"Thì ra là nữ nhi, nếu không ngại thì ta đây xin phép ước định một cái. Hi vọng rước được nàng về làm lâu cho nhi tử của ta. Ha ha ha !”
Một vị Hồn Hoàng lưu lãng tên là Quan Khánh cười lên thật to, thanh âm hắn tràn đầy khí thế hào hùng.
Đoạn Dịch đã đi khá xa rồi, nhưng nghe được Quan Khánh nói câu kia liền quay đầu lại nói:
"Nếu chúng ta có thể gặp mặt lần nữa, ta sẽ thừa nhận nhi tử của kẻ lang thang như ngươi làm con rể tương lai."
Nói xong, Đoạn Dịch phất tay chào mọi người, tăng tốc đuổi theo Hàn Kim Lăng.
Không bao lâu sau, Đoạn Dịch và Hồn sủng hóa thành tia sáng phóng thẳng vào trong Bất Hủ thành.
Những người khác cũng đang trầm mặc.
Không phải là bọn họ không hiểu được lần này hung hiểm khó lường, cũng không phải là bọn họ không hiểu được còn có rất nhiều Hồn Hoàng nguyện ý thay thế vị trí của mình.
Bảy người bọn họ xung phong không phải vì vinh quang và phần thưởng, nguyên nhân chủ yếu là vì bên trong Thiên Hạ thành có rất nhiều người đang cần bọn họ dùng tính mạng bảo vệ.
Bất Hủ thành rung động ngày thứ mười bảy.
Tại một địa phương sâu trong Bất Hủ thành.
Sở Mộ phát hiện đám quái vật trong Bất Hủ thành thường xuyên tranh đấu lẫn nhau, sinh vật thủ giới chém giết sinh vật bị phong ấn phi thường kịch liệt. Thế nhưng, không khí táo bạo dần dần trở nên an tĩnh.
Tòa thành Bất Hủ yên tĩnh dị thường.
Nhưng mà Sở Mộ biết rõ Bất Hủ thành an tĩnh không có nghĩa là bạo loạn đã bị áp chế.
Mà đây là dấu hiệu tĩnh lặng trước khi giông bão ngập trời đổ xuống.
Bất Thủ thành yên lặng như thế chứng minh rằng trong thành đã xuất hiện siêu cấp đầu lĩnh có thực lực trấn trụ tuyệt đại đa số sinh vật bạo loạn.
Không thể nghi ngờ chút nào, ít nhất ở thời điểm hiện tại, bên trong Bất Hủ thành đã xuất hiện một con Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Đây là sinh vật cường đại ngoài khả năng dự liệu của hắn, nó là đại hiểu cho ngọn lửa hung tàn có thể thiêu rụi Bất Hủ thành bất kỳ lúc nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, càng lúc càng có nhiều sinh vật thoát khốn, chúng nó lập tức bị đại đầu lĩnh áp chế, nghiêm cấm chế không cho chúng nó phát sinh nội đấu. Đại đa số sinh vật phong ấn bắt đầu tích lũy lực lượng, chúng nó chuẩn bị triển khai xung kích Vong Giới môn.
Hiển nhiên là chúng nó muốn chạy ra khỏi nơi này, tòa thành tràn ngập hủ khí này vốn không phải là địa phương chúng nó nguyện ý sinh sống. Hiện tại đã có cơ hội bày ra trước mắt, chúng nó muốn trút luồng oán khí nồng đậm tích tụ trong quãng đường năm tháng dài lâu xuống đầu nhân loại.
Bất Hủ thành giam giữ Hồn sủng phải có chủ nhân, bất kể người kia sống hay chết, chúng nó vẫn muốn lấy lại công đạo. Đồng thời cũng đòi công đạo về cho chính mình.
Những tù sủng mất đi chủ nhân giành lại tự do lại có mục đích khác, chúng nó rất muốn trừng phạt đám nhân loại vô tình đã đoạt đi danh dự và tôn nghiêm của mình.
Bất Hủ thành vào giữa trưa.
Mặc dù rất ít khi phát sinh chiến đấu, nhưng mà oán khí ngập trời đã đạt tới cực hạn.
"Chúng ta rốt cuộc có thể sống sót không ?"
San tiểu thư suy nghĩ vô cùng tiêu cực.
"Ngươi đã nghe rồi mà, đám người Hắc Đình biết một thông đạo khác ra khỏi nơi này."
Sở Mộ chậm rãi nói.
"Nhưng mà, sử sách ghi lại Trấn Yêu Bi là phương pháp ổn định duy nhất, tuyệt đối không thể nào tồn tại vết nứt không gian trong thành."
San tiểu thư vẫn cảm giác bán tín bán nghi.
Đoạn thời gian gần đây, Sở Mộ và San tiểu thư luôn bị Hắc Đình và Dương Kỳ truy đuổi gắt gao, hai người bọn họ trốn trốn tránh tránh trì hoãn được không ít thời gian. Trong quá trình đó bọn họ cũng nhận được cực tin tức kỳ trọng yếu, đó là thông đạo bí mật ra vào Bất Hủ thành ở khu vực phụ cận Trấn Yêu Bi.
San tiểu thư vốn quen thuộc đường đi nước bước trong Bất Hủ thành, mặc dù ôm thái độ hoài nghi nhưng nàng vẫn chỉ Sở Mộ con đường đi tới Trấn Yêu Bi.
"À, con rồng của ngươi rốt cuộc là sao? Thực lực nó tại sao tăng cường nhanh như vậy? Ngươi luôn luôn mang theo linh vật cường hóa trên người? Nhưng mà ta không có thấy ngươi cường hóa a..aa…aaa! Cũng không thấy ngươi hồn lực giảm bớt tý nào."
San tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì ?"
Sở Mộ cũng lười để ý đến nàng, trực tiếp bỏ qua vấn đề này.
Trải qua không ngừng chiến đấu trong quãng thời gian dài như vậy, Sở Mộ đã nuôi tiểu Chập Long cực kỳ béo mập rồi.
Rất khó tưởng tượng được hai năm trước tiểu Chập Long mới ra đời tại Bất Hủ thành, rồi hai năm sau quay trở lại nơi này, nó đã trở thành Hồn sủng tối cường của Sở Mộ.
Quan trọng nhất là tên tiểu tử này chỉ mới chín đoạn.
"Nó ở chung quanh Trấn Yêu Bi hả?"
Sở Mộ nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi.
Khu vực này không có bất kỳ phòng ốc, cung điện, tường thành … dõi mắt nhìn ra bốn phía chỉ là vùng đất trống trải, âm u. Phía đối diện chỉ có một cái hồ nước rất cạn.
Hồ suối khá lớn, mặt nước yên tĩnh, trong suốt thấy đáy, kỳ diệu nhất chính là từ xa xa nhìn lại sẽ thấy mặt hồ phản chiếu hình ảnh mơ hồ, tựa như một thế giới khác tồn tại phía dưới lòng hồ vậy.
"Chính là chỗ này, hoàn toàn chính xác, hồ nước phía trước chính là chứng minh."
San tiểu thư lập tức khẳng định.
"Nhưng mà, ta không có thấy gì cả."
Sở Mộ nghi ngờ nói.
Chung quanh là một mảnh đất trống trải, hồ nước cũng trong suốt, cạn nhách, nhìn một cái là thấy hết. Rõ ràng là không có một tòa kiến trúc rộng lớn nào, chớ nói chi là Trấn Yêu Bi đại danh đỉnh đỉnh.
"Chuyện này … ta cũng không biết. Tóm lại nơi này chính là khu vực Trấn Yêu Bi tồn tại."
San tiểu thư lẽ thẳng khí hùng, ngữ khí cực kỳ kiên quyết. Bởi vì nàng biết tin tức của mình không hề sai lầm.
Sở Mộ cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, có lẽ hắn theo bản năng cho rằng Trấn Yêu Bi cũng hoành tráng giống như Thiên Giới Bi. Nói không chừng Trấn Yêu Bi chỉ có điều một tấm Mộ Bia kích thước tương đối nhỏ.
"Có Hồn sủng đến gần, cẩn thận !"
Sở Mộ đang định đi tới tìm kiếm, hồn niệm của hắn bỗng nhiên cảm giác một luồng khí lưu dao động đang từ từ tiếp cận nơi này.
"Sa sa sa !”
Tiểu Chập Long phản ứng cũng rất mau, thân thể U Linh mờ mờ ảo ảo chậm rãi bay tới hồ nước.
Chuyện tình quỷ dị lập tức xuất hiện.
Hồ nước vốn rất cạn, thế nhưng tiểu Chập Long thân thể khổng lồ hạ xuống liền chìm lỉm tựa như rơi vào đầm sâu, thoáng cái đã ngập hơn nửa người.
Sinh vật U Linh hệ đặc thù ở chỗ thân pháp quỷ dị, trên mặt nước bóng loáng như gương dần dần hiện ra vô số hoa văn kỳ lạ. Tiểu Chập Long tiến vào hồ nước liền mất đi khí tức vốn có, chỉ cần không làm ra động tĩnh căn bản không sợ người bên ngoài nhận ra sự tồn tại của nó.
Phương pháp ẩn thân quỷ dị kiểu này đúng là trên đời hiếm thấy, đặc biệt sinh vật U Linh hệ bước vào khu vực này còn sợ gì nữa?
San tiểu thư và Sở Mộ lăn lộn giang hồ thời gian dài, đến lúc này coi như là thấy được ưu thế chân chính của sinh vật U Linh hệ.
Trong hồ nước chỉ còn lại ba cặp mắt nhìn ra thế giới bên ngoài. Từ đằng xa nhìn lại hoàn toàn không có cách nào nhận thấy sự khác thường nào.
Ba cặp mắt to nhỏ không đều này đương nhiên là ba người Sở Mộ.
Một trong đó là tiểu Chập Long, tròng mắt nó lớn nhất lộ vẻ gian tà và hưng phấn, tên tiểu tử này trưởng thành quá nhanh, cho nên tính cách ngây thơ, thuần khiết còn chưa biến mất. Trong ánh mắt hiện ra vẻ khả ái và giảo hoạt tố cáo nội tâm chân chính của nó.
Hai cặp khác nhỏ hơn chính là Sở Mộ và San tiểu thư.
Dạo gần đây bọn họ luôn bị hai người Hắc Đình và Dương Kỳ điên cuồng đuổi theo, vì thế bọn họ hành động cẩn thận hết mức có thể.
Chỉ chốc lát sau, từ phương trời xa xăm xuất hiện một thân ảnh đang bay tới với tốc độ rất nhanh.
Thế nhưng, bởi vì ẩn thân dưới nước nên phạm vi nhìn có hạn. Bất kể mắt to hay là mắt nhỏ cũng không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng sinh vật kia.
"Là nơi này…. là nơi này…"
Bỗng nhiên một thanh âm kích động xen lẫn run rẩy truyền đến.
Từ ngôn ngữ của hắn có thể cảm giác được người này vô cùng mừng rỡ khi tìm ra địa điểm bí ẩn này.
Dưới hồ nước, Sở Mộ và San tiểu thư liếc mắt nhìn nhau, trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ở trong Bất Hủ thành nguy hiểm trùng trùng thế này, khắp nơi đầu có hung vật điên cuồng gầm thét, chém giết lẫn nhau lại có nhân loại tiến vào, thậm chí người này lựa chọn phi hành không hề kiêng kị chút nào. Hơn nữa, thanh âm này rõ ràng không phải là Hắc Đình và Dương Kỳ.
"Cuối cùng đã tìm ra nơi này rồi, cám ơn trời đất, ha ha ha !"
Nam tử kia cũng không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng mà, sau khi tiếng cười kết thúc, nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Hồn Điện - Mính Tiên Điểu Thánh điện.
Bên cạnh mỗi tòa Thánh điện đều có một hồ nước hình dạng rất giống nhau.
Hồ suối rất cạn, trong suốt tựa như bảo thạch tinh khiết nhất. Cho dù là ban đêm cũng lóe lên quang mang sáng rỡ.
Những hồ suối này có tác dụng rất thần bí, tuy rằng chung quanh hồ nước không có bất kỳ một tòa kiến trúc nào. Nhưng thời điểm mọi người dùng phương pháp đặc thù nhìn xuống hồ nước sẽ thấy được cảnh tượng ở địa phương khác cách đó rất xa.
Vốn là hồ nước chính giữ Thánh điện làm cho rất nhiều thành viên Hồn Điện cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì hồ nước chiếm diện tích không nhỏ, tuy rằng Hồn Điện chiếm cứ diện tích rất lớn trong Thiên Hạ thành, nhưng cũng không nên xây dựng một hồ nước quá lớn như thế. Bọn họ cảm thấy chuyện nà có chút lãng phí.
Thế nhưng, vào ngày hôm nay tất cả mọi người đã ý thức được hồ nước này có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Những hồ nước này vốn không phải là cái hồ bình thường, mà là đạo cụ ma pháp thần bí nhất thế giới nhân loại, được gọi là Đảo Ảnh Tuyền.
Đảo Ảnh Tuyền thông qua hai hồ nước xây dựng tại hai địa phương khác nhau, sử dụng phương thức ma pháp đặc biệt dùng để phản chiếu hình ảnh trong hồ nước bên kia.
Hồn Điện tổng cộng có bảy cái Đảo Ảnh Tuyền chia ra nằm tại bảy tòa Trấn Yêu Bi bên trong Bất Hủ thành. Tất cả mọi người có thể quan sát tình huống khu vực chung quanh Trấn Yêu Bi thông qua bảy cái hồ nước này.
Mấy ngày nay, mọi người không biết được Bất Hủ thành đã biến hóa tới tình trạng nào, bây giờ Đảo Ảnh Tuyền đã được kích hoạt giúp cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất bọn họ dựa vào đó cũng có thể nhận được tin tức sớm nhất.
Thông qua Đảo Ảnh Tuyền, tất cả mọi người ở Thiên Hạ thành sẽ nhìn thấy hành tung của bảy vị dũng sĩ, nhìn xem bọn họ có thể hoàn thành sứ mạng hay không.
Nhóm cao tầng Thiên Hạ thành cho người luân phiên quan sát bảy cái Đảo Ảnh Tuyền, thậm chí có rất nhiều Hồn Hoàng trực tiếp lưu lại gần đó chờ đợi.
Rốt cuộc đến một ngày, Đảo Ảnh Tuyền ở Mính Tiên Điện xuất hiện một thân ảnh.
Trong lúc nhất thời, tất cả Hồn Hoàng vội vàng tập trung lại nơi này, đứng ở gần bờ hồ mở to hai mắt ra nhìn một gã nam tử có vẻ kích động.
Mọi người nhìn thấy một vùng trời rộng rãi, tuy rằng hồ nước phản chiếu ảnh ngược nhưng không thể làm khó những người có mặt ở nơi này.
"Nhìn thấy… nhìn thấy... Trấn Yêu Bi ở khu vực Mính Tiên Điểu có người tới rồi. Nơi đó là Hàn Kim Lăng chịu trách nhiệm, người kia hẳn là Hàn Kim Lăng rồi."
Hải Thu trưởng lão hưng phấn hô lớn.
Vị lão nhân này sống không biết bao nhiêu năm, tuổi tác cũng một bó dày rồi, thế mà vẫn lộ vẻ kích động còn hơn cả thanh niên đồng lứa.
Những người khác cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, ngay cả Liễu Băng Lam nổi danh lạnh lùng cũng không nhịn được nở nụ cười vui mừng.
Hình ảnh Hàn Kim Lăng hiện ra trong mắt đám Hồn Hoàng vô cùng sáng chói và vĩ đại, dù sao chuyện này quá mức trọng yếu đối với Thiên Hạ thành.
"Thật là tốt quá, Mính Tiên Điểu một trong bảy đại Thánh sủng cổ xưa sắp sửa thức tỉnh. Bất Hủ thành bạo loạn khẳng định sẽ bị áp chế mấy phần."
"Hàn Kim Lăng chính là anh hùng của chúng ta a...aa !"
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ lại lập công lớn cứu vớt Thiên Hạ thành, người này nếu còn sống ra ngoài, chúng ta phải dốc sức tài bồi."
Nửa tháng trước, đám Hồn Hoàng này bị không khí khẩn trương đè nặng cơ hồ không thở nổi.
Dù sao tai nạn lần này quan hệ đến sinh tử vô số người, bọn họ gánh vác trách nhiệm chính tựa như bị núi đá đè nặng lồng ngực, cả ngày ăn ngủ cũng không ngon.
Bây giờ rốt cuộc đã có người đầu tiên hoàn thành sứ mạng, ý nghĩa hiển nhiên là trọng đại vượt xa bình thường. Chuyện này đúng là đáng giá chúc mừng.
"Nữ Tôn điện hạ, tại sao?"
Đình trưởng lão tiểu tâm cẩn thận phát hiện thái độ Băng Lam dần dần chuyển biến, sắc mặt lão lập tức trầm trọng xuống, khó hiểu hỏi.
"Ngươi nhìn kìa! Nơi đó hình như có hai bóng người."
Băng Lam thấp giọng nói, chỉ ngón tay vào một góc hồ nước.
Đình lão lập tức nhìn tới, quả nhiên phát hiện bên trong vùng trời hư không có hai bóng người ẩn nấp trong một góc khuất.
"Bọn họ động..."
Băng Lam hi vọng là mình nhìn lầm rồi, nhưng mà vào lúc này hai người kia bắt đầu di động.
Bọn họ đang lặng lẽ tiếp cận Hàn Kim Lăng, trong quá trình tiếp cận dần dần lộ ra khuôn mặt và hình dáng. Các vị Hồn Hoàng vội vàng quan sát chăm chú, không dám bỏ sót bất kỳ điểm gì.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có những người khác."
Đám Hồn Hoàng bàn luận xôn xao, người nào người nấy vô cùng kinh ngạc.
"Hai người kia..."
Chốc lát sau, bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng hai người kia.
Một người trong đó da dẻ vàng vọt, sắc mặt bệnh hoạn không có sức sống. Người kia dáng vóc cao gầy, ánh mắt nhỏ hẹp nhưng lóe ra tinh quang sắc lạnh.
Hiển nhiên hai người kia không phải là thành viên của nhóm bảy vị dũng sĩ tiến vào Bất Hủ thành.
Mà bọn họ xuất hiện tại Trấn Yêu Bi đã chứng minh rõ ràng một chuyện, bọn họ chính là người thi hành âm mưu ác độc phá hủy Bất Hủ thành.
"Hắc Đình."
Bỗng nhiên Vũ điện chủ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Vũ điện chủ cực kỳ quen thuộc Hắc Đình, cho dù chỉ thấy bóng dáng cũng có thể nhận ra người này.
"Hắc Đình? Không phải là đại đường chủ Thương Minh đời trước sao?"
"Tại sao hắn xuất hiện ở đó !"
Trong lúc nhất thời mọi người lộ vẻ nghi ngờ nồng đậm, tất cả ánh mắt đều dồn về phía một vị quản sự Thương Minh.
Thương Minh quản sự cũng hoảng sợ thất kinh hồn vía, liều mạng lắc đầu nói:
"Đây... chuyện này không liên quan tới Thương Minh chúng ta."
"Vũ Thượng, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì !"
Đình trưởng lão lập tức hỏi tới.
Vũ điện chủ khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc chỉnh sửa lại tình tiết rồi mở miệng nói:
"Thời gian cách đây rất lâu, khi ta nhận thấy Hắc Đình tính tình đại biến, bắt đầu kết bè kết đảng làm chuyện mờ ám. Hắn không ngừng khích bác các thế lực mâu thuẫn lẫn nhau. Vốn là ta đã cảnh báo với nhóm cao tầng của các thế lực lớn, nhưng bọn họ điều tra không ra chứng cứ xác thực."
"Các ngươi đã biết hắn là nhân vật phía sau màn bày ra âm mưu hủy hoại Bất Hủ thành, tại sao không ngăn cản từ sớm ?"
Có một gã Hồn Hoàng tâm tình kích động, không nhịn được lên tiếng chất vấn nhóm trưởng lão.
Vũ điện chủ người ta đã phát hiện báo cáo lên trên, nên giết thì giết, nên giam thì giam, có lẽ sẽ kịp thời bóp chết âm mưu từ trong trứng nước. Nếu làm được điều đó hẳn là ngày hôm nay không tạo thành đại nạn kinh khủng như thế này.
Thế mà đám lão già kia lựa chọn trầm mặc, làm việc kiểu đó cũng quá tắc trách rồi?
"Mọi người bình tĩnh chớ nóng, Hắc Đình chỉ là một trong những tay sai mà thôi, không thể nào là chủ mưu chân chính. Các ngươi không nên vọng động đưa ra kết luận."
Đình trưởng lão lập tức lắc đầu, lên tiếng khuyên giải.
Vũ điện chủ lúc này cũng vạn phần hối hận. Nếu thời điểm đó hắn chịu khó điều tra thâm nhập vào sâu hơn, nói không chừng có thể khám phá ra âm mưu chân chính.
"Thực lực Hàn Kim Lăng cũng không chênh lệch quá lớn với Hắc Đình. Vấn đề là Hắc Đình còn có trợ thủ, tên kia hình như là Hạ Cung Dương Kỳ xú danh lan xa. Vốn bị truy nã rất lâu nhưng chưa bắt được, không ngờ hắn lại ẩn núp trong Bất Hủ thành."
Hồn sủng cung Hải Thu trưởng lão cả giận nói.
Một vị Hồn Hoàng lưu lãng tên là Quan Khánh cười lên thật to, thanh âm hắn tràn đầy khí thế hào hùng.
Đoạn Dịch đã đi khá xa rồi, nhưng nghe được Quan Khánh nói câu kia liền quay đầu lại nói:
"Nếu chúng ta có thể gặp mặt lần nữa, ta sẽ thừa nhận nhi tử của kẻ lang thang như ngươi làm con rể tương lai."
Nói xong, Đoạn Dịch phất tay chào mọi người, tăng tốc đuổi theo Hàn Kim Lăng.
Không bao lâu sau, Đoạn Dịch và Hồn sủng hóa thành tia sáng phóng thẳng vào trong Bất Hủ thành.
Những người khác cũng đang trầm mặc.
Không phải là bọn họ không hiểu được lần này hung hiểm khó lường, cũng không phải là bọn họ không hiểu được còn có rất nhiều Hồn Hoàng nguyện ý thay thế vị trí của mình.
Bảy người bọn họ xung phong không phải vì vinh quang và phần thưởng, nguyên nhân chủ yếu là vì bên trong Thiên Hạ thành có rất nhiều người đang cần bọn họ dùng tính mạng bảo vệ.
Bất Hủ thành rung động ngày thứ mười bảy.
Tại một địa phương sâu trong Bất Hủ thành.
Sở Mộ phát hiện đám quái vật trong Bất Hủ thành thường xuyên tranh đấu lẫn nhau, sinh vật thủ giới chém giết sinh vật bị phong ấn phi thường kịch liệt. Thế nhưng, không khí táo bạo dần dần trở nên an tĩnh.
Tòa thành Bất Hủ yên tĩnh dị thường.
Nhưng mà Sở Mộ biết rõ Bất Hủ thành an tĩnh không có nghĩa là bạo loạn đã bị áp chế.
Mà đây là dấu hiệu tĩnh lặng trước khi giông bão ngập trời đổ xuống.
Bất Thủ thành yên lặng như thế chứng minh rằng trong thành đã xuất hiện siêu cấp đầu lĩnh có thực lực trấn trụ tuyệt đại đa số sinh vật bạo loạn.
Không thể nghi ngờ chút nào, ít nhất ở thời điểm hiện tại, bên trong Bất Hủ thành đã xuất hiện một con Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Đây là sinh vật cường đại ngoài khả năng dự liệu của hắn, nó là đại hiểu cho ngọn lửa hung tàn có thể thiêu rụi Bất Hủ thành bất kỳ lúc nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, càng lúc càng có nhiều sinh vật thoát khốn, chúng nó lập tức bị đại đầu lĩnh áp chế, nghiêm cấm chế không cho chúng nó phát sinh nội đấu. Đại đa số sinh vật phong ấn bắt đầu tích lũy lực lượng, chúng nó chuẩn bị triển khai xung kích Vong Giới môn.
Hiển nhiên là chúng nó muốn chạy ra khỏi nơi này, tòa thành tràn ngập hủ khí này vốn không phải là địa phương chúng nó nguyện ý sinh sống. Hiện tại đã có cơ hội bày ra trước mắt, chúng nó muốn trút luồng oán khí nồng đậm tích tụ trong quãng đường năm tháng dài lâu xuống đầu nhân loại.
Bất Hủ thành giam giữ Hồn sủng phải có chủ nhân, bất kể người kia sống hay chết, chúng nó vẫn muốn lấy lại công đạo. Đồng thời cũng đòi công đạo về cho chính mình.
Những tù sủng mất đi chủ nhân giành lại tự do lại có mục đích khác, chúng nó rất muốn trừng phạt đám nhân loại vô tình đã đoạt đi danh dự và tôn nghiêm của mình.
Bất Hủ thành vào giữa trưa.
Mặc dù rất ít khi phát sinh chiến đấu, nhưng mà oán khí ngập trời đã đạt tới cực hạn.
"Chúng ta rốt cuộc có thể sống sót không ?"
San tiểu thư suy nghĩ vô cùng tiêu cực.
"Ngươi đã nghe rồi mà, đám người Hắc Đình biết một thông đạo khác ra khỏi nơi này."
Sở Mộ chậm rãi nói.
"Nhưng mà, sử sách ghi lại Trấn Yêu Bi là phương pháp ổn định duy nhất, tuyệt đối không thể nào tồn tại vết nứt không gian trong thành."
San tiểu thư vẫn cảm giác bán tín bán nghi.
Đoạn thời gian gần đây, Sở Mộ và San tiểu thư luôn bị Hắc Đình và Dương Kỳ truy đuổi gắt gao, hai người bọn họ trốn trốn tránh tránh trì hoãn được không ít thời gian. Trong quá trình đó bọn họ cũng nhận được cực tin tức kỳ trọng yếu, đó là thông đạo bí mật ra vào Bất Hủ thành ở khu vực phụ cận Trấn Yêu Bi.
San tiểu thư vốn quen thuộc đường đi nước bước trong Bất Hủ thành, mặc dù ôm thái độ hoài nghi nhưng nàng vẫn chỉ Sở Mộ con đường đi tới Trấn Yêu Bi.
"À, con rồng của ngươi rốt cuộc là sao? Thực lực nó tại sao tăng cường nhanh như vậy? Ngươi luôn luôn mang theo linh vật cường hóa trên người? Nhưng mà ta không có thấy ngươi cường hóa a..aa…aaa! Cũng không thấy ngươi hồn lực giảm bớt tý nào."
San tiểu thư chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì ?"
Sở Mộ cũng lười để ý đến nàng, trực tiếp bỏ qua vấn đề này.
Trải qua không ngừng chiến đấu trong quãng thời gian dài như vậy, Sở Mộ đã nuôi tiểu Chập Long cực kỳ béo mập rồi.
Rất khó tưởng tượng được hai năm trước tiểu Chập Long mới ra đời tại Bất Hủ thành, rồi hai năm sau quay trở lại nơi này, nó đã trở thành Hồn sủng tối cường của Sở Mộ.
Quan trọng nhất là tên tiểu tử này chỉ mới chín đoạn.
"Nó ở chung quanh Trấn Yêu Bi hả?"
Sở Mộ nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi.
Khu vực này không có bất kỳ phòng ốc, cung điện, tường thành … dõi mắt nhìn ra bốn phía chỉ là vùng đất trống trải, âm u. Phía đối diện chỉ có một cái hồ nước rất cạn.
Hồ suối khá lớn, mặt nước yên tĩnh, trong suốt thấy đáy, kỳ diệu nhất chính là từ xa xa nhìn lại sẽ thấy mặt hồ phản chiếu hình ảnh mơ hồ, tựa như một thế giới khác tồn tại phía dưới lòng hồ vậy.
"Chính là chỗ này, hoàn toàn chính xác, hồ nước phía trước chính là chứng minh."
San tiểu thư lập tức khẳng định.
"Nhưng mà, ta không có thấy gì cả."
Sở Mộ nghi ngờ nói.
Chung quanh là một mảnh đất trống trải, hồ nước cũng trong suốt, cạn nhách, nhìn một cái là thấy hết. Rõ ràng là không có một tòa kiến trúc rộng lớn nào, chớ nói chi là Trấn Yêu Bi đại danh đỉnh đỉnh.
"Chuyện này … ta cũng không biết. Tóm lại nơi này chính là khu vực Trấn Yêu Bi tồn tại."
San tiểu thư lẽ thẳng khí hùng, ngữ khí cực kỳ kiên quyết. Bởi vì nàng biết tin tức của mình không hề sai lầm.
Sở Mộ cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, có lẽ hắn theo bản năng cho rằng Trấn Yêu Bi cũng hoành tráng giống như Thiên Giới Bi. Nói không chừng Trấn Yêu Bi chỉ có điều một tấm Mộ Bia kích thước tương đối nhỏ.
"Có Hồn sủng đến gần, cẩn thận !"
Sở Mộ đang định đi tới tìm kiếm, hồn niệm của hắn bỗng nhiên cảm giác một luồng khí lưu dao động đang từ từ tiếp cận nơi này.
"Sa sa sa !”
Tiểu Chập Long phản ứng cũng rất mau, thân thể U Linh mờ mờ ảo ảo chậm rãi bay tới hồ nước.
Chuyện tình quỷ dị lập tức xuất hiện.
Hồ nước vốn rất cạn, thế nhưng tiểu Chập Long thân thể khổng lồ hạ xuống liền chìm lỉm tựa như rơi vào đầm sâu, thoáng cái đã ngập hơn nửa người.
Sinh vật U Linh hệ đặc thù ở chỗ thân pháp quỷ dị, trên mặt nước bóng loáng như gương dần dần hiện ra vô số hoa văn kỳ lạ. Tiểu Chập Long tiến vào hồ nước liền mất đi khí tức vốn có, chỉ cần không làm ra động tĩnh căn bản không sợ người bên ngoài nhận ra sự tồn tại của nó.
Phương pháp ẩn thân quỷ dị kiểu này đúng là trên đời hiếm thấy, đặc biệt sinh vật U Linh hệ bước vào khu vực này còn sợ gì nữa?
San tiểu thư và Sở Mộ lăn lộn giang hồ thời gian dài, đến lúc này coi như là thấy được ưu thế chân chính của sinh vật U Linh hệ.
Trong hồ nước chỉ còn lại ba cặp mắt nhìn ra thế giới bên ngoài. Từ đằng xa nhìn lại hoàn toàn không có cách nào nhận thấy sự khác thường nào.
Ba cặp mắt to nhỏ không đều này đương nhiên là ba người Sở Mộ.
Một trong đó là tiểu Chập Long, tròng mắt nó lớn nhất lộ vẻ gian tà và hưng phấn, tên tiểu tử này trưởng thành quá nhanh, cho nên tính cách ngây thơ, thuần khiết còn chưa biến mất. Trong ánh mắt hiện ra vẻ khả ái và giảo hoạt tố cáo nội tâm chân chính của nó.
Hai cặp khác nhỏ hơn chính là Sở Mộ và San tiểu thư.
Dạo gần đây bọn họ luôn bị hai người Hắc Đình và Dương Kỳ điên cuồng đuổi theo, vì thế bọn họ hành động cẩn thận hết mức có thể.
Chỉ chốc lát sau, từ phương trời xa xăm xuất hiện một thân ảnh đang bay tới với tốc độ rất nhanh.
Thế nhưng, bởi vì ẩn thân dưới nước nên phạm vi nhìn có hạn. Bất kể mắt to hay là mắt nhỏ cũng không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng sinh vật kia.
"Là nơi này…. là nơi này…"
Bỗng nhiên một thanh âm kích động xen lẫn run rẩy truyền đến.
Từ ngôn ngữ của hắn có thể cảm giác được người này vô cùng mừng rỡ khi tìm ra địa điểm bí ẩn này.
Dưới hồ nước, Sở Mộ và San tiểu thư liếc mắt nhìn nhau, trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ở trong Bất Hủ thành nguy hiểm trùng trùng thế này, khắp nơi đầu có hung vật điên cuồng gầm thét, chém giết lẫn nhau lại có nhân loại tiến vào, thậm chí người này lựa chọn phi hành không hề kiêng kị chút nào. Hơn nữa, thanh âm này rõ ràng không phải là Hắc Đình và Dương Kỳ.
"Cuối cùng đã tìm ra nơi này rồi, cám ơn trời đất, ha ha ha !"
Nam tử kia cũng không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng mà, sau khi tiếng cười kết thúc, nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc lại.
Hồn Điện - Mính Tiên Điểu Thánh điện.
Bên cạnh mỗi tòa Thánh điện đều có một hồ nước hình dạng rất giống nhau.
Hồ suối rất cạn, trong suốt tựa như bảo thạch tinh khiết nhất. Cho dù là ban đêm cũng lóe lên quang mang sáng rỡ.
Những hồ suối này có tác dụng rất thần bí, tuy rằng chung quanh hồ nước không có bất kỳ một tòa kiến trúc nào. Nhưng thời điểm mọi người dùng phương pháp đặc thù nhìn xuống hồ nước sẽ thấy được cảnh tượng ở địa phương khác cách đó rất xa.
Vốn là hồ nước chính giữ Thánh điện làm cho rất nhiều thành viên Hồn Điện cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì hồ nước chiếm diện tích không nhỏ, tuy rằng Hồn Điện chiếm cứ diện tích rất lớn trong Thiên Hạ thành, nhưng cũng không nên xây dựng một hồ nước quá lớn như thế. Bọn họ cảm thấy chuyện nà có chút lãng phí.
Thế nhưng, vào ngày hôm nay tất cả mọi người đã ý thức được hồ nước này có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Những hồ nước này vốn không phải là cái hồ bình thường, mà là đạo cụ ma pháp thần bí nhất thế giới nhân loại, được gọi là Đảo Ảnh Tuyền.
Đảo Ảnh Tuyền thông qua hai hồ nước xây dựng tại hai địa phương khác nhau, sử dụng phương thức ma pháp đặc biệt dùng để phản chiếu hình ảnh trong hồ nước bên kia.
Hồn Điện tổng cộng có bảy cái Đảo Ảnh Tuyền chia ra nằm tại bảy tòa Trấn Yêu Bi bên trong Bất Hủ thành. Tất cả mọi người có thể quan sát tình huống khu vực chung quanh Trấn Yêu Bi thông qua bảy cái hồ nước này.
Mấy ngày nay, mọi người không biết được Bất Hủ thành đã biến hóa tới tình trạng nào, bây giờ Đảo Ảnh Tuyền đã được kích hoạt giúp cho mọi người thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất bọn họ dựa vào đó cũng có thể nhận được tin tức sớm nhất.
Thông qua Đảo Ảnh Tuyền, tất cả mọi người ở Thiên Hạ thành sẽ nhìn thấy hành tung của bảy vị dũng sĩ, nhìn xem bọn họ có thể hoàn thành sứ mạng hay không.
Nhóm cao tầng Thiên Hạ thành cho người luân phiên quan sát bảy cái Đảo Ảnh Tuyền, thậm chí có rất nhiều Hồn Hoàng trực tiếp lưu lại gần đó chờ đợi.
Rốt cuộc đến một ngày, Đảo Ảnh Tuyền ở Mính Tiên Điện xuất hiện một thân ảnh.
Trong lúc nhất thời, tất cả Hồn Hoàng vội vàng tập trung lại nơi này, đứng ở gần bờ hồ mở to hai mắt ra nhìn một gã nam tử có vẻ kích động.
Mọi người nhìn thấy một vùng trời rộng rãi, tuy rằng hồ nước phản chiếu ảnh ngược nhưng không thể làm khó những người có mặt ở nơi này.
"Nhìn thấy… nhìn thấy... Trấn Yêu Bi ở khu vực Mính Tiên Điểu có người tới rồi. Nơi đó là Hàn Kim Lăng chịu trách nhiệm, người kia hẳn là Hàn Kim Lăng rồi."
Hải Thu trưởng lão hưng phấn hô lớn.
Vị lão nhân này sống không biết bao nhiêu năm, tuổi tác cũng một bó dày rồi, thế mà vẫn lộ vẻ kích động còn hơn cả thanh niên đồng lứa.
Những người khác cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, ngay cả Liễu Băng Lam nổi danh lạnh lùng cũng không nhịn được nở nụ cười vui mừng.
Hình ảnh Hàn Kim Lăng hiện ra trong mắt đám Hồn Hoàng vô cùng sáng chói và vĩ đại, dù sao chuyện này quá mức trọng yếu đối với Thiên Hạ thành.
"Thật là tốt quá, Mính Tiên Điểu một trong bảy đại Thánh sủng cổ xưa sắp sửa thức tỉnh. Bất Hủ thành bạo loạn khẳng định sẽ bị áp chế mấy phần."
"Hàn Kim Lăng chính là anh hùng của chúng ta a...aa !"
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ lại lập công lớn cứu vớt Thiên Hạ thành, người này nếu còn sống ra ngoài, chúng ta phải dốc sức tài bồi."
Nửa tháng trước, đám Hồn Hoàng này bị không khí khẩn trương đè nặng cơ hồ không thở nổi.
Dù sao tai nạn lần này quan hệ đến sinh tử vô số người, bọn họ gánh vác trách nhiệm chính tựa như bị núi đá đè nặng lồng ngực, cả ngày ăn ngủ cũng không ngon.
Bây giờ rốt cuộc đã có người đầu tiên hoàn thành sứ mạng, ý nghĩa hiển nhiên là trọng đại vượt xa bình thường. Chuyện này đúng là đáng giá chúc mừng.
"Nữ Tôn điện hạ, tại sao?"
Đình trưởng lão tiểu tâm cẩn thận phát hiện thái độ Băng Lam dần dần chuyển biến, sắc mặt lão lập tức trầm trọng xuống, khó hiểu hỏi.
"Ngươi nhìn kìa! Nơi đó hình như có hai bóng người."
Băng Lam thấp giọng nói, chỉ ngón tay vào một góc hồ nước.
Đình lão lập tức nhìn tới, quả nhiên phát hiện bên trong vùng trời hư không có hai bóng người ẩn nấp trong một góc khuất.
"Bọn họ động..."
Băng Lam hi vọng là mình nhìn lầm rồi, nhưng mà vào lúc này hai người kia bắt đầu di động.
Bọn họ đang lặng lẽ tiếp cận Hàn Kim Lăng, trong quá trình tiếp cận dần dần lộ ra khuôn mặt và hình dáng. Các vị Hồn Hoàng vội vàng quan sát chăm chú, không dám bỏ sót bất kỳ điểm gì.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có những người khác."
Đám Hồn Hoàng bàn luận xôn xao, người nào người nấy vô cùng kinh ngạc.
"Hai người kia..."
Chốc lát sau, bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng hai người kia.
Một người trong đó da dẻ vàng vọt, sắc mặt bệnh hoạn không có sức sống. Người kia dáng vóc cao gầy, ánh mắt nhỏ hẹp nhưng lóe ra tinh quang sắc lạnh.
Hiển nhiên hai người kia không phải là thành viên của nhóm bảy vị dũng sĩ tiến vào Bất Hủ thành.
Mà bọn họ xuất hiện tại Trấn Yêu Bi đã chứng minh rõ ràng một chuyện, bọn họ chính là người thi hành âm mưu ác độc phá hủy Bất Hủ thành.
"Hắc Đình."
Bỗng nhiên Vũ điện chủ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Vũ điện chủ cực kỳ quen thuộc Hắc Đình, cho dù chỉ thấy bóng dáng cũng có thể nhận ra người này.
"Hắc Đình? Không phải là đại đường chủ Thương Minh đời trước sao?"
"Tại sao hắn xuất hiện ở đó !"
Trong lúc nhất thời mọi người lộ vẻ nghi ngờ nồng đậm, tất cả ánh mắt đều dồn về phía một vị quản sự Thương Minh.
Thương Minh quản sự cũng hoảng sợ thất kinh hồn vía, liều mạng lắc đầu nói:
"Đây... chuyện này không liên quan tới Thương Minh chúng ta."
"Vũ Thượng, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì !"
Đình trưởng lão lập tức hỏi tới.
Vũ điện chủ khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc chỉnh sửa lại tình tiết rồi mở miệng nói:
"Thời gian cách đây rất lâu, khi ta nhận thấy Hắc Đình tính tình đại biến, bắt đầu kết bè kết đảng làm chuyện mờ ám. Hắn không ngừng khích bác các thế lực mâu thuẫn lẫn nhau. Vốn là ta đã cảnh báo với nhóm cao tầng của các thế lực lớn, nhưng bọn họ điều tra không ra chứng cứ xác thực."
"Các ngươi đã biết hắn là nhân vật phía sau màn bày ra âm mưu hủy hoại Bất Hủ thành, tại sao không ngăn cản từ sớm ?"
Có một gã Hồn Hoàng tâm tình kích động, không nhịn được lên tiếng chất vấn nhóm trưởng lão.
Vũ điện chủ người ta đã phát hiện báo cáo lên trên, nên giết thì giết, nên giam thì giam, có lẽ sẽ kịp thời bóp chết âm mưu từ trong trứng nước. Nếu làm được điều đó hẳn là ngày hôm nay không tạo thành đại nạn kinh khủng như thế này.
Thế mà đám lão già kia lựa chọn trầm mặc, làm việc kiểu đó cũng quá tắc trách rồi?
"Mọi người bình tĩnh chớ nóng, Hắc Đình chỉ là một trong những tay sai mà thôi, không thể nào là chủ mưu chân chính. Các ngươi không nên vọng động đưa ra kết luận."
Đình trưởng lão lập tức lắc đầu, lên tiếng khuyên giải.
Vũ điện chủ lúc này cũng vạn phần hối hận. Nếu thời điểm đó hắn chịu khó điều tra thâm nhập vào sâu hơn, nói không chừng có thể khám phá ra âm mưu chân chính.
"Thực lực Hàn Kim Lăng cũng không chênh lệch quá lớn với Hắc Đình. Vấn đề là Hắc Đình còn có trợ thủ, tên kia hình như là Hạ Cung Dương Kỳ xú danh lan xa. Vốn bị truy nã rất lâu nhưng chưa bắt được, không ngờ hắn lại ẩn núp trong Bất Hủ thành."
Hồn sủng cung Hải Thu trưởng lão cả giận nói.
/1793
|