"Trong cái bình này tại sao lại chứa giọt nước trong suốt nhỉ? Trước kia ta chưa từng thấy qua?"
Tiểu mỹ nữ chu cái miệng nhỏ nhắn, tò mò vuốt ve cái bình nhỏ lấy ra từ không gian giới chỉ của Bán Ma ca ca.
Cái bình này cũng không lớn, đại khái chỉ to bằng ngón cái, bên trong là giọt nước trong suốt hàm chứa một cỗ lực lượng thần bí. Ngay cả nàng cũng không thể nhận ra đây là đồ vật gì.
"Ý, nó phát sáng nè?"
Bỗng nhiên chất lỏng trong bình xuất hiện một tia quang mang mờ nhạt, giống như đang cộng minh với thứ gì đó, ánh sáng lấp láng có quy luật đều đặn ẩn hiện.
"Khặc !”
Bạch Yểm Ma cõng Trữ Mạn Nhi gào lên một tiếng, ánh mắt nó ngó chừng không gian phía trên đầu mình.
Trữ Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện đường chân trời cũng xuất hiện quang mang thần bí, vầng sáng cơ hồ nhất trí với giọt nước trong bình.
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ, vội vàng vỗ đầu Bạch Yểm Ma bảo nó bay lại gần Vương.
Bạch Yểm Ma lại hòa ái, ôn nhu kỳ lạ, tùy ý tiểu cô nương chỉ thị vẫn không lộ vẻ giận dữ chút nào. Nó lập tức gia tốc tiến về phía Vương.
"Bán Ma ca ca, Bán Ma ca ca !"
Trữ Mạn Nhi nhảy xuống, lắc lắc cái bình trước mặt Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngân Sắc Ma Nhân không để ý tới nha đầu này, lẳng lặng nhìn về phía một tấm bia đá khổng lồ tràn đầy nghi hoặc. Con ngươi mê man rốt cuộc lóe lên tia sáng kiên định.
“Là nơi này !”
Chính là chỗ này phát ra thanh âm kêu gọi mình, chính là thanh âm này đánh thức mình tỉnh lại không bị tàn sát vô tận chôn vùi, giúp mình biết được suy tư, xác định phương hướng tìm kiếm những thứ đã mất đi…
Hắn chưa bao giờ đi đến nơi này, nhưng cực kỳ khẳng định nơi này chính là địa phương mình muốn tìm.
Hắn tăng nhanh tốc độ, khẩn cấp bay tới bia đá khổng lồ, tựa như một lãng tử lang thang nhiều năm tìm được quê nhà. Trong lòng hắn kích động khó thể diễn tả bằng lời.
"Thiên Giới Bi, đó là Thiên Giới Bi !"
Trữ Mạn Nhi hô to một tiếng, vội vàng bảo Bạch Yểm Ma bám theo sát Vương.
Thiên Giới Bi giống như một thanh Thiên Kiếm từ dưới đất xuyên phá tầng mây, cho dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy được đỉnh cao nhất của bia đá.
Thậm chí cái bóng Thiên Giới Bi còn tráng lệ, hùng vĩ hơn bất kỳ ngọn núi nào, trong khu vực nó dựng đứng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ không bị thời gian, quỹ tích nhật nguyệt giao hòa ảnh hưởng.
Hiện tại là thời điểm hoàng hôn mặt trời ngã về tây, bóng dáng Thiên Giới Bi đúng lúc che kín thân ảnh Ngân Sắc Ma Nhân, cái bóng u ám trải dài ra xa tít tắp, bao trùm cả vùng đất cát vàng vô biên vô hạn.
"Vù vù vù vù vù !”
Một trận bão cát bốc lên cuồn cuộn, giờ phút này Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc.
Gió và cát liên tục xoay vòng hình thành lốc xoáy, đường viền bên ngoài bắt đầu xuất hiện vô số phù văn thần bí.
Dần dần những Đồ Đằng khắc trên Thiên Giới Bi phát sáng rực rỡ, một con yêu thú cổ xưa xuất hiện càng lúc càng lớn. Hình ảnh này khiến cho tinh thần Ngân Sắc Ma Nhân rung động vô cùng, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Nắng chiều dần dần biến mất phía sau đường chân trời, vùng đất hoang vu chỉ còn lại một chút tia sáng đỏ bừng cuối cùng.
Đám mây trên trời trở nên dày đặc hơn, bóng tối lặng yên bao trùm vùng đất hoang vu lạnh lẽo.
Cả khu vực chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Vương và bia ảnh thần bí.
Ánh nắng tàn lụi, Thiên Giới Bi vẫn đứng sừng sững, ngàn năm không đổi.
Cuồng phong lạnh thấu xương thổi quét bốn phương trời, cát vàng bay loạn đập vào mặt đau rát. Trời chiều, bầu trời, đại địa, bia đá tạo thành một bức họa duy mỹ, tráng lệ, thần bí.
Cả khu vực chỉ có một mình Ngân Sắc Ma Nhân dùng ánh mắt kiên định ngó chừng Thiên Giới Bi, trong lòng hắn mơ hồ nhận ra một điều gì đó ...
Hắn vô cùng khẳng định mình đã từng đứng tại vị trí này, ở dưới cái bóng khổng lồ này, hắn đang cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu vẫn là một mảnh mờ mịt, hư vô…
"Rống !"
Bên tai Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét chấn động đất trời.
Thanh âm xuyên qua lỗ tai cơ hồ đục thủng màng nhĩ Ngân Sắc Ma Nhân, điên cuồng đánh sâu vào thế giới tinh thần trong đầu hắn.
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một đường viền quỷ dị, giống như có một đầu sinh vật đứng ở nơi đó, hình ảnh dần dần trở nên chân thật hơn.
Đường viền càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một đầu cuồng thú sống lại trong mắt Ngân Sắc Ma Nhân.
Nó đang di chuyển, chạy như bay về nơi xa, tới một vùng đất xa xăm nào đó.
Hắn có cảm giác nó giống như một đầu cuồng thú được giải thoát gông xiềng, giống như một con ngựa hoang tự do tự tại trên thảo nguyên bát ngát. Khí tức trên người nó cường đại hơn bất kỳ sinh vật nào hắn từng nhìn thấy.
Ngay sau đó là nguy cơ đến gần, đầu cuồng thú lập tức biểu hiện ra phương thức chiến đấu dã man của mình, tất cả động tác tấn công, né tránh, nhảy lên … nối liền gần như bất tận.
Đây là cảm giác thăng hoa, cũng là một loại phương thức chiến đấu hoa lệ nhất mà Ngân Sắc Ma Nhân từng thấy được.
Ngân Sắc Ma Nhân nhớ là mình đã từng tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, tựa như ngày hôm qua, vô cùng khắc sâu…
"Ta tới... ta tới ... đã từng tới nơi này rồi !"
Bỗng nhiên Ngân Sắc Ma Nhân ngẩng đầu gào thét.
Hắn rõ ràng nhớ được mình đã từng nhìn thấy Thiên Giới Bi. Mặc dù đó là tòa Thiên Giới Bi khác, nhưng Bi văn giúp cho hắn nhớ lại cảm giác tương liên đặc thù khi lần đầu tiên đối mặt Thiên Giới Bi ở Tây giới.
Một năm qua hai tay hắn tàn sát dính đầy máu tanh, nhưng Ngân Sắc Ma Nhân vẫn luôn mờ mịt không biết mình là ai, mình sinh ra để làm gì, cần phải đi đâu …
Mà lúc này hắn thấy được Đồ Đằng thú ảnh một lần nữa, hết thảy mộng cảnh đột nhiên bùng cháy, tâm trí trống rỗng bắt đầu dao động kỳ lạ.
Trong đầu hắn vang lên một thanh âm, thanh âm quen thuộc này giúp cho vĩnh viễn không bao giờ quên mất chính mình, hắn tự nói với mình:
"Hướng đông, chính là phương hướng đi tới."
Vì sao phải hướng đông, bởi vì đó là phương hướng đi tới...
Mà vì sao phải đi tới?
Là vì bước lên thần đàn chí cao của lĩnh vực Hồn sủng sư, đó là vị trí mình nằm mộng cũng muốn bước lên...
"Khặc khặc !”
"Khặc khặc khặc !”
Đám Bạch Yểm Ma trịnh trọng dàn hàng ngang ở phía sau Ngân Sắc Ma Nhân, chúng nó lo lắng nhìn Vương tâm tình dao động, trong lòng vừa nghi ngờ vừa có cảm giác bất an.
Bởi vì mười đầu Bạch Yểm Ma lại phát hiện vào lúc này Vương của chúng nó lại rơi lệ, lưu lại một giọt nước mắt màu bạc lấp lánh, đẹp vô ngần.
Vương chỉ nhỏ một giọt lệ, từ trên khuôn mặt cương nghị chảy xuống bỗng nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà mười đầu Bạch Yểm Ma rõ ràng thấy được giọt nước mắt đó.
"Ý, nó ... nó tăng thêm !"
Tiểu mỹ nữ Trữ Mạn Nhi ở đằng sau kinh hãi hô to một tiếng.
Bình dược tề trên tay Trữ Mạn Nhi vốn đã dùng nắp phong kín, nàng chơi đùa với nó hơn mười ngày rồi. Nàng nhớ rõ ràng độ cao mực nước, mặc dù chỉ tăng thêm một giọt, nhưng lúc nãy nàng cũng thấy Bán Ma chảy xuống giọt lệ màu bạc. Đồng thời mực nước bên trong bình cũng cao hơn một chút.
Trữ Mạn Nhi kinh ngạc vạn phần, nhìn thoáng qua Ngân Sắc Ma Nhân không hiểu tại sao tâm tình dao động kịch liệt như thế, rồi lại nhìn bình dược tề trong tay. Chốc lát sau, nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đây... đây... đây là bia khóc?"
Trữ Mạn Nhi lại kêu lên thất thanh một lần nữa.
Trữ Mạn Nhi đã từng nghe truyền thuyết Thiên Giới Bi từ rất lâu rồi.
Đó là tấm bia đá thần bí nhất trên thế giới này, trong bia đá cũng có linh hồn, nghe nói chỉ có sinh vật phù hợp với yêu cầu nào đó mới có thể thấy được hồn ảnh, sau đó nhỏ xuống một giọt nước mắt tương liên.
Văn tự khắc trên Thiên Giới Bi không phải là ngôn ngữ, không thể nào dùng ánh mắt đọc hiểu. Chỉ có linh hồn cộng minh mới được bia hồn Thiên Giới Bi nhận thức.
Tiểu mỹ nữ chu cái miệng nhỏ nhắn, tò mò vuốt ve cái bình nhỏ lấy ra từ không gian giới chỉ của Bán Ma ca ca.
Cái bình này cũng không lớn, đại khái chỉ to bằng ngón cái, bên trong là giọt nước trong suốt hàm chứa một cỗ lực lượng thần bí. Ngay cả nàng cũng không thể nhận ra đây là đồ vật gì.
"Ý, nó phát sáng nè?"
Bỗng nhiên chất lỏng trong bình xuất hiện một tia quang mang mờ nhạt, giống như đang cộng minh với thứ gì đó, ánh sáng lấp láng có quy luật đều đặn ẩn hiện.
"Khặc !”
Bạch Yểm Ma cõng Trữ Mạn Nhi gào lên một tiếng, ánh mắt nó ngó chừng không gian phía trên đầu mình.
Trữ Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện đường chân trời cũng xuất hiện quang mang thần bí, vầng sáng cơ hồ nhất trí với giọt nước trong bình.
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ, vội vàng vỗ đầu Bạch Yểm Ma bảo nó bay lại gần Vương.
Bạch Yểm Ma lại hòa ái, ôn nhu kỳ lạ, tùy ý tiểu cô nương chỉ thị vẫn không lộ vẻ giận dữ chút nào. Nó lập tức gia tốc tiến về phía Vương.
"Bán Ma ca ca, Bán Ma ca ca !"
Trữ Mạn Nhi nhảy xuống, lắc lắc cái bình trước mặt Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngân Sắc Ma Nhân không để ý tới nha đầu này, lẳng lặng nhìn về phía một tấm bia đá khổng lồ tràn đầy nghi hoặc. Con ngươi mê man rốt cuộc lóe lên tia sáng kiên định.
“Là nơi này !”
Chính là chỗ này phát ra thanh âm kêu gọi mình, chính là thanh âm này đánh thức mình tỉnh lại không bị tàn sát vô tận chôn vùi, giúp mình biết được suy tư, xác định phương hướng tìm kiếm những thứ đã mất đi…
Hắn chưa bao giờ đi đến nơi này, nhưng cực kỳ khẳng định nơi này chính là địa phương mình muốn tìm.
Hắn tăng nhanh tốc độ, khẩn cấp bay tới bia đá khổng lồ, tựa như một lãng tử lang thang nhiều năm tìm được quê nhà. Trong lòng hắn kích động khó thể diễn tả bằng lời.
"Thiên Giới Bi, đó là Thiên Giới Bi !"
Trữ Mạn Nhi hô to một tiếng, vội vàng bảo Bạch Yểm Ma bám theo sát Vương.
Thiên Giới Bi giống như một thanh Thiên Kiếm từ dưới đất xuyên phá tầng mây, cho dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy được đỉnh cao nhất của bia đá.
Thậm chí cái bóng Thiên Giới Bi còn tráng lệ, hùng vĩ hơn bất kỳ ngọn núi nào, trong khu vực nó dựng đứng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ không bị thời gian, quỹ tích nhật nguyệt giao hòa ảnh hưởng.
Hiện tại là thời điểm hoàng hôn mặt trời ngã về tây, bóng dáng Thiên Giới Bi đúng lúc che kín thân ảnh Ngân Sắc Ma Nhân, cái bóng u ám trải dài ra xa tít tắp, bao trùm cả vùng đất cát vàng vô biên vô hạn.
"Vù vù vù vù vù !”
Một trận bão cát bốc lên cuồn cuộn, giờ phút này Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc.
Gió và cát liên tục xoay vòng hình thành lốc xoáy, đường viền bên ngoài bắt đầu xuất hiện vô số phù văn thần bí.
Dần dần những Đồ Đằng khắc trên Thiên Giới Bi phát sáng rực rỡ, một con yêu thú cổ xưa xuất hiện càng lúc càng lớn. Hình ảnh này khiến cho tinh thần Ngân Sắc Ma Nhân rung động vô cùng, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Nắng chiều dần dần biến mất phía sau đường chân trời, vùng đất hoang vu chỉ còn lại một chút tia sáng đỏ bừng cuối cùng.
Đám mây trên trời trở nên dày đặc hơn, bóng tối lặng yên bao trùm vùng đất hoang vu lạnh lẽo.
Cả khu vực chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Vương và bia ảnh thần bí.
Ánh nắng tàn lụi, Thiên Giới Bi vẫn đứng sừng sững, ngàn năm không đổi.
Cuồng phong lạnh thấu xương thổi quét bốn phương trời, cát vàng bay loạn đập vào mặt đau rát. Trời chiều, bầu trời, đại địa, bia đá tạo thành một bức họa duy mỹ, tráng lệ, thần bí.
Cả khu vực chỉ có một mình Ngân Sắc Ma Nhân dùng ánh mắt kiên định ngó chừng Thiên Giới Bi, trong lòng hắn mơ hồ nhận ra một điều gì đó ...
Hắn vô cùng khẳng định mình đã từng đứng tại vị trí này, ở dưới cái bóng khổng lồ này, hắn đang cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu vẫn là một mảnh mờ mịt, hư vô…
"Rống !"
Bên tai Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét chấn động đất trời.
Thanh âm xuyên qua lỗ tai cơ hồ đục thủng màng nhĩ Ngân Sắc Ma Nhân, điên cuồng đánh sâu vào thế giới tinh thần trong đầu hắn.
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một đường viền quỷ dị, giống như có một đầu sinh vật đứng ở nơi đó, hình ảnh dần dần trở nên chân thật hơn.
Đường viền càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một đầu cuồng thú sống lại trong mắt Ngân Sắc Ma Nhân.
Nó đang di chuyển, chạy như bay về nơi xa, tới một vùng đất xa xăm nào đó.
Hắn có cảm giác nó giống như một đầu cuồng thú được giải thoát gông xiềng, giống như một con ngựa hoang tự do tự tại trên thảo nguyên bát ngát. Khí tức trên người nó cường đại hơn bất kỳ sinh vật nào hắn từng nhìn thấy.
Ngay sau đó là nguy cơ đến gần, đầu cuồng thú lập tức biểu hiện ra phương thức chiến đấu dã man của mình, tất cả động tác tấn công, né tránh, nhảy lên … nối liền gần như bất tận.
Đây là cảm giác thăng hoa, cũng là một loại phương thức chiến đấu hoa lệ nhất mà Ngân Sắc Ma Nhân từng thấy được.
Ngân Sắc Ma Nhân nhớ là mình đã từng tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, tựa như ngày hôm qua, vô cùng khắc sâu…
"Ta tới... ta tới ... đã từng tới nơi này rồi !"
Bỗng nhiên Ngân Sắc Ma Nhân ngẩng đầu gào thét.
Hắn rõ ràng nhớ được mình đã từng nhìn thấy Thiên Giới Bi. Mặc dù đó là tòa Thiên Giới Bi khác, nhưng Bi văn giúp cho hắn nhớ lại cảm giác tương liên đặc thù khi lần đầu tiên đối mặt Thiên Giới Bi ở Tây giới.
Một năm qua hai tay hắn tàn sát dính đầy máu tanh, nhưng Ngân Sắc Ma Nhân vẫn luôn mờ mịt không biết mình là ai, mình sinh ra để làm gì, cần phải đi đâu …
Mà lúc này hắn thấy được Đồ Đằng thú ảnh một lần nữa, hết thảy mộng cảnh đột nhiên bùng cháy, tâm trí trống rỗng bắt đầu dao động kỳ lạ.
Trong đầu hắn vang lên một thanh âm, thanh âm quen thuộc này giúp cho vĩnh viễn không bao giờ quên mất chính mình, hắn tự nói với mình:
"Hướng đông, chính là phương hướng đi tới."
Vì sao phải hướng đông, bởi vì đó là phương hướng đi tới...
Mà vì sao phải đi tới?
Là vì bước lên thần đàn chí cao của lĩnh vực Hồn sủng sư, đó là vị trí mình nằm mộng cũng muốn bước lên...
"Khặc khặc !”
"Khặc khặc khặc !”
Đám Bạch Yểm Ma trịnh trọng dàn hàng ngang ở phía sau Ngân Sắc Ma Nhân, chúng nó lo lắng nhìn Vương tâm tình dao động, trong lòng vừa nghi ngờ vừa có cảm giác bất an.
Bởi vì mười đầu Bạch Yểm Ma lại phát hiện vào lúc này Vương của chúng nó lại rơi lệ, lưu lại một giọt nước mắt màu bạc lấp lánh, đẹp vô ngần.
Vương chỉ nhỏ một giọt lệ, từ trên khuôn mặt cương nghị chảy xuống bỗng nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà mười đầu Bạch Yểm Ma rõ ràng thấy được giọt nước mắt đó.
"Ý, nó ... nó tăng thêm !"
Tiểu mỹ nữ Trữ Mạn Nhi ở đằng sau kinh hãi hô to một tiếng.
Bình dược tề trên tay Trữ Mạn Nhi vốn đã dùng nắp phong kín, nàng chơi đùa với nó hơn mười ngày rồi. Nàng nhớ rõ ràng độ cao mực nước, mặc dù chỉ tăng thêm một giọt, nhưng lúc nãy nàng cũng thấy Bán Ma chảy xuống giọt lệ màu bạc. Đồng thời mực nước bên trong bình cũng cao hơn một chút.
Trữ Mạn Nhi kinh ngạc vạn phần, nhìn thoáng qua Ngân Sắc Ma Nhân không hiểu tại sao tâm tình dao động kịch liệt như thế, rồi lại nhìn bình dược tề trong tay. Chốc lát sau, nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đây... đây... đây là bia khóc?"
Trữ Mạn Nhi lại kêu lên thất thanh một lần nữa.
Trữ Mạn Nhi đã từng nghe truyền thuyết Thiên Giới Bi từ rất lâu rồi.
Đó là tấm bia đá thần bí nhất trên thế giới này, trong bia đá cũng có linh hồn, nghe nói chỉ có sinh vật phù hợp với yêu cầu nào đó mới có thể thấy được hồn ảnh, sau đó nhỏ xuống một giọt nước mắt tương liên.
Văn tự khắc trên Thiên Giới Bi không phải là ngôn ngữ, không thể nào dùng ánh mắt đọc hiểu. Chỉ có linh hồn cộng minh mới được bia hồn Thiên Giới Bi nhận thức.
/1793
|