Ba mươi gã đệ tử phía sau Nguyên sư huynh nghe thấy Bách Thiểu Dạ báo tên liền tự giác lui về sau mấy bước.
Có lẽ bọn họ chưa từng nghe qua danh hiệu Sở Mộ, nhưng Bách Thiểu Dạ là người thành danh một đoạn thời gian rất lâu, thực lực người này rõ ràng lắm rồi. Trong lòng bọn họ dĩ nhiên có cảm giác sợ hãi.
"Chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ quá vậy ?"
Bỗng nhiên một tiếng mắng thật lớn từ bên trong Luyện Đường truyền đến.
Thanh âm chấn cho mọi người điếc cả tai, hơn nữa còn dùng hồn niệm khuếch đại khiến cho đầu óc ai nấy choáng váng, quay cuồng.
Đám đệ tử dõi mắt nhìn lại chợt phát hiện từ trong Luyện Đường màu đỏ xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc y phục cổ quái, sát khí đằng đằng đi tới.
Gã nam tử cũng không có triệu hoán bất kỳ Hồn sủng, cũng không có buông thả khí tức ra ngoài. Nhưng mà nơi hắn đi qua, các đệ tử đều vội vàng lùi lại nhường đường, cúi đầu cung kính hành lễ.
Lữ Phong Nam cũng khom người hành lễ như những đệ tử khác, khách khí nói:
"Cổ sư thúc, quấy rầy ngài tu luyện là sai lầm của vãn bối."
Những đệ tử khác đồng loạt bế khí, không dám thở mạnh, Huyền Môn Cổ Tây Sa là kẻ nổi danh hung ác. Cho dù là đệ tử Huyền Môn đắc tội hắn cũng giết không tha, số lượng đệ tử chết trên tay hắn đếm không hết. Thậm chí có không ít đệ tử bị hắn hành hạ đến chết ngay bên trong Huyền Môn.
Hung danh Cổ Tây Sa cực kỳ vang dội, ở Tranh Minh chủ thành hầu như không ai không biết. Các đệ tử rất e ngại hắn, tránh như tránh rắn độc. Bọn họ không nghĩ tới Cổ Tây Sa đang luyện dược ở trong Luyện Đường, nếu lúc nãy hắn đúng lúc luyện chế Tiên vật, bởi vì bọn họ quấy rầy dẫn đến thất bại. Vậy thì Cổ Tây Sa nhất định đổ lửa giận lên đầu bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
"Hừ, Lữ Phong Nam, ngươi là thủ tịch đệ tử phải quản tốt đám ngu ngốc này. Chẳng lẽ không biết khu vực Luyện Đường cấm ồn ào lớn tiếng sao ?"
Cổ Tây Sa khiển trách không chút khách khí.
"Đây là sai lầm của đệ tử, thế nhưng chuyện này xuất phát không phải vì ta. Mà có người cố ý khiêu khích Huyền Môn chúng ta, đệ tử không muốn dây dưa nhưng đối phương được nước lấn tới."
Ánh mắt Lữ Phong Nam rất đúng lúc nhìn sang Sở Mộ.
Lúc này Cổ Tây Sa mới dời mắt lên người Sở Mộ, chậm rãi đánh giá một phen.
"Ngươi là cái tên Sở Mộ kia ?"
Cổ Tây Sa đã nhận ra Sở Mộ, nhưng vẫn mở miệng dò hỏi nhằm xác định tính chân thật trong đó.
Thời điểm Sở Mộ chiến đấu với Hàn Nhi Tinh, hắn cũng ngồi trên khán đài quan sát.
Ánh mắt Sở Mộ cũng từ từ đánh giá Cổ Tây Sa, bia khóc trong không gian giới chỉ đang tỏa ra quang mang ấm áp.
“Đây là Bi Khấp Giả.”
Sở Mộ đã có thể xác định Cổ Tây Sa chính là Bi Khấp Giả. Hắn tốn công chạy tới nơi này quả thật là muốn giải quyết Lữ Phong Nam, một phương diện khác là muốn gặp mặt Độc sư Cổ Tây Sa.
Hắn thành công dẫn dụ Cổ Tây Sa ra ngoài, hơn nữa ngoài dự liệu xác định được thân phận của một Bi Khấp Giả.
Vũ Sa đã nói nếu Bi Khấp Giả là thành chủ Ti Minh thành - Hạ Âm, vậy thì Sở Mộ nên kết giao bằng hữu.
Nhưng Bi Khấp Giả là Cổ Tây Sa, không thể nghi ngờ hắn phải là ngụy Bi Khấp Giả. Bởi vì hắn không được Thiên Giới Bi nhận thức, mà thông qua phương thức tàn sát Bi Khấp Giả để thu thập bia khóc.
Ngụy Bi Khấp Giả đầu tiên rốt cuộc xuất hiện, tâm tình Sở Mộ bỗng nhiên dao động kỳ lạ.
“Không biết thực lực Cổ Tây Sa là cấp bậc gì, Hồn Sủng cường đại thế nào, trên tay hắn tổng cộng có bao nhiêu Lệ tinh?”
"Là ngươi tới gây chuyện?"
Cổ Tây Sa hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
"Có thể đánh bại Hàn Nhi Tinh và Đường Trác quả thật rất giỏi, thế nhưng trong hàng ngũ cường giả Bất Hủ, ngươi vẫn là một gã tay mơ. Ít nhất ở trong mắt ta, ngươi chỉ là con kiến hôi."
Khi Cổ Tây Sa nói những lời này liền bộc phát ra khí thế trầm trọng áp tới, hai người Sở Mộ và Bách Thiểu Dạ cảm thấy như bị một tòa núi lớn đè nặng lồng ngực.
Thực lực Cổ Tây Sa cực mạnh.
Từ cường độ hồn niệm khổng lồ như thế đã có thể cảm giác được nếu Sở Mộ không Bán Ma hóa nhất định bại dưới tay hắn.
"Tây Sa lão ca, xin bớt giận, xin bớt giận !"
Ngay lúc này, một người nam tử trung niên không biết từ nơi nào nhô ra, đang chậm rãi tiêu sái tiến vào giữa đám đông.
Người có thể gọi Cổ Tây Sa là lão ca nhất định là nhân vật cấp chưởng môn tại Huyền Môn tiên tông, đám đệ tử Huyền Môn lại cung kính hành lễ một lần nữa. Không nghĩ tới chỉ một lần huyên náo lại dẫn ra nhiều đại nhân vật như thế, trong lòng mọi người rất nghi ngờ nhưng không ai dám chủ động hỏi thăm.
"Chưởng môn."
"Chưởng môn."
Đây là phó chưởng môn Vạn Thu, cũng chỉ có nhân vật cấp bậc này mới dám khuyên can Cổ Tây Sa khi hắn đang tức giận.
"Vạn Thu, có người gây chuyện ngươi cũng không quản, ngươi làm chưởng môn đúng là thất trách !"
Cổ Tây Sa quở trách không chút khách khí.
"Chỉ là thanh niên trẻ tuổi tranh đấu với nhau, bình thường, rất bình thường a...aa…aaa !"
Phó chưởng môn Vạn Thu mỉm cười ôn hòa, bộ dạng vui vẻ như tắm gió xuân.
Cổ Tây Sa hừ lạnh nói:
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang khi dễ tiểu bối?"
"Không có, hoàn toàn không có !"
Phó chưởng môn Vạn Thu ném thái độ bất mãn của Cổ Tây Sa qua một bên, dùng tinh thần âm nói:
"Đối phương là vương giả Tân Nguyệt Địa, không cần thiết gây chuyện không vui với hắn."
"Ta biết, một cái Tân Nguyệt Địa nho nhỏ có thể gây được bao nhiêu sóng gió? Ta giết hắn ai dám cản trở ?"
Cổ Tây Sa hừ lạnh khinh thường.
Bọn họ đường đường là Huyền Môn tiên tông, một cái lãnh thổ tư nhân có thể hù dọa được sao?
"Cái mạng của Tiêu lão tông chủ vốn được một vị nữ Huyền sư Tân Nguyệt Địa cứu, ngươi muốn giết vương giả của bọn họ, Tiêu lão tông chủ nhất định có ý kiến. Hơn nữa, gần đây chưởng môn sư huynh đang thương lượng chuyện tình lãnh thổ phương bắc với Tân Nguyệt Địa. Một phần lớn tài nguyên và đất đai lãnh thổ phương bắc nằm trong tay Tân Nguyệt Địa, ngươi không phải không biết các loại tài nguyên, trân bảo ở nơi đó phong phú cỡ nào. Nếu ngươi gây chuyện với bọn họ, chưởng môn sư huynh khẳng định mất hứng."
Phó chưởng môn Vạn Thu dùng tinh thần âm tận lực khuyên nhủ Cổ Tây Sa.
Phần lớn tài nguyên lãnh thổ phương bắc bây giờ là do Tân Nguyệt Địa quản lý, Huyền Môn cần tài nguyên nơi đó để tăng cường năng lực luyện dược và phát triển thế lực. Vì thế Tân Nguyệt Địa chiếm địa vị trọng yếu trong lần thương lượng này, lúc trước Vạn Thu mời Bách Thiểu Dạ đến Huyền Môn làm khách cũng là vì chuyện này.
Vừa nghe nhắc tới chưởng môn sư huynh, Cổ Tây Sa mới từ từ thu liễm cảm xúc, hừ lạnh nói:
"Để cho đám ngu xuẩn này an tĩnh một chút, nếu quấy rầy ta luyện dược, không quản hắn là cái khỉ gió gì chém chết không tha !"
"Yên tâm, yên tâm !"
Vạn Thu thấy Cổ Tây Sa không có so đo nữa liền thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Cổ Tây Sa rời khỏi cố ý nhìn lướt qua Sở Mộ.
Thật ra lúc nãy Cổ Tây Sa dự định thăm dò Sở Mộ, bởi vì hắn hoài nghi Sở Mộ là Bi Khấp Giả. Khi Sở Mộ chiến đấu với Hàn Nhi Tinh vô tình bia khóc trong tay hắn lóe sáng mấy lượt.
Cổ Tây Sa cũng chỉ hoài nghi mà thôi, bởi vì lúc đó số lượng người quan chiến quá nhiều. Lần này Sở Mộ đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhưng bia khóc không có bất kỳ phản ứng. Điều này nói rõ Bi Khấp Giả xuất hiện trên đỉnh Phù Sơn là một người khác.
"Sở Vương đến Huyền Môn chúng ta làm khách tại sao không thông báo với lão hủ một tiếng. Đám đệ tử nơi này ăn no rỗi việc, ưa thích náo nhiệt, nếu có chậm trễ xin rộng lòng tha thứ."
Vạn Thu khách khí nói với Sở Mộ.
Phó chưởng môn chủ động xin lỗi lập tức khiến cho đám đệ tử trợn trừng hai mắt. Ngay cả phó chưởng môn cũng hạ thấp tư thái như thế, điều này đã chứng minh gã nam tử này là nhân vật cùng cấp bậc với chưởng môn?
Có lẽ bọn họ chưa từng nghe qua danh hiệu Sở Mộ, nhưng Bách Thiểu Dạ là người thành danh một đoạn thời gian rất lâu, thực lực người này rõ ràng lắm rồi. Trong lòng bọn họ dĩ nhiên có cảm giác sợ hãi.
"Chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ quá vậy ?"
Bỗng nhiên một tiếng mắng thật lớn từ bên trong Luyện Đường truyền đến.
Thanh âm chấn cho mọi người điếc cả tai, hơn nữa còn dùng hồn niệm khuếch đại khiến cho đầu óc ai nấy choáng váng, quay cuồng.
Đám đệ tử dõi mắt nhìn lại chợt phát hiện từ trong Luyện Đường màu đỏ xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc y phục cổ quái, sát khí đằng đằng đi tới.
Gã nam tử cũng không có triệu hoán bất kỳ Hồn sủng, cũng không có buông thả khí tức ra ngoài. Nhưng mà nơi hắn đi qua, các đệ tử đều vội vàng lùi lại nhường đường, cúi đầu cung kính hành lễ.
Lữ Phong Nam cũng khom người hành lễ như những đệ tử khác, khách khí nói:
"Cổ sư thúc, quấy rầy ngài tu luyện là sai lầm của vãn bối."
Những đệ tử khác đồng loạt bế khí, không dám thở mạnh, Huyền Môn Cổ Tây Sa là kẻ nổi danh hung ác. Cho dù là đệ tử Huyền Môn đắc tội hắn cũng giết không tha, số lượng đệ tử chết trên tay hắn đếm không hết. Thậm chí có không ít đệ tử bị hắn hành hạ đến chết ngay bên trong Huyền Môn.
Hung danh Cổ Tây Sa cực kỳ vang dội, ở Tranh Minh chủ thành hầu như không ai không biết. Các đệ tử rất e ngại hắn, tránh như tránh rắn độc. Bọn họ không nghĩ tới Cổ Tây Sa đang luyện dược ở trong Luyện Đường, nếu lúc nãy hắn đúng lúc luyện chế Tiên vật, bởi vì bọn họ quấy rầy dẫn đến thất bại. Vậy thì Cổ Tây Sa nhất định đổ lửa giận lên đầu bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
"Hừ, Lữ Phong Nam, ngươi là thủ tịch đệ tử phải quản tốt đám ngu ngốc này. Chẳng lẽ không biết khu vực Luyện Đường cấm ồn ào lớn tiếng sao ?"
Cổ Tây Sa khiển trách không chút khách khí.
"Đây là sai lầm của đệ tử, thế nhưng chuyện này xuất phát không phải vì ta. Mà có người cố ý khiêu khích Huyền Môn chúng ta, đệ tử không muốn dây dưa nhưng đối phương được nước lấn tới."
Ánh mắt Lữ Phong Nam rất đúng lúc nhìn sang Sở Mộ.
Lúc này Cổ Tây Sa mới dời mắt lên người Sở Mộ, chậm rãi đánh giá một phen.
"Ngươi là cái tên Sở Mộ kia ?"
Cổ Tây Sa đã nhận ra Sở Mộ, nhưng vẫn mở miệng dò hỏi nhằm xác định tính chân thật trong đó.
Thời điểm Sở Mộ chiến đấu với Hàn Nhi Tinh, hắn cũng ngồi trên khán đài quan sát.
Ánh mắt Sở Mộ cũng từ từ đánh giá Cổ Tây Sa, bia khóc trong không gian giới chỉ đang tỏa ra quang mang ấm áp.
“Đây là Bi Khấp Giả.”
Sở Mộ đã có thể xác định Cổ Tây Sa chính là Bi Khấp Giả. Hắn tốn công chạy tới nơi này quả thật là muốn giải quyết Lữ Phong Nam, một phương diện khác là muốn gặp mặt Độc sư Cổ Tây Sa.
Hắn thành công dẫn dụ Cổ Tây Sa ra ngoài, hơn nữa ngoài dự liệu xác định được thân phận của một Bi Khấp Giả.
Vũ Sa đã nói nếu Bi Khấp Giả là thành chủ Ti Minh thành - Hạ Âm, vậy thì Sở Mộ nên kết giao bằng hữu.
Nhưng Bi Khấp Giả là Cổ Tây Sa, không thể nghi ngờ hắn phải là ngụy Bi Khấp Giả. Bởi vì hắn không được Thiên Giới Bi nhận thức, mà thông qua phương thức tàn sát Bi Khấp Giả để thu thập bia khóc.
Ngụy Bi Khấp Giả đầu tiên rốt cuộc xuất hiện, tâm tình Sở Mộ bỗng nhiên dao động kỳ lạ.
“Không biết thực lực Cổ Tây Sa là cấp bậc gì, Hồn Sủng cường đại thế nào, trên tay hắn tổng cộng có bao nhiêu Lệ tinh?”
"Là ngươi tới gây chuyện?"
Cổ Tây Sa hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
"Có thể đánh bại Hàn Nhi Tinh và Đường Trác quả thật rất giỏi, thế nhưng trong hàng ngũ cường giả Bất Hủ, ngươi vẫn là một gã tay mơ. Ít nhất ở trong mắt ta, ngươi chỉ là con kiến hôi."
Khi Cổ Tây Sa nói những lời này liền bộc phát ra khí thế trầm trọng áp tới, hai người Sở Mộ và Bách Thiểu Dạ cảm thấy như bị một tòa núi lớn đè nặng lồng ngực.
Thực lực Cổ Tây Sa cực mạnh.
Từ cường độ hồn niệm khổng lồ như thế đã có thể cảm giác được nếu Sở Mộ không Bán Ma hóa nhất định bại dưới tay hắn.
"Tây Sa lão ca, xin bớt giận, xin bớt giận !"
Ngay lúc này, một người nam tử trung niên không biết từ nơi nào nhô ra, đang chậm rãi tiêu sái tiến vào giữa đám đông.
Người có thể gọi Cổ Tây Sa là lão ca nhất định là nhân vật cấp chưởng môn tại Huyền Môn tiên tông, đám đệ tử Huyền Môn lại cung kính hành lễ một lần nữa. Không nghĩ tới chỉ một lần huyên náo lại dẫn ra nhiều đại nhân vật như thế, trong lòng mọi người rất nghi ngờ nhưng không ai dám chủ động hỏi thăm.
"Chưởng môn."
"Chưởng môn."
Đây là phó chưởng môn Vạn Thu, cũng chỉ có nhân vật cấp bậc này mới dám khuyên can Cổ Tây Sa khi hắn đang tức giận.
"Vạn Thu, có người gây chuyện ngươi cũng không quản, ngươi làm chưởng môn đúng là thất trách !"
Cổ Tây Sa quở trách không chút khách khí.
"Chỉ là thanh niên trẻ tuổi tranh đấu với nhau, bình thường, rất bình thường a...aa…aaa !"
Phó chưởng môn Vạn Thu mỉm cười ôn hòa, bộ dạng vui vẻ như tắm gió xuân.
Cổ Tây Sa hừ lạnh nói:
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang khi dễ tiểu bối?"
"Không có, hoàn toàn không có !"
Phó chưởng môn Vạn Thu ném thái độ bất mãn của Cổ Tây Sa qua một bên, dùng tinh thần âm nói:
"Đối phương là vương giả Tân Nguyệt Địa, không cần thiết gây chuyện không vui với hắn."
"Ta biết, một cái Tân Nguyệt Địa nho nhỏ có thể gây được bao nhiêu sóng gió? Ta giết hắn ai dám cản trở ?"
Cổ Tây Sa hừ lạnh khinh thường.
Bọn họ đường đường là Huyền Môn tiên tông, một cái lãnh thổ tư nhân có thể hù dọa được sao?
"Cái mạng của Tiêu lão tông chủ vốn được một vị nữ Huyền sư Tân Nguyệt Địa cứu, ngươi muốn giết vương giả của bọn họ, Tiêu lão tông chủ nhất định có ý kiến. Hơn nữa, gần đây chưởng môn sư huynh đang thương lượng chuyện tình lãnh thổ phương bắc với Tân Nguyệt Địa. Một phần lớn tài nguyên và đất đai lãnh thổ phương bắc nằm trong tay Tân Nguyệt Địa, ngươi không phải không biết các loại tài nguyên, trân bảo ở nơi đó phong phú cỡ nào. Nếu ngươi gây chuyện với bọn họ, chưởng môn sư huynh khẳng định mất hứng."
Phó chưởng môn Vạn Thu dùng tinh thần âm tận lực khuyên nhủ Cổ Tây Sa.
Phần lớn tài nguyên lãnh thổ phương bắc bây giờ là do Tân Nguyệt Địa quản lý, Huyền Môn cần tài nguyên nơi đó để tăng cường năng lực luyện dược và phát triển thế lực. Vì thế Tân Nguyệt Địa chiếm địa vị trọng yếu trong lần thương lượng này, lúc trước Vạn Thu mời Bách Thiểu Dạ đến Huyền Môn làm khách cũng là vì chuyện này.
Vừa nghe nhắc tới chưởng môn sư huynh, Cổ Tây Sa mới từ từ thu liễm cảm xúc, hừ lạnh nói:
"Để cho đám ngu xuẩn này an tĩnh một chút, nếu quấy rầy ta luyện dược, không quản hắn là cái khỉ gió gì chém chết không tha !"
"Yên tâm, yên tâm !"
Vạn Thu thấy Cổ Tây Sa không có so đo nữa liền thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Cổ Tây Sa rời khỏi cố ý nhìn lướt qua Sở Mộ.
Thật ra lúc nãy Cổ Tây Sa dự định thăm dò Sở Mộ, bởi vì hắn hoài nghi Sở Mộ là Bi Khấp Giả. Khi Sở Mộ chiến đấu với Hàn Nhi Tinh vô tình bia khóc trong tay hắn lóe sáng mấy lượt.
Cổ Tây Sa cũng chỉ hoài nghi mà thôi, bởi vì lúc đó số lượng người quan chiến quá nhiều. Lần này Sở Mộ đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhưng bia khóc không có bất kỳ phản ứng. Điều này nói rõ Bi Khấp Giả xuất hiện trên đỉnh Phù Sơn là một người khác.
"Sở Vương đến Huyền Môn chúng ta làm khách tại sao không thông báo với lão hủ một tiếng. Đám đệ tử nơi này ăn no rỗi việc, ưa thích náo nhiệt, nếu có chậm trễ xin rộng lòng tha thứ."
Vạn Thu khách khí nói với Sở Mộ.
Phó chưởng môn chủ động xin lỗi lập tức khiến cho đám đệ tử trợn trừng hai mắt. Ngay cả phó chưởng môn cũng hạ thấp tư thái như thế, điều này đã chứng minh gã nam tử này là nhân vật cùng cấp bậc với chưởng môn?
/1793
|