Phó thủ lĩnh ném Sở Mộ đã bị phong ấn hồn niệm lên trên lưng Bức Quân Huyết Thú. Phan đại nhân liếc sang Sở Mộ, mở miệng nói:
"Giết mười lăm sát thủ, năng lực sinh tồn của ngươi đúng là không tệ, đáng tiếc những kẻ đối nghịch với chúng ta thông thường sẽ không có kết quả tốt."
Sở Mộ ngồi ở trên lưng Bức Quân Huyết Thú, sau lưng là một gã phó thủ lĩnh mặt mày nghiêm trọng tùy thời đều có thể xuất thủ lấy mạng hắn. Nhưng ánh mắt của hắn không có một chút bối rối, chỉ yên lặng nhìn tới Phan đại nhân, mở miệng hỏi:
"Chủ thượng của ngươi là nữ nhân?"
Phan đại nhân ngẩn người ngạc nhiên nhưng khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, lạnh nhạt nói:
"Ta thấy ngươi đã biết không ít chuyện, mặc dù ta không hiểu tại sao chủ thượng muốn gặp ngươi, nhưng ta nghĩ kết quả của ngươi rất là thê thảm."
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, từ vẻ mặt Phan đại nhân biểu hiện thì Sở Mộ đã nhìn ra được vấn đề. Chủ thượng của đám sát thủ này đúng là một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này rất có thể là thiếu nữ phản bội.
"Đánh hắn bất tỉnh." Phan đại nhân nói với phó thủ lĩnh.
Phó thủ lĩnh đột nhiên thi triển tinh thần xung kích xuyên thẳng vào đầu óc Sở Mộ. Hiện tại Sở Mộ đã bị phong tỏa hồn niệm cho nên vô lực đối kháng tinh thần công kích, chỉ lát sau ý thức của hắn dần dần mơ hồ.
Trên thực tế Sở Mộ không có hoàn toàn mất đi ý thức, hắn bây giờ đang ở trạng thái nửa tĩnh nửa mê. Chỉ cần xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng, Sở Mộ sẽ lập tức buông thả linh hồn ma diễm không chút do dự.
Một khi Hồn sủng sư thu hồi Hồn sủng, hơn nữa hồn niệm bị phong ấn sẽ biến thành một tên phế nhân. Nhưng mà Phan đại nhân và phó thủ lĩnh không thể nào biết được Sở Mộ bị phong tỏa hồn niệm vẫn có thể sử dụng lực lượng ma diễm.
Ở trong trạng thái nửa thanh tĩnh, Sở Mộ gần như đánh mất khái niệm thời gian, chỉ có thể cảm giác Bức Quân Huyết Thú phi hành khoảng cách rất xa, ít nhất cũng phải rời khỏi khu vực thung lũng rừng rậm kia.
Sau đó một dòng nước lạnh băng đổ xuống mặt Sở Mộ.
Sở Mộ mở mắt ra, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Xuất hiện ở trước mắt Sở Mộ là một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi xuyên thủng tầng mây đen nhìn qua giống như một thanh bảo kiếm, bất kỳ người nào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ bị áp lực đè nặng tâm hồn.
Ở trên đỉnh núi tổng cộng có bốn người, hai người trong đó là thanh niên họ Phan và phó thủ lĩnh áp giải Sở Mộ tới đây.
Hai người khác là một nam một nữ, nam tử đứng sau nữ tử nửa bước, từ đó có thể nhìn ra được gã nam tử này cũng là thủ hạ giống như thanh niên họ Phan.
Nữ tử đeo khăn che mặt khiến cho tinh thần Sở Mộ đột ngột run lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này Sở Mộ thậm chí cho rằng đó là Cẩn Nhu công chúa xuất hiện ở trước mặt mình, trái tim hắn không nhịn được khẽ co rút lại, ngừng đập trong chốc lát.
Nhưng mà sau khi quan sát cẩn thận thì Sở Mộ phát hiện ra nữ tử kia có một vài đặc điểm khác biệt với Cẩn Nhu công chúa.
Ít nhất dáng vẻ các không giống nhau, Cẩn Nhu công chúa vóc người ưu mỹ, khí chất ôn nhu quý phái hấp dẫn ánh mắt người khác, đồng thời còn có một chút tôn trọng và kính nể.
Về phần nữ tử này hoàn toàn là vưu vật mê người, cho dù là đường cong hay tư thái đều hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta hít thở không thông. Thậm chí còn cảm giác thần thánh, không đành lòng chạm vào vì sợ phá vỡ mỹ cảm trong lòng mình.
Cho dù nữ tử này có bề ngoài tuyệt đẹp đến mức nào, Sở Mộ cũng không bao giờ bị hấp dẫn. Hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là thân thể mình đang chấn động, trái tim run rẩy kịch liệt.
Cảm xúc trong lòng Sở Mộ đã trào dâng như sóng biển xô bờ. Bởi vì hắn biết người này là ai, mặc dù không có linh hồn liên lạc nhưng Sở Mộ có thể kết luận một cách chắc chắn.
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, giọng nói run run:
"Không cần che giấu, ta biết là ngươi !"
Hết thảy mọi thứ xuất hiện quá mức đột ngột, Sở Mộ làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp thiếu nữ phản bội tại cảnh thứ bảy, lại càng không đoán được nàng lấy thân phận tuyển thủ tham gia Thiên Hạ Quyết.
Suốt mười hai năm thời gian, hiện tại nhìn thấy thiếu nữ phản bội đứng ở trước mặt mình. Oán khi trong lòng Sở Mộ nhanh chóng biến thành sát khí, ánh mắt như lợi kiếm, giọng nói lạnh băng như muốn giết chết thiếu nữ phản bội ngay lập tức.
Thiếu nữ phản bội đeo khăn che mặt, ánh mắt nàng không có linh tính giống như trong ký ức của Sở Mộ. Ngược lại hắn chỉ có cảm giác trống rỗng, hoàn toàn không có cảm xúc dao động giống như là thể xác không có linh hồn.
Ánh mắt nàng ngó chừng Sở Mộ nhưng lại sinh ra ảo giác tựa như nhìn sang nơi khác, cảm giác này làm cho Sở Mộ không hề thoải mái. Rõ ràng đây là thái độ coi rẻ, là khinh miệt của một người đứng ở vị trí rất cao nhìn xuống đối phương.
"Các ngươi lui ra."
Thiếu nữ phản bội phất tay áo ra lệnh cho ba người kia rời khỏi.
Ba người không dám hỏi nhiều nửa câu, cung kính thối lui ra một khoảng cách khá xa rồi yên lặng chờ đợi.
Cuồng gió trên núi gào thét điên cuồng thổi tung mái tóc dài trên đầu thiếu nữ phản bội, nàng cất bước rất chậm, từ từ đi tới gần Sở Mộ.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn nàng cực kỳ phức tạp, chẳng biết tại sao trong quá trình thiếu nữ phản bội đến gần, Sở Mộ không có cảm giác được khí tức của nàng. Đây là tình huống vô cùng cổ quái, Sở Mộ chưa từng có cảm giác như vậy đối với một sinh vật có tính mạng.
Thiếu nữ phản bội chậm rãi bước qua mặt Sở Mộ bình thản đưa lưng về phía hắn, mặt ngó về dãy núi ở phương xa nghênh đón làn gió lạnh lẽo, không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, cả hai người không nói một câu.
"Thiếu chủ, cô nàng quá mức kỳ quái, tùy thời chuẩn bị gọi Bạch Yểm Ma chiến đấu."
Ly lão nhi dùng hồn niệm nhắc nhở Sở Mộ.
Ly lão nhi cũng biết lần này Sở Mộ cố ý bị bắt giữ, nhưng lấy trực giác sắc bén của Ly lão nhi rõ ràng cảm nhận được thiếu nữ phản bội này có cái gì đó không đúng. Hết lần này tới lần khác ngay cả lão cũng không biết nàng cổ quái ở chỗ nào, điều này làm cho Ly lão nhi cực kỳ lo lắng, có cảm giác giống như trời yên bể lặng trước cơn giông.
Sở Mộ cố gắng khôi phục tâm tình đang cuồng loạn xuống, Ly lão nhi đã nhận ra sự tình quỷ dị. Đồng thời bản thân Sở Mộ cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, bởi vì hắn nhìn thấy nữ tử đeo khăn che mặt chỉ có ngoại hình tương tự với thiếu nữ phản bội, về phần ánh mắt và khí chất lại khác biệt rất lớn.
"Ngươi rời khỏi Thiên Hạ Quyết đi."
Rốt cuộc thiếu nữ phản bội là người mở miệng trước.
Thanh âm này nhẹ nhàng, thoang thoảng như làn gió thổi qua khe cửa, phải thật sự tập trung chú ý mới có thể nghe thấy giọng nói của nàng.
"Ngươi không phải là nàng." Sở Mộ nhíu mày nói.
"Không nên gây trở ngại cho ta, bất kỳ là ai trở ngại công việc của, ta sẽ giết hết. Ngay cả ngươi cũng không phải ngoại lệ."
Thiếu nữ phản bội lạnh nhạt nói.
“Hừ, chỉ là một con rối cũng muốn ra lệnh cho ta ?" Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Không có bất kỳ một tia linh hồn liên lạc nào, nữ tử đeo khăn che mặt chỉ giống thiếu nữ phản bội về ngoại hình, nhưng nàng tuyệt đối không phải là thiếu nữ phản bội mà hắn đang tìm kiếm.
Nếu trước kia Sở Mộ không có tiến vào Đế Thánh thánh vực, có lẽ vào lúc này hắn sẽ cho rằng đây chỉ là trực giác sai lầm. Nhưng mà hắn đã trải qua mộng cảnh nhìn lại ký ức, cho nên Sở Mộ đã hiểu biết và nhận thức thiếu nữ phản bội sâu sắc hơn.
Thiếu nữ phản bội có ngoại hình hoàn mỹ và khí chất không nhiễm bụi trần, nàng thần thánh giống như tiên nữ hạ phàm. Cho dù là ánh mắt hay phong thái đều khiến cho lòng người mê say, mỗi cử chỉ của nàng có thể tác động đến tâm hồn con người.
Toàn thân nàng tỏa ra khí chất thánh khiết vô hạn, cho dù là người có thù hận sâu đậm, cho dù đã đề cao cảnh giác vẫn không có cách nào ngăn cản mị lực của nàng. Mị lực ở đây không phải là yêu mị mê hoặc, mà là sức hấp dẫn đến từ tâm hồn tinh khiết và trong sáng. Còn nữ tử này chỉ có thể xác giống như thiếu nữ phản bội, ngoại trừ thân thể hoàn mỹ ra thì không còn điểm nào tương tự nữa.
"Ta có phải là nàng hay không hoàn toàn không trọng yếu đối với ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết không nên gây trở ngại công việc của ta, lần này là một cảnh cáo."
Nữ tử đeo khăn che mặt không trả lời vấn đề Sở Mộ hỏi, chỉ nhàn nhạt nói tiếp.
Sở Mộ nghe nàng nói xong câu này bỗng nhiên muốn cười thành tiếng.
Cảnh cáo? Một con rối của Hồn sủng của mình đang cảnh cáo mình? Chuyện này đúng là ly kỳ và hiếm thấy trong lĩnh vực Hồn sủng rồi.
Sự tình diễn ra đến nước này làm cho Sở Mộ cảm giác được hết thảy mọi thứ có vẻ hoang đường.
"Nàng ở đâu?"
Sở Mộ cười lạnh nói.
"Dẫn Cẩn Nhu công chúa tới trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi an toàn rời khỏi Thiên Hạ Quyết. Nếu như ngươi cố ý cản trở đừng trách ta vô tình."
Nữ tử này không trả lời thẳng, vẫn tiếp tục nói ra ý muốn của mình.
Sở Mộ lại hít sâu một hơi tận lực ổn định tâm tình của mình.
"Trước kia ta chỉ muốn lập tức giải trừ hồn ước. Nhưng mà bây giờ ta chính thức tuyên bố đã thay đổi ý định, cho dù là Thiên Hạ Quyết kết thúc, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ta không bao giờ giải trừ hồn ước với ngươi."
Sở Mộ cao giọng nói.
"Tùy ngươi, dù sao lấy linh hồn yếu đuối của ngươi không thể nào ảnh hưởng đến ta, lại càng không có khả năng khống chế nàng."
Nữ tử kia nói.
Sở Mộ cười phá lên một trận, nói:
"Vậy sao? Linh hồn yếu đuối không có cách nào khống chế nàng, thật sự không có bất kỳ ảnh hưởng nào?"
"Tự ái và kiêu ngạo không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, tối trọng yếu chính là thực lực, nhưng ngươi không có. Giống như ở cảnh thứ bảy này, năng lực của ngươi chỉ có thể giết chết một vài sát thủ, không hơn. Nếu bây giờ ta muốn chỉ cần nói một tiếng là ngươi sẽ chết ngay lập tức. Ta đã cho ngươi một con đường sống sót, tốt nhất là vứt bỏ tôn nghiêm và tươi cười tiếp nhận sự thật đi. Nếu không ngươi sẽ chết rât thảm, nếu suy nghĩ thoáng một chút có lẽ ta là ân nhân cứu mạng ngươi đó."
Ngữ khí của nữ tử kia đột nhiên lạnh lẽo hơn vài phần.
Mỗi lời nói của nàng tựa như kim châm đâm vào trái tim Sở Mộ. Khí chất của thiếu nữ phản bội làm cho người ta rất khó chống cự, nếu chỉ dựa vào giọng nói và vẻ bề ngoài thì đại đa số con người sẽ bị nàng lừa gạt, không thể nào liên tưởng đến chuyện ẩn sâu trong vị tiên nữ thánh khiết này chính là một con quỷ ác độc đến tận cùng.
Nàng luôn đặt mình ở vị trí cao cao tại thượng, nàng nghĩ rằng tất cả nhân loại chỉ là sinh vật hèn mọn và yếu đuối nhất, chỉ cần một ý niệm là có thể giết chết. Thậm chí nàng không có ý thức được tình hình lúc ban đầu, nếu như nàng không bày ra bộ dáng đáng thương cầu khẩn Sở Mộ ký kết hồn ước, khi đó nàng thật ra cũng chỉ là một sinh vật hèn mọn chật vật tìm cách sinh tồn trong Thánh vực.
"Thiếu chủ, ngay cả ta cũng nghe không nổi nữa rồi, nữ nhân này… ta đề nghị bắt giữ nàng lại, lột sạch vẻ ngoài dối trá kia đi, sau đó ném vào trong không gian Hồn sủng dùng linh hồn ma diễm thiêu đốt trăm ngàn lần. Nếu không làm thế quả thật là không giải nổi mối hận trong lòng."
Thanh âm buồn bực của Ly lão nhi đột ngột truyền ra.
Ly lão nhi chính là hạng người nhát gan sợ phiền phức nhất trên đời, nhưng mà hôm nay thật sự không nhịn nổi thái độ kiêu ngạo, tự cho là đúng của thiếu nữ phản bội. Có thể nói đây là lần đầu tiên Sở Mộ thấy lão dám đứng ra gây sự.
Trên thực tế, Ly lão nhi hiện tại đang âm thầm cắn răng:
“Đừng có chọc giận thiếu chủ, bằng không coi như là bị ma hóa, lão cũng đồng ý thiếu chủ tiến vào trạng thái Bán Ma, dùng ma trảo xé tan con rối giả nhân giả nghĩa này ra trăm mảnh.”
"Ta nói có sai hả? Nàng có hảo tâm cứu ngươi…”
Nữ tử kia chậm rãi quay đầu lại nhìn vào mặt Sở Mộ.
Thế nhưng, nàng cảm thấy kinh ngạc chính là trên mặt Sở Mộ không có tức giận và áp chế như trong tưởng tượng, mà là một nụ cười rét lạnh rất quỷ dị.
Nụ cười này khiến cho nữ tử cảm thấy không thoải mái, tựa hồ đối phương đang đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống mình.
"Cười cái gì?"
Nữ tử đeo khăn che mặt trầm giọng nói.
Bình thường lúc nàng nói chuyện vốn không có tâm tình, giọng điệu luôn nhàn nhạt như gió thoảng. Trên mặt cũng không có một chút cảm xúc, nhưng mà hiện tại nàng đã nhận ra Sở Mộ đang dùng ánh mắt khinh thường ngó chừng mình.
Ở trong nhận thức của nàng thì Sở Mộ đã đánh giá mình quá cao, có lẽ hắn cho rằng ký kết hồn ước chính là chủ nhân của nàng. Buồn cười nhất chính là cái hồn ước yếu ớt kia quả thực không có một chút ước thúc nào đối với nàng, hơn nữa nàng chưa từng nghĩ rằng mình có quan hệ gì với hắn.
"Cười ngươi chỉ là một cái xác rỗng tuếch, căn bản không biết cái gọi là mồm, cái gì gọi là cổ họng. Mồm và cổ họng vốn không cùng đẳng cấp, mồm muốn thì cổ họng phải nghe theo. Dùng thực lực mạnh yếu để cân nhắc chính là sai lầm của các ngươi, thay ta nói cho nữ nhân kia một câu. Ngày hôm nay nàng vũ nhục ta, cộng thêm thù oán trước kia, sẽ có ngày Sở Mộ ta trả lại gấp mười lần."
Sở Mộ cười lạnh nói.
"Không nên nói những chuyện không thực tế, ta mới là người nắm giữ sinh tử của ngươi, còn không biết điều tạ ơn ta tha chết."
Nữ tử đeo khăn che mặt cũng cười cười đáp trả.
"Đúng là bất hạnh, ngươi giữ không nổi." Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, tức giận trong lòng Sở Mộ càng lúc càng ổn định, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với cái loại nữ nhân này, tức giận gầm thét hoàn toàn không có ý nghĩa, chỉ có cách đánh sụp quan niệm cao cao tại thượng triệt để, giẫm nát tôn nghiêm tự cho là đúng của nàng. Đến lúc đó nàng mới minh bạch lời nói của mình ngày hôm nay buồn cười đến mức nào.
"Mạng ngươi đang ở trong tay của ta, chỉ cần ta hạ lệnh…"
Rốt cuộc nữ tử kia sinh ra ý nghĩ muốn giáo huấn Sở Mộ, để cho người này hiểu ra sự tình đừng có ngu xuẩn gây trở ngại.
Nhưng mà đúng lúc này, gã phó thủ lĩnh đi tới nửa quỳ trước mặt nàng, cúi đầu nói:
"Chủ thượng."
"Chuyện gì?"
Nữ tử lạnh nhạt hỏi.
"Chúng ta phát hiện Cẩn Nhu công chúa ."
Phó thủ lĩnh không dám ngẩng đầu lên, nhanh chóng trả lời.
"Mang nàng tới đây."
Nữ tử trực tiếp ra lệnh.
"Chuyện này… nàng… nàng ta đang ở dưới chân núi…”
Giọng nói phó thủ lĩnh trở nên vô cùng kỳ quái.
Nữ tử đã nhận ra phó thủ lĩnh còn chưa nói hết, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
"Đừng lãng phí thời gian của ta."
"Vâng, chúng ta không bắt được Cẩn Nhu công chúa. mà Trầm … Trầm đại nhân lọt vào tay Cẩn Nhu công chúa, nàng yêu cầu chúng ta thả Sở Thần."
Phó thủ lĩnh đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói gấp.
Đến lúc này ánh mắt nữ tử xuất hiện biến hóa, nàng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ còn đang mỉm cười sảng khoái.
Sở Mộ nhận ra ánh mắt của nàng nhìn tới liền nhếch miệng cười tà. Xem ra Cẩn Nhu công chúa đúng là một đồng đội tốt.
Lúc trước Sở Mộ bảo Mạc Tà đi tìm Cẩn Nhu công chúa vốn là muốn liên thủ với nàng, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại liền thay đổi ý định, bởi vì làm vậy hai người sẽ lâm vào khổ chiến.
Cho nên thời điểm Trầm Dịch Thành sử dụng hồn niệm lên tiếng cười nhạo Sở Mộ. Vào lúc đó Sở Mộ đã thay đổi kế hoạch, cố ý bỏ rơi Trầm Dịch Thành lại phía sau và hấp dẫn tất cả sát thủ chú ý tới mình. Sau đó Mạc Tà và Cẩn Nhu công chúa phối hợp thừa cơ bắt giữ Trầm Dịch Thành.
Lúc nãy trong một thoáng ngắn ngủi, Sở Mộ nghĩ rằng nữ tử đeo khăn che mặt này là Cẩn Nhu công chúa. Vì thế trái tim hắn lập tức ngừng đập, nếu nữ tử này là Cẩn Nhu công chúa thì bản thân hắn và Mạc Tà đều rơi vào trong tay địch nhân. Cũng may các nàng không cùng một người, chỉ là hắn quá mức lo lắng mà thôi.
"Giết mười lăm sát thủ, năng lực sinh tồn của ngươi đúng là không tệ, đáng tiếc những kẻ đối nghịch với chúng ta thông thường sẽ không có kết quả tốt."
Sở Mộ ngồi ở trên lưng Bức Quân Huyết Thú, sau lưng là một gã phó thủ lĩnh mặt mày nghiêm trọng tùy thời đều có thể xuất thủ lấy mạng hắn. Nhưng ánh mắt của hắn không có một chút bối rối, chỉ yên lặng nhìn tới Phan đại nhân, mở miệng hỏi:
"Chủ thượng của ngươi là nữ nhân?"
Phan đại nhân ngẩn người ngạc nhiên nhưng khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, lạnh nhạt nói:
"Ta thấy ngươi đã biết không ít chuyện, mặc dù ta không hiểu tại sao chủ thượng muốn gặp ngươi, nhưng ta nghĩ kết quả của ngươi rất là thê thảm."
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, từ vẻ mặt Phan đại nhân biểu hiện thì Sở Mộ đã nhìn ra được vấn đề. Chủ thượng của đám sát thủ này đúng là một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này rất có thể là thiếu nữ phản bội.
"Đánh hắn bất tỉnh." Phan đại nhân nói với phó thủ lĩnh.
Phó thủ lĩnh đột nhiên thi triển tinh thần xung kích xuyên thẳng vào đầu óc Sở Mộ. Hiện tại Sở Mộ đã bị phong tỏa hồn niệm cho nên vô lực đối kháng tinh thần công kích, chỉ lát sau ý thức của hắn dần dần mơ hồ.
Trên thực tế Sở Mộ không có hoàn toàn mất đi ý thức, hắn bây giờ đang ở trạng thái nửa tĩnh nửa mê. Chỉ cần xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng, Sở Mộ sẽ lập tức buông thả linh hồn ma diễm không chút do dự.
Một khi Hồn sủng sư thu hồi Hồn sủng, hơn nữa hồn niệm bị phong ấn sẽ biến thành một tên phế nhân. Nhưng mà Phan đại nhân và phó thủ lĩnh không thể nào biết được Sở Mộ bị phong tỏa hồn niệm vẫn có thể sử dụng lực lượng ma diễm.
Ở trong trạng thái nửa thanh tĩnh, Sở Mộ gần như đánh mất khái niệm thời gian, chỉ có thể cảm giác Bức Quân Huyết Thú phi hành khoảng cách rất xa, ít nhất cũng phải rời khỏi khu vực thung lũng rừng rậm kia.
Sau đó một dòng nước lạnh băng đổ xuống mặt Sở Mộ.
Sở Mộ mở mắt ra, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.
Xuất hiện ở trước mắt Sở Mộ là một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi xuyên thủng tầng mây đen nhìn qua giống như một thanh bảo kiếm, bất kỳ người nào nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ bị áp lực đè nặng tâm hồn.
Ở trên đỉnh núi tổng cộng có bốn người, hai người trong đó là thanh niên họ Phan và phó thủ lĩnh áp giải Sở Mộ tới đây.
Hai người khác là một nam một nữ, nam tử đứng sau nữ tử nửa bước, từ đó có thể nhìn ra được gã nam tử này cũng là thủ hạ giống như thanh niên họ Phan.
Nữ tử đeo khăn che mặt khiến cho tinh thần Sở Mộ đột ngột run lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này Sở Mộ thậm chí cho rằng đó là Cẩn Nhu công chúa xuất hiện ở trước mặt mình, trái tim hắn không nhịn được khẽ co rút lại, ngừng đập trong chốc lát.
Nhưng mà sau khi quan sát cẩn thận thì Sở Mộ phát hiện ra nữ tử kia có một vài đặc điểm khác biệt với Cẩn Nhu công chúa.
Ít nhất dáng vẻ các không giống nhau, Cẩn Nhu công chúa vóc người ưu mỹ, khí chất ôn nhu quý phái hấp dẫn ánh mắt người khác, đồng thời còn có một chút tôn trọng và kính nể.
Về phần nữ tử này hoàn toàn là vưu vật mê người, cho dù là đường cong hay tư thái đều hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta hít thở không thông. Thậm chí còn cảm giác thần thánh, không đành lòng chạm vào vì sợ phá vỡ mỹ cảm trong lòng mình.
Cho dù nữ tử này có bề ngoài tuyệt đẹp đến mức nào, Sở Mộ cũng không bao giờ bị hấp dẫn. Hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là thân thể mình đang chấn động, trái tim run rẩy kịch liệt.
Cảm xúc trong lòng Sở Mộ đã trào dâng như sóng biển xô bờ. Bởi vì hắn biết người này là ai, mặc dù không có linh hồn liên lạc nhưng Sở Mộ có thể kết luận một cách chắc chắn.
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, giọng nói run run:
"Không cần che giấu, ta biết là ngươi !"
Hết thảy mọi thứ xuất hiện quá mức đột ngột, Sở Mộ làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp thiếu nữ phản bội tại cảnh thứ bảy, lại càng không đoán được nàng lấy thân phận tuyển thủ tham gia Thiên Hạ Quyết.
Suốt mười hai năm thời gian, hiện tại nhìn thấy thiếu nữ phản bội đứng ở trước mặt mình. Oán khi trong lòng Sở Mộ nhanh chóng biến thành sát khí, ánh mắt như lợi kiếm, giọng nói lạnh băng như muốn giết chết thiếu nữ phản bội ngay lập tức.
Thiếu nữ phản bội đeo khăn che mặt, ánh mắt nàng không có linh tính giống như trong ký ức của Sở Mộ. Ngược lại hắn chỉ có cảm giác trống rỗng, hoàn toàn không có cảm xúc dao động giống như là thể xác không có linh hồn.
Ánh mắt nàng ngó chừng Sở Mộ nhưng lại sinh ra ảo giác tựa như nhìn sang nơi khác, cảm giác này làm cho Sở Mộ không hề thoải mái. Rõ ràng đây là thái độ coi rẻ, là khinh miệt của một người đứng ở vị trí rất cao nhìn xuống đối phương.
"Các ngươi lui ra."
Thiếu nữ phản bội phất tay áo ra lệnh cho ba người kia rời khỏi.
Ba người không dám hỏi nhiều nửa câu, cung kính thối lui ra một khoảng cách khá xa rồi yên lặng chờ đợi.
Cuồng gió trên núi gào thét điên cuồng thổi tung mái tóc dài trên đầu thiếu nữ phản bội, nàng cất bước rất chậm, từ từ đi tới gần Sở Mộ.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn nàng cực kỳ phức tạp, chẳng biết tại sao trong quá trình thiếu nữ phản bội đến gần, Sở Mộ không có cảm giác được khí tức của nàng. Đây là tình huống vô cùng cổ quái, Sở Mộ chưa từng có cảm giác như vậy đối với một sinh vật có tính mạng.
Thiếu nữ phản bội chậm rãi bước qua mặt Sở Mộ bình thản đưa lưng về phía hắn, mặt ngó về dãy núi ở phương xa nghênh đón làn gió lạnh lẽo, không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, cả hai người không nói một câu.
"Thiếu chủ, cô nàng quá mức kỳ quái, tùy thời chuẩn bị gọi Bạch Yểm Ma chiến đấu."
Ly lão nhi dùng hồn niệm nhắc nhở Sở Mộ.
Ly lão nhi cũng biết lần này Sở Mộ cố ý bị bắt giữ, nhưng lấy trực giác sắc bén của Ly lão nhi rõ ràng cảm nhận được thiếu nữ phản bội này có cái gì đó không đúng. Hết lần này tới lần khác ngay cả lão cũng không biết nàng cổ quái ở chỗ nào, điều này làm cho Ly lão nhi cực kỳ lo lắng, có cảm giác giống như trời yên bể lặng trước cơn giông.
Sở Mộ cố gắng khôi phục tâm tình đang cuồng loạn xuống, Ly lão nhi đã nhận ra sự tình quỷ dị. Đồng thời bản thân Sở Mộ cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, bởi vì hắn nhìn thấy nữ tử đeo khăn che mặt chỉ có ngoại hình tương tự với thiếu nữ phản bội, về phần ánh mắt và khí chất lại khác biệt rất lớn.
"Ngươi rời khỏi Thiên Hạ Quyết đi."
Rốt cuộc thiếu nữ phản bội là người mở miệng trước.
Thanh âm này nhẹ nhàng, thoang thoảng như làn gió thổi qua khe cửa, phải thật sự tập trung chú ý mới có thể nghe thấy giọng nói của nàng.
"Ngươi không phải là nàng." Sở Mộ nhíu mày nói.
"Không nên gây trở ngại cho ta, bất kỳ là ai trở ngại công việc của, ta sẽ giết hết. Ngay cả ngươi cũng không phải ngoại lệ."
Thiếu nữ phản bội lạnh nhạt nói.
“Hừ, chỉ là một con rối cũng muốn ra lệnh cho ta ?" Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Không có bất kỳ một tia linh hồn liên lạc nào, nữ tử đeo khăn che mặt chỉ giống thiếu nữ phản bội về ngoại hình, nhưng nàng tuyệt đối không phải là thiếu nữ phản bội mà hắn đang tìm kiếm.
Nếu trước kia Sở Mộ không có tiến vào Đế Thánh thánh vực, có lẽ vào lúc này hắn sẽ cho rằng đây chỉ là trực giác sai lầm. Nhưng mà hắn đã trải qua mộng cảnh nhìn lại ký ức, cho nên Sở Mộ đã hiểu biết và nhận thức thiếu nữ phản bội sâu sắc hơn.
Thiếu nữ phản bội có ngoại hình hoàn mỹ và khí chất không nhiễm bụi trần, nàng thần thánh giống như tiên nữ hạ phàm. Cho dù là ánh mắt hay phong thái đều khiến cho lòng người mê say, mỗi cử chỉ của nàng có thể tác động đến tâm hồn con người.
Toàn thân nàng tỏa ra khí chất thánh khiết vô hạn, cho dù là người có thù hận sâu đậm, cho dù đã đề cao cảnh giác vẫn không có cách nào ngăn cản mị lực của nàng. Mị lực ở đây không phải là yêu mị mê hoặc, mà là sức hấp dẫn đến từ tâm hồn tinh khiết và trong sáng. Còn nữ tử này chỉ có thể xác giống như thiếu nữ phản bội, ngoại trừ thân thể hoàn mỹ ra thì không còn điểm nào tương tự nữa.
"Ta có phải là nàng hay không hoàn toàn không trọng yếu đối với ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết không nên gây trở ngại công việc của ta, lần này là một cảnh cáo."
Nữ tử đeo khăn che mặt không trả lời vấn đề Sở Mộ hỏi, chỉ nhàn nhạt nói tiếp.
Sở Mộ nghe nàng nói xong câu này bỗng nhiên muốn cười thành tiếng.
Cảnh cáo? Một con rối của Hồn sủng của mình đang cảnh cáo mình? Chuyện này đúng là ly kỳ và hiếm thấy trong lĩnh vực Hồn sủng rồi.
Sự tình diễn ra đến nước này làm cho Sở Mộ cảm giác được hết thảy mọi thứ có vẻ hoang đường.
"Nàng ở đâu?"
Sở Mộ cười lạnh nói.
"Dẫn Cẩn Nhu công chúa tới trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi an toàn rời khỏi Thiên Hạ Quyết. Nếu như ngươi cố ý cản trở đừng trách ta vô tình."
Nữ tử này không trả lời thẳng, vẫn tiếp tục nói ra ý muốn của mình.
Sở Mộ lại hít sâu một hơi tận lực ổn định tâm tình của mình.
"Trước kia ta chỉ muốn lập tức giải trừ hồn ước. Nhưng mà bây giờ ta chính thức tuyên bố đã thay đổi ý định, cho dù là Thiên Hạ Quyết kết thúc, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ta không bao giờ giải trừ hồn ước với ngươi."
Sở Mộ cao giọng nói.
"Tùy ngươi, dù sao lấy linh hồn yếu đuối của ngươi không thể nào ảnh hưởng đến ta, lại càng không có khả năng khống chế nàng."
Nữ tử kia nói.
Sở Mộ cười phá lên một trận, nói:
"Vậy sao? Linh hồn yếu đuối không có cách nào khống chế nàng, thật sự không có bất kỳ ảnh hưởng nào?"
"Tự ái và kiêu ngạo không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, tối trọng yếu chính là thực lực, nhưng ngươi không có. Giống như ở cảnh thứ bảy này, năng lực của ngươi chỉ có thể giết chết một vài sát thủ, không hơn. Nếu bây giờ ta muốn chỉ cần nói một tiếng là ngươi sẽ chết ngay lập tức. Ta đã cho ngươi một con đường sống sót, tốt nhất là vứt bỏ tôn nghiêm và tươi cười tiếp nhận sự thật đi. Nếu không ngươi sẽ chết rât thảm, nếu suy nghĩ thoáng một chút có lẽ ta là ân nhân cứu mạng ngươi đó."
Ngữ khí của nữ tử kia đột nhiên lạnh lẽo hơn vài phần.
Mỗi lời nói của nàng tựa như kim châm đâm vào trái tim Sở Mộ. Khí chất của thiếu nữ phản bội làm cho người ta rất khó chống cự, nếu chỉ dựa vào giọng nói và vẻ bề ngoài thì đại đa số con người sẽ bị nàng lừa gạt, không thể nào liên tưởng đến chuyện ẩn sâu trong vị tiên nữ thánh khiết này chính là một con quỷ ác độc đến tận cùng.
Nàng luôn đặt mình ở vị trí cao cao tại thượng, nàng nghĩ rằng tất cả nhân loại chỉ là sinh vật hèn mọn và yếu đuối nhất, chỉ cần một ý niệm là có thể giết chết. Thậm chí nàng không có ý thức được tình hình lúc ban đầu, nếu như nàng không bày ra bộ dáng đáng thương cầu khẩn Sở Mộ ký kết hồn ước, khi đó nàng thật ra cũng chỉ là một sinh vật hèn mọn chật vật tìm cách sinh tồn trong Thánh vực.
"Thiếu chủ, ngay cả ta cũng nghe không nổi nữa rồi, nữ nhân này… ta đề nghị bắt giữ nàng lại, lột sạch vẻ ngoài dối trá kia đi, sau đó ném vào trong không gian Hồn sủng dùng linh hồn ma diễm thiêu đốt trăm ngàn lần. Nếu không làm thế quả thật là không giải nổi mối hận trong lòng."
Thanh âm buồn bực của Ly lão nhi đột ngột truyền ra.
Ly lão nhi chính là hạng người nhát gan sợ phiền phức nhất trên đời, nhưng mà hôm nay thật sự không nhịn nổi thái độ kiêu ngạo, tự cho là đúng của thiếu nữ phản bội. Có thể nói đây là lần đầu tiên Sở Mộ thấy lão dám đứng ra gây sự.
Trên thực tế, Ly lão nhi hiện tại đang âm thầm cắn răng:
“Đừng có chọc giận thiếu chủ, bằng không coi như là bị ma hóa, lão cũng đồng ý thiếu chủ tiến vào trạng thái Bán Ma, dùng ma trảo xé tan con rối giả nhân giả nghĩa này ra trăm mảnh.”
"Ta nói có sai hả? Nàng có hảo tâm cứu ngươi…”
Nữ tử kia chậm rãi quay đầu lại nhìn vào mặt Sở Mộ.
Thế nhưng, nàng cảm thấy kinh ngạc chính là trên mặt Sở Mộ không có tức giận và áp chế như trong tưởng tượng, mà là một nụ cười rét lạnh rất quỷ dị.
Nụ cười này khiến cho nữ tử cảm thấy không thoải mái, tựa hồ đối phương đang đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống mình.
"Cười cái gì?"
Nữ tử đeo khăn che mặt trầm giọng nói.
Bình thường lúc nàng nói chuyện vốn không có tâm tình, giọng điệu luôn nhàn nhạt như gió thoảng. Trên mặt cũng không có một chút cảm xúc, nhưng mà hiện tại nàng đã nhận ra Sở Mộ đang dùng ánh mắt khinh thường ngó chừng mình.
Ở trong nhận thức của nàng thì Sở Mộ đã đánh giá mình quá cao, có lẽ hắn cho rằng ký kết hồn ước chính là chủ nhân của nàng. Buồn cười nhất chính là cái hồn ước yếu ớt kia quả thực không có một chút ước thúc nào đối với nàng, hơn nữa nàng chưa từng nghĩ rằng mình có quan hệ gì với hắn.
"Cười ngươi chỉ là một cái xác rỗng tuếch, căn bản không biết cái gọi là mồm, cái gì gọi là cổ họng. Mồm và cổ họng vốn không cùng đẳng cấp, mồm muốn thì cổ họng phải nghe theo. Dùng thực lực mạnh yếu để cân nhắc chính là sai lầm của các ngươi, thay ta nói cho nữ nhân kia một câu. Ngày hôm nay nàng vũ nhục ta, cộng thêm thù oán trước kia, sẽ có ngày Sở Mộ ta trả lại gấp mười lần."
Sở Mộ cười lạnh nói.
"Không nên nói những chuyện không thực tế, ta mới là người nắm giữ sinh tử của ngươi, còn không biết điều tạ ơn ta tha chết."
Nữ tử đeo khăn che mặt cũng cười cười đáp trả.
"Đúng là bất hạnh, ngươi giữ không nổi." Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, tức giận trong lòng Sở Mộ càng lúc càng ổn định, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với cái loại nữ nhân này, tức giận gầm thét hoàn toàn không có ý nghĩa, chỉ có cách đánh sụp quan niệm cao cao tại thượng triệt để, giẫm nát tôn nghiêm tự cho là đúng của nàng. Đến lúc đó nàng mới minh bạch lời nói của mình ngày hôm nay buồn cười đến mức nào.
"Mạng ngươi đang ở trong tay của ta, chỉ cần ta hạ lệnh…"
Rốt cuộc nữ tử kia sinh ra ý nghĩ muốn giáo huấn Sở Mộ, để cho người này hiểu ra sự tình đừng có ngu xuẩn gây trở ngại.
Nhưng mà đúng lúc này, gã phó thủ lĩnh đi tới nửa quỳ trước mặt nàng, cúi đầu nói:
"Chủ thượng."
"Chuyện gì?"
Nữ tử lạnh nhạt hỏi.
"Chúng ta phát hiện Cẩn Nhu công chúa ."
Phó thủ lĩnh không dám ngẩng đầu lên, nhanh chóng trả lời.
"Mang nàng tới đây."
Nữ tử trực tiếp ra lệnh.
"Chuyện này… nàng… nàng ta đang ở dưới chân núi…”
Giọng nói phó thủ lĩnh trở nên vô cùng kỳ quái.
Nữ tử đã nhận ra phó thủ lĩnh còn chưa nói hết, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
"Đừng lãng phí thời gian của ta."
"Vâng, chúng ta không bắt được Cẩn Nhu công chúa. mà Trầm … Trầm đại nhân lọt vào tay Cẩn Nhu công chúa, nàng yêu cầu chúng ta thả Sở Thần."
Phó thủ lĩnh đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói gấp.
Đến lúc này ánh mắt nữ tử xuất hiện biến hóa, nàng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ còn đang mỉm cười sảng khoái.
Sở Mộ nhận ra ánh mắt của nàng nhìn tới liền nhếch miệng cười tà. Xem ra Cẩn Nhu công chúa đúng là một đồng đội tốt.
Lúc trước Sở Mộ bảo Mạc Tà đi tìm Cẩn Nhu công chúa vốn là muốn liên thủ với nàng, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại liền thay đổi ý định, bởi vì làm vậy hai người sẽ lâm vào khổ chiến.
Cho nên thời điểm Trầm Dịch Thành sử dụng hồn niệm lên tiếng cười nhạo Sở Mộ. Vào lúc đó Sở Mộ đã thay đổi kế hoạch, cố ý bỏ rơi Trầm Dịch Thành lại phía sau và hấp dẫn tất cả sát thủ chú ý tới mình. Sau đó Mạc Tà và Cẩn Nhu công chúa phối hợp thừa cơ bắt giữ Trầm Dịch Thành.
Lúc nãy trong một thoáng ngắn ngủi, Sở Mộ nghĩ rằng nữ tử đeo khăn che mặt này là Cẩn Nhu công chúa. Vì thế trái tim hắn lập tức ngừng đập, nếu nữ tử này là Cẩn Nhu công chúa thì bản thân hắn và Mạc Tà đều rơi vào trong tay địch nhân. Cũng may các nàng không cùng một người, chỉ là hắn quá mức lo lắng mà thôi.
/1793
|