Bản thân Sở Mộ đã cảm giác được sự tình kỳ lạ, trước kia ở tại Hồn Điện thỉnh thoảng cũng có nhân vật cấp bậc này lượn qua lượn lại, khi đó ánh mắt bọn họ chỉđơn giản là khích lệđối với hậu bối. Trong đó có thưởng thức, có lãnh đạm, có vui vẻ, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thái độ thân cận như thế này.
Đến hiện tại, những người này rõ ràng là đang cố ý mượn hơi, lấy lòng, thái độ khác hẳn một trời một vực. Tầng ngăn cách đặc thù giữa hai giai cấp cũng biến mất, chuyện này cũng là một ý nghĩa khác của hai chữ thực lực. Chỉ cần thực lực đầy đủ, số tuổi cũng không còn là vấn đề gì lớn.
"Số người có Hồn sủng đế hoàng rất có hạn, hơn nhau một người cũng cực kỳ trọng yếu. Trong tình hình chung, bất kỳ trận doanh Hồn Hoàng nào sẽ không dễ dàng tiếp nhận người mới, bởi vì thêm một người cũng có nghĩa là mất đi một chén canh. Những người rời đi trước hẳn là không có hứng thú với ngươi, hoặc là dựđịnh sau này tìm cách xử lý ngươi. Những người lưu lại ngoại trừ cố ý khiêu khích nhóm Cổ Đinh ra, còn có trên dưới hai mươi Hồn Hoàng hẳn là thuộc phe Đức Lão linh sư và vị nguyên lão kia, bọn họ biết ngươi có hậu đài mới đi lên đọc lời chúc mừng tỏ thái độ hữu nghị, nếu ngươi gặp phải chuyện gì cần giúp đỡ, bọn họ sẽ tận lực chiếu cố. Ngươi phải nhớ kỹ những người này, trong tương lai bọn họ sẽ là minh hữu của ngươi."
Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ.
Vào lúc này tinh thần Sở Mộ bỗng nhiên lâng lâng kỳ lạ, có cảm giác giống như mình đã bước vào một vùng trời mới, tất cả mọi thứđều phải làm lại từđầu. Con đường này rộng lớn hơn, gian khổ hơn và khẳng định sẽ hấp dẫn hơn trước kia vô số lần.
Lúc nãy hắn đã ghi nhớ những cường giả Hồn Hoàng tỏ ý hữu nghị với mình, sau này chỉ cần lưu tâm nhiều một chút là được.
Về phần cường giả Hồn Hoàng của thế lực Hồn Điện không cần phải nói rồi, bọn họ hiển nhiên là vô cùng chú ý Sở Mộ. Trong số hai mươi mấy Hồn Hoàng kia có gần một nửa thuộc về Hồn Điện, những người còn lại đều là giới chủ, cung chủ cùng với Hồn Hoàng tự do.
Bản thân Sở Mộ là thành viên Hồn Điện, cho nên bọn họ không cần giấu diếm ý định của mình. Từng người từng người một đọc lời chúc mừng xong lập tức đi tới trước mặt Sở Mộ, hai bên bắt tay chào hỏi xem như kết thành đồng minh.
Còn những Hồn Hoàng rời khỏi quá sớm rõ ràng là không có ý đồ tốt, sau này gặp mặt nhất định phải phá lệ cẩn thận. Đặc biệt là dưới tình huống xâm nhập những vùng đất nguy hiểm như Mê giới, hoang sơn... đối phương chắc chắn sẽ hạ thủ giết người cướp đoạt không chút do dự.
Đại hội Thiên Hạ Quyết đầu tiên chính là thời kỳ của cường giả, bất kỳ người nào nổi tiếng cũng có thực lực đi đôi với nhân phẩm tốt đẹp. Nhưng mà, theo quá trình Thiên Hạ Quyết từ từ kéo dài đã có vô số người bịđào thải rời khỏi Thiên Hạ thành, tâm lý biến đổi là chuyện hiển nhiên. Càng về sau quan hệ nhân sinh và vòng tròn liên minh lại càng phức tạp, ân oán đan xen lẫn nhau rất khó phân biệt đúng sai.
Phần lớn cường giả Hồn Hoàng đều sinh ra, hoặc là đã từng sống tại Thiên Hạ thành. Cho nên dòng chảy ân oán tại nơi này mạnh mẽ hơn những nơi khác rất nhiều.
Hiện tại đại hội Thiên Hạ Quyết đã kết thúc, những người bịđào thải hoặc không thuộc về nơi này tự giác thu thập hành lý lẳng lặng rời khỏi. Thiên Hạ thành là mảnh đất thị phi, vốn không có chỗ cho kẻ nhu nhược và thất bại.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ hiển nhiên là lựa chọn rời khỏi, lúc trước bọn họ dựđịnh viết thư báo tin vui gửi về Sở gia. Đến lúc cuối cùng, hai người bọn họ cảm thấy viết thư không thể nào rõ ràng bằng tự mình tường thuật. Trước sau gì bọn họ cũng phải về nhà, thôi thì trì hoãn một đoạn thời gian cũng được, đợi về tới nhà rồi báo cáo hết thảy mọi chuyện một lần cho tiện.
Vì thế hai người đi tới chào tạm biệt Sở Mộ, ba người cùng thời gian một ngày làm bữa tiệc chia tay. Sau đó Sở Mộ tiễn hai vị ca ca trở về Sở gia, còn bản thân mình có lẽ phải đợi tới lúc quay về Tây Giới lịch lãm mới tiện đường ghé thăm gia đình.
Sở gia bây giờđang phát triển ở khu vực Tây vực, lãnh địa Tây Giới, mấy năm này quật khởi tương đối thuận lợi. Nghe nói bây giờđã có sản nghiệp khá lớn tại Cổ Vực, ít nhất cũng tốt hơn thời điểm ở Cương La thành gấp mấy lần.
Sở Mộ vốn có dựđịnh đi tìm giới chủ Tây Giới gửi gắm gia tộc một chút, nhưng lại phát hiện chuyện ngoài dự liệu. Hình như giới chủ Tây Giới không nằm trong hàng ngũ đồng minh của mình, hơn nữa còn ngã về phía trận doanh Hồn Hoàng khác. Có lẽ đám người kia không có ý định tranh đoạt tư cách đề danh, hoặc là khu vực Tây Giới xảy ra chuyện gì đó, tin tức cụ thể phải đợi sau này từ từ tìm hiểu kỹ lưỡng mới biết được.
Sau khi cáo biệt hai vị ca ca, Sở Mộ trở về Hồn Điện từ biệt mọi người, chuẩn bị cho chuyến hành trình lịch lãm mới.
Sở Mộ không phải là người lười nhác, ưa thích hưởng thụ, hắn sẽ không đắc ý vì vinh quang Thiên Hạ Quyết, bản thân hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Mục tiêu quan trọng nhất là sáu năm sau đi tới Vạn Tượng thành bắt giữ thiếu nữ phản bội, trong quãng thời gian này phải cố gắng gấp bội, tranh thủ tăng cường thực lực càng nhanh càng tốt.
Vốn là Sở Mộ có kế hoạch sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc sẽ tiến thẳng về phía đông, một đường vừa đi tới Vạn Tượng thành vừa tranh thủ rèn luyện.
Kế hoạch Đông tiến hẳn là không sau, thế nhưng Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ tốt nhất là lưu lại Thiên Hạ Cảnh vài năm, tranh thủ tăng cường thực lực tất cả Hồn sủng đồng đều rồi hãy rời đi. Dựa vào tiểu Mạc Tà đúng là có thể ngang dọc Thiên Hạ Cảnh, nhưng nói chuyện Đông tiến vẫn còn quá mức miễn cưỡng.
Hơn nữa, Sở Mộ phải chuẩn bịđầy đủ thức ăn cho Mạc Tà, trong không gian giới chỉ của thiếu nữ phản bội chỉ có số lượng linh đủ cho hai tháng. Đó là dưới tình huống không có tham gia chiến đấu, nếu như phát sinh chiến đấu sẽ tiêu hao nhiều hơn gấp mấy lần. Lấy năng lực tài chính hiện tại của Sở Mộ quả thật chịu không nổi cái loại hao phí này, cho nên Sở Mộ phải ưu tiên giải quyết vấn đề thức ăn cho Hồn sủng cấp đế hoàng. Bởi vì Sở Mộ tăng cường thực lực quá nhanh, từ trình độ cao đẳng quân chủ trực tiếp nhảy lên đến sơ đẳng đế hoàng, quá trình này cách nhau tới ba cấp bậc, trong đó còn có một cái bình cảnh. Trước tiên hắn nhất định phải điều chỉnh tâm lý và ổn định cảnh giới thật tốt.
Trước đó Sở Mộ đã đánh tiếng với Diệp Khuynh Tư rồi, hai người vốn có dựđịnh đồng hành với nhau.
Nhưng sau đó Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nàng dựđịnh theo chân Diệp Hoàn Sinh tiến hành lịch lãm. Bởi vì di chúc lão sư có rất nhiều bí mật, những món đồ này lại phân tán ở các địa phương khác nhau, cho nên đi cùng Sở Mộ cũng không tiện lắm.
"Ngươi bây giờđã có Hồn sủng đế hoàng, nếu đồng hành thì chúng ta sẽ biến thành gánh nặng của ngươi. Ngươi tự mình lịch lãm sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Diệp Khuynh Tư cười nói, trên khuôn mặt có chút không vui.
Sở Mộ cũng không lo lắng vấn đề gánh nặng, Diệp Khuynh Tư là Hồn sủng sư phụ trợ làm sao trở thành gánh nặng được chứ? Chẳng qua là Sở Mộ cảm thấy kế tiếp mình sẽ xâm nhập vào những địa phương nguy hiểm, dẫn theo Diệp Khuynh Tư ngược lại sẽ gia tăng hệ số rủi ro. Hơn nữa, Hồn sủng của nàng cũng cần phải rèn luyện, vì thế huynh muội Diệp Hoàn Sinh đi riêng mới là phương án tốt nhất.
"Đừng lo lắng, chỉ cần có di chúc lão sư trong tay, thực lực chúng ta sẽ tăng cường rất nhanh."
Diệp Khuynh Tư mỉm cười trấn an, nàng có thể nhận ra vẻ không tình nguyện trên mặt Sở Mộ.
"Ta vẫn không nỡ rời xa nàng."
Sở Mộ chậm rãi bước tới, kéo tay Diệp Khuynh Tư đặt vào trong ngực mình. Nếu không có Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh, trong lòng hắn sẽ cảm thấy trống rỗng kỳ lạ. Đây là chuyện hắn mới nhận ra gần đây thôi, hiện tại mới chính thức biểu lộ tình cảm của mình.
Đến hiện tại, những người này rõ ràng là đang cố ý mượn hơi, lấy lòng, thái độ khác hẳn một trời một vực. Tầng ngăn cách đặc thù giữa hai giai cấp cũng biến mất, chuyện này cũng là một ý nghĩa khác của hai chữ thực lực. Chỉ cần thực lực đầy đủ, số tuổi cũng không còn là vấn đề gì lớn.
"Số người có Hồn sủng đế hoàng rất có hạn, hơn nhau một người cũng cực kỳ trọng yếu. Trong tình hình chung, bất kỳ trận doanh Hồn Hoàng nào sẽ không dễ dàng tiếp nhận người mới, bởi vì thêm một người cũng có nghĩa là mất đi một chén canh. Những người rời đi trước hẳn là không có hứng thú với ngươi, hoặc là dựđịnh sau này tìm cách xử lý ngươi. Những người lưu lại ngoại trừ cố ý khiêu khích nhóm Cổ Đinh ra, còn có trên dưới hai mươi Hồn Hoàng hẳn là thuộc phe Đức Lão linh sư và vị nguyên lão kia, bọn họ biết ngươi có hậu đài mới đi lên đọc lời chúc mừng tỏ thái độ hữu nghị, nếu ngươi gặp phải chuyện gì cần giúp đỡ, bọn họ sẽ tận lực chiếu cố. Ngươi phải nhớ kỹ những người này, trong tương lai bọn họ sẽ là minh hữu của ngươi."
Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ.
Vào lúc này tinh thần Sở Mộ bỗng nhiên lâng lâng kỳ lạ, có cảm giác giống như mình đã bước vào một vùng trời mới, tất cả mọi thứđều phải làm lại từđầu. Con đường này rộng lớn hơn, gian khổ hơn và khẳng định sẽ hấp dẫn hơn trước kia vô số lần.
Lúc nãy hắn đã ghi nhớ những cường giả Hồn Hoàng tỏ ý hữu nghị với mình, sau này chỉ cần lưu tâm nhiều một chút là được.
Về phần cường giả Hồn Hoàng của thế lực Hồn Điện không cần phải nói rồi, bọn họ hiển nhiên là vô cùng chú ý Sở Mộ. Trong số hai mươi mấy Hồn Hoàng kia có gần một nửa thuộc về Hồn Điện, những người còn lại đều là giới chủ, cung chủ cùng với Hồn Hoàng tự do.
Bản thân Sở Mộ là thành viên Hồn Điện, cho nên bọn họ không cần giấu diếm ý định của mình. Từng người từng người một đọc lời chúc mừng xong lập tức đi tới trước mặt Sở Mộ, hai bên bắt tay chào hỏi xem như kết thành đồng minh.
Còn những Hồn Hoàng rời khỏi quá sớm rõ ràng là không có ý đồ tốt, sau này gặp mặt nhất định phải phá lệ cẩn thận. Đặc biệt là dưới tình huống xâm nhập những vùng đất nguy hiểm như Mê giới, hoang sơn... đối phương chắc chắn sẽ hạ thủ giết người cướp đoạt không chút do dự.
Đại hội Thiên Hạ Quyết đầu tiên chính là thời kỳ của cường giả, bất kỳ người nào nổi tiếng cũng có thực lực đi đôi với nhân phẩm tốt đẹp. Nhưng mà, theo quá trình Thiên Hạ Quyết từ từ kéo dài đã có vô số người bịđào thải rời khỏi Thiên Hạ thành, tâm lý biến đổi là chuyện hiển nhiên. Càng về sau quan hệ nhân sinh và vòng tròn liên minh lại càng phức tạp, ân oán đan xen lẫn nhau rất khó phân biệt đúng sai.
Phần lớn cường giả Hồn Hoàng đều sinh ra, hoặc là đã từng sống tại Thiên Hạ thành. Cho nên dòng chảy ân oán tại nơi này mạnh mẽ hơn những nơi khác rất nhiều.
Hiện tại đại hội Thiên Hạ Quyết đã kết thúc, những người bịđào thải hoặc không thuộc về nơi này tự giác thu thập hành lý lẳng lặng rời khỏi. Thiên Hạ thành là mảnh đất thị phi, vốn không có chỗ cho kẻ nhu nhược và thất bại.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ hiển nhiên là lựa chọn rời khỏi, lúc trước bọn họ dựđịnh viết thư báo tin vui gửi về Sở gia. Đến lúc cuối cùng, hai người bọn họ cảm thấy viết thư không thể nào rõ ràng bằng tự mình tường thuật. Trước sau gì bọn họ cũng phải về nhà, thôi thì trì hoãn một đoạn thời gian cũng được, đợi về tới nhà rồi báo cáo hết thảy mọi chuyện một lần cho tiện.
Vì thế hai người đi tới chào tạm biệt Sở Mộ, ba người cùng thời gian một ngày làm bữa tiệc chia tay. Sau đó Sở Mộ tiễn hai vị ca ca trở về Sở gia, còn bản thân mình có lẽ phải đợi tới lúc quay về Tây Giới lịch lãm mới tiện đường ghé thăm gia đình.
Sở gia bây giờđang phát triển ở khu vực Tây vực, lãnh địa Tây Giới, mấy năm này quật khởi tương đối thuận lợi. Nghe nói bây giờđã có sản nghiệp khá lớn tại Cổ Vực, ít nhất cũng tốt hơn thời điểm ở Cương La thành gấp mấy lần.
Sở Mộ vốn có dựđịnh đi tìm giới chủ Tây Giới gửi gắm gia tộc một chút, nhưng lại phát hiện chuyện ngoài dự liệu. Hình như giới chủ Tây Giới không nằm trong hàng ngũ đồng minh của mình, hơn nữa còn ngã về phía trận doanh Hồn Hoàng khác. Có lẽ đám người kia không có ý định tranh đoạt tư cách đề danh, hoặc là khu vực Tây Giới xảy ra chuyện gì đó, tin tức cụ thể phải đợi sau này từ từ tìm hiểu kỹ lưỡng mới biết được.
Sau khi cáo biệt hai vị ca ca, Sở Mộ trở về Hồn Điện từ biệt mọi người, chuẩn bị cho chuyến hành trình lịch lãm mới.
Sở Mộ không phải là người lười nhác, ưa thích hưởng thụ, hắn sẽ không đắc ý vì vinh quang Thiên Hạ Quyết, bản thân hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Mục tiêu quan trọng nhất là sáu năm sau đi tới Vạn Tượng thành bắt giữ thiếu nữ phản bội, trong quãng thời gian này phải cố gắng gấp bội, tranh thủ tăng cường thực lực càng nhanh càng tốt.
Vốn là Sở Mộ có kế hoạch sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc sẽ tiến thẳng về phía đông, một đường vừa đi tới Vạn Tượng thành vừa tranh thủ rèn luyện.
Kế hoạch Đông tiến hẳn là không sau, thế nhưng Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ tốt nhất là lưu lại Thiên Hạ Cảnh vài năm, tranh thủ tăng cường thực lực tất cả Hồn sủng đồng đều rồi hãy rời đi. Dựa vào tiểu Mạc Tà đúng là có thể ngang dọc Thiên Hạ Cảnh, nhưng nói chuyện Đông tiến vẫn còn quá mức miễn cưỡng.
Hơn nữa, Sở Mộ phải chuẩn bịđầy đủ thức ăn cho Mạc Tà, trong không gian giới chỉ của thiếu nữ phản bội chỉ có số lượng linh đủ cho hai tháng. Đó là dưới tình huống không có tham gia chiến đấu, nếu như phát sinh chiến đấu sẽ tiêu hao nhiều hơn gấp mấy lần. Lấy năng lực tài chính hiện tại của Sở Mộ quả thật chịu không nổi cái loại hao phí này, cho nên Sở Mộ phải ưu tiên giải quyết vấn đề thức ăn cho Hồn sủng cấp đế hoàng. Bởi vì Sở Mộ tăng cường thực lực quá nhanh, từ trình độ cao đẳng quân chủ trực tiếp nhảy lên đến sơ đẳng đế hoàng, quá trình này cách nhau tới ba cấp bậc, trong đó còn có một cái bình cảnh. Trước tiên hắn nhất định phải điều chỉnh tâm lý và ổn định cảnh giới thật tốt.
Trước đó Sở Mộ đã đánh tiếng với Diệp Khuynh Tư rồi, hai người vốn có dựđịnh đồng hành với nhau.
Nhưng sau đó Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nàng dựđịnh theo chân Diệp Hoàn Sinh tiến hành lịch lãm. Bởi vì di chúc lão sư có rất nhiều bí mật, những món đồ này lại phân tán ở các địa phương khác nhau, cho nên đi cùng Sở Mộ cũng không tiện lắm.
"Ngươi bây giờđã có Hồn sủng đế hoàng, nếu đồng hành thì chúng ta sẽ biến thành gánh nặng của ngươi. Ngươi tự mình lịch lãm sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Diệp Khuynh Tư cười nói, trên khuôn mặt có chút không vui.
Sở Mộ cũng không lo lắng vấn đề gánh nặng, Diệp Khuynh Tư là Hồn sủng sư phụ trợ làm sao trở thành gánh nặng được chứ? Chẳng qua là Sở Mộ cảm thấy kế tiếp mình sẽ xâm nhập vào những địa phương nguy hiểm, dẫn theo Diệp Khuynh Tư ngược lại sẽ gia tăng hệ số rủi ro. Hơn nữa, Hồn sủng của nàng cũng cần phải rèn luyện, vì thế huynh muội Diệp Hoàn Sinh đi riêng mới là phương án tốt nhất.
"Đừng lo lắng, chỉ cần có di chúc lão sư trong tay, thực lực chúng ta sẽ tăng cường rất nhanh."
Diệp Khuynh Tư mỉm cười trấn an, nàng có thể nhận ra vẻ không tình nguyện trên mặt Sở Mộ.
"Ta vẫn không nỡ rời xa nàng."
Sở Mộ chậm rãi bước tới, kéo tay Diệp Khuynh Tư đặt vào trong ngực mình. Nếu không có Diệp Khuynh Tư ở bên cạnh, trong lòng hắn sẽ cảm thấy trống rỗng kỳ lạ. Đây là chuyện hắn mới nhận ra gần đây thôi, hiện tại mới chính thức biểu lộ tình cảm của mình.
/1793
|