Nhưng mà ở chỗ này Sở Mộ không cảm nhận một chút hơi gió. Hắn quay đầu quan sát thêm một vòng, phương hướng và cảnh tượng hoàn toàn giống nhau, vậy thì vị trí hắn đang đứng chẳng lẽ là trung tâm lãnh thổ.
"Chúng ta đang ở vị trí trung tâm?" Sở Mộ thử hỏi một câu.
Ly Ngân mỉm cười gật đầu.
Ban đầu Ly Ngân tiến vào đây cũng bị cảnh tượng làm cho trấn trụ rất lâu, có thể nói là bất kỳ người nào lần đầu tiên tiến vào Phược Phong thánh vực mọi cũng sẽ lộ ra cái vẻ mặt ngây ngốc thế kia.
Đúng là Sở Mộ bây giờ đang đứng ở vị trí trung tâm Phược Phong thánh vực.
Đứng ở nơi này không cảm giác được một chút khí lưu dao đồng, đồng thời nhìn thấy khung cảnh y như thế ngoại đào nguyên, đó là do năng lượng hủy diệt đã bị cuốn ra ngoài hết rồi. Không gian chung quanh đây hiển nhiên vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức không một tạp chất.
Dĩ nhiên sau khi hiểu ra được chân tướng sự việc, tất cả mọi người sẽ biết được đây là một mảnh thổ địa độc nhất vô nhị trên thế giới.
Nội tâm Sở Mộ rung động đã không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ nữa rồi. Nếu như Phược Phong thánh vực chỉ là một vùng đất nằm chính giữa cơn lốc Phong Bạo. Vậy thì thế giới bên ngoài kia sẽ rộng lớn tới mức nào?
Sở Mộ hoàn toàn bị hết thảy những điều đó làm cho ngây ngẩn thần hồn. Thực vật tồn tại đã chứng minh nơi này sẽ không thiếu hụt không khí, chẳng qua là thời điểm ngẩng đầu nhìn tới đường chân trời, Sở Mộ vẫn có cảm giác hít thở không thông.
"Hồn Điện chúng ta chưởng quản Phược Phong thánh vực chia làm bốn khu vực, thứ nhất là ranh giới Vô Phong, chính là vị trí trung tâm chúng ta đang đứng. Ở chỗ này chỉ có các loại thực vật sinh mệnh lực ngoan cường mới sống nổi, hầu như không có sinh vật khác tồn tại. Đi theo một hướng bất kỳ sẽ từ từ tiếp cận tường gió, địa phương có tường gió chính là ranh giới Kính Phong, bức tường gió này phát sinh lực lượng tương đối mạnh nhưng thực lực đạt tới trình độ nhất định vẫn có thể xuyên qua, bên trong đó có rất nhiều Phong hệ Hồn sủng sinh sống. Tiếp tục đi xa hơn nữa chính là ranh giới Cường Phong, sức gió ở khu vực này cực mạnh, lấy thực lực của các ngươi không thể vượt qua nơi đó. Chỗ xa hơn nữa chính là ranh giới Hủy Phong, trong thế lực Hồn Điện chúng ta chỉ có vài người có khả năng tiến vào khu vực Hủy Phong." Ly Ngân mở miệng.
Ranh giới Vô Phong, Kính Phong, Cường Phong, Hủy Phong. Bốn khu vực đó hợp thành Phược Phong thánh vực.
Dùng lẽ thường đã không thể nào giải thích nổi kết cấu Phong hệ dị thường này. Bởi vì ở trong nhận thức của Sở Mộ thì lốc xoáy thông thường càng lan tràn ra ngoài càng yếu, sức gió ở ngoài cùng phải yếu nhất mới đúng. Nhưng theo lời Ly Ngân giải thích có vẻ như đây không phải là lốc xoáy bình thường.
"Dựa theo kết cấu của tường gió phân chia Phược Phong thánh vực ra làm bốn phần. Vậy thì bên ngoài ranh giới Hủy Phong chẳng phải là không gian càng thêm rộng lớn." Sở Mộ vẫn tiếp tục suy luận dựa theo phương hướng của mình.
Từ ranh giới Hủy Phong đi ra ngoài sẽ có thể rời khỏi Phược Phong thánh vực, tận mắt nhìn thấy cả Phược Phong thánh vực rộng lớn tráng quan như thế rồi. Vậy thì thế giới bên ngoài kinh khủng tới mức nào đây? Thậm chí rất có thể sẽ vượt qua Điệp Thiên Mê giới.
Đình Lan và Ly Ngân nghe Sở Mộ lẩm bẩm mấy câu không nhịn được nở nụ cười ý nhị. Đình Lan híp mắt lại mang nét cười nhìn vào Sở Mộ, cười cười nói:
"Hồn Điện đã tồn tại ngàn năm, đến nay vẫn không có người nào đủ sức xuyên qua ranh giới Hủy Phong, không phải là chúng ta chưa từng suy đoán điều đó. Nhưng mà thực lực nhân loại chúng ta đã đến cực hạn, chỉ có thể tồn tại bên trong bốn bức tường gió. Thế giới ngoài kia hiển nhiên là một bí ẩn rất lớn, không biết nơi đó có sự sống hay chỉ là một mảnh không gian mơ hồ bất định."
Sở Mộ có thể khẳng định bên ngoài tường gió chính là một mảnh thế giới mới. Bởi vì trời xanh bao la đã chứng minh hết thảy những điều đó, còn có quang mang rực rỡ chiếu vào Phược Phong thánh vực nữa, ở ngoài đó nhất định là một không gian hoàn toàn mới.
"Ở đây còn có thể quan sát một chút, nhưng sau khi tiến vào ranh giới Cường Phong thì tầm mắt sẽ bị giới hạn trầm trọng. Ở khu vực Hủy Phong căn bản không thể nhìn thấy gì hết, từ xưa tới nay các đại học giả cũng không thể nào giải thích nổi tại sao đứng ở ranh giới Vô Phong lại có thể nhìn thấy trời xanh và ánh mặt trời. Cuối cùng có vị học giả nói rằng đó là một ảo ảnh tương tự sa mạc, sức gió mãnh liệt thật ra đã bóp méo không gian làm ảnh hưởng tới tầm mắt con người, tạo thành cảm giác giống như bầu trời và ánh mặt trời rực rỡ kia. Cho tới tận ngày nay, suy luận kia vẫn tiếp cận sự thật nhất nhưng vẫn không được thành lập. "
Ly Ngân biết trong lòng Sở Mộ đang có rất nhiều nghi ngờ, cho nên cố ý mở miệng giải thích mấy thứ cơ bản.
"Ha hả, không nên thảo luận chuyện này nữa, chúng ta đi tới ranh giới tường gió thôi." Đình Lan cười nói.
"Ừ, có thể gặp được một con Phược Phong Linh đúng là quá tốt. Đình Lan tiểu thư cũng có thể hoàn thành công việc của mình dễ dàng hơn, rất nhiều thành viên tiến vào ranh giới Cường Phong vẫn rất khó tìm thấy Phược Phong Linh tồn tại." Ly Ngân tiếp tục nói.
Sở Mộ cũng biết hiện tại suy tư mấy thứ này không có bao nhiêu ý nghĩa, thế là hắn đề xuống hưng phấn mãnh liệt trong lòng chậm rãi đi sau hai người.
Mới đầu Sở Mộ dùng thị giác đánh giá Phược Phong thánh vực cực kỳ rộng lớn, song khi hắn di chuyển một hồi lâu mới chân chính ý thức được khu vực Vô Phong của Phược Phong thánh vực bát ngát mới dường nào. Ít nhất lấy phạm vi quan sát và trình độ tưởng tượng của nhân loại vẫn không có cách nào bao quát hết diện tích Phược Phong thánh vực.
Chuyện tình kỳ lạ đột ngột xảy ra, trong lúc khoảng cách Sở Mộ và tường gió càng lúc càng gần, phạm vi nhìn của hắn ngược lại dần dần trở nên mơ hồ. Lúc trước có thể thấy rõ ràng trời xanh và ánh nắng nhưng bây giờ không còn tồn tại, thay vào đó là một mảnh không gian u ám và gió lớn hỗn loạn gầm thét bên tai. Chuyện này quả thật đúng y như lời Ly Ngân nói lúc trước.
Gió lớn không ngừng đập vào mặt đau rát cả da, thế nhưng đây chỉ là bên ngoài tường gió, nếu tiếp tục tiến vào trong khu vực Kính Phong thì sức gió mạnh mẽ tới mức nào đây?
"Ký hiệu ta lưu lại vẫn còn, để ta tìm xem !"
Đình Lan tiến vào trong khu vực Kính Phong liền đưa tay vén mái tóc của mình ra sau, từ từ tìm kiếm dấu tích chỉ có nàng mới biết.
Sau khi tiến vào khu vực Kính Phong đã không có bất kỳ vật thể nào để tham chiếu. Nếu như thay đổi phương hướng di chuyển rất có thể sẽ bị lạc, cuối cùng hoàn toàn không thể nhận ra mình đang ở nơi nào.
"Bên này !"
Đình Lan chỉ về phía trước nói.
Ly Ngân lần này lấy thân phận cùng đi nên giữ vững im lặng đi theo sau Đình Lan, trên đường đi gặp phải Hồn sủng nào cũng không ra tay. Trừ phi xuất hiện nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng Đình Lan.
Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú đi bên cạnh Ly Ngân, thái độ hắn và Ly Ngân không giống nhau. Sở Mộ đi đến đâu cũng lưu ý quan sát tình hình chung quanh.
Dần dần Sở Mộ nhận thấy một vài ánh mắt khác thường xuất hiện ở gần đó, những ánh mắt này mang theo địch ý nhìn chằm chằm vào hắn. Tựa hồ chỉ cần bọn họ tiến thêm một bước sẽ lập tức phát động công kích.
Phong hệ Hồn sủng tại những địa phương kiểu này sẽ phát huy ra lực chiến đấu cực mạnh vượt qua bình thường, so sánh với Phong hệ Hồn sủng bên ngoài thì khó đối phó hơn nhiều lắm. Dưới tình huống này Sở Mộ sẽ không chủ động xuất thủ, còn Đình Lan một đường tiến tới vừa đi vừa né tránh, kiên quyết không làm kinh động một con Phong hệ Hồn sủng nào.
"Thực lực Phong hệ Hồn sủng nơi này rất mạnh."
Dọc đường đi tới, Sở Mộ không có nhìn thấy Phong hệ Hồn sủng dưới tám đoạn. Thế mà đây chỉ là khu vực bên ngoài mà thôi, nếu như tiến vào ranh giới Cường Phong chẳng phải là mười đoạn Phong hệ Hồn sủng xuất hiện khắp nơi hay sao?
"Đám Hồn sủng này chỉ là tính mạng tầng dưới chót tại Phược Phong thánh vực. Mặc dù Hồn Điện mở cửa Thánh vực đối với tất cả thành viên đạt tới danh hiệu cấp bảy, nhưng hầu như không có mấy người danh hiệu cấp bảy có thể bắt được Thất Đồ Thánh Sủng. Phần lớn tới đây chỉ để săn bắt những sinh vật khác." Ly Ngân chậm rãi nói.
"Chúng ta đang ở vị trí trung tâm?" Sở Mộ thử hỏi một câu.
Ly Ngân mỉm cười gật đầu.
Ban đầu Ly Ngân tiến vào đây cũng bị cảnh tượng làm cho trấn trụ rất lâu, có thể nói là bất kỳ người nào lần đầu tiên tiến vào Phược Phong thánh vực mọi cũng sẽ lộ ra cái vẻ mặt ngây ngốc thế kia.
Đúng là Sở Mộ bây giờ đang đứng ở vị trí trung tâm Phược Phong thánh vực.
Đứng ở nơi này không cảm giác được một chút khí lưu dao đồng, đồng thời nhìn thấy khung cảnh y như thế ngoại đào nguyên, đó là do năng lượng hủy diệt đã bị cuốn ra ngoài hết rồi. Không gian chung quanh đây hiển nhiên vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức không một tạp chất.
Dĩ nhiên sau khi hiểu ra được chân tướng sự việc, tất cả mọi người sẽ biết được đây là một mảnh thổ địa độc nhất vô nhị trên thế giới.
Nội tâm Sở Mộ rung động đã không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ nữa rồi. Nếu như Phược Phong thánh vực chỉ là một vùng đất nằm chính giữa cơn lốc Phong Bạo. Vậy thì thế giới bên ngoài kia sẽ rộng lớn tới mức nào?
Sở Mộ hoàn toàn bị hết thảy những điều đó làm cho ngây ngẩn thần hồn. Thực vật tồn tại đã chứng minh nơi này sẽ không thiếu hụt không khí, chẳng qua là thời điểm ngẩng đầu nhìn tới đường chân trời, Sở Mộ vẫn có cảm giác hít thở không thông.
"Hồn Điện chúng ta chưởng quản Phược Phong thánh vực chia làm bốn khu vực, thứ nhất là ranh giới Vô Phong, chính là vị trí trung tâm chúng ta đang đứng. Ở chỗ này chỉ có các loại thực vật sinh mệnh lực ngoan cường mới sống nổi, hầu như không có sinh vật khác tồn tại. Đi theo một hướng bất kỳ sẽ từ từ tiếp cận tường gió, địa phương có tường gió chính là ranh giới Kính Phong, bức tường gió này phát sinh lực lượng tương đối mạnh nhưng thực lực đạt tới trình độ nhất định vẫn có thể xuyên qua, bên trong đó có rất nhiều Phong hệ Hồn sủng sinh sống. Tiếp tục đi xa hơn nữa chính là ranh giới Cường Phong, sức gió ở khu vực này cực mạnh, lấy thực lực của các ngươi không thể vượt qua nơi đó. Chỗ xa hơn nữa chính là ranh giới Hủy Phong, trong thế lực Hồn Điện chúng ta chỉ có vài người có khả năng tiến vào khu vực Hủy Phong." Ly Ngân mở miệng.
Ranh giới Vô Phong, Kính Phong, Cường Phong, Hủy Phong. Bốn khu vực đó hợp thành Phược Phong thánh vực.
Dùng lẽ thường đã không thể nào giải thích nổi kết cấu Phong hệ dị thường này. Bởi vì ở trong nhận thức của Sở Mộ thì lốc xoáy thông thường càng lan tràn ra ngoài càng yếu, sức gió ở ngoài cùng phải yếu nhất mới đúng. Nhưng theo lời Ly Ngân giải thích có vẻ như đây không phải là lốc xoáy bình thường.
"Dựa theo kết cấu của tường gió phân chia Phược Phong thánh vực ra làm bốn phần. Vậy thì bên ngoài ranh giới Hủy Phong chẳng phải là không gian càng thêm rộng lớn." Sở Mộ vẫn tiếp tục suy luận dựa theo phương hướng của mình.
Từ ranh giới Hủy Phong đi ra ngoài sẽ có thể rời khỏi Phược Phong thánh vực, tận mắt nhìn thấy cả Phược Phong thánh vực rộng lớn tráng quan như thế rồi. Vậy thì thế giới bên ngoài kinh khủng tới mức nào đây? Thậm chí rất có thể sẽ vượt qua Điệp Thiên Mê giới.
Đình Lan và Ly Ngân nghe Sở Mộ lẩm bẩm mấy câu không nhịn được nở nụ cười ý nhị. Đình Lan híp mắt lại mang nét cười nhìn vào Sở Mộ, cười cười nói:
"Hồn Điện đã tồn tại ngàn năm, đến nay vẫn không có người nào đủ sức xuyên qua ranh giới Hủy Phong, không phải là chúng ta chưa từng suy đoán điều đó. Nhưng mà thực lực nhân loại chúng ta đã đến cực hạn, chỉ có thể tồn tại bên trong bốn bức tường gió. Thế giới ngoài kia hiển nhiên là một bí ẩn rất lớn, không biết nơi đó có sự sống hay chỉ là một mảnh không gian mơ hồ bất định."
Sở Mộ có thể khẳng định bên ngoài tường gió chính là một mảnh thế giới mới. Bởi vì trời xanh bao la đã chứng minh hết thảy những điều đó, còn có quang mang rực rỡ chiếu vào Phược Phong thánh vực nữa, ở ngoài đó nhất định là một không gian hoàn toàn mới.
"Ở đây còn có thể quan sát một chút, nhưng sau khi tiến vào ranh giới Cường Phong thì tầm mắt sẽ bị giới hạn trầm trọng. Ở khu vực Hủy Phong căn bản không thể nhìn thấy gì hết, từ xưa tới nay các đại học giả cũng không thể nào giải thích nổi tại sao đứng ở ranh giới Vô Phong lại có thể nhìn thấy trời xanh và ánh mặt trời. Cuối cùng có vị học giả nói rằng đó là một ảo ảnh tương tự sa mạc, sức gió mãnh liệt thật ra đã bóp méo không gian làm ảnh hưởng tới tầm mắt con người, tạo thành cảm giác giống như bầu trời và ánh mặt trời rực rỡ kia. Cho tới tận ngày nay, suy luận kia vẫn tiếp cận sự thật nhất nhưng vẫn không được thành lập. "
Ly Ngân biết trong lòng Sở Mộ đang có rất nhiều nghi ngờ, cho nên cố ý mở miệng giải thích mấy thứ cơ bản.
"Ha hả, không nên thảo luận chuyện này nữa, chúng ta đi tới ranh giới tường gió thôi." Đình Lan cười nói.
"Ừ, có thể gặp được một con Phược Phong Linh đúng là quá tốt. Đình Lan tiểu thư cũng có thể hoàn thành công việc của mình dễ dàng hơn, rất nhiều thành viên tiến vào ranh giới Cường Phong vẫn rất khó tìm thấy Phược Phong Linh tồn tại." Ly Ngân tiếp tục nói.
Sở Mộ cũng biết hiện tại suy tư mấy thứ này không có bao nhiêu ý nghĩa, thế là hắn đề xuống hưng phấn mãnh liệt trong lòng chậm rãi đi sau hai người.
Mới đầu Sở Mộ dùng thị giác đánh giá Phược Phong thánh vực cực kỳ rộng lớn, song khi hắn di chuyển một hồi lâu mới chân chính ý thức được khu vực Vô Phong của Phược Phong thánh vực bát ngát mới dường nào. Ít nhất lấy phạm vi quan sát và trình độ tưởng tượng của nhân loại vẫn không có cách nào bao quát hết diện tích Phược Phong thánh vực.
Chuyện tình kỳ lạ đột ngột xảy ra, trong lúc khoảng cách Sở Mộ và tường gió càng lúc càng gần, phạm vi nhìn của hắn ngược lại dần dần trở nên mơ hồ. Lúc trước có thể thấy rõ ràng trời xanh và ánh nắng nhưng bây giờ không còn tồn tại, thay vào đó là một mảnh không gian u ám và gió lớn hỗn loạn gầm thét bên tai. Chuyện này quả thật đúng y như lời Ly Ngân nói lúc trước.
Gió lớn không ngừng đập vào mặt đau rát cả da, thế nhưng đây chỉ là bên ngoài tường gió, nếu tiếp tục tiến vào trong khu vực Kính Phong thì sức gió mạnh mẽ tới mức nào đây?
"Ký hiệu ta lưu lại vẫn còn, để ta tìm xem !"
Đình Lan tiến vào trong khu vực Kính Phong liền đưa tay vén mái tóc của mình ra sau, từ từ tìm kiếm dấu tích chỉ có nàng mới biết.
Sau khi tiến vào khu vực Kính Phong đã không có bất kỳ vật thể nào để tham chiếu. Nếu như thay đổi phương hướng di chuyển rất có thể sẽ bị lạc, cuối cùng hoàn toàn không thể nhận ra mình đang ở nơi nào.
"Bên này !"
Đình Lan chỉ về phía trước nói.
Ly Ngân lần này lấy thân phận cùng đi nên giữ vững im lặng đi theo sau Đình Lan, trên đường đi gặp phải Hồn sủng nào cũng không ra tay. Trừ phi xuất hiện nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng Đình Lan.
Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú đi bên cạnh Ly Ngân, thái độ hắn và Ly Ngân không giống nhau. Sở Mộ đi đến đâu cũng lưu ý quan sát tình hình chung quanh.
Dần dần Sở Mộ nhận thấy một vài ánh mắt khác thường xuất hiện ở gần đó, những ánh mắt này mang theo địch ý nhìn chằm chằm vào hắn. Tựa hồ chỉ cần bọn họ tiến thêm một bước sẽ lập tức phát động công kích.
Phong hệ Hồn sủng tại những địa phương kiểu này sẽ phát huy ra lực chiến đấu cực mạnh vượt qua bình thường, so sánh với Phong hệ Hồn sủng bên ngoài thì khó đối phó hơn nhiều lắm. Dưới tình huống này Sở Mộ sẽ không chủ động xuất thủ, còn Đình Lan một đường tiến tới vừa đi vừa né tránh, kiên quyết không làm kinh động một con Phong hệ Hồn sủng nào.
"Thực lực Phong hệ Hồn sủng nơi này rất mạnh."
Dọc đường đi tới, Sở Mộ không có nhìn thấy Phong hệ Hồn sủng dưới tám đoạn. Thế mà đây chỉ là khu vực bên ngoài mà thôi, nếu như tiến vào ranh giới Cường Phong chẳng phải là mười đoạn Phong hệ Hồn sủng xuất hiện khắp nơi hay sao?
"Đám Hồn sủng này chỉ là tính mạng tầng dưới chót tại Phược Phong thánh vực. Mặc dù Hồn Điện mở cửa Thánh vực đối với tất cả thành viên đạt tới danh hiệu cấp bảy, nhưng hầu như không có mấy người danh hiệu cấp bảy có thể bắt được Thất Đồ Thánh Sủng. Phần lớn tới đây chỉ để săn bắt những sinh vật khác." Ly Ngân chậm rãi nói.
/1793
|