Ti Dạ là một loại lực lượng thần bí, bất kỳ sinh linh nào lọt vào trong đó sẽ ngửi thấy mùi vị tử vong.
Ti Dạ Chiến Hoàng muốn nắm hết quyền khống chế Bất Hủ thành, bao gồm cả trường không rộng lớn.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn ra xa chỉ thấy được vô tận hắc ám.
Hắc ám Thống trị giả còn chưa tới nhưng mùi vị chết chóc đã tràn ngập không gian. Đây là lần đầu tiên Sở Mộ cảm nhận được sự đáng sợ của Ám hệ Hồn sủng.
"Thiếu chủ, không đi nữa, các ngươi tự đào mồ cho mình là vừa rồi đó !"
Ly lão nhi buồn bực hét lớn. Bởi vì ở nơi này chỉ có một mình lão tận mắt chứng kiến Ti Dạ Chiến Hoàng cường đại đến mức nào.
Sở Mộ hiển nhiên không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi tiểu Chập Long vào trong không gian Hồn sủng rồi báo hiệu cho Thánh sủng Mính Tiên Điểu bay đến đón mình.
Sau khi đáp xuống lưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu, Sở Mộ lấy ra một bình dược tề chữa thương bôi loạn lên vết thương trên người Mính Tiên Điểu.
Thẩm Huyết lang đế đánh một trảo xé rách gần nửa bụng Thánh sủng Mính Tiên Điểu, vết thương hẹp dài cộng thêm hiệu quả Huyết Liệt khiến cho miệng vết thương không thể nào khép lại, máu tươi từ nãy đến giờ vẫn tuôn ra ào ạt. Nếu không kịp thời sử dụng dược tề trị liệu nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ Mính Tiên Điểu, thậm chí là mất đi năng lực hành động.
Dược tề là do hắn cướp đoạt mới có, mặc dù đẳng cấp không cao nhưng được cái số lượng rất nhiều. Sở Mộ không chút khách khí vừa bôi vừa đổ cả đống dược tề chữa thương lên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu. Bởi vì Mính Tiên Điểu cấp bậc quá cao, dược tề dành cho trung đẳng đế hoàng rất khó phát huy hiệu quả chữa trị đối với nó, nhất định phải lấy số lượng bù vào.
Dược tề liên tiếp đổ xuống, cần bôi thì bôi, cần uống thì uống … một lát sau, rốt cuộc vết thương trên người Mính Tiên Điểu ngừng chảy máu.
Sở Mộ tạm thời thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Nhưng đập vào mắt của hắn chỉ là vô tận hắc ám, cảnh tượng này khiến cho Sở Mộ da đầu tê dại, thần hồn chao đảo. Tốc độ Ti Dạ Chiến Hoàng di chuyển không nhanh, nhưng lực lượng hắc ám quá mức cường đại. Trên đường nó bay tới, thời gian chưa tới một phút đã tạo thành lĩnh vực bao trùm phương viên vài trăm dặm.
"Tinh !”
Lúc này Thánh sủng Phược Phong Linh cũng hạ xuống lưng Mính Tiên Điểu, phất tay phóng ra một luồng gió hoàng kim gia trì lên hai cánh Mính Tiên Điểu.
Nhờ có kỹ năng Phong hệ hỗ trợ, tốc độ Mính Tiên Điểu lập tức tăng nhanh một mảng lớn, thân hình nó biến thành một đạo Tiên quang sáng chói lao về nơi xa.
"Ngàn vạn lần không nên bị cuốn vào trong bóng tối, tốc độ sẽ giảm xuống nghiêm trọng."
Ly lão nhi không quên nhắc nhở một câu.
Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ cũng có kỹ năng Ti Dạ cấp tám, nhưng mà so sánh với hắc ám Thống trị giả yếu hơn mấy ngàn lần, thậm chí bên trong lĩnh vực hắc ám còn có không ít hiệu quả đặc thù.
"Phược Phong Linh, dùng kỹ năng Phong hệ đẩy lùi hắc ám.”
Sở Mộ bây giờ đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi, trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi đối với không gian hắc ám. Đến ngày hôm nay, Sở Mộ coi như đã thấy được thế nào là lĩnh vực Ti Dạ chân chính.
Thánh sủng Phược Phong Linh niệm Phong hệ chú ngữ, sau đó phất tay một cái huyễn hóa ra mấy trăm đạo Phong Liêm hoàng kim.
Thánh sủng Phong Liêm buông thả kỹ năng trên diện rộng, mỗi một đạo Phong Liêm dài trăm thước trôi nổi ở giữa không trung, hắc ám trong phương viên mười dặm hoàn toàn biến mất.
"Tinh !"
Thánh sủng Phược Phong Linh phát ra một tiếng ngân vang, mấy trăm đạo Phong Liêm hoàng kim đồng loạt bắn thẳng ra xa. Lực lượng Thánh quang chói lòa lập tức xua tan bóng tối.
Thánh quang đẩy lùi hắc ám, nhờ đó Sở Mộ có thể thấy được thân ảnh Tai Chu Đế và Quỷ hệ đầu lĩnh ẩn mình trong đó. Hai con đầu lĩnh này diện mạo dữ tợn, hình thù xấu xí, tản mát ra lệ khí lạnh lẽo kinh người. Ánh mắt chúng nó nhìn tới tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hai con Thánh sủng.
Nhưng mà, bất kể Phong Liêm hoàng kim phá khai bao nhiêu hắc ám, Sở Mộ thi triển Dị Đồng vẫn không thể nhìn thấy bộ dạng chân thật của Ti Dạ Chiến Hoàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mấy trăm đạo Phong Liêm biến mất vào trong bóng tối dày đặc. Chốc lát sau, lĩnh vực Ti Dạ từ từ bổ khuyết khu vực bị tàn phá, trên thực tế phạm vi Thánh quang phá vỡ giống như là đầu kim đâm vào thân trâu mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Chẳng biết tại sao, tốc độ phi hành của Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã tăng lên gấp đôi rồi, nhưng Sở Mộ vẫn luôn có cảm giác đêm tối chậm rãi lan tới gần. Hắn không biết được đây là sợ hãi quá mức sinh ra ảo giác, hay là Ti Dạ Chiến Hoàng có thể đẩy nhanh tốc độ hắc ám thôn phệ.
Con quỷ này cũng quá tà môn rồi.
Phược Phong Linh liên tục buông thả kỹ năng Phong hệ công kích không gian hắc ám, tinh thần lực và thể lực của nó tiêu hao rất nhanh. Phong Bạo hoàng kim xâm nhập vào trong bóng tối chẳng khác gì ánh nến trong bão giông.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, khoảng cách song phương càng lúc càng xa, bóng tối dần dần mờ nhạt, Sở Mộ cũng bình tĩnh trở lại
Thế nhưng, cho dù đã trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, nhưng Sở Mộ vẫn tuôn ra mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
Sau lưng hắn là nội thành Bất Hủ thành bị lĩnh vực Ti Dạ chiếm cứ, Sở Mộ lại một lần nữa cảm thấy thực lực của mình quá mức nhỏ bé, hoàn toàn không có tư cách nhúng tay vào trong chiến đấu cấp bậc này. Hắn không biết sau khi mình Bán Ma hóa sẽ có thể kiên trì được bao lâu, dù sao lĩnh vực Ti Dạ cũng làm cho tinh thần hắn sinh ra cảm giác kiêng kị rất lớn, hoặc có thể nói là hắn bị ám ảnh, sợ bị vùi thân vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Cuối cùng đã thoát khỏi Ti Dạ Chiến Hoàng truy kích, Thánh sủng Mính Tiên Điểu cũng không dám dừng lại, tiếp tục phi hành trên bầu trời Bất Hủ thành thêm vài canh giờ, sau đó bay lên trời cao vạn thước mới có cảm giác an toàn.
Ở độ cao này, Sở Mộ có thể thu hết cảnh tượng Bất Hủ thành vào trong tầm mắt.
Chẳng qua là Sở Mộ phát hiện Bất Hủ thành đã bị hủ khí bao phủ, mây đen che kín hết thảy vật thể.
Lúc trước tiến vào Bất Hủ thành chỉ cảm thấy tầm nhìn tương đối mông lung, hô hấp có vài phần khó khăn, gấp rút. Nhưng đứng trên độ cao vạn thước, Sở Mộ mới nhìn thấy hết quang cảnh Bất Hủ thành, thì ra tòa thành này vốn bị hủ khí bao bọc.
"Nghệ !”
Thánh sủng Mính Tiên Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh, trong miệng phun ra một đoàn Vân khí từ từ khuếch tán ra bốn phía.
Vân khí thành hình, dần dần đông lại, Mính Tiên Điểu hạ xuống đứng trên đám mây, thở ra một hơi mỏi mệt.
Trong quá trình chạy trốn, Thánh sủng Phược Phong Linh cơ hồ không có đình chỉ buông thả kỹ năng, tiêu hao thể lực phi thường kinh khủng. Lúc này đã tạm thời an toàn, nó cũng nằm trên người Mính Tiên Điểu tranh thủ nghỉ ngơi.
Sở Mộ không nói một lời, từ từ đặt chân lên đám mây trắng xóa.
Bất kể như thế nào, cuối cùng đã giải quyết xong một con Hồn sủng cấp đầu lĩnh, đây là chuyện đáng ăn mừng. Nhức đầu chính là thực lực Ti Dạ Chiến Hoàng quá mức cường đại, nếu như không thể thức tỉnh Thánh sủng Chưởng Thự Cơ, Đế Thánh Hoa hoặc là Vạn Triêu Thú, trận chiến này căn bản không cần đánh đấm nữa rồi.
Thiếu nữ trốn tránh nhất định mai phục không ít cao thủ tại khu vực Trấn Yêu Bi Vạn Triêu Thú và Đế Thánh Hoa, muốn thức tỉnh chúng nó đã khó giờ càng thêm khó.
"Thiếu chủ, thời gian trì hoãn càng lâu, sinh vật cấp đầu lĩnh thoát khốn càng nhiều. Tình hình Bất Hủ thành hiện tại đã nguy cấp lắm rồi, Ti Dạ Chiến Hoàng là thủ lĩnh cao nhất của trận doanh sinh vật bị phong ấn, hai con đầu lĩnh Tai Chu Đế và Quỷ Đế là hai đại chiến tướng, tổng cộng đã có ba con trùm xuất hiện. Đây là tối thiểu, xui xẻo hơn một chút thì bên trong Bất Hủ thành còn có một, hai con đầu lĩnh ẩn thân.”
Ly lão nhi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Sở Mộ khẽ gật đầu, coi như là đồng ý thuyết pháp của Ly lão nhi.
Nếu như Bất Hủ thành còn có đầu lĩnh khác nhất định sẽ đi theo Ti Dạ Chiến Hoàng truy sát Thánh sủng, cho nên xác suất trong thành chỉ tồn tại ba con đầu lĩnh tương đối lớn. Dĩ nhiên, bảo thủ đoán chừng hẳn là bốn con, từ đó có thể thấy được trận doanh đầu lĩnh lớn mạnh cỡ nào.
Trong khi đó, bên phía hắn chỉ có hai con Thánh sủng. Thực lực song phương chênh lệch quá xa rồi.
"Không thể tiếp tục kéo dài thời gian, phải tìm cách thức tỉnh thêm một, hai con Thánh sủng. Thiếu chủ, lần này không liều mạng không được."
Ly lão nhi nói.
Sở Mộ cũng hiểu đạo lý này, khả năng thức tỉnh toàn bộ Thất Đồ Thánh Sủng vốn không cao, trong số bảy vị dũng sĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ một phần ba là tốt lắm rồi.
Sở Mộ một thân một mình, thực lực lại có hạn, trong thời gian ngắn làm sao chạy tới Trấn Yêu Bi ở các khu vực khác nhau? Hắn có thể thức tỉnh hai con Thánh sủng đã là chuyện đáng ăn mừng rồi, phần còn lại đành phải cầu nguyện cho các vị dũng sĩ.
Trong vòng mấy ngày sắp tới, tất cả dũng sĩ sẽ chạy tới Trấn Yêu Bi do mình đảm nhiệm, có thể bình loạn Bất Hủ thành hay không chính là chờ đợi quãng thời gian ngắn ngủi này.
Kế tiếp Sở Mộ và hai đại Thánh sủng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, một phương diện nghỉ ngơi lấy lại sức, ngoài ra sẽ âm thầm chờ đợi Thánh sủng khác xuất hiện. Tất cả mọi người tích tụ lực lượng chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến đỉnh cấp.
Trận doanh Thánh sủng chắc chắn sẽ bộc phát một trận ác chiến với trận doanh đầu lĩnh, khi đó Sở Mộ không thể bảo tồn thực lực. Hắn phải kiên trì gia nhập vào trận doanh Thánh sủng, gia tăng lực lượng lên đến mức lớn nhất.
Tốt nhất là bên phía Thánh sủng chiếm cứ ưu thế, nếu Sở Mộ gia nhập rồi thực lực song phương vẫn ngang nhau chẳng phải là lưỡng bại câu thương hay sao?
Ti Dạ Chiến Hoàng muốn nắm hết quyền khống chế Bất Hủ thành, bao gồm cả trường không rộng lớn.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn ra xa chỉ thấy được vô tận hắc ám.
Hắc ám Thống trị giả còn chưa tới nhưng mùi vị chết chóc đã tràn ngập không gian. Đây là lần đầu tiên Sở Mộ cảm nhận được sự đáng sợ của Ám hệ Hồn sủng.
"Thiếu chủ, không đi nữa, các ngươi tự đào mồ cho mình là vừa rồi đó !"
Ly lão nhi buồn bực hét lớn. Bởi vì ở nơi này chỉ có một mình lão tận mắt chứng kiến Ti Dạ Chiến Hoàng cường đại đến mức nào.
Sở Mộ hiển nhiên không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi tiểu Chập Long vào trong không gian Hồn sủng rồi báo hiệu cho Thánh sủng Mính Tiên Điểu bay đến đón mình.
Sau khi đáp xuống lưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu, Sở Mộ lấy ra một bình dược tề chữa thương bôi loạn lên vết thương trên người Mính Tiên Điểu.
Thẩm Huyết lang đế đánh một trảo xé rách gần nửa bụng Thánh sủng Mính Tiên Điểu, vết thương hẹp dài cộng thêm hiệu quả Huyết Liệt khiến cho miệng vết thương không thể nào khép lại, máu tươi từ nãy đến giờ vẫn tuôn ra ào ạt. Nếu không kịp thời sử dụng dược tề trị liệu nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ Mính Tiên Điểu, thậm chí là mất đi năng lực hành động.
Dược tề là do hắn cướp đoạt mới có, mặc dù đẳng cấp không cao nhưng được cái số lượng rất nhiều. Sở Mộ không chút khách khí vừa bôi vừa đổ cả đống dược tề chữa thương lên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu. Bởi vì Mính Tiên Điểu cấp bậc quá cao, dược tề dành cho trung đẳng đế hoàng rất khó phát huy hiệu quả chữa trị đối với nó, nhất định phải lấy số lượng bù vào.
Dược tề liên tiếp đổ xuống, cần bôi thì bôi, cần uống thì uống … một lát sau, rốt cuộc vết thương trên người Mính Tiên Điểu ngừng chảy máu.
Sở Mộ tạm thời thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau.
Nhưng đập vào mắt của hắn chỉ là vô tận hắc ám, cảnh tượng này khiến cho Sở Mộ da đầu tê dại, thần hồn chao đảo. Tốc độ Ti Dạ Chiến Hoàng di chuyển không nhanh, nhưng lực lượng hắc ám quá mức cường đại. Trên đường nó bay tới, thời gian chưa tới một phút đã tạo thành lĩnh vực bao trùm phương viên vài trăm dặm.
"Tinh !”
Lúc này Thánh sủng Phược Phong Linh cũng hạ xuống lưng Mính Tiên Điểu, phất tay phóng ra một luồng gió hoàng kim gia trì lên hai cánh Mính Tiên Điểu.
Nhờ có kỹ năng Phong hệ hỗ trợ, tốc độ Mính Tiên Điểu lập tức tăng nhanh một mảng lớn, thân hình nó biến thành một đạo Tiên quang sáng chói lao về nơi xa.
"Ngàn vạn lần không nên bị cuốn vào trong bóng tối, tốc độ sẽ giảm xuống nghiêm trọng."
Ly lão nhi không quên nhắc nhở một câu.
Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ cũng có kỹ năng Ti Dạ cấp tám, nhưng mà so sánh với hắc ám Thống trị giả yếu hơn mấy ngàn lần, thậm chí bên trong lĩnh vực hắc ám còn có không ít hiệu quả đặc thù.
"Phược Phong Linh, dùng kỹ năng Phong hệ đẩy lùi hắc ám.”
Sở Mộ bây giờ đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi, trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi đối với không gian hắc ám. Đến ngày hôm nay, Sở Mộ coi như đã thấy được thế nào là lĩnh vực Ti Dạ chân chính.
Thánh sủng Phược Phong Linh niệm Phong hệ chú ngữ, sau đó phất tay một cái huyễn hóa ra mấy trăm đạo Phong Liêm hoàng kim.
Thánh sủng Phong Liêm buông thả kỹ năng trên diện rộng, mỗi một đạo Phong Liêm dài trăm thước trôi nổi ở giữa không trung, hắc ám trong phương viên mười dặm hoàn toàn biến mất.
"Tinh !"
Thánh sủng Phược Phong Linh phát ra một tiếng ngân vang, mấy trăm đạo Phong Liêm hoàng kim đồng loạt bắn thẳng ra xa. Lực lượng Thánh quang chói lòa lập tức xua tan bóng tối.
Thánh quang đẩy lùi hắc ám, nhờ đó Sở Mộ có thể thấy được thân ảnh Tai Chu Đế và Quỷ hệ đầu lĩnh ẩn mình trong đó. Hai con đầu lĩnh này diện mạo dữ tợn, hình thù xấu xí, tản mát ra lệ khí lạnh lẽo kinh người. Ánh mắt chúng nó nhìn tới tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hai con Thánh sủng.
Nhưng mà, bất kể Phong Liêm hoàng kim phá khai bao nhiêu hắc ám, Sở Mộ thi triển Dị Đồng vẫn không thể nhìn thấy bộ dạng chân thật của Ti Dạ Chiến Hoàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mấy trăm đạo Phong Liêm biến mất vào trong bóng tối dày đặc. Chốc lát sau, lĩnh vực Ti Dạ từ từ bổ khuyết khu vực bị tàn phá, trên thực tế phạm vi Thánh quang phá vỡ giống như là đầu kim đâm vào thân trâu mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Chẳng biết tại sao, tốc độ phi hành của Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã tăng lên gấp đôi rồi, nhưng Sở Mộ vẫn luôn có cảm giác đêm tối chậm rãi lan tới gần. Hắn không biết được đây là sợ hãi quá mức sinh ra ảo giác, hay là Ti Dạ Chiến Hoàng có thể đẩy nhanh tốc độ hắc ám thôn phệ.
Con quỷ này cũng quá tà môn rồi.
Phược Phong Linh liên tục buông thả kỹ năng Phong hệ công kích không gian hắc ám, tinh thần lực và thể lực của nó tiêu hao rất nhanh. Phong Bạo hoàng kim xâm nhập vào trong bóng tối chẳng khác gì ánh nến trong bão giông.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, khoảng cách song phương càng lúc càng xa, bóng tối dần dần mờ nhạt, Sở Mộ cũng bình tĩnh trở lại
Thế nhưng, cho dù đã trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, nhưng Sở Mộ vẫn tuôn ra mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
Sau lưng hắn là nội thành Bất Hủ thành bị lĩnh vực Ti Dạ chiếm cứ, Sở Mộ lại một lần nữa cảm thấy thực lực của mình quá mức nhỏ bé, hoàn toàn không có tư cách nhúng tay vào trong chiến đấu cấp bậc này. Hắn không biết sau khi mình Bán Ma hóa sẽ có thể kiên trì được bao lâu, dù sao lĩnh vực Ti Dạ cũng làm cho tinh thần hắn sinh ra cảm giác kiêng kị rất lớn, hoặc có thể nói là hắn bị ám ảnh, sợ bị vùi thân vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Cuối cùng đã thoát khỏi Ti Dạ Chiến Hoàng truy kích, Thánh sủng Mính Tiên Điểu cũng không dám dừng lại, tiếp tục phi hành trên bầu trời Bất Hủ thành thêm vài canh giờ, sau đó bay lên trời cao vạn thước mới có cảm giác an toàn.
Ở độ cao này, Sở Mộ có thể thu hết cảnh tượng Bất Hủ thành vào trong tầm mắt.
Chẳng qua là Sở Mộ phát hiện Bất Hủ thành đã bị hủ khí bao phủ, mây đen che kín hết thảy vật thể.
Lúc trước tiến vào Bất Hủ thành chỉ cảm thấy tầm nhìn tương đối mông lung, hô hấp có vài phần khó khăn, gấp rút. Nhưng đứng trên độ cao vạn thước, Sở Mộ mới nhìn thấy hết quang cảnh Bất Hủ thành, thì ra tòa thành này vốn bị hủ khí bao bọc.
"Nghệ !”
Thánh sủng Mính Tiên Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh, trong miệng phun ra một đoàn Vân khí từ từ khuếch tán ra bốn phía.
Vân khí thành hình, dần dần đông lại, Mính Tiên Điểu hạ xuống đứng trên đám mây, thở ra một hơi mỏi mệt.
Trong quá trình chạy trốn, Thánh sủng Phược Phong Linh cơ hồ không có đình chỉ buông thả kỹ năng, tiêu hao thể lực phi thường kinh khủng. Lúc này đã tạm thời an toàn, nó cũng nằm trên người Mính Tiên Điểu tranh thủ nghỉ ngơi.
Sở Mộ không nói một lời, từ từ đặt chân lên đám mây trắng xóa.
Bất kể như thế nào, cuối cùng đã giải quyết xong một con Hồn sủng cấp đầu lĩnh, đây là chuyện đáng ăn mừng. Nhức đầu chính là thực lực Ti Dạ Chiến Hoàng quá mức cường đại, nếu như không thể thức tỉnh Thánh sủng Chưởng Thự Cơ, Đế Thánh Hoa hoặc là Vạn Triêu Thú, trận chiến này căn bản không cần đánh đấm nữa rồi.
Thiếu nữ trốn tránh nhất định mai phục không ít cao thủ tại khu vực Trấn Yêu Bi Vạn Triêu Thú và Đế Thánh Hoa, muốn thức tỉnh chúng nó đã khó giờ càng thêm khó.
"Thiếu chủ, thời gian trì hoãn càng lâu, sinh vật cấp đầu lĩnh thoát khốn càng nhiều. Tình hình Bất Hủ thành hiện tại đã nguy cấp lắm rồi, Ti Dạ Chiến Hoàng là thủ lĩnh cao nhất của trận doanh sinh vật bị phong ấn, hai con đầu lĩnh Tai Chu Đế và Quỷ Đế là hai đại chiến tướng, tổng cộng đã có ba con trùm xuất hiện. Đây là tối thiểu, xui xẻo hơn một chút thì bên trong Bất Hủ thành còn có một, hai con đầu lĩnh ẩn thân.”
Ly lão nhi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Sở Mộ khẽ gật đầu, coi như là đồng ý thuyết pháp của Ly lão nhi.
Nếu như Bất Hủ thành còn có đầu lĩnh khác nhất định sẽ đi theo Ti Dạ Chiến Hoàng truy sát Thánh sủng, cho nên xác suất trong thành chỉ tồn tại ba con đầu lĩnh tương đối lớn. Dĩ nhiên, bảo thủ đoán chừng hẳn là bốn con, từ đó có thể thấy được trận doanh đầu lĩnh lớn mạnh cỡ nào.
Trong khi đó, bên phía hắn chỉ có hai con Thánh sủng. Thực lực song phương chênh lệch quá xa rồi.
"Không thể tiếp tục kéo dài thời gian, phải tìm cách thức tỉnh thêm một, hai con Thánh sủng. Thiếu chủ, lần này không liều mạng không được."
Ly lão nhi nói.
Sở Mộ cũng hiểu đạo lý này, khả năng thức tỉnh toàn bộ Thất Đồ Thánh Sủng vốn không cao, trong số bảy vị dũng sĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ một phần ba là tốt lắm rồi.
Sở Mộ một thân một mình, thực lực lại có hạn, trong thời gian ngắn làm sao chạy tới Trấn Yêu Bi ở các khu vực khác nhau? Hắn có thể thức tỉnh hai con Thánh sủng đã là chuyện đáng ăn mừng rồi, phần còn lại đành phải cầu nguyện cho các vị dũng sĩ.
Trong vòng mấy ngày sắp tới, tất cả dũng sĩ sẽ chạy tới Trấn Yêu Bi do mình đảm nhiệm, có thể bình loạn Bất Hủ thành hay không chính là chờ đợi quãng thời gian ngắn ngủi này.
Kế tiếp Sở Mộ và hai đại Thánh sủng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, một phương diện nghỉ ngơi lấy lại sức, ngoài ra sẽ âm thầm chờ đợi Thánh sủng khác xuất hiện. Tất cả mọi người tích tụ lực lượng chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến đỉnh cấp.
Trận doanh Thánh sủng chắc chắn sẽ bộc phát một trận ác chiến với trận doanh đầu lĩnh, khi đó Sở Mộ không thể bảo tồn thực lực. Hắn phải kiên trì gia nhập vào trận doanh Thánh sủng, gia tăng lực lượng lên đến mức lớn nhất.
Tốt nhất là bên phía Thánh sủng chiếm cứ ưu thế, nếu Sở Mộ gia nhập rồi thực lực song phương vẫn ngang nhau chẳng phải là lưỡng bại câu thương hay sao?
/1793
|