“Hơn nữa, ai nói cho ngươi biết là ta hết giận?”
Diệp Khuynh Tư rút tay về, nhưng Sở Mộ kiên quyết không cho, tiếp tục ra sức giữ lấy nàng. Hắn không thèm quản người khác có chú ý hay không, chỉ có cặp mắt vô tình thật thà nhìn vào Diệp Khuynh Tư.
Khí lực Diệp Khuynh Tư đương nhiên không qua nổi Bán Ma hóa Sở Mộ, giằng co nửa ngày rốt cuộc để mặc cho hắn nắm. Trong lòng mắng thầm:
“Cái tên này bình thường chính là mặt dày mày dạng thế này, lúc nghiêm mặt nhìn qua giống như là người đứng đắn, nhưng da mặt dày lên thật sự không có biện pháp đối phó hắn.”
Điều này ngược lại để cho Diệp Khuynh Tư nghĩ tới thời điểm tại trường đấu thú Thiên Hạ thành, hắn cũng ngu ngu đần đần chạy tới ôm nàng như thế. Phần huyết tính và ôn nhu trái ngược nhau lại có thể tồn tại trên cùng một người.
Khi đó trong lòng Diệp Khuynh Tư rất rõ ràng, hai loại trạng thái này mới đích thực là con người Sở Mộ. Hắn đối đãi địch nhân mạnh mẽ vang dội, tĩnh táo lạnh lùng, nhưng khi đối mặt nữ nhân lại đần độn, có chút chậm lụt, chỉ biết là trong lòng nghĩ thế nào là làm thế đó, hoàn toàn không có để ý kịp người khác nghĩ gì.
"Tên này, rõ ràng là không hiểu tâm tư nữ tử, hết lần này tới lần khác lại được nữ tử thương thầm nhớ trộm. Đúng là đáng ghét !"
Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ, trong lòng oán thầm.
Ví dụ như Sở Mộ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, việc hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ cũng là bình thường. Lấy thực lực và địa vị hắn bây giờ rất dễ chiếm được trái tim nữ tử.
Nhưng mà hắn không có làm như vậy, lúc nào cũng nghiêm khắc tự kiềm chế tình cảm của mình, đối đãi nữ tử khác đều dùng khuôn mặt lạnh như tiền. Thế mà vẫn có người thích hắn, tự nguyện yêu hắn đơn phương.
Diệp Khuynh Tư không hề ngu ngốc, làm sao nàng không nhìn ra tâm tư người khác. Cho dù các nàng che giấu sâu hơn nữa cũng không có tác dụng gì, ẩn giấu càng sâu ngược lại tình cảm càng thêm sâu sắc.
Sau cuộc thi, Sở Mộ không còn hứng thú quan sát, hắn bây giờ chỉ muốn bù đắp tình cảm với Diệp Khuynh Tư.
Ba trận chiến trước sau kết thúc, vận khí Lục Phân Tuyết không tốt đã gặp phải Hàn Nhi Tinh.
Hai người chiến đấu tương đối cân bằng, nhưng Hàn Nhi Tinh kinh nghiệm thắng một bậc cuối cùng đánh bại Lục Phân Tuyết.
Bốn người tiến vào vòng chung kết là Sở Mộ, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín và Đường Trác.
Đường Trác, Hàn Nhi Tinh và Đường Ngang cố ý thiết kế bẫy rập hãm hại Sở Mộ, vốn là muốn Tân Nguyệt Địa kết thù chuốc oán với nhiều người. Thế nhưng, kết quả hoàn toàn ngược lại, càng nhiều thế lực nguyện ý kết giao với Tân Nguyệt Địa. Chính vì thế Băng Lam đang rất chật vật, ngày nào cũng có người đi tới viếng thăm làm cho nàng không kịp ứng phó.
Nhất là trên hội nghị Lãnh Thổ viện, thái độ mọi người đối đãi với Nữ Tôn Băng Lam hoàn toàn bất đồng với mấy ngày trước. Đối mặt với biến hóa to lớn như thế, ngay cả Băng Lam cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra cho dù ở trong lĩnh vực nào, thực lực cao thấp tới đâu, vấn đề bắt nạt kẻ yếu luôn luôn tồn tại. Lần này Sở Mộ tàn sát không chút do dự đã khiến cho đám người làm khó dễ Tân Nguyệt Địa bị trấn trụ.
Hơn nữa, bởi vì Sở Mộ tiến vào tứ cường, lãnh thổ Tân Nguyệt Địa theo đó giành được lợi ích khổng lồ. Những thế lực không nhận được nguồn tài nguyên này đương nhiên nghĩ hết biện pháp lôi kéo Tân Nguyệt Địa, hi vọng được phân cho một phần ích lợi.
Dĩ nhiên, lực lượng mới sinh cuối cùng sẽ phải chịu thế lực uy tín lâu năm chèn ép, Băng Lam tại hội nghị cảm nhận được không người lộ ra địch ý. Phần thù hận này là vì Tân Nguyệt Địa bỗng nhiên nổi tiếng làm cho bọn họ bất mãn, một phương diện khắc là do Sở Mộ giết thành viên hoặc người nhà của bọn họ. Vì thế quan hệ giữa song phương nhất định sẽ chuyển biến xấu.
Băng Lam biết Tân Nguyệt Địa muốn phát triển sớm muộn gì cũng sẽ đi đến một bước này, không cần thiết bởi vì đối phương là thế lực lâu nắm mà lùi bước. Cho nên nàng dùng thái độ cường ngạnh lấn tới, nếu đã là địch nhân cũng sẽ không bởi vì chính mình mềm yếu mà hạ thủ lưu tình.
"Tân Nguyệt cung điện chúng ta có thể trú đóng phân điện tại Tranh Minh chủ thành rồi?"
Bàng Duyệt kích động nói.
"Ừ !"
Băng Lam gật đầu nói:
"Lãnh Thổ viện đã đồng ý."
"Chuyện này quá tốt, tối hôm qua ta cùng Thẩm Mặc đi tửu quán đã nghe không ít người nói muốn gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Hơn nữa rất nhiều người đều hạ tiền cược cho Sở Mộ thắng, bọn họ cảm thấy hắn rất có khả năng giành giải quán quân đại hội lần này. Nếu Sở Mộ thành công, đoán chừng sẽ có thêm vô số người nguyện ý gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Sau đó chúng ta xây dựng phân điện tại Tranh Minh chủ thành, chiêu mộ tân binh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
"Ha hả, bản thân ta cảm thấy những người đã biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có một số không gian độc lập đặc thù, vì thế mới lặn lội đường xa đi một chuyến tìm kiếm vận may mà thôi."
Triêu Lãnh Xuyên lại suy nghĩ theo một hướng khác.
"Ừ, nói cũng đúng. Thật ra còn có một phần lớn người không biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có Thánh vực tồn tại."
Thẩm Mặc gật đầu nói.
"À, Sở Mộ đi đâu rồi?"
Băng Lam nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Sở Mộ.
"Phu thê hắn đang có mâu thuẫn nội bộ, hai người này trước giờ tình cảm rất tốt, rất ít khi thấy bọn họ chơi trò hờn dỗi kiểu này. Ha ha, đúng là rất có ý tứ !"
Bàng Duyệt không tim không phổi nói giỡn một câu.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Bàng Duyệt.
Triêu thái tử liếc mắt nhìn Bàng Duyệt, cười nhạt nói:
"Bàng Duyệt, ngươi nghĩ chuyện này vui lắm sao?"
Bàng Duyệt ý thức được phương thức nói chuyện của mình có gì đó không đúng, nàng mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:
"Ta chỉ cảm thấy bọn họ chơi thật tốt, các ngươi không nên loạn tưởng."
Băng Lam vốn muốn tự mình khai thông cho Diệp Khuynh Tư, nhưng gần đây quả thật có rất nhiều chuyện cần nàng xử lý. Vì thế Băng Lam không thể rút ra một chút thời gian lo lắng việc riêng tư. Nhưng nói đi thì nói lại, đây vốn là chuyện tình của người trẻ tuổi, nàng lẫn vào chưa chắc thích hợp.
Thật ra Băng Lam cũng đã nhìn ra nguyên nhân trong đó, nàng chỉ lo lắng một điểm duy nhất, chính là Sở Mộ đần độn không biết cách điều hòa tâm tư cho Diệp Khuynh Tư.
"Ồ, bọn họ là sao vậy? Phu thê hờn dỗi là sao? Sở Mộ có tình nhân mới à ?"
Triêu Lãnh Xuyên nhỏ giọng nói, tâm tình hắn cũng bắt đầu hứng thú với chuyện này.
Đám người lập tức khinh bỉ nhìn Triêu Lãnh Xuyên, sự thật chứng minh rõ ràng vấn đề tình cảm của Triêu Lãnh Xuyên còn thấp hơn Sở Mộ, thấp đến mức đáng sợ. Hắn lấy cái gì để cười người ta?
"Chuyện này còn hỏi sao? Nhất định là chuyện tình tiểu công chúa rồi."
Diệp Hoàn Sinh là người đầu tiên phá vỡ tình thế im lặng.
"Là nàng hả? Kẻ ngu cũng nhìn ra tiểu công chúa thích Sở Mộ, hơn nữa Sở Mộ và tiểu công chúa nhận thức còn sớm hơn…"
Bàng Duyệt nhanh nhẩu nói chen vào.
"Ha ha, chúng ta cá cược đi. Ta áp tiểu công chúa có thể thắng, các ngươi áp ai ?"
Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên cười phá lên, vung tay ném một quả Huyền Tinh lên trên bàn.
Chúng nhân toàn bộ im lặng, Bàng Duyệt nhìn chằm chằm Diệp Hoàn Sinh, lạnh lùng nói:
"Khuynh Tư là muội muội ngươi, ngươi đây có phải quá vô tâm không ?"
Diệp Hoàn Sinh lẽ thẳng khí hùng nói:
"Muội muội thì sao? Loại chuyện này vốn là tình cảm của người ta, ta đây chỉ là phân tích khách quan."
Những người ở nơi này nhận thức Sở Mộ tại Thiên Hạ thành, Diệp Hoàn Sinh thì quen biết sớm hơn một chút. Thời điểm ở Thiên Hạ thành hoặc nhiều hoặc ít đã biết quan hệ mờ ám giữa Sở Mộ và tiểu công chúa, bao gồm cả tràng phong ba Thiên Hạ Bán Ma cũng vô cùng rõ ràng. Hắn cảm thấy Sở Mộ không thể nào vô tình như vậy, nhất là hắn còn tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa tự sát trước mắt mình. Dưới tình huống này, lực lượng cảm xúc xung kích đối với một người sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Ta áp Khuynh Tư."
Bàng Duyệt cực kỳ khinh bỉ thái độ làm người của Diệp Hoàn Sinh, nàng quyết định lựa chọn lập trường của mình.
"Ta cũng áp Khuynh Tư thắng."
Thẩm Mặc bu vào tham gia náo nhiệt.
Chúng nhân đều đã bày tỏ thái độ, số phiếu tự nhiên là Diệp Khuynh Tư chiếm đa số.
Đến phiên Trữ Mạn Nhi, tất cả mọi người đều mỉm cười mị mị nhìn vào nàng.
"Quên đi, nàng áp chính nàng."
Diệp Hoàn Sinh thấy nàng chậm chạp không trả lời, lập tức hồi đáp dùm cho nàng.
Trữ Mạn Nhi nhất thời đỏ bừng cả mặt, trong lòng muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì cho tốt.
Diệp Hoàn Sinh vốn là người ưa thích gây chuyện, thời điểm đáng ghét sẽ đáng ghét đến cùng cực.
Trữ Mạn Nhi mắng thầm:
“Không nói lời nào có thể nhịn chết hay sao, chán ghét !”
Băng Lam cúi đầu uống trà, nàng là người thông minh, đối với chuyện này giữ vững trầm mặc mới tốt.
Dĩ nhiên, trong lòng Băng Lam cũng đã có đáp án. Nàng cảm thấy hai nữ tử này đều tốt như nhau, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân Sở Mộ, có thể bắt được người nào hay người nấy. Nàng là mẫu thân hiển nhiên không ngại con dâu quá nhiều, chỉ âm thầm cầu nguyện Sở Mộ khôn hơn một chút, đừng để người nào trôi tuột đi mới tốt.
Hai ngày sau mới đến vòng đấu tiếp theo, Liễu Băng Lam bận rộn sự tình Lãnh Thổ viện và phân điện tại Tranh Minh chủ thành.
Lần này Thẩm Mặc cùng nhau đi tới, Băng Lam quyết định để cho hắn xử lý công vụ ở Tranh Minh chủ thành.
Thẩm Mặc tự thân thực lực không phải rất mạnh, chỉ có điều hắn có năng lực quản lý xuất chúng. Tính cách trầm ổn, tĩnh táo vô cùng thích hợp với chức vụ điện chủ.
Dĩ nhiên, Thẩm Mặc cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi. Sau này Liễu Băng Lam sẽ phái thêm một vài trưởng lão đi tới Tranh Minh chủ hiệp trợ Thẩm Mặc xử lý công vụ.
Trong quãng thời gian hai ngày này, Sở Mộ không có tu luyện như thói quen, mà hắn dốc hết tâm tư hòa giải với Diệp Khuynh Tư.
Xưa nay hắn vốn không quản sự tình Tân Nguyệt Địa, ở trong mắt người khác vốn là một người tiêu dao tự tại, không màn thế sự.
Sở Mộ không hiểu được cái gì gọi là tán tỉnh, Diệp Khuynh Tư ở đâu hắn đứng ở đó. Dù sao hắn cũng biết mình làm chuyện sai rồi, hạ thấp tư thái là hành vi cần thiết.
Thế là một chuyện tình buồn cười cứ thế diễn ra, phía sau Diệp Khuynh Tư luôn có một cái đuôi đi theo. Kế tiếp lại là Trữ Mạn Nhi bám theo Sở Mộ, cũng nhờ đó không khí giữa hai người không đến nổi tẻ nhạt.
Dĩ nhiên, đến ban đêm Sở Mộ sẽ tìm cơ hội chung đụng với Diệp Khuynh Tư, bất kể nàng có nguyện ý hay không.
Dưới nỗ lực của hắn, hai ngày trôi qua đã cải thiện tình hình khá tốt. Ít nhất Diệp Khuynh Tư cũng không còn xa cách như trước, Sở Mộ biết nàng đang giận lẩy, nếu như chuyện này không có cách nào vãn hồi, nàng đã âm thầm rời khỏi nơi này không cho hắn có cơ hội giảng hòa.
Ngày mai sẽ diễn ra trận đấu tứ cường, Sở Mộ cuối cùng đã được như nguyện ôm gối ngủ cùng Diệp Khuynh Tư. Chỉ có điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là Diệp Khuynh Tư không cho phép hắn làm chuyện xấu, thế là hắn đành phải ôm nàng ngủ vô cùng đàng hoàng.
Trận đấu tứ cường rốt cuộc đến.
Sở Mộ ngang trời tiến vào để cho phần lớn người nổi lên hứng thú với đợt xếp hạng tranh tài lần này, bọn họ đều đang suy đoán không biết vương giả Tân Nguyệt Địa đã hiển lộ toàn bộ thực lực hay chưa? Đồng thời ra sức cá cược ai là người chiến thắng vòng đấu tiếp theo.
Trận chiến đầu tiên là Sở Mộ với Hàn Nhi Tinh.
Hàn Nhi Tinh chờ đợi một lúc lâu, thấy Sở Mộ chậm chạp không chịu xuất hiện mới nhếch miệng cười nói:
"Ta chỉ sợ đụng phải hai người các ngươi, nếu vậy ta sẽ không có cơ hội giáo huấn hắn."
"Chiến thú Mặc Dã của hắn rất lợi hại, hoàn toàn bộc phát lực lượng chưa chắc yếu hơn Thiên Đường giác thú. Ngươi cũng nên cẩn thận một chút !"
Tân Tín nhắc nhở Hàn Nhi Tinh một câu.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ cho nó có cơ hội từ từ tăng cường thực lực sao?"
Hàn Nhi Tinh khinh thường nói.
Đầu chiến thú Mặc Dã kia nhược điểm lớn nhất thực lực cơ bản rất yếu, chỉ cần có thể chế trụ từ lúc ban đầu cũng chỉ tương đương với Hồn sủng chúa tể đỉnh phong mà thôi.
"Nói cũng phải !"
Tân Tín gật đầu xác nhận, nhìn thoáng qua Đường Trác, mở miệng nói:
"Xem ra hắn không cơ hội đánh một trận với ngươi rồi. Dĩ nhiên trừ phi ngươi cố ý thua ta, ha hả !"
Đường Trác cực kỳ xem thường người này, nếu như Hàn Nhi Tinh có thể đánh bại Sở Mộ đã nói rõ Sở Mộ vốn không phải là đối thủ của hắn. Hai người Hàn Nhi Tinh và Tân Tín mặc dù nổi danh cùng với hắn, nhưng thực lực chân chính vẫn thua hắn một đoạn khá xa.
"Trận chiến đầu tiên, Tân Nguyệt Địa Sở Mộ đối với Chiến thần tông Hàn Nhi Tinh." Trung niên trọng tài chính tuyên đọc.
Sở Mộ tiến vào chiến trường Phù Sơn, cố ý nhìn thoáng qua vị trọng tài chính có chòm râu dài đen nhánh kia.
Vị trọng tài này tên là Mục Tạ, là một vị cường giả Bất Hủ dưới trướng Mục Thị thế triều. Trên thực tế hắn bây giờ đã thần phục Vũ Sa, vì thế hắn mới cố ý nhục nhã Quách Thạch nhằm đề cao danh tiếng Sở Mộ.
Quách Thạch bây giờ đã không dám ra khỏi cửa nửa bước, không biết tại sao chỉ trong một đêm hắn biến thành mục tiêu chỉ trích của tất cả cư dân Tranh Minh chủ thành. Bất kể là Hồn sủng sư cường đại hay là bình dân bá tánh hễ gặp phải đều khinh bỉ hắn mấy câu, danh tiếng Quách Thạch xem như là triệt để phá hủy.
Một lát sau, Hàn Nhi Tinh cũng bay vào chiến trường, hai người đứng trên hai đỉnh núi khác nhau. Đám khán giả hô lên kích động, hiển nhiên là ai nấy đều mong đợi trận chiến này từ lâu rồi.
Sở Mộ là nhân vật đột nhiên xuất hiện làm cho trận tranh tài lần này xảy ra biến hóa cực lớn. Chỉ có những nhân tố không xác định mới có thể kích thích tâm tình của mọi người, cuộc thi vì thế cũng hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Song phương chuẩn bị !"
Trọng tài chính Mục Tạ bình tĩnh nói.
Hàn Nhi Tinh khẽ gật đầu ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Tướng mạo Hàn Nhi Tinh rất thường thường, trên mặt có không ít tàn nhang. Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, cho dù là hắn đại biểu cho lập trường Thần Tông, hay là thực lực bản thân cũng tuyệt đối đứng trên đại đa số thanh niên tuấn kiệt. Bao gồm những trưởng lão cấp Bất Hủ cũng phải nể mặt hắn vài ba phần.
Những người đạt tới cảnh giới này không thể nào chỉ dựa vào bối cảnh sau lưng ủng hộ, mà chính bản thân hắn và Hồn sủng đều trải qua thiên chuy bách luyện, phần lớn người sẽ chết non trong đủ loại hoàn cảnh. Vì thế những người còn sống đứng trên đỉnh Phù Sơn lúc này không thể thiếu thiên phú, bối cảnh, kỳ ngộ cùng với vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Ở thời đại này, hắn đứng ngạo nghễ trên ngàn vạn người đồng lứa. Tiềm lực và tư cách của hắn được vô số người ngưỡng mộ, chính vì thế hắn không thể tha thứ cho kẻ nào dám đắc tội mình.
"Ngươi đúng là dại dột bất trị, nếu ta muốn giết ngươi, ngày hôm qua ngươi đã phơi thây đầu đường."
Hàn Nhi Tinh cười cười khinh miệt rồi nói:
“Ta không làm như vậy là vì không muốn động đến lực lượng Thần Tông, ngươi ở trước mặt ta chẳng khác gì hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, phủi một cái là bay."
Hàn Nhi Tinh vừa nói như thế, trong lòng Sở Mộ chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra ngày hôm qua cái tên theo dõi mình và Diệp Khuynh Tư chính là tay sai của Hàn Nhi Tinh, thực lực có vẻ rất cường đại.
Thế nhưng, Hàn Nhi Tinh hẳn là may mắn vì tên kia không động thủ. Nếu không kẻ phơi thây đầu đường khẳng định không phải là Sở Mộ, mà là cái tên tâm thuật bất chính kia.
Sở Mộ không có nhiều lời, tâm tình hắn hiện tại rất tốt, chỉ khoanh tay đứng đó chờ đợi chiến đấu bắt đầu.
Sở Mộ nhìn thoáng qua trọng tài chính Mục Tạ, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bỗng nhiên cảm giác được không gian giới chỉ rung động nhè nhẹ.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, vội vàng buông thả hồn niệm thăm dò không gian Hồn sủng.
Làn sóng rung động kia đến từ bia khóc.
Trên tay Sở Mộ tổng cộng có 10 giọt bia khóc, lúc trước hắn tưởng rằng sử dụng Lệ tinh xong, bia khóc sẽ tự động biến mất. Nhưng sau này mới phát hiện bên trong bình đựng vẫn luôn lưu lại dấu vết, nói cách khác bia khóc không hề biến mất, chúng nó chẳng qua là tạm thời mất đi năng lượng mà thôi.
Sở Mộ có được giọt bia khóc thứ 9 trên con đường Hoàng Tuyền, đây là giọt nước mắt rơi xuống vì Dạ. Nó độc thân lưu lãng trên Hằng Hải rộng lớn, tìm kiếm Yêu Trủng chỉ vì mưu cầu lực lượng. Cho dù vết thương chồng chất, thậm chí hóa thành Vong Linh cũng không bỏ qua tín niệm.
Một giọt bia khóc này ẩn sâu trong nội tâm Sở Mộ, chỉ sợ hồn ước đã đứt gãy cũng không thể phá vỡ mối quan hệ tâm linh giữa hắn và Dạ.
Giọt bia khóc thứ 10 là của Trữ Mạn Nhi. Thật ra nó không thuộc về Sở Mộ, nhưng Trữ Mạn Nhi không phải là người thừa kế bia khóc, chỉ vì hai người đã kết kết hồn ước mới tạm thời do Sở Mộ lưu giữ.
Từ trước tới nay bia khóc vẫn luôn nằm an tĩnh ở trong bình đựng, chỉ khi nào hắn nhận được giọt bia khóc khác mới sinh ra phản ứng.
Nhưng mà lần này Sở Mộ rõ ràng không có nhận được bia khóc, thế thì tại sao nó lại rung động giống như đang bị cái gì đó triệu hoán?
"Thiếu chủ, là Bi Khấp Giả (người thừa kế bia khóc), trên đỉnh Phù Sơn hẳn là có một vị Bi Khấp Giả khác."
Ly lão nhi vội vàng dùng tinh thần âm nhắc nhở Sở Mộ.
Ly lão nhi nhắc nhở để cho Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, cặp mắt nhanh nhạy quét một vòng qua chiến trường Phù Sơn. Hắn muốn lập tức tìm ra đó là người nào càng nhanh càng tốt.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ đụng phải Bi Khấp Giả, dựa theo lời Trữ Mạn Nhi nói mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có tiềm lực kinh người. Bọn họ đều có trải nghiệm đau khổ và nhấp nhô trong cuộc sống, Thiên Giới Bi thông qua bia khóc ghi lại trí nhớ và lựa chọn ra người mạnh nhất, phù hợp nhất tiếp nhận truyền thừa.
Nói cách khác, Bi Khấp Giả gặp gỡ kinh nghiệm sẽ không thua kém Sở Mộ, kinh nghiệm đau khổ lẫn vận khí cũng không ít hơn hắn. Nếu như bọn họ còn sống nhất định là Hồn sủng sư cực kỳ cường đại, không phải là hạng người như Đường Trác, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín có thể so sánh.
"Có thể cảm ứng được vị trí của hắn không ?"
Ly lão nhi vội vàng hỏi.
Mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có đoạn trí nhớ bia khóc ban cho, đây là một đoạn chuyện xưa đầy đủ về sinh vật tối cường ở thời đại trước. Hiện tại chúng nó không còn tồn tại trên thế giới này, nhưng kinh nghiệm trong đó hiển nhiên là trân quý chí cực.
Chỉ cần có thể vạch trần lịch sử Thiên Giới Bi ẩn giấu cũng tương đương với tìm ra phương pháp tiến vào lĩnh vực Bất Tử. Cấp bậc Bất Hủ chính là giai đoạn đỉnh phong trong thế giới nhân loại, nhưng không có người nào dám vỗ ngực tự tin mình có thể đột phá cảnh giới Bất Tử.
"Không thể, hình như hắn mạnh hơn ta."
Sở Mộ lắc đầu nói.
Mặc dù đều là Bi Khấp Giả, bia khóc nói cho Sở Mộ biết đang có đồng loại ở ngay phụ cận. Nhưng mà Sở Mộ không có cách nào xác định người đó trong hàng vạn người đang có mặt trên đỉnh Phù Sơn.
Diệp Khuynh Tư rút tay về, nhưng Sở Mộ kiên quyết không cho, tiếp tục ra sức giữ lấy nàng. Hắn không thèm quản người khác có chú ý hay không, chỉ có cặp mắt vô tình thật thà nhìn vào Diệp Khuynh Tư.
Khí lực Diệp Khuynh Tư đương nhiên không qua nổi Bán Ma hóa Sở Mộ, giằng co nửa ngày rốt cuộc để mặc cho hắn nắm. Trong lòng mắng thầm:
“Cái tên này bình thường chính là mặt dày mày dạng thế này, lúc nghiêm mặt nhìn qua giống như là người đứng đắn, nhưng da mặt dày lên thật sự không có biện pháp đối phó hắn.”
Điều này ngược lại để cho Diệp Khuynh Tư nghĩ tới thời điểm tại trường đấu thú Thiên Hạ thành, hắn cũng ngu ngu đần đần chạy tới ôm nàng như thế. Phần huyết tính và ôn nhu trái ngược nhau lại có thể tồn tại trên cùng một người.
Khi đó trong lòng Diệp Khuynh Tư rất rõ ràng, hai loại trạng thái này mới đích thực là con người Sở Mộ. Hắn đối đãi địch nhân mạnh mẽ vang dội, tĩnh táo lạnh lùng, nhưng khi đối mặt nữ nhân lại đần độn, có chút chậm lụt, chỉ biết là trong lòng nghĩ thế nào là làm thế đó, hoàn toàn không có để ý kịp người khác nghĩ gì.
"Tên này, rõ ràng là không hiểu tâm tư nữ tử, hết lần này tới lần khác lại được nữ tử thương thầm nhớ trộm. Đúng là đáng ghét !"
Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ, trong lòng oán thầm.
Ví dụ như Sở Mộ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, việc hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ cũng là bình thường. Lấy thực lực và địa vị hắn bây giờ rất dễ chiếm được trái tim nữ tử.
Nhưng mà hắn không có làm như vậy, lúc nào cũng nghiêm khắc tự kiềm chế tình cảm của mình, đối đãi nữ tử khác đều dùng khuôn mặt lạnh như tiền. Thế mà vẫn có người thích hắn, tự nguyện yêu hắn đơn phương.
Diệp Khuynh Tư không hề ngu ngốc, làm sao nàng không nhìn ra tâm tư người khác. Cho dù các nàng che giấu sâu hơn nữa cũng không có tác dụng gì, ẩn giấu càng sâu ngược lại tình cảm càng thêm sâu sắc.
Sau cuộc thi, Sở Mộ không còn hứng thú quan sát, hắn bây giờ chỉ muốn bù đắp tình cảm với Diệp Khuynh Tư.
Ba trận chiến trước sau kết thúc, vận khí Lục Phân Tuyết không tốt đã gặp phải Hàn Nhi Tinh.
Hai người chiến đấu tương đối cân bằng, nhưng Hàn Nhi Tinh kinh nghiệm thắng một bậc cuối cùng đánh bại Lục Phân Tuyết.
Bốn người tiến vào vòng chung kết là Sở Mộ, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín và Đường Trác.
Đường Trác, Hàn Nhi Tinh và Đường Ngang cố ý thiết kế bẫy rập hãm hại Sở Mộ, vốn là muốn Tân Nguyệt Địa kết thù chuốc oán với nhiều người. Thế nhưng, kết quả hoàn toàn ngược lại, càng nhiều thế lực nguyện ý kết giao với Tân Nguyệt Địa. Chính vì thế Băng Lam đang rất chật vật, ngày nào cũng có người đi tới viếng thăm làm cho nàng không kịp ứng phó.
Nhất là trên hội nghị Lãnh Thổ viện, thái độ mọi người đối đãi với Nữ Tôn Băng Lam hoàn toàn bất đồng với mấy ngày trước. Đối mặt với biến hóa to lớn như thế, ngay cả Băng Lam cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra cho dù ở trong lĩnh vực nào, thực lực cao thấp tới đâu, vấn đề bắt nạt kẻ yếu luôn luôn tồn tại. Lần này Sở Mộ tàn sát không chút do dự đã khiến cho đám người làm khó dễ Tân Nguyệt Địa bị trấn trụ.
Hơn nữa, bởi vì Sở Mộ tiến vào tứ cường, lãnh thổ Tân Nguyệt Địa theo đó giành được lợi ích khổng lồ. Những thế lực không nhận được nguồn tài nguyên này đương nhiên nghĩ hết biện pháp lôi kéo Tân Nguyệt Địa, hi vọng được phân cho một phần ích lợi.
Dĩ nhiên, lực lượng mới sinh cuối cùng sẽ phải chịu thế lực uy tín lâu năm chèn ép, Băng Lam tại hội nghị cảm nhận được không người lộ ra địch ý. Phần thù hận này là vì Tân Nguyệt Địa bỗng nhiên nổi tiếng làm cho bọn họ bất mãn, một phương diện khắc là do Sở Mộ giết thành viên hoặc người nhà của bọn họ. Vì thế quan hệ giữa song phương nhất định sẽ chuyển biến xấu.
Băng Lam biết Tân Nguyệt Địa muốn phát triển sớm muộn gì cũng sẽ đi đến một bước này, không cần thiết bởi vì đối phương là thế lực lâu nắm mà lùi bước. Cho nên nàng dùng thái độ cường ngạnh lấn tới, nếu đã là địch nhân cũng sẽ không bởi vì chính mình mềm yếu mà hạ thủ lưu tình.
"Tân Nguyệt cung điện chúng ta có thể trú đóng phân điện tại Tranh Minh chủ thành rồi?"
Bàng Duyệt kích động nói.
"Ừ !"
Băng Lam gật đầu nói:
"Lãnh Thổ viện đã đồng ý."
"Chuyện này quá tốt, tối hôm qua ta cùng Thẩm Mặc đi tửu quán đã nghe không ít người nói muốn gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Hơn nữa rất nhiều người đều hạ tiền cược cho Sở Mộ thắng, bọn họ cảm thấy hắn rất có khả năng giành giải quán quân đại hội lần này. Nếu Sở Mộ thành công, đoán chừng sẽ có thêm vô số người nguyện ý gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Sau đó chúng ta xây dựng phân điện tại Tranh Minh chủ thành, chiêu mộ tân binh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
"Ha hả, bản thân ta cảm thấy những người đã biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có một số không gian độc lập đặc thù, vì thế mới lặn lội đường xa đi một chuyến tìm kiếm vận may mà thôi."
Triêu Lãnh Xuyên lại suy nghĩ theo một hướng khác.
"Ừ, nói cũng đúng. Thật ra còn có một phần lớn người không biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có Thánh vực tồn tại."
Thẩm Mặc gật đầu nói.
"À, Sở Mộ đi đâu rồi?"
Băng Lam nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Sở Mộ.
"Phu thê hắn đang có mâu thuẫn nội bộ, hai người này trước giờ tình cảm rất tốt, rất ít khi thấy bọn họ chơi trò hờn dỗi kiểu này. Ha ha, đúng là rất có ý tứ !"
Bàng Duyệt không tim không phổi nói giỡn một câu.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Bàng Duyệt.
Triêu thái tử liếc mắt nhìn Bàng Duyệt, cười nhạt nói:
"Bàng Duyệt, ngươi nghĩ chuyện này vui lắm sao?"
Bàng Duyệt ý thức được phương thức nói chuyện của mình có gì đó không đúng, nàng mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:
"Ta chỉ cảm thấy bọn họ chơi thật tốt, các ngươi không nên loạn tưởng."
Băng Lam vốn muốn tự mình khai thông cho Diệp Khuynh Tư, nhưng gần đây quả thật có rất nhiều chuyện cần nàng xử lý. Vì thế Băng Lam không thể rút ra một chút thời gian lo lắng việc riêng tư. Nhưng nói đi thì nói lại, đây vốn là chuyện tình của người trẻ tuổi, nàng lẫn vào chưa chắc thích hợp.
Thật ra Băng Lam cũng đã nhìn ra nguyên nhân trong đó, nàng chỉ lo lắng một điểm duy nhất, chính là Sở Mộ đần độn không biết cách điều hòa tâm tư cho Diệp Khuynh Tư.
"Ồ, bọn họ là sao vậy? Phu thê hờn dỗi là sao? Sở Mộ có tình nhân mới à ?"
Triêu Lãnh Xuyên nhỏ giọng nói, tâm tình hắn cũng bắt đầu hứng thú với chuyện này.
Đám người lập tức khinh bỉ nhìn Triêu Lãnh Xuyên, sự thật chứng minh rõ ràng vấn đề tình cảm của Triêu Lãnh Xuyên còn thấp hơn Sở Mộ, thấp đến mức đáng sợ. Hắn lấy cái gì để cười người ta?
"Chuyện này còn hỏi sao? Nhất định là chuyện tình tiểu công chúa rồi."
Diệp Hoàn Sinh là người đầu tiên phá vỡ tình thế im lặng.
"Là nàng hả? Kẻ ngu cũng nhìn ra tiểu công chúa thích Sở Mộ, hơn nữa Sở Mộ và tiểu công chúa nhận thức còn sớm hơn…"
Bàng Duyệt nhanh nhẩu nói chen vào.
"Ha ha, chúng ta cá cược đi. Ta áp tiểu công chúa có thể thắng, các ngươi áp ai ?"
Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên cười phá lên, vung tay ném một quả Huyền Tinh lên trên bàn.
Chúng nhân toàn bộ im lặng, Bàng Duyệt nhìn chằm chằm Diệp Hoàn Sinh, lạnh lùng nói:
"Khuynh Tư là muội muội ngươi, ngươi đây có phải quá vô tâm không ?"
Diệp Hoàn Sinh lẽ thẳng khí hùng nói:
"Muội muội thì sao? Loại chuyện này vốn là tình cảm của người ta, ta đây chỉ là phân tích khách quan."
Những người ở nơi này nhận thức Sở Mộ tại Thiên Hạ thành, Diệp Hoàn Sinh thì quen biết sớm hơn một chút. Thời điểm ở Thiên Hạ thành hoặc nhiều hoặc ít đã biết quan hệ mờ ám giữa Sở Mộ và tiểu công chúa, bao gồm cả tràng phong ba Thiên Hạ Bán Ma cũng vô cùng rõ ràng. Hắn cảm thấy Sở Mộ không thể nào vô tình như vậy, nhất là hắn còn tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa tự sát trước mắt mình. Dưới tình huống này, lực lượng cảm xúc xung kích đối với một người sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Ta áp Khuynh Tư."
Bàng Duyệt cực kỳ khinh bỉ thái độ làm người của Diệp Hoàn Sinh, nàng quyết định lựa chọn lập trường của mình.
"Ta cũng áp Khuynh Tư thắng."
Thẩm Mặc bu vào tham gia náo nhiệt.
Chúng nhân đều đã bày tỏ thái độ, số phiếu tự nhiên là Diệp Khuynh Tư chiếm đa số.
Đến phiên Trữ Mạn Nhi, tất cả mọi người đều mỉm cười mị mị nhìn vào nàng.
"Quên đi, nàng áp chính nàng."
Diệp Hoàn Sinh thấy nàng chậm chạp không trả lời, lập tức hồi đáp dùm cho nàng.
Trữ Mạn Nhi nhất thời đỏ bừng cả mặt, trong lòng muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì cho tốt.
Diệp Hoàn Sinh vốn là người ưa thích gây chuyện, thời điểm đáng ghét sẽ đáng ghét đến cùng cực.
Trữ Mạn Nhi mắng thầm:
“Không nói lời nào có thể nhịn chết hay sao, chán ghét !”
Băng Lam cúi đầu uống trà, nàng là người thông minh, đối với chuyện này giữ vững trầm mặc mới tốt.
Dĩ nhiên, trong lòng Băng Lam cũng đã có đáp án. Nàng cảm thấy hai nữ tử này đều tốt như nhau, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân Sở Mộ, có thể bắt được người nào hay người nấy. Nàng là mẫu thân hiển nhiên không ngại con dâu quá nhiều, chỉ âm thầm cầu nguyện Sở Mộ khôn hơn một chút, đừng để người nào trôi tuột đi mới tốt.
Hai ngày sau mới đến vòng đấu tiếp theo, Liễu Băng Lam bận rộn sự tình Lãnh Thổ viện và phân điện tại Tranh Minh chủ thành.
Lần này Thẩm Mặc cùng nhau đi tới, Băng Lam quyết định để cho hắn xử lý công vụ ở Tranh Minh chủ thành.
Thẩm Mặc tự thân thực lực không phải rất mạnh, chỉ có điều hắn có năng lực quản lý xuất chúng. Tính cách trầm ổn, tĩnh táo vô cùng thích hợp với chức vụ điện chủ.
Dĩ nhiên, Thẩm Mặc cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi. Sau này Liễu Băng Lam sẽ phái thêm một vài trưởng lão đi tới Tranh Minh chủ hiệp trợ Thẩm Mặc xử lý công vụ.
Trong quãng thời gian hai ngày này, Sở Mộ không có tu luyện như thói quen, mà hắn dốc hết tâm tư hòa giải với Diệp Khuynh Tư.
Xưa nay hắn vốn không quản sự tình Tân Nguyệt Địa, ở trong mắt người khác vốn là một người tiêu dao tự tại, không màn thế sự.
Sở Mộ không hiểu được cái gì gọi là tán tỉnh, Diệp Khuynh Tư ở đâu hắn đứng ở đó. Dù sao hắn cũng biết mình làm chuyện sai rồi, hạ thấp tư thái là hành vi cần thiết.
Thế là một chuyện tình buồn cười cứ thế diễn ra, phía sau Diệp Khuynh Tư luôn có một cái đuôi đi theo. Kế tiếp lại là Trữ Mạn Nhi bám theo Sở Mộ, cũng nhờ đó không khí giữa hai người không đến nổi tẻ nhạt.
Dĩ nhiên, đến ban đêm Sở Mộ sẽ tìm cơ hội chung đụng với Diệp Khuynh Tư, bất kể nàng có nguyện ý hay không.
Dưới nỗ lực của hắn, hai ngày trôi qua đã cải thiện tình hình khá tốt. Ít nhất Diệp Khuynh Tư cũng không còn xa cách như trước, Sở Mộ biết nàng đang giận lẩy, nếu như chuyện này không có cách nào vãn hồi, nàng đã âm thầm rời khỏi nơi này không cho hắn có cơ hội giảng hòa.
Ngày mai sẽ diễn ra trận đấu tứ cường, Sở Mộ cuối cùng đã được như nguyện ôm gối ngủ cùng Diệp Khuynh Tư. Chỉ có điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là Diệp Khuynh Tư không cho phép hắn làm chuyện xấu, thế là hắn đành phải ôm nàng ngủ vô cùng đàng hoàng.
Trận đấu tứ cường rốt cuộc đến.
Sở Mộ ngang trời tiến vào để cho phần lớn người nổi lên hứng thú với đợt xếp hạng tranh tài lần này, bọn họ đều đang suy đoán không biết vương giả Tân Nguyệt Địa đã hiển lộ toàn bộ thực lực hay chưa? Đồng thời ra sức cá cược ai là người chiến thắng vòng đấu tiếp theo.
Trận chiến đầu tiên là Sở Mộ với Hàn Nhi Tinh.
Hàn Nhi Tinh chờ đợi một lúc lâu, thấy Sở Mộ chậm chạp không chịu xuất hiện mới nhếch miệng cười nói:
"Ta chỉ sợ đụng phải hai người các ngươi, nếu vậy ta sẽ không có cơ hội giáo huấn hắn."
"Chiến thú Mặc Dã của hắn rất lợi hại, hoàn toàn bộc phát lực lượng chưa chắc yếu hơn Thiên Đường giác thú. Ngươi cũng nên cẩn thận một chút !"
Tân Tín nhắc nhở Hàn Nhi Tinh một câu.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ cho nó có cơ hội từ từ tăng cường thực lực sao?"
Hàn Nhi Tinh khinh thường nói.
Đầu chiến thú Mặc Dã kia nhược điểm lớn nhất thực lực cơ bản rất yếu, chỉ cần có thể chế trụ từ lúc ban đầu cũng chỉ tương đương với Hồn sủng chúa tể đỉnh phong mà thôi.
"Nói cũng phải !"
Tân Tín gật đầu xác nhận, nhìn thoáng qua Đường Trác, mở miệng nói:
"Xem ra hắn không cơ hội đánh một trận với ngươi rồi. Dĩ nhiên trừ phi ngươi cố ý thua ta, ha hả !"
Đường Trác cực kỳ xem thường người này, nếu như Hàn Nhi Tinh có thể đánh bại Sở Mộ đã nói rõ Sở Mộ vốn không phải là đối thủ của hắn. Hai người Hàn Nhi Tinh và Tân Tín mặc dù nổi danh cùng với hắn, nhưng thực lực chân chính vẫn thua hắn một đoạn khá xa.
"Trận chiến đầu tiên, Tân Nguyệt Địa Sở Mộ đối với Chiến thần tông Hàn Nhi Tinh." Trung niên trọng tài chính tuyên đọc.
Sở Mộ tiến vào chiến trường Phù Sơn, cố ý nhìn thoáng qua vị trọng tài chính có chòm râu dài đen nhánh kia.
Vị trọng tài này tên là Mục Tạ, là một vị cường giả Bất Hủ dưới trướng Mục Thị thế triều. Trên thực tế hắn bây giờ đã thần phục Vũ Sa, vì thế hắn mới cố ý nhục nhã Quách Thạch nhằm đề cao danh tiếng Sở Mộ.
Quách Thạch bây giờ đã không dám ra khỏi cửa nửa bước, không biết tại sao chỉ trong một đêm hắn biến thành mục tiêu chỉ trích của tất cả cư dân Tranh Minh chủ thành. Bất kể là Hồn sủng sư cường đại hay là bình dân bá tánh hễ gặp phải đều khinh bỉ hắn mấy câu, danh tiếng Quách Thạch xem như là triệt để phá hủy.
Một lát sau, Hàn Nhi Tinh cũng bay vào chiến trường, hai người đứng trên hai đỉnh núi khác nhau. Đám khán giả hô lên kích động, hiển nhiên là ai nấy đều mong đợi trận chiến này từ lâu rồi.
Sở Mộ là nhân vật đột nhiên xuất hiện làm cho trận tranh tài lần này xảy ra biến hóa cực lớn. Chỉ có những nhân tố không xác định mới có thể kích thích tâm tình của mọi người, cuộc thi vì thế cũng hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Song phương chuẩn bị !"
Trọng tài chính Mục Tạ bình tĩnh nói.
Hàn Nhi Tinh khẽ gật đầu ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Tướng mạo Hàn Nhi Tinh rất thường thường, trên mặt có không ít tàn nhang. Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, cho dù là hắn đại biểu cho lập trường Thần Tông, hay là thực lực bản thân cũng tuyệt đối đứng trên đại đa số thanh niên tuấn kiệt. Bao gồm những trưởng lão cấp Bất Hủ cũng phải nể mặt hắn vài ba phần.
Những người đạt tới cảnh giới này không thể nào chỉ dựa vào bối cảnh sau lưng ủng hộ, mà chính bản thân hắn và Hồn sủng đều trải qua thiên chuy bách luyện, phần lớn người sẽ chết non trong đủ loại hoàn cảnh. Vì thế những người còn sống đứng trên đỉnh Phù Sơn lúc này không thể thiếu thiên phú, bối cảnh, kỳ ngộ cùng với vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Ở thời đại này, hắn đứng ngạo nghễ trên ngàn vạn người đồng lứa. Tiềm lực và tư cách của hắn được vô số người ngưỡng mộ, chính vì thế hắn không thể tha thứ cho kẻ nào dám đắc tội mình.
"Ngươi đúng là dại dột bất trị, nếu ta muốn giết ngươi, ngày hôm qua ngươi đã phơi thây đầu đường."
Hàn Nhi Tinh cười cười khinh miệt rồi nói:
“Ta không làm như vậy là vì không muốn động đến lực lượng Thần Tông, ngươi ở trước mặt ta chẳng khác gì hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, phủi một cái là bay."
Hàn Nhi Tinh vừa nói như thế, trong lòng Sở Mộ chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra ngày hôm qua cái tên theo dõi mình và Diệp Khuynh Tư chính là tay sai của Hàn Nhi Tinh, thực lực có vẻ rất cường đại.
Thế nhưng, Hàn Nhi Tinh hẳn là may mắn vì tên kia không động thủ. Nếu không kẻ phơi thây đầu đường khẳng định không phải là Sở Mộ, mà là cái tên tâm thuật bất chính kia.
Sở Mộ không có nhiều lời, tâm tình hắn hiện tại rất tốt, chỉ khoanh tay đứng đó chờ đợi chiến đấu bắt đầu.
Sở Mộ nhìn thoáng qua trọng tài chính Mục Tạ, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bỗng nhiên cảm giác được không gian giới chỉ rung động nhè nhẹ.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, vội vàng buông thả hồn niệm thăm dò không gian Hồn sủng.
Làn sóng rung động kia đến từ bia khóc.
Trên tay Sở Mộ tổng cộng có 10 giọt bia khóc, lúc trước hắn tưởng rằng sử dụng Lệ tinh xong, bia khóc sẽ tự động biến mất. Nhưng sau này mới phát hiện bên trong bình đựng vẫn luôn lưu lại dấu vết, nói cách khác bia khóc không hề biến mất, chúng nó chẳng qua là tạm thời mất đi năng lượng mà thôi.
Sở Mộ có được giọt bia khóc thứ 9 trên con đường Hoàng Tuyền, đây là giọt nước mắt rơi xuống vì Dạ. Nó độc thân lưu lãng trên Hằng Hải rộng lớn, tìm kiếm Yêu Trủng chỉ vì mưu cầu lực lượng. Cho dù vết thương chồng chất, thậm chí hóa thành Vong Linh cũng không bỏ qua tín niệm.
Một giọt bia khóc này ẩn sâu trong nội tâm Sở Mộ, chỉ sợ hồn ước đã đứt gãy cũng không thể phá vỡ mối quan hệ tâm linh giữa hắn và Dạ.
Giọt bia khóc thứ 10 là của Trữ Mạn Nhi. Thật ra nó không thuộc về Sở Mộ, nhưng Trữ Mạn Nhi không phải là người thừa kế bia khóc, chỉ vì hai người đã kết kết hồn ước mới tạm thời do Sở Mộ lưu giữ.
Từ trước tới nay bia khóc vẫn luôn nằm an tĩnh ở trong bình đựng, chỉ khi nào hắn nhận được giọt bia khóc khác mới sinh ra phản ứng.
Nhưng mà lần này Sở Mộ rõ ràng không có nhận được bia khóc, thế thì tại sao nó lại rung động giống như đang bị cái gì đó triệu hoán?
"Thiếu chủ, là Bi Khấp Giả (người thừa kế bia khóc), trên đỉnh Phù Sơn hẳn là có một vị Bi Khấp Giả khác."
Ly lão nhi vội vàng dùng tinh thần âm nhắc nhở Sở Mộ.
Ly lão nhi nhắc nhở để cho Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, cặp mắt nhanh nhạy quét một vòng qua chiến trường Phù Sơn. Hắn muốn lập tức tìm ra đó là người nào càng nhanh càng tốt.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ đụng phải Bi Khấp Giả, dựa theo lời Trữ Mạn Nhi nói mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có tiềm lực kinh người. Bọn họ đều có trải nghiệm đau khổ và nhấp nhô trong cuộc sống, Thiên Giới Bi thông qua bia khóc ghi lại trí nhớ và lựa chọn ra người mạnh nhất, phù hợp nhất tiếp nhận truyền thừa.
Nói cách khác, Bi Khấp Giả gặp gỡ kinh nghiệm sẽ không thua kém Sở Mộ, kinh nghiệm đau khổ lẫn vận khí cũng không ít hơn hắn. Nếu như bọn họ còn sống nhất định là Hồn sủng sư cực kỳ cường đại, không phải là hạng người như Đường Trác, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín có thể so sánh.
"Có thể cảm ứng được vị trí của hắn không ?"
Ly lão nhi vội vàng hỏi.
Mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có đoạn trí nhớ bia khóc ban cho, đây là một đoạn chuyện xưa đầy đủ về sinh vật tối cường ở thời đại trước. Hiện tại chúng nó không còn tồn tại trên thế giới này, nhưng kinh nghiệm trong đó hiển nhiên là trân quý chí cực.
Chỉ cần có thể vạch trần lịch sử Thiên Giới Bi ẩn giấu cũng tương đương với tìm ra phương pháp tiến vào lĩnh vực Bất Tử. Cấp bậc Bất Hủ chính là giai đoạn đỉnh phong trong thế giới nhân loại, nhưng không có người nào dám vỗ ngực tự tin mình có thể đột phá cảnh giới Bất Tử.
"Không thể, hình như hắn mạnh hơn ta."
Sở Mộ lắc đầu nói.
Mặc dù đều là Bi Khấp Giả, bia khóc nói cho Sở Mộ biết đang có đồng loại ở ngay phụ cận. Nhưng mà Sở Mộ không có cách nào xác định người đó trong hàng vạn người đang có mặt trên đỉnh Phù Sơn.
/1793
|