Sở Mộ biết rất khó mời bọn họ gia nhập, nhưng mà đám người này hành động khiến cho người ta giận sôi, coi như bị thế lực Thương Minh lợi dụng cũng cực kỳ xứng đáng.
Lúc trước đám người La Vực môn nói muốn thâu tóm Sở gia và Thất Sắc thành, Sở Mộ đã chán ghét bọn họ lắm rồi, bây giờ cảđám âm thầm chạy trốn kiểu đó đúng là không bằng cầm thú.
"Cho dù bọn họ chạy đi rồi, ta cũng có biện pháp tiêu diệt hết bọn họ."
Ánh mắt Sở Mộ chuyển sang rét lạnh như băng, trong lòng dần dần nổi lên sát ý.
Sở Thiên Hằng đã hạ quyết tâm hiển nhiên là không do dự nhiều nữa, tất cả thành viên Sở gia dùng trọn một đêm triệu tập dân chúng Thất Sắc thành lại, tuyên bố quyết định di dân với quy mô lớn.
Những người còn lưu lại Thất Sắc thành đều là gia đình lớn tuổi, hoặc là cảđời sinh sống tại nơi này, cho nên bọn họ hiểu rõ Thất Sắc thành như lòng bàn tay.
Mấy ngày gần đây xuất hiện tình huống dị thường không thể nào thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, phần lớn cư dân đã có dự cảm tai nạn chuẩn bịập đến.
Vốn là bọn họ suy đoán Sở gia vừa mới tiếp quản tòa thành không bao lâu sẽ lựa chọn rời đi, bỏ mặc bọn họ ở lại tùy ý sống chết.
Nhưng mà, thời điểm thành chủ Sở Thiên Hằng nói ra quyết định của mình, ba vạn cư dân Thất Sắc thành lập tức chấn động tinh thần.
Trên thực tế, đối với những người cấp thấp như bọn họ vô cùng rõ ràng địa vị của mình trong xã hội, một khi Tai Hoang ập đến thì bọn họ chính là gánh nặng. Thành chủ đại nhân chấp nhận dẫn theo một đoàn người đông nghịt rời khỏi, đồng thời đưa chính mình vào trong vòng nguy hiểm khiến cho tất cả mọi người đều cảm động đỏ cả mắt.
Ba vạn người vốn là một đội ngũ dài dòng lê thê, chỉ riêng việc quản lý đã cực kỳ khó khăn rồi. Cũng may lần này mọi người vô cùng tự giác, hoàn toàn phục tùng nghe theo thành viên Sở gia quản lý.
Sáng sớm, chuyến di dân quy mô lớn chính thức bắt đầu.
Trên cổng thành, Sở Mộ ngồi trên lưng Chiến Dã nhìn đội ngũ mấy vạn người lần lượt rời thành, tâm tình hắn tương đối phức tạp.
Bản thân hắn cũng không biết dẫn nhiều người như vậy chạy trốn đến hạp cốc Báo tộc có phải là cử chỉ sáng suốt hay không, việc hắn có thể làm chính là tận sức tiêu diệt địch nhân ngăn cản đường đi phía trước.
Phía nam Thất Sắc thành là một dãy núi non trùng điệp.
Khu vực này là địa phương Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm, xa hơn về phía nam là sơn mạch khổng lồ, kéo dài liên miên bất tuyệt, rộng lớn mênh mông. Mỗi ngọn núi trong đó tựa như bức tường thiên nhiên nguy nga ngăn cách thế giới nhân loại và Hồn sủng hoang dã.
Ở bên trong lãnh thổ rộng lớn này có một bộ lạc Báo tộc sinh sống, chính là tai họa ngầm của cả Tây giới.
Mười mấy năm qua, bộ lạc Báo tộc thỉnh thoảng phát động Tai Hoang, quy mô dao động từ cấp năm đến cấp sáu. Nhưng những năm gần đây, bộ lạc Báo tộc cực kỳ xao động, ngay cả Tai Hoang cấp bảy cũng từng phát sinh.
Còn lần này Tai Hoang cấp chín chính là quy mô lớn nhất trong mấy chục năm qua.
Tai Hoang cấp chín vượt qua khả năng phòng ngự của Thất Sắc thành quá xa, chỉ cần bộc phát sẽ là đả kích trí mệnh đối với thành trì. Vốn là Sở gia mời tới cao thủ các thế lực lớn có thể hóa giải nguy cơ lần này, nhưng mà bọn họ không ngờđược Tai Hoang lại trực tiếp thăng cấp. Từ tộc quần cấp chín lên tới bộ lạc cấp một, bây giờ lại dính dáng tới cả bộ lạc cấp ba.
Bộ lạc cấp ba chiếm cứ lãnh địa ở đầm lầy phía tây, là khu vực nằm trong Cấm Vực không thuộc về nhân loại quản lý. Lần này bộ lạc ở đầm lầy phía tây tiến công không chỉ uy hiếp Thất Sắc thành, mà cả Tây vực cũng bị luân hãm, đồng thời nuốt trọn hai địa vực ở phía nam Tây giới.
Tai Hoang cấp bộ lạc chính thức bộc phát tại Tây giới.
Tin tức này lan truyền ra khắp Tây giới nhanh như cuồng phong bão táp, những địa giới chung quanh như Trạm Ly giới, La giới, Bắc Băng giới, Nguyên giới đồng loạt rung chuyển.
Lần này Tai Hoang cấp bộ lạc bộc phát quá đột ngột, hoàn toàn không có người nào lường trước được chuyện này. Thời điểm Tây giới bắt đầu phản ứng thì những lãnh thổ trọng yếu đã bị quân đoàn của bộ lạc phía tây chiếm giữ.
Điểm đáng giá ăn mừng chính là La Vực môn và Thương Minh đúng lúc có hai cường giả Hồn Hoàng xuất hiện tại Tây giới. Nhờ hai vị Hồn Hoàng này xuất thủ mới ngăn cản Tai Hoang cấp bộ lạc tiếp tục lan tràn, bảo vệđược gần nửa Tây giới.
La vực, Cổ vực, Ốc Cổ vực và các địa vực trung bộ tạm thời an toàn, những địa vực phía bắc bắt đầu xuất động quân đoàn Hồn sủng sư đi tới trợ giúp. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tập trung toàn bộ lực lượng vào một nơi được.
Ba địa vực là La vực, Cổ vực, Ốc Cổ vực vội vàng chuyển sang trạng thái tự vệ, trước khi tìm hiểu rõ ràng sự tình, bọn họ không có cách nào phái ra quân đoàn Hồn sủng sư đoạt lại mấy địa vực phía tây.
Giới thành của Tây giới được xây dựng tại La vực.
Ngược dòng lịch sử, La Vực môn bắt đầu phát triển từ La vực, sau đó theo thế lực từ từ lớn mạnh mới di chuyển đến La giới, trở thành Thống trị giả của địa giới cấp hai. Coi như là thế lực mạnh nhất tại nơi này.
Cho nên bên trong La Vực môn cũng có một vị Hồn Hoàng khống chế Hồn sủng chuẩn đế hoàng. Mà người đó đang trấn giữ Tây giới.
Ngoài ra, Tây giới còn có một thế lực rất mạnh, đó là Đại Sở thế gia.
Đại Sở thế gia là đại gia tộc nắm giữđịa giới cấp ba, bên trong cũng có một cường giả Hồn Hoàng cấp chuẩn đế hoàng, người đó chính là gia chủ Đại Sở thế gia.
Trên thực tế, thế lực Đại Sở thế gia chỉ có thể quản lý địa giới cấp một.
Nhưng mà Vạn Đoạn Triết Cốc là tai hoạ ngầm quá lớn, bắt buộc phải có hai cường giả mạnh nhất của Đại Sở thế gia và Ốc Cổ thành hợp lực kiềm chế.
Cho nên một khi Tai Hoang bộc phát tại Tây giới, chỉ có mỗi La Vực môn là còn dư lực xuất ra cường giả Hồn Hoàng trấn thủ. Cũng may lần này còn có một vị Hồn Hoàng của Thương Minh tình cờ xuất hiện.
Tây giới, Giới thành, trong phòng khách phủ thành chủ.
"Tây vực, Tây Lăng vực, Lãng Hà vực đã triệt để luân hãm rồi, Lãng Hà vực còn khá hơn một chút, Khánh Thương lão đầu đang dưỡng lão ở đó. Còn Tây vực và Tây Lăng vực coi như xong."
Một vị nam tử ngồi trên ghế chủ tọa trầm giọng nói.
Gã nam tử này thân hình cao lớn khôi ngô, làn da ngăm đen tràn đầy sức mạnh. Những người bên trong trận doanh đế hoàng đều gọi hắn là La Hắc, những thuộc hạ hoặc dân chúng lại gọi hắn là giới chủ. Thời gian dần dần trôi qua, đến bây giờ hầu như không còn ai nhớ tên thật của hắn là gì.
"Tại sao Yểm Ma thành không có phản ứng? Đám người Yểm Ma cung cũng quá an tĩnh đi?"
Cường giả Hồn Hoàng của Thương Minh - Tôn Khải Minh tức giận nói.
Ranh giới của Tây giới và Hằng Hải chính là Hằng Hà sơn mạch, nơi đó có thế lực khổng lồ là Yểm Ma thành tọa lạc, bên trong trấn giữ không ít Hồn Hoàng. Nghe nói còn có những trưởng lão đời trước của Yểm Ma cung ẩn cư tu tâm dưỡng tính.
Tai Hoang bộc phát khẳng định không thể nào chấn động đến Yểm Ma thành, nhưng Yểm Ma cung là thế lực quyền uy nhất mấy địa giới chung quanh. Thế mà tai họa phát sinh đã lâu, bọn họ lại không óc một chút tin tức, hành vi như thế cũng quá lãnh khốc vô tình rồi.
"Đừng hi vọng bọn họ, bên đó bây giờ còn đang lo lắng Hải tộc ở Hằng Hải. Tóm lại, Tây vực và Tây Lăng vực đã hết thuốc chữa."
Giới chủ La Hắc lắc đầu bất đắc dĩ.
"Sớm biết đầm lầy phía tây có động tĩnh, chúng ta nên sớm thu thập mỏ Linh nguyên kia rồi, cũng không đến nổi rơi vào tình cảnh như thế này."
Tôn Khải Minh giảm thấp thanh âm nói.
Lúc trước đám người La Vực môn nói muốn thâu tóm Sở gia và Thất Sắc thành, Sở Mộ đã chán ghét bọn họ lắm rồi, bây giờ cảđám âm thầm chạy trốn kiểu đó đúng là không bằng cầm thú.
"Cho dù bọn họ chạy đi rồi, ta cũng có biện pháp tiêu diệt hết bọn họ."
Ánh mắt Sở Mộ chuyển sang rét lạnh như băng, trong lòng dần dần nổi lên sát ý.
Sở Thiên Hằng đã hạ quyết tâm hiển nhiên là không do dự nhiều nữa, tất cả thành viên Sở gia dùng trọn một đêm triệu tập dân chúng Thất Sắc thành lại, tuyên bố quyết định di dân với quy mô lớn.
Những người còn lưu lại Thất Sắc thành đều là gia đình lớn tuổi, hoặc là cảđời sinh sống tại nơi này, cho nên bọn họ hiểu rõ Thất Sắc thành như lòng bàn tay.
Mấy ngày gần đây xuất hiện tình huống dị thường không thể nào thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, phần lớn cư dân đã có dự cảm tai nạn chuẩn bịập đến.
Vốn là bọn họ suy đoán Sở gia vừa mới tiếp quản tòa thành không bao lâu sẽ lựa chọn rời đi, bỏ mặc bọn họ ở lại tùy ý sống chết.
Nhưng mà, thời điểm thành chủ Sở Thiên Hằng nói ra quyết định của mình, ba vạn cư dân Thất Sắc thành lập tức chấn động tinh thần.
Trên thực tế, đối với những người cấp thấp như bọn họ vô cùng rõ ràng địa vị của mình trong xã hội, một khi Tai Hoang ập đến thì bọn họ chính là gánh nặng. Thành chủ đại nhân chấp nhận dẫn theo một đoàn người đông nghịt rời khỏi, đồng thời đưa chính mình vào trong vòng nguy hiểm khiến cho tất cả mọi người đều cảm động đỏ cả mắt.
Ba vạn người vốn là một đội ngũ dài dòng lê thê, chỉ riêng việc quản lý đã cực kỳ khó khăn rồi. Cũng may lần này mọi người vô cùng tự giác, hoàn toàn phục tùng nghe theo thành viên Sở gia quản lý.
Sáng sớm, chuyến di dân quy mô lớn chính thức bắt đầu.
Trên cổng thành, Sở Mộ ngồi trên lưng Chiến Dã nhìn đội ngũ mấy vạn người lần lượt rời thành, tâm tình hắn tương đối phức tạp.
Bản thân hắn cũng không biết dẫn nhiều người như vậy chạy trốn đến hạp cốc Báo tộc có phải là cử chỉ sáng suốt hay không, việc hắn có thể làm chính là tận sức tiêu diệt địch nhân ngăn cản đường đi phía trước.
Phía nam Thất Sắc thành là một dãy núi non trùng điệp.
Khu vực này là địa phương Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm, xa hơn về phía nam là sơn mạch khổng lồ, kéo dài liên miên bất tuyệt, rộng lớn mênh mông. Mỗi ngọn núi trong đó tựa như bức tường thiên nhiên nguy nga ngăn cách thế giới nhân loại và Hồn sủng hoang dã.
Ở bên trong lãnh thổ rộng lớn này có một bộ lạc Báo tộc sinh sống, chính là tai họa ngầm của cả Tây giới.
Mười mấy năm qua, bộ lạc Báo tộc thỉnh thoảng phát động Tai Hoang, quy mô dao động từ cấp năm đến cấp sáu. Nhưng những năm gần đây, bộ lạc Báo tộc cực kỳ xao động, ngay cả Tai Hoang cấp bảy cũng từng phát sinh.
Còn lần này Tai Hoang cấp chín chính là quy mô lớn nhất trong mấy chục năm qua.
Tai Hoang cấp chín vượt qua khả năng phòng ngự của Thất Sắc thành quá xa, chỉ cần bộc phát sẽ là đả kích trí mệnh đối với thành trì. Vốn là Sở gia mời tới cao thủ các thế lực lớn có thể hóa giải nguy cơ lần này, nhưng mà bọn họ không ngờđược Tai Hoang lại trực tiếp thăng cấp. Từ tộc quần cấp chín lên tới bộ lạc cấp một, bây giờ lại dính dáng tới cả bộ lạc cấp ba.
Bộ lạc cấp ba chiếm cứ lãnh địa ở đầm lầy phía tây, là khu vực nằm trong Cấm Vực không thuộc về nhân loại quản lý. Lần này bộ lạc ở đầm lầy phía tây tiến công không chỉ uy hiếp Thất Sắc thành, mà cả Tây vực cũng bị luân hãm, đồng thời nuốt trọn hai địa vực ở phía nam Tây giới.
Tai Hoang cấp bộ lạc chính thức bộc phát tại Tây giới.
Tin tức này lan truyền ra khắp Tây giới nhanh như cuồng phong bão táp, những địa giới chung quanh như Trạm Ly giới, La giới, Bắc Băng giới, Nguyên giới đồng loạt rung chuyển.
Lần này Tai Hoang cấp bộ lạc bộc phát quá đột ngột, hoàn toàn không có người nào lường trước được chuyện này. Thời điểm Tây giới bắt đầu phản ứng thì những lãnh thổ trọng yếu đã bị quân đoàn của bộ lạc phía tây chiếm giữ.
Điểm đáng giá ăn mừng chính là La Vực môn và Thương Minh đúng lúc có hai cường giả Hồn Hoàng xuất hiện tại Tây giới. Nhờ hai vị Hồn Hoàng này xuất thủ mới ngăn cản Tai Hoang cấp bộ lạc tiếp tục lan tràn, bảo vệđược gần nửa Tây giới.
La vực, Cổ vực, Ốc Cổ vực và các địa vực trung bộ tạm thời an toàn, những địa vực phía bắc bắt đầu xuất động quân đoàn Hồn sủng sư đi tới trợ giúp. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tập trung toàn bộ lực lượng vào một nơi được.
Ba địa vực là La vực, Cổ vực, Ốc Cổ vực vội vàng chuyển sang trạng thái tự vệ, trước khi tìm hiểu rõ ràng sự tình, bọn họ không có cách nào phái ra quân đoàn Hồn sủng sư đoạt lại mấy địa vực phía tây.
Giới thành của Tây giới được xây dựng tại La vực.
Ngược dòng lịch sử, La Vực môn bắt đầu phát triển từ La vực, sau đó theo thế lực từ từ lớn mạnh mới di chuyển đến La giới, trở thành Thống trị giả của địa giới cấp hai. Coi như là thế lực mạnh nhất tại nơi này.
Cho nên bên trong La Vực môn cũng có một vị Hồn Hoàng khống chế Hồn sủng chuẩn đế hoàng. Mà người đó đang trấn giữ Tây giới.
Ngoài ra, Tây giới còn có một thế lực rất mạnh, đó là Đại Sở thế gia.
Đại Sở thế gia là đại gia tộc nắm giữđịa giới cấp ba, bên trong cũng có một cường giả Hồn Hoàng cấp chuẩn đế hoàng, người đó chính là gia chủ Đại Sở thế gia.
Trên thực tế, thế lực Đại Sở thế gia chỉ có thể quản lý địa giới cấp một.
Nhưng mà Vạn Đoạn Triết Cốc là tai hoạ ngầm quá lớn, bắt buộc phải có hai cường giả mạnh nhất của Đại Sở thế gia và Ốc Cổ thành hợp lực kiềm chế.
Cho nên một khi Tai Hoang bộc phát tại Tây giới, chỉ có mỗi La Vực môn là còn dư lực xuất ra cường giả Hồn Hoàng trấn thủ. Cũng may lần này còn có một vị Hồn Hoàng của Thương Minh tình cờ xuất hiện.
Tây giới, Giới thành, trong phòng khách phủ thành chủ.
"Tây vực, Tây Lăng vực, Lãng Hà vực đã triệt để luân hãm rồi, Lãng Hà vực còn khá hơn một chút, Khánh Thương lão đầu đang dưỡng lão ở đó. Còn Tây vực và Tây Lăng vực coi như xong."
Một vị nam tử ngồi trên ghế chủ tọa trầm giọng nói.
Gã nam tử này thân hình cao lớn khôi ngô, làn da ngăm đen tràn đầy sức mạnh. Những người bên trong trận doanh đế hoàng đều gọi hắn là La Hắc, những thuộc hạ hoặc dân chúng lại gọi hắn là giới chủ. Thời gian dần dần trôi qua, đến bây giờ hầu như không còn ai nhớ tên thật của hắn là gì.
"Tại sao Yểm Ma thành không có phản ứng? Đám người Yểm Ma cung cũng quá an tĩnh đi?"
Cường giả Hồn Hoàng của Thương Minh - Tôn Khải Minh tức giận nói.
Ranh giới của Tây giới và Hằng Hải chính là Hằng Hà sơn mạch, nơi đó có thế lực khổng lồ là Yểm Ma thành tọa lạc, bên trong trấn giữ không ít Hồn Hoàng. Nghe nói còn có những trưởng lão đời trước của Yểm Ma cung ẩn cư tu tâm dưỡng tính.
Tai Hoang bộc phát khẳng định không thể nào chấn động đến Yểm Ma thành, nhưng Yểm Ma cung là thế lực quyền uy nhất mấy địa giới chung quanh. Thế mà tai họa phát sinh đã lâu, bọn họ lại không óc một chút tin tức, hành vi như thế cũng quá lãnh khốc vô tình rồi.
"Đừng hi vọng bọn họ, bên đó bây giờ còn đang lo lắng Hải tộc ở Hằng Hải. Tóm lại, Tây vực và Tây Lăng vực đã hết thuốc chữa."
Giới chủ La Hắc lắc đầu bất đắc dĩ.
"Sớm biết đầm lầy phía tây có động tĩnh, chúng ta nên sớm thu thập mỏ Linh nguyên kia rồi, cũng không đến nổi rơi vào tình cảnh như thế này."
Tôn Khải Minh giảm thấp thanh âm nói.
/1793
|