Sủng Mị

Chương 1450: Đệ tử Vân Môn lão nhân ước chiến

/1793


Khiếp đảm mở to mắt, Cẩn Nhu công chúa phát hiện gương mặt Sở Mộ cách nàng rất gần, khoảng cách này làm Cẩn Nhu có cảm giác như có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình ở trong mắt hắn.

Tuy rằng không cảm giác được gì, nhưng lần đầu tiên nàng ở gần Sở Mộ đến như vậy, nhất thời trong đầu trống rỗng, trong lòng vô cùng bối rối, cảm xúc uất ức vừa rồi biến mất không còn sót lại chút gì, đã biến thành con nai con hoảng sợ, muốn né tránh nhưng không biết nên tránh như thế nào.

Sau một lát nàng khôi phục lại, nhưng vì thân hình u linh của mình mà cảm thấy vài phần mất mát.

Nếu như không cảm nhận được có va chạm mà chính nàng đã cảm xúc thành như vậy, thế thì nếu có thể va chạm được thì nàng lại có cảm giác ra sao?

Sở Mộ nói thế nào cũng là người từng trải, nhưng Cẩn Nhu công chúa băng thanh ngọc khiết, loại thể nghiệm như vậy nàng chưa từng có.

- Ta sẽ tìm được Nại Hà hoa!

Sở Mộ lặp lại câu nói trước đó của mình, nhưng so sánh với trước đó giọng nói của hắn càng thêm kiên định.

- Ân!

Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu.



Hội nghị lãnh thổ mười năm cử thành một lần, nhưng rốt cục cần thương thảo chuyện gì Liễu Băng Lam căn bản không hề hay biết.

Liễu Băng Lam cũng muốn tìm hiểu một ít tin tức từ những lãnh thổ khác, chỉ tiếc Tân Nguyệt Địa chưa từng chân chính tiếp xúc giao tế với những người có tư cách tham gia hội nghị lần này, vì vậy nàng cũng không hỏi được.

Sở Mộ khuyên Liễu Băng Lam không cần phải lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp đi đến đó tham dự là được, dù sao hiện tại Tân Nguyệt Địa mời chào cường giả chủ tể cấp rất nhiều, hơn nữa có được Bạch Ngữ tu luyện càng điên cuồng hơn cả chính hắn, cũng đã sắp bước vào bất hủ cấp, địa vị thực lực của Tân Nguyệt Địa đã hoàn toàn khác hẳn ngày trước.

- Sao vậy, Cẩn Nhu không đi cùng chúng ta sao?

Liễu Băng Lam rất nhanh liền phát hiện trong đội ngũ cùng đi Tranh Minh đại địa không có mặt Cẩn Nhu nên khó hiểu hỏi.

- Nàng cùng Bạch Ngữ đại thúc đi Không Trung Lâm, tìm kiếm manh mối của Nại Hà hoa đồng thời đi xem Thiên Giới Bi ở đó!

Sở Mộ giải thích.

- Còn tưởng rằng con lại chọc giận nữ hài tử nhà người ta!

Liễu Băng Lam cười nói.

Ánh mắt Liễu Băng Lam sáng như tuyết, đoạn thời gian này nàng phát hiện thời gian Sở Mộ ở chung cùng Cẩn Nhu tăng nhiều, ánh mắt nhìn nhau cũng đã khác với lúc trước.

Liễu Băng Lam đối với việc riêng tư của người khác luôn thờ ơ, nhưng đối với việc của Sở Mộ tuyệt đối lưu tâm hơn ai hết, biến hóa nho nhỏ giữa hai người đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Liễu Băng Lam.

Cho nên mấy ngày nay trời tối Liễu Băng Lam đều suy nghĩ với tính cách của Sở Mộ nhất định sẽ đem chuyện này nói với Diệp Khuynh Tư, vậy mình cần làm sao dỗ dành an ủi Diệp Khuynh Tư đây?

Sở Mộ phát hiện ánh mắt Liễu Băng Lam không được bình thường, mấy lần bị mẹ mình nói bóng nói gió Sở Mộ đều trợn trắng mắt, mẫu thân có thể không cần quá quan tâm chuyện cảm tình của mình với mấy nữ tử khác được hay không, nên bảo trì phong độ lãnh mỹ nhân của nàng!

Lần này cùng đi tới Tranh Minh chủ thành có tám người, Liễu Băng Lam, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Trữ Mạn Nhi, Trầm Mặc, Bàng Duyệt cùng một vị trung niên nam tử được Liễu Băng Lam xưng hô là “Vũ bá”.

Thân phận lai lịch của Vũ bá thật sự thần bí, thực lực mạnh mẽ, mạnh tới mức chính Sở Mộ cũng không thể làm ra đánh giá chân chính đối với hắn.

Vũ bá xuất hiện tại Tân Nguyệt Địa cũng có vẻ kỳ quặc, hẳn có thể xem là một vị hồn sủng sư muốn mai danh ẩn tích, nghe nói Tân Nguyệt Địa là một lãnh thổ độc lập, hơn nữa địa thế xa xôi liền lựa chọn Tân Nguyệt Địa làm nơi quy ẩn.

Nhưng không ngờ Vũ bá ở Tân Nguyệt Địa gặp được một vị cố nhân không biết đã xa cách bao nhiêu năm, vị cố nhân kia chính là Vân Môn lão nhân.

Rốt cục Vũ bá cùng Vân Môn lão nhân đã bao nhiêu tuổi không ai biết được, nhưng sau khi họ gặp lại liên tục chảy nước mắt vui mừng, không ngừng kể cho nhau nghe chuyện đã trải qua suốt trăm năm.

Tới thời gian thoái ẩn còn có thể gặp lại lão bằng hữu có thể thổ lộ tình cảm, thật sự phi thường khó được, vì thế Vũ bá xem như đã cắm rễ tại Vạn Vật thành, không có việc gì cùng Vân Môn lão nhân đánh cờ uống trà, ngày tháng trôi qua xem như nhàn nhã.

Vân Môn lão nhân đã quyết tâm trấn thủ Tân Nguyệt Địa, Vũ bá xem như về hưu nhưng không thể không làm chuyện gì. Hắn nhìn thấy Liễu Băng Lam, phát hiện tử sắc quang mang lóe sáng từ trong đôi mắt nàng, liền tự mình tiến cử bản thân làm Thánh Vệ trưởng lão Thánh Vệ đội Nữ Tôn.

Vân Môn lão nhân phi thường giật mình vì Vũ bá cam tâm trở thành trưởng lão Thánh Vệ, Liễu Băng Lam không hiểu rõ nội tình của Vũ bá, nhưng lời nói của Vân Môn lão nhân đương nhiên là tin tưởng được.

Khi Liễu Băng Lam hỏi thăm bối cảnh thực lực của Vũ bá với Vân Môn lão nhân, Vân Môn lão nhân lắc lắc đầu nói:

- Phải biết rằng ta từng thua bại trong tay một người nên tuân thủ lời thề luôn luôn bảo hộ Vân Môn, đã bao nhiêu năm kỳ thật chính ta cũng không nhớ rõ. Tiểu Vũ là một cường giả cực kỳ có tiềm lực mà ta nhận thức được trước cuộc chiến bại đó, lúc ấy chỉ yếu hơn ta một ít. Đã nhiều năm như vậy hắn đã bước lên tới độ cao thế nào thì ta cũng không biết, cho dù hiện tại đã dần dần già cả, thực lực giảm xuống nên lựa chọn quy ẩn, nhưng hắn cũng tuyệt không thể đánh đồng với một ít tiểu bối khác tại Tranh Minh đại địa, có hắn đi cùng các ngươi đến Tranh Minh chủ thành, vấn đề an toàn thì cứ việc yên tâm đi, nói không chừng ở Tranh Minh đại địa có không ít đại nhân vật đều là vãn bối của hắn!

Liễu Băng Lam biết Vân Môn lão nhân nói chuyện không bao giờ tùy tiện, cho nên trong xưng hô vẫn luôn luôn gọi là Vũ bá.

Có một cường giả phi thường có bối cảnh đi theo, thật sự giảm bớt rất nhiều băn khoăn.

Đương nhiên, bất kể là ai đối với thân thế của vị Vũ bá kia đều phi thường hiếu kỳ, nhất là Diệp Hoàn Sinh dọc theo đường đi nói bóng nói gió, ỷ lại mình là đệ tử thân truyền của Vân Môn lão nhân, hỏi chuyện cũng chưa từng có chút kiêng nể.

May là tính tình Vũ bá lại là người thật bình tĩnh, mặc Diệp Hoàn Sinh thay đổi phương pháp truy hỏi thế nào bộ dạng của Vũ bá vẫn thản nhiên hờ hững.

- Vũ bá, trong Tranh Minh chủ thành có phải có đại cừu nhân gì của ngài hay không, lần này ngài rời núi là vì muốn giải quyết đoạn ân oán này, bằng không ngài đi theo những người trẻ tuổi như chúng ta ra ngoài loạn lắc làm gì chứ? Lại không có người cùng ngài uống trà trò chuyện!

Diệp Hoàn Sinh chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.

- Ngươi đã xem quá nhiều chuyện xưa về ân oán tình cừu rồi đi? Lão nhân gia ta đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút cũng không được hay sao, ai nói người đã quy ẩn không thể đi ra ngoài đi dạo?

Vũ bá hỏi lại.

- Ta đã biết, ngươi nhất định là nghe qua chuyện xưa của sư phụ ta, lần này rời núi là vì giúp sư phụ ta đánh bại kẻ từng chiến thắng qua hắn!

Diệp Hoàn Sinh tỉnh ngộ nói.

- …

Vũ bá hết lời để nói.

Không thể không nói, óc tưởng tượng của tiểu tử Diệp Hoàn Sinh này thật đúng là phong phú, nhưng không ngờ hắn có suy nghĩ như vậy! Đương nhiên, lời của Diệp Hoàn Sinh cũng không đúng lắm.

- Vốn sư phụ ngươi đã dặn ta khi nào đi tới Tranh Minh chủ thành mới nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã gấp gáp như vậy ta nói trước cho ngươi biết tốt lắm. Lần này đi ra chủ yếu là tận hết chức trách thánh vệ của ta, cũng không thể chỉ ăn ở không trả tiền đi. Tiếp theo cũng giúp lão Nhạc giải quyết một ít chuyện cũ năm xưa!

Vũ bá chậm rãi nói.

- Ha ha ha, ta đã nói rồi mà!

Diệp Hoàn Sinh thấy mình đoán đúng, lập tức phá lên cười, còn nhìn Triêu Thái Tử cùng Trầm Mặc nói:

- Ta đã nói ta sẽ đoán đúng, các ngươi lại thiếu ta một lần!

Triêu Lãnh Xuyên cùng Trầm Mặc đều bĩu môi, nếu không phải dọc đường thật quá nhàm chán, ai cùng hắn chơi trò đánh đố kiểu này. Hơn nữa hôm trước đánh đố bộ ngực lớn nhỏ của Bàng Duyệt, nhưng sau khi ba người bọn hắn đã cấp ra đáp án nhưng không ai dám đi nghiệm chứng.

Vũ bá ho khan một tiếng, trước đó đã nghe lão Nhạc nói qua đệ tử của hắn rất không đáng tin, quả nhiên là thế.

- Tiểu tử, ngươi đừng cao hứng quá sớm, lần này người ra mặt giải quyết chuyện xưa của lão Nhạc cũng không phải là ta, ta chỉ là người giám hộ cùng người tiến cử, thật cần kết thúc phải là ngươi!

Vũ bá tiếp tục nói.

- Ta? Việc này đâu có liên quan gì tới ta, chẳng lẽ bảo ta đi đánh nhau với kẻ từng đánh bại sư phụ ta hay sao? Nói đùa gì vậy, nhóm lão quái vật các ngươi nhiều ít từ trăm năm trước đều bước vào bất hủ cấp, còn đòi tính toán với một hậu bối ngay tuổi tác còn chưa bằng số lẻ của các ngươi hay sao?

Diệp Hoàn Sinh vội vàng nói.

Diệp Hoàn Sinh nói thật không sai, Vân Môn lão nhân đã canh giữ tại Vân Môn không biết đã mấy trăm năm, mà nghe đồn Vân Môn lão nhân chiến bại bởi một vị cường giả cương chủ cấp nên mới trấn thủ Vân Môn, như vậy cũng nói rõ lúc ấy Vân Môn lão nhân đã là cường giả bất hủ cấp.

Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, dù thực lực trì trệ nghiêm trọng, cho dù bọn họ đều đã già cả, nhưng cũng không phải loại người cấp bậc như hắn hiện tại có thể ứng phó.

- Đương nhiên không phải bảo ngươi so đấu với người kia, ngươi còn chưa đủ cho người ta dùng hai ngón tay bóp chết. Lão Nhạc nghe nói hắn thu nhận một quan môn đệ tử, tuổi tác cũng xấp xỉ như ngươi, dù sao người sống tới từng tuổi này cũng không biết ngày nào sẽ chết, lão Nhạc vẫn muốn mở ra khúc mắc kia, nhờ ta giám sát ngươi đi tỷ thí một trận với đệ tử của người nọ!

Vũ bá nói.

- Ta…

Diệp Hoàn Sinh muốn chửi ầm lên.

Lão nhân kia thật không đáng tin tưởng, không nói một câu đã đem mình đẩy tới chỗ của đại cừu nhân, người già như vậy rồi mà vẫn mãi nhớ chuyện này, một chút khí độ cũng không có!

- Vũ bá, quan môn đệ tử gì đó của người kia có lợi hại hay không?

Diệp Hoàn Sinh hỏi.

- Rất lợi hại, bằng không cũng sẽ không trở thành quan môn đệ tử của hắn!

Vũ bá không chút để ý nói.

- Cấp bậc gì vậy?

Diệp Hoàn Sinh tiếp tục hỏi.

- Việc này…trước khi ta đến Tân Nguyệt Địa, phỏng chừng hắn đang bồi hồi giữa hoàn mỹ chủ tể cùng bất hủ cấp đi, hiện tại có đột phá hay không thì ta không biết!

Vũ bá nói.

Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh tối sầm, nói:

- Đi nói với Nhạc lão nhân, ta cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!

- Đã muộn, nếu lão Nhạc đã ủy thác ta, ta sẽ đem việc này phụ trách tới cuối cùng, ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi!

Vũ bá vẫn bộ dáng bình tĩnh nói.

- Đây không phải muốn ta đi toi mạng sao!

Diệp Hoàn Sinh nói.

Nữ Hoàng Thiên Đình Xà cực mạnh của Diệp Hoàn Sinh hiện tại chỉ là mạnh hơn chủ tể cấp đỉnh phong một chút, cách hoàn mỹ chủ tể còn chênh lệch một đoạn ngắn. Người ta đã đứng giữa hoàn mỹ chủ tể cùng bất hủ cấp từ nhiều năm trước, vậy còn đánh cái gì?

- Dù sao mấy người trẻ tuổi các ngươi cũng phải có một người đi ra thay lão Nhạc đánh trận này, vô luận thắng thua!

Vũ bá nói.

Vũ bá nói xong câu đó, cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi lên người Sở Mộ, ngay cả Liễu Băng Lam cũng nhìn chằm chằm vào hắn.

Hiện tại có người nào không biết hắn đã bước lên bất hủ cấp!

Vân Môn lão nhân giúp mọi người trấn thủ Tân Nguyệt Địa, công lao càng lớn, chuyện của hắn đương nhiên phải giúp.

Mà người có thể ra mặt giải quyết việc này cũng chỉ có Sở Mộ, ai bảo thực lực của hắn là mạnh nhất.

- Được rồi!

Sở Mộ bất đắc dĩ, việc này là tránh không thoát!

/1793

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status