Ma diễm màu trắng lập tức sôi trào chiếm cứ một mảng không gian, tạo thành bức tường ma diễm ngăn cản tất cả lực lượng Phong hệ ở bên ngoài.
"Khặc !"
Bạch Yểm Ma gào lên một tiếng hưng phấn, khí thế hung bạo trấn trụ tinh thần đám Nanh Phong Yêu kia, làm cho chúng nó sợ hãi không dám tiếp cận một bước.
“Gào !”
Nanh Phong yêu chủ thấy một đầu Bạch Yểm Ma nắm giữ linh hồn ma diễm xuất hiện cản trở, Phong Linh trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí lưu màu đen kỳ dị, sau đó nhanh chóng mở rộng biến thành một thanh Phong Liêm khổng lồ chém tới Bạch Ma Quỷ.
Bạch Yểm Ma lập tức thi triển ra kỹ năng Ma Mị Ảnh né tránh Phong Liêm uy lực kinh khủng do Nanh Phong yêu chủ phóng ra.
Nanh Phong yêu chủ cũng là Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, thực lực đạt tới chín đoạn rõ ràng là mạnh hơn tám đoạn tám giai Bạch Yểm Ma một bậc. Nó khống chế mấy đạo Phong Liêm vô cùng chính xác, mặc dù Bạch Yểm Ma đã thi triển ra kỹ năng né tránh nhưng thân thể vẫn bị chém mấy đường thật sâu, ma diễm trên người nó liền ảm đạm vài phần.
Bạch Yểm Ma vừa mới bị thương ánh mắt đột ngột biến hóa, dần dần lộ ra sát ý đối với Nanh Phong yêu chủ.
“Bạch Ma Quỷ, không nên ham chiến."
Vào lúc này Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Bạch Yểm Ma.
Một khi Bạch Yểm Ma bị kích thích tức giận sẽ liên tục chiến đấu không chết không thôi, Sở Mộ hiển nhiên không cho Bạch Yểm Ma chiến đấu quá lâu. Sau khi dẫn Phược Phong Linh thoát khỏi đám Nanh Phong Yêu truy kích lập tức triệu hồi Bạch Yểm Ma trở về.
"Dạ Vũ."
Bốn vó Dạ Lôi Mộng Thú đạp không di chuyển nhanh như chớp, thân thể đen nhánh xuyên qua cuồng phong ác liệt dần dần biến mất trong tầm mắt Nanh Phong Yêu.
Trong số Nanh Phong Yêu ở nơi này chỉ có đầu chín đoạn Nanh Phong Yêu quân chủ mới có thể nhìn thấy Dạ Lôi Mộng Thú. Nhưng mà lúc này Dạ Lôi Mộng Thú đã chạy đi rất xa, Nanh Phong yêu chủ cuối cùng không thể nào đuổi kịp Dạ Lôi Mộng Thú đã lẩn vào trong lĩnh vực Ám Dạ.
Không vực rất bất lợi đối với Sở Mộ, bởi vì hắn chưa có con Hồn sủng nào có năng lực khống chế không trung. Dạ Lôi Mộng Thú từ từ hạ xuống đất tìm kiếm một địa phương tương đối an toàn nghỉ ngơi.
"Ăn đi, thương thế của ngươi sẽ khôi phục nhanh hơn."
Sở Mộ lấy ra cấp tám dược tề từ trong không gian giới chỉ, đưa cho Phược Phong Linh.
Phược Phong Linh không có cự tuyệt, ánh mắt ngây dại thất thần há miệng nuốt cấp tám dược tề xuống, sau đó thân thể vô lực nằm trên mặt đất.
Tình trạng Phược Phong Linh không giống hai tháng trước, bây giờ trên người nó tràn đầy vết thương, làn da xinh đẹp cơ hồ không có chỗ nào hoàn hảo.
Vết thương mới và cũ trải rộng khắp cơ thể Phược Phong Linh khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng, rất khó tưởng tượng nổi trong thời gian hai tháng này Phược Phong Linh đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu trận chiến.
"Ngươi chiến đấu theo phương thức này không có bất kỳ ý nghĩa gì, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ chết thảm trong tay Nanh Phong Yêu."
Sở Mộ nhẹ giọng nói với Phược Phong Linh.
Tập kích bộ lạc Phược Phong Linh chính là đế quốc Nanh Phong Yêu, nếu như đó là một đế quốc Hồn sủng thì dựa vào sức lực một mình Phược Phong Linh không thể nào báo thù nổi. Bây giờ Phược Phong Linh chỉ là chết lặng giết chết một số Nanh Phong Yêu để giảm bớt thống khổ trong lòng mà thôi, đó là phát tiết cảm xúc, cũng là giải tỏa nỗi lòng. Nhưng còn cách hai chữ báo thù rất xa, xa lắm.
Phược Phong Linh không có tiến hành câu thông với Sở Mộ, mà ngồi chết lặng một chỗ giống như mất đi linh hồn.
Nhìn thấy bộ dạng Phược Phong Linh như thế, vẻ mặt Sở Mộ bất chợt rung động mấy lượt, hắn biết hiện tại nói chuyện với Phược Phong Linh cũng không có ý nghĩa, lập tức đứng dậy nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú.
Lúc này Phược Phong Linh mới hơi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn thoáng qua Sở Mộ, tựa hồ cảm thấy gã nhân loại này tại sao cứu mình rồi lại trực tiếp rời đi như thế.
Hai tháng trước Phược Phong Linh vẫn một mình chiến đấu, nó đã tự tay giết chết hàng trăm hàng ngàn Nanh Phong Yêu.
Nhưng mà bản thân nó biết rõ đế quốc Nanh Phong Yêu vô cùng khổng lồ, cho dù nó chém giết cỡ nào cũng không thể giết sạch kẻ thù đã hủy diệt bộ lạc của mình.
Phược Phong Linh cần Sở Mộ trợ giúp, Sở Mộ mới vừa xuất hiện cứu viện thì trong lòng Phược Phong Linh đã hơi xúc động. Nếu như vào lúc này gã nhân loại thi triển hồn ước đối với nó, vậy thì dựa vào linh hồn liên lạc yếu ớt và cảm xúc dao động có lẽ Phược Phong Linh sẽ tiếp nhận ký kết hồn ước.
Phược Phong Linh đã chôn sâu oán hận báo thù vào chỗ sâu nhất trong nội tâm, nó muốn hủy diệt kẻ thù cướp đi hết thảy ký ức tốt đẹp của mình. Nó biết sau khi ký kết hồn ước với nhân loại nhất định sẽ bị nô dịch, nhưng mà Phược Phong Linh tin tưởng mình sẽ không quên sứ mạng, cũng tin tưởng gã nhân loại này có thể giúp cho mình trở nên cường đại. Sau đó sẽ có một ngày, nó có đầy đủ thực lực hủy diệt đế quốc Nanh Phong Yêu.
Nhưng mà gã nhân loại này rời đi làm cho Phược Phong Linh có cảm giác mất mác, bởi vì kế tiếp nó lại phải một mình một người đối mặt quân đoàn kẻ thù với số lượng lên tới hàng trăm vạn. Trên người nó vết thương chồng chất, có lẽ nó sẽ chết lặng chiến đấu và tàn sát tại thế giới rất lâu, nhưng nó biết rằng mình sẽ bi thảm chết đi bất cứ lúc nào.
Phược Phong Linh lẳng lặng ngồi tại chỗ, con ngươi nó từ từ chuyển động cố gắng dưỡng thương.
Dược tề chữa thương cấp tám hiệu quả tương đối tốt, Phược Phong Linh không biết ngồi ở chỗ này bao lâu, ngay khi nó có một chút khí lực liền đứng dậy bắt đầu điều khiển lực lượng Phong hệ bố trí kết giới ở chung quanh. Kỹ năng này có tác dụng giúp cho Phược Phong Linh cảm giác được tất cả khí lưu dao động trong phương viên năm trăm thước, nó làm thế để phòng ngừa những sinh vật khác có ý đồ tiếp cận gây phiền toái.
Bỗng nhiên Phược Phong Linh nhận ra không gian gần đó có điểm dị thường, tựa hồ đang có năng lượng hắc ám quỷ dị xuyên qua kết giới nhanh chóng đến gần mình.
Thân thể Phược Phong Linh bắt đầu bay lên, chú ngữ âm thầm tụng niệm, chỉ cần bắt được vị trí con Hồn sủng kia, Phược Phong Linh sẽ lập tức phát động công kích.
Rốt cuộc địch nhân cũng xuất hiện, Phược Phong Linh đã sớm chuẩn bị xong chú ngữ, đoán chừng kẻ địch lẻn vào nơi này chính là chín đoạn Nanh Phong yêu chủ. Cho nên Phược Phong Linh không thèm để ý thương thế chưa bình phục, trực tiếp niệm lên chú ngữ kỹ năng Phong hệ uy lực cấp chín.
"Vù vù !"
Kỹ năng Phong hệ cường đại từ từ dâng lên bao trùm không gian trăm thước, trên mặt đất xuất hiện mấy đạo Cụ Phong hình thức ban đầu, chỉ cần chú ngữ hoàn thành thì Cụ Phong cấp chín sẽ nhanh chóng hủy diệt tất cả mọi thứ trong phương viên vài trăm thước.
"Là ta, không cần khẩn trương."
Bỗng nhiên có một giọng nói nhân loại truyền vào trong thế giới tinh thần của Phược Phong Linh.
Phược Phong Linh đã cảm giác được linh hồn liên lạc với gã nhân loại này, vội vàng ngưng lại chú ngữ kỹ năng Phong hệ cao cấp.
Phược Phong Linh vừa mới bỏ qua không niệm chú ngữ nữa, mấy đạo Cụ Phong ở chung quanh lập tức tiêu tán vào trong không khí.
"Tinh !"
Phược Phong Linh kêu lên một tiếng, giống như là muốn hỏi thăm tại sao Sở Mộ quay trở lại.
Chỉ lát sau Phược Phong Linh đã nhận thấy gã nhân loại này không giống lúc trước, cố ý đánh giá hắn một vòng đột nhiên phát hiện trên người gã nhân loại xuất hiện rất nhiều vết thương, thoạt nhìn rất giống trải qua một trận chiến thảm liệt.
Không chỉ là gã nhân loại này, Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ, Dạ Lôi Mộng Thú và Bạch Yểm Ma, bên cạnh hắn cũng bị thương tổn không nhẹ. Hơn nữa từ hình dáng vết thương đều là bị kỹ năng Phong hệ gây thương tích.
Trong mắt Phược Phong Linh lộ ra một tia nghi hoặc, không biết tại sao gã nhân loại này mang theo đống thương tích quay trở lại nơi này.
" Lạch cạch … cạch … !”
Sở Mộ bình tĩnh mở không gian giới chỉ ra, ném mười mấy viên hồn hạch Phong hệ xuống trước mặt Phược Phong Linh.
"Khặc !"
Bạch Yểm Ma gào lên một tiếng hưng phấn, khí thế hung bạo trấn trụ tinh thần đám Nanh Phong Yêu kia, làm cho chúng nó sợ hãi không dám tiếp cận một bước.
“Gào !”
Nanh Phong yêu chủ thấy một đầu Bạch Yểm Ma nắm giữ linh hồn ma diễm xuất hiện cản trở, Phong Linh trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí lưu màu đen kỳ dị, sau đó nhanh chóng mở rộng biến thành một thanh Phong Liêm khổng lồ chém tới Bạch Ma Quỷ.
Bạch Yểm Ma lập tức thi triển ra kỹ năng Ma Mị Ảnh né tránh Phong Liêm uy lực kinh khủng do Nanh Phong yêu chủ phóng ra.
Nanh Phong yêu chủ cũng là Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, thực lực đạt tới chín đoạn rõ ràng là mạnh hơn tám đoạn tám giai Bạch Yểm Ma một bậc. Nó khống chế mấy đạo Phong Liêm vô cùng chính xác, mặc dù Bạch Yểm Ma đã thi triển ra kỹ năng né tránh nhưng thân thể vẫn bị chém mấy đường thật sâu, ma diễm trên người nó liền ảm đạm vài phần.
Bạch Yểm Ma vừa mới bị thương ánh mắt đột ngột biến hóa, dần dần lộ ra sát ý đối với Nanh Phong yêu chủ.
“Bạch Ma Quỷ, không nên ham chiến."
Vào lúc này Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Bạch Yểm Ma.
Một khi Bạch Yểm Ma bị kích thích tức giận sẽ liên tục chiến đấu không chết không thôi, Sở Mộ hiển nhiên không cho Bạch Yểm Ma chiến đấu quá lâu. Sau khi dẫn Phược Phong Linh thoát khỏi đám Nanh Phong Yêu truy kích lập tức triệu hồi Bạch Yểm Ma trở về.
"Dạ Vũ."
Bốn vó Dạ Lôi Mộng Thú đạp không di chuyển nhanh như chớp, thân thể đen nhánh xuyên qua cuồng phong ác liệt dần dần biến mất trong tầm mắt Nanh Phong Yêu.
Trong số Nanh Phong Yêu ở nơi này chỉ có đầu chín đoạn Nanh Phong Yêu quân chủ mới có thể nhìn thấy Dạ Lôi Mộng Thú. Nhưng mà lúc này Dạ Lôi Mộng Thú đã chạy đi rất xa, Nanh Phong yêu chủ cuối cùng không thể nào đuổi kịp Dạ Lôi Mộng Thú đã lẩn vào trong lĩnh vực Ám Dạ.
Không vực rất bất lợi đối với Sở Mộ, bởi vì hắn chưa có con Hồn sủng nào có năng lực khống chế không trung. Dạ Lôi Mộng Thú từ từ hạ xuống đất tìm kiếm một địa phương tương đối an toàn nghỉ ngơi.
"Ăn đi, thương thế của ngươi sẽ khôi phục nhanh hơn."
Sở Mộ lấy ra cấp tám dược tề từ trong không gian giới chỉ, đưa cho Phược Phong Linh.
Phược Phong Linh không có cự tuyệt, ánh mắt ngây dại thất thần há miệng nuốt cấp tám dược tề xuống, sau đó thân thể vô lực nằm trên mặt đất.
Tình trạng Phược Phong Linh không giống hai tháng trước, bây giờ trên người nó tràn đầy vết thương, làn da xinh đẹp cơ hồ không có chỗ nào hoàn hảo.
Vết thương mới và cũ trải rộng khắp cơ thể Phược Phong Linh khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng, rất khó tưởng tượng nổi trong thời gian hai tháng này Phược Phong Linh đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu trận chiến.
"Ngươi chiến đấu theo phương thức này không có bất kỳ ý nghĩa gì, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ chết thảm trong tay Nanh Phong Yêu."
Sở Mộ nhẹ giọng nói với Phược Phong Linh.
Tập kích bộ lạc Phược Phong Linh chính là đế quốc Nanh Phong Yêu, nếu như đó là một đế quốc Hồn sủng thì dựa vào sức lực một mình Phược Phong Linh không thể nào báo thù nổi. Bây giờ Phược Phong Linh chỉ là chết lặng giết chết một số Nanh Phong Yêu để giảm bớt thống khổ trong lòng mà thôi, đó là phát tiết cảm xúc, cũng là giải tỏa nỗi lòng. Nhưng còn cách hai chữ báo thù rất xa, xa lắm.
Phược Phong Linh không có tiến hành câu thông với Sở Mộ, mà ngồi chết lặng một chỗ giống như mất đi linh hồn.
Nhìn thấy bộ dạng Phược Phong Linh như thế, vẻ mặt Sở Mộ bất chợt rung động mấy lượt, hắn biết hiện tại nói chuyện với Phược Phong Linh cũng không có ý nghĩa, lập tức đứng dậy nhảy lên trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú.
Lúc này Phược Phong Linh mới hơi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn thoáng qua Sở Mộ, tựa hồ cảm thấy gã nhân loại này tại sao cứu mình rồi lại trực tiếp rời đi như thế.
Hai tháng trước Phược Phong Linh vẫn một mình chiến đấu, nó đã tự tay giết chết hàng trăm hàng ngàn Nanh Phong Yêu.
Nhưng mà bản thân nó biết rõ đế quốc Nanh Phong Yêu vô cùng khổng lồ, cho dù nó chém giết cỡ nào cũng không thể giết sạch kẻ thù đã hủy diệt bộ lạc của mình.
Phược Phong Linh cần Sở Mộ trợ giúp, Sở Mộ mới vừa xuất hiện cứu viện thì trong lòng Phược Phong Linh đã hơi xúc động. Nếu như vào lúc này gã nhân loại thi triển hồn ước đối với nó, vậy thì dựa vào linh hồn liên lạc yếu ớt và cảm xúc dao động có lẽ Phược Phong Linh sẽ tiếp nhận ký kết hồn ước.
Phược Phong Linh đã chôn sâu oán hận báo thù vào chỗ sâu nhất trong nội tâm, nó muốn hủy diệt kẻ thù cướp đi hết thảy ký ức tốt đẹp của mình. Nó biết sau khi ký kết hồn ước với nhân loại nhất định sẽ bị nô dịch, nhưng mà Phược Phong Linh tin tưởng mình sẽ không quên sứ mạng, cũng tin tưởng gã nhân loại này có thể giúp cho mình trở nên cường đại. Sau đó sẽ có một ngày, nó có đầy đủ thực lực hủy diệt đế quốc Nanh Phong Yêu.
Nhưng mà gã nhân loại này rời đi làm cho Phược Phong Linh có cảm giác mất mác, bởi vì kế tiếp nó lại phải một mình một người đối mặt quân đoàn kẻ thù với số lượng lên tới hàng trăm vạn. Trên người nó vết thương chồng chất, có lẽ nó sẽ chết lặng chiến đấu và tàn sát tại thế giới rất lâu, nhưng nó biết rằng mình sẽ bi thảm chết đi bất cứ lúc nào.
Phược Phong Linh lẳng lặng ngồi tại chỗ, con ngươi nó từ từ chuyển động cố gắng dưỡng thương.
Dược tề chữa thương cấp tám hiệu quả tương đối tốt, Phược Phong Linh không biết ngồi ở chỗ này bao lâu, ngay khi nó có một chút khí lực liền đứng dậy bắt đầu điều khiển lực lượng Phong hệ bố trí kết giới ở chung quanh. Kỹ năng này có tác dụng giúp cho Phược Phong Linh cảm giác được tất cả khí lưu dao động trong phương viên năm trăm thước, nó làm thế để phòng ngừa những sinh vật khác có ý đồ tiếp cận gây phiền toái.
Bỗng nhiên Phược Phong Linh nhận ra không gian gần đó có điểm dị thường, tựa hồ đang có năng lượng hắc ám quỷ dị xuyên qua kết giới nhanh chóng đến gần mình.
Thân thể Phược Phong Linh bắt đầu bay lên, chú ngữ âm thầm tụng niệm, chỉ cần bắt được vị trí con Hồn sủng kia, Phược Phong Linh sẽ lập tức phát động công kích.
Rốt cuộc địch nhân cũng xuất hiện, Phược Phong Linh đã sớm chuẩn bị xong chú ngữ, đoán chừng kẻ địch lẻn vào nơi này chính là chín đoạn Nanh Phong yêu chủ. Cho nên Phược Phong Linh không thèm để ý thương thế chưa bình phục, trực tiếp niệm lên chú ngữ kỹ năng Phong hệ uy lực cấp chín.
"Vù vù !"
Kỹ năng Phong hệ cường đại từ từ dâng lên bao trùm không gian trăm thước, trên mặt đất xuất hiện mấy đạo Cụ Phong hình thức ban đầu, chỉ cần chú ngữ hoàn thành thì Cụ Phong cấp chín sẽ nhanh chóng hủy diệt tất cả mọi thứ trong phương viên vài trăm thước.
"Là ta, không cần khẩn trương."
Bỗng nhiên có một giọng nói nhân loại truyền vào trong thế giới tinh thần của Phược Phong Linh.
Phược Phong Linh đã cảm giác được linh hồn liên lạc với gã nhân loại này, vội vàng ngưng lại chú ngữ kỹ năng Phong hệ cao cấp.
Phược Phong Linh vừa mới bỏ qua không niệm chú ngữ nữa, mấy đạo Cụ Phong ở chung quanh lập tức tiêu tán vào trong không khí.
"Tinh !"
Phược Phong Linh kêu lên một tiếng, giống như là muốn hỏi thăm tại sao Sở Mộ quay trở lại.
Chỉ lát sau Phược Phong Linh đã nhận thấy gã nhân loại này không giống lúc trước, cố ý đánh giá hắn một vòng đột nhiên phát hiện trên người gã nhân loại xuất hiện rất nhiều vết thương, thoạt nhìn rất giống trải qua một trận chiến thảm liệt.
Không chỉ là gã nhân loại này, Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ, Dạ Lôi Mộng Thú và Bạch Yểm Ma, bên cạnh hắn cũng bị thương tổn không nhẹ. Hơn nữa từ hình dáng vết thương đều là bị kỹ năng Phong hệ gây thương tích.
Trong mắt Phược Phong Linh lộ ra một tia nghi hoặc, không biết tại sao gã nhân loại này mang theo đống thương tích quay trở lại nơi này.
" Lạch cạch … cạch … !”
Sở Mộ bình tĩnh mở không gian giới chỉ ra, ném mười mấy viên hồn hạch Phong hệ xuống trước mặt Phược Phong Linh.
/1793
|