Sở Mộ gật đầu vẫn duy trì hồn niệm của mình, chậm rãi dung nhập một nửa Ức Dịch còn lại vào trong linh hồn Phược Phong Linh, để cho trí nhớ của nó từ từ hồi phục.
Phược Phong Linh đang câu thông với Sở Mộ chợt cảm giác được ký ức tràn về, nó lập tức khẩn cấp tập trung tinh thần hấp thu một nửa Ức Dịch kia. Sau đó thả lỏng toàn thân để cho hồn niệm của Sở Mộ tiến hành quét qua linh hồn nó một lần nữa.
Trong quá trình trả lại trí nhớ không có trở ngại gì lớn, việc này cũng tương đương với ký kết hồn ước, chẳng qua là Sở Mộ không có niệm chú ngữ hồn ước, mà chỉ dùng hồn niệm lướt qua linh hồn Phược Phong Linh một vòng là xong.
"Thiếu chủ, Ức Dịch có tác dụng tàn phá linh hồn, sau khi trả lại trí nhớ cho Phược Phong Linh nhưng sẽ có một chút ký ức bị tàn phá và mất mác. Cho nên nó phải trải qua một đoạn thời gian dài dựa vào cảm xúc nảy sinh để từ từ bổ khuyết đầy đủ." Ly lão nhi nói.
"Trí nhớ của nó đã bị thanh tẩy nhưng còn kiên trì việc mình cần phải làm, ta nghĩ là sau khi nó nhớ lại một đoạn ngắn dần dần cũng sẽ nhớ lại hết thảy mọi việc thôi." Sở Mộ lẩm bẩm.
Vừa mới dứt lời, Sở Mộ đã thu hồi hồn niệm của mình trở về.
Chẳng biết tại sao, trong lúc Sở Mộ thu hồi hồn niệm chợt loáng thoáng cảm giác được linh hồn của mình và Phược Phong Linh sinh ra một tia liên lạc kỳ lạ, nhưng sợi dây liên lạc này không có mãnh liệt giống như hồn ước.
Sở Mộ cảm giác linh hồn Phược Phong Linh trải qua hai lần thanh tẩy đã xuất hiện biến hóa, loại biến hóa này giống như là linh hồn thăng hoa nhưng còn thiếu sót một điểm gì đó.
"Tinh !"
Phược Phong Linh rên rỉ một tiếng rất nhỏ, cặp mắt trống rỗng dần dần sáng bóng rồi chậm rãi chuyển động.
Sở Mộ đi tới bên cạnh nó nhặt Hồn sủng giới chỉ lên, rồi lại nói với Phược Phong Linh:
"Vào trong đi, đoạn thời gian sau ta sẽ tiến vào Phược Phong thánh điện thả ngươi ra. Đến lúc đó ngươi có thể đi làm chuyện còn vương vấn trong lòng."
"Tinh !"
Phược Phong Linh gật đầu đáp lại.
Lần này không cần Sở Mộ niệm chú ngữ, Phược Phong Linh tự mình bay tới gần Hồn sủng giới chỉ.
Một đạo quang mang thâm thúy hiện lên, thân thể Phược Phong Linh dần dần biến mất ở trên chiến trường. Sở Mộ dùng hồn niệm thăm dò vào trong chiếc nhẫn, sau đó đưa cho Phược Phong Linh một viên dược tề chữa thương cấp tám.
Sau khi Phược Phong Linh phục dụng dược tề chữa thương liền nằm co rúc trong đó, im lặng khôi phục linh hồn đã bị rạn nứt của mình, hai tròng mắt vô thần bắt đầu phát ra tia sáng mờ ảo. Tuy thể xác và tinh thần từ đầu đến cuối cực kỳ mệt mỏi nhưng nó vẫn kiên cường chịu đựng.
Sở Mộ nhìn thấy trạng thái Phược Phong Linh từ từ ổn định trở lại mới thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, đeo Hồn sủng giới chỉ vào trong tay mình.
"Thiếu chủ, ngươi cảm thấy kiểu lý niệm đó thật sự có ý nghĩa không? Hồn sủng sư cường đại thông thường sẽ không từ thủ đoạn để tăng cường thực lực, từng có một vị tiền bối bởi vì đây bị lý niệm này ràng buộc mới dừng lại tại chỗ, sau đó không lâu hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này."
Ly lão nhi dùng ngữ điệu trầm thấp nói với Sở Mộ.
"Ta không biết, ta chỉ cho rằng mình đã làm đúng."
Sở Mộ hiển nhiên cũng tiếc hận đánh mất một con tám đoạn cao giai Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, nhưng mà ở trong nhận thức của hắn thì bỏ qua một con Hồn sủng không có tín niệm chiến đấu, còn đỡ hơn làm ảnh hưởng đến cảnh giới của mình trong tương lai không xa.
"Ai dà ..."
Ly lão nhi thở dài bất đắc dĩ, mở miệng nói:
"Chờ thiếu chủ tăng cường thực lực thêm một vài cấp độ rồi hãy nói tiếp. Nếu ngươi vẫn duy trì lý niệm này, ta sẽ nói cho ngươi biết lai lịch về sinh vật thần bí trên Tù đảo."
"Sinh vật thần bí trên Tù đảo?" Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi.
Sở Mộ còn nhớ lúc ấy sinh vật thần bí bay lướt qua bên cạnh mình, đó là một cảm giác mãnh liệt khi nội tâm bị xung kích. Đồng thời hắn cũng nhận ra lực lượng cường đại vô hạn tỏa ra từ trên người nó.
Lúc ấy sinh vật thần bí bay lướt qua trên đầu hắn không tới mười thước. Sở Mộ thậm chí không có ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng tư thái của nó, vào lúc đó Sở Mộ đã hiểu rõ Thiên Thương Thanh Chập Long đứng trên đỉnh núi cao tới mức nào.
Những năm gần đây Sở Mộ vẫn luôn dần dần trưởng thành, từ từ trở nên mạnh mẽ hơn. Bản thân Sở Mộ cũng không biết khoảng cách giữa mình và sinh vật cường đại kia to lớn ra sao, tóm lại Sở Mộ vẫn không ngừng leo lên vị trí cao hơn.
"Hay là không thành công? Cho dù là linh hồn Hồn sủng sư cũng chỉ đề cao xác suất lên chút ít mà thôi." Diệp Hoàn Sinh từ trên đài cao đi xuống.
Sau đó Diệp Hoàn Sinh cố ý bắt chuyện với Sở Mộ một lát rồi tự mình rời khỏi, có lẽ hắn vẫn đang tiếp tục cố gắng trên con đường Hồn sủng sư của mình.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ vốn muốn an ủi Sở Mộ mấy câu, nhưng thấy một mình Sở Mộ đứng yên tại chỗ suy tư nên do dự một hồi, cuối cùng đành phải im lặng đi theo sát Diệp Hoàn Sinh rời khỏi chiến trường.
Còn Khuynh Tư không có rời khỏi, nàng an tĩnh ngồi tại vị trí của mình nhìn bóng lưng Sở Mộ, trong lòng suy nghĩ đến một chuyện.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Sở Mộ dần dần khôi phục lại như cũ, hắn xoay người lại nhìn lên Diệp Khuynh Tư đang ngồi trên khán đài.
Khuynh Tư cũng nhận thấy ánh mắt Sở Mộ, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
"Mấy ngày qua ta đã tạo ra một ít linh vật Băng thuộc tính có thể trợ giúp hạ nhiệt độ linh hồn của ngươi, nhưng bởi vì là linh vật Băng hệ cấp tám nên hao phí thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể luyện chế thành công."
"Ngươi ở nơi này chờ ta lâu như vậy, chính là vì nói cho ta biết chuyện này?" Sở Mộ đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư, mỉm cười hỏi.
Khuynh Tư gật đầu xác nhận.
"Không có điều gì khác?" Giọng nói Sở Mộ mang theo vài phần khinh bạc.
Khuynh Tư liền cảm giác được ánh mắt Sở Mộ biến hóa, nếu đổi lại là người khác dùng ánh mắt khinh bạc và nóng rực này nhìn nàng, có lẽ nàng sẽ sử dụng phương pháp lạnh nhạt ứng phó. Nhưng mà Sở Mộ làm cho nàng cảm giác cả người không được hiển nhiên, đây không phải vì chán ghét giọng nói của Sở Mộ, mà nàng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó rất kỳ quái, tự nhiên gương mặt nàng nổi lên một tầng ửng đỏ.
"Ta... ta cũng định luyện chế xong rồi mới nói cho ngươi biết."
Diệp Khuynh Tư nói nhỏ như muỗi kêu, chuyện tình dược tề quả thật không quá gấp gáp, nàng cũng không cần cố ý chờ đợi ở chỗ này, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của nàng.
Sở Mộ đã nhận ra Diệp Khuynh Tư trong ngày thường luôn luôn bình tĩnh như nước lộ vẻ thẹn thùng, trên mặt nở một nụ cười gian xảo ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuynh Tư, ngồi ngay vị trí tương đối gần một chút, thế là hai người nói với nhau một ít kinh nghiệm từ khi rời khỏi Ly thành.
Diệp Khuynh Tư đã biết Sở Mộ chính là Bán Ma kinh thế oanh động cả Ly thành và mấy địa giới chung quanh. Nhưng Sở Mộ tin tưởng nàng sẽ bảo thủ điều bí mật này, cho nên hắn không có cần thiết dặn dò làm gì.
Trạng thái Bán Ma gây thương tổn rất lớn đối với linh hồn, trong một năm này Diệp Khuynh Tư vô cùng lo lắng. Dù sao lúc trước Sở Mộ thường xuyên nhờ nàng điều chế linh vật Băng thuộc tính để giảm bớt nhiệt độ linh hồn.
Thời điểm tiến vào Hồn Điện, Diệp Khuynh Tư ngoại trừ điều dưỡng thương thế cho Diệp Hoàn Sinh ra, những thời gian còn lại đều sử dụng trong việc điều chế linh vật Băng thuộc tính.
Trải qua hơn một năm rèn luyện, Diệp Khuynh Tư bây giờ đã có thể tạo ra linh vật hoặc dược tề cấp tám.
Khuynh Tư điều chế sẽ có hiệu quả tốt hơn ngoài thị trường rất nhiều, bởi vì nàng hoàn toàn dựa vào đặc tính thể chất, linh hồn và Hồn sủng của Sở Mộ trong quá trình luyện chế. Cho nên linh vật Băng thuộc tính cực kỳ hữu ích đối với Sở Mộ.
Chẳng biết từ lúc nào Diệp Khuynh Tư đảm nhiệm luôn vai trò chăm sóc sức khỏe cho Sở Mộ. Hơn nữa còn định ra sinh hoạt hàng tháng của hắn, khi nào phải phục dụng linh vật Băng thuộc tính, mỗi ngày tĩnh tu sẽ phải dùng bao nhiêu thời gian hồi phục thương tổn linh hồn, từ hoạt động thế nào cho hiệu quả, cho đến thời điểm trước khi đi ngủ cũng phải chui vào bồn nước lạnh tắm một lần, tất cả mọi thứ đều nhằm mục đích tiêu trừ khí tức ma diễm trong linh hồn Sở Mộ.
Phược Phong Linh đang câu thông với Sở Mộ chợt cảm giác được ký ức tràn về, nó lập tức khẩn cấp tập trung tinh thần hấp thu một nửa Ức Dịch kia. Sau đó thả lỏng toàn thân để cho hồn niệm của Sở Mộ tiến hành quét qua linh hồn nó một lần nữa.
Trong quá trình trả lại trí nhớ không có trở ngại gì lớn, việc này cũng tương đương với ký kết hồn ước, chẳng qua là Sở Mộ không có niệm chú ngữ hồn ước, mà chỉ dùng hồn niệm lướt qua linh hồn Phược Phong Linh một vòng là xong.
"Thiếu chủ, Ức Dịch có tác dụng tàn phá linh hồn, sau khi trả lại trí nhớ cho Phược Phong Linh nhưng sẽ có một chút ký ức bị tàn phá và mất mác. Cho nên nó phải trải qua một đoạn thời gian dài dựa vào cảm xúc nảy sinh để từ từ bổ khuyết đầy đủ." Ly lão nhi nói.
"Trí nhớ của nó đã bị thanh tẩy nhưng còn kiên trì việc mình cần phải làm, ta nghĩ là sau khi nó nhớ lại một đoạn ngắn dần dần cũng sẽ nhớ lại hết thảy mọi việc thôi." Sở Mộ lẩm bẩm.
Vừa mới dứt lời, Sở Mộ đã thu hồi hồn niệm của mình trở về.
Chẳng biết tại sao, trong lúc Sở Mộ thu hồi hồn niệm chợt loáng thoáng cảm giác được linh hồn của mình và Phược Phong Linh sinh ra một tia liên lạc kỳ lạ, nhưng sợi dây liên lạc này không có mãnh liệt giống như hồn ước.
Sở Mộ cảm giác linh hồn Phược Phong Linh trải qua hai lần thanh tẩy đã xuất hiện biến hóa, loại biến hóa này giống như là linh hồn thăng hoa nhưng còn thiếu sót một điểm gì đó.
"Tinh !"
Phược Phong Linh rên rỉ một tiếng rất nhỏ, cặp mắt trống rỗng dần dần sáng bóng rồi chậm rãi chuyển động.
Sở Mộ đi tới bên cạnh nó nhặt Hồn sủng giới chỉ lên, rồi lại nói với Phược Phong Linh:
"Vào trong đi, đoạn thời gian sau ta sẽ tiến vào Phược Phong thánh điện thả ngươi ra. Đến lúc đó ngươi có thể đi làm chuyện còn vương vấn trong lòng."
"Tinh !"
Phược Phong Linh gật đầu đáp lại.
Lần này không cần Sở Mộ niệm chú ngữ, Phược Phong Linh tự mình bay tới gần Hồn sủng giới chỉ.
Một đạo quang mang thâm thúy hiện lên, thân thể Phược Phong Linh dần dần biến mất ở trên chiến trường. Sở Mộ dùng hồn niệm thăm dò vào trong chiếc nhẫn, sau đó đưa cho Phược Phong Linh một viên dược tề chữa thương cấp tám.
Sau khi Phược Phong Linh phục dụng dược tề chữa thương liền nằm co rúc trong đó, im lặng khôi phục linh hồn đã bị rạn nứt của mình, hai tròng mắt vô thần bắt đầu phát ra tia sáng mờ ảo. Tuy thể xác và tinh thần từ đầu đến cuối cực kỳ mệt mỏi nhưng nó vẫn kiên cường chịu đựng.
Sở Mộ nhìn thấy trạng thái Phược Phong Linh từ từ ổn định trở lại mới thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, đeo Hồn sủng giới chỉ vào trong tay mình.
"Thiếu chủ, ngươi cảm thấy kiểu lý niệm đó thật sự có ý nghĩa không? Hồn sủng sư cường đại thông thường sẽ không từ thủ đoạn để tăng cường thực lực, từng có một vị tiền bối bởi vì đây bị lý niệm này ràng buộc mới dừng lại tại chỗ, sau đó không lâu hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này."
Ly lão nhi dùng ngữ điệu trầm thấp nói với Sở Mộ.
"Ta không biết, ta chỉ cho rằng mình đã làm đúng."
Sở Mộ hiển nhiên cũng tiếc hận đánh mất một con tám đoạn cao giai Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, nhưng mà ở trong nhận thức của hắn thì bỏ qua một con Hồn sủng không có tín niệm chiến đấu, còn đỡ hơn làm ảnh hưởng đến cảnh giới của mình trong tương lai không xa.
"Ai dà ..."
Ly lão nhi thở dài bất đắc dĩ, mở miệng nói:
"Chờ thiếu chủ tăng cường thực lực thêm một vài cấp độ rồi hãy nói tiếp. Nếu ngươi vẫn duy trì lý niệm này, ta sẽ nói cho ngươi biết lai lịch về sinh vật thần bí trên Tù đảo."
"Sinh vật thần bí trên Tù đảo?" Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi.
Sở Mộ còn nhớ lúc ấy sinh vật thần bí bay lướt qua bên cạnh mình, đó là một cảm giác mãnh liệt khi nội tâm bị xung kích. Đồng thời hắn cũng nhận ra lực lượng cường đại vô hạn tỏa ra từ trên người nó.
Lúc ấy sinh vật thần bí bay lướt qua trên đầu hắn không tới mười thước. Sở Mộ thậm chí không có ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng tư thái của nó, vào lúc đó Sở Mộ đã hiểu rõ Thiên Thương Thanh Chập Long đứng trên đỉnh núi cao tới mức nào.
Những năm gần đây Sở Mộ vẫn luôn dần dần trưởng thành, từ từ trở nên mạnh mẽ hơn. Bản thân Sở Mộ cũng không biết khoảng cách giữa mình và sinh vật cường đại kia to lớn ra sao, tóm lại Sở Mộ vẫn không ngừng leo lên vị trí cao hơn.
"Hay là không thành công? Cho dù là linh hồn Hồn sủng sư cũng chỉ đề cao xác suất lên chút ít mà thôi." Diệp Hoàn Sinh từ trên đài cao đi xuống.
Sau đó Diệp Hoàn Sinh cố ý bắt chuyện với Sở Mộ một lát rồi tự mình rời khỏi, có lẽ hắn vẫn đang tiếp tục cố gắng trên con đường Hồn sủng sư của mình.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ vốn muốn an ủi Sở Mộ mấy câu, nhưng thấy một mình Sở Mộ đứng yên tại chỗ suy tư nên do dự một hồi, cuối cùng đành phải im lặng đi theo sát Diệp Hoàn Sinh rời khỏi chiến trường.
Còn Khuynh Tư không có rời khỏi, nàng an tĩnh ngồi tại vị trí của mình nhìn bóng lưng Sở Mộ, trong lòng suy nghĩ đến một chuyện.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Sở Mộ dần dần khôi phục lại như cũ, hắn xoay người lại nhìn lên Diệp Khuynh Tư đang ngồi trên khán đài.
Khuynh Tư cũng nhận thấy ánh mắt Sở Mộ, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
"Mấy ngày qua ta đã tạo ra một ít linh vật Băng thuộc tính có thể trợ giúp hạ nhiệt độ linh hồn của ngươi, nhưng bởi vì là linh vật Băng hệ cấp tám nên hao phí thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể luyện chế thành công."
"Ngươi ở nơi này chờ ta lâu như vậy, chính là vì nói cho ta biết chuyện này?" Sở Mộ đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư, mỉm cười hỏi.
Khuynh Tư gật đầu xác nhận.
"Không có điều gì khác?" Giọng nói Sở Mộ mang theo vài phần khinh bạc.
Khuynh Tư liền cảm giác được ánh mắt Sở Mộ biến hóa, nếu đổi lại là người khác dùng ánh mắt khinh bạc và nóng rực này nhìn nàng, có lẽ nàng sẽ sử dụng phương pháp lạnh nhạt ứng phó. Nhưng mà Sở Mộ làm cho nàng cảm giác cả người không được hiển nhiên, đây không phải vì chán ghét giọng nói của Sở Mộ, mà nàng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó rất kỳ quái, tự nhiên gương mặt nàng nổi lên một tầng ửng đỏ.
"Ta... ta cũng định luyện chế xong rồi mới nói cho ngươi biết."
Diệp Khuynh Tư nói nhỏ như muỗi kêu, chuyện tình dược tề quả thật không quá gấp gáp, nàng cũng không cần cố ý chờ đợi ở chỗ này, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của nàng.
Sở Mộ đã nhận ra Diệp Khuynh Tư trong ngày thường luôn luôn bình tĩnh như nước lộ vẻ thẹn thùng, trên mặt nở một nụ cười gian xảo ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuynh Tư, ngồi ngay vị trí tương đối gần một chút, thế là hai người nói với nhau một ít kinh nghiệm từ khi rời khỏi Ly thành.
Diệp Khuynh Tư đã biết Sở Mộ chính là Bán Ma kinh thế oanh động cả Ly thành và mấy địa giới chung quanh. Nhưng Sở Mộ tin tưởng nàng sẽ bảo thủ điều bí mật này, cho nên hắn không có cần thiết dặn dò làm gì.
Trạng thái Bán Ma gây thương tổn rất lớn đối với linh hồn, trong một năm này Diệp Khuynh Tư vô cùng lo lắng. Dù sao lúc trước Sở Mộ thường xuyên nhờ nàng điều chế linh vật Băng thuộc tính để giảm bớt nhiệt độ linh hồn.
Thời điểm tiến vào Hồn Điện, Diệp Khuynh Tư ngoại trừ điều dưỡng thương thế cho Diệp Hoàn Sinh ra, những thời gian còn lại đều sử dụng trong việc điều chế linh vật Băng thuộc tính.
Trải qua hơn một năm rèn luyện, Diệp Khuynh Tư bây giờ đã có thể tạo ra linh vật hoặc dược tề cấp tám.
Khuynh Tư điều chế sẽ có hiệu quả tốt hơn ngoài thị trường rất nhiều, bởi vì nàng hoàn toàn dựa vào đặc tính thể chất, linh hồn và Hồn sủng của Sở Mộ trong quá trình luyện chế. Cho nên linh vật Băng thuộc tính cực kỳ hữu ích đối với Sở Mộ.
Chẳng biết từ lúc nào Diệp Khuynh Tư đảm nhiệm luôn vai trò chăm sóc sức khỏe cho Sở Mộ. Hơn nữa còn định ra sinh hoạt hàng tháng của hắn, khi nào phải phục dụng linh vật Băng thuộc tính, mỗi ngày tĩnh tu sẽ phải dùng bao nhiêu thời gian hồi phục thương tổn linh hồn, từ hoạt động thế nào cho hiệu quả, cho đến thời điểm trước khi đi ngủ cũng phải chui vào bồn nước lạnh tắm một lần, tất cả mọi thứ đều nhằm mục đích tiêu trừ khí tức ma diễm trong linh hồn Sở Mộ.
/1793
|