"Nàng biết một vài bí mật của ta, bây giờ ta không rõ ràng lắm lập trường của nàng. Dưới tình huống này tốt nhất là giữ vững khoảng cách một chút mới an toàn, Khuynh Tư, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều." Sở Mộ cười cười giải thích.
"Ai suy nghĩ nhiều?"
Diệp Khuynh Tư đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên cảm giác được cái tên Sở Mộ này càng lúc càng không biết xấu hổ.
Tiểu công chúa Yểm Ma cung xưa nay nổi danh khắp chốn, tấm khăn che mặt làm cho nàng càng thêm thần bí và hấp dẫn. Cho dù là thanh niên cao thủ của các thế lực lớn, thậm chí bao gồm cả thiếu chủ Hồn Điện cũng ôm hi vọng được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhân tuyệt mỹ trong truyền thuyết.
Không thể nghi ngờ chút nào, Cẩn Nhu công chúa chính là tiêu điểm của tất cả nam nhân trong đại sảnh, bất luận đi đến đâu cũng có một đám thanh niên trung thành cảnh cảnh đi theo bày tỏ ái mộ.
Cẩn Nhu công chúa đã nhận thấy Sở Mộ tồn tại, mới đầu nàng không biết đó là Sở Mộ, chỉ nhớ tới cái tên Sở Thần lúc còn ở Cổ Vực. Sau đó trải qua quan sát cẩn thận mới dám xác định người này là Sở Mộ đã trải qua hóa trang.
Nếu Sở Mộ không muốn chủ động đi lên chào hỏi, Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên cũng không không cần phải lên tiếng. Cho nên nàng chỉ nhìn qua mấy lần, nhớ kỹ bộ dạng Sở Mộ rồi quay sang ứng phó đám thanh niên dư thừa tinh lực kia.
"Sở Mộ, là Trầm Dịch Thành." Diệp Khuynh Tư đẩy nhẹ cánh tay Sở Mộ, nhỏ giọng nói.
Trầm Dịch Thành xuất hiện làm cho Diệp Khuynh Tư không nhịn được khẽ run rẩy, hiển nhiên Diệp Khuynh Tư vẫn còn bị gã nam tử này ám ảnh rất lớn. Nhất là trong trường hợp đối diện thế này.
"Ngươi khoác tay ta !" Sở Mộ nói nhỏ với nàng.
Diệp Khuynh Tư trừng mắt liếc sang, sau đó chợt hiểu ý Sở Mộ mới ngượng ngùng vươn cánh tay trắng nõn ra, khoác vào tay Sở Mộ. Khoảng cách hai người vô tình nhích lại gần hơn trước không ít.
Trầm Dịch Thành chậm rãi đi tới chỗ Sở Mộ, vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì. Có lẽ đối với Trầm Dịch Thành, hắn và Sở Thần đã rơi vào thế không đội trời chung, nhưng mà ở trường hợp này, hắn cương quyết không thể nào để cho người khác sinh ra cảm giác mình là người nóng nảy, vọng động, chỉ vì trả thù mà quên hết tất cả. Vì thế hắn cố gắng đè nén sỉ nhục trong lòng, đi tới trước mặt kẻ thù của mình.
"Nếu như ngươi không đi tới cảnh thứ tám, ta sẽ rất đau đớn đó !"
Trầm Dịch Thành híp mắt lại nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, sau đó mới dùng chất giọng âm trầm nói với Sở Mộ.
"Linh hồn của ngươi hồi phục chưa?"
Sở Mộ ra vẻ vô cùng hứng thú quan sát Trầm Dịch Thành từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo vài phần khiêu khích.
"Không cần ngươi quan tâm !"
Trầm Dịch Thành lạnh nhạt nói, vừa mới dứt lời liền nhìn sang Diệp Khuynh Tư, cao giọng giễu cợt:
"Khuynh Tư, đây là ngươi đầu nhập vào thế lực hay là nam nhân? Nếu như là cái sau, ít nhất cũng nên suy nghĩ cho kỹ, sau đó lựa chọn một người xứng đáng."
"Không cần ngươi quan tâm !"
Diệp Khuynh Tư dùng ngay câu lúc nãy trả lời hắn vô cùng xảo diệu.
Trong mắt Trầm Dịch Thành hiện lên lửa giận, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi sang hướng khác.
Thật ra nội tâm Trầm Dịch Thành đang bốc cháy bừng bừng rồi, vốn hắn là một trong những thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai. Ở trong những trường hợp giao tiếp đông đảo kiểu này sẽ có vô số thanh niên đồng lứa muốn làm quen và giao hảo, cũng sẽ có vô số nữ tử xinh đẹp nháy mắt ra ám hiệu với hắn.
Nhưng mà trải qua trường phong ba lúc trước, thanh danh của hắn giảm xuống cực nhanh. Từ thái độ của đám người chung quanh đối với hắn đã có thể nhận ra chuyện này vô cùng rõ ràng.
Trầm Dịch Thành cũng là một người tâm trí bình tĩnh, hắn tuyệt đối không vì chuyện này mà mất đi lý trí. Chẳng qua là cảm giác cảm những người thân cận quay lưng không hề dễ chịu chút nào, cho nên Trầm Dịch Thành âm thầm hạ lời thề, trong lần Thiên Hạ Quyết này nhất định phải làm cho cái tên Sở Thần kia hối hận vì đã khinh miệt và coi rẻ hắn.
Sở Mộ chỉ đi vài vòng tượng trưng trong đại sảnh, sau đó kéo Diệp Khuynh Tư rời khỏi.
Hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vốn không quan tâm các loại giao tiếp và lôi kéo quan hệ. Bởi vì trong quá trình trưởng thành, hai người cơ hồ không bao giờ tham gia hoạt động giao tiếp đông người, nếu được phép lựa chọn, bọn họ tình nguyện ở lại trong phòng một mình một người tu luyện hoặc luyện chế linh dược còn hơn. Đối với hạng người cô độc và trải qua rất nhiều khó khăn giống như bọn họ, quả thật là không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ một người nào.
"Chúng ta vào trong rừng đi dạo một chút?"
Sở Mộ quay đầu lại hỏi ý Diệp Khuynh Tư.
Sau khi Trầm Dịch Thành rời đi, Diệp Khuynh Tư chỉ là tiếp tục khoác tay theo bản năng mà thôi. Sở Mộ vừa nói một câu, nàng bỗng nhiên ý thức được làm như vậy có vẻ không ổn, liền lặng lẽ buông lỏng tay ra.
Sau đó nàng mới gật đầu, đi theo bên cạnh Sở Mộ.
Hai người đạp lên tầng lá rụng mềm nhũn, chậm rãi đi dạo trong khu rừng sương khói mờ mờ, cả hai vốn là người không thích nhiều lời chỉ an tĩnh đi song song với nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua nhưng không người nào lên tiếng.
Nhưng mà càng không nói thì bọn họ lại càng lúng túng, hơn nữa cảm giác như vậy có vẻ khó xử. Có lẽ bọn họ đã quen lạnh lùng, hoặc cũng có thể đã quen với một mình cô độc.
"Tại sao khổ cực như vậy? Đã chạy ra ngoài rồi còn phải quay về đây tranh đoạt vinh quang?"
Hồi lâu sau, Sở Mộ là người đầu tiên phá vỡ trầm tĩnh.
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư rất đẹp, Sở Mộ rất thích nhìn nàng vào những lúc như thế này, linh động, an tĩnh, lại có cảm giác cơ trí như nhìn thấu bản chất của từng sự việc.
"Trong số phần thưởng của vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai có một linh vật, linh vật này được đánh giá là có thể trực tiếp tăng cường đẳng cấp chiến lực cho Hồn sủng bất kỳ thuộc tính. Nhưng trên thực tế bên trong linh vật đó có tàn niệm của sư phụ ta, cũng có thể nói là di ngôn cuối cùng..."
Vừa nói tới đây, Diệp Khuynh Tư hơi dừng một chút, nhưng không có tiếp tục nói tiếp.
Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư hồi lâu. Từ vẻ mặt của nàng, Sở Mộ có thể cảm giác được không phải là vì nàng không tín nhiệm mình, ngược lại giống như là có điều gì đó khó nói.
"Sở Mộ, ta và ca ca trợ giúp ngươi giành lấy vinh quang, tất cả vật phẩm khác đều thuộc về ngươi, chúng ta chỉ cần linh vật đó, có được không?"
Diệp Khuynh Tư hơi cúi đầu, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nói với Sở Mộ.
"Ngươi đang giúp ta khống chế nhiệt độ linh hồn, cũng tương đương với tính mạng của ta nằm trong tay của ngươi, yêu cầu của ngươi ta có thể không đáp ứng sao?"
Sở Mộ nhếch môi cười cười, bộ dạng có vẻ không thèm để ý.
"Không đứng đắn !"
Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ đang mỉm cười xấu xa, gương mặt chợt ửng hồng một chút làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
Diệp Khuynh Tư trong lúc vô tình lộ ra nét đẹp và phong tình như thế làm cho trong lòng Sở Mộ đột nhiên dao động, cảm giác trong thân thể có thứ gì đó đang thúc đẩy hắn ôm lấy nữ tử xinh đẹp này. Hắn khẽ nhích lại gần một chút, tiếp cận với khuôn mặt ửng hồng kia, hơi cúi xuống hưởng thụ mùi thơm đặc thù trên người nàng.
Cái thanh âm này có ma lực kỳ lạ xui khiến thân thể Sở Mộ mất tự chủ, nhưng trong đầu hắn còn có một thanh âm khác, nó không ngừng nhắc nhở hắn nếu làm như vậy rất có thể sinh ra mâu thuẫn và làm cho nàng không kịp thích ứng, hoặc có thể nói là … hắn đi quá nhanh.
Sở Mộ biết rõ mình là người như thế nào, hắn tuyệt đối không thích cưỡng cầu bất kỳ một việc gì, cũng không muốn bắt ép người khác làm chuyện người ta không thích.
Sở Mộ cố ý nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, phát hiện Diệp Khuynh Tư khẽ cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
"Hay là chờ đưa nàng kiện linh vật kia rồi lại nói sau !"
Sở Mộ nghe theo lý trí của mình, thu hồi cánh tay đã giơ lên nửa chừng, tiếp tục chuyến đi dạo trong rừng với Diệp Khuynh Tư.
Trong lòng Diệp Khuynh Tư đúng là có chuyện, nhưng đồng thời nàng cũng nhận ra cánh tay giơ lên nửa chừng của Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư có khí chất lạnh băng cự người ngoài ngàn dặm, có thái độ chống lại tất cả những sự việc ở bên ngoài, hư vinh và lòng ái mộ không thể nào ảnh hưởng tới nàng.
Trên thực tế nàng rất ít khi tiếp xúc với một người nam tử chân chính, Sở Mộ coi như là người thân cận nhất rồi. Cho nên ở thời điểm nàng nhận thấy Sở Mộ có cử động lạ, tinh thần nàng cũng đột ngột khẩn trương theo.
Diệp Khuynh Tư không phủ nhận mình có hảo cảm đối với Sở Mộ mới, nhưng mà nhiêu đó tình cảm rõ ràng là không đủ để nàng tiếp nhận. Lúc nãy Trầm Dịch Thành nói một câu rất đúng, nàng không thể nào có đủ thời gian để tìm hiểu một người nam nhân, lại càng không có cơ hội để yêu. Bởi vì tính cách của nàng, trải nghiệm trong quá khứ và tương lai trắc trở ở phía trước chính là rào cản khổng lồ không cho nàng phát sinh tình cảm. Cho dù có một người phù hợp với tất cả những điều đó, nàng nhất định phải bỏ ra rất nhiều thời gian khảo nghiệm hắn.
Sở Mộ cuối cùng thu tay về chính là hành động tôn trọng Diệp Khuynh Tư, bởi vì nàng không thích nam nhân vọng động, trước khi có tình cảm trụ cột vững vàng, nàng sẽ không tiếp nhận bất kỳ người nào. Về phần Sở Mộ... chỉ là một người được nàng hi vọng.
Thiên Hạ Quyết bắt đầu thi đấu làm cho cả Thiên Hạ thành rơi vào trạng thái vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có thanh âm bàn tán sôi nổi.
Tất cả thành viên dự thi vô cùng mong đợi ban tổ chức công bố cảnh thứ nhất, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, chỉ cần ban tổ chức ra lệnh một tiếng sẽ lập tức cắm đầu lao tới như mũi tên rời khỏi dây cung.
Tất cả thành viên dự thi được ban tổ chức tiến hành đánh giá phân loại, sau đó mới sắp xếp vào các hạng mục đột phá cảnh đốt. Trong quá trình này có một nhóm cao tầng đức cao vọng trọng của thế lực lớn tiến hành quan sát và kiểm tra, vì thế không thể nào xuất hiện tình huống lợi dụng chức quyền. Dù sao quan hệ giữa các thế lực lớn cũng không hòa hợp như thể hiện bên ngoài.
Lúc trước Đình Lan đã nói Sở Mộ được liệt vào hàng ngũ Thủ cảnh giả. Điều này có nghĩ là Sở Mộ đảm nhiệm công việc canh giữ một cảnh, còn vấn đề hoàn thành nhiệm vụ cụ thể sẽ phải đợi ban tổ chức công bố sau.
"Ai suy nghĩ nhiều?"
Diệp Khuynh Tư đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên cảm giác được cái tên Sở Mộ này càng lúc càng không biết xấu hổ.
Tiểu công chúa Yểm Ma cung xưa nay nổi danh khắp chốn, tấm khăn che mặt làm cho nàng càng thêm thần bí và hấp dẫn. Cho dù là thanh niên cao thủ của các thế lực lớn, thậm chí bao gồm cả thiếu chủ Hồn Điện cũng ôm hi vọng được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhân tuyệt mỹ trong truyền thuyết.
Không thể nghi ngờ chút nào, Cẩn Nhu công chúa chính là tiêu điểm của tất cả nam nhân trong đại sảnh, bất luận đi đến đâu cũng có một đám thanh niên trung thành cảnh cảnh đi theo bày tỏ ái mộ.
Cẩn Nhu công chúa đã nhận thấy Sở Mộ tồn tại, mới đầu nàng không biết đó là Sở Mộ, chỉ nhớ tới cái tên Sở Thần lúc còn ở Cổ Vực. Sau đó trải qua quan sát cẩn thận mới dám xác định người này là Sở Mộ đã trải qua hóa trang.
Nếu Sở Mộ không muốn chủ động đi lên chào hỏi, Cẩn Nhu công chúa hiển nhiên cũng không không cần phải lên tiếng. Cho nên nàng chỉ nhìn qua mấy lần, nhớ kỹ bộ dạng Sở Mộ rồi quay sang ứng phó đám thanh niên dư thừa tinh lực kia.
"Sở Mộ, là Trầm Dịch Thành." Diệp Khuynh Tư đẩy nhẹ cánh tay Sở Mộ, nhỏ giọng nói.
Trầm Dịch Thành xuất hiện làm cho Diệp Khuynh Tư không nhịn được khẽ run rẩy, hiển nhiên Diệp Khuynh Tư vẫn còn bị gã nam tử này ám ảnh rất lớn. Nhất là trong trường hợp đối diện thế này.
"Ngươi khoác tay ta !" Sở Mộ nói nhỏ với nàng.
Diệp Khuynh Tư trừng mắt liếc sang, sau đó chợt hiểu ý Sở Mộ mới ngượng ngùng vươn cánh tay trắng nõn ra, khoác vào tay Sở Mộ. Khoảng cách hai người vô tình nhích lại gần hơn trước không ít.
Trầm Dịch Thành chậm rãi đi tới chỗ Sở Mộ, vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì. Có lẽ đối với Trầm Dịch Thành, hắn và Sở Thần đã rơi vào thế không đội trời chung, nhưng mà ở trường hợp này, hắn cương quyết không thể nào để cho người khác sinh ra cảm giác mình là người nóng nảy, vọng động, chỉ vì trả thù mà quên hết tất cả. Vì thế hắn cố gắng đè nén sỉ nhục trong lòng, đi tới trước mặt kẻ thù của mình.
"Nếu như ngươi không đi tới cảnh thứ tám, ta sẽ rất đau đớn đó !"
Trầm Dịch Thành híp mắt lại nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, sau đó mới dùng chất giọng âm trầm nói với Sở Mộ.
"Linh hồn của ngươi hồi phục chưa?"
Sở Mộ ra vẻ vô cùng hứng thú quan sát Trầm Dịch Thành từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo vài phần khiêu khích.
"Không cần ngươi quan tâm !"
Trầm Dịch Thành lạnh nhạt nói, vừa mới dứt lời liền nhìn sang Diệp Khuynh Tư, cao giọng giễu cợt:
"Khuynh Tư, đây là ngươi đầu nhập vào thế lực hay là nam nhân? Nếu như là cái sau, ít nhất cũng nên suy nghĩ cho kỹ, sau đó lựa chọn một người xứng đáng."
"Không cần ngươi quan tâm !"
Diệp Khuynh Tư dùng ngay câu lúc nãy trả lời hắn vô cùng xảo diệu.
Trong mắt Trầm Dịch Thành hiện lên lửa giận, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi sang hướng khác.
Thật ra nội tâm Trầm Dịch Thành đang bốc cháy bừng bừng rồi, vốn hắn là một trong những thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai. Ở trong những trường hợp giao tiếp đông đảo kiểu này sẽ có vô số thanh niên đồng lứa muốn làm quen và giao hảo, cũng sẽ có vô số nữ tử xinh đẹp nháy mắt ra ám hiệu với hắn.
Nhưng mà trải qua trường phong ba lúc trước, thanh danh của hắn giảm xuống cực nhanh. Từ thái độ của đám người chung quanh đối với hắn đã có thể nhận ra chuyện này vô cùng rõ ràng.
Trầm Dịch Thành cũng là một người tâm trí bình tĩnh, hắn tuyệt đối không vì chuyện này mà mất đi lý trí. Chẳng qua là cảm giác cảm những người thân cận quay lưng không hề dễ chịu chút nào, cho nên Trầm Dịch Thành âm thầm hạ lời thề, trong lần Thiên Hạ Quyết này nhất định phải làm cho cái tên Sở Thần kia hối hận vì đã khinh miệt và coi rẻ hắn.
Sở Mộ chỉ đi vài vòng tượng trưng trong đại sảnh, sau đó kéo Diệp Khuynh Tư rời khỏi.
Hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vốn không quan tâm các loại giao tiếp và lôi kéo quan hệ. Bởi vì trong quá trình trưởng thành, hai người cơ hồ không bao giờ tham gia hoạt động giao tiếp đông người, nếu được phép lựa chọn, bọn họ tình nguyện ở lại trong phòng một mình một người tu luyện hoặc luyện chế linh dược còn hơn. Đối với hạng người cô độc và trải qua rất nhiều khó khăn giống như bọn họ, quả thật là không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ một người nào.
"Chúng ta vào trong rừng đi dạo một chút?"
Sở Mộ quay đầu lại hỏi ý Diệp Khuynh Tư.
Sau khi Trầm Dịch Thành rời đi, Diệp Khuynh Tư chỉ là tiếp tục khoác tay theo bản năng mà thôi. Sở Mộ vừa nói một câu, nàng bỗng nhiên ý thức được làm như vậy có vẻ không ổn, liền lặng lẽ buông lỏng tay ra.
Sau đó nàng mới gật đầu, đi theo bên cạnh Sở Mộ.
Hai người đạp lên tầng lá rụng mềm nhũn, chậm rãi đi dạo trong khu rừng sương khói mờ mờ, cả hai vốn là người không thích nhiều lời chỉ an tĩnh đi song song với nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua nhưng không người nào lên tiếng.
Nhưng mà càng không nói thì bọn họ lại càng lúng túng, hơn nữa cảm giác như vậy có vẻ khó xử. Có lẽ bọn họ đã quen lạnh lùng, hoặc cũng có thể đã quen với một mình cô độc.
"Tại sao khổ cực như vậy? Đã chạy ra ngoài rồi còn phải quay về đây tranh đoạt vinh quang?"
Hồi lâu sau, Sở Mộ là người đầu tiên phá vỡ trầm tĩnh.
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư rất đẹp, Sở Mộ rất thích nhìn nàng vào những lúc như thế này, linh động, an tĩnh, lại có cảm giác cơ trí như nhìn thấu bản chất của từng sự việc.
"Trong số phần thưởng của vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai có một linh vật, linh vật này được đánh giá là có thể trực tiếp tăng cường đẳng cấp chiến lực cho Hồn sủng bất kỳ thuộc tính. Nhưng trên thực tế bên trong linh vật đó có tàn niệm của sư phụ ta, cũng có thể nói là di ngôn cuối cùng..."
Vừa nói tới đây, Diệp Khuynh Tư hơi dừng một chút, nhưng không có tiếp tục nói tiếp.
Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư hồi lâu. Từ vẻ mặt của nàng, Sở Mộ có thể cảm giác được không phải là vì nàng không tín nhiệm mình, ngược lại giống như là có điều gì đó khó nói.
"Sở Mộ, ta và ca ca trợ giúp ngươi giành lấy vinh quang, tất cả vật phẩm khác đều thuộc về ngươi, chúng ta chỉ cần linh vật đó, có được không?"
Diệp Khuynh Tư hơi cúi đầu, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nói với Sở Mộ.
"Ngươi đang giúp ta khống chế nhiệt độ linh hồn, cũng tương đương với tính mạng của ta nằm trong tay của ngươi, yêu cầu của ngươi ta có thể không đáp ứng sao?"
Sở Mộ nhếch môi cười cười, bộ dạng có vẻ không thèm để ý.
"Không đứng đắn !"
Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ đang mỉm cười xấu xa, gương mặt chợt ửng hồng một chút làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
Diệp Khuynh Tư trong lúc vô tình lộ ra nét đẹp và phong tình như thế làm cho trong lòng Sở Mộ đột nhiên dao động, cảm giác trong thân thể có thứ gì đó đang thúc đẩy hắn ôm lấy nữ tử xinh đẹp này. Hắn khẽ nhích lại gần một chút, tiếp cận với khuôn mặt ửng hồng kia, hơi cúi xuống hưởng thụ mùi thơm đặc thù trên người nàng.
Cái thanh âm này có ma lực kỳ lạ xui khiến thân thể Sở Mộ mất tự chủ, nhưng trong đầu hắn còn có một thanh âm khác, nó không ngừng nhắc nhở hắn nếu làm như vậy rất có thể sinh ra mâu thuẫn và làm cho nàng không kịp thích ứng, hoặc có thể nói là … hắn đi quá nhanh.
Sở Mộ biết rõ mình là người như thế nào, hắn tuyệt đối không thích cưỡng cầu bất kỳ một việc gì, cũng không muốn bắt ép người khác làm chuyện người ta không thích.
Sở Mộ cố ý nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, phát hiện Diệp Khuynh Tư khẽ cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
"Hay là chờ đưa nàng kiện linh vật kia rồi lại nói sau !"
Sở Mộ nghe theo lý trí của mình, thu hồi cánh tay đã giơ lên nửa chừng, tiếp tục chuyến đi dạo trong rừng với Diệp Khuynh Tư.
Trong lòng Diệp Khuynh Tư đúng là có chuyện, nhưng đồng thời nàng cũng nhận ra cánh tay giơ lên nửa chừng của Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư có khí chất lạnh băng cự người ngoài ngàn dặm, có thái độ chống lại tất cả những sự việc ở bên ngoài, hư vinh và lòng ái mộ không thể nào ảnh hưởng tới nàng.
Trên thực tế nàng rất ít khi tiếp xúc với một người nam tử chân chính, Sở Mộ coi như là người thân cận nhất rồi. Cho nên ở thời điểm nàng nhận thấy Sở Mộ có cử động lạ, tinh thần nàng cũng đột ngột khẩn trương theo.
Diệp Khuynh Tư không phủ nhận mình có hảo cảm đối với Sở Mộ mới, nhưng mà nhiêu đó tình cảm rõ ràng là không đủ để nàng tiếp nhận. Lúc nãy Trầm Dịch Thành nói một câu rất đúng, nàng không thể nào có đủ thời gian để tìm hiểu một người nam nhân, lại càng không có cơ hội để yêu. Bởi vì tính cách của nàng, trải nghiệm trong quá khứ và tương lai trắc trở ở phía trước chính là rào cản khổng lồ không cho nàng phát sinh tình cảm. Cho dù có một người phù hợp với tất cả những điều đó, nàng nhất định phải bỏ ra rất nhiều thời gian khảo nghiệm hắn.
Sở Mộ cuối cùng thu tay về chính là hành động tôn trọng Diệp Khuynh Tư, bởi vì nàng không thích nam nhân vọng động, trước khi có tình cảm trụ cột vững vàng, nàng sẽ không tiếp nhận bất kỳ người nào. Về phần Sở Mộ... chỉ là một người được nàng hi vọng.
Thiên Hạ Quyết bắt đầu thi đấu làm cho cả Thiên Hạ thành rơi vào trạng thái vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có thanh âm bàn tán sôi nổi.
Tất cả thành viên dự thi vô cùng mong đợi ban tổ chức công bố cảnh thứ nhất, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, chỉ cần ban tổ chức ra lệnh một tiếng sẽ lập tức cắm đầu lao tới như mũi tên rời khỏi dây cung.
Tất cả thành viên dự thi được ban tổ chức tiến hành đánh giá phân loại, sau đó mới sắp xếp vào các hạng mục đột phá cảnh đốt. Trong quá trình này có một nhóm cao tầng đức cao vọng trọng của thế lực lớn tiến hành quan sát và kiểm tra, vì thế không thể nào xuất hiện tình huống lợi dụng chức quyền. Dù sao quan hệ giữa các thế lực lớn cũng không hòa hợp như thể hiện bên ngoài.
Lúc trước Đình Lan đã nói Sở Mộ được liệt vào hàng ngũ Thủ cảnh giả. Điều này có nghĩ là Sở Mộ đảm nhiệm công việc canh giữ một cảnh, còn vấn đề hoàn thành nhiệm vụ cụ thể sẽ phải đợi ban tổ chức công bố sau.
/1793
|