"Trên cái thế giới này có nữ nhân như vậy sao?" Sở Mộ cảm thấy Vũ Sa nói có chút khoa trương.
Một người làm sao có thể có nhiều phẩm tính cùng khí chất như vậy được, tại Sở Mộ xem ra Vũ Sa là Thiện Ác nữ vương hai loại tính cánh đã làm cho Sở Mộ cảm thấy rất ....
"Ngươi đối với nàng có cảm giác đầu tiên là như thế nào?" Vũ Sa hỏi.
"Trầm tĩnh, thanh khiết, xinh đẹp, có phần mờ mịt, có một chút đoán không ra, nhưng lại cảm thấy là một người ôn hòa thân cận" Sở Mộ nói.
"Ừm, đây là một cái bình phán trong lòng ngươi dành phái nữ mỹ cảm, ngươi hay tự mình cẩn thận nghĩ xem, chủng loại nử tử này có phải hay không sẽ làm người khác xúc động một chút" Vũ Sa nói.
Sở Mộ cẩn thận suy nghĩa một chút, tựa hồ thật sự là như thế.
"Ngươi nhìn lại nàng đi" Vũ Sa nói.
Sở Mộ nhìn lại, ánh mắt xuyên qua rèm màn có điểm mông lung, trong giây lát phát hiện người đang ngồi kia ngoại trừ màu sắc của mái tóc có điểm không giống ra, dĩ nhiên là tương tự như Diệp Khuynh Tư!
Thậm chí, tại một khắc này, Sở Mộ cảm giác Diệp Khuynh Tư ngồi đó là thời khắc đẹp nhất của nàng.
Nhưng mà, khi hắn nhìn kỹ lại, hắn thấy được một màn kinh diễm.
Người bên trong biến thành Bạch Cẩn Nhu, một khắc kia, nàng đang nhắm mắt thì tương tự như Bạch Cẩn Nhu đang ngủ say, duyên dáng không gì sánh được làm lòng người tan nát!
Bởi bị rèm che chắn, Sở Mộ luôn chỉ thấy được một phần ngũ quan của nàng, nhưng mỗi lần hắn lấy một góc độ khác nhau, thì khí chất và dung mạo nữ nhân ở trong rèm cũng tùy đó thay đổi theo, thậm chí có mấy lần Sở Mộ thấy được bóng dáng Trữ Mạn Nhi, quá quen thuộc như vậy, vừa làm người ta thương tiếc không dứt.
Sở Mộ cả kinh nói không ra lời, trên cái thế giới này tại sao lại có gương mặt như thế được, nàng đồng thời có mấy loại khí chất, hơn nữa nếu không dùng ánh mắt và tâm thái mà nhìn nàng, nàng sẽ biến thành những người mà trong lòng mình quan tâm nhất, khó có thể tin được...
Giờ phút này, Sở Mộ có một loại mãnh liệt, đó là kéo lên cái rèm màn che chắn tầm mắt của mình, đi vào nhìn tận mắt dung mạo thật sự của nàng, muốn biết nàng rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, như vậy mới không làm cho mình lẫn lộn giữa nữ nhân này và những người thân quen.
"Đừng đụng cái rèm đó, cấm chế trên rèm có thể đem ngươi dễ dàng hóa thành hư ảo. Thời điểm nàng tĩnh tu mặc dù không cảm giác được chúng ta đứng ở trong phòng nói chuyện, nhưng ngươi chạm vào cấm chế của nàng, cho dù ngươi là cấp Bất Hủ cao đẳng cũng chưa chắc có thể đi ra khỏi căn phòng này" Vũ Sa vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Sở Mộ một câu.
"Tại sao ... tại sao có thể như vậy, ta nhớ rõ lúc khi nhìn nàng, nàng hình như không phải là cái bộ dạng này" Sở Mộ nói.
"Ta đã nói rồi, hết thảy vẻ xinh đẹp của nữ nhân trên thế giới này đều tập trung lên người nàng, mỗi người nhìn nàng đều hoàn toàn khác nhau, nói thí dụ như ngươi thấy được chính là nữ nhân trầm tĩnh, thanh khiết, xinh đẹp thuần mỹ, Diệp Hoàn Sinh là một tên sắc quỷ nhìn qua, đoán chừng chính là một vưu vật yêu mị vô cùng gợi cảm. Dĩ nhiên, nếu như ngươi cũng cảm giác nàng là một vưu vật gợi cảm ... đây càng chứng minh nam nhân thiên hạ đều đen tối như vậy cả" Vũ Sa nói.
Sở Mộ một đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Đây ... vậy nữ nhân này cũng quá ... thật đáng sợ a" Sở Mộ nói.
Sở Mộ không dám nghĩ nữa, nhưng nếu nữ nhân này mang bộ dáng Diệp Khuynh Tư đứng trước mặt mình, mà nội tâm của nàng thế nhưng muốn lấy đi sinh mệnh của mình, lúc đó khi mình nhìn thấy Diệp Khuynh Tư, vậy sẽ có tâm tình như thế nào?
"Bản thân ta có chút ngạc nhiên, lúc nãy ngươi rốt cục thấy được mấy người?" Vũ Sa khóe miệng mỉm cười, mang theo vài phần hài hước nói.
"Một người" Sở Mộ tỉnh táo hồi đáp.
"Diệp Khuynh Tư hay Bạch Cẩn Nhu?" Vũ Sa hỏi tới.
"Hai cái tên" Sở Mộ sửa lời nói.
"Thật chỉ có hai cái tên?" Vũ Sa một dáng không tin.
"Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta đi lấy Thần Lộ liền lập tức rời đi, ngươi có tìm được Thần Lộ chưa?" Sở Mộ làm sao có thể chém gió đề tài nhàm chán này.
Vũ Sa đối với Sở Mộ chuyển sang đề tài khác chỉ cười nhạt, nàng đi đến sau lưng nữ nhân kia.
Tựa hồ rất khẳng định nữ nhân trong rèm kia không tỉnh lại, nàng rất bình tĩnh tìm kiếm trong phòng.
Khi Vũ Sa đang tìm kiếm, Sở Mộ vẫn là không nhịn được hướng bên trong rèm nhìn thoáng qua.
Lúc này, nữ nhân trong rèm không còn là một trong bất kỳ nữ tử nào mà Sở Mộ cực kỳ quan tâm, mà trước mặt là một bộ dáng dung mạo tuyệt mỹ khác, khuôn mặt này Sở Mộ cảm thấy xa lạ.
"Đây là diện mạo chân thật của nàng sao" Sở Mộ tự nhủ.
.......
"Nàng chính là Đồ Đằng thần nữ?" Sở Mộ hỏi.
"Không phải, nàng là Nhân mẫu"
"Nhân mẫu??" Sở Mộ đầu đầy nghi vấn.
"Hoa là thủy tổ Thiện Ác nữ vương, là thế chủ Thần Thụ, người thủy tổ chính là Nhân mẫu. Thế nhưng, mỹ nhân mà ngươi thấy được cũng không phải là lão yêu quái vạn năm. Nàng chẳng quá là tổ tiên trực hệ đời sau Nhân tộc. Chúng ta đều gọi nàng là Nhân mẫu. Nàng dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện" Vũ Sa nói
Việt
"Quả nhiên là để ở chỗ này, mọi cái ở Thiên Cung cũng đều không thay đổi.
Tại phía sau lưng nữ nhân tu luyện kia có một đài sen màu đen hình dáng bàn tay, trên đài sen tinh xảo vừa lúc có một viên giọt nước trong suốt, giọt nước này rõ ràng ở trạng thái dịch, giống như hạt châu vậy, không tản đi.
Sở Mộ trong lòng vẫn đang còn kinh ngạc chuyện Nhân mẫu, lúc này Vũ Sa đã cầm lấy đồ vật mình muốn đi tới trước mặt Sở Mộ.
"Nàg thật sự thủy tổ nhân loại?" Sở Mộ hỏi.
"Huyết thống của nàng đúng là Nhân tộc cũng có phần Á tộc, huyết thống tương đối cao sẽ có thân phận địa vị cao hơn so với Á tộc bình thường, mà địa vị thống trị đúng là những đại thị tộc kia. Mà có lẽ nhân loại trước đây cũng không có nhiều phân chi Á tộc, mà chỉ có một tộc dân nho nhỏ. Huyết thống của nàng là tộc dân sớm nhất của nhân loại" Vũ Sa nói.
"Đồ ngươi muốn đã lấy được?" Sở Mộ nhìn thoáng qua đồ vật trên tay Vũ Sa.
"Ừm" Vũ Sa gật đầu.
"Đơn giản như vậy sao?" Sở Mộ nói.
Vũ Sa ngoại trừ tiến vào trong Thần Nữ lâu này đều thông qua mật đạo đặc thù kia ra, cả quá trình hẳn là nghênh ngang, thậm chí Thần Lộ là vật vô cùng trân quý lại tựa như một vật phẩm trang sức được trang trí ở trong phòng, có thể tiện tay mang đi.
Nếu dễ dàng như vậy, nữ nhân này gọi mình tới đây làm cái quái gì?
"Lấy được nó thì rất dễ dàng, nhưng muốn đem nó đi ra ngoài, cơ hồ là không thể nào" Vũ Sa nói.
"Vì sao?" Sở Mộ hỏi.
"Ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất đem năng lượng trong Thần Lộ tiêu hóa sạch sẽ, mà trong quá trình năng lượng trong Thần Lộ phát ra tùy thời có thể bị thủ vệ giả Thiên Cung phát hiện, cho nên ta tại trong quá trình luyện hóa thần lộ, ngươi phải dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho ta" Vũ Sa nghiêm túc nói.
Sở Mộ mặt tối sầm lại nói: "Cái đó là muốn chết cũng không khác biệt lắm, lúc nãy ngươi còn nói vị Tần Tịch kia ta không đối phó được!"
"Ngươi phải ẩn núp, một lát nữa ta nói cho biết những địa phương tương đối an toàn. Ngay khi ta hút năng lượng Thần Lộ khí tức mặc dù có thể ẩn giấu đi, nhưng năng lượng Thần Lộ có thể tràn ra ngoài, cho nên ngươi phải không ngừng thay đổi vị trí, tận lực trì hoãn cho đến khi ta đem năng lượng Thần Lộ hấp thu xong" Vũ Sa nói.
Thấy Sở Mộ có một bộ dạng cực độ không tình nguyện, Vũ Sa tiếp tục nói: "Yên tâm đi, Thần Lộ biến mất sẽ không kinh động đến cường giả Thần cấp Thiên Cung. Nếu đồ vật bán thần này mất đi, nhất định kinh động đến cấm vệ quân Thiên Cung đầu tiên, trước hết chịu truy kích Tần Tịch và cấm vệ quân của hắn, mặc dù sau đó sẽ bị phong tỏa nhiều hơn. Nhưng khi đó ta đã đem toàn bộ năng lượng Thần Lộ tiêu hóa xong, trừ phi bọn họ tại Thiên Cung tìm tòi không bỏ, nếu không thì không thể nào phát hiện ra chúng ta"
"Ngươi nói nghe cũng quá đơn giản nhỉ, không bằng để ta thu nạp năng lượng Thần Lộ, ngươi mang theo ta ẩn núp là được rồi" Sở Mộ nói.
Nếu như tại địa phương khác. Sở Mộ thật không sợ, nhưng sau khi lãnh giáo sự kinh khủng của Thiên Cung, tại trong lòng Sở Mộ làm sao mà không thể không kiêng kỵ cho được, phải biết rằng Thiên Cung đáng sợ này dưới cơn nóng giận có thể đem một chủng tộc thịnh vượng phủ lên một cái trớ chú vạn năm.
"Được, vậy qua hai tháng nữa, ngươi cứ an an tâm tâm nhìn Bạch Cẩn Nhu nằm chết trong quan tài bằng băng. Có thể nói cho ngươi biết, Bạch Ngữ tìm đến cái vị Vinh gia chủ Ấn Đồng hoàng tộc kia mà hắn chân chính không năng lực Phục hoạt chi thuật. Nại Hà Hoa quả thật có năng lực phục hoạt (làm sống lại). Nhưng Nại Hà Hoa muốn phục hoạt khi mà chưa đạt tới cấp Bất Tử nhất định sẽ trả giá vô cùng thảm thống, ngươi cảm thấy vị Vinh gia chủ kia sẽ vì cứu một người mà mình không quen biết mà đem Nại Hà Hoa của mình xuất hiện sơ xuất gì sao?" Vũ Sa nói.
Sở Mộ nhướng mày, nói: "Tại sao ngươi không nói sớm!"
"Ngươi cảm thấy cho dù ta có nói cho hắn biết trước, hắn lúc đó có rút đi không? Vinh gia chủ cho hắn cái khuyên tai ngọc kia đúng là có thể làm cho Bạch Cẩn Nhu sống lại. Cái này đủ để cho Bạch Ngữ thấy được hy vọng, cho dù biết rõ là bị lợi dụng, cũng có thể là bẫy rập ..." Vũ Sa nói.
"Cái gã Vinh gia chủ kia có thân phận gì?" Sở Mộ hỏi tới.
"Là một gã Tiên sư có địa vị tương đối cao trong Luân Bàn thần điện, nắm giữ các loại luyện chế thuật quỷ dị. Thậm chí bao gồm luyện chế linh hồn, luyện chế hồn sủng" Vũ Sa nói.
Nghĩ đến cái lần nói chuyện với Bạch Ngữ tại Yểm Ma thánh vực, Sở Mộ trong lòng có chút bất an. Bởi vì hắn cảm giác được Bạch Ngữ giống như đã biết mình chưa chắc có thể trở về bình yên vô sự, hắn không có nói lời dặn bảo nào, là bởi vì hắn tin tưởng Sở Mộ có thể chiếu cố tốt người trọng yếu nhất của hắn.
Một người làm sao có thể có nhiều phẩm tính cùng khí chất như vậy được, tại Sở Mộ xem ra Vũ Sa là Thiện Ác nữ vương hai loại tính cánh đã làm cho Sở Mộ cảm thấy rất ....
"Ngươi đối với nàng có cảm giác đầu tiên là như thế nào?" Vũ Sa hỏi.
"Trầm tĩnh, thanh khiết, xinh đẹp, có phần mờ mịt, có một chút đoán không ra, nhưng lại cảm thấy là một người ôn hòa thân cận" Sở Mộ nói.
"Ừm, đây là một cái bình phán trong lòng ngươi dành phái nữ mỹ cảm, ngươi hay tự mình cẩn thận nghĩ xem, chủng loại nử tử này có phải hay không sẽ làm người khác xúc động một chút" Vũ Sa nói.
Sở Mộ cẩn thận suy nghĩa một chút, tựa hồ thật sự là như thế.
"Ngươi nhìn lại nàng đi" Vũ Sa nói.
Sở Mộ nhìn lại, ánh mắt xuyên qua rèm màn có điểm mông lung, trong giây lát phát hiện người đang ngồi kia ngoại trừ màu sắc của mái tóc có điểm không giống ra, dĩ nhiên là tương tự như Diệp Khuynh Tư!
Thậm chí, tại một khắc này, Sở Mộ cảm giác Diệp Khuynh Tư ngồi đó là thời khắc đẹp nhất của nàng.
Nhưng mà, khi hắn nhìn kỹ lại, hắn thấy được một màn kinh diễm.
Người bên trong biến thành Bạch Cẩn Nhu, một khắc kia, nàng đang nhắm mắt thì tương tự như Bạch Cẩn Nhu đang ngủ say, duyên dáng không gì sánh được làm lòng người tan nát!
Bởi bị rèm che chắn, Sở Mộ luôn chỉ thấy được một phần ngũ quan của nàng, nhưng mỗi lần hắn lấy một góc độ khác nhau, thì khí chất và dung mạo nữ nhân ở trong rèm cũng tùy đó thay đổi theo, thậm chí có mấy lần Sở Mộ thấy được bóng dáng Trữ Mạn Nhi, quá quen thuộc như vậy, vừa làm người ta thương tiếc không dứt.
Sở Mộ cả kinh nói không ra lời, trên cái thế giới này tại sao lại có gương mặt như thế được, nàng đồng thời có mấy loại khí chất, hơn nữa nếu không dùng ánh mắt và tâm thái mà nhìn nàng, nàng sẽ biến thành những người mà trong lòng mình quan tâm nhất, khó có thể tin được...
Giờ phút này, Sở Mộ có một loại mãnh liệt, đó là kéo lên cái rèm màn che chắn tầm mắt của mình, đi vào nhìn tận mắt dung mạo thật sự của nàng, muốn biết nàng rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, như vậy mới không làm cho mình lẫn lộn giữa nữ nhân này và những người thân quen.
"Đừng đụng cái rèm đó, cấm chế trên rèm có thể đem ngươi dễ dàng hóa thành hư ảo. Thời điểm nàng tĩnh tu mặc dù không cảm giác được chúng ta đứng ở trong phòng nói chuyện, nhưng ngươi chạm vào cấm chế của nàng, cho dù ngươi là cấp Bất Hủ cao đẳng cũng chưa chắc có thể đi ra khỏi căn phòng này" Vũ Sa vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Sở Mộ một câu.
"Tại sao ... tại sao có thể như vậy, ta nhớ rõ lúc khi nhìn nàng, nàng hình như không phải là cái bộ dạng này" Sở Mộ nói.
"Ta đã nói rồi, hết thảy vẻ xinh đẹp của nữ nhân trên thế giới này đều tập trung lên người nàng, mỗi người nhìn nàng đều hoàn toàn khác nhau, nói thí dụ như ngươi thấy được chính là nữ nhân trầm tĩnh, thanh khiết, xinh đẹp thuần mỹ, Diệp Hoàn Sinh là một tên sắc quỷ nhìn qua, đoán chừng chính là một vưu vật yêu mị vô cùng gợi cảm. Dĩ nhiên, nếu như ngươi cũng cảm giác nàng là một vưu vật gợi cảm ... đây càng chứng minh nam nhân thiên hạ đều đen tối như vậy cả" Vũ Sa nói.
Sở Mộ một đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Đây ... vậy nữ nhân này cũng quá ... thật đáng sợ a" Sở Mộ nói.
Sở Mộ không dám nghĩ nữa, nhưng nếu nữ nhân này mang bộ dáng Diệp Khuynh Tư đứng trước mặt mình, mà nội tâm của nàng thế nhưng muốn lấy đi sinh mệnh của mình, lúc đó khi mình nhìn thấy Diệp Khuynh Tư, vậy sẽ có tâm tình như thế nào?
"Bản thân ta có chút ngạc nhiên, lúc nãy ngươi rốt cục thấy được mấy người?" Vũ Sa khóe miệng mỉm cười, mang theo vài phần hài hước nói.
"Một người" Sở Mộ tỉnh táo hồi đáp.
"Diệp Khuynh Tư hay Bạch Cẩn Nhu?" Vũ Sa hỏi tới.
"Hai cái tên" Sở Mộ sửa lời nói.
"Thật chỉ có hai cái tên?" Vũ Sa một dáng không tin.
"Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta đi lấy Thần Lộ liền lập tức rời đi, ngươi có tìm được Thần Lộ chưa?" Sở Mộ làm sao có thể chém gió đề tài nhàm chán này.
Vũ Sa đối với Sở Mộ chuyển sang đề tài khác chỉ cười nhạt, nàng đi đến sau lưng nữ nhân kia.
Tựa hồ rất khẳng định nữ nhân trong rèm kia không tỉnh lại, nàng rất bình tĩnh tìm kiếm trong phòng.
Khi Vũ Sa đang tìm kiếm, Sở Mộ vẫn là không nhịn được hướng bên trong rèm nhìn thoáng qua.
Lúc này, nữ nhân trong rèm không còn là một trong bất kỳ nữ tử nào mà Sở Mộ cực kỳ quan tâm, mà trước mặt là một bộ dáng dung mạo tuyệt mỹ khác, khuôn mặt này Sở Mộ cảm thấy xa lạ.
"Đây là diện mạo chân thật của nàng sao" Sở Mộ tự nhủ.
.......
"Nàng chính là Đồ Đằng thần nữ?" Sở Mộ hỏi.
"Không phải, nàng là Nhân mẫu"
"Nhân mẫu??" Sở Mộ đầu đầy nghi vấn.
"Hoa là thủy tổ Thiện Ác nữ vương, là thế chủ Thần Thụ, người thủy tổ chính là Nhân mẫu. Thế nhưng, mỹ nhân mà ngươi thấy được cũng không phải là lão yêu quái vạn năm. Nàng chẳng quá là tổ tiên trực hệ đời sau Nhân tộc. Chúng ta đều gọi nàng là Nhân mẫu. Nàng dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện" Vũ Sa nói
Việt
"Quả nhiên là để ở chỗ này, mọi cái ở Thiên Cung cũng đều không thay đổi.
Tại phía sau lưng nữ nhân tu luyện kia có một đài sen màu đen hình dáng bàn tay, trên đài sen tinh xảo vừa lúc có một viên giọt nước trong suốt, giọt nước này rõ ràng ở trạng thái dịch, giống như hạt châu vậy, không tản đi.
Sở Mộ trong lòng vẫn đang còn kinh ngạc chuyện Nhân mẫu, lúc này Vũ Sa đã cầm lấy đồ vật mình muốn đi tới trước mặt Sở Mộ.
"Nàg thật sự thủy tổ nhân loại?" Sở Mộ hỏi.
"Huyết thống của nàng đúng là Nhân tộc cũng có phần Á tộc, huyết thống tương đối cao sẽ có thân phận địa vị cao hơn so với Á tộc bình thường, mà địa vị thống trị đúng là những đại thị tộc kia. Mà có lẽ nhân loại trước đây cũng không có nhiều phân chi Á tộc, mà chỉ có một tộc dân nho nhỏ. Huyết thống của nàng là tộc dân sớm nhất của nhân loại" Vũ Sa nói.
"Đồ ngươi muốn đã lấy được?" Sở Mộ nhìn thoáng qua đồ vật trên tay Vũ Sa.
"Ừm" Vũ Sa gật đầu.
"Đơn giản như vậy sao?" Sở Mộ nói.
Vũ Sa ngoại trừ tiến vào trong Thần Nữ lâu này đều thông qua mật đạo đặc thù kia ra, cả quá trình hẳn là nghênh ngang, thậm chí Thần Lộ là vật vô cùng trân quý lại tựa như một vật phẩm trang sức được trang trí ở trong phòng, có thể tiện tay mang đi.
Nếu dễ dàng như vậy, nữ nhân này gọi mình tới đây làm cái quái gì?
"Lấy được nó thì rất dễ dàng, nhưng muốn đem nó đi ra ngoài, cơ hồ là không thể nào" Vũ Sa nói.
"Vì sao?" Sở Mộ hỏi.
"Ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất đem năng lượng trong Thần Lộ tiêu hóa sạch sẽ, mà trong quá trình năng lượng trong Thần Lộ phát ra tùy thời có thể bị thủ vệ giả Thiên Cung phát hiện, cho nên ta tại trong quá trình luyện hóa thần lộ, ngươi phải dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho ta" Vũ Sa nghiêm túc nói.
Sở Mộ mặt tối sầm lại nói: "Cái đó là muốn chết cũng không khác biệt lắm, lúc nãy ngươi còn nói vị Tần Tịch kia ta không đối phó được!"
"Ngươi phải ẩn núp, một lát nữa ta nói cho biết những địa phương tương đối an toàn. Ngay khi ta hút năng lượng Thần Lộ khí tức mặc dù có thể ẩn giấu đi, nhưng năng lượng Thần Lộ có thể tràn ra ngoài, cho nên ngươi phải không ngừng thay đổi vị trí, tận lực trì hoãn cho đến khi ta đem năng lượng Thần Lộ hấp thu xong" Vũ Sa nói.
Thấy Sở Mộ có một bộ dạng cực độ không tình nguyện, Vũ Sa tiếp tục nói: "Yên tâm đi, Thần Lộ biến mất sẽ không kinh động đến cường giả Thần cấp Thiên Cung. Nếu đồ vật bán thần này mất đi, nhất định kinh động đến cấm vệ quân Thiên Cung đầu tiên, trước hết chịu truy kích Tần Tịch và cấm vệ quân của hắn, mặc dù sau đó sẽ bị phong tỏa nhiều hơn. Nhưng khi đó ta đã đem toàn bộ năng lượng Thần Lộ tiêu hóa xong, trừ phi bọn họ tại Thiên Cung tìm tòi không bỏ, nếu không thì không thể nào phát hiện ra chúng ta"
"Ngươi nói nghe cũng quá đơn giản nhỉ, không bằng để ta thu nạp năng lượng Thần Lộ, ngươi mang theo ta ẩn núp là được rồi" Sở Mộ nói.
Nếu như tại địa phương khác. Sở Mộ thật không sợ, nhưng sau khi lãnh giáo sự kinh khủng của Thiên Cung, tại trong lòng Sở Mộ làm sao mà không thể không kiêng kỵ cho được, phải biết rằng Thiên Cung đáng sợ này dưới cơn nóng giận có thể đem một chủng tộc thịnh vượng phủ lên một cái trớ chú vạn năm.
"Được, vậy qua hai tháng nữa, ngươi cứ an an tâm tâm nhìn Bạch Cẩn Nhu nằm chết trong quan tài bằng băng. Có thể nói cho ngươi biết, Bạch Ngữ tìm đến cái vị Vinh gia chủ Ấn Đồng hoàng tộc kia mà hắn chân chính không năng lực Phục hoạt chi thuật. Nại Hà Hoa quả thật có năng lực phục hoạt (làm sống lại). Nhưng Nại Hà Hoa muốn phục hoạt khi mà chưa đạt tới cấp Bất Tử nhất định sẽ trả giá vô cùng thảm thống, ngươi cảm thấy vị Vinh gia chủ kia sẽ vì cứu một người mà mình không quen biết mà đem Nại Hà Hoa của mình xuất hiện sơ xuất gì sao?" Vũ Sa nói.
Sở Mộ nhướng mày, nói: "Tại sao ngươi không nói sớm!"
"Ngươi cảm thấy cho dù ta có nói cho hắn biết trước, hắn lúc đó có rút đi không? Vinh gia chủ cho hắn cái khuyên tai ngọc kia đúng là có thể làm cho Bạch Cẩn Nhu sống lại. Cái này đủ để cho Bạch Ngữ thấy được hy vọng, cho dù biết rõ là bị lợi dụng, cũng có thể là bẫy rập ..." Vũ Sa nói.
"Cái gã Vinh gia chủ kia có thân phận gì?" Sở Mộ hỏi tới.
"Là một gã Tiên sư có địa vị tương đối cao trong Luân Bàn thần điện, nắm giữ các loại luyện chế thuật quỷ dị. Thậm chí bao gồm luyện chế linh hồn, luyện chế hồn sủng" Vũ Sa nói.
Nghĩ đến cái lần nói chuyện với Bạch Ngữ tại Yểm Ma thánh vực, Sở Mộ trong lòng có chút bất an. Bởi vì hắn cảm giác được Bạch Ngữ giống như đã biết mình chưa chắc có thể trở về bình yên vô sự, hắn không có nói lời dặn bảo nào, là bởi vì hắn tin tưởng Sở Mộ có thể chiếu cố tốt người trọng yếu nhất của hắn.
/1793
|