"Mấy chuyện này từ từ nói sau, hay là chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp chạy trốn?"
Sở Mộ vội vàng cắt đứt lời nói của Sở Thiên Mang.
"Sau này?"
Sở Thiên Mang ngẩn người ngạc nhiên.
“Còn có sau này sao?”
Sở Thiên Mang biết rõ một trong hai người bọn họ phải thừa kế lực lượng cường giả thời đại thứ tư, nếu không làm sao chạy thoát khỏi Giao Nhân cổ xưa săn giết?
Phải biết rằng, Sở Thiên Mang đang tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này để nói với Sở Mộ vài lời giấu trong lòng bấy lâu nay. Bởi vì hắn lo lắng mình không còn cơ hội giải thích.
"Ngươi hãy nghe ta nói hết, mấy chuyện này rất trọng yếu. Vạn Niên Luân Bàn không chỉ đơn thuần là nhật thực xuất hiện..."
Sở Thiên Mang tiếp tục nói.
Sở Mộ nhìn về phía hắn, ngữ khí cũng rất nghiêm túc:
"Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, mà ta cũng không muốn nghe."
Sở Thiên Mang ngây người trong chốc lát, thật ra ở trong lòng hắn đã tập luyện rất nhiều lần sau khi gặp mặt Sở Mộ sẽ nói những chuyện gì. Thậm chí mỗi lần diễn luyện cũng bị cảm giác khẩn trương, hoảng hốt choáng hết tâm trí y như thật.
Có lẽ là do hai người đã quá lâu không gặp rồi, cho nên bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ trưởng thành và bình tĩnh như thế, trong lòng Sở Thiên Mang nhất thời chưa kịp thích ứng. Hắn chỉ có thể dùng chuyện tình Bi Khấp Giả để che giấu cảm xúc của mình.
Cuộc sống Sở Mộ trải qua không thua gì Sở Thiên Mang, thậm chí linh hồn đã từng tử vong và hồi phục vô cùng thần kỳ. Tuy rằng không có hấp thu lực lượng bia khóc cũng đã đứng trên đỉnh tháp Hồn sủng sư. Con đường này là do một mình hắn vượt qua, không có dựa vào ai, cũng không cần bất kỳ người nào bảo vệ.
"Ngươi phải biết sự tình nghiêm trọng, nếu tiếp tục trì hoãn, ta và ngươi cũng hết đường sống."
Sở Thiên Mang thở dài bất đắc dĩ.
"Ta không phải là con nít, có một số việc không nên tự mình chủ trương."
Sở Mộ trầm giọng nói.
Sở Thiên Mang á khẩu không trả lời được, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói:
"Vậy ngươi dự định thế nào? Ta đây rất là chân thành nói cho ngươi biết, nếu người sống sót chính là ta, mẫu thân ngươi cũng đem ta ra giết."
Sở Mộ cũng câm lặng nhìn vào Sở Thiên Mang vẫn còn tâm tư nói giỡn, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc khó thể diễn tả bằng lời.
Hắn biết Sở Thiên Mang là người lạc quan, cho dù gặp phải chuyện khó khăn cỡ nào cũng mỉm cười đối mặt.
"Trong lòng ta có một người tối cường."
Sở Mộ chậm rãi nói.
Từ khi còn nhỏ, Sở Mộ đã muốn vượt qua người này, nhưng lại không thể đối diện với nó. Bởi vì hắn kính sợ, tôn trọng và sùng bái. Đó là phụ thân, là lão sư, là bằng hữu của hắn.
Bây giờ Sở Mộ đã trưởng thành, nhưng lòng tin vẫn không thay đổi. Bởi vì dưới tình huống nguy hiểm cận kề, Sở Thiên Mang đã cứu hắn hai lần rồi, rất có thể còn nhiều lần khác mà hắn không có phát hiện.
Ánh mắt Sở Thiên Mang lộ vẻ tán thưởng, lời Sở Mộ nói cho thấy hắn thật sự trưởng thành. Hiện tại đã là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi.
"Trong lòng ta cũng có một người, hắn vĩnh viễn là hài tử."
Sở Thiên Mang cười nói.
Cho dù nhi tử của mình mạnh mẽ thế nào, Sở Thiên Mang vĩnh viễn cảm thấy lo lắng và muốn bảo vệ hắn. Cho dù hắn dũng cảm như thế nào, Sở Thiên Mang cũng sẽ âm thầm giải quyết tất cả địch nhân dùm hắn. Ở trong lòng Sở Thiên Mang, hắn vĩnh viễn là hài tử yếu đuối nhất, vĩnh viễn cần được bảo vệ.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Sở Mộ biết phụ thân đã hiểu ý của mình.
Vậy thì tốt, chỉ có bỏ qua tình cảm, vứt bỏ hết thảy hết thảy ràng buộc phức tạp để giải quyết một lần cho xong.
Thiên Giới Bi đã an bài số mệnh bọn họ là địch nhân sinh tử, vậy thì hiện tại cũng nên đánh một trận cuối cùng rồi.
Bọn họ sẽ dùng thực lực để xem ai là người có quyền thừa kế vị trí thời đại thứ tư tối cường, xem ai xứng đáng trở thành cường giả Bất Tử.
Sở Mộ sẽ không tiếp nhận một sự bố thí, hoặc là đồng tình và tâm thái bảo vệ.
Chỉ có dùng thực lực của mình giành lấy chiến thắng mới thật sự có ý nghĩa, như vậy sau khi trở thành cường giả Bất Tử sẽ không có tâm tính thiếu sót và tiếc nuối. Bởi vì đó là những điều tối kỵ của cường giả.
Chú ngữ nhanh chóng vang lên, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái đồ án hắc ám.
Quang mang đen nhánh lóe lên, Chiến Dã từ bên trong chậm rãi bước ra.
Chiến thú Mặc Dã là Hồn sủng đầu tiên Sở Thiên Mang truyền tư tưởng vào đầu Sở Mộ. Chủng tộc này ương ngạnh, bất khuất, dũng mãnh thiện chiến, cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào cũng không chịu khuất phục.
Sở Mộ biết Sở Thiên Mang cũng có một con chiến thú Mặc Dã, biết thực lực Sở Thiên Mang đã là cường giả đỉnh cấp. Chính vì thế, hắn quyết định để cho hai con chiến thú Mặc Dã đánh một trận phụ tử chiến.
"Ai thắng, người đó sống !"
Sở Mộ trầm giọng nói.
"Tốt, rất tốt, đúng là nhi tử của Sở Thiên Mang ta !"
Sở Thiên Mang cười lên thống khoái.
Dây dưa nhút nhát vốn không phải là phong cách của Sở Thiên Mang.
Sở Mộ không cần đến lệ nóng doanh tròng, không cần đến tình cảm vô nghĩa. Hắn đã quen với cô độc nhiều năm rồi, đã quen với tự mình xử lý mọi việc rồi. Vào lúc này, hai người bọn họ cần nhất là một trận chiến.
Sở Thiên Mang cũng niệm chú ngữ triệu hoán, một cái đồ án Hồn sủng màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ trong đồ án tràn ra năng lượng hắc ám nồng đậm hơn Sở Mộ nhiều lắm, từ đó có thể chứng minh rằng đây là một đầu chiến thú Mặc Dã thiên về Hắc Ám thuộc tính thuần túy.
Hai con chiến thú Mặc Dã đồng thời xuất hiện ở trên đỉnh Thiên Giới Bi. Hình thể Sở Mộ - Chiến Dã gầy yếu hơn một ít, dù sao Chiến Dã Thú cũng có Thú thuộc tính thiếu sót. Thế nhưng, chuyện này không có nghĩa là thực lực Chiến Dã thua kém Sở Thiên Mang - Mặc Dã.
Ánh mắt hai con chiến thú Mặc Dã lạnh như băng nhìn vào đối phương, sau lưng chúng nó đồng thời xuất hiện hình ảnh Thú hồn to lớn.
Khí thế Mặc Dã và Mặc Dã bắt đầu giằng co, lực lượng Hồn ảnh và Hồn ảnh không ngừng va chạm.
Sở Mộ nhìn thoáng qua kết giới Thiên Giới Bi.
Cái đuôi Giao Nhân cổ xưa đã bành trướng dữ dội, liên tục công kích kết giới Thiên Giới Bi phát ra từng tiếng nổ chói tai.
Sở Mộ không biết kết giới Thiên Giới Bi đến tột cùng có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng trận chiến này vẫn phải tiếp tục cho đến khi phân ra thắng bại.
Hai đầu Mặc Dã bắt đầu xung phong, Sở Mộ có thể cảm nhận được một cỗ chiến ý cuồng nhiệt giống như hỏa diễm tràn ngập không gian.
Hắn đã đi một bước dài trên con đường Hồn sủng sư, có được tất cả Hồn sủng mong muốn.
Vì vậy hắn cần có một người chứng kiến thành tựu của mình, mà người thích hợp nhất chính là phụ thân Sở Thiên Mang.
Trước kia Sở Mộ vốn tưởng rằng thời điểm nhìn thấy phụ thân sẽ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Thay vào đó là một trận chiến để chứng minh hết thảy đoạn đường bọn họ đã đi qua.
"Rống rống rống !"
Chiến Dã trời sinh cuồng dã háo chiến, kể từ khi bước vào cấp chúa tể rất ít khi gặp phải đồng tộc cường địch, không cần phải nói đến cấp bậc hiện tại.
Lúc này ở trước mắt nó là đồng tộc Mặc Dã cực mạnh, một địch nhân như thế đúng là không thể cầu mong hơn được nữa. Máu huyết trong người Chiến Dã sục sôi, ánh mắt lóe lên quang mang hưng phấn.
Hồn ảnh sau lưng Chiến Dã ngưng tụ lực lượng vào trong móng vuốt, cùng lúc đó Sở Thiên Mang - Mặc Dã cũng bắt đầu niệm chú ngữ.
“Ầm !”
Hai cái móng vuốt đánh thẳng vào nhau, lực lượng bộc phát vang lên một tiếng nổ chói tai, tia lửa văng ra bốn phía. Theo đó là hai vòi máu đỏ lòm nhuộm ướt bức tường Thiên Giới Bi.
Thiên Giới Bi có một cỗ lực lượng cấm chế bảo vệ, cho dù là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phá vỡ.
Chiến Dã và Sở Thiên Mang - Mặc Dã đều là Hồn sủng hiếu chiến, phương thức chiến đấu chính là đối kháng chính diện. Chúng nó liên tục giao phong, các loại kỹ năng cường đại lần lượt bộc phát. Nhưng mà bất kể thế nào, khu vực chung quanh Thiên Giới Bi vẫn bình yên vô sự, chỉ có cát vàng hỗn loạn và cuồng phong càng thêm dữ dội.
Cả hai bị thương cùng lúc, đồng thời chảy máu, trên thân thể chúng nó xuất hiện những vết cào sâu hoắm. Thương tích Chiến Dã nặng hơn, thế nhưng thương tổn trình độ này không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với Chiến Dã.
Nó đánh văng Sở Thiên Mang - Mặc Dã ra ngoài, sau đó nhảy dựng lên, Hồn ảnh bao trùm toàn bộ thân thể nó rồi giãn rộng ra biến thành Chiến chùy khổng lồ.
Chiến chùy đen nhánh che mất một góc thiên địa, lấy tốc độ cực nhanh chém xuống dưới.
"Ầm !"
Một vòng năng lượng màu đen lan tràn ra bốn phương tám hướng, lực lượng hủy diệt tràn ngập trong khu vực kết giới Thiên Giới Bi.
Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị cỗ năng lượng này gây ra thương tổn không nhẹ, thân thể nó bay về phía sau đụng vào tầng kết giới mờ nhạt.
Trong nháy mắt Sở Thiên Mang - Mặc Dã chạm vào kết giới, cái đuôi Giao Nhân cổ xưa quét tới cực nhanh.
"Ầm !"
Một kích này khiến cho kết giới rạn nứt chằng chịt, lực lượng xung kích xuyên thấu qua kết giới đánh vào người. Sở Thiên Mang - Mặc Dã, khải giáp trên người nó lập tức vỡ vụn một mảng lớn.
Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị cái đuôi Giao Nhân cổ xưa đánh bay trở lại ngã xuống trước mặt Sở Thiên Mang.
Sở Mộ cũng ngẩn người, không nghĩ tới thực lực Giao Nhân cổ xưa khủng bố như vậy. Chỉ một cái đuôi lại có thể đánh xuyên qua kết giới công kích địch nhân.
"Không có gì đáng ngại !"
Sở Thiên Mang quan sát hồi lâu mới nói một câu nghiêm túc.
Mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn đứng ở nơi xa tận mắt chứng kiến Sở Mộ từng bước trưởng thành, nhìn thấy nhi tử của mình trở nên cường đại, trong lòng hiển nhiên là vô cùng tự hào.
Mỗi một Hồn sủng sư đều phải học tập rất nhiều kiến thúc, trong đó nhân tố hoàn cảnh là yếu tố rất quan trọng. Giao Nhân cổ xưa công kích Mặc Dã là do hắn chỉ huy thất ngộ.
Sở Mộ khẽ gật đầu, ra lệnh cho Chiến Dã tiếp tục phát động công kích.
Lúc trước Chiến Dã đã tăng cường một phần thực lực từ kỹ năng Dũng Triết Chi Tâm và Cổ Lực Phục Tô ở trong Phong Điện, theo quá trình chiến đấu kéo dài sẽ tiếp tục tăng cường.
Người ở trước mắt là đối thủ mà Sở Mộ muốn chiến thắng nhất, rất có thể đây là trận chiến cuối cùng của hắn. Sở Mộ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hắn sẽ tận lực bỏ qua tâm tình bất an dao động ở trong lòng.
Chiến Dã tiến công hung mãnh, mặc dù Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị thương ngoài dự liệu cũng không không có hạ thủ lưu tình. Mỗi lần công kích đánh ra đều kéo theo lực lượng hủy diệt càn quét không gian.
Máu tươi phun ra xối xả, Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị thương càng lúc càng nhiều, khí thế nhìn qua đã bắt đầu giảm sút.
Chiến Dã cũng đã thương tổn không ít, nhưng nó từ xưa đến nay vốn không sợ bị thương. Dựa vào năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh giúp cho nó càng đánh càng mạnh, hoàn toàn có thể liều mạng xung phong cận chiến với địch nhân. Sau một lần tiến công điên cuồng sẽ lập tức lùi lại thật xa, chỉ lát sau tất cả vết thương sẽ biến mất, khải giáp sẽ lại bóng loáng, cứng rắn, thực lực không ngừng tăng cường mạnh mẽ hơn.
"Tiến công đại khai đại hợp, khí thế hung mãnh, huyết tính. Đúng là một con Mặc Dã tốt. Có nhớ trước kia ta từng nói với ngươi không? Chiến thú Mặc Dã là Hồn sủng hiếu chiến nhất, đồng thời cũng là quật cường nhất?"
Ánh mắt Sở Thiên Mang lộ vẻ tán thưởng.
"Nhớ chứ! Nó là Mặc Dã của ta, từ khi ký kết hồn ước chưa bao giờ bại trận. Nó là Mặc Dã mạnh nhất trên thế giới này, cũng là Giác Giáp thú tối cường."
Sở Mộ gật đầu nói.
Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua Mặc Dã đã bị trọng thương, ánh mắt hơi biến hóa. Sau đó hắn chỉ vào nó, mở miệng nói:
"Biết nó làm thế nào sống sót không?"
Thật ra Sở Mộ đã thấy đầu Mặc Dã này từ khi còn nhỏ, trong đầu chỉ nhớ mơ hồ lúc ban đầu Sở Thiên Mang nhặt được nó từ nơi hoang dã trở về. Trên người tên tiểu tử này toàn là máu tươi, giống như là từ trong hồ máu chui ra.
Sở Thiên Mang chữa thương rồi ký kết hồn ước với nó. Đây cũng là thần hộ mệnh của Sở Mộ, mỗi lần hắn bị lạc trong hoang sơn rừng vắng sẽ lập tức xuất hiện mang về trước mặt Sở Thiên Mang.
Chính là đầu Mặc Dã này đã gieo xuống ý niệm kiên cường trong lòng Sở Mộ.
Kể từ đó, hắn quyết định trong nhóm Hồn sủng của mình nhất định phải có một con Mặc Dã.
"Đoạn Chi Trọng Sinh, Dũng Triết Chi Tâm, Cổ Lực Phục Tô, ngươi đã tạo ra một đầu Chiến sủng Mặc Dã hoàn mỹ nhất, quả thật là nằm ngoài dự liệu. Mặc Dã của ta không có nhiều kỹ năng hoa lệ như vậy, nó chỉ có một cái mà thôi."
Giọng nói Sở Thiên Mang vô cùng bình tĩnh.
"Đấu Mệnh."
Sở Thiên Mang đọc lên tên kỹ năng chủng tộc, cùng lúc đó Sở Mộ phát hiện tốc độ chảy máu trên người Mặc Dã bỗng nhiên tăng nhanh.
Chảy máu nhiều nghĩa là sinh mệnh trôi qua càng nhanh, nếu không có đủ sinh mệnh lực làm sao tiếp tục chiến đấu?
Sở Mộ không rõ tại sao Sở Thiên Mang - Mặc Dã bức bách nó đổ máu nhiều hơn.
Thế nhưng, chỉ lát sau Sở Mộ đã cảm thấy sự tình khác thường.
“Gào !”
Máu tươi trên người chiến thú Mặc Dã đổ ra giàn giụa, tính mạng càng lúc càng suy yếu, nhưng mà khí thế nó lại tăng cường cực nhanh.
"Thiếu chủ, Đấu Mệnh là kỹ năng liều mạng của Thú hệ, một số Chiến thú có kỹ năng đặc thù này sẽ không ngừng tăng cường thực lực khi tính mạng lực trôi đi. Chúng nó càng tiếp cận tử vong, tốc độ phản ứng càng nhanh, lực sát thương càng kinh khủng. Cái kỹ năng này chẳng khác gì tự sát, sử dụng để liều mạng thì tỉ lệ tử vong rất cao. Nhưng nếu sử dụng tốt sẽ có thể giết chết địch nhân ở thời khắc mấu chốt, chiến thú Mặc Dã của phụ thân ngươi còn sống đến bây giờ đã chứng minh rằng tất cả những lần Đấu Mệnh trước kia đều thắng. Đây là một đầu Mặc Dã tử thần chân chính, không đùa được đâu !"
Ly lão nhi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Máu tươi và tính mạng lực điên cuồng trôi qua, thực lực Sở Thiên Mang - Mặc Dã cũng tăng cường kinh khủng.
"Rống rống rống rống !"
Sở Thiên Mang - Mặc Dã gầm thét một tràng vang dội, lân giáp trên người dựng đứng lên biến thành gai nhọn, sau đó lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Chiến Dã.
Lực lượng Hồn ảnh sau lưng nó lúc này đã biến thành một màu đỏ rực, bộ dạng rõ ràng là một con Cuồng thú đúng nghĩa. Tất cả kỹ năng Chiến Dã thi triển nhằm mục đích ngăn cản hoàn toàn vô ích.
“Vụt !”
Một đạo Huyết trảo đánh tới, lực lượng kinh khủng chí cực đánh tới Chiến Dã nhanh như chớp.
Vào lúc này, khí thế Sở Thiên Mang - Mặc Dã cực kỳ táo bạo, tốc độ và linh hoạt tăng cường một mảng lớn. Mỗi lần cận chiến đều đánh cho Chiến Dã da tróc thịt bong, nhiều nơi vết thương sâu đến tận xương.
Sở Mộ hít vào một hơi rét lạnh, không ngờ Sở Thiên Mang lại nuôi một con Mặc Dã điên cuồng như thế. Đặc biệt nhất là nó vẫn còn sống cho đến bây giờ đã nói rõ năng lực chịu đựng và kinh nghiệm đối mặt tử thần vượt xa Chiến Dã.
Chiến Dã cần phải thông qua Dũng Triết Chi Tâm và Cổ Lực Phục Tô tăng cường thực lực rất chậm, nhưng mà Sở Thiên Mang - Mặc Dã lại bộc phát lực lượng tăng vọt mỗi khi tính mạng bị đe dọa. Nếu như Chiến Dã không có cách nào ngăn cản cận chiến nhất định sẽ bị giết chết trong thời gian ngắn.
"Chiến Dã !"
Sở Mộ biết rõ cảm giác thống khổ khi lân giáp và da thịt bong tróc. Hắn vội vàng niệm chú ngữ, chỉ cần Chiến Dã gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ lập tức triệu hoán những Hồn sủng khác cứu viện.
Sở Mộ vội vàng cắt đứt lời nói của Sở Thiên Mang.
"Sau này?"
Sở Thiên Mang ngẩn người ngạc nhiên.
“Còn có sau này sao?”
Sở Thiên Mang biết rõ một trong hai người bọn họ phải thừa kế lực lượng cường giả thời đại thứ tư, nếu không làm sao chạy thoát khỏi Giao Nhân cổ xưa săn giết?
Phải biết rằng, Sở Thiên Mang đang tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này để nói với Sở Mộ vài lời giấu trong lòng bấy lâu nay. Bởi vì hắn lo lắng mình không còn cơ hội giải thích.
"Ngươi hãy nghe ta nói hết, mấy chuyện này rất trọng yếu. Vạn Niên Luân Bàn không chỉ đơn thuần là nhật thực xuất hiện..."
Sở Thiên Mang tiếp tục nói.
Sở Mộ nhìn về phía hắn, ngữ khí cũng rất nghiêm túc:
"Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, mà ta cũng không muốn nghe."
Sở Thiên Mang ngây người trong chốc lát, thật ra ở trong lòng hắn đã tập luyện rất nhiều lần sau khi gặp mặt Sở Mộ sẽ nói những chuyện gì. Thậm chí mỗi lần diễn luyện cũng bị cảm giác khẩn trương, hoảng hốt choáng hết tâm trí y như thật.
Có lẽ là do hai người đã quá lâu không gặp rồi, cho nên bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ trưởng thành và bình tĩnh như thế, trong lòng Sở Thiên Mang nhất thời chưa kịp thích ứng. Hắn chỉ có thể dùng chuyện tình Bi Khấp Giả để che giấu cảm xúc của mình.
Cuộc sống Sở Mộ trải qua không thua gì Sở Thiên Mang, thậm chí linh hồn đã từng tử vong và hồi phục vô cùng thần kỳ. Tuy rằng không có hấp thu lực lượng bia khóc cũng đã đứng trên đỉnh tháp Hồn sủng sư. Con đường này là do một mình hắn vượt qua, không có dựa vào ai, cũng không cần bất kỳ người nào bảo vệ.
"Ngươi phải biết sự tình nghiêm trọng, nếu tiếp tục trì hoãn, ta và ngươi cũng hết đường sống."
Sở Thiên Mang thở dài bất đắc dĩ.
"Ta không phải là con nít, có một số việc không nên tự mình chủ trương."
Sở Mộ trầm giọng nói.
Sở Thiên Mang á khẩu không trả lời được, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói:
"Vậy ngươi dự định thế nào? Ta đây rất là chân thành nói cho ngươi biết, nếu người sống sót chính là ta, mẫu thân ngươi cũng đem ta ra giết."
Sở Mộ cũng câm lặng nhìn vào Sở Thiên Mang vẫn còn tâm tư nói giỡn, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc khó thể diễn tả bằng lời.
Hắn biết Sở Thiên Mang là người lạc quan, cho dù gặp phải chuyện khó khăn cỡ nào cũng mỉm cười đối mặt.
"Trong lòng ta có một người tối cường."
Sở Mộ chậm rãi nói.
Từ khi còn nhỏ, Sở Mộ đã muốn vượt qua người này, nhưng lại không thể đối diện với nó. Bởi vì hắn kính sợ, tôn trọng và sùng bái. Đó là phụ thân, là lão sư, là bằng hữu của hắn.
Bây giờ Sở Mộ đã trưởng thành, nhưng lòng tin vẫn không thay đổi. Bởi vì dưới tình huống nguy hiểm cận kề, Sở Thiên Mang đã cứu hắn hai lần rồi, rất có thể còn nhiều lần khác mà hắn không có phát hiện.
Ánh mắt Sở Thiên Mang lộ vẻ tán thưởng, lời Sở Mộ nói cho thấy hắn thật sự trưởng thành. Hiện tại đã là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi.
"Trong lòng ta cũng có một người, hắn vĩnh viễn là hài tử."
Sở Thiên Mang cười nói.
Cho dù nhi tử của mình mạnh mẽ thế nào, Sở Thiên Mang vĩnh viễn cảm thấy lo lắng và muốn bảo vệ hắn. Cho dù hắn dũng cảm như thế nào, Sở Thiên Mang cũng sẽ âm thầm giải quyết tất cả địch nhân dùm hắn. Ở trong lòng Sở Thiên Mang, hắn vĩnh viễn là hài tử yếu đuối nhất, vĩnh viễn cần được bảo vệ.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Sở Mộ biết phụ thân đã hiểu ý của mình.
Vậy thì tốt, chỉ có bỏ qua tình cảm, vứt bỏ hết thảy hết thảy ràng buộc phức tạp để giải quyết một lần cho xong.
Thiên Giới Bi đã an bài số mệnh bọn họ là địch nhân sinh tử, vậy thì hiện tại cũng nên đánh một trận cuối cùng rồi.
Bọn họ sẽ dùng thực lực để xem ai là người có quyền thừa kế vị trí thời đại thứ tư tối cường, xem ai xứng đáng trở thành cường giả Bất Tử.
Sở Mộ sẽ không tiếp nhận một sự bố thí, hoặc là đồng tình và tâm thái bảo vệ.
Chỉ có dùng thực lực của mình giành lấy chiến thắng mới thật sự có ý nghĩa, như vậy sau khi trở thành cường giả Bất Tử sẽ không có tâm tính thiếu sót và tiếc nuối. Bởi vì đó là những điều tối kỵ của cường giả.
Chú ngữ nhanh chóng vang lên, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái đồ án hắc ám.
Quang mang đen nhánh lóe lên, Chiến Dã từ bên trong chậm rãi bước ra.
Chiến thú Mặc Dã là Hồn sủng đầu tiên Sở Thiên Mang truyền tư tưởng vào đầu Sở Mộ. Chủng tộc này ương ngạnh, bất khuất, dũng mãnh thiện chiến, cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào cũng không chịu khuất phục.
Sở Mộ biết Sở Thiên Mang cũng có một con chiến thú Mặc Dã, biết thực lực Sở Thiên Mang đã là cường giả đỉnh cấp. Chính vì thế, hắn quyết định để cho hai con chiến thú Mặc Dã đánh một trận phụ tử chiến.
"Ai thắng, người đó sống !"
Sở Mộ trầm giọng nói.
"Tốt, rất tốt, đúng là nhi tử của Sở Thiên Mang ta !"
Sở Thiên Mang cười lên thống khoái.
Dây dưa nhút nhát vốn không phải là phong cách của Sở Thiên Mang.
Sở Mộ không cần đến lệ nóng doanh tròng, không cần đến tình cảm vô nghĩa. Hắn đã quen với cô độc nhiều năm rồi, đã quen với tự mình xử lý mọi việc rồi. Vào lúc này, hai người bọn họ cần nhất là một trận chiến.
Sở Thiên Mang cũng niệm chú ngữ triệu hoán, một cái đồ án Hồn sủng màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ trong đồ án tràn ra năng lượng hắc ám nồng đậm hơn Sở Mộ nhiều lắm, từ đó có thể chứng minh rằng đây là một đầu chiến thú Mặc Dã thiên về Hắc Ám thuộc tính thuần túy.
Hai con chiến thú Mặc Dã đồng thời xuất hiện ở trên đỉnh Thiên Giới Bi. Hình thể Sở Mộ - Chiến Dã gầy yếu hơn một ít, dù sao Chiến Dã Thú cũng có Thú thuộc tính thiếu sót. Thế nhưng, chuyện này không có nghĩa là thực lực Chiến Dã thua kém Sở Thiên Mang - Mặc Dã.
Ánh mắt hai con chiến thú Mặc Dã lạnh như băng nhìn vào đối phương, sau lưng chúng nó đồng thời xuất hiện hình ảnh Thú hồn to lớn.
Khí thế Mặc Dã và Mặc Dã bắt đầu giằng co, lực lượng Hồn ảnh và Hồn ảnh không ngừng va chạm.
Sở Mộ nhìn thoáng qua kết giới Thiên Giới Bi.
Cái đuôi Giao Nhân cổ xưa đã bành trướng dữ dội, liên tục công kích kết giới Thiên Giới Bi phát ra từng tiếng nổ chói tai.
Sở Mộ không biết kết giới Thiên Giới Bi đến tột cùng có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng trận chiến này vẫn phải tiếp tục cho đến khi phân ra thắng bại.
Hai đầu Mặc Dã bắt đầu xung phong, Sở Mộ có thể cảm nhận được một cỗ chiến ý cuồng nhiệt giống như hỏa diễm tràn ngập không gian.
Hắn đã đi một bước dài trên con đường Hồn sủng sư, có được tất cả Hồn sủng mong muốn.
Vì vậy hắn cần có một người chứng kiến thành tựu của mình, mà người thích hợp nhất chính là phụ thân Sở Thiên Mang.
Trước kia Sở Mộ vốn tưởng rằng thời điểm nhìn thấy phụ thân sẽ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Thay vào đó là một trận chiến để chứng minh hết thảy đoạn đường bọn họ đã đi qua.
"Rống rống rống !"
Chiến Dã trời sinh cuồng dã háo chiến, kể từ khi bước vào cấp chúa tể rất ít khi gặp phải đồng tộc cường địch, không cần phải nói đến cấp bậc hiện tại.
Lúc này ở trước mắt nó là đồng tộc Mặc Dã cực mạnh, một địch nhân như thế đúng là không thể cầu mong hơn được nữa. Máu huyết trong người Chiến Dã sục sôi, ánh mắt lóe lên quang mang hưng phấn.
Hồn ảnh sau lưng Chiến Dã ngưng tụ lực lượng vào trong móng vuốt, cùng lúc đó Sở Thiên Mang - Mặc Dã cũng bắt đầu niệm chú ngữ.
“Ầm !”
Hai cái móng vuốt đánh thẳng vào nhau, lực lượng bộc phát vang lên một tiếng nổ chói tai, tia lửa văng ra bốn phía. Theo đó là hai vòi máu đỏ lòm nhuộm ướt bức tường Thiên Giới Bi.
Thiên Giới Bi có một cỗ lực lượng cấm chế bảo vệ, cho dù là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phá vỡ.
Chiến Dã và Sở Thiên Mang - Mặc Dã đều là Hồn sủng hiếu chiến, phương thức chiến đấu chính là đối kháng chính diện. Chúng nó liên tục giao phong, các loại kỹ năng cường đại lần lượt bộc phát. Nhưng mà bất kể thế nào, khu vực chung quanh Thiên Giới Bi vẫn bình yên vô sự, chỉ có cát vàng hỗn loạn và cuồng phong càng thêm dữ dội.
Cả hai bị thương cùng lúc, đồng thời chảy máu, trên thân thể chúng nó xuất hiện những vết cào sâu hoắm. Thương tích Chiến Dã nặng hơn, thế nhưng thương tổn trình độ này không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với Chiến Dã.
Nó đánh văng Sở Thiên Mang - Mặc Dã ra ngoài, sau đó nhảy dựng lên, Hồn ảnh bao trùm toàn bộ thân thể nó rồi giãn rộng ra biến thành Chiến chùy khổng lồ.
Chiến chùy đen nhánh che mất một góc thiên địa, lấy tốc độ cực nhanh chém xuống dưới.
"Ầm !"
Một vòng năng lượng màu đen lan tràn ra bốn phương tám hướng, lực lượng hủy diệt tràn ngập trong khu vực kết giới Thiên Giới Bi.
Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị cỗ năng lượng này gây ra thương tổn không nhẹ, thân thể nó bay về phía sau đụng vào tầng kết giới mờ nhạt.
Trong nháy mắt Sở Thiên Mang - Mặc Dã chạm vào kết giới, cái đuôi Giao Nhân cổ xưa quét tới cực nhanh.
"Ầm !"
Một kích này khiến cho kết giới rạn nứt chằng chịt, lực lượng xung kích xuyên thấu qua kết giới đánh vào người. Sở Thiên Mang - Mặc Dã, khải giáp trên người nó lập tức vỡ vụn một mảng lớn.
Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị cái đuôi Giao Nhân cổ xưa đánh bay trở lại ngã xuống trước mặt Sở Thiên Mang.
Sở Mộ cũng ngẩn người, không nghĩ tới thực lực Giao Nhân cổ xưa khủng bố như vậy. Chỉ một cái đuôi lại có thể đánh xuyên qua kết giới công kích địch nhân.
"Không có gì đáng ngại !"
Sở Thiên Mang quan sát hồi lâu mới nói một câu nghiêm túc.
Mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn đứng ở nơi xa tận mắt chứng kiến Sở Mộ từng bước trưởng thành, nhìn thấy nhi tử của mình trở nên cường đại, trong lòng hiển nhiên là vô cùng tự hào.
Mỗi một Hồn sủng sư đều phải học tập rất nhiều kiến thúc, trong đó nhân tố hoàn cảnh là yếu tố rất quan trọng. Giao Nhân cổ xưa công kích Mặc Dã là do hắn chỉ huy thất ngộ.
Sở Mộ khẽ gật đầu, ra lệnh cho Chiến Dã tiếp tục phát động công kích.
Lúc trước Chiến Dã đã tăng cường một phần thực lực từ kỹ năng Dũng Triết Chi Tâm và Cổ Lực Phục Tô ở trong Phong Điện, theo quá trình chiến đấu kéo dài sẽ tiếp tục tăng cường.
Người ở trước mắt là đối thủ mà Sở Mộ muốn chiến thắng nhất, rất có thể đây là trận chiến cuối cùng của hắn. Sở Mộ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hắn sẽ tận lực bỏ qua tâm tình bất an dao động ở trong lòng.
Chiến Dã tiến công hung mãnh, mặc dù Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị thương ngoài dự liệu cũng không không có hạ thủ lưu tình. Mỗi lần công kích đánh ra đều kéo theo lực lượng hủy diệt càn quét không gian.
Máu tươi phun ra xối xả, Sở Thiên Mang - Mặc Dã bị thương càng lúc càng nhiều, khí thế nhìn qua đã bắt đầu giảm sút.
Chiến Dã cũng đã thương tổn không ít, nhưng nó từ xưa đến nay vốn không sợ bị thương. Dựa vào năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh giúp cho nó càng đánh càng mạnh, hoàn toàn có thể liều mạng xung phong cận chiến với địch nhân. Sau một lần tiến công điên cuồng sẽ lập tức lùi lại thật xa, chỉ lát sau tất cả vết thương sẽ biến mất, khải giáp sẽ lại bóng loáng, cứng rắn, thực lực không ngừng tăng cường mạnh mẽ hơn.
"Tiến công đại khai đại hợp, khí thế hung mãnh, huyết tính. Đúng là một con Mặc Dã tốt. Có nhớ trước kia ta từng nói với ngươi không? Chiến thú Mặc Dã là Hồn sủng hiếu chiến nhất, đồng thời cũng là quật cường nhất?"
Ánh mắt Sở Thiên Mang lộ vẻ tán thưởng.
"Nhớ chứ! Nó là Mặc Dã của ta, từ khi ký kết hồn ước chưa bao giờ bại trận. Nó là Mặc Dã mạnh nhất trên thế giới này, cũng là Giác Giáp thú tối cường."
Sở Mộ gật đầu nói.
Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua Mặc Dã đã bị trọng thương, ánh mắt hơi biến hóa. Sau đó hắn chỉ vào nó, mở miệng nói:
"Biết nó làm thế nào sống sót không?"
Thật ra Sở Mộ đã thấy đầu Mặc Dã này từ khi còn nhỏ, trong đầu chỉ nhớ mơ hồ lúc ban đầu Sở Thiên Mang nhặt được nó từ nơi hoang dã trở về. Trên người tên tiểu tử này toàn là máu tươi, giống như là từ trong hồ máu chui ra.
Sở Thiên Mang chữa thương rồi ký kết hồn ước với nó. Đây cũng là thần hộ mệnh của Sở Mộ, mỗi lần hắn bị lạc trong hoang sơn rừng vắng sẽ lập tức xuất hiện mang về trước mặt Sở Thiên Mang.
Chính là đầu Mặc Dã này đã gieo xuống ý niệm kiên cường trong lòng Sở Mộ.
Kể từ đó, hắn quyết định trong nhóm Hồn sủng của mình nhất định phải có một con Mặc Dã.
"Đoạn Chi Trọng Sinh, Dũng Triết Chi Tâm, Cổ Lực Phục Tô, ngươi đã tạo ra một đầu Chiến sủng Mặc Dã hoàn mỹ nhất, quả thật là nằm ngoài dự liệu. Mặc Dã của ta không có nhiều kỹ năng hoa lệ như vậy, nó chỉ có một cái mà thôi."
Giọng nói Sở Thiên Mang vô cùng bình tĩnh.
"Đấu Mệnh."
Sở Thiên Mang đọc lên tên kỹ năng chủng tộc, cùng lúc đó Sở Mộ phát hiện tốc độ chảy máu trên người Mặc Dã bỗng nhiên tăng nhanh.
Chảy máu nhiều nghĩa là sinh mệnh trôi qua càng nhanh, nếu không có đủ sinh mệnh lực làm sao tiếp tục chiến đấu?
Sở Mộ không rõ tại sao Sở Thiên Mang - Mặc Dã bức bách nó đổ máu nhiều hơn.
Thế nhưng, chỉ lát sau Sở Mộ đã cảm thấy sự tình khác thường.
“Gào !”
Máu tươi trên người chiến thú Mặc Dã đổ ra giàn giụa, tính mạng càng lúc càng suy yếu, nhưng mà khí thế nó lại tăng cường cực nhanh.
"Thiếu chủ, Đấu Mệnh là kỹ năng liều mạng của Thú hệ, một số Chiến thú có kỹ năng đặc thù này sẽ không ngừng tăng cường thực lực khi tính mạng lực trôi đi. Chúng nó càng tiếp cận tử vong, tốc độ phản ứng càng nhanh, lực sát thương càng kinh khủng. Cái kỹ năng này chẳng khác gì tự sát, sử dụng để liều mạng thì tỉ lệ tử vong rất cao. Nhưng nếu sử dụng tốt sẽ có thể giết chết địch nhân ở thời khắc mấu chốt, chiến thú Mặc Dã của phụ thân ngươi còn sống đến bây giờ đã chứng minh rằng tất cả những lần Đấu Mệnh trước kia đều thắng. Đây là một đầu Mặc Dã tử thần chân chính, không đùa được đâu !"
Ly lão nhi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Máu tươi và tính mạng lực điên cuồng trôi qua, thực lực Sở Thiên Mang - Mặc Dã cũng tăng cường kinh khủng.
"Rống rống rống rống !"
Sở Thiên Mang - Mặc Dã gầm thét một tràng vang dội, lân giáp trên người dựng đứng lên biến thành gai nhọn, sau đó lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Chiến Dã.
Lực lượng Hồn ảnh sau lưng nó lúc này đã biến thành một màu đỏ rực, bộ dạng rõ ràng là một con Cuồng thú đúng nghĩa. Tất cả kỹ năng Chiến Dã thi triển nhằm mục đích ngăn cản hoàn toàn vô ích.
“Vụt !”
Một đạo Huyết trảo đánh tới, lực lượng kinh khủng chí cực đánh tới Chiến Dã nhanh như chớp.
Vào lúc này, khí thế Sở Thiên Mang - Mặc Dã cực kỳ táo bạo, tốc độ và linh hoạt tăng cường một mảng lớn. Mỗi lần cận chiến đều đánh cho Chiến Dã da tróc thịt bong, nhiều nơi vết thương sâu đến tận xương.
Sở Mộ hít vào một hơi rét lạnh, không ngờ Sở Thiên Mang lại nuôi một con Mặc Dã điên cuồng như thế. Đặc biệt nhất là nó vẫn còn sống cho đến bây giờ đã nói rõ năng lực chịu đựng và kinh nghiệm đối mặt tử thần vượt xa Chiến Dã.
Chiến Dã cần phải thông qua Dũng Triết Chi Tâm và Cổ Lực Phục Tô tăng cường thực lực rất chậm, nhưng mà Sở Thiên Mang - Mặc Dã lại bộc phát lực lượng tăng vọt mỗi khi tính mạng bị đe dọa. Nếu như Chiến Dã không có cách nào ngăn cản cận chiến nhất định sẽ bị giết chết trong thời gian ngắn.
"Chiến Dã !"
Sở Mộ biết rõ cảm giác thống khổ khi lân giáp và da thịt bong tróc. Hắn vội vàng niệm chú ngữ, chỉ cần Chiến Dã gặp nguy hiểm đến tính mạng sẽ lập tức triệu hoán những Hồn sủng khác cứu viện.
/1793
|