"Phược Phong Linh, Hải Giác Ma Đằng đế hoàng giao cho ngươi, dùng kỹ năng Phong hệ quản chặt nó."
Sở Mộ nói với Thánh sủng Phược Phong Linh.
Dực hệ và Trùng hệ không có bao nhiêu ưu thế khi đối kháng Thực Vật giới Hồn sủng, thậm chí Thánh quang cũng mất đi vài phần tác dụng. Chỉ có Thánh sủng Phược Phong Linh có lợi thế thân thể nhỏ bé và tốc độ linh hoạt, cho dù không thắng vẫn có thể trì hoãn chút ít thời gian.
"Mính Tiên Điểu, Quỷ Đế giao cho ngươi, kéo nó lên không trung chiến đấu. Đừng cho nó có cơ hội đánh lén chúng ta."
Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
Sở Mộ hiển nhiên có ưu thế của mình, nhân loại nắm giữ nghề nghiệp Hồn sủng sư cũng không phải nói chơi, năng lực lãnh đạo và chỉ huy chiến đấu không cần bàn cãi. Chỉ có Hồn sủng sư mới hiểu rõ ưu điểm và khuyết của các loại Hồn sủng, từ đó cho ra phương án tác chiến thích hợp nhất.
Về phần Tai Chu Đế không cần phải lo, Huyền Chân Chập đã sớm khóa định con quỷ nhện này rồi.
Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh chiến đấu vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng tới trận chiến xông phá Vong Giới môn sau này.
Theo như Sở Mộ suy đoán, Huyền Chân Chập có khả năng đánh bại Tai Chu Đế lớn nhất, bởi vì Huyền Chân Chập phòng ngự cực cao, bách độc bất xâm, năng lực cận chiến siêu việt Hồn sủng đồng cấp. Tai Chu Đế có lực công kích mạnh mẽ, độc tính quỷ dị, năng lực chạy trốn tuyệt đối là nhất lưu. Nhưng tất cả đặc điểm đó đều bị Huyền Chân Chập khắc chế gắt gao, nếu không có lực lượng bên ngoài can thiệp, Huyền Chân Chập nhất định có thể giết chết Tai Chu Đế.
Trọng yếu nhất chính là trận chiến giữa Sở Mộ và Ti Dạ Chiến Hoàng.
Trên thực tế, Sở Mộ vẫn còn mơ hồ về thực lực của mình sau khi Bán Ma hóa. Hắn bây giờ chỉ biết đại khái mình tiến hành Bán Ma hóa nhất định là mạnh hơn thời điểm chiến đấu với Thiên Thính, nhưng không biết đến tột cùng mạnh bao nhiêu. Vì thế, hắn lấy trận chiến với Ti Dạ Chiến Hoàng để kiểm tra lực lượng của mình đã đạt tới cảnh giới nào.
"An bài xong xuôi, chiến đấu thôi !"
Sở Mộ hô to một tiếng, chờ đợi đám đầu lĩnh đột kích sẽ lâm vào bị động. Hắn dẫn theo ba đại Thánh sủng đánh tới địch nhân đã được phân phối, triển khai trận quyết chiến này liên quan đến Thiên Hạ Cảnh an nguy.
Tốc độ Mính Tiên Điểu nhanh nhất, Sở Mộ vừa mới nhảy ra ngoài, nó đã phát động công kích về phía Quỷ Đế.
Kiểm Phổ quỷ đế vung bốn cái Cốt nhận quét ngang một đường, bốn đạo tử vong Liêm trảo lập tức bắn tới trận doanh Thánh sủng.
"Ầm ầm ầm !"
Tiên quang bạo liệt, Quỷ khí dâng trào, trận đại chiến lấy đợt va chạm giữa Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Kiểm Phổ quỷ đế bộc phát chính thức mở màn.
Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong thi triển bất kỳ một cái kỹ năng nào cũng gây ra ảnh hưởng tới vài dặm, một kích toàn lực dư sức càn quét phương viên mấy chục dặm.
Dựa theo Sở Mộ phân phó lúc trước, Thánh sủng Mính Tiên Điểu dẫn đầu chọc giận Kiếm Phổ quỷ đế, sau đó dẫn dụ nó lên không trung chiến đấu.
Lông vũ trên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu phân hoá ra Vũ mang bộc phát ánh sáng chói mắt, từng đạo từng đạo công kích tựa như sao băng rơi xuống bao trùm cả khu vực lớn. Trong phạm vi hai mươi dặm, mỗi đạo Vũ mang lần lượt nổ tung cách nhau chừng mười thước.
Thân ảnh Kiếm Phổ quỷ đế phiêu hốt bất định, mỗi khi có một đoàn Vũ mang bắn tới, thân thể Kiếm Phổ quỷ đế sẽ lập tức tan rã biến thành khói xanh trôi dạt trong không gian. Tất cả Vũ mang đều trực tiếp xuyên thấu không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Quỷ hệ sinh vật có thể phi hành, nhưng chiến đấu trên không trung khẳng định không bằng Dực hệ Hồn sủng.
Nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng buông thả lĩnh vực hắc ám trợ giúp Kiếm Phổ quỷ đế rất lớn, tất cả phương diện thuộc tính đều tăng trưởng trên diện rộng. Kiếm Phổ quỷ đế căn bản không cần sợ hãi Thánh sủng Mính Tiên Điểu, thậm chí Kiếm Phổ quỷ đế bộc phát chiến ý mãnh liệt, nó muốn dùng hành động hung ác nhất, thô bạo nhất tiêu diệt Thánh sủng, trả thù việc bị phong ấn hàng trăm năm. Khí thế của nó không có cuồng dã, khát máu như Thẩm Huyết lang đế, nhưng lại nhiều hơn mấy phần gian trá và tàn nhẫn.
Tám cái chân Tai Chu Đế sắc bén dị thường, đây chính là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó, mỗi một lần quét ngang đều trảm phá không gian, xé rách đại địa kéo dài thẳng tắp mấy dặm. Hơn nữa, tám cái chân luân phiên hoạt động nên tần số công kích cực nhanh, chiến đấu chỉ mới bắt đầu nhưng khu vực chung quanh Trấn Yêu Bi đã bị con quỷ nhện này tàn phá không còn hình dạng gì nữa.
Huyền Chân Chập lựa chọn phương án phòng ngự, thân thể nó đột nhiên trầm xuống, khải giáp trên người xuất hiện một tầng kim quang thật dày, bóng loáng. Đây là hình thái phong ngự tuyệt đối của Thánh sủng Huyền Chân Chập, mặc kệ bao nhiêu công kích đánh tới vẫn không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng.
Tai Chu Đế dốc toàn lực công kích cũng vô dụng, thường thường chỉ có thể lưu lại trên khải giáp Huyền Chân Chập một vài dấu vết mờ mờ. Sau khi công kích chấm dứt, khải giáp sẽ lập tức lóe lên kim quang khôi phục như cũ.
Ngay lúc này, Huyền Chân Chập động.
Lân vảy trên người nó đột ngột dựng lên như mũi giáo, hàn quang bắn ra bốn phía sắc bén kinh người. Khí thế uy nghiêm ùng ùng bộc phát…
Đúng như Sở Mộ dự đoán, thời điểm Huyền Chân Chập an tĩnh vững như bàn thạch, không gì phá nổi, tùy ý địch nhân công kích vẫn lù lù bất động. Một khi quyết định tấn công, Huyền Chân Chập bộc phát lực lượng không kém gì Thú hệ đế hoàng đỉnh phong.
“Ầm !”
Thánh sủng Huyền Chân Chập dùng thân thể của mình làm vũ khí, trực tiếp tông thẳng vào Tai Chu Đế, đánh văng đối phương ra xa tít tắp.
Đây cũng là một con Hồn sủng hiếu chiến, tính về đơn thể công kích mạnh hơn Thánh sủng Mính Tiên Điểu vài phần, lại chiếm ưu thế về phòng ngự và tố chất thân thể. Vì thế nó không hề kiêng kị cận thân tác chiến.
Phương thức chiến đấu này là nguyên thủy nhất trong lĩnh vực Hồn sủng, cũng là loại hình cuồng bạo, dã man nhất. Sở Mộ âm thầm than thở không dứt, trong lòng sinh ra khát vọng Chiến Dã của mình cũng có ngày đạt tới cảnh giới này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng ý thức được trận doanh Thánh sủng đã phát giác sự hiện hữu của nó, vốn là có dự định phục kích dưới lòng đất chờ đợi thời cơ đánh lén Thánh sủng. Nhưng cuối cùng nó đành phải từ bỏ ý niệm này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng chỉ có thể đánh lén Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh, còn cái loại Trùng hệ Hồn sủng phòng ngự biến thái giống như Huyền Chân Chập chính là khắc tinh của nó. Cho dù đứng yên một chỗ cho Hải Giác Ma Đằng đế hoàng đánh nửa ngày cũng chưa chắc phá nổi lân giáp trên người nó.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã sớm đề phòng Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, vừa mới chiến đấu đã bay lên trời cao ngàn thước, xúc tua của Hải Giác Ma Đằng đế hoàng vô lực vươn tới.
Về phần Nguyên Tố giới Hồn sủng - Phược Phong Linh chiếm ưu thế tốc độ nhanh nhẹn và linh hoạt, mặc kệ Hải Giác Ma Đằng đế hoàng thi triển bao nhiêu công kích cũng chưa chắc đánh trung nó. Hơn nữa, Phược Phong Linh đã ngưng tụ ra trăm đạo Phong Liêm hoàng kim che chăn xung quanh thân thể mình, chỉ cần Hải Giác Ma Đằng đế hoàng dám thò đầu ra khỏi mặt đất sẽ lập tức ăn hết cả đống Liêm đao kinh khủng này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng an bài rất nhiều rễ cây và dây leo dưới lòng đất, đại địa Bất Hủ thành trở thành nước biển hỗ trợ nó tùy ý di động, hoàn toàn không có một chút lực cản. Thân thể của nó lộ ra bên ngoài chỉ là một góc băng sơn, mỗi lần buông thả kỹ năng Đằng hệ đều cuốn lên Thổ lãng ngập trời, khói bụi tung bay cuồn cuộn che kín thiên địa.
Thánh sủng Phược Phong Linh lơ lửng ở giữa không trung, nó không thể bay quá cao, nếu không Hải Giác Ma Đằng đế hoàng sẽ dễ dàng né tránh kỹ năng Phong hệ. Nhưng cũng không thể tiến lại quá gần, như vậy sẽ rất nguy hiểm, vì thế Phược Phong Linh vẫn luôn duy trì khoảng cách cố định với Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, vừa có thể tiến công vừa tiện lợi né tránh, xem như ở trạng thái bất bại.
Phược Phong Linh không ngừng xuyên qua Đằng Lâm (rừng dây leo), dựa vào kỹ năng Phong hệ cường đại chém đứt đống rễ cây cản đường, Phong Liêm hoàng kim điên cuồng trảm phá bản thể Hải Giác Ma Đằng. Trong lúc nhất thời, cả hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong giao chiến kịch liệt, nhấc lên một mảng lớn bụi mù hỗn độn.
Trên thực tế, Thánh sủng Phược Phong Linh và Hải Giác Ma Đằng đế hoàng chiến đấu chính là so sánh tiêu hao lẫn nhau, song phương rất khó phân thắng bại trong khoảng thời gian ngắn. Hoặc là Phược Phong Linh hao hết tinh thần lực không có cách nào ngăn cản Đằng Lâm khổng lồ vây khốn, hoặc là Hải Giác Ma Đằng đế hoàng thể lực không đủ, không thể nào tiếp tục phân hoá dây leo giam hãm đối phương, cuối cùng mới bị Phược Phong Linh giết chết.
Ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh phân ra ba mặt chiến trường khác nhau, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có năng lượng bạo tạc, làn sóng xung kích thổi quét khắp Bất Hủ thành.
Lấy vị trí Trấn Yêu Bi làm trung tâm, năng lượng loạn lưu tạo thành hiệu quả cực kỳ khủng bố, trong phương viên hàng trăm dặm biến thành phế tích triệt để, không còn một gốc cây, ngọn cỏ nào nguyên vẹn. Dõi mắt từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy hố to, hố nhỏ, vết nứt chằng chịt như lưới nhện. Cảnh tượng đúng là kinh tâm động phách, uy áp đáng sợ khiến cho người người kinh hãi không nói nên lời.
Thế nhưng, không quản ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh chiến đấu kịch liệt như thế nào, năng lượng bạo tạc tàn phá Bất Hủ thành ra sao. Sở Mộ vẫn đứng ở trung tâm hồ nước, ánh mắt ngó chừng Hắc Ám thống trị giả - Ti Dạ Chiến Hoàng.
Ti Dạ Chiến Hoàng cũng đang nhìn chằm chằm Sở Mộ, có lẽ nó đã cảm giác được trong người gã nhân loại này ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ cường đại, cường đại đến mức làm cho nó cảm thấy kiêng kị.
Ti Dạ Chiến Hoàng còn chưa đạt tới cảnh giới vô địch đế hoàng, nhưng cũng đã tiếp cận trình độ này. Trên thế giới này vốn không có bao nhiêu sinh vật khiến cho Ti Dạ Chiến Hoàng kiêng kị.
Vì thế Thống trị giả thật sự kinh ngạc, không biết tại sao trên người một gã Hồn sủng sư lại tản mát ra khí tức kinh khủng như thế.
"Cho dù là Hồn Hoàng cũng khó lòng chống đỡ tinh thần uy áp của Ti Dạ Chiến Hoàng.”
Sở Mộ đứng trên mặt nước Đảo Ảnh Tuyền, cho nên mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của hắn. Bọn họ thậm chí hiểu được nguyên nhân tại sao Ti Dạ Chiến Hoàng còn chưa xuất thủ, đó là vì khí thế phát ra từ người thanh niên này không hề thua kém, song phương đang ở trạng thái giằng co lẫn nhau.
Trên thế giới này có bao nhiêu người đủ sức so đấu hồn niệm với Ti Dạ Chiến Hoàng?
Vì sao người thanh niên kia không chút sợ hãi, thậm chí ánh mắt hắn đang lộ rõ khát vọng chiến đấu.
Rốt cuộc Hắc Ám thống trị giả - Ti Dạ Chiến Hoàng không thể kiềm nén được nữa.
Bất kể gã nhân loại kia có lực lượng chống lại nó hay không, Ti Dạ Chiến Hoàng cũng sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết hắn. Trong ý thức của nó, trên đời này còn chưa có sinh vật nào đủ sức khiêu chiến chúa tể hắc ám, lúc trước nhân loại muốn phong ấn nó cũng phải điều động vô số cường giả, trả một cái giá rất đắt mới đem nó nhốt vào trong Bất Hủ thành.
Nó, Ti Dạ Chiến Hoàng, chính là chúa tể hắc ám, là tồn tại độc nhất vô nhị, là tối cường.
Đây là chúa tể cao ngạo, không có sinh vật nào được phép khiêu khích uy nghiêm của nó.
Hắc ám tựa như một cái áo choàng che khuất bầu trời, thân ảnh Ti Dạ Chiến Hoàng chậm rãi biến mất ở trong thế giới tối đen, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán.
Đám Hồn Hoàng thông qua Đảo Ảnh Tuyền quan sát trận chiến lập tức sốt ruột, cặp mắt không ngừng đảo quanh hi vọng có thể nhìn thấy tung tích Ti Dạ Chiến Hoàng.
"Nó… nó … ở trên đầu Sở Thần !"
Một gã Hồn Hoàng bỗng nhiên hét lớn, thần sắc hoảng sợ chỉ tay vào một bóng đen mơ mơ hồ hồ ở vị trí chính giữa Đảo Ảnh Tuyền.
Thật ra đó chỉ là hai tròng mắt của Ti Dạ Chiến Hoàng, thân ảnh nó cùng với tấm áo choàng hắc ám hoàn toàn dung nhập vào nhau không thể nào phân biệt nổi. Còn Sở Mộ trong mắt nó chỉ là một chiếc lá khô giữa biển khơi.
Cái bóng chẳng qua là hư không, nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng khống chế lĩnh vực hắc ám phủ xuống đỉnh đầu Sở Mộ lại là sự thật. Tất cả mọi người có cảm giác tràn ngập uy áp, giống như là Ti Dạ Chiến Hoàng đang muốn xông phá không gian cấm chế của Đảo Ảnh Tuyền nhảy sang bên này vậy.
"Đứa nhỏ này !"
Nguyên lão nhìn thấy một màn kinh khủng này, tâm tình thoáng cái cực kỳ căng thẳng.
Thực lực Ti Dạ Chiến Hoàng mạnh hơn nguyên lão vài phần, một người thanh niên lấy cái gì để thoát khỏi kỹ năng hắc ám do nó thi triển?
Tất cả mọi người cảm thấy rét lạnh tâm can, đồng thời cũng tiếc hận vì Sở Thần hi sinh quá sớm.
Duy chỉ có Băng Lam khẽ nhíu mày, lẳng lặng nhìn Sở Mộ không nói một lời.
Tử Vong đấu bồng (áo choàng) phủ xuống, ánh mắt Sở Mộ vẫn tĩnh lặng như nước, tựa như không nhận thấy tử thần đang ở trên đầu mình.
Ánh mắt hắn bắt đầu bốc cháy linh hồn ma diễm, ngọn lửa màu trắng bạc tà dị chậm rãi xuất hiện bao trùm thân thể hắn.
Toàn thân Sở Mộ biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt đã hóa thành Ma nhân thiêu đốt linh hồn ma diễm, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc trắng tương tự thủy ngân.
Ma ảnh tà dị hoàn toàn đối lập với một Sở Mộ kiên cường trước kia.
Vào lúc này, tất cả Hồn Hoàng bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ dị.
Sở Mộ cười, một nụ cười kiêu ngạo đến cùng cực.
Hắn đang cười nhạo một chiêu mà Ti Dạ Chiến Hoàng tự cho là đánh lén cao minh kia.
Cho dù là Quỷ hệ, Ám hệ, Yêu Linh hệ … không có chủng tộc nào chí tà chí yêu bằng Dị hệ Yểm Ma tộc.
Mà Bán Ma lại là tồn tại biến dị mạnh nhất của Yểm Ma nhất tộc, trong tay nó nắm giữ lực lượng hủy diệt cường đại nhất, các loại kỹ năng quỷ dị nhất, thần bí nhất lĩnh vực Hồn sủng.
Bởi vì nó là tồn tại chí tà, cho nên nó phải trả giá rất đắt. Một khi tiến vào hình thái Bán Ma thì tính mạng, linh hồn, trí nhớ, … hết thảy mọi thứ đều bị linh hồn ma diễm thiêu đốt sạch sẽ. Để rồi trong người nó chỉ còn lại bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất.
Nhưng mà hiệu quả mặt trái đó không thể làm cho nhân loại sợ hãi, nếu như có cơ hội nhận lấy lực lượng Bán Ma, bọn họ chắc chắn sẽ nhảy vào không chút do dự.
Lúc này linh hồn ma diễm đã bao trùm toàn thân Sở Mộ, hắn nhếch miệng cười tà chờ đợi Hắc Ám thống trị giả phủ xuống.
Hắc Dạ đấu bồng bao phủ không gian rất lớn, cũng không ai biết sau khi lọt vào tấm áo choàng hắc ám kia sẽ gặp vận rủi như thế nào.
Ngay khi Ti Dạ Chiến Hoàng thi triển kỹ năng Ám hệ sắp sửa chộp lấy, ma diễm trên người Sở Mộ bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sau đó thân hình hắn biến thành tro tàn, hoàn toàn mất đi tung tích.
Chốc lát sau, trên tấm áo choàng hắc ám xuất hiện một đoàn ma diễm yêu dị nhàn nhạt.
Đồng thời ở vị trí cách đó không xa, Sở Mộ hoàn thành Thác Vị Ma ảnh xuất hiện ở trên đỉnh đầu Ti Dạ Chiến Hoàng.
"Tà Trảm !"
Bàn tay Sở Mộ khép lại biến thành Tà Trảo trực tiếp chém xuống.
Nhất thời một vết chém xuyên phá không gian bay xuống thẳng tắp, trên đường đi vẫn còn lưu lại linh hồn ma diễm tà dị.
Uy lực Tà Trảm cường đại hơn Dực Trảm của Thánh sủng Mính Tiên Điểu gấp đôi, ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
"Xẹt !"
Hắc Ám đấu bồng bị Tà Trảm chém đứt làm hai mảnh, linh hồn ma diễm men theo không gian tan vỡ nhanh chóng lan tràn ra bốn phía Lĩnh vực hắc ám thoáng cái giảm xuống, lực lượng Dị hệ bao trùm không gian.
Đây chỉ là một cái kỹ năng công kích bình thường nhưng lại bộc phát uy lực đủ để chấn kinh Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong. Ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh không nhịn được tạm thời đình chỉ chiến đấu, quay đầu nhìn thoáng qua bên này.
Đám Thánh sủng đã biết trong người Sở Mộ có một con ma quỷ, có thể giao cho Sở Mộ lực lượng vô cùng vô tận. Vì vậy chúng nó không hề ngạc nhiên khi Sở Mộ có thể đối kháng chính diện Ti Dạ Chiến Hoàng.
Sở Mộ nói với Thánh sủng Phược Phong Linh.
Dực hệ và Trùng hệ không có bao nhiêu ưu thế khi đối kháng Thực Vật giới Hồn sủng, thậm chí Thánh quang cũng mất đi vài phần tác dụng. Chỉ có Thánh sủng Phược Phong Linh có lợi thế thân thể nhỏ bé và tốc độ linh hoạt, cho dù không thắng vẫn có thể trì hoãn chút ít thời gian.
"Mính Tiên Điểu, Quỷ Đế giao cho ngươi, kéo nó lên không trung chiến đấu. Đừng cho nó có cơ hội đánh lén chúng ta."
Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
Sở Mộ hiển nhiên có ưu thế của mình, nhân loại nắm giữ nghề nghiệp Hồn sủng sư cũng không phải nói chơi, năng lực lãnh đạo và chỉ huy chiến đấu không cần bàn cãi. Chỉ có Hồn sủng sư mới hiểu rõ ưu điểm và khuyết của các loại Hồn sủng, từ đó cho ra phương án tác chiến thích hợp nhất.
Về phần Tai Chu Đế không cần phải lo, Huyền Chân Chập đã sớm khóa định con quỷ nhện này rồi.
Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh chiến đấu vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng tới trận chiến xông phá Vong Giới môn sau này.
Theo như Sở Mộ suy đoán, Huyền Chân Chập có khả năng đánh bại Tai Chu Đế lớn nhất, bởi vì Huyền Chân Chập phòng ngự cực cao, bách độc bất xâm, năng lực cận chiến siêu việt Hồn sủng đồng cấp. Tai Chu Đế có lực công kích mạnh mẽ, độc tính quỷ dị, năng lực chạy trốn tuyệt đối là nhất lưu. Nhưng tất cả đặc điểm đó đều bị Huyền Chân Chập khắc chế gắt gao, nếu không có lực lượng bên ngoài can thiệp, Huyền Chân Chập nhất định có thể giết chết Tai Chu Đế.
Trọng yếu nhất chính là trận chiến giữa Sở Mộ và Ti Dạ Chiến Hoàng.
Trên thực tế, Sở Mộ vẫn còn mơ hồ về thực lực của mình sau khi Bán Ma hóa. Hắn bây giờ chỉ biết đại khái mình tiến hành Bán Ma hóa nhất định là mạnh hơn thời điểm chiến đấu với Thiên Thính, nhưng không biết đến tột cùng mạnh bao nhiêu. Vì thế, hắn lấy trận chiến với Ti Dạ Chiến Hoàng để kiểm tra lực lượng của mình đã đạt tới cảnh giới nào.
"An bài xong xuôi, chiến đấu thôi !"
Sở Mộ hô to một tiếng, chờ đợi đám đầu lĩnh đột kích sẽ lâm vào bị động. Hắn dẫn theo ba đại Thánh sủng đánh tới địch nhân đã được phân phối, triển khai trận quyết chiến này liên quan đến Thiên Hạ Cảnh an nguy.
Tốc độ Mính Tiên Điểu nhanh nhất, Sở Mộ vừa mới nhảy ra ngoài, nó đã phát động công kích về phía Quỷ Đế.
Kiểm Phổ quỷ đế vung bốn cái Cốt nhận quét ngang một đường, bốn đạo tử vong Liêm trảo lập tức bắn tới trận doanh Thánh sủng.
"Ầm ầm ầm !"
Tiên quang bạo liệt, Quỷ khí dâng trào, trận đại chiến lấy đợt va chạm giữa Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Kiểm Phổ quỷ đế bộc phát chính thức mở màn.
Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong thi triển bất kỳ một cái kỹ năng nào cũng gây ra ảnh hưởng tới vài dặm, một kích toàn lực dư sức càn quét phương viên mấy chục dặm.
Dựa theo Sở Mộ phân phó lúc trước, Thánh sủng Mính Tiên Điểu dẫn đầu chọc giận Kiếm Phổ quỷ đế, sau đó dẫn dụ nó lên không trung chiến đấu.
Lông vũ trên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu phân hoá ra Vũ mang bộc phát ánh sáng chói mắt, từng đạo từng đạo công kích tựa như sao băng rơi xuống bao trùm cả khu vực lớn. Trong phạm vi hai mươi dặm, mỗi đạo Vũ mang lần lượt nổ tung cách nhau chừng mười thước.
Thân ảnh Kiếm Phổ quỷ đế phiêu hốt bất định, mỗi khi có một đoàn Vũ mang bắn tới, thân thể Kiếm Phổ quỷ đế sẽ lập tức tan rã biến thành khói xanh trôi dạt trong không gian. Tất cả Vũ mang đều trực tiếp xuyên thấu không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Quỷ hệ sinh vật có thể phi hành, nhưng chiến đấu trên không trung khẳng định không bằng Dực hệ Hồn sủng.
Nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng buông thả lĩnh vực hắc ám trợ giúp Kiếm Phổ quỷ đế rất lớn, tất cả phương diện thuộc tính đều tăng trưởng trên diện rộng. Kiếm Phổ quỷ đế căn bản không cần sợ hãi Thánh sủng Mính Tiên Điểu, thậm chí Kiếm Phổ quỷ đế bộc phát chiến ý mãnh liệt, nó muốn dùng hành động hung ác nhất, thô bạo nhất tiêu diệt Thánh sủng, trả thù việc bị phong ấn hàng trăm năm. Khí thế của nó không có cuồng dã, khát máu như Thẩm Huyết lang đế, nhưng lại nhiều hơn mấy phần gian trá và tàn nhẫn.
Tám cái chân Tai Chu Đế sắc bén dị thường, đây chính là thủ đoạn công kích chủ yếu của nó, mỗi một lần quét ngang đều trảm phá không gian, xé rách đại địa kéo dài thẳng tắp mấy dặm. Hơn nữa, tám cái chân luân phiên hoạt động nên tần số công kích cực nhanh, chiến đấu chỉ mới bắt đầu nhưng khu vực chung quanh Trấn Yêu Bi đã bị con quỷ nhện này tàn phá không còn hình dạng gì nữa.
Huyền Chân Chập lựa chọn phương án phòng ngự, thân thể nó đột nhiên trầm xuống, khải giáp trên người xuất hiện một tầng kim quang thật dày, bóng loáng. Đây là hình thái phong ngự tuyệt đối của Thánh sủng Huyền Chân Chập, mặc kệ bao nhiêu công kích đánh tới vẫn không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng.
Tai Chu Đế dốc toàn lực công kích cũng vô dụng, thường thường chỉ có thể lưu lại trên khải giáp Huyền Chân Chập một vài dấu vết mờ mờ. Sau khi công kích chấm dứt, khải giáp sẽ lập tức lóe lên kim quang khôi phục như cũ.
Ngay lúc này, Huyền Chân Chập động.
Lân vảy trên người nó đột ngột dựng lên như mũi giáo, hàn quang bắn ra bốn phía sắc bén kinh người. Khí thế uy nghiêm ùng ùng bộc phát…
Đúng như Sở Mộ dự đoán, thời điểm Huyền Chân Chập an tĩnh vững như bàn thạch, không gì phá nổi, tùy ý địch nhân công kích vẫn lù lù bất động. Một khi quyết định tấn công, Huyền Chân Chập bộc phát lực lượng không kém gì Thú hệ đế hoàng đỉnh phong.
“Ầm !”
Thánh sủng Huyền Chân Chập dùng thân thể của mình làm vũ khí, trực tiếp tông thẳng vào Tai Chu Đế, đánh văng đối phương ra xa tít tắp.
Đây cũng là một con Hồn sủng hiếu chiến, tính về đơn thể công kích mạnh hơn Thánh sủng Mính Tiên Điểu vài phần, lại chiếm ưu thế về phòng ngự và tố chất thân thể. Vì thế nó không hề kiêng kị cận thân tác chiến.
Phương thức chiến đấu này là nguyên thủy nhất trong lĩnh vực Hồn sủng, cũng là loại hình cuồng bạo, dã man nhất. Sở Mộ âm thầm than thở không dứt, trong lòng sinh ra khát vọng Chiến Dã của mình cũng có ngày đạt tới cảnh giới này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng ý thức được trận doanh Thánh sủng đã phát giác sự hiện hữu của nó, vốn là có dự định phục kích dưới lòng đất chờ đợi thời cơ đánh lén Thánh sủng. Nhưng cuối cùng nó đành phải từ bỏ ý niệm này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng chỉ có thể đánh lén Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh, còn cái loại Trùng hệ Hồn sủng phòng ngự biến thái giống như Huyền Chân Chập chính là khắc tinh của nó. Cho dù đứng yên một chỗ cho Hải Giác Ma Đằng đế hoàng đánh nửa ngày cũng chưa chắc phá nổi lân giáp trên người nó.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã sớm đề phòng Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, vừa mới chiến đấu đã bay lên trời cao ngàn thước, xúc tua của Hải Giác Ma Đằng đế hoàng vô lực vươn tới.
Về phần Nguyên Tố giới Hồn sủng - Phược Phong Linh chiếm ưu thế tốc độ nhanh nhẹn và linh hoạt, mặc kệ Hải Giác Ma Đằng đế hoàng thi triển bao nhiêu công kích cũng chưa chắc đánh trung nó. Hơn nữa, Phược Phong Linh đã ngưng tụ ra trăm đạo Phong Liêm hoàng kim che chăn xung quanh thân thể mình, chỉ cần Hải Giác Ma Đằng đế hoàng dám thò đầu ra khỏi mặt đất sẽ lập tức ăn hết cả đống Liêm đao kinh khủng này.
Hải Giác Ma Đằng đế hoàng an bài rất nhiều rễ cây và dây leo dưới lòng đất, đại địa Bất Hủ thành trở thành nước biển hỗ trợ nó tùy ý di động, hoàn toàn không có một chút lực cản. Thân thể của nó lộ ra bên ngoài chỉ là một góc băng sơn, mỗi lần buông thả kỹ năng Đằng hệ đều cuốn lên Thổ lãng ngập trời, khói bụi tung bay cuồn cuộn che kín thiên địa.
Thánh sủng Phược Phong Linh lơ lửng ở giữa không trung, nó không thể bay quá cao, nếu không Hải Giác Ma Đằng đế hoàng sẽ dễ dàng né tránh kỹ năng Phong hệ. Nhưng cũng không thể tiến lại quá gần, như vậy sẽ rất nguy hiểm, vì thế Phược Phong Linh vẫn luôn duy trì khoảng cách cố định với Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, vừa có thể tiến công vừa tiện lợi né tránh, xem như ở trạng thái bất bại.
Phược Phong Linh không ngừng xuyên qua Đằng Lâm (rừng dây leo), dựa vào kỹ năng Phong hệ cường đại chém đứt đống rễ cây cản đường, Phong Liêm hoàng kim điên cuồng trảm phá bản thể Hải Giác Ma Đằng. Trong lúc nhất thời, cả hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong giao chiến kịch liệt, nhấc lên một mảng lớn bụi mù hỗn độn.
Trên thực tế, Thánh sủng Phược Phong Linh và Hải Giác Ma Đằng đế hoàng chiến đấu chính là so sánh tiêu hao lẫn nhau, song phương rất khó phân thắng bại trong khoảng thời gian ngắn. Hoặc là Phược Phong Linh hao hết tinh thần lực không có cách nào ngăn cản Đằng Lâm khổng lồ vây khốn, hoặc là Hải Giác Ma Đằng đế hoàng thể lực không đủ, không thể nào tiếp tục phân hoá dây leo giam hãm đối phương, cuối cùng mới bị Phược Phong Linh giết chết.
Ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh phân ra ba mặt chiến trường khác nhau, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có năng lượng bạo tạc, làn sóng xung kích thổi quét khắp Bất Hủ thành.
Lấy vị trí Trấn Yêu Bi làm trung tâm, năng lượng loạn lưu tạo thành hiệu quả cực kỳ khủng bố, trong phương viên hàng trăm dặm biến thành phế tích triệt để, không còn một gốc cây, ngọn cỏ nào nguyên vẹn. Dõi mắt từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy hố to, hố nhỏ, vết nứt chằng chịt như lưới nhện. Cảnh tượng đúng là kinh tâm động phách, uy áp đáng sợ khiến cho người người kinh hãi không nói nên lời.
Thế nhưng, không quản ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh chiến đấu kịch liệt như thế nào, năng lượng bạo tạc tàn phá Bất Hủ thành ra sao. Sở Mộ vẫn đứng ở trung tâm hồ nước, ánh mắt ngó chừng Hắc Ám thống trị giả - Ti Dạ Chiến Hoàng.
Ti Dạ Chiến Hoàng cũng đang nhìn chằm chằm Sở Mộ, có lẽ nó đã cảm giác được trong người gã nhân loại này ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ cường đại, cường đại đến mức làm cho nó cảm thấy kiêng kị.
Ti Dạ Chiến Hoàng còn chưa đạt tới cảnh giới vô địch đế hoàng, nhưng cũng đã tiếp cận trình độ này. Trên thế giới này vốn không có bao nhiêu sinh vật khiến cho Ti Dạ Chiến Hoàng kiêng kị.
Vì thế Thống trị giả thật sự kinh ngạc, không biết tại sao trên người một gã Hồn sủng sư lại tản mát ra khí tức kinh khủng như thế.
"Cho dù là Hồn Hoàng cũng khó lòng chống đỡ tinh thần uy áp của Ti Dạ Chiến Hoàng.”
Sở Mộ đứng trên mặt nước Đảo Ảnh Tuyền, cho nên mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của hắn. Bọn họ thậm chí hiểu được nguyên nhân tại sao Ti Dạ Chiến Hoàng còn chưa xuất thủ, đó là vì khí thế phát ra từ người thanh niên này không hề thua kém, song phương đang ở trạng thái giằng co lẫn nhau.
Trên thế giới này có bao nhiêu người đủ sức so đấu hồn niệm với Ti Dạ Chiến Hoàng?
Vì sao người thanh niên kia không chút sợ hãi, thậm chí ánh mắt hắn đang lộ rõ khát vọng chiến đấu.
Rốt cuộc Hắc Ám thống trị giả - Ti Dạ Chiến Hoàng không thể kiềm nén được nữa.
Bất kể gã nhân loại kia có lực lượng chống lại nó hay không, Ti Dạ Chiến Hoàng cũng sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết hắn. Trong ý thức của nó, trên đời này còn chưa có sinh vật nào đủ sức khiêu chiến chúa tể hắc ám, lúc trước nhân loại muốn phong ấn nó cũng phải điều động vô số cường giả, trả một cái giá rất đắt mới đem nó nhốt vào trong Bất Hủ thành.
Nó, Ti Dạ Chiến Hoàng, chính là chúa tể hắc ám, là tồn tại độc nhất vô nhị, là tối cường.
Đây là chúa tể cao ngạo, không có sinh vật nào được phép khiêu khích uy nghiêm của nó.
Hắc ám tựa như một cái áo choàng che khuất bầu trời, thân ảnh Ti Dạ Chiến Hoàng chậm rãi biến mất ở trong thế giới tối đen, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn tiêu tán.
Đám Hồn Hoàng thông qua Đảo Ảnh Tuyền quan sát trận chiến lập tức sốt ruột, cặp mắt không ngừng đảo quanh hi vọng có thể nhìn thấy tung tích Ti Dạ Chiến Hoàng.
"Nó… nó … ở trên đầu Sở Thần !"
Một gã Hồn Hoàng bỗng nhiên hét lớn, thần sắc hoảng sợ chỉ tay vào một bóng đen mơ mơ hồ hồ ở vị trí chính giữa Đảo Ảnh Tuyền.
Thật ra đó chỉ là hai tròng mắt của Ti Dạ Chiến Hoàng, thân ảnh nó cùng với tấm áo choàng hắc ám hoàn toàn dung nhập vào nhau không thể nào phân biệt nổi. Còn Sở Mộ trong mắt nó chỉ là một chiếc lá khô giữa biển khơi.
Cái bóng chẳng qua là hư không, nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng khống chế lĩnh vực hắc ám phủ xuống đỉnh đầu Sở Mộ lại là sự thật. Tất cả mọi người có cảm giác tràn ngập uy áp, giống như là Ti Dạ Chiến Hoàng đang muốn xông phá không gian cấm chế của Đảo Ảnh Tuyền nhảy sang bên này vậy.
"Đứa nhỏ này !"
Nguyên lão nhìn thấy một màn kinh khủng này, tâm tình thoáng cái cực kỳ căng thẳng.
Thực lực Ti Dạ Chiến Hoàng mạnh hơn nguyên lão vài phần, một người thanh niên lấy cái gì để thoát khỏi kỹ năng hắc ám do nó thi triển?
Tất cả mọi người cảm thấy rét lạnh tâm can, đồng thời cũng tiếc hận vì Sở Thần hi sinh quá sớm.
Duy chỉ có Băng Lam khẽ nhíu mày, lẳng lặng nhìn Sở Mộ không nói một lời.
Tử Vong đấu bồng (áo choàng) phủ xuống, ánh mắt Sở Mộ vẫn tĩnh lặng như nước, tựa như không nhận thấy tử thần đang ở trên đầu mình.
Ánh mắt hắn bắt đầu bốc cháy linh hồn ma diễm, ngọn lửa màu trắng bạc tà dị chậm rãi xuất hiện bao trùm thân thể hắn.
Toàn thân Sở Mộ biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt đã hóa thành Ma nhân thiêu đốt linh hồn ma diễm, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc trắng tương tự thủy ngân.
Ma ảnh tà dị hoàn toàn đối lập với một Sở Mộ kiên cường trước kia.
Vào lúc này, tất cả Hồn Hoàng bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ dị.
Sở Mộ cười, một nụ cười kiêu ngạo đến cùng cực.
Hắn đang cười nhạo một chiêu mà Ti Dạ Chiến Hoàng tự cho là đánh lén cao minh kia.
Cho dù là Quỷ hệ, Ám hệ, Yêu Linh hệ … không có chủng tộc nào chí tà chí yêu bằng Dị hệ Yểm Ma tộc.
Mà Bán Ma lại là tồn tại biến dị mạnh nhất của Yểm Ma nhất tộc, trong tay nó nắm giữ lực lượng hủy diệt cường đại nhất, các loại kỹ năng quỷ dị nhất, thần bí nhất lĩnh vực Hồn sủng.
Bởi vì nó là tồn tại chí tà, cho nên nó phải trả giá rất đắt. Một khi tiến vào hình thái Bán Ma thì tính mạng, linh hồn, trí nhớ, … hết thảy mọi thứ đều bị linh hồn ma diễm thiêu đốt sạch sẽ. Để rồi trong người nó chỉ còn lại bản năng chiến đấu nguyên thủy nhất.
Nhưng mà hiệu quả mặt trái đó không thể làm cho nhân loại sợ hãi, nếu như có cơ hội nhận lấy lực lượng Bán Ma, bọn họ chắc chắn sẽ nhảy vào không chút do dự.
Lúc này linh hồn ma diễm đã bao trùm toàn thân Sở Mộ, hắn nhếch miệng cười tà chờ đợi Hắc Ám thống trị giả phủ xuống.
Hắc Dạ đấu bồng bao phủ không gian rất lớn, cũng không ai biết sau khi lọt vào tấm áo choàng hắc ám kia sẽ gặp vận rủi như thế nào.
Ngay khi Ti Dạ Chiến Hoàng thi triển kỹ năng Ám hệ sắp sửa chộp lấy, ma diễm trên người Sở Mộ bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sau đó thân hình hắn biến thành tro tàn, hoàn toàn mất đi tung tích.
Chốc lát sau, trên tấm áo choàng hắc ám xuất hiện một đoàn ma diễm yêu dị nhàn nhạt.
Đồng thời ở vị trí cách đó không xa, Sở Mộ hoàn thành Thác Vị Ma ảnh xuất hiện ở trên đỉnh đầu Ti Dạ Chiến Hoàng.
"Tà Trảm !"
Bàn tay Sở Mộ khép lại biến thành Tà Trảo trực tiếp chém xuống.
Nhất thời một vết chém xuyên phá không gian bay xuống thẳng tắp, trên đường đi vẫn còn lưu lại linh hồn ma diễm tà dị.
Uy lực Tà Trảm cường đại hơn Dực Trảm của Thánh sủng Mính Tiên Điểu gấp đôi, ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
"Xẹt !"
Hắc Ám đấu bồng bị Tà Trảm chém đứt làm hai mảnh, linh hồn ma diễm men theo không gian tan vỡ nhanh chóng lan tràn ra bốn phía Lĩnh vực hắc ám thoáng cái giảm xuống, lực lượng Dị hệ bao trùm không gian.
Đây chỉ là một cái kỹ năng công kích bình thường nhưng lại bộc phát uy lực đủ để chấn kinh Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong. Ba đại Thánh sủng và ba đại đầu lĩnh không nhịn được tạm thời đình chỉ chiến đấu, quay đầu nhìn thoáng qua bên này.
Đám Thánh sủng đã biết trong người Sở Mộ có một con ma quỷ, có thể giao cho Sở Mộ lực lượng vô cùng vô tận. Vì vậy chúng nó không hề ngạc nhiên khi Sở Mộ có thể đối kháng chính diện Ti Dạ Chiến Hoàng.
/1793
|