Sau buổi hôn lễ hoành tráng, không khí Vạn Tượng thành vẫn còn náo nhiệt rất lâu. Cả tòa thành tràn ngập mùi thơm hoa cỏ, khắp các tửu quán, trà đình đều vang lên thanh âm nghị luận về hôn lễ vô tiền khoáng hậu này.
Sáng sớm, ánh mặt trời phủ lên Vạn Tượng thành một màu vàng rực chói mắt, tia sáng trải rộng theo đường phố báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Con đường chính nối thông đại môn Cung điện, một đầu khác chạy ra ngoài cửa thành, tiến vào bình nguyên rộng lớn. Sau đó từ từ biến mất ở cuối đường chân trời.
Ngày hôm nay lữ khách đi lại không nhiều, chỉ có những thương đội thưa thớt chậm rãi tiến vào Vạn Tượng thành. Thỉnh thoảng còn có một vài Hồn sủng sư cưỡi Hồn sủng phóng chạy ra khỏi thành.
Bỗng nhiên cuối con đường xuất hiện một thân ảnh bay tới nhanh như chớp.
Đây là một đầu Ma Câu, bốn chân của nó cơ hồ không chạm đất, những nơi đi qua lập tức cuốn lên tro bụi mù mịt.
Tốc độ của nó rất nhanh, sau khi vượt qua cửa thành liền nhắm tới tổng bộ Cung điện, cho đến khi chạy đến vị trí đội ngũ Thánh vệ canh gác mới dừng lại.
Từ trên lưng Ma Câu, một gã nam tử mặc quân phục nhảy xuống, vội vàng đi tới chỗ Thánh vệ đầu lĩnh.
"Mau đưa phần tin tức cấp báo này cho Sở Vương."
Gã nam tử nói rất nghiêm túc.
"Chúng ta không có quyền trực tiếp gặp Sở Vương, để ta đưa đến chỗ trưởng lão, hoặc là nhờ nguyên lão chuyển tới Sở Vương."
Gã Thánh vệ nói.
"Vậy mau lên đi, có đại sự phát sinh, làm ơn nhắc nhở trưởng lão và nguyên lão coi trọng."
Gã thám báo nói.
"Được rồi !"
Gã Thánh vệ gật đầu nói.
Gã Thánh vệ cầm lấy phần tin cấp báo rồi đi nhanh vào trong Cung điện.
Hắn vừa bước vào đại sảnh liền quay đầu nhìn quanh tìm kiếm trưởng lão hoặc nguyên lão. Trong phòng khách không có bao nhiêu nhân viên cao tầng, bởi vì hôn lễ diễn ra quá lâu, phần lớn các trưởng lão tranh thủ ngày vui này nghỉ ngơi một bữa, hoặc là đi xử lý chuyện riêng của mình.
"Có chuyện gì không?"
Lúc này, một gã Khách khanh trưởng lão ngồi ở trong đại sảnh mở miệng hỏi.
Khách khanh trưởng lão là chức vụ được thiết lập sau khi Tân Nguyệt Địa phát triển ra ngoài. Những cường giả có ý muốn hợp tác với Tân Nguyệt Địa nhưng lại không thích bị ước thúc sẽ nhận vị trí này, phần lớn đều có quyền lực trưởng lão, nhưng bản thân vẫn có thể đi lại tự do, chỉ khi nào Tân Nguyệt Địa phát sinh sự cố mới động tới bọn họ.
Vị Khách khanh trưởng lão này tên là Tiết Tấn, vốn là một gã Hồn sủng sư lưu lạc, thực lực đạt tới cấp Bất Hủ.
"Là thế này, có một vị quan quân đưa tới một phần tin cấp báo hi vọng Sở Vương xem qua. Hắn nói là có chuyện cực kỳ trọng yếu."
Gã Thánh vệ nghiêm túc nói.
"Lấy ra ta xem !"
Tiết Tấn nói.
Sau đó hắn cầm lấy phần tin cấp báo, cẩn thận đọc.
Một lát sau, Khách khanh trưởng lão thu hồi thư tín, mở miệng nói:
"Tốt lắm, ta sẽ chuyển cho Sở Vương, ngươi bảo quan quân kia an tâm trở về đi thôi !"
"Vâng !"
Gã Thánh vệ gật đầu, rồi xoay người trở lại cương vị của mình.
Sau khi Thánh vệ rời khỏi, Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn hừ lạnh một tiếng nói thầm trong bụng:
"Đang buồn bực không có cách làm cho hắn mất dân tâm, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy."
Sau đó Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn gọi một gã điện chủ tới, mở miệng nói:
"Giao phần thư tín này cho Sở Vương."
Gã điện chủ gật đầu nhận lấy thư tín, đang định rời khỏi thì Tiết Tấn bổ sung thêm một câu:
"Sở Vương tân hôn cần phải nghỉ ngơi, mọi người đều cần có thời gian nghỉ ngơi. Không thể để cho Sở Vương tự mình đi làm tất cả mọi chuyện, ngươi hiểu chưa?"
Điện chủ là người thông minh, hiển nhiên là hiểu ẩn y trong lời của của Tiết Tấn. Hắn nghiêm túc gật đầu nói:
"Quả thật, ta định mấy ngày nữa sẽ tự mình trình lên Sở Vương."
"Tự ngươi xem xét rồi làm !"
Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn cười lạnh nói.
Sự tình đã đến nước này rồi, gã điện chủ làm sao dám chống lệnh?
Tuyết thành nằm ở phía bắc Tân Nguyệt Địa, nơi đây là một dòng sông băng quanh năm lạnh giá.
Vùng đất chính giữa sông băng có một tòa thành, người dân Tuyết thành gọi nó là Băng thành.
Băng thành được xây dựng cực kỳ tinh xảo, tất cả kiến trúc đều dùng Băng Tinh chế tạo. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cả tòa thành sẽ phát sáng lấp lánh giống như là vương quốc thủy tinh.
Dòng sông băng có rất nhiều Băng hệ Hồn sủng sinh sống, đây là nơi được Hồn sủng sư thường xuyên lựa chọn lịch lãm. Không cần đi bao xa là có thể tiến vào Mê giới tìm kiếm các loại Băng hệ Hồn sủng và tài nguyên phù hợp.
Nhưng mà Băng thành vào lúc này lại là tử địa, không có bất kỳ người nào dám tới lịch lãm.
Thậm chí những người ở bên trong cũng không có dũng khí rời khỏi Băng thành. Bởi vì đại địa trong phương viên mấy ngàn dặm chung quanh Băng thành đột nhiên nứt vỡ, nhiều nơi lộ ra khe vực sâu không thấy đáy.
Bây giờ bên ngoài tòa thành đang có vô số Hồn sủng hoang dã lượn lờ, chúng nó tựa như hoạt động không có mục đích, chỉ ra ngoài kiếm ăn rồi lại quay về sào huyệt ngủ say. Một khi bọn họ bước ra khỏi thành sẽ trở thành mồi ngon trong miệng chúng nó.
Trong tòa thành, đại đa số chỉ là dân chúng bình thường, những Hồn sủng sư thực lực yếu kém cũng không có rời khỏi. Bởi vì trong khắp vùng đất lạnh giá, chỉ có mỗi Băng thành cung cấp cho bọn họ khả năng phòng ngự cao nhất.
"Rống ~!"
Bỗng nhiên một tiếng gầm thét từ thế giới xa xăm truyền đến.
Dòng sông băng và núi non rung động kịch liệt, sau đó là từng cơn địa chấn tàn phá khắp nơi, bất kỳ chỗ nào cũng có thể xuất hiện khe vực nguy hiểm. Mặt đất xuất hiện hàng loạt vết nứt kéo dài ra xa tít tắp.
Khe nứt cũng xuất hiện ở đường phó trong thành, phòng ốc nghiêng ngã, tường đá sụp đổ cuốn lên bụi mù, rất nhiều cư dân hoảng sợ cắm đầu bỏ chạy.
Những Hồn sủng sư gan lớn đứng ở rìa vết nứt, dõi mắt nhìn xuống chỉ thấy một bóng đen thăm thẳm, không thể nào biết được khe nứt này sâu bao nhiêu.
"Trời đất, lúc nãy thanh âm kia rốt cuộc là cái gì ?"
Dân chúng chạy đến nơi an toàn mới vội vàng bàn tán.
Chỉ một tiếng gầm đã khiến cho địa hình sông băng thay đổi triệt để, rốt cuộc đó là một con Hồn sủng cường đại cỡ nào?
"Chúng ta xem như chết ở chỗ này rồi. Phía ngoài đều là sông băng dã thú, chúng ta bị vây trong thành, mà tòa thành đang từ từ tan vỡ..."
Một gã nam tử trung niên ôm đứa nhỏ mười mấy tuổi lộ vẻ lo lắng, sợ hãi đến mức chân đứng không vững.
"Yên tâm, không có việc gì !"
Một gã Hồn sủng sư gần đó lên tiếng trấn an, nhưng hắn cũng không có năng lực dẫn người khác rời khỏi Băng thành.
"Mọi người không nên khủng hoảng, chúng ta đã phát đi thư tín báo nguy cho Tuyết thành và Vạn Tượng thành. Chờ thêm ít ngày nữa sẽ có người tới cứu chúng ta."
Đám thủ vệ đi tới đi lui tuần tra trong thành, vừa trấn an dân chúng vừa phòng ngừa sinh vật bên ngoài xông vào.
Mọi người đã bị vây ở trong thành gần nửa tháng, trong quãng thời gian này đã có không ít người cố gắng vượt qua sông băng, nhưng đều bị quái vật đuổi ngược trở về. Tình huống nơi này không hề lạc quan.
Quan trọng nhất là Tuyết thành đã phái một đội quân cứu viện đội tới đây, nhưng mà đội quân cứu viện cũng bị vây ở trong Băng thành. Bọn họ bây giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi những nơi khác truyền đến tin tức.
Thủ lĩnh đội quân cứu viện đến từ Tuyết thành là Trác Uyển, nàng là Hồn sủng sư loại hình phụ trợ.
Nàng đi tới nơi này vốn tưởng rằng chỉ là Tai Hoang bình thường. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng sông băng tan vỡ, đại địa thay đổi, nàng và đám đội viên mới ý thức được sự tình không đơn giản.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này bọn họ luôn nghe thấy một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
Chủ nhân tiếng gầm giống như là Ma vương từ địa ngục chui lên, mỗi một lần nó gầm thét sẽ khiến cho sông băng hỗn loạn không chịu nổi. Mà nguyên nhân tội lỗi lại đang ở vị trí cách xa hàng vạn dặm.
Sáng sớm, ánh mặt trời phủ lên Vạn Tượng thành một màu vàng rực chói mắt, tia sáng trải rộng theo đường phố báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Con đường chính nối thông đại môn Cung điện, một đầu khác chạy ra ngoài cửa thành, tiến vào bình nguyên rộng lớn. Sau đó từ từ biến mất ở cuối đường chân trời.
Ngày hôm nay lữ khách đi lại không nhiều, chỉ có những thương đội thưa thớt chậm rãi tiến vào Vạn Tượng thành. Thỉnh thoảng còn có một vài Hồn sủng sư cưỡi Hồn sủng phóng chạy ra khỏi thành.
Bỗng nhiên cuối con đường xuất hiện một thân ảnh bay tới nhanh như chớp.
Đây là một đầu Ma Câu, bốn chân của nó cơ hồ không chạm đất, những nơi đi qua lập tức cuốn lên tro bụi mù mịt.
Tốc độ của nó rất nhanh, sau khi vượt qua cửa thành liền nhắm tới tổng bộ Cung điện, cho đến khi chạy đến vị trí đội ngũ Thánh vệ canh gác mới dừng lại.
Từ trên lưng Ma Câu, một gã nam tử mặc quân phục nhảy xuống, vội vàng đi tới chỗ Thánh vệ đầu lĩnh.
"Mau đưa phần tin tức cấp báo này cho Sở Vương."
Gã nam tử nói rất nghiêm túc.
"Chúng ta không có quyền trực tiếp gặp Sở Vương, để ta đưa đến chỗ trưởng lão, hoặc là nhờ nguyên lão chuyển tới Sở Vương."
Gã Thánh vệ nói.
"Vậy mau lên đi, có đại sự phát sinh, làm ơn nhắc nhở trưởng lão và nguyên lão coi trọng."
Gã thám báo nói.
"Được rồi !"
Gã Thánh vệ gật đầu nói.
Gã Thánh vệ cầm lấy phần tin cấp báo rồi đi nhanh vào trong Cung điện.
Hắn vừa bước vào đại sảnh liền quay đầu nhìn quanh tìm kiếm trưởng lão hoặc nguyên lão. Trong phòng khách không có bao nhiêu nhân viên cao tầng, bởi vì hôn lễ diễn ra quá lâu, phần lớn các trưởng lão tranh thủ ngày vui này nghỉ ngơi một bữa, hoặc là đi xử lý chuyện riêng của mình.
"Có chuyện gì không?"
Lúc này, một gã Khách khanh trưởng lão ngồi ở trong đại sảnh mở miệng hỏi.
Khách khanh trưởng lão là chức vụ được thiết lập sau khi Tân Nguyệt Địa phát triển ra ngoài. Những cường giả có ý muốn hợp tác với Tân Nguyệt Địa nhưng lại không thích bị ước thúc sẽ nhận vị trí này, phần lớn đều có quyền lực trưởng lão, nhưng bản thân vẫn có thể đi lại tự do, chỉ khi nào Tân Nguyệt Địa phát sinh sự cố mới động tới bọn họ.
Vị Khách khanh trưởng lão này tên là Tiết Tấn, vốn là một gã Hồn sủng sư lưu lạc, thực lực đạt tới cấp Bất Hủ.
"Là thế này, có một vị quan quân đưa tới một phần tin cấp báo hi vọng Sở Vương xem qua. Hắn nói là có chuyện cực kỳ trọng yếu."
Gã Thánh vệ nghiêm túc nói.
"Lấy ra ta xem !"
Tiết Tấn nói.
Sau đó hắn cầm lấy phần tin cấp báo, cẩn thận đọc.
Một lát sau, Khách khanh trưởng lão thu hồi thư tín, mở miệng nói:
"Tốt lắm, ta sẽ chuyển cho Sở Vương, ngươi bảo quan quân kia an tâm trở về đi thôi !"
"Vâng !"
Gã Thánh vệ gật đầu, rồi xoay người trở lại cương vị của mình.
Sau khi Thánh vệ rời khỏi, Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn hừ lạnh một tiếng nói thầm trong bụng:
"Đang buồn bực không có cách làm cho hắn mất dân tâm, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy."
Sau đó Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn gọi một gã điện chủ tới, mở miệng nói:
"Giao phần thư tín này cho Sở Vương."
Gã điện chủ gật đầu nhận lấy thư tín, đang định rời khỏi thì Tiết Tấn bổ sung thêm một câu:
"Sở Vương tân hôn cần phải nghỉ ngơi, mọi người đều cần có thời gian nghỉ ngơi. Không thể để cho Sở Vương tự mình đi làm tất cả mọi chuyện, ngươi hiểu chưa?"
Điện chủ là người thông minh, hiển nhiên là hiểu ẩn y trong lời của của Tiết Tấn. Hắn nghiêm túc gật đầu nói:
"Quả thật, ta định mấy ngày nữa sẽ tự mình trình lên Sở Vương."
"Tự ngươi xem xét rồi làm !"
Khách khanh trưởng lão Tiết Tấn cười lạnh nói.
Sự tình đã đến nước này rồi, gã điện chủ làm sao dám chống lệnh?
Tuyết thành nằm ở phía bắc Tân Nguyệt Địa, nơi đây là một dòng sông băng quanh năm lạnh giá.
Vùng đất chính giữa sông băng có một tòa thành, người dân Tuyết thành gọi nó là Băng thành.
Băng thành được xây dựng cực kỳ tinh xảo, tất cả kiến trúc đều dùng Băng Tinh chế tạo. Khi ánh mặt trời chiếu xuống, cả tòa thành sẽ phát sáng lấp lánh giống như là vương quốc thủy tinh.
Dòng sông băng có rất nhiều Băng hệ Hồn sủng sinh sống, đây là nơi được Hồn sủng sư thường xuyên lựa chọn lịch lãm. Không cần đi bao xa là có thể tiến vào Mê giới tìm kiếm các loại Băng hệ Hồn sủng và tài nguyên phù hợp.
Nhưng mà Băng thành vào lúc này lại là tử địa, không có bất kỳ người nào dám tới lịch lãm.
Thậm chí những người ở bên trong cũng không có dũng khí rời khỏi Băng thành. Bởi vì đại địa trong phương viên mấy ngàn dặm chung quanh Băng thành đột nhiên nứt vỡ, nhiều nơi lộ ra khe vực sâu không thấy đáy.
Bây giờ bên ngoài tòa thành đang có vô số Hồn sủng hoang dã lượn lờ, chúng nó tựa như hoạt động không có mục đích, chỉ ra ngoài kiếm ăn rồi lại quay về sào huyệt ngủ say. Một khi bọn họ bước ra khỏi thành sẽ trở thành mồi ngon trong miệng chúng nó.
Trong tòa thành, đại đa số chỉ là dân chúng bình thường, những Hồn sủng sư thực lực yếu kém cũng không có rời khỏi. Bởi vì trong khắp vùng đất lạnh giá, chỉ có mỗi Băng thành cung cấp cho bọn họ khả năng phòng ngự cao nhất.
"Rống ~!"
Bỗng nhiên một tiếng gầm thét từ thế giới xa xăm truyền đến.
Dòng sông băng và núi non rung động kịch liệt, sau đó là từng cơn địa chấn tàn phá khắp nơi, bất kỳ chỗ nào cũng có thể xuất hiện khe vực nguy hiểm. Mặt đất xuất hiện hàng loạt vết nứt kéo dài ra xa tít tắp.
Khe nứt cũng xuất hiện ở đường phó trong thành, phòng ốc nghiêng ngã, tường đá sụp đổ cuốn lên bụi mù, rất nhiều cư dân hoảng sợ cắm đầu bỏ chạy.
Những Hồn sủng sư gan lớn đứng ở rìa vết nứt, dõi mắt nhìn xuống chỉ thấy một bóng đen thăm thẳm, không thể nào biết được khe nứt này sâu bao nhiêu.
"Trời đất, lúc nãy thanh âm kia rốt cuộc là cái gì ?"
Dân chúng chạy đến nơi an toàn mới vội vàng bàn tán.
Chỉ một tiếng gầm đã khiến cho địa hình sông băng thay đổi triệt để, rốt cuộc đó là một con Hồn sủng cường đại cỡ nào?
"Chúng ta xem như chết ở chỗ này rồi. Phía ngoài đều là sông băng dã thú, chúng ta bị vây trong thành, mà tòa thành đang từ từ tan vỡ..."
Một gã nam tử trung niên ôm đứa nhỏ mười mấy tuổi lộ vẻ lo lắng, sợ hãi đến mức chân đứng không vững.
"Yên tâm, không có việc gì !"
Một gã Hồn sủng sư gần đó lên tiếng trấn an, nhưng hắn cũng không có năng lực dẫn người khác rời khỏi Băng thành.
"Mọi người không nên khủng hoảng, chúng ta đã phát đi thư tín báo nguy cho Tuyết thành và Vạn Tượng thành. Chờ thêm ít ngày nữa sẽ có người tới cứu chúng ta."
Đám thủ vệ đi tới đi lui tuần tra trong thành, vừa trấn an dân chúng vừa phòng ngừa sinh vật bên ngoài xông vào.
Mọi người đã bị vây ở trong thành gần nửa tháng, trong quãng thời gian này đã có không ít người cố gắng vượt qua sông băng, nhưng đều bị quái vật đuổi ngược trở về. Tình huống nơi này không hề lạc quan.
Quan trọng nhất là Tuyết thành đã phái một đội quân cứu viện đội tới đây, nhưng mà đội quân cứu viện cũng bị vây ở trong Băng thành. Bọn họ bây giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi những nơi khác truyền đến tin tức.
Thủ lĩnh đội quân cứu viện đến từ Tuyết thành là Trác Uyển, nàng là Hồn sủng sư loại hình phụ trợ.
Nàng đi tới nơi này vốn tưởng rằng chỉ là Tai Hoang bình thường. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng sông băng tan vỡ, đại địa thay đổi, nàng và đám đội viên mới ý thức được sự tình không đơn giản.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này bọn họ luôn nghe thấy một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
Chủ nhân tiếng gầm giống như là Ma vương từ địa ngục chui lên, mỗi một lần nó gầm thét sẽ khiến cho sông băng hỗn loạn không chịu nổi. Mà nguyên nhân tội lỗi lại đang ở vị trí cách xa hàng vạn dặm.
/1793
|