“Thiếu chủ, tìm về hồn thứ nhất dĩ nhiên là trọng yếu, nhưng mà đại hội Thiên Hạ Quyết diễn ra cũng rất đáng giá, không nên bỏ qua lợi ích thiết thực ở trước mặt. Ta cảm thấy ngươi nên chú ý vào nhiệm vụ săn thú do ban tổ chức yêu cầu." Ly lão nhi cố ý nhắc nhở một câu.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Ban tổ chức yêu cầu ta tìm kiếm Hồng Thải Diên Vĩ Yêu tại khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực. Trước đó Vũ điện chủ đã nhắc nhở ta Diên Vĩ Yêu là Hồn sủng tương đối phổ biến sinh sống trong khu vực bên ngoài Thánh vực, bắt một con Hồng Thải Diên Vĩ Yêu bảy đoạn trở xuống coi là đột phá cảnh thành công.”
“Đối với cường giả giống như Vũ điện chủ thì bắt sống Hồng Thải Diên Vĩ Yêu quả thật là đơn giản, nhưng đối với thiếu chủ khó khăn rất lớn nha! Đế Thánh thánh vực có tài nguyên cực kỳ phong phú, là một địa phương dành riêng cho các loại thực vật. Mộc hệ và Hoa hệ Hồn sủng ở chỗ này trưởng thành, lột xác đến mười đoạn nhanh hơn những chỗ khác nhiều lắm. Cho dù là tại vùng ranh giới nhưng Hồn sủng chín đoạn, mười đoạn cấp thống lĩnh cũng không ít. Chúng nó có năng lực uy hiếp tính mạng của thiếu chủ, không cẩn thận gặp phải một đám tộc quần thì toi mạng ngay. Thiếu chủ muốn bắt sống một con Hồng Thải Diên Vĩ Yêu trong tình huống này, ai dà, nói dễ vậy sao !" Ly lão nhi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vũ điện chủ đã nói chỉ cần hoàn thành đột phá cảnh lần này, ta sẽ có thể nhận được vinh quang bậc thang thứ nhất, mà vinh quang cao nhất ở cấp bậc này là phần thưởng 2000 vạn kim tệ, đối với ta như vậy là đủ rồi." Sở Mộ nói.
"Được rồi, thiếu chủ tiến hành theo chất lượng đi, mặc dù thiếu chủ quen thuộc hành động trong rừng rậm và năng lực săn thú khác hẳn thường nhân. Nhưng mà hết thảy cẩn thận thì tốt hơn, lấy thực lực thiếu chủ bây giờ Đế Thánh thánh vực đúng là một cơn ác mộng. Thiếu chủ coi như là sinh vật tầng dưới chót." Ly lão nhi cố ý cường điệu tính nguy hiểm cho Sở Mộ hiểu.
Đế Thánh thánh vực cũng phân chia thành mấy khu vực, nguy hiểm thấp nhất chính là khu vực ranh giới gần đại môn, còn phía sau đó là vùng trung bộ Đế Thánh thánh vực nguy hiểm cao hơn gấp mấy lần.
Cái gọi là ranh giới không tính là khu vực Đế Thánh thánh vực chân chính, chẳng qua là một khu vực nho nhỏ nằm ngoài cùng Thánh vực mà thôi, nơi này tài nguyên ít ỏi, cấp bậc lại thấp cho nên những sinh vật cường đại không thể nào sinh sống được.
Nhưng mà chỉ một vùng nho nhỏ như vậy từ Đế Thánh thánh vực phân ra, trình độ nguy hiểm đã không thua gì Mê giới cấp chín.
Ban đầu Ly Ngân từng nói chính mình cũng không thể xông qua Đế Thánh thánh vực, không phải là hắn nói tới ranh giới bên ngoài Đế Thánh thánh vực. Mà là hắn đã vượt qua biên giới tiến vào khu vực trung bộ Đế Thánh thánh vực.
Hắn mới vừa bước vào nơi đó không lâu đã chật vật chạy ngược trở lại.
Từ đó có thể thấy được các khu vực Đế Thánh thánh vực phân ra xem như là cái Mê giới cấp chín hoàn chỉnh từ từ thăng cấp. Mà Sở Mộ yếu đến nổi hễ bước qua đường biên giới một cái là lâm vào khốn cảnh ngay lập tức.
Thánh vực tuyệt đối không phải là địa phương muốn xông là xông. Sở Mộ nếu có tư cách chân chính lăn lộn ở nơi này thì thực lực phải tăng lên vài cấp nữa. Hắn lúc này chỉ có thể che giấu hơi thở của mình, lén lén lút lút di chuyển giống như lúc ban đầu sinh tồn ở trên Tù đảo. Mỗi lần đi xuyên qua những nơi có sinh vật cường đại sinh sống là trong lòng run sợ, sinh tử khó lường.
"Trước kia còn nhỏ, thực lực còn kém thì đã đành, trốn trốn tránh tránh bò qua bò lại hèn mọn cũng không nói. Cho tới bây giờ vẫn phải làm như vậy, cảm giác này làm cho người ta không thoải mái lắm !" Sở Mộ bực mình, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.
Trong rừng rậm vô cùng huyễn lệ, Sở Mộ không có triệu hoán bất kỳ một con Hồn sủng nào, chỉ núp dưới tán cây từ từ di động tới trước. Chung quanh hắn có rất nhiều chín đoạn Thực Vật giới Hồn sủng tồn tại, chẳng qua là chúng nó không có nhận thấy Sở Mộ. Cho dù đã nhận ra cũng không kịp ngăn cản Sở Mộ, bởi vì hắn luôn luôn di chuyển, phương hướng lại càng vô định rất khó nắm bắt cụ thể.
"Thiếu chủ, ngươi không nên so sánh rừng rậm trên Tù đảo với Đế Thánh thánh vực nha! Thực lực ngươi bây giờ có thể tùy ý càn quét rừng rậm sâu trong Tù đảo, qua thêm mấy năm nữa mới có thể hoạt động tự do trong Đế Thánh thánh vực.” Ly lão nhi lên tiếng trấn an.
"Nói đi thì nói lại, thiếu chủ ngươi cũng quá tham lam rồi, thời điểm quyết định tiến vào Đế Thánh thánh vực làm cho đám người kia tiếc hận giống như tiễn đưa ngươi về nơi chín suối. Đây là nơi ngay cả cường giả bậc thang thứ nhất cũng không dám xông, bọn họ cảm thấy ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi. Nhưng hiện tại thiếu chủ có thể di chuyển với tốc độ cao cỡ này, nếu như bọn họ biết được chắc chắn là lác cả mắt. Hơn nữa rèn luyện ở nơi nguy hiểm như thế này hiệu quả gấp mấy lần những địa phương khác, chỉ cần không chết thực lực tuyệt đối bạo tăng. Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ đột phá cảnh sẽ có thể tưởng tượng ra cảm nhận của mọi người ra sao. Ha hả, ngươi là thành viên bậc thang thứ ba, thế nhưng tên lại xuất hiện ở trên bảng vinh quang bậc thang thứ nhất, vẻ mặt đám người kia sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ?”
Nghe Ly lão nhi nói như vậy, tâm tư Sở Mộ đang buồn bực lập tức điều chỉnh hồi phục vài phần, nhíu mày nói:
"Nói cũng đúng, rừng rậm là ưu thế lớn nhất của ta, hơn nữa Đế Thánh thánh vực nhất định là khu vực tài nguyên phong phú. Cho dù tìm không được đầu mối, đối với ta vẫn là một kỳ ngộ lớn lao."
Sở Mộ lớn lên từ trong nghịch cảnh rất thích khiêu chiến vượt cấp, lúc ban đầu trên Yểm Ma đảo, sinh tồn ở Tù đảo, hay là tranh đấu tại Thiên Hạ thành, hắn vẫn luôn kiên trì đi tới. Cuộc sống bình bình đạm đạm và an nhàn sung sướng không thể nào xuất ra cường giả. Nếu muốn thực lực hơn người, nếu muốn bỗng nhiên nổi tiếng, thanh danh lan xa phải không ngừng rèn luyện.
Trước khi Sở Mộ tiến vào Đế Thánh thánh vực đã cố ý hỏi thăm Vũ điện chủ những khu vực nào của Đế Thánh thánh vực tồn tại biển hoa.
Cho nên Sở Mộ không có xông loạn trong khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực, chính hắn đã xác định phương hướng, sau đó mới từ từ di động về phía bắc.
Nơi đây không giống Phược Phong thánh vực chính là vị trí đại môn không có nằm ở chính giữa. Mà Đế Thánh thánh vực cũng càng đi ra ngoài càng nguy hiểm.
Đế Thánh thánh vực chân chính là địa phương ở phía bắc cách đại môn mấy trăm dặm, lấy vị trí đại môn Thánh vực phân ra rất nhiều khu vực được xác định theo chủng tộc Thực vật sinh sống.
Ba hướng khác đều là rừng rậm bình thường, nhưng là hai chữ bình thường chẳng qua là ám chỉ sinh vật nơi đó không bằng hướng bắc, hơn nữa hoàn cảnh đặc thù cũng khác biệt rất lớn. Ví dụ như ranh giới Vô Phong ở Phược Phong thánh vực khi có mặt trời chiếu vào sẽ biến thành cảnh tượng thế ngoại đào nguyên, cảnh đẹp huyền ảo khó thể lý giải. Có thể nói ba phương hướng đông, tây, nam không có nguy cơ cao bằng phương bắc mà thôi.
Cho dù thực lực mạnh tới mức nào, cho dù năng lực cảm giác nhạy cảm ra sao, khi bọn họ di động theo ba phương hướng đông, tây, nam chẳng biết từ lúc nào đã quay trở về vị trí đại môn.
Hoàn toàn không có người nào hiểu được tại sao đi theo ba phương hướng khác nhau vẫn luôn trở lại đại môn Thánh vực, đây cũng là một câu đố không thể lý giải.
Cuối cùng các cường giả Hồn Điện chỉ có thể cho ra một kết luận: “Chỉ có một hướng bắc mới là phương hướng chân chính tại Đế Thánh thánh vực.”
Bây giờ Sở Mộ đã đặt chân vào khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực. Dựa theo Vũ điện chủ chỉ dẫn, Sở Mộ đi theo hướng bắc chừng ba mươi dặm rồi bắt đầu chuyển sang hướng tây bắc.
Vũ điện chủ nói rằng địa phương này được thành viên Hồn Điện gọi là "Mạn Vũ Hoa Hải", biển hoa đẹp đẽ mỹ lệ đồng thời nguy cơ tứ phía, có lẽ nơi này là địa điểm Sở Mộ muốn tìm.
Thật ra Vũ điện chủ đoán chừng lấy thực lực Sở Mộ muốn đi tới Mạn Vũ Hoa Hải phải mất hơn mười ngày.
Nếu như Vũ điện chủ biết Sở Mộ dựa vào năng lực dã ngoại cực cao và kinh nghiệm sinh tồn lâu năm, chỉ dùng thời gian một ngày đã tiếp cận Mạn Vũ Hoa Hải, khẳng định là hắn sẽ kinh ngạc không khép nổi mồm.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Ban tổ chức yêu cầu ta tìm kiếm Hồng Thải Diên Vĩ Yêu tại khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực. Trước đó Vũ điện chủ đã nhắc nhở ta Diên Vĩ Yêu là Hồn sủng tương đối phổ biến sinh sống trong khu vực bên ngoài Thánh vực, bắt một con Hồng Thải Diên Vĩ Yêu bảy đoạn trở xuống coi là đột phá cảnh thành công.”
“Đối với cường giả giống như Vũ điện chủ thì bắt sống Hồng Thải Diên Vĩ Yêu quả thật là đơn giản, nhưng đối với thiếu chủ khó khăn rất lớn nha! Đế Thánh thánh vực có tài nguyên cực kỳ phong phú, là một địa phương dành riêng cho các loại thực vật. Mộc hệ và Hoa hệ Hồn sủng ở chỗ này trưởng thành, lột xác đến mười đoạn nhanh hơn những chỗ khác nhiều lắm. Cho dù là tại vùng ranh giới nhưng Hồn sủng chín đoạn, mười đoạn cấp thống lĩnh cũng không ít. Chúng nó có năng lực uy hiếp tính mạng của thiếu chủ, không cẩn thận gặp phải một đám tộc quần thì toi mạng ngay. Thiếu chủ muốn bắt sống một con Hồng Thải Diên Vĩ Yêu trong tình huống này, ai dà, nói dễ vậy sao !" Ly lão nhi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vũ điện chủ đã nói chỉ cần hoàn thành đột phá cảnh lần này, ta sẽ có thể nhận được vinh quang bậc thang thứ nhất, mà vinh quang cao nhất ở cấp bậc này là phần thưởng 2000 vạn kim tệ, đối với ta như vậy là đủ rồi." Sở Mộ nói.
"Được rồi, thiếu chủ tiến hành theo chất lượng đi, mặc dù thiếu chủ quen thuộc hành động trong rừng rậm và năng lực săn thú khác hẳn thường nhân. Nhưng mà hết thảy cẩn thận thì tốt hơn, lấy thực lực thiếu chủ bây giờ Đế Thánh thánh vực đúng là một cơn ác mộng. Thiếu chủ coi như là sinh vật tầng dưới chót." Ly lão nhi cố ý cường điệu tính nguy hiểm cho Sở Mộ hiểu.
Đế Thánh thánh vực cũng phân chia thành mấy khu vực, nguy hiểm thấp nhất chính là khu vực ranh giới gần đại môn, còn phía sau đó là vùng trung bộ Đế Thánh thánh vực nguy hiểm cao hơn gấp mấy lần.
Cái gọi là ranh giới không tính là khu vực Đế Thánh thánh vực chân chính, chẳng qua là một khu vực nho nhỏ nằm ngoài cùng Thánh vực mà thôi, nơi này tài nguyên ít ỏi, cấp bậc lại thấp cho nên những sinh vật cường đại không thể nào sinh sống được.
Nhưng mà chỉ một vùng nho nhỏ như vậy từ Đế Thánh thánh vực phân ra, trình độ nguy hiểm đã không thua gì Mê giới cấp chín.
Ban đầu Ly Ngân từng nói chính mình cũng không thể xông qua Đế Thánh thánh vực, không phải là hắn nói tới ranh giới bên ngoài Đế Thánh thánh vực. Mà là hắn đã vượt qua biên giới tiến vào khu vực trung bộ Đế Thánh thánh vực.
Hắn mới vừa bước vào nơi đó không lâu đã chật vật chạy ngược trở lại.
Từ đó có thể thấy được các khu vực Đế Thánh thánh vực phân ra xem như là cái Mê giới cấp chín hoàn chỉnh từ từ thăng cấp. Mà Sở Mộ yếu đến nổi hễ bước qua đường biên giới một cái là lâm vào khốn cảnh ngay lập tức.
Thánh vực tuyệt đối không phải là địa phương muốn xông là xông. Sở Mộ nếu có tư cách chân chính lăn lộn ở nơi này thì thực lực phải tăng lên vài cấp nữa. Hắn lúc này chỉ có thể che giấu hơi thở của mình, lén lén lút lút di chuyển giống như lúc ban đầu sinh tồn ở trên Tù đảo. Mỗi lần đi xuyên qua những nơi có sinh vật cường đại sinh sống là trong lòng run sợ, sinh tử khó lường.
"Trước kia còn nhỏ, thực lực còn kém thì đã đành, trốn trốn tránh tránh bò qua bò lại hèn mọn cũng không nói. Cho tới bây giờ vẫn phải làm như vậy, cảm giác này làm cho người ta không thoải mái lắm !" Sở Mộ bực mình, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.
Trong rừng rậm vô cùng huyễn lệ, Sở Mộ không có triệu hoán bất kỳ một con Hồn sủng nào, chỉ núp dưới tán cây từ từ di động tới trước. Chung quanh hắn có rất nhiều chín đoạn Thực Vật giới Hồn sủng tồn tại, chẳng qua là chúng nó không có nhận thấy Sở Mộ. Cho dù đã nhận ra cũng không kịp ngăn cản Sở Mộ, bởi vì hắn luôn luôn di chuyển, phương hướng lại càng vô định rất khó nắm bắt cụ thể.
"Thiếu chủ, ngươi không nên so sánh rừng rậm trên Tù đảo với Đế Thánh thánh vực nha! Thực lực ngươi bây giờ có thể tùy ý càn quét rừng rậm sâu trong Tù đảo, qua thêm mấy năm nữa mới có thể hoạt động tự do trong Đế Thánh thánh vực.” Ly lão nhi lên tiếng trấn an.
"Nói đi thì nói lại, thiếu chủ ngươi cũng quá tham lam rồi, thời điểm quyết định tiến vào Đế Thánh thánh vực làm cho đám người kia tiếc hận giống như tiễn đưa ngươi về nơi chín suối. Đây là nơi ngay cả cường giả bậc thang thứ nhất cũng không dám xông, bọn họ cảm thấy ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi. Nhưng hiện tại thiếu chủ có thể di chuyển với tốc độ cao cỡ này, nếu như bọn họ biết được chắc chắn là lác cả mắt. Hơn nữa rèn luyện ở nơi nguy hiểm như thế này hiệu quả gấp mấy lần những địa phương khác, chỉ cần không chết thực lực tuyệt đối bạo tăng. Nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ đột phá cảnh sẽ có thể tưởng tượng ra cảm nhận của mọi người ra sao. Ha hả, ngươi là thành viên bậc thang thứ ba, thế nhưng tên lại xuất hiện ở trên bảng vinh quang bậc thang thứ nhất, vẻ mặt đám người kia sẽ biến thành cái dạng gì nhỉ?”
Nghe Ly lão nhi nói như vậy, tâm tư Sở Mộ đang buồn bực lập tức điều chỉnh hồi phục vài phần, nhíu mày nói:
"Nói cũng đúng, rừng rậm là ưu thế lớn nhất của ta, hơn nữa Đế Thánh thánh vực nhất định là khu vực tài nguyên phong phú. Cho dù tìm không được đầu mối, đối với ta vẫn là một kỳ ngộ lớn lao."
Sở Mộ lớn lên từ trong nghịch cảnh rất thích khiêu chiến vượt cấp, lúc ban đầu trên Yểm Ma đảo, sinh tồn ở Tù đảo, hay là tranh đấu tại Thiên Hạ thành, hắn vẫn luôn kiên trì đi tới. Cuộc sống bình bình đạm đạm và an nhàn sung sướng không thể nào xuất ra cường giả. Nếu muốn thực lực hơn người, nếu muốn bỗng nhiên nổi tiếng, thanh danh lan xa phải không ngừng rèn luyện.
Trước khi Sở Mộ tiến vào Đế Thánh thánh vực đã cố ý hỏi thăm Vũ điện chủ những khu vực nào của Đế Thánh thánh vực tồn tại biển hoa.
Cho nên Sở Mộ không có xông loạn trong khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực, chính hắn đã xác định phương hướng, sau đó mới từ từ di động về phía bắc.
Nơi đây không giống Phược Phong thánh vực chính là vị trí đại môn không có nằm ở chính giữa. Mà Đế Thánh thánh vực cũng càng đi ra ngoài càng nguy hiểm.
Đế Thánh thánh vực chân chính là địa phương ở phía bắc cách đại môn mấy trăm dặm, lấy vị trí đại môn Thánh vực phân ra rất nhiều khu vực được xác định theo chủng tộc Thực vật sinh sống.
Ba hướng khác đều là rừng rậm bình thường, nhưng là hai chữ bình thường chẳng qua là ám chỉ sinh vật nơi đó không bằng hướng bắc, hơn nữa hoàn cảnh đặc thù cũng khác biệt rất lớn. Ví dụ như ranh giới Vô Phong ở Phược Phong thánh vực khi có mặt trời chiếu vào sẽ biến thành cảnh tượng thế ngoại đào nguyên, cảnh đẹp huyền ảo khó thể lý giải. Có thể nói ba phương hướng đông, tây, nam không có nguy cơ cao bằng phương bắc mà thôi.
Cho dù thực lực mạnh tới mức nào, cho dù năng lực cảm giác nhạy cảm ra sao, khi bọn họ di động theo ba phương hướng đông, tây, nam chẳng biết từ lúc nào đã quay trở về vị trí đại môn.
Hoàn toàn không có người nào hiểu được tại sao đi theo ba phương hướng khác nhau vẫn luôn trở lại đại môn Thánh vực, đây cũng là một câu đố không thể lý giải.
Cuối cùng các cường giả Hồn Điện chỉ có thể cho ra một kết luận: “Chỉ có một hướng bắc mới là phương hướng chân chính tại Đế Thánh thánh vực.”
Bây giờ Sở Mộ đã đặt chân vào khu vực ranh giới Đế Thánh thánh vực. Dựa theo Vũ điện chủ chỉ dẫn, Sở Mộ đi theo hướng bắc chừng ba mươi dặm rồi bắt đầu chuyển sang hướng tây bắc.
Vũ điện chủ nói rằng địa phương này được thành viên Hồn Điện gọi là "Mạn Vũ Hoa Hải", biển hoa đẹp đẽ mỹ lệ đồng thời nguy cơ tứ phía, có lẽ nơi này là địa điểm Sở Mộ muốn tìm.
Thật ra Vũ điện chủ đoán chừng lấy thực lực Sở Mộ muốn đi tới Mạn Vũ Hoa Hải phải mất hơn mười ngày.
Nếu như Vũ điện chủ biết Sở Mộ dựa vào năng lực dã ngoại cực cao và kinh nghiệm sinh tồn lâu năm, chỉ dùng thời gian một ngày đã tiếp cận Mạn Vũ Hoa Hải, khẳng định là hắn sẽ kinh ngạc không khép nổi mồm.
/1793
|