"Mau buông ra aa...a !"
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ rực lên rồi, cặp mắt mỹ lệ động lòng người lộ ra đường nét thẹn thùng, bối rối, còn có một chút oán hận muốn đánh bay cái tên nam nhân ngu ngốc đi kèm lỗ mãng này. Cả gan lợi dụng nàng không để ý hành động điên cuồng như thế, làm cho nàng bây giờ xấu hổ không biết chui vào đâu cho tốt. Nơi này đang có mấy vạn cặp mắt nha! Diệp Khuynh Tư tình nguyện thân mật một chút với Sở Mộ trong khu rừng nhỏ trước đó không lâu, nhưng nàng không muốn bị ôm trước mặt nhiều người như vậy. Diệp Khuynh Tư là một nữ tử băng lãnh và rất trấn định, nhưng lúc này thật sự không thể nào bình tĩnh nổi, trong lòng cảm thấy ngại ngùng, oán hận không tìm được chỗ nào né tránh ánh mắt soi mói của đám người hiếu kỳ kia.
Diệp Hoàn Sinh ở bên cạnh dựng thẳng ngón tay cái về phía Sở Mộ, bộ dạng giống như là có chút hả hê.
Hai người Thượng Hằng, Triệu Thừa đang định chân thành chúc mừng Sở Mộ mấy câu, bất chợt thấy tình cảnh này cũng vô cùng thức thời im lặng đứng sang bên cạnh, nhưng hai tròng mắt mang theo một tia hứng thú nhìn cặp nam nữ kia.
Đình Lan vốn đã chuẩn bị đứng lên, nhưng thấy tình hình có vẻ không thích hợp liền từ bỏ ý nghĩ này, trong mắt nàng nhìn thấy Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ôm nhau bỗng lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Cách đó không xa, Cẩn Nhu công chúa cười khẽ một tiếng, cái vẻ mặt này rất khó hiểu được nội tâm của nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Chỗ ngồi xa hơn nữa, sắc mặt Trầm Dịch Thành cực kỳ khó coi, phất mạnh ống tay áo âm trầm xoay người rời khỏi.
Càng là nữ nhân không chiếm được lại càng thèm muốn, huống chi hắn là một nam nhân có dã tâm tận mắt nhìn thấy Diệp Khuynh Tư rơi vào tay một nam tử khác hiển nhiên là trong lòng khó chịu. Nhất là nam nhân kia còn có thù oán với hắn, lúc này Trầm Dịch Thành đã tức giận muốn nổ phổi.
Nhưng hắn không thể để cho người khác nhìn thấy mình thất thố và biểu hiện ngu ngốc. Làm như vậy không hợp với thân phận cao quý của hắn, cho nên Trầm Dịch Thành mang theo oán khí đầy người rời khỏi trường đấu thú.
"Cảnh thứ nhất đã bày ra toàn bộ thực lực, quả nhiên là cái thứ không biết tốt xấu. Sau này ta sẽ cho ngươi biết mình ngu xuẩn cỡ nào, trước hết cứ để cho ngươi tâm cao khí ngạo một chút."
Trầm Dịch Thành vừa bước ra khỏi cửa liền dùng thanh âm chỉ có một mình hắn nghe được lẩm bẩm.
"Còn không buông ra !"
Rốt cuộc Diệp Khuynh Tư không có cách nào tiếp tục thừa nhận ánh mắt nóng rực của nhiều người như vậy nữa, giọng nói đã bắt đầu tỏa ra nóng nảy.
Nàng cũng ngại trực tiếp đẩy Sở Mộ ra, đành phải dùng gót giày giẫm mạnh xuống chân Sở Mộ.
Sở Mộ bị đau mới chịu buông lỏng thân thể mềm mại của Diệp Khuynh Tư ra, trên mặt còn xuất hiện một nụ cười sáng lạn nhất.
"Lưu manh."
Khuôn mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng, trừng mắt liếc Sở Mộ, bộ dáng phong tình quyến rũ làm cho Sở Mộ lại càng tâm thần rung động. Sau khi mắng Sở Mộ một câu xong, Diệp Khuynh Tư cũng không dám lại lưu lại nơi này nữa, dùng hai tay che gò má ửng hồng chạy thẳng ra ngoài trường đấu thú, hiển nhiên là lúc này xấu hổ không dám gặp người rồi.
"Ta chỉ thuận tiện nói một câu, không nghĩ tới ngươi đúng là dám làm, có đảm lược, có đảm lược a...aaa! Lại cảnh tỉnh ngươi một câu, Khuynh Tư tức giận lên còn đáng sợ hơn mười đoạn chuẩn quân chủ, Sở Thần, tự giải quyết cho tốt."
Diệp Hoàn Sinh cười phá lên vỗ vỗ bả vai Sở Mộ. Sau khi nói xong, cái tên giựt dây này vô cùng thoải mái cất bước đi theo Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ cũng là người da mặt dày hiếm có, nhìn bóng lưng Diệp Khuynh Tư bối rối chạy ra chẳng qua là mỉm cười thật thà, bộ dạng giống như là mình không có làm gì hết.
Diệp Khuynh Tư cũng không vì nguyên nhân Sở Mộ cử động lỗ mãng mà trách sang Hồn sủng, hôm đó nàng âm thầm chạy sang trợ giúp Sở Mộ điều trị thương thế cho đám Hồn sủng, cuối cùng mới trấn an chúng nó lưu lại trong không gian Hồn sủng dưỡng thương.
Chỉ có điều toàn bộ quá trình chữa thương, Diệp Khuynh Tư vẫn tức giận không thèm nói chuyện với Sở Mộ, vì thế Sở Mộ thực sự là lúng túng hai tay không biết để đâu cho tốt.
Thật ra không phải là Diệp Khuynh Tư tức giận cái ôm kia của Sở Mộ, lúc không có người hoặc là đã rời khỏi trường đấu thú thì cho Sở Mộ ôm một cái cũng không có gì, nhiều lắm là thẹn thùng một chút nhưng trong lòng vẫn nguyện ý.
Hết lần này tới lần khác cái tên Sở Mộ đầu gỗ này nghe lời ca ca của nàng giựt dây, trong trường hợp mấy vạn người tập trung nhìn vào làm cho Diệp Khuynh Tư có cảm giác cả người nóng rang, làn da trắng cũng chuyển thành hồng phấn.
Mà Sở Mộ căn bản không rõ ràng lắm tình trạng của mình hiện tại, cho rằng Diệp Khuynh Tư đang oán giận mình vọng động ôm nàng, hoàn toàn không có ý thức được là do vấn đề khác. Cho nên hắn tỏ vẻ sám hối mình vọng động nhưng không có làm gì sai hết. Thế là hắn tranh thủ thời gian Diệp Khuynh Tư trị liệu cho đám Hồn sủng kiếm cớ nói chuyện câu được câu không, cố gắng làm lành với vị mỹ nhân xinh đẹp.
Năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh của Chiến Dã một ngày chỉ có thể khôi phục một lần, muốn khôi phục toàn bộ như cũ sẽ phải mất sáu ngày.
Cảnh thứ nhất sẽ diễn ra trong vòng vài ngày nữa, cho nên Sở Mộ không cần lo lắng thời gian Hồn sủng nghỉ ngơi không đủ.
Đến ngày thứ mười, tất cả thí sinh đột phá cảnh thứ nhất cuối cùng kết thúc.
Trong mười ngày này đã có vô số người bị loại ra khỏi cảnh thứ nhất, một đám người tràn đầy tự tin bước vào thi đấu lại mang theo vết thương chồng chất đi ra, có một số người tiêu hao hết chiến lực mới miễn cưỡng thành công đột phá cảnh. Hơn nữa còn có không ít than niên cao thủ bởi vì tranh đua vinh quang cảnh thứ nhất mới rơi vào bi kịch.
Thiên Hạ Quyết là một cuộc cạnh tranh tàn khốc, thực lực ở chỗ này vĩnh viễn tối cao, cũng là đại biểu cho quyền lực và tầm ảnh hưởng đại chúng.
Thanh niên đồng lứa tính bằng đơn vị hàng nghìn hàng vạn người trải qua cảnh thứ nhất Thiên Hạ Quyết đã lĩnh hội được điểm mấu chốt này. Lấy thực lực của bọn họ còn không đủ để xông pha Thiên Hạ, sau này cần phải rèn luyện và cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhưng bất luận mọi chuyện phát sinh như thế nào, trong cơn bão cát mạnh mẽ luôn luôn có một nhóm người nổi bật nhất. Bọn họ bày ra thực lực cường đại đứng ngạo nghễ trên võ đài vinh quang được mọi người tha thiết ước mơ.
Tên của những người này được khắc lên tấm bia đá khổng lồ ở trung tâm quảng trường Thiên Hạ thành.
Tấm bia đá dựng thẳng ở chính giữa quảng trường, đỉnh cao nhất cơ hồ chạm vào mây xanh, khí phách nguy nga tráng lệ làm cho người ta phải lắc đầu cảm thán.
Đây chính là Thiên Hạ bảng.
Thiên Hạ bảng chia làm ba tòa, tòa bên trái là danh sách Hồn sủng sư tại bậc thang thứ nhất đạt được vinh quang.
Tòa ở giữa là danh sách Hồn sủng sư tại bậc thang thứ hai đạt được vinh quang.
Mỗi một hàng sẽ ghi rõ thành tích đột phá cảnh, đồng thời cũng là đại biểu cho thứ hạng.
Nếu tên của mình xuất hiện ở trên Thiên Hạ bảng sẽ là vinh quang rất lớn đối với bất kỳ một vị Hồn sủng sư nào. Phần lớn những người có thực lực vẫn luôn cố gắng phấn đấu để đạt được thành tích tốt nhất.
Đây là một loại vinh quang cao quý, ban tổ chức sẽ ban cho những Hồn sủng sư có tên trên bảng vinh quang một con dấu, một khi sở hữu con dấu này sẽ nhận được danh hiệu "Thanh niên Thiên Hạ bảng". Cho dù là tại bất kỳ một địa giới nào cũng sẽ được vô số người tôn trọng và kính ngưỡng, hơn nữa còn có các thế lực lớn mở rộng đại môn chào đón, có đặc quyền vượt xa những người khác.
Cho nên sau khi Thiên Hạ bảng công bố, toàn bộ quảng trường lập tức vang lên tiếng bàn luận ồn ào náo nhiệt, các thanh niên đồng lứa hiển nhiên là muốn biết sáu năm đau khổ tu hành của mình có thể giành lấy một vị trí trên bảng vinh quang hay không.
Chỉ sợ những người đã biết rõ tên của mình sẽ không xuất hiện trên Thiên Hạ bảng nhưng bọn họ vẫn chen chúc đến xem. Những người đó muốn nhìn xem có cao thủ nào quen biết, hoặc là những thần tượng mình sùng bái xuất hiện trên Thiên Hạ bảng.
"Có nhớ cái tên điên cuồng tại bậc thang thứ ba khiêu chiến vinh quang cao nhất không? Mau nhìn xem hắn có ở vị trí đệ nhất không?"
Không ít người nhớ lại trận chiến rung động mười ngày trước, ánh mắt bọn họ vội vàng chuyển sang đấu thú bảng.
"Hắn đấu thú là một trận đặc sắc nhất, hình như hắn không có giết chết mười đoạn Phố Lang chuẩn quân chủ. Ngày thứ tám, Tiết Tình của Hồn sủng cung đã giết hết tất cả yêu thú trên chiến trường, cho nên vinh quang cao nhất bậc thang thứ hai hẳn là thuộc về nàng."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên vị trí đệ nhất cảnh đấu thú chính là Hồn sủng cung - Tiết Tình.
"Tiết Tình? Tại sao chưa từng nghe ai nhắc tới tên người này, Hồn sủng cung có nữ Hồn sủng sư cường đại như vậy hả?"
Không ít người dựa vào Phong Vân bảng để suy đoán ra danh sách sẽ xuất hiện trên Thiên Hạ thành. Hiện tại nhìn thấy một cái tên xa lạ liền lộ vẻ nghi hoặc.
Cách Thiên Hạ bảng một trăm thước, Sở Mộ đứng lẫn vào trong đám người, ánh mắt nhìn tới tên mình trên bảng đấu thú cảnh, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười khó hiểu.
Tình huống này vốn đã nằm trong dự liệu rồi, ở ngày thứ tám một vị nữ Hồn sủng sư khiêu chiến vinh dự đấu thú đã giải quyết tất cả yêu thú làm cho Thiên Hạ thành chấn động mãnh liệt.
"Vị trí thứ hai là Hồn Điện - Sở Thần, thực lực Tiết Tình mạnh hơn cả Sở Thần sao?"
Đám người chung quanh bắt đầu nghị luận về thứ hạng của Sở Thần và Tiết Tình.
"Thế thì chưa chắc rồi, nghe nói cao thủ chân chính đều không thể hiện toàn lực ở mấy cảnh đầu tiên. Trận đấu thú kia tất cả mọi người cũng thấy được rõ ràng, Hồn Điện - Sở Thần cho tới bây giờ đều là ba khống. Mặc dù mọi người cảm thấy hắn đã triệu hoán chủ sủng rồi, nhưng mà hắn nhất định sẽ bảo tồn thực lực. Về phần Hồn sủng cung - Tiết Tình dưới tình huống bốn khống mới giải quyết hết yêu thú trên chiến trường. Cho nên thực lực của nàng chưa chắc sánh ngang Hồn Điện - Sở Thần."
Sở Mộ nghe mọi người nghị luận, đồng thời trong lòng lại càng sáng tỏ.
Hẳn là suy đoán của mình cũng không sai, bậc thang thứ hai tuyệt đối ẩn tàng không ít cường giả tương tự Tiết Tình, nhóm cường giả thần bí này chắc chắn mạnh hơn hắn.
"Ta nhớ cái tên Tiết Tình rồi, ba năm trước đây có nghe qua một lần. Khi đó nàng bỗng nhiên xuất hiện nhất cử đánh bại Hồn sủng cung - Chu Khánh Tinh được công nhận là mạnh nhất tại bậc thang thứ ba, tiếp theo nữ Hồn sủng sư - Đàm Hoa cũng chiến bại dưới tay nàng. Lúc ấy nữ Hồn sủng sư này làm cho rất nhiều thanh niên cao thủ Thiên Hạ thành kinh hãi, nhưng sau đó nàng biết mất vô cùng kỳ lạ. Thời gian ba năm trôi qua đã bị mọi người quên lãng, không nghĩ tới nàng lại xuất hiện trong đại hội Thiên Hạ Quyết. Hơn nữa còn bày ra thực lực mạnh hơn trước, trực tiếp xuất hiện ở vị trí đệ nhất Thiên Hạ bảng."
Thượng Hằng ở bên cạnh Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Thượng Hằng cũng không có lấy ra toàn bộ thực lực tại cảnh thứ nhất, chỉ đánh tượng trưng một trận vừa đủ chen chân vào Thiên Hạ bảng mà thôi, nhìn thoáng qua sẽ thấy tên của hắn ở chính giữa bảng thành tích.
"Nàng kết thúc đấu thú ở phút thứ mấy?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
Sau khi Sở Mộ kết thúc đột phá cảnh và khiêu chiến vinh dự liền quyết đoán vùi đầu vào huấn luyện việc Hồn sủng, không có chú ý tới những trận tranh tài phía sau.
"45 phút, hẳn là nàng đã lấy ra chủ sủng, nếu không rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy. Sở Thần, tuy rằng không phải là hạng nhất nhưng ba vị trí đầu tiên đều là vinh quang cao quý. Hơn nữa còn có phần thưởng 250 triệu." Thượng Hằng cười nói.
Chênh lệch 5000 vạn cũng không tính quá mức đau lòng đối với Sở Mộ, chuyện làm cho hắn để ý là những cường giả đang ẩn núp phía sau màn, trong quá trình tham gia Thiên Hạ Quyết khi nào mới đụng độ bọn họ.
250 triệu tài chính vốn nằm trong dự định của Sở Mộ, chờ đến lúc nhận được phần thưởng cảnh thứ hai xem như gần đủ 500 triệu, rồi trực tiếp mua một linh vật Mộc thuộc tính cường hóa chiến lực Ma Thụ chiến sĩ lên tới trung đẳng cấp quân chủ.
Ma Thụ chiến sĩ có năng lực quần sát và hạn chế cường đại vô cùng quan trọng đối với Sở Mộ, nhất là ở tình huống không thể triệu hoán Mạc Tà và Bạch Yểm Ma, mấy cảnh đầu tiên này Sở Mộ cảm thấy cũng nên ẩn giấu một ít thực lực. Trong những trường hợp bình thường cứ để cho Ma Thụ chiến sĩ, Dạ Lôi Mộng Thú, Chiến Dã và Quỷ Khung Quân Vương xuất hiện chiến đấu, chỉ cần tăng cường thực lực chúng nó lên một bậc sẽ có hi vọng giành lấy phần thưởng vinh quang mấy cảnh sau.
Trong quá trình tích lũy phần thưởng đó, Sở Mộ sẽ dần dần tăng cường thực lực đám Hồn sủng xung kích lên đến giai đoạn cao hơn, tranh thủ trước khi Thiên Hạ Quyết kết thúc giúp cho tất cả Hồn sủng đạt tới chín đoạn. Sau khi đại hội Thiên Hạ Quyết hoàn thành, Sở Mộ sẽ có thể toàn tâm toàn ý rèn luyện và cường hóa Hồn sủng phá tan rào cản mười đoạn, tiến vào hình thái hoàn mỹ.
Ngày thứ mười một, cảnh thứ hai Thiên Hạ Quyết rốt cuộc bắt đầu.
Cảnh thứ nhất đã đào thải một phần ba thí sinh dự thi, cho nên những thành viên tham gia cảnh thứ hai nhìn như vẫn tính bằng đơn vị hàng vạn, nhưng trên thực tế số lượng thanh niên đồng lứa bị loại bỏ cũng tới vài vạn.
Bởi vì đại hội Thiên Hạ Quyết là một cuộc thi có thể chế đặc thù, cho nên mỗi một cảnh đều có tính hấp dẫn riêng biệt đối với tất cả mọi người.
Mỗi người chung quy đều có sở thích và am hiểu khác nhau, ví dụ như những người thường xuyên dã luyện bên ngoài sẽ hi vọng gặp phải thử thách săn thú, xuyên giới, giết bá chủ Mê giới …v…v
Mà những người thường xuyên khiêu chiến các cường giả nhằm nâng cao tu vi lại hi vọng gặp phải đột phá cảnh là tỷ thí, khiêu chiến, đối kháng đoàn đội …v…v
Những Hồn sủng sư ưa thích hoạt động một mình sẽ mong muốn gặp phải đấu thú, sấm quan (vượt ải), thủ cảnh …v…v
Sở Mộ coi như là một vị cường giả thường xuyên dã luyện, kiêm nghề nghiệp săn thú. Vì thế hắn cảm thấy may mắn chính là thử thách cảnh thứ hai thuộc về săn thú mình am hiểu nhất.
Sở Mộ có năng lực một mình săn thú Hồn sủng cấp quân chủ, loại năng lực này rất hiếm thấy đối với cường giả tại bậc thang thứ hai. Huống chi thực lực Sở Mộ bây giờ đã đề cao không ít, cho nên nhiệm vụ săn thú chính là ưu thế rất lớn đối với hắn.
"Xem ra vinh quang cảnh thứ hai có tới tám phần thuộc về ngươi rồi."
Đình Lan thấy Sở Mộ nhếch miệng cười cười cũng biết cái người này tràn đầy tự tin với nhiệm vụ săn thú.
"Chỉ mong không phải là săn thú thủy vực và không vực !" Sở Mộ cười nói.
Cho đến bây giờ Sở Mộ còn không có Dực hệ và Thủy hệ Hồn sủng, nếu như ban tổ chức yêu cầu bắt Hồn sủng thủy vực và không vực thì Sở Mộ sẽ bị bi kịch nặng nề.
"Săn thú cảnh được phép lựa chọn khu vực tham gia, ngươi có thể tự do lựa chọn địa phương thích hợp với mình. Ngươi là thành viên bậc thang thứ ba, độ khó chỉ nằm ở cấp chiến tướng, nếu như gặp phải khu vực không như ý thì ngươi vẫn có thể chạy sang bậc thang thứ ba tranh đoạt vinh quang. Phần thưởng cao nhất tại bậc thang thứ ba cũng là 100 triệu đó !" Đình Lan che miệng cười khẽ.
"100 triệu quá ít, phần thường trước 30 ở bậc thang thứ hai đã cao hơn gấp đôi rồi." Sở Mộ lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vậy thì tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, đến lượt ta tham gia cảnh thứ hai rồi, ngươi muốn xem cuộc chiến không?" Đình Lan cấp cho Sở Mộ một nụ cười dịu dàng nhất.
"Ừ, đi xem một chút vậy, đột phá cảnh của ta ngày mai mới bắt đầu." Sở Mộ gật đầu nói.
Đình Lan nhận nhiệm vụ thi đấu cảnh thứ hai là một truyền thống lâu đời của đại hội Thiên Hạ Quyết, đó là trận chiến đào thải tập thể. Đại khái sẽ cho mấy ngàn thí sinh dự thi cùng tiến vào một bảng danh sách, sau đó để cho bọn họ liên tục chiến đấu tự động đào thải lẫn nhau.
Gương mặt Diệp Khuynh Tư đỏ rực lên rồi, cặp mắt mỹ lệ động lòng người lộ ra đường nét thẹn thùng, bối rối, còn có một chút oán hận muốn đánh bay cái tên nam nhân ngu ngốc đi kèm lỗ mãng này. Cả gan lợi dụng nàng không để ý hành động điên cuồng như thế, làm cho nàng bây giờ xấu hổ không biết chui vào đâu cho tốt. Nơi này đang có mấy vạn cặp mắt nha! Diệp Khuynh Tư tình nguyện thân mật một chút với Sở Mộ trong khu rừng nhỏ trước đó không lâu, nhưng nàng không muốn bị ôm trước mặt nhiều người như vậy. Diệp Khuynh Tư là một nữ tử băng lãnh và rất trấn định, nhưng lúc này thật sự không thể nào bình tĩnh nổi, trong lòng cảm thấy ngại ngùng, oán hận không tìm được chỗ nào né tránh ánh mắt soi mói của đám người hiếu kỳ kia.
Diệp Hoàn Sinh ở bên cạnh dựng thẳng ngón tay cái về phía Sở Mộ, bộ dạng giống như là có chút hả hê.
Hai người Thượng Hằng, Triệu Thừa đang định chân thành chúc mừng Sở Mộ mấy câu, bất chợt thấy tình cảnh này cũng vô cùng thức thời im lặng đứng sang bên cạnh, nhưng hai tròng mắt mang theo một tia hứng thú nhìn cặp nam nữ kia.
Đình Lan vốn đã chuẩn bị đứng lên, nhưng thấy tình hình có vẻ không thích hợp liền từ bỏ ý nghĩ này, trong mắt nàng nhìn thấy Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ôm nhau bỗng lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Cách đó không xa, Cẩn Nhu công chúa cười khẽ một tiếng, cái vẻ mặt này rất khó hiểu được nội tâm của nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Chỗ ngồi xa hơn nữa, sắc mặt Trầm Dịch Thành cực kỳ khó coi, phất mạnh ống tay áo âm trầm xoay người rời khỏi.
Càng là nữ nhân không chiếm được lại càng thèm muốn, huống chi hắn là một nam nhân có dã tâm tận mắt nhìn thấy Diệp Khuynh Tư rơi vào tay một nam tử khác hiển nhiên là trong lòng khó chịu. Nhất là nam nhân kia còn có thù oán với hắn, lúc này Trầm Dịch Thành đã tức giận muốn nổ phổi.
Nhưng hắn không thể để cho người khác nhìn thấy mình thất thố và biểu hiện ngu ngốc. Làm như vậy không hợp với thân phận cao quý của hắn, cho nên Trầm Dịch Thành mang theo oán khí đầy người rời khỏi trường đấu thú.
"Cảnh thứ nhất đã bày ra toàn bộ thực lực, quả nhiên là cái thứ không biết tốt xấu. Sau này ta sẽ cho ngươi biết mình ngu xuẩn cỡ nào, trước hết cứ để cho ngươi tâm cao khí ngạo một chút."
Trầm Dịch Thành vừa bước ra khỏi cửa liền dùng thanh âm chỉ có một mình hắn nghe được lẩm bẩm.
"Còn không buông ra !"
Rốt cuộc Diệp Khuynh Tư không có cách nào tiếp tục thừa nhận ánh mắt nóng rực của nhiều người như vậy nữa, giọng nói đã bắt đầu tỏa ra nóng nảy.
Nàng cũng ngại trực tiếp đẩy Sở Mộ ra, đành phải dùng gót giày giẫm mạnh xuống chân Sở Mộ.
Sở Mộ bị đau mới chịu buông lỏng thân thể mềm mại của Diệp Khuynh Tư ra, trên mặt còn xuất hiện một nụ cười sáng lạn nhất.
"Lưu manh."
Khuôn mặt Diệp Khuynh Tư đỏ bừng, trừng mắt liếc Sở Mộ, bộ dáng phong tình quyến rũ làm cho Sở Mộ lại càng tâm thần rung động. Sau khi mắng Sở Mộ một câu xong, Diệp Khuynh Tư cũng không dám lại lưu lại nơi này nữa, dùng hai tay che gò má ửng hồng chạy thẳng ra ngoài trường đấu thú, hiển nhiên là lúc này xấu hổ không dám gặp người rồi.
"Ta chỉ thuận tiện nói một câu, không nghĩ tới ngươi đúng là dám làm, có đảm lược, có đảm lược a...aaa! Lại cảnh tỉnh ngươi một câu, Khuynh Tư tức giận lên còn đáng sợ hơn mười đoạn chuẩn quân chủ, Sở Thần, tự giải quyết cho tốt."
Diệp Hoàn Sinh cười phá lên vỗ vỗ bả vai Sở Mộ. Sau khi nói xong, cái tên giựt dây này vô cùng thoải mái cất bước đi theo Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ cũng là người da mặt dày hiếm có, nhìn bóng lưng Diệp Khuynh Tư bối rối chạy ra chẳng qua là mỉm cười thật thà, bộ dạng giống như là mình không có làm gì hết.
Diệp Khuynh Tư cũng không vì nguyên nhân Sở Mộ cử động lỗ mãng mà trách sang Hồn sủng, hôm đó nàng âm thầm chạy sang trợ giúp Sở Mộ điều trị thương thế cho đám Hồn sủng, cuối cùng mới trấn an chúng nó lưu lại trong không gian Hồn sủng dưỡng thương.
Chỉ có điều toàn bộ quá trình chữa thương, Diệp Khuynh Tư vẫn tức giận không thèm nói chuyện với Sở Mộ, vì thế Sở Mộ thực sự là lúng túng hai tay không biết để đâu cho tốt.
Thật ra không phải là Diệp Khuynh Tư tức giận cái ôm kia của Sở Mộ, lúc không có người hoặc là đã rời khỏi trường đấu thú thì cho Sở Mộ ôm một cái cũng không có gì, nhiều lắm là thẹn thùng một chút nhưng trong lòng vẫn nguyện ý.
Hết lần này tới lần khác cái tên Sở Mộ đầu gỗ này nghe lời ca ca của nàng giựt dây, trong trường hợp mấy vạn người tập trung nhìn vào làm cho Diệp Khuynh Tư có cảm giác cả người nóng rang, làn da trắng cũng chuyển thành hồng phấn.
Mà Sở Mộ căn bản không rõ ràng lắm tình trạng của mình hiện tại, cho rằng Diệp Khuynh Tư đang oán giận mình vọng động ôm nàng, hoàn toàn không có ý thức được là do vấn đề khác. Cho nên hắn tỏ vẻ sám hối mình vọng động nhưng không có làm gì sai hết. Thế là hắn tranh thủ thời gian Diệp Khuynh Tư trị liệu cho đám Hồn sủng kiếm cớ nói chuyện câu được câu không, cố gắng làm lành với vị mỹ nhân xinh đẹp.
Năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh của Chiến Dã một ngày chỉ có thể khôi phục một lần, muốn khôi phục toàn bộ như cũ sẽ phải mất sáu ngày.
Cảnh thứ nhất sẽ diễn ra trong vòng vài ngày nữa, cho nên Sở Mộ không cần lo lắng thời gian Hồn sủng nghỉ ngơi không đủ.
Đến ngày thứ mười, tất cả thí sinh đột phá cảnh thứ nhất cuối cùng kết thúc.
Trong mười ngày này đã có vô số người bị loại ra khỏi cảnh thứ nhất, một đám người tràn đầy tự tin bước vào thi đấu lại mang theo vết thương chồng chất đi ra, có một số người tiêu hao hết chiến lực mới miễn cưỡng thành công đột phá cảnh. Hơn nữa còn có không ít than niên cao thủ bởi vì tranh đua vinh quang cảnh thứ nhất mới rơi vào bi kịch.
Thiên Hạ Quyết là một cuộc cạnh tranh tàn khốc, thực lực ở chỗ này vĩnh viễn tối cao, cũng là đại biểu cho quyền lực và tầm ảnh hưởng đại chúng.
Thanh niên đồng lứa tính bằng đơn vị hàng nghìn hàng vạn người trải qua cảnh thứ nhất Thiên Hạ Quyết đã lĩnh hội được điểm mấu chốt này. Lấy thực lực của bọn họ còn không đủ để xông pha Thiên Hạ, sau này cần phải rèn luyện và cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhưng bất luận mọi chuyện phát sinh như thế nào, trong cơn bão cát mạnh mẽ luôn luôn có một nhóm người nổi bật nhất. Bọn họ bày ra thực lực cường đại đứng ngạo nghễ trên võ đài vinh quang được mọi người tha thiết ước mơ.
Tên của những người này được khắc lên tấm bia đá khổng lồ ở trung tâm quảng trường Thiên Hạ thành.
Tấm bia đá dựng thẳng ở chính giữa quảng trường, đỉnh cao nhất cơ hồ chạm vào mây xanh, khí phách nguy nga tráng lệ làm cho người ta phải lắc đầu cảm thán.
Đây chính là Thiên Hạ bảng.
Thiên Hạ bảng chia làm ba tòa, tòa bên trái là danh sách Hồn sủng sư tại bậc thang thứ nhất đạt được vinh quang.
Tòa ở giữa là danh sách Hồn sủng sư tại bậc thang thứ hai đạt được vinh quang.
Mỗi một hàng sẽ ghi rõ thành tích đột phá cảnh, đồng thời cũng là đại biểu cho thứ hạng.
Nếu tên của mình xuất hiện ở trên Thiên Hạ bảng sẽ là vinh quang rất lớn đối với bất kỳ một vị Hồn sủng sư nào. Phần lớn những người có thực lực vẫn luôn cố gắng phấn đấu để đạt được thành tích tốt nhất.
Đây là một loại vinh quang cao quý, ban tổ chức sẽ ban cho những Hồn sủng sư có tên trên bảng vinh quang một con dấu, một khi sở hữu con dấu này sẽ nhận được danh hiệu "Thanh niên Thiên Hạ bảng". Cho dù là tại bất kỳ một địa giới nào cũng sẽ được vô số người tôn trọng và kính ngưỡng, hơn nữa còn có các thế lực lớn mở rộng đại môn chào đón, có đặc quyền vượt xa những người khác.
Cho nên sau khi Thiên Hạ bảng công bố, toàn bộ quảng trường lập tức vang lên tiếng bàn luận ồn ào náo nhiệt, các thanh niên đồng lứa hiển nhiên là muốn biết sáu năm đau khổ tu hành của mình có thể giành lấy một vị trí trên bảng vinh quang hay không.
Chỉ sợ những người đã biết rõ tên của mình sẽ không xuất hiện trên Thiên Hạ bảng nhưng bọn họ vẫn chen chúc đến xem. Những người đó muốn nhìn xem có cao thủ nào quen biết, hoặc là những thần tượng mình sùng bái xuất hiện trên Thiên Hạ bảng.
"Có nhớ cái tên điên cuồng tại bậc thang thứ ba khiêu chiến vinh quang cao nhất không? Mau nhìn xem hắn có ở vị trí đệ nhất không?"
Không ít người nhớ lại trận chiến rung động mười ngày trước, ánh mắt bọn họ vội vàng chuyển sang đấu thú bảng.
"Hắn đấu thú là một trận đặc sắc nhất, hình như hắn không có giết chết mười đoạn Phố Lang chuẩn quân chủ. Ngày thứ tám, Tiết Tình của Hồn sủng cung đã giết hết tất cả yêu thú trên chiến trường, cho nên vinh quang cao nhất bậc thang thứ hai hẳn là thuộc về nàng."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên vị trí đệ nhất cảnh đấu thú chính là Hồn sủng cung - Tiết Tình.
"Tiết Tình? Tại sao chưa từng nghe ai nhắc tới tên người này, Hồn sủng cung có nữ Hồn sủng sư cường đại như vậy hả?"
Không ít người dựa vào Phong Vân bảng để suy đoán ra danh sách sẽ xuất hiện trên Thiên Hạ thành. Hiện tại nhìn thấy một cái tên xa lạ liền lộ vẻ nghi hoặc.
Cách Thiên Hạ bảng một trăm thước, Sở Mộ đứng lẫn vào trong đám người, ánh mắt nhìn tới tên mình trên bảng đấu thú cảnh, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười khó hiểu.
Tình huống này vốn đã nằm trong dự liệu rồi, ở ngày thứ tám một vị nữ Hồn sủng sư khiêu chiến vinh dự đấu thú đã giải quyết tất cả yêu thú làm cho Thiên Hạ thành chấn động mãnh liệt.
"Vị trí thứ hai là Hồn Điện - Sở Thần, thực lực Tiết Tình mạnh hơn cả Sở Thần sao?"
Đám người chung quanh bắt đầu nghị luận về thứ hạng của Sở Thần và Tiết Tình.
"Thế thì chưa chắc rồi, nghe nói cao thủ chân chính đều không thể hiện toàn lực ở mấy cảnh đầu tiên. Trận đấu thú kia tất cả mọi người cũng thấy được rõ ràng, Hồn Điện - Sở Thần cho tới bây giờ đều là ba khống. Mặc dù mọi người cảm thấy hắn đã triệu hoán chủ sủng rồi, nhưng mà hắn nhất định sẽ bảo tồn thực lực. Về phần Hồn sủng cung - Tiết Tình dưới tình huống bốn khống mới giải quyết hết yêu thú trên chiến trường. Cho nên thực lực của nàng chưa chắc sánh ngang Hồn Điện - Sở Thần."
Sở Mộ nghe mọi người nghị luận, đồng thời trong lòng lại càng sáng tỏ.
Hẳn là suy đoán của mình cũng không sai, bậc thang thứ hai tuyệt đối ẩn tàng không ít cường giả tương tự Tiết Tình, nhóm cường giả thần bí này chắc chắn mạnh hơn hắn.
"Ta nhớ cái tên Tiết Tình rồi, ba năm trước đây có nghe qua một lần. Khi đó nàng bỗng nhiên xuất hiện nhất cử đánh bại Hồn sủng cung - Chu Khánh Tinh được công nhận là mạnh nhất tại bậc thang thứ ba, tiếp theo nữ Hồn sủng sư - Đàm Hoa cũng chiến bại dưới tay nàng. Lúc ấy nữ Hồn sủng sư này làm cho rất nhiều thanh niên cao thủ Thiên Hạ thành kinh hãi, nhưng sau đó nàng biết mất vô cùng kỳ lạ. Thời gian ba năm trôi qua đã bị mọi người quên lãng, không nghĩ tới nàng lại xuất hiện trong đại hội Thiên Hạ Quyết. Hơn nữa còn bày ra thực lực mạnh hơn trước, trực tiếp xuất hiện ở vị trí đệ nhất Thiên Hạ bảng."
Thượng Hằng ở bên cạnh Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Thượng Hằng cũng không có lấy ra toàn bộ thực lực tại cảnh thứ nhất, chỉ đánh tượng trưng một trận vừa đủ chen chân vào Thiên Hạ bảng mà thôi, nhìn thoáng qua sẽ thấy tên của hắn ở chính giữa bảng thành tích.
"Nàng kết thúc đấu thú ở phút thứ mấy?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
Sau khi Sở Mộ kết thúc đột phá cảnh và khiêu chiến vinh dự liền quyết đoán vùi đầu vào huấn luyện việc Hồn sủng, không có chú ý tới những trận tranh tài phía sau.
"45 phút, hẳn là nàng đã lấy ra chủ sủng, nếu không rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy. Sở Thần, tuy rằng không phải là hạng nhất nhưng ba vị trí đầu tiên đều là vinh quang cao quý. Hơn nữa còn có phần thưởng 250 triệu." Thượng Hằng cười nói.
Chênh lệch 5000 vạn cũng không tính quá mức đau lòng đối với Sở Mộ, chuyện làm cho hắn để ý là những cường giả đang ẩn núp phía sau màn, trong quá trình tham gia Thiên Hạ Quyết khi nào mới đụng độ bọn họ.
250 triệu tài chính vốn nằm trong dự định của Sở Mộ, chờ đến lúc nhận được phần thưởng cảnh thứ hai xem như gần đủ 500 triệu, rồi trực tiếp mua một linh vật Mộc thuộc tính cường hóa chiến lực Ma Thụ chiến sĩ lên tới trung đẳng cấp quân chủ.
Ma Thụ chiến sĩ có năng lực quần sát và hạn chế cường đại vô cùng quan trọng đối với Sở Mộ, nhất là ở tình huống không thể triệu hoán Mạc Tà và Bạch Yểm Ma, mấy cảnh đầu tiên này Sở Mộ cảm thấy cũng nên ẩn giấu một ít thực lực. Trong những trường hợp bình thường cứ để cho Ma Thụ chiến sĩ, Dạ Lôi Mộng Thú, Chiến Dã và Quỷ Khung Quân Vương xuất hiện chiến đấu, chỉ cần tăng cường thực lực chúng nó lên một bậc sẽ có hi vọng giành lấy phần thưởng vinh quang mấy cảnh sau.
Trong quá trình tích lũy phần thưởng đó, Sở Mộ sẽ dần dần tăng cường thực lực đám Hồn sủng xung kích lên đến giai đoạn cao hơn, tranh thủ trước khi Thiên Hạ Quyết kết thúc giúp cho tất cả Hồn sủng đạt tới chín đoạn. Sau khi đại hội Thiên Hạ Quyết hoàn thành, Sở Mộ sẽ có thể toàn tâm toàn ý rèn luyện và cường hóa Hồn sủng phá tan rào cản mười đoạn, tiến vào hình thái hoàn mỹ.
Ngày thứ mười một, cảnh thứ hai Thiên Hạ Quyết rốt cuộc bắt đầu.
Cảnh thứ nhất đã đào thải một phần ba thí sinh dự thi, cho nên những thành viên tham gia cảnh thứ hai nhìn như vẫn tính bằng đơn vị hàng vạn, nhưng trên thực tế số lượng thanh niên đồng lứa bị loại bỏ cũng tới vài vạn.
Bởi vì đại hội Thiên Hạ Quyết là một cuộc thi có thể chế đặc thù, cho nên mỗi một cảnh đều có tính hấp dẫn riêng biệt đối với tất cả mọi người.
Mỗi người chung quy đều có sở thích và am hiểu khác nhau, ví dụ như những người thường xuyên dã luyện bên ngoài sẽ hi vọng gặp phải thử thách săn thú, xuyên giới, giết bá chủ Mê giới …v…v
Mà những người thường xuyên khiêu chiến các cường giả nhằm nâng cao tu vi lại hi vọng gặp phải đột phá cảnh là tỷ thí, khiêu chiến, đối kháng đoàn đội …v…v
Những Hồn sủng sư ưa thích hoạt động một mình sẽ mong muốn gặp phải đấu thú, sấm quan (vượt ải), thủ cảnh …v…v
Sở Mộ coi như là một vị cường giả thường xuyên dã luyện, kiêm nghề nghiệp săn thú. Vì thế hắn cảm thấy may mắn chính là thử thách cảnh thứ hai thuộc về săn thú mình am hiểu nhất.
Sở Mộ có năng lực một mình săn thú Hồn sủng cấp quân chủ, loại năng lực này rất hiếm thấy đối với cường giả tại bậc thang thứ hai. Huống chi thực lực Sở Mộ bây giờ đã đề cao không ít, cho nên nhiệm vụ săn thú chính là ưu thế rất lớn đối với hắn.
"Xem ra vinh quang cảnh thứ hai có tới tám phần thuộc về ngươi rồi."
Đình Lan thấy Sở Mộ nhếch miệng cười cười cũng biết cái người này tràn đầy tự tin với nhiệm vụ săn thú.
"Chỉ mong không phải là săn thú thủy vực và không vực !" Sở Mộ cười nói.
Cho đến bây giờ Sở Mộ còn không có Dực hệ và Thủy hệ Hồn sủng, nếu như ban tổ chức yêu cầu bắt Hồn sủng thủy vực và không vực thì Sở Mộ sẽ bị bi kịch nặng nề.
"Săn thú cảnh được phép lựa chọn khu vực tham gia, ngươi có thể tự do lựa chọn địa phương thích hợp với mình. Ngươi là thành viên bậc thang thứ ba, độ khó chỉ nằm ở cấp chiến tướng, nếu như gặp phải khu vực không như ý thì ngươi vẫn có thể chạy sang bậc thang thứ ba tranh đoạt vinh quang. Phần thưởng cao nhất tại bậc thang thứ ba cũng là 100 triệu đó !" Đình Lan che miệng cười khẽ.
"100 triệu quá ít, phần thường trước 30 ở bậc thang thứ hai đã cao hơn gấp đôi rồi." Sở Mộ lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vậy thì tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, đến lượt ta tham gia cảnh thứ hai rồi, ngươi muốn xem cuộc chiến không?" Đình Lan cấp cho Sở Mộ một nụ cười dịu dàng nhất.
"Ừ, đi xem một chút vậy, đột phá cảnh của ta ngày mai mới bắt đầu." Sở Mộ gật đầu nói.
Đình Lan nhận nhiệm vụ thi đấu cảnh thứ hai là một truyền thống lâu đời của đại hội Thiên Hạ Quyết, đó là trận chiến đào thải tập thể. Đại khái sẽ cho mấy ngàn thí sinh dự thi cùng tiến vào một bảng danh sách, sau đó để cho bọn họ liên tục chiến đấu tự động đào thải lẫn nhau.
/1793
|