương.
Áp trận là hành động cực kỳ trọng yếu, trận hình phòng ngự này tùy thời đều có thể phụ trợ quân đoàn cận chiến và không chiến, hỗ trợ kéo thương binh về hậu phương cứu chữa. Hơn nữa, điều này sẽ chèn ép tinh thần địch nhân gây ra áp lực cực lớn, cuối cùng là tạo cơ hội rất tốt cho quân đoàn Nguyên Tố viễn trình công kích.
Dĩ nhiên trước tiên phải chiếm cứ ưu thế nhất định mới có thể áp trận, nếu không quân đoàn cận chiến đối phương liều mạng công phá sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với quân đoàn phòng ngự và phụ trợ.
Sau khi đội hình phòng ngự ổn định trận thế, đội ngũ phụ trợ mau chóng thi triển kỹ năng trị liệu trợ giúp quân đoàn cận chiến.
Sở Mộ cố ý nhắc nhở mấy vị quân thống không được kích động, phải mau chóng tăng cường phòng ngự không để đối phương nắm lấy sơ hở.
"Tổng soái, có một đầu Dực hệ đế hoàng xuất hiện, tốc độ bay tới cực nhanh."
Sở Mộ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một đầu Dực hệ đế hoàng từ trận doanh địch nhân bay tới.
"Lại là một con trung đẳng đế hoàng, đối phương tìm một gã Hồn Hoàng áp trận thực lực không kém a...aa !"
Sở Mộ khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua Tần đang đối chiến với hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.
"Xuất động quân đoàn không chiến, kiềm chế nó là được, không cần tiến công."
Sở Mộ hiển nhiên không có dư lực đối phó Dực hệ trung đẳng đế hoàng, đành phải để cho quân đoàn Dực hệ tạm thời kiềm chế đối phương.
Quân đoàn Dực hệ là lực lượng tinh nhuệ của Hồn sủng cung, nhờ có đội ngũ này tồn tại mới giúp cho quân đoàn Hồn Chủ chiếm ưu thế lớn hơn đối phương. Hiện giờ sử dụng chúng nó kiềm chế Dực hệ đế hoàng hẳn là không thành vấn đề.
Dĩ nhiên đó không phải là kế hoạch lâu dài, Sở Mộ không có thời giàn lãng phí. Hắn phải tìm cách tiêu diệt một con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng thật nhanh, nếu để cho cả ba con hợp lại chắc chắn là đại họa lâm đầu.
Tần và Sở Mộ tâm linh tương thông, không cần Sở Mộ nhiều lời, nó lập tức hiểu được ý tứ chủ nhân.
Tần thi triển kỹ năng Phong Quỹ bay xuyên qua vô số kỹ năng Nguyên Tố bạo tạc giăng kín chiến trường, sau đó đột ngột xuất hiện ở trên đầu Bách Đồng ma báo.
Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, một luồng gió xoáy đổ ập xuống bao trùm toàn thân Bách Đồng ma báo. Bách Đồng ma báo nhận thấy nguy cơ vội vàng gầm thét một trận rung trời, muốn dùng tiếng gầm cắt đứt chú ngữ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Vòi rồng càng lúc càng lớn, tốc độ gió càng lúc càng nhanh, Bách Đồng ma báo cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sức gió trói buộc.
Chẳng qua là tốc độ Phược Phong Linh xuất thủ nhanh hơn nó rất nhiều lần.
Phược Phong Linh không thèm nhìn Xích Tuyết yêu hoàng công kích, tiếp tục buông thả một đạo kỹ năng chém xuống đầu Bách Đồng ma báo.
“Đoạn Phong Sát.”
Lực lượng Phong hệ bên trong vòi rồng đột nhiên ngưng tụ biến thành một đạo Phong Liêm đáng sợ chém thẳng vào người Bách Đồng ma báo.
Thoáng cái kỹ năng công kích phân ra làm bốn chém tới tứ chi Bách Đồng ma báo, nếu Bách Đồng ma báo trúng đòn sẽ lập tức mất đi năng lực chiến đấu.
“Xẹt xẹt xẹt xẹt !”
Uy lực Đoạn Phong Sát sắc bén vô song, Bách Đồng ma báo gào lên thống khổ, cố chịu đựng đau nhức đạp không bỏ chạy về phía trận doanh bên mình.
Sở Mộ không cho Phược Phong Linh đuổi giết, ít nhất cần phải có hai kỹ năng Phong hệ cực mạnh mới có thể giết chết nó. Nhưng đối phương khẳng định không cho Phược Phong Linh có cơ hội truy sát Hồn sủng của mình.
Quả nhiên Xích Tuyết yêu hoàng lập tức xuất hiện ở vùng phụ cận Phược Phong Linh, một ngọn núi băng khổng lồ từ trên cao ập xuống không hề có dấu hiệu báo trước.
Phược Phong Linh phòng ngự không cao, nếu thừa nhận công kích chính diện sẽ bị thương tổn rất lớn.
"Phong Ẩn."
Sở Mộ vội vàng nhắc nhở Phược Phong Linh.
Đối mặt với Băng sơn từ trên cao hạ xuống, Phược Phong Linh ứng phó vô cùng thong dong, thân hình nhỏ bé xoay một vòng lập tức tìm ra vị trí Phong Ẩn, thoáng cái đã biến mất bên trong khu vực đặc thù kia.
"Ầm !"
Tòa Băng sơn khổng lồ xuyên qua thân thể Tần nện xuống mặt đất, trực tiếp bộc phát một tiếng nổ rung trời, đại địa chấn động khiến cho hàng loạt yêu thú gần đó té ngã xuống đất.
Băng sơn vỡ vụn không hề ảnh hưởng gì đến Tần, một lát sau thân thể nó từ từ hiện ra từ trong Phong Ẩn, nhẹ nhàng bay lên không trung tiến hành phản kích Xích Tuyết yêu hoàng.
Sắc mặt Hưng Thân cực kỳ khó coi, đầu Phược Phong Linh này phát huy ra năng lực chiến đấu vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn. Hai đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng vốn không phải là đối thủ của nó, bây giờ Bách Đồng ma báo lại bị thương làm sao chống đỡ cho nổi.
"Tổng soái đối phương là ai?"
Hưng Thân cố đè nén tức giận xuống, mở miệng hỏi.
"Là một thành viên Hồn Điện, tên là Sở Phương Trần."
Gã quân sư trước đó đã nhận được tin tức từ thám tử tiềm phục tại Tuyết thành.
"Sở Phương Trần?"
Hưng Thân và mấy vị quân thống hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.
Chỉ là một gã Hồn Hoàng vô danh tại sao lại có thực lực cường đại như thế? Chẳng lẽ đối phương thuộc loại hình ẩn giấu, khổ tu?
Đội ngũ Hồn Hoàng chiến đấu từ từ bị ảnh hưởng bởi quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư. Bởi vì phạm vi chiến trường có giới hạn, song phương thi triển kỹ năng quá mạnh dần dần lan tràn đến những chi đội ngũ khác.
Mặt khác, nếu như một quân đoàn nào đó có thời gian ngưng tụ lực lượng tiến hành công kích, vậy thì bên phía đội ngũ Hồn Hoàng cũng phải chật vật ứng phó, thương tổn là không thể tránh khỏi. Ngược lại cũng là như thế, cho nên Hồn Hoàng chiến đấu thường thường sẽ dời lên trên không trung, hoặc tận lực cách xa chiến trường haiquân đoàn kia.
Hai trận doanh cũng đã cho Hồn Hoàng xuất thủ, 40 danh Hồn Hoàng đều là cường giả có Hồn sủng trung đẳng đế hoàng trở lên.
"Tần Vũ, xuất thủ !"
Mạch Lăng hờ hững nhìn tới khu vực Hồn Hoàng hỗn chiến, hiện tại còn không đến lượt hắn xuất thủ.
Mạch Lăng không có xuất thủ, mấy vị nguyên lão và trưởng lão cũng không thể gia nhập chiến đấu. Bọn họ thật sự không dám hành động lỗ mãng, bởi vì Thái Thản cự nhân của Mạch Lăng quá mức cường đại, không cẩn thận một chút sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, vạn kiếp bất phục.
Quân đoàn Hồn Sư và quân đoàn Hồn Chủ đều có một danh Hồn Hoàng áp trận.
Ngoài ra còn có 8 vị nguyên lão và trưởng lão bị kiềm chế, cho nên hiện tại ba thế lực lớn chỉ có 10 gã Hồn Hoàng đối chiến 17 Hồn Hoàng của đối phương, vừa mới bắt đầu đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Lúc này Tần Vũ lại gia nhập vào trận chiến làm cho tình hình càng thêm bị động. Nếu không có người nào đủ sức chế trụ Tần Vũ, trận doanh Hồn Hoàng của ba thế lực lớn sẽ suy sụp rất nhanh.
"Thần lão !"
Khương nguyên lão không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, khẽ hô một tiếng.
Vũ Tuyệt Tần Vũ xuất hiện chính là bất ngờ đối với mọi người, một mình hắn đã là lực lượng chi viện rất mạnh. Cũng may bên này còn có Thần lão chống đỡ, trong lúc vô tình biến thành kiềm chế lẫn nhau.
Cứ như thế, trận Hồn Hoàng hỗn chiến vẫn nghiêng hẳn về phía Hồn Minh.
Thần lão thấy Tần Vũ đã lẻn vào hỗn chiến lập tức niệm chú ngữ.
Linh hồn ma diễm sôi trào một mảnh, ngọn nửa màu trắng thiêu đốt chói mắt rồi dần dần ngưng tụ hóa thành Ma ảnh chân thật. Ma diễm huyễn hóa thành hình dáng của một gã nam tử nhân loại.
“Kiệt kiệt kiệt !”
Bạch Yểm Đế chậm rãi bước ra từ trong biển lửa, dùng ánh mắt hưng phấn nhìn quanh chiến trường, bỗng nhiên mở miệng cười một tràng khoái trá.
"Vù vù vù vù!"
Thân thể Bạch Yểm Đế biến mất ngay tại chỗ, khẩn cấp xông vào chiến trường trong nháy mắt.
Địch nhân cao đẳng đế hoàng, trung đẳng đế hoàng không có lực hấp dẫn đối với Bạch Yểm Đế. Ma ảnh chớp lóe vài lượt đã xuất hiện ở trước mặt Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong đang đại khai sát giới của Tần Vũ, đồng thời không quên mỉm cười trào phúng khiêu khích địch nhân.
"Đây là Bạch Yểm Ma của Khương Ngang? Hay là..."
Mạch Lăng nãy giờ rất bình thản quan sát chiến trường, lúc này nhìn thấy dị tượng mới bắt đầu suy đoán.
Mạch Lăng đã biết được trong trận doanh đối phương xuất hiện thêm hai con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong nằm ngoài dự tính.
Lấy hiểu biết của Mạch Lăng đối với Yểm Ma cung, ở trong Tuyết thành chỉ có mỗi Khương Ngang sở hữu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong.
"Đại nhân, Hưng Thân tổng soái quân đoàn Hồn Chủ thỉnh cầu trợ giúp, tổng soái trận doanh đối phương là một gã Hồn Hoàng thực lực rất mạnh."
Gã quân sư vội vàng bẩm báo Mạch Lăng.
Sắc mặt Mạch Lăng càng thêm khó chịu, trong lòng âm thầm kỳ quái ba thế lực lớn vốn ở trong hoàn cảnh rất xấu. Trận doanh Hồn Hoàng lại yếu hơn Hồn Minh mấy bậc, tại sao bọn họ còn có lực lượng dư thừa đưa cường giả tới quân đoàn Hồn Chủ?
"Để cho Lương Minh đi qua trợ giúp."
Mạch Lăng lạnh nhạt nói.
Quân đoàn Hồn Chủ gặp hoàn cảnh xấu vốn nằm trong dự tính của Mạch Lăng, cho nên hắn không hề lo lắng chuyện này. Chỉ cần phái một gã Hồn Hoàng đi trợ giúp sẽ có thể xoay ngược tình thế rất nhanh.
Lương Minh là một gã năm niệm Hồn Hoàng, thực lực tương đương với Hưng Thân. Trong lúc Mạch Lăng bảo hắn đi tăng viện, hắn đang đối chiến với một vị cung chủ Yểm Ma cung.
"Bên kia có một gã Hồn Hoàng rời đi.”
Tổng quân sư của ba thế lực lớn, Khánh trưởng lão sáng rực hai mắt bật thốt lên.
Khánh trưởng lão là một trong những cường giả kiềm chế Mạch Lăng, bọn họ bây giờ không thể làm gì hết, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ba thế lực lớn luôn ở vào thế hạ phong trong trận chiến Hồn Hoàng. Cũng may trước đó Thần lão xuất ra mấy đầu Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng giành lại thế trận, nếu không bọn họ đã sớm thất bại rồi.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng rõ ràng những Hồn Hoàng của đối phương cũng chưa triệu hoán toàn bộ chủ sủng. Đợi đến lúc song phương dốc hết toàn lực xuất chiến mới là thời khắc nguy cơ lớn nhất. Đặc biệt là Thần lão đã bị Tần Vũ kiềm chế, bên này thế nào cũng có người tử vong dưới tay Mạch Lăng.
Dưới tình huống này, quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư là điểm mấu chốt trong trận quyết chiến.
Một khi quân đoàn bên nào chiếm ưu thế, trận doanh Hồn Hoàng bên đó sẽ nhận được trợ lực rất lớn. Có thể nói thắng bại liên quan trực tiếp đến hai đại quân đoàn này.
"Sở Phương Trần làm rất tốt, không nghĩ tới hắn áp đảo đối phương nhanh như thế."
Đằng Giang Phong đã nhìn thấy Hồn Hoàng Lương Minh thoát khỏi chiến trường, vẻ mặt từ từ hòa hoãn lại.
"Bây giờ nhân số là 10 đấu 16. Hồn Hoàng rời khỏi chiến trường hẳn là Lương Minh, đó là một vị giới chủ có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng. Sở Phương Trần vẫn có thể ứng phó trong thời gian ngắn."
Tổng quân sư Khánh trưởng lão chậm rãi phân tích.
Trong quá trình chiến đấu, song phương sẽ đoán chừng tình hình chiến đấu, sau đó mới đưa ra một loạt an bài nhằm giảm bớt thương vong, hoặc là giành lại ưu thế. Phần lớn Hồn Hoàng đều là người có danh tiếng, bất kỳ người nào tử vong cũng là tổn thất không nhỏ đối với thế lực song phương.
Vào lúc này, Mạch Lăng và nhóm nguyên lão, trưởng lão tạo thành thế trận cân bằng.
Thuộc hạ Mạch Lăng còn có Hoa Minh, Tần Vũ và đã chết Cổ Hà, tổng cộng có ba, bốn đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Khương nguyên lão và Thần lão có bốn đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong. Cho nên lực lượng của trận doanh đế hoàng đỉnh phong tạm thời được đánh giá là cân bằng.
Dĩ nhiên, Thần lão đã tỏ vẻ mình còn có hậu thủ, cho nên Đằng Giang Phong mới an tâm liệt hắn hàng ngũ cường giả ẩn giấu.
Thực lực không thăng bằng nhất chính là nhóm Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Bên phía Hồn Minh có tới 20 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Ba thế lực lớn tập trung lại cũng chỉ có 10 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, thực lực sai biệt quá lớn làm cho thế trận nghiêng hẳn về một phía. Nếu như không tìm được biện pháp đền bù nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn dần.
Sau đó lực lượng Hồn sủng trung đẳng đế hoàng cũng có chênh lệch.
Đối phương có khoảng 70 đầu trung đẳng đế hoàng, nhưng bên phía ba thế lực lớn chỉ có đại khái 50 đầu.
Chênh lệch 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 20 đầu trung đẳng đế hoàng rõ ràng là cục diện tất bại. Điểm may mắn duy nhất chính là đám Hồn Hoàng của ba thế lực lớn cường đại hơn một chút, trong lúc nhất thời vẫn có thể kéo dài thời gian, chơi trò tiêu hao chiến. Nhưng một khi đối phương nắm lấy sơ hở tiến hành đột phá sẽ lập tức dẫn đến tình huống sụp đổ toàn diện.
Vốn là Thần lão gia nhập cũng đủ bù đắp khoảng thiếu sót này. Khương Ngang biết trước chuyện này mới dám ước hẹn đánh một trận với đối phương.
Nhưng Tần Vũ đột nhiên xuất hiện đã khuếch đại chênh lệch lên gấp mấy lần. Đằng Giang Phong lúc này chỉ có thể hi vọng Thần lão nhắc đến ‘cái gọi là hậu thủ’ có thể chèn ép ngược đối phương một đầu, hoặc là quân đoàn Hồn Chủ, Hồn Sư đại hoạch toàn thắng. May ra mới đền bù nổi khoảng cách lực lượng quá xa thế kia.
Sở Mộ bức bách đối phương đã thu hút bớt một gã Hồn Hoàng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng rời khỏi chiến trường, từ đó song phương rút ngắn chênh lệch lại còn 10 đầu cao đẳng đế hoàng và 5 đầu cao đẳng đế hoàng.
Không thể khinh thường chuyện này, bây giờ Hồn Hoàng song phương vẫn còn đang sử dụng thứ sủng tiêu hao lẫn nhau, tạm thời sẽ không xuất hiện tình huống phân chia thắng bại. Kế tiếp sẽ là chủ sủng giao chiến, ba thế lực lớn muốn chiến thắng nhất định phải tận dụng đoạn thời gian này thu nhỏ khoảng cách chênh lệch.
"Đại nhân, Lương Minh chiến bại bên quân đoàn Hồn Chủ, thỉnh cầu trợ giúp !"
Bỗng nhiên gã quân sư sắc mặt tái mét, chạy lại gần bẩm báo Mạch Lăng.
Mạch Lăng nhíu chặt chân mày, không giấu được vẻ nghi ngờ hỏi:
"Tại sao lại thua?"
"Cái này … sợ rằng chúng ta đánh giá thấp thực lực tổng soái của đối phương."
Giọng nói gã quân sư càng lúc càng thấp, chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao lại phát sinh chuyện này.
"Tổng soái quân đoàn Hồn Chủ là một người thanh niên tên Sở Phương Trần?"
Mạch Lăng mở miệng hỏi.
"Đúng thế !"
Gã quân sư vội vàng gật đầu xác nhận.
"Có thể đánh bại Hưng Thân và Lương Minh, thực lực ít nhất cũng có năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng."
Mạch Lăng đoán chừng, hắn liếc mắt một cái nơi xa quân đoàn Hồn Chủ đông nghịt một mảnh Hồn sủng.
"Để cho Lý Chiến xuất thủ."
Mạch Lăng khoát tay áo, mặc dù Hưng Thân và Lương Minh thất bại làm hắn vô cùng bất mãn, nhưng điểm tổn thất nho nhỏ này còn không đủ ảnh hưởng tới quân đoàn Hồn Minh.
"Để Lý Chiến xuất thủ? Nhưng hắn là cường giả có một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng"
Gã quân sư ngẩn người ngạc nhiên, cảm thấy Mạch Lăng đại tài tiểu dụng, quyết định này không phù hợp với tình hình hiện nay cho lắm.
"Quân đoàn Hồn Chủ vốn ở vào hoàn cảnh xấu, để cho Lý Chiến xuất thủ trực tiếp tiêu diệt đối phương thật sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mạch Lăng đã quyết định hiển nhiên không thể tùy tiện thay đổi.
Hiện giờ đội ngũ Hồn Hoàng của Hồn Minh chiếm ưu thế nhiều hơn 10 đầu cao đẳng đế hoàng, cho nên Mạch Lăng vẫn còn dư ra không ít nhân thủ.
"Vâng, có Lý Chiến xuất thủ thì quân đoàn Hồn Chủ của bọn họ không thể kiên trì bao lâu rồi."
Quân sư nhếch miệng cười tà.
/1793
|