Nhìn thấy bộ dáng Diệp Hoàn Sinh không ngừng lảo đảo lắc lư nhưng vẫn kiên cường như thế, giờ phút này vành mắt Diệp Khuynh Tư đã đỏ bừng rồi, hai hàm răng cắn chặt muốn đứt cả bờ môi.
Rốt cuộc nàng vẫn nghiêng đầu quay đi, thúc dục Tử Sam Mộng Thú chạy sang phương hướng khác.
Sát Tinh Linh bị Diệp Hoàn Sinh thi triển hồn kỹ tinh thần xuyên phá nên tốc độ bị trì hoãn một chút, thoáng cái đã bị Tử Sam Mộng Thú bỏ rơi một đoạn khá xa. Nhưng Tả Tiêu không có biểu lộ thần sắc khẩn trương, mà vẫy vẫy tay ra hiệu cho mấy tên thủ hạ xuất thủ.
Chung quanh nơi này có rất nhiều thủ hạ của Trầm Dịch Thành ẩn núp, sở dĩ Tả Tiêu và Phùng Khôn trông chừng buông lỏng là vì huynh muội Diệp gia không thể nào chạy trốn ra khỏi vòng vây chặt chẽ này.
Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy đi chừng hai mươi thước chợt có bốn bóng đen từ trên nóc nhà lao ra, nhất thời bốn con Yêu Linh tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước mặt Diệp Khuynh Tư ngăn cản con đường thoát thân.
Từng đạo quang mang yêu dị lan tràn tới trước, bốn con Yêu Linh đồng thời thi triển ra kỹ năng tinh thần công kích Tử Sam Mộng Thú, Diệp Khuynh Tư cảm thấy lực lượng tinh thần công kích quá mạnh, vội vàng chỉ huy Tử Sam Mộng Thú thay đổi phương hướng.
"Vụt vụt !”
Lại có mấy bóng đen khác từ trên nóc nhà nhảy ra, bất kể Diệp Khuynh Tư chuyển sang hướng nào cũng không thể chạy trốn, chỉ có duy nhất một đường quay ngược lại mà thôi.
"Hí !"
Tử Sam Mộng Thú đột nhiên gào thét rung trời, rõ ràng là muốn nhắc nhở Diệp Khuynh Tư nguy hiểm đang đến gần.
Diệp Khuynh Tư sử dụng hồn niệm cảm ứng đã nhận ra Tả Tiêu - Sát Tinh Linh bay tới nhanh như chớp. Dù sao đầu Sát Tinh Linh này cũng có năng lực tinh thần rất mạnh, một khi để cho Sát Tinh Linh tiếp cận thì cơ hội chạy trốn sẽ bằng không. Nhưng mà lúc này trước mặt nàng lại có mấy con Yêu Linh gây trở ngại, vì thế nàng không có bao nhiêu hi vọng đột phá vòng vây lao ra ngoài.
Hạ Cung - Tả Tiêu tung mình nhảy lên trên mái nhà, từng bước từng bước đi tới chỗ Diệp Khuynh Tư. Bộ dạng thong dong, thoải mái tựa như Diệp Khuynh Tư không có cách nào đào thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tả Tiêu khẽ phất tay ra hiệu cho mấy tên thủ hạ buông thả kỹ năng tinh thần phong tỏa hồn niệm của Diệp Khuynh Tư, không cho nàng có cơ hội triệu hoán Hồn sủng.
"Xẹt !"
Bỗng nhiên có mấy đạo trảo nhận màu bạc lướt qua không gian, chém trúng thân thể mấy con Yêu Linh vô cùng chính xác. Đám Hồn sủng Yêu Linh đang tập trung khống chế Diệp Khuynh Tư trong lúc bất ngờ liền bị trực tiếp chém thành hai mảnh, máu tươi nhất thời bắn ra như suối ướt đẫm cả bức tường gần đó.
Tả Tiêu trợn mắt kinh ngạc, vừa liếc một cái đã phát hiện sáu gã thanh niên cao thủ Hồn Điện mặc khải giáp bạc đứng ở vị trí cách đó không xa. Bọn họ đang chỉ huy Hồn sủng phát động công kích thủ hạ Tả Tiêu.
"Ngăn cản nàng !"
Tả Tiêu lập tức ý thức được sáu gã thành viên Hồn Điện đang mở một con đường thoát thân cho Diệp Khuynh Tư, sắc mặt nhanh chóng biến đổi quát lớn một tiếng.
Sát Tinh Linh lướt qua bức tường giữa mấy căn nhà, xuất hiện ở trước mặt Tử Sam Mộng Thú, nhưng mà mấy gã thanh niên cao thủ Hồn Điện đã nhận ra Sát Tinh Linh tồn tại. Ngay khi Sát Tinh Linh còn cách Diệp Khuynh Tư vài thước, bọn họ liền thi triển kỹ năng Quang hệ bảo vệ Diệp Khuynh Tư và Tử Sam Mộng Thú.
Diệp Khuynh Tư nắm chắc thời cơ, tranh thủ lúc đám người Hồn Điện xuất thủ trì hoãn thời gian, lập tức chỉ huy Tử Sam Mộng Thú thi triển kỹ năng đạp không, liên tục chuyển hướng vài lần đã thành công né tránh mấy con Yêu Linh kia, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
"Khuynh Tư, nếu ngươi dám chạy trốn thì ca ca của ngươi sẽ mất mạng ngay lập tức."
Lúc này thanh âm Trầm Dịch Thành đột nhiên vang lên.
"A..."
Chỉ lát sau, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp quảng trường, thanh âm làm cho lòng người sợ hãi tột độ tựa như trái tim chính mình bị bóp nát vậy.
Diệp Khuynh Tư không dám quay đầu lại, dứt khoát tăng tốc chạy trốn càng xa càng tốt.
Trong quá trình liều mạng chạy trốn, Diệp Khuynh Tư thậm chí không biết mình đang chạy theo hướng nào, mặc kệ bên tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói Trầm Dịch Thành uy hiếp và thanh âm Diệp Hoàn Sinh kêu la thảm thiết.
Nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt mỹ lệ, Diệp Khuynh Tư biết lần này mình chạy trốn rất có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại ca ca của mình.
"Dừng lại !"
Cuối cùng không gian chung quanh dần dần an tĩnh, Diệp Khuynh Tư biết mình đã cách khu vực Hồn Điện và Trầm Dịch Thành chiến đấu rất xa rồi.
Nhưng mà vào lúc này tất cả bi thương cũng đột ngột ập tới khiến cho nàng bủn rủn tay chân, toàn thân mệt mỏi y như thoát lực.
Cho dù Diệp Khuynh Tư bình thường trấn định như thế nào, đầu óc tĩnh táo ra sao, nhưng khi nàng nghĩ tới mình đã mất đi thân ca ca duy nhất, cảm giác sinh ly tử biệt lập tức đánh sụp tinh thần nàng. Diệp Khuynh Tư nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, úp mặt vào góc tường yên lặng khóc lóc thảm thiết.
Vào thời khắc này tất cả cơ trí, cao quý, đoan trang, bình tĩnh đều biến mất sạch sẽ, hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân yếu ớt nhất, chỉ có thể dùng nước mắt giải quyết cảm giác bi thống trong lòng.
Ánh đèn mông lung chiếu không tới vị trí Diệp Khuynh Tư, chính nàng cũng không biết mình đã an toàn hay chưa. Nhưng nàng đã không còn dũng khí chạy đi xa hơn. Giờ phút này chỉ còn lại một mình nàng lạnh run dưới ánh trăng.
Ở cuối góc phố xa xa, một thân ảnh mờ nhạt đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn nữ tử cô độc đang run rẩy khóc thảm thiết bên cạnh bức tường.
Sở Mộ tới quá chậm nên không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Diệp Khuynh Tư như thế này, cặp mắt hắn lập tức mất tự chủ lóe lên một tia hung tàn, một luồng lệ khí bạo ngược từ trong xương hắn tuôn trào ra ngoài.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy khí tức lạnh như băng tràn tới, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đó. Xuất hiện trong tầm mắt nàng chính là một nam tử đứng dưới ánh đèn, tinh thần nàng bỗng nhiên hoảng hốt.
Nàng nhận ra Sở Mộ, nhưng mà nàng nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác, bởi vì vào thời điểm nàng bi thương nhất cũng chỉ nghĩ đến một người duy nhất có thể trợ giúp mình, đó là Sở Mộ. Nàng đã quyết tâm bỏ qua tất cả mọi tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy mọi thứ không cần thiết đi tới Hồn Điện tìm Sở Mộ. Nàng sẽ yêu cầu hắn trợ giúp mình, cho dù là yêu cầu gì đi nữa nàng cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng mà nàng làm sao cũng không ngờ tới mình vào thời khắc mình cần nhất, người nam tử này lẳng lặng xuất hiện trước mặt nàng. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng mà khí chất đã hoàn toàn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Sở Mộ …"
Diệp Khuynh Tư thử gọi một tiếng. Bởi vì Sở Mộ xuất hiện quá mức đột ngột, nàng lo lắng đây chỉ là bóng dáng mơ hồ khi ý thức của mình đang lung lay sắp đổ.
Sở Mộ khẽ gật đầu, từ từ thu hồi cảm xúc phức tạp vào trong lòng, chậm rãi bước tới gần Diệp Khuynh Tư.
"Vụt vụt !”
Thượng Hằng khống chế Sí Lăng Hổ nhảy tới trước mặt Sở Mộ, khi hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Khuynh Tư liền ngẩn người ngạc nhiên. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Sở Mộ tạm thời suy đoán có lẽ hai người này quen biết nhau.
"Trầm Dịch Thành lần này chỉ dẫn theo ba mươi thủ hạ, ngoài ra còn có Tả Tiêu, thực lực người này tương đương với Trầm Dịch Thành, rất khó đối phó."
Thượng Hằng biết mình không nên nói nhiều, chỉ thông báo tình huống chiến đấu bên kia cho Sở Mộ.
Trong lúc Thượng Hằng nói chuyện, chung quanh hắn bỗng nhiên phát sinh động tĩnh. Ngay sau đó một đám Hồn sủng sư mặc khải giáp bạc cưỡi Hồn sủng xuất hiện ở sau lưng Sở Mộ và Thượng Hằng.
Đội hình Hồn sủng sư này vô cùng chỉnh tề, khải giáp bạc chớp lóe quang mang dưới ánh trăng cho thấy đây là một đội chiến sĩ tinh nhuệ.
Trên không trung cũng bắt đầu xuất hiện những thân ảnh đỏ rực, một loạt tám đoạn Liệt Ưng vỗ cánh bay tới, tròng mắt sắc bén nhìn xuống nội thành, bất cứ địch nhân nào cũng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi tầm mắt của chúng nó.
"Liệt Ưng vệ giám thị khu vực nội thành, không được bỏ qua một người nào."
Sở Mộ phất phất tay hạ lệnh.
"Vâng ~~~!"
Hai mươi đầu Liệt Ưng mạnh mẽ vỗ cánh, đội hình nghiêm chỉnh từ từ phân tán ra hóa thành hai mươi luồng ánh sáng rực rỡ nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ bầu trời trên quảng trường Tây Nhai.
"Triệu Thừa, chỉ huy Quang Minh vệ, giải quyết tất cả lực lượng ẩn núp ở bên ngoài." Sở Mộ tiếp tục phát ra mệnh lệnh khác.
Triệu Thừa mới vừa cưỡi Hồn sủng chạy tới đã nhận được mệnh lệnh, chỉ mỉm cười dẫn theo hai mươi gã Quang Minh vệ mặc khải giáp bạc chạy thẳng tới chỗ chiến trường hỗn loạn.
Những người khác lập tức hành động, Thượng Hằng vẫn đứng yên sau lưng Sở Mộ, trong lòng đang âm thầm hoảng sợ không ngờ rằng nam tử này lại quyết đoán tới mức này. Vừa nói một câu đã trực tiếp hạ sát lệnh, điều này rõ ràng là muốn đẩy Trầm Dịch Thành vào chỗ chết. Trong toàn bộ Hồn Điện ngoại trừ thiếu chủ thứ tám thì không còn người nào dám làm chuyện này, bởi vì không phải ai cũng gánh chịu nổi hậu quả sau đó.
Lần này Sở Mộ phán đoán vô cùng chính xác, Trầm Dịch Thành ra ngoài hành động chỉ dẫn theo ba mươi tên thủ hạ, còn trong quá trình bọn họ chạy tới đã điều khiển năm mươi gã Điện vệ bao vây toàn bộ Tây Nhai. Trừ phi Trầm Dịch Thành có thể tìm được lực lượng trợ giúp trong vòng hai mươi phút, nếu không lần này ngay cả Trầm Dịch Thành và thủ hạ nhất định sẽ bị toàn diệt.
Thượng Hằng biết rõ muốn giải quyết Trầm Dịch Thành trước tiên phải xử lý xong đám thủ hạ của hắn. Cho nên trận chiến kế tiếp chính là đội ngũ Điện vệ chém giết với thủ hạ Trầm Dịch Thành, có lẽ trận chiến này sẽ kéo dài một ít thời gian nhưng Thượng Hằng tin tưởng bọn họ có đủ năng lực giết chết tất cả địch nhân trong vòng mười phút.
Thượng Hằng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, bỗng dưng nhận ra mình bây giờ đứng ở chỗ này có vẻ không thích hợp lắm, thế là hắn mở miệng nói với Sở Mộ:
"Ta sẽ canh giữ vùng phụ cận, có tình huống mới sẽ lập tức báo cho ngươi."
Sở Mộ gật đầu đồng ý, để cho Thượng Hằng rời đi tập trung xử lý cục diện hiện tại.
Trong lúc Sở Mộ hạ lệnh cho đám thủ hạ hành động, Diệp Khuynh Tư vẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Từ trên ánh mắt và nét mặt của Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư có thể cảm giác được nam tử này đã thật sự phẫn nộ, sát ý nồng liệt tỏa ra trên người hắn y như ngàn vạn mũi kim châm thẳng vào trái tim người khác.
Diệp Khuynh Tư biết đây không phải là tinh thần của mình hoảng hốt, mà Sở Mộ bây giờ đúng là đứng ở trước mặt mình, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm thị vệ Hồn Điện tinh nhuệ chạy tới cứu viện.
Nhìn thấy Sở Mộ chậm rãi đi tới gần, Diệp Khuynh Tư không ngăn được nước mắt nữa rồi, người nàng cần nhất đã xuất hiện, lúc này nàng đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình, chỉ có thể che mặt khóc.
Sở Mộ lần đầu tiên thấy bộ dạng Diệp Khuynh Tư thê thảm như thế này, hắn vốn là người lạnh lùng không biết làm sao an ủi Diệp Khuynh Tư. Vì thế hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống bên cạnh Diệp Khuynh Tư, dùng ánh mắt quan tâm lẳng lặng nhìn nàng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giải quyết đám thủ hạ của Trầm Dịch Thành cần phải tốn một ít thời gian, trong lúc này Sở Mộ phải tranh thủ hiểu rõ tình huống của Diệp Khuynh Tư.
"Ca ca ở trong tay bọn chúng."
Diệp Khuynh Tư nghẹn ngào nói.
Sắc mặt Sở Mộ hơi đổi, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Diệp Khuynh Tư nói:
"Yên tâm, sau khi giải xử lý tất cả thủ hạ Trầm Dịch Thành ở vòng ngoài, ta sẽ dẫn người cứu hắn ra. Chung quanh đây có rất nhiều thành viên Hồn Điện, bọn chúng chạy không thoát."
Khuynh Tư gật đầu một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Đã nhiều năm chịu đựng uất ức như vậy rồi, đây là lần đầu tiên khóc lóc bi thương đến mức này.
Diệp Khuynh Tư lấy tay lau đi vệt nước mắt trên gò má xinh đẹp, khẽ hít thở sâu mấy từ từ điều chỉnh tâm tình của mình. Nàng nhìn thoáng qua Sở Mộ, có lẽ nhận thấy mặt mình và Sở Mộ hình như hơi gần nhau liền âm thầm cúi đầu xuống ngại ngùng.
"Khi ta và ca ca còn nhỏ đã có một vị lão sư, mọi người gọi hắn là Bất Tử Tiên - Ứng Long, linh thuật của ta là do hắn truyền thụ. Trước kia ta và ca ca còn vô tư nên không biết gì hết, ca ca vẫn luôn nỗ lực trở thành một vị Hồn sủng sư cường đại, ta được truyền thừa y bát học tập linh thuật của hắn. Phần lớn Hồn sủng của ta đều phát triển theo chiều hướng này."
Đến thời điểm chân chính thương tâm, Diệp Khuynh Tư kìm lòng không đậu bắt đầu tự thuật chuyện xưa của mình.
Bản thân Sở Mộ cũng muốn biết chuyện xưa của nàng, cho nên hắn ngồi an tĩnh bên cạnh nàng lắng nghe.
"Lão sư rất nghiêm khắc với ta, nhưng lại thả lỏng đối với ca ca, trước kia ta cảm thấy chuyện đó cực kỳ không công bình, tại sao ta phải đồng thời học tập hai nghề nghiệp, còn ca ca của ta có thể tùy ý làm những điều mình thích. Vì thế quan hệ trước kia giữa ta và ca ca không tốt lắm, dù có thấy mặt cũng không nói được một hai câu. Bởi vì ta cảm thấy hắn rất đáng ghét, hắn vẫn luôn trêu chọc ta, tính tình dở dở ương ương, đồng thời ta còn chán ghét hắn lúc nào cũng tự cho mình đúng "
"Có một hôm ta bị lão sư trách mắng nên một mình chạy ra ngoài, chạy ra ngoài khu hoang dã rất xa muốn rời bỏ bọn họ, bởi vì ta cảm thấy bọn họ đều ghét ta. Kết quả ta bị lạc đường, sau đó bị Hồn sủng hoang dã công kích mất máu quá nhiều té xỉu."
"Sau khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường quen thuộc, ta tưởng mình đang nằm mơ nhưng mà thương tích trên người khiến cho ta biết được mình đã thật sự chạy ra ngoài, hơn nữa còn bị Hồn sủng công kích.
"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ở trong phòng dưỡng thương thật tốt. Thời gian sau đó lão sư vẫn nghiêm khắc với ta giống như trước đây, hi vọng ta học tập linh thuật càng nhiều càng tốt, mà ca ca của ta vẫn tiếp tục muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, muốn học cái gì thì tự học. Chúng ta không nói được nửa câu đã cãi lộn ầm ĩ."
"Rốt cuộc có một ngày ta chịu không được đãi ngộ không công bình nữa, ta lớn tiếng cãi vả với ca ca, cuối cùng diễn biến thành quyết đấu Hồn sủng. Hắn mới đầu chỉ cần triệu hoán một con Hồn sủng là có thể đánh bại ta, ta cũng ghét nhất là cái tính vênh váo của hắn. Khi đó hắn quả thật triệu hoán một con Hồn sủng, ta gọi về ba con liền đánh bại hắn, đánh cho hắn thương tích đầy mình."
"Lão sư trở lại phát hiện sự tình đã vô cùng tức giận, lớn tiếng đuổi ta đi, bảo ta sau này không được trở về nữa. Ta cảm thấy lão sư quá thiên vị hắn, cũng không muốn ở lại nơi này nữa, cho nên ôm tức giận bất bình trong lòng rời khỏi.”
"Ta một mình một người lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, trong lòng vừa nhớ vừa hận bọn họ, cho đến khi ta gặp một vị Linh sư là bằng hữu của lão sư, hắn chứa chấp ta, cho ta ở lại nghỉ ngơi. Sau đó ông ấy hỏi ta đã xảy ra chuyện gì."
"Lúc ấy bằng hữu lão sư nói với ta như thế này:
"Một năm trước, lão sư của ngươi đưa Diệp Hoàn Sinh đến chỗ ta, nhờ ta khôi phục linh hồn của hắn. Hắn bị thương hai hồn cho nên linh hồn suy yếu tới cực điểm, ta hao phí gần hai tháng mới điều dưỡng giúp hắn hồi phục linh hồn tạm thời ổn định trở lại. Là do hắn cứu ngươi, mới bị thương hai hồn, đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn hồi phục, ngươi không thể đả thương hắn, lỡ may hắn bị thương thì linh hồn rất có thể sẽ bị chấn động lần nữa, nguy hiểm cực lớn."
"Ta lúc ấy rất kỳ quái, không biết ca ca bị thương linh hồn từ lúc nào, đã cứu ta khi nào? Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một hồi, ta liền ngây dại toàn thân, bởi vì ta nghĩ tới lần đó mình chạy ra ngoài bị Hồn sủng hoang dã công kích bất tỉnh."
Nói tới đây, khóe mắt Diệp Khuynh Tư lại tràn đầy nước mắt, úp mặt xuống đầu gối khóc ồ lên.
Nội tâm Sở Mộ vô cùng rung động, Diệp Khuynh Tư nói tới đây thì Sở Mộ đã hiểu rõ vấn đề rồi. Lúc ấy Diệp Khuynh Tư chạy ra khu vực dã ngoại, Diệp Hoàn Sinh âm thầm đi theo mới kịp thời cứu Diệp Khuynh Tư trở về, đồng thời cũng mất đi hai hồn vào lúc đó.
Khi hắn và Diệp Khuynh Tư chiến đấu chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng, đó là vì linh hồn hắn còn chưa có hoàn toàn hồi phục.
Cho dù hai người thấy đối phương không vừa mắt thế nào đi nữa, suốt ngày gây lộn ầm ĩ, Diệp Hoàn Sinh thân là ca ca ở thời điểm mấu chốt vẫn xem nàng là người thân nhất. Thậm chí cho dù phải trả giá cực lớn, quãng thời gian sau này hắn vẫn giả bộ như không có chuyện gì, suốt ngày cãi lộn với muội muội giống như trước đó.
“Sở Mộ, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta cứu ca ca ra. Trên con đường hắn trưởng thành đã có ba hồn bị thương, không thể lại bị trở ngại một lần nào nữa."
Nói tới đây, tâm tình Diệp Khuynh Tư hoàn toàn mất đi khống chế, cũng không trách được nàng, bất kể là ai gặp phải đoạn kinh nghiệm đau thương như vậy rất khó khống chế nổi tâm tình của mình.
"Hắn vẫn luôn cố gắng trở thành một gã Hồn sủng sư cường đại. Khi còn bé không phải là lão sư thả cho hắn phóng túng, cũng không phải là hắn có quyền làm việc tùy ý, mà là do hắn đã có mục tiêu phấn đấu của mình, hắn một lòng muốn ngồi trên Thiên Hạ vương tọa. Vì thế hắn cố gắng, hắn chấp nhất tu luyện khiến cho lão sư cũng phải đau lòng, cho dù hắn ra ngoài lịch lãm mang thương tích đầy mình trở về cũng nở nụ cười như thường. Hắn chưa bao giờ bày bộ mặt oán trách và bất mãn trẻ con ra ngoài."
Diệp Khuynh Tư không có dũng khí tiếp tục trốn tránh chính là vì nguyên nhân này, nếu như Sở Mộ không xuất hiện rất có thể nàng sẽ trực tiếp quay ngược trở về, tình nguyện cả đời làm nô lệ cho kẻ thù cũng không muốn ca ca của mình hi sinh vì mình một lần nào nữa.
"Chúng ta lưu lạc rất lâu, nguyên nhân chính là do Trầm Dịch Thành và cái tên sau lưng hắn không ngừng ép sát. Bây giờ ca ca đã lọt vào tay bọn chúng rất khó biết sẽ bị tra tấn tới mức nào. Sở Mộ, ta bây giờ không biết nên làm gì nữa.”
Nói tới đây, Diệp Khuynh Tư đã khóc không thành tiếng rồi, dung nhan tuyệt mỹ khóc như mưa sa bão vũ, bộ dạng thê thảm tới mức khiến cho trái tim người ta muốn tan ra.
Nhìn thấy Diệp Khuynh Tư đau xót như vậy, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng.
Lại là tranh đấu giữa các thế lực tạo thành một bi kịch như thế này.
Lúc này hai tròng mắt Sở Mộ âm thầm bốc cháy ngọn lửa tức giận, ngọn lửa giận này chỉ có thể dập tắt sau khi thiêu đốt đám người Trầm Dịch Thành thành tro bụi.
"Yên tâm, ta sẽ cứu Diệp Hoàn Sinh, Trầm Dịch Thành cũng không thể bình an đào thoát."
Sở Mộ chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhu hòa khi nhìn Diệp Khuynh Tư dần dần lạnh lẽo, sát khí nồng nặc bắt đầu lan tràn ra bốn phía không hề che dấu.
Rốt cuộc nàng vẫn nghiêng đầu quay đi, thúc dục Tử Sam Mộng Thú chạy sang phương hướng khác.
Sát Tinh Linh bị Diệp Hoàn Sinh thi triển hồn kỹ tinh thần xuyên phá nên tốc độ bị trì hoãn một chút, thoáng cái đã bị Tử Sam Mộng Thú bỏ rơi một đoạn khá xa. Nhưng Tả Tiêu không có biểu lộ thần sắc khẩn trương, mà vẫy vẫy tay ra hiệu cho mấy tên thủ hạ xuất thủ.
Chung quanh nơi này có rất nhiều thủ hạ của Trầm Dịch Thành ẩn núp, sở dĩ Tả Tiêu và Phùng Khôn trông chừng buông lỏng là vì huynh muội Diệp gia không thể nào chạy trốn ra khỏi vòng vây chặt chẽ này.
Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy đi chừng hai mươi thước chợt có bốn bóng đen từ trên nóc nhà lao ra, nhất thời bốn con Yêu Linh tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước mặt Diệp Khuynh Tư ngăn cản con đường thoát thân.
Từng đạo quang mang yêu dị lan tràn tới trước, bốn con Yêu Linh đồng thời thi triển ra kỹ năng tinh thần công kích Tử Sam Mộng Thú, Diệp Khuynh Tư cảm thấy lực lượng tinh thần công kích quá mạnh, vội vàng chỉ huy Tử Sam Mộng Thú thay đổi phương hướng.
"Vụt vụt !”
Lại có mấy bóng đen khác từ trên nóc nhà nhảy ra, bất kể Diệp Khuynh Tư chuyển sang hướng nào cũng không thể chạy trốn, chỉ có duy nhất một đường quay ngược lại mà thôi.
"Hí !"
Tử Sam Mộng Thú đột nhiên gào thét rung trời, rõ ràng là muốn nhắc nhở Diệp Khuynh Tư nguy hiểm đang đến gần.
Diệp Khuynh Tư sử dụng hồn niệm cảm ứng đã nhận ra Tả Tiêu - Sát Tinh Linh bay tới nhanh như chớp. Dù sao đầu Sát Tinh Linh này cũng có năng lực tinh thần rất mạnh, một khi để cho Sát Tinh Linh tiếp cận thì cơ hội chạy trốn sẽ bằng không. Nhưng mà lúc này trước mặt nàng lại có mấy con Yêu Linh gây trở ngại, vì thế nàng không có bao nhiêu hi vọng đột phá vòng vây lao ra ngoài.
Hạ Cung - Tả Tiêu tung mình nhảy lên trên mái nhà, từng bước từng bước đi tới chỗ Diệp Khuynh Tư. Bộ dạng thong dong, thoải mái tựa như Diệp Khuynh Tư không có cách nào đào thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tả Tiêu khẽ phất tay ra hiệu cho mấy tên thủ hạ buông thả kỹ năng tinh thần phong tỏa hồn niệm của Diệp Khuynh Tư, không cho nàng có cơ hội triệu hoán Hồn sủng.
"Xẹt !"
Bỗng nhiên có mấy đạo trảo nhận màu bạc lướt qua không gian, chém trúng thân thể mấy con Yêu Linh vô cùng chính xác. Đám Hồn sủng Yêu Linh đang tập trung khống chế Diệp Khuynh Tư trong lúc bất ngờ liền bị trực tiếp chém thành hai mảnh, máu tươi nhất thời bắn ra như suối ướt đẫm cả bức tường gần đó.
Tả Tiêu trợn mắt kinh ngạc, vừa liếc một cái đã phát hiện sáu gã thanh niên cao thủ Hồn Điện mặc khải giáp bạc đứng ở vị trí cách đó không xa. Bọn họ đang chỉ huy Hồn sủng phát động công kích thủ hạ Tả Tiêu.
"Ngăn cản nàng !"
Tả Tiêu lập tức ý thức được sáu gã thành viên Hồn Điện đang mở một con đường thoát thân cho Diệp Khuynh Tư, sắc mặt nhanh chóng biến đổi quát lớn một tiếng.
Sát Tinh Linh lướt qua bức tường giữa mấy căn nhà, xuất hiện ở trước mặt Tử Sam Mộng Thú, nhưng mà mấy gã thanh niên cao thủ Hồn Điện đã nhận ra Sát Tinh Linh tồn tại. Ngay khi Sát Tinh Linh còn cách Diệp Khuynh Tư vài thước, bọn họ liền thi triển kỹ năng Quang hệ bảo vệ Diệp Khuynh Tư và Tử Sam Mộng Thú.
Diệp Khuynh Tư nắm chắc thời cơ, tranh thủ lúc đám người Hồn Điện xuất thủ trì hoãn thời gian, lập tức chỉ huy Tử Sam Mộng Thú thi triển kỹ năng đạp không, liên tục chuyển hướng vài lần đã thành công né tránh mấy con Yêu Linh kia, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
"Khuynh Tư, nếu ngươi dám chạy trốn thì ca ca của ngươi sẽ mất mạng ngay lập tức."
Lúc này thanh âm Trầm Dịch Thành đột nhiên vang lên.
"A..."
Chỉ lát sau, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang vọng khắp quảng trường, thanh âm làm cho lòng người sợ hãi tột độ tựa như trái tim chính mình bị bóp nát vậy.
Diệp Khuynh Tư không dám quay đầu lại, dứt khoát tăng tốc chạy trốn càng xa càng tốt.
Trong quá trình liều mạng chạy trốn, Diệp Khuynh Tư thậm chí không biết mình đang chạy theo hướng nào, mặc kệ bên tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói Trầm Dịch Thành uy hiếp và thanh âm Diệp Hoàn Sinh kêu la thảm thiết.
Nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt mỹ lệ, Diệp Khuynh Tư biết lần này mình chạy trốn rất có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại ca ca của mình.
"Dừng lại !"
Cuối cùng không gian chung quanh dần dần an tĩnh, Diệp Khuynh Tư biết mình đã cách khu vực Hồn Điện và Trầm Dịch Thành chiến đấu rất xa rồi.
Nhưng mà vào lúc này tất cả bi thương cũng đột ngột ập tới khiến cho nàng bủn rủn tay chân, toàn thân mệt mỏi y như thoát lực.
Cho dù Diệp Khuynh Tư bình thường trấn định như thế nào, đầu óc tĩnh táo ra sao, nhưng khi nàng nghĩ tới mình đã mất đi thân ca ca duy nhất, cảm giác sinh ly tử biệt lập tức đánh sụp tinh thần nàng. Diệp Khuynh Tư nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, úp mặt vào góc tường yên lặng khóc lóc thảm thiết.
Vào thời khắc này tất cả cơ trí, cao quý, đoan trang, bình tĩnh đều biến mất sạch sẽ, hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân yếu ớt nhất, chỉ có thể dùng nước mắt giải quyết cảm giác bi thống trong lòng.
Ánh đèn mông lung chiếu không tới vị trí Diệp Khuynh Tư, chính nàng cũng không biết mình đã an toàn hay chưa. Nhưng nàng đã không còn dũng khí chạy đi xa hơn. Giờ phút này chỉ còn lại một mình nàng lạnh run dưới ánh trăng.
Ở cuối góc phố xa xa, một thân ảnh mờ nhạt đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn nữ tử cô độc đang run rẩy khóc thảm thiết bên cạnh bức tường.
Sở Mộ tới quá chậm nên không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Diệp Khuynh Tư như thế này, cặp mắt hắn lập tức mất tự chủ lóe lên một tia hung tàn, một luồng lệ khí bạo ngược từ trong xương hắn tuôn trào ra ngoài.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy khí tức lạnh như băng tràn tới, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía đó. Xuất hiện trong tầm mắt nàng chính là một nam tử đứng dưới ánh đèn, tinh thần nàng bỗng nhiên hoảng hốt.
Nàng nhận ra Sở Mộ, nhưng mà nàng nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác, bởi vì vào thời điểm nàng bi thương nhất cũng chỉ nghĩ đến một người duy nhất có thể trợ giúp mình, đó là Sở Mộ. Nàng đã quyết tâm bỏ qua tất cả mọi tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy mọi thứ không cần thiết đi tới Hồn Điện tìm Sở Mộ. Nàng sẽ yêu cầu hắn trợ giúp mình, cho dù là yêu cầu gì đi nữa nàng cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng mà nàng làm sao cũng không ngờ tới mình vào thời khắc mình cần nhất, người nam tử này lẳng lặng xuất hiện trước mặt nàng. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng mà khí chất đã hoàn toàn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Sở Mộ …"
Diệp Khuynh Tư thử gọi một tiếng. Bởi vì Sở Mộ xuất hiện quá mức đột ngột, nàng lo lắng đây chỉ là bóng dáng mơ hồ khi ý thức của mình đang lung lay sắp đổ.
Sở Mộ khẽ gật đầu, từ từ thu hồi cảm xúc phức tạp vào trong lòng, chậm rãi bước tới gần Diệp Khuynh Tư.
"Vụt vụt !”
Thượng Hằng khống chế Sí Lăng Hổ nhảy tới trước mặt Sở Mộ, khi hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Khuynh Tư liền ngẩn người ngạc nhiên. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Sở Mộ tạm thời suy đoán có lẽ hai người này quen biết nhau.
"Trầm Dịch Thành lần này chỉ dẫn theo ba mươi thủ hạ, ngoài ra còn có Tả Tiêu, thực lực người này tương đương với Trầm Dịch Thành, rất khó đối phó."
Thượng Hằng biết mình không nên nói nhiều, chỉ thông báo tình huống chiến đấu bên kia cho Sở Mộ.
Trong lúc Thượng Hằng nói chuyện, chung quanh hắn bỗng nhiên phát sinh động tĩnh. Ngay sau đó một đám Hồn sủng sư mặc khải giáp bạc cưỡi Hồn sủng xuất hiện ở sau lưng Sở Mộ và Thượng Hằng.
Đội hình Hồn sủng sư này vô cùng chỉnh tề, khải giáp bạc chớp lóe quang mang dưới ánh trăng cho thấy đây là một đội chiến sĩ tinh nhuệ.
Trên không trung cũng bắt đầu xuất hiện những thân ảnh đỏ rực, một loạt tám đoạn Liệt Ưng vỗ cánh bay tới, tròng mắt sắc bén nhìn xuống nội thành, bất cứ địch nhân nào cũng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi tầm mắt của chúng nó.
"Liệt Ưng vệ giám thị khu vực nội thành, không được bỏ qua một người nào."
Sở Mộ phất phất tay hạ lệnh.
"Vâng ~~~!"
Hai mươi đầu Liệt Ưng mạnh mẽ vỗ cánh, đội hình nghiêm chỉnh từ từ phân tán ra hóa thành hai mươi luồng ánh sáng rực rỡ nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ bầu trời trên quảng trường Tây Nhai.
"Triệu Thừa, chỉ huy Quang Minh vệ, giải quyết tất cả lực lượng ẩn núp ở bên ngoài." Sở Mộ tiếp tục phát ra mệnh lệnh khác.
Triệu Thừa mới vừa cưỡi Hồn sủng chạy tới đã nhận được mệnh lệnh, chỉ mỉm cười dẫn theo hai mươi gã Quang Minh vệ mặc khải giáp bạc chạy thẳng tới chỗ chiến trường hỗn loạn.
Những người khác lập tức hành động, Thượng Hằng vẫn đứng yên sau lưng Sở Mộ, trong lòng đang âm thầm hoảng sợ không ngờ rằng nam tử này lại quyết đoán tới mức này. Vừa nói một câu đã trực tiếp hạ sát lệnh, điều này rõ ràng là muốn đẩy Trầm Dịch Thành vào chỗ chết. Trong toàn bộ Hồn Điện ngoại trừ thiếu chủ thứ tám thì không còn người nào dám làm chuyện này, bởi vì không phải ai cũng gánh chịu nổi hậu quả sau đó.
Lần này Sở Mộ phán đoán vô cùng chính xác, Trầm Dịch Thành ra ngoài hành động chỉ dẫn theo ba mươi tên thủ hạ, còn trong quá trình bọn họ chạy tới đã điều khiển năm mươi gã Điện vệ bao vây toàn bộ Tây Nhai. Trừ phi Trầm Dịch Thành có thể tìm được lực lượng trợ giúp trong vòng hai mươi phút, nếu không lần này ngay cả Trầm Dịch Thành và thủ hạ nhất định sẽ bị toàn diệt.
Thượng Hằng biết rõ muốn giải quyết Trầm Dịch Thành trước tiên phải xử lý xong đám thủ hạ của hắn. Cho nên trận chiến kế tiếp chính là đội ngũ Điện vệ chém giết với thủ hạ Trầm Dịch Thành, có lẽ trận chiến này sẽ kéo dài một ít thời gian nhưng Thượng Hằng tin tưởng bọn họ có đủ năng lực giết chết tất cả địch nhân trong vòng mười phút.
Thượng Hằng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, bỗng dưng nhận ra mình bây giờ đứng ở chỗ này có vẻ không thích hợp lắm, thế là hắn mở miệng nói với Sở Mộ:
"Ta sẽ canh giữ vùng phụ cận, có tình huống mới sẽ lập tức báo cho ngươi."
Sở Mộ gật đầu đồng ý, để cho Thượng Hằng rời đi tập trung xử lý cục diện hiện tại.
Trong lúc Sở Mộ hạ lệnh cho đám thủ hạ hành động, Diệp Khuynh Tư vẫn nhìn chằm chằm vào hắn. Từ trên ánh mắt và nét mặt của Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư có thể cảm giác được nam tử này đã thật sự phẫn nộ, sát ý nồng liệt tỏa ra trên người hắn y như ngàn vạn mũi kim châm thẳng vào trái tim người khác.
Diệp Khuynh Tư biết đây không phải là tinh thần của mình hoảng hốt, mà Sở Mộ bây giờ đúng là đứng ở trước mặt mình, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm thị vệ Hồn Điện tinh nhuệ chạy tới cứu viện.
Nhìn thấy Sở Mộ chậm rãi đi tới gần, Diệp Khuynh Tư không ngăn được nước mắt nữa rồi, người nàng cần nhất đã xuất hiện, lúc này nàng đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình, chỉ có thể che mặt khóc.
Sở Mộ lần đầu tiên thấy bộ dạng Diệp Khuynh Tư thê thảm như thế này, hắn vốn là người lạnh lùng không biết làm sao an ủi Diệp Khuynh Tư. Vì thế hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống bên cạnh Diệp Khuynh Tư, dùng ánh mắt quan tâm lẳng lặng nhìn nàng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giải quyết đám thủ hạ của Trầm Dịch Thành cần phải tốn một ít thời gian, trong lúc này Sở Mộ phải tranh thủ hiểu rõ tình huống của Diệp Khuynh Tư.
"Ca ca ở trong tay bọn chúng."
Diệp Khuynh Tư nghẹn ngào nói.
Sắc mặt Sở Mộ hơi đổi, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Diệp Khuynh Tư nói:
"Yên tâm, sau khi giải xử lý tất cả thủ hạ Trầm Dịch Thành ở vòng ngoài, ta sẽ dẫn người cứu hắn ra. Chung quanh đây có rất nhiều thành viên Hồn Điện, bọn chúng chạy không thoát."
Khuynh Tư gật đầu một cái, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Đã nhiều năm chịu đựng uất ức như vậy rồi, đây là lần đầu tiên khóc lóc bi thương đến mức này.
Diệp Khuynh Tư lấy tay lau đi vệt nước mắt trên gò má xinh đẹp, khẽ hít thở sâu mấy từ từ điều chỉnh tâm tình của mình. Nàng nhìn thoáng qua Sở Mộ, có lẽ nhận thấy mặt mình và Sở Mộ hình như hơi gần nhau liền âm thầm cúi đầu xuống ngại ngùng.
"Khi ta và ca ca còn nhỏ đã có một vị lão sư, mọi người gọi hắn là Bất Tử Tiên - Ứng Long, linh thuật của ta là do hắn truyền thụ. Trước kia ta và ca ca còn vô tư nên không biết gì hết, ca ca vẫn luôn nỗ lực trở thành một vị Hồn sủng sư cường đại, ta được truyền thừa y bát học tập linh thuật của hắn. Phần lớn Hồn sủng của ta đều phát triển theo chiều hướng này."
Đến thời điểm chân chính thương tâm, Diệp Khuynh Tư kìm lòng không đậu bắt đầu tự thuật chuyện xưa của mình.
Bản thân Sở Mộ cũng muốn biết chuyện xưa của nàng, cho nên hắn ngồi an tĩnh bên cạnh nàng lắng nghe.
"Lão sư rất nghiêm khắc với ta, nhưng lại thả lỏng đối với ca ca, trước kia ta cảm thấy chuyện đó cực kỳ không công bình, tại sao ta phải đồng thời học tập hai nghề nghiệp, còn ca ca của ta có thể tùy ý làm những điều mình thích. Vì thế quan hệ trước kia giữa ta và ca ca không tốt lắm, dù có thấy mặt cũng không nói được một hai câu. Bởi vì ta cảm thấy hắn rất đáng ghét, hắn vẫn luôn trêu chọc ta, tính tình dở dở ương ương, đồng thời ta còn chán ghét hắn lúc nào cũng tự cho mình đúng "
"Có một hôm ta bị lão sư trách mắng nên một mình chạy ra ngoài, chạy ra ngoài khu hoang dã rất xa muốn rời bỏ bọn họ, bởi vì ta cảm thấy bọn họ đều ghét ta. Kết quả ta bị lạc đường, sau đó bị Hồn sủng hoang dã công kích mất máu quá nhiều té xỉu."
"Sau khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường quen thuộc, ta tưởng mình đang nằm mơ nhưng mà thương tích trên người khiến cho ta biết được mình đã thật sự chạy ra ngoài, hơn nữa còn bị Hồn sủng công kích.
"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ở trong phòng dưỡng thương thật tốt. Thời gian sau đó lão sư vẫn nghiêm khắc với ta giống như trước đây, hi vọng ta học tập linh thuật càng nhiều càng tốt, mà ca ca của ta vẫn tiếp tục muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, muốn học cái gì thì tự học. Chúng ta không nói được nửa câu đã cãi lộn ầm ĩ."
"Rốt cuộc có một ngày ta chịu không được đãi ngộ không công bình nữa, ta lớn tiếng cãi vả với ca ca, cuối cùng diễn biến thành quyết đấu Hồn sủng. Hắn mới đầu chỉ cần triệu hoán một con Hồn sủng là có thể đánh bại ta, ta cũng ghét nhất là cái tính vênh váo của hắn. Khi đó hắn quả thật triệu hoán một con Hồn sủng, ta gọi về ba con liền đánh bại hắn, đánh cho hắn thương tích đầy mình."
"Lão sư trở lại phát hiện sự tình đã vô cùng tức giận, lớn tiếng đuổi ta đi, bảo ta sau này không được trở về nữa. Ta cảm thấy lão sư quá thiên vị hắn, cũng không muốn ở lại nơi này nữa, cho nên ôm tức giận bất bình trong lòng rời khỏi.”
"Ta một mình một người lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, trong lòng vừa nhớ vừa hận bọn họ, cho đến khi ta gặp một vị Linh sư là bằng hữu của lão sư, hắn chứa chấp ta, cho ta ở lại nghỉ ngơi. Sau đó ông ấy hỏi ta đã xảy ra chuyện gì."
"Lúc ấy bằng hữu lão sư nói với ta như thế này:
"Một năm trước, lão sư của ngươi đưa Diệp Hoàn Sinh đến chỗ ta, nhờ ta khôi phục linh hồn của hắn. Hắn bị thương hai hồn cho nên linh hồn suy yếu tới cực điểm, ta hao phí gần hai tháng mới điều dưỡng giúp hắn hồi phục linh hồn tạm thời ổn định trở lại. Là do hắn cứu ngươi, mới bị thương hai hồn, đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn hồi phục, ngươi không thể đả thương hắn, lỡ may hắn bị thương thì linh hồn rất có thể sẽ bị chấn động lần nữa, nguy hiểm cực lớn."
"Ta lúc ấy rất kỳ quái, không biết ca ca bị thương linh hồn từ lúc nào, đã cứu ta khi nào? Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một hồi, ta liền ngây dại toàn thân, bởi vì ta nghĩ tới lần đó mình chạy ra ngoài bị Hồn sủng hoang dã công kích bất tỉnh."
Nói tới đây, khóe mắt Diệp Khuynh Tư lại tràn đầy nước mắt, úp mặt xuống đầu gối khóc ồ lên.
Nội tâm Sở Mộ vô cùng rung động, Diệp Khuynh Tư nói tới đây thì Sở Mộ đã hiểu rõ vấn đề rồi. Lúc ấy Diệp Khuynh Tư chạy ra khu vực dã ngoại, Diệp Hoàn Sinh âm thầm đi theo mới kịp thời cứu Diệp Khuynh Tư trở về, đồng thời cũng mất đi hai hồn vào lúc đó.
Khi hắn và Diệp Khuynh Tư chiến đấu chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng, đó là vì linh hồn hắn còn chưa có hoàn toàn hồi phục.
Cho dù hai người thấy đối phương không vừa mắt thế nào đi nữa, suốt ngày gây lộn ầm ĩ, Diệp Hoàn Sinh thân là ca ca ở thời điểm mấu chốt vẫn xem nàng là người thân nhất. Thậm chí cho dù phải trả giá cực lớn, quãng thời gian sau này hắn vẫn giả bộ như không có chuyện gì, suốt ngày cãi lộn với muội muội giống như trước đó.
“Sở Mộ, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta cứu ca ca ra. Trên con đường hắn trưởng thành đã có ba hồn bị thương, không thể lại bị trở ngại một lần nào nữa."
Nói tới đây, tâm tình Diệp Khuynh Tư hoàn toàn mất đi khống chế, cũng không trách được nàng, bất kể là ai gặp phải đoạn kinh nghiệm đau thương như vậy rất khó khống chế nổi tâm tình của mình.
"Hắn vẫn luôn cố gắng trở thành một gã Hồn sủng sư cường đại. Khi còn bé không phải là lão sư thả cho hắn phóng túng, cũng không phải là hắn có quyền làm việc tùy ý, mà là do hắn đã có mục tiêu phấn đấu của mình, hắn một lòng muốn ngồi trên Thiên Hạ vương tọa. Vì thế hắn cố gắng, hắn chấp nhất tu luyện khiến cho lão sư cũng phải đau lòng, cho dù hắn ra ngoài lịch lãm mang thương tích đầy mình trở về cũng nở nụ cười như thường. Hắn chưa bao giờ bày bộ mặt oán trách và bất mãn trẻ con ra ngoài."
Diệp Khuynh Tư không có dũng khí tiếp tục trốn tránh chính là vì nguyên nhân này, nếu như Sở Mộ không xuất hiện rất có thể nàng sẽ trực tiếp quay ngược trở về, tình nguyện cả đời làm nô lệ cho kẻ thù cũng không muốn ca ca của mình hi sinh vì mình một lần nào nữa.
"Chúng ta lưu lạc rất lâu, nguyên nhân chính là do Trầm Dịch Thành và cái tên sau lưng hắn không ngừng ép sát. Bây giờ ca ca đã lọt vào tay bọn chúng rất khó biết sẽ bị tra tấn tới mức nào. Sở Mộ, ta bây giờ không biết nên làm gì nữa.”
Nói tới đây, Diệp Khuynh Tư đã khóc không thành tiếng rồi, dung nhan tuyệt mỹ khóc như mưa sa bão vũ, bộ dạng thê thảm tới mức khiến cho trái tim người ta muốn tan ra.
Nhìn thấy Diệp Khuynh Tư đau xót như vậy, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc nàng.
Lại là tranh đấu giữa các thế lực tạo thành một bi kịch như thế này.
Lúc này hai tròng mắt Sở Mộ âm thầm bốc cháy ngọn lửa tức giận, ngọn lửa giận này chỉ có thể dập tắt sau khi thiêu đốt đám người Trầm Dịch Thành thành tro bụi.
"Yên tâm, ta sẽ cứu Diệp Hoàn Sinh, Trầm Dịch Thành cũng không thể bình an đào thoát."
Sở Mộ chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhu hòa khi nhìn Diệp Khuynh Tư dần dần lạnh lẽo, sát khí nồng nặc bắt đầu lan tràn ra bốn phía không hề che dấu.
/1793
|