Tuyển một tòa lầu các u tĩnh, bên cạnh hai vị cương chủ có thêm không ít người, đây là thủ hạ của bọn họ, cũng có một ít thành viên trẻ tuổi cùng thân tín mang theo đi ra hiểu biết cảnh đời.
Khi còn ở dưới lầu các, một nữ tử hộ tống cương chủ Lý Mạt Vũ nhỏ giọng hỏi nam tử bên cạnh:
- Hoàng Vũ Phi, người đi cùng nữ tôn cùng hai vị cương chủ lại là ai vậy?
- Ta cũng không biết, trước kia chưa từng gặp qua, có lẽ cũng là người trẻ tuổi do Liễu nữ tôn mang theo hiểu biết hoàn cảnh thế giới bên ngoài giống như chúng ta đi!
Thứ tử của cương chủ Hoàng Trạch Phong là Hoàng Vũ Phi đáp lời.
- Vậy thì tốt lắm, mấy ngày nữa chúng ta có thể dẫn hắn cùng đi xem trận thi đấu nhân tài kiệt xuất của Tranh Minh chủ thành!
Nữ tử nói.
- Ngươi hình như thật có hứng thú đối với hắn ah? Có phải Lý Thanh Thanh đại tiểu thư của chúng ta đã động tâm rồi sao?
Hoàng Vũ Phi trộm nở nụ cười.
- Đi qua một bên, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi!
Sắc mặt Lý Thanh Thanh lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
Hai ngườ còn đang nói chuyện, Lý Mạt Vũ từ trên lầu các gọi xuống một tiếng, để Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi cũng đi lên.
Hai người đều là vãn bối, khi trưởng bối nói chuyện bình thường rất ít cho phép bọn họ tham gia, mà nếu để họ tham gia khẳng định là đã thừa nhận bọn họ, trên mặt cả hai lập tức lộ vẻ vui mừng bước nhanh lên lầu các.
Lý Thanh Thanh rất có lễ tiết, vừa đi lên liền cho thị nữ lui xuống, tự mình châm trà cho bốn người, Hoàng Phi Vũ ngây ngốc ngồi nơi kia, thường thường trộm liếc mắt nhìn Liễu Băng Lam, lại trộm nhìn Sở Mộ đang ngồi cùng nàng.
- Chuyện này bản thân ta có nghe nói qua, chỉ là không nghĩ tới ích lợi như vậy mà Lãnh Thổ Viện còn mở ra với toàn bộ lãnh thổ cùng nhau chia đều!
Liễu Băng Lam gật gật đầu, xem như đại khái hiểu được nội dung hội nghị lần này.
- Tân khuếch trương đối với bản thân lãnh thổ chính là thời kỳ tài nguyên dồi dào nhất. Nếu các đại phái hệ tiến hành tăng cường, tất phải tranh được đầu rơi máu chảy, thay vì như thế chẳng thà dùng phương thức công bình hòa bình để giải quyết, chức trách của Lãnh Thổ Viện chính là như thế!
Lý Mạt Vũ nói.
- Nhưng mà ta có nghi hoặc, khối cương thổ ở phương bắc vì sao lại rộng rãi như thế, nơi đó không phải thuộc về một thế triều đại hồn sủng hay sao?
Sở Mộ hỏi.
Lần này hội nghị lãnh thổ mời dự họp có quan hệ tới một khối lãnh thổ phương bắc Tranh Minh đại địa.
Ở năm trước, lãnh thổ phương bắc không biết vì sao xảy ra một trận sát phạt kinh thiên động địa, trận sát phạt kia kéo dài rất lâu, làm cương thổ bắc bộ suốt hai ba tháng đều đổ xuống trận mưa đỏ như máu.
Trận sát phạt khủng bố kia rốt cục do người nào gây nên thì tạm thời còn chưa biết, nhưng kết quả cuối cùng là khối lãnh thổ vốn thuộc về hồn sủng thế giới đã bị trận sát phạt lan tới mà bị quân đoàn biên cương Tranh Minh đại địa chiếm lĩnh, hơn nữa còn rất nhanh xây dựng đủ loại thủ đoạn phòng ngự.
Đại khái vào mùa hè năm nay, khối lãnh thổ nguyên bản không phải thuộc về nhân loại đã được hoàn toàn tính toán vào trong bản đồ của nhân loại, trong thời gian tương lai sẽ được xây dựng thành đại địa cương mới nhất.
Trước khi xây dựng thành cương thổ mới, tài nguyên khổng lồ trong khối lãnh thổ kia làm sao mà xử lý?
Bởi duyên cớ trận đại sát phạt, nơi đó đã biến thành một khối lãnh thổ vô chủ, bảo tàng từng bị vô số người rình rập hiện tại còn biến thành vô chủ, đương nhiên thật nhiều người động tâm. Càng không có người nào vô duyên cớ đem khối lãnh thổ kia cấp cho người khác, bất kỳ phe phái thế lực nào ở Tranh Minh đại địa đều sẽ không buông bỏ cơ hội được phân tới một chén canh.
Vốn Tân Nguyệt Địa căn bản không có hứng thú đối với loại sự tình này, cũng sẽ không tham dự. Nhưng người của Lãnh Thổ Viện làm sao biết được Tân Nguyệt Địa không cần tới, hiện tại Tân Nguyệt Địa đã biến thành tư nhân lãnh thổ nổi tiếng, không mời họ tham dự thật sự không hợp lý chút nào.
Có loại chỗ tốt như bánh nướng từ trên trời rơi xuống như vậy, không đến chia cắt thì là ngu xuẩn, phải biết rằng bảo vật trong khối cương thổ kia đủ làm một thế lực có thể lớn mạnh thêm vài phần. Đương nhiên càng có không ít người thật nghi ngờ, loại địa phương nhỏ bé như Tân Nguyệt Địa có tư cách gì đến đòi phân chén canh.
- Bắc bưng sát phạt?
Trên đường Sở Mộ đến đây có nghe nói qua một ít tiếng gió, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không hiểu biết.
- Chuyện này chúng tôi cũng không quá hiểu rõ. Bên trong có tin tức gì thì chúng tôi không rõ lắm, chỉ biết trong cuộc sát phạt lần này đã chết rất nhiều người, là một sự kiện giết chóc đầy ác tính…Nghe đồn nơi đó ra đời một tử thần thị huyết khát máu gặp người liền giết!
Khi Lý Mạt Vũ nhắc tới chuyện này, thanh âm thoáng trầm thấp.
- Nhắc tới tử thần, ta từ tin tức truyền về từ Ô Bàn đại lục nghe nói, Tịch Tĩnh Lâm đã xảy ra chuyện, một cuồng ma dùng thủ đoạn phi thường tàn nhẫn đem bảy vị bất hủ cấp cường giả cùng mấy trăm chủ tể cấp cường giả giết chết. Chuyện này cũng nghe rợn cả người!
Hoàng Trạch Phong nói.
- Ân, Tranh Minh đại địa xuất hiện một sát thần, Ô Bàn đại địa xuất hiện một cuồng ma, nhưng luận tính nghiêm trọng của sự kiện thì Tranh Minh đại địa cao hơn nhiều, tử thần kia gọi là…Ai, đừng nói quá nhiều, Tranh Minh đã hạ lệnh xuống, chúng ta nói chuyện thì không có gì, nhưng tiểu bối miệng không kín, nói nhiều sẽ bị định tội danh không tốt!
Lý Mạt Vũ nói.
Nói xong Lý Mạt Vũ đặc biệt trừng mắt nhìn Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi, ý bảo hai người không được nói lung tung, đừng nghe được tin tức liền chạy đi tìm bằng hữu mà khoe ra.
Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh đúng là đang có ý đó, kết quả bị trừng mắt như vậy liền áp chế ý nghĩ nhảy nhót trong lòng đi xuống.
Lý Thanh Thanh đưa mắt nhìn Sở Mộ, trong lòng có chút không thăng bằng thầm nhủ: vì sao hai vị trưởng bối không trừng tên đối diện, cố tình lại trừng bọn hắn.
- Theo ta thấy, lần này có thể đạt được bao nhiêu ích lợi cuối cùng phải xem trận thi đấu nhân tài kiệt xuất đến quyết định đi!
Hoàng Trạch Phong đem đề tài vòng trở về.
- Trận thi đấu nhân tài kiệt xuất?
Sở Mộ lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Chẳng lẽ ngươi không biết về trận thi đấu này sao?
Lý Thanh Thanh lập tức cướp lời nói.
Sở Mộ gật gật đầu.
Liễu Băng Lam ở một bên nhẹ giọng giải thích:
- Là cuộc thi đấu trẻ tuổi tài giỏi nhất của Tranh Minh đại địa, người dự thi bên chúng ta có Mục Thanh Y, nàng tiến vào cửa ải cuối cùng thì bị loại bỏ. Mấy ngày nữa là cuộc thi đấu cuối cùng, người dự thi đại biểu cho những thế lực có nội tình cực mạnh nhất của Tranh Minh đại địa!
- Việc này có quan hệ gì tới việc phân chia lãnh thổ phương bắc?
Sở Mộ hỏi.
- Một khối bánh ngọt lớn phải chia làm sao mới công bình đồng thời không gây nhiệt náo quá mức cứng ngắc? Biện pháp tốt nhất là khắp nơi phái ra đại biểu trẻ tuổi tiến hành tỷ thí, đạt được thứ tự càng cao thì lấy được ích lợi càng nhiều. Thực lực trẻ tuổi đại biểu thực lực đời tiếp theo, thứ này có sức thuyết phục nhất. Mục Thanh Y đại biểu Tân Nguyệt Địa tiến nhập vào trong cuộc thi, thiếu chút nữa qua được cửa ải cuối cùng, lần này các ngươi phân được lợi ích sẽ cao hơn những cương thổ như chúng ta đã rất nhiều!
Lý Mạt Vũ cười khổ giải thích, vị Sở vương này thật sự chuyện gì cũng không thèm quản ah?
- Ai, chỉ trách vãn bối của chúng ta thật không cố gắng thôi!
Khi nói tới đây, ánh mắt Hoàng Trạch Phong dừng trên người Sở Mộ, biểu tình có chút biến hóa.
Tân Nguyệt Địa phái ra Mục Thanh Y, điều này đại biểu Mục Thanh Y là người mạnh nhất trong giới trẻ tuổi Tân Nguyệt Địa.
Ban đầu có rất nhiều người cho rằng Mục Thanh Y không vào được vòng loại cùng vòng bán kết, kết quả Mục Thanh Y một hơi tiến vào tận cửa ải cuối cùng, suýt nữa đem một đệ tử của Nguyên Tố Môn chen rớt, chuyện này gây náo động không nhỏ tại Tranh Minh chủ thành.
Như thế mọi người theo bản năng cho rằng Mục Thanh Y là người cực mạnh của Tân Nguyệt Địa.
Nhưng hôm nay bọn hắn gặp được Sở vương Sở Mộ, Sở Mộ trẻ tuổi phi thường, có thể đảm nhiệm chức Sở vương đã nói rõ thực lực hắn cao hơn Mục Thanh Y, nếu hắn tham gia cuộc thi đấu tranh tài có lẽ sẽ sát nhập đến cuộc chiến cuối cùng của nhân tài kiệt xuất kia!
Những lão cương thổ như bọn họ phái ra vãn bối nhiều nhất đi tới vòng thứ ba đã cảm thấy vô cùng vẻ vang, làm sao biết được một Mục Thanh Y đã trở thành hắc mã, nhưng người trẻ tuổi mạnh nhất Tân Nguyệt Địa lại không phải là nàng mà là vị Sở vương không ai hay biết ngồi trước mặt.
Khi còn ở dưới lầu các, một nữ tử hộ tống cương chủ Lý Mạt Vũ nhỏ giọng hỏi nam tử bên cạnh:
- Hoàng Vũ Phi, người đi cùng nữ tôn cùng hai vị cương chủ lại là ai vậy?
- Ta cũng không biết, trước kia chưa từng gặp qua, có lẽ cũng là người trẻ tuổi do Liễu nữ tôn mang theo hiểu biết hoàn cảnh thế giới bên ngoài giống như chúng ta đi!
Thứ tử của cương chủ Hoàng Trạch Phong là Hoàng Vũ Phi đáp lời.
- Vậy thì tốt lắm, mấy ngày nữa chúng ta có thể dẫn hắn cùng đi xem trận thi đấu nhân tài kiệt xuất của Tranh Minh chủ thành!
Nữ tử nói.
- Ngươi hình như thật có hứng thú đối với hắn ah? Có phải Lý Thanh Thanh đại tiểu thư của chúng ta đã động tâm rồi sao?
Hoàng Vũ Phi trộm nở nụ cười.
- Đi qua một bên, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi!
Sắc mặt Lý Thanh Thanh lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
Hai ngườ còn đang nói chuyện, Lý Mạt Vũ từ trên lầu các gọi xuống một tiếng, để Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi cũng đi lên.
Hai người đều là vãn bối, khi trưởng bối nói chuyện bình thường rất ít cho phép bọn họ tham gia, mà nếu để họ tham gia khẳng định là đã thừa nhận bọn họ, trên mặt cả hai lập tức lộ vẻ vui mừng bước nhanh lên lầu các.
Lý Thanh Thanh rất có lễ tiết, vừa đi lên liền cho thị nữ lui xuống, tự mình châm trà cho bốn người, Hoàng Phi Vũ ngây ngốc ngồi nơi kia, thường thường trộm liếc mắt nhìn Liễu Băng Lam, lại trộm nhìn Sở Mộ đang ngồi cùng nàng.
- Chuyện này bản thân ta có nghe nói qua, chỉ là không nghĩ tới ích lợi như vậy mà Lãnh Thổ Viện còn mở ra với toàn bộ lãnh thổ cùng nhau chia đều!
Liễu Băng Lam gật gật đầu, xem như đại khái hiểu được nội dung hội nghị lần này.
- Tân khuếch trương đối với bản thân lãnh thổ chính là thời kỳ tài nguyên dồi dào nhất. Nếu các đại phái hệ tiến hành tăng cường, tất phải tranh được đầu rơi máu chảy, thay vì như thế chẳng thà dùng phương thức công bình hòa bình để giải quyết, chức trách của Lãnh Thổ Viện chính là như thế!
Lý Mạt Vũ nói.
- Nhưng mà ta có nghi hoặc, khối cương thổ ở phương bắc vì sao lại rộng rãi như thế, nơi đó không phải thuộc về một thế triều đại hồn sủng hay sao?
Sở Mộ hỏi.
Lần này hội nghị lãnh thổ mời dự họp có quan hệ tới một khối lãnh thổ phương bắc Tranh Minh đại địa.
Ở năm trước, lãnh thổ phương bắc không biết vì sao xảy ra một trận sát phạt kinh thiên động địa, trận sát phạt kia kéo dài rất lâu, làm cương thổ bắc bộ suốt hai ba tháng đều đổ xuống trận mưa đỏ như máu.
Trận sát phạt khủng bố kia rốt cục do người nào gây nên thì tạm thời còn chưa biết, nhưng kết quả cuối cùng là khối lãnh thổ vốn thuộc về hồn sủng thế giới đã bị trận sát phạt lan tới mà bị quân đoàn biên cương Tranh Minh đại địa chiếm lĩnh, hơn nữa còn rất nhanh xây dựng đủ loại thủ đoạn phòng ngự.
Đại khái vào mùa hè năm nay, khối lãnh thổ nguyên bản không phải thuộc về nhân loại đã được hoàn toàn tính toán vào trong bản đồ của nhân loại, trong thời gian tương lai sẽ được xây dựng thành đại địa cương mới nhất.
Trước khi xây dựng thành cương thổ mới, tài nguyên khổng lồ trong khối lãnh thổ kia làm sao mà xử lý?
Bởi duyên cớ trận đại sát phạt, nơi đó đã biến thành một khối lãnh thổ vô chủ, bảo tàng từng bị vô số người rình rập hiện tại còn biến thành vô chủ, đương nhiên thật nhiều người động tâm. Càng không có người nào vô duyên cớ đem khối lãnh thổ kia cấp cho người khác, bất kỳ phe phái thế lực nào ở Tranh Minh đại địa đều sẽ không buông bỏ cơ hội được phân tới một chén canh.
Vốn Tân Nguyệt Địa căn bản không có hứng thú đối với loại sự tình này, cũng sẽ không tham dự. Nhưng người của Lãnh Thổ Viện làm sao biết được Tân Nguyệt Địa không cần tới, hiện tại Tân Nguyệt Địa đã biến thành tư nhân lãnh thổ nổi tiếng, không mời họ tham dự thật sự không hợp lý chút nào.
Có loại chỗ tốt như bánh nướng từ trên trời rơi xuống như vậy, không đến chia cắt thì là ngu xuẩn, phải biết rằng bảo vật trong khối cương thổ kia đủ làm một thế lực có thể lớn mạnh thêm vài phần. Đương nhiên càng có không ít người thật nghi ngờ, loại địa phương nhỏ bé như Tân Nguyệt Địa có tư cách gì đến đòi phân chén canh.
- Bắc bưng sát phạt?
Trên đường Sở Mộ đến đây có nghe nói qua một ít tiếng gió, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không hiểu biết.
- Chuyện này chúng tôi cũng không quá hiểu rõ. Bên trong có tin tức gì thì chúng tôi không rõ lắm, chỉ biết trong cuộc sát phạt lần này đã chết rất nhiều người, là một sự kiện giết chóc đầy ác tính…Nghe đồn nơi đó ra đời một tử thần thị huyết khát máu gặp người liền giết!
Khi Lý Mạt Vũ nhắc tới chuyện này, thanh âm thoáng trầm thấp.
- Nhắc tới tử thần, ta từ tin tức truyền về từ Ô Bàn đại lục nghe nói, Tịch Tĩnh Lâm đã xảy ra chuyện, một cuồng ma dùng thủ đoạn phi thường tàn nhẫn đem bảy vị bất hủ cấp cường giả cùng mấy trăm chủ tể cấp cường giả giết chết. Chuyện này cũng nghe rợn cả người!
Hoàng Trạch Phong nói.
- Ân, Tranh Minh đại địa xuất hiện một sát thần, Ô Bàn đại địa xuất hiện một cuồng ma, nhưng luận tính nghiêm trọng của sự kiện thì Tranh Minh đại địa cao hơn nhiều, tử thần kia gọi là…Ai, đừng nói quá nhiều, Tranh Minh đã hạ lệnh xuống, chúng ta nói chuyện thì không có gì, nhưng tiểu bối miệng không kín, nói nhiều sẽ bị định tội danh không tốt!
Lý Mạt Vũ nói.
Nói xong Lý Mạt Vũ đặc biệt trừng mắt nhìn Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi, ý bảo hai người không được nói lung tung, đừng nghe được tin tức liền chạy đi tìm bằng hữu mà khoe ra.
Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh đúng là đang có ý đó, kết quả bị trừng mắt như vậy liền áp chế ý nghĩ nhảy nhót trong lòng đi xuống.
Lý Thanh Thanh đưa mắt nhìn Sở Mộ, trong lòng có chút không thăng bằng thầm nhủ: vì sao hai vị trưởng bối không trừng tên đối diện, cố tình lại trừng bọn hắn.
- Theo ta thấy, lần này có thể đạt được bao nhiêu ích lợi cuối cùng phải xem trận thi đấu nhân tài kiệt xuất đến quyết định đi!
Hoàng Trạch Phong đem đề tài vòng trở về.
- Trận thi đấu nhân tài kiệt xuất?
Sở Mộ lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Chẳng lẽ ngươi không biết về trận thi đấu này sao?
Lý Thanh Thanh lập tức cướp lời nói.
Sở Mộ gật gật đầu.
Liễu Băng Lam ở một bên nhẹ giọng giải thích:
- Là cuộc thi đấu trẻ tuổi tài giỏi nhất của Tranh Minh đại địa, người dự thi bên chúng ta có Mục Thanh Y, nàng tiến vào cửa ải cuối cùng thì bị loại bỏ. Mấy ngày nữa là cuộc thi đấu cuối cùng, người dự thi đại biểu cho những thế lực có nội tình cực mạnh nhất của Tranh Minh đại địa!
- Việc này có quan hệ gì tới việc phân chia lãnh thổ phương bắc?
Sở Mộ hỏi.
- Một khối bánh ngọt lớn phải chia làm sao mới công bình đồng thời không gây nhiệt náo quá mức cứng ngắc? Biện pháp tốt nhất là khắp nơi phái ra đại biểu trẻ tuổi tiến hành tỷ thí, đạt được thứ tự càng cao thì lấy được ích lợi càng nhiều. Thực lực trẻ tuổi đại biểu thực lực đời tiếp theo, thứ này có sức thuyết phục nhất. Mục Thanh Y đại biểu Tân Nguyệt Địa tiến nhập vào trong cuộc thi, thiếu chút nữa qua được cửa ải cuối cùng, lần này các ngươi phân được lợi ích sẽ cao hơn những cương thổ như chúng ta đã rất nhiều!
Lý Mạt Vũ cười khổ giải thích, vị Sở vương này thật sự chuyện gì cũng không thèm quản ah?
- Ai, chỉ trách vãn bối của chúng ta thật không cố gắng thôi!
Khi nói tới đây, ánh mắt Hoàng Trạch Phong dừng trên người Sở Mộ, biểu tình có chút biến hóa.
Tân Nguyệt Địa phái ra Mục Thanh Y, điều này đại biểu Mục Thanh Y là người mạnh nhất trong giới trẻ tuổi Tân Nguyệt Địa.
Ban đầu có rất nhiều người cho rằng Mục Thanh Y không vào được vòng loại cùng vòng bán kết, kết quả Mục Thanh Y một hơi tiến vào tận cửa ải cuối cùng, suýt nữa đem một đệ tử của Nguyên Tố Môn chen rớt, chuyện này gây náo động không nhỏ tại Tranh Minh chủ thành.
Như thế mọi người theo bản năng cho rằng Mục Thanh Y là người cực mạnh của Tân Nguyệt Địa.
Nhưng hôm nay bọn hắn gặp được Sở vương Sở Mộ, Sở Mộ trẻ tuổi phi thường, có thể đảm nhiệm chức Sở vương đã nói rõ thực lực hắn cao hơn Mục Thanh Y, nếu hắn tham gia cuộc thi đấu tranh tài có lẽ sẽ sát nhập đến cuộc chiến cuối cùng của nhân tài kiệt xuất kia!
Những lão cương thổ như bọn họ phái ra vãn bối nhiều nhất đi tới vòng thứ ba đã cảm thấy vô cùng vẻ vang, làm sao biết được một Mục Thanh Y đã trở thành hắc mã, nhưng người trẻ tuổi mạnh nhất Tân Nguyệt Địa lại không phải là nàng mà là vị Sở vương không ai hay biết ngồi trước mặt.
/1793
|