Ngày hôm sau môn chủ Yêu Thú Cung phân môn này cũng tự mình tới đây.
Môn chủ này là một nam tử trung niên, ăn mặc trường bào màu nâu lớn, khi hắn tiến vào thì chuyện đầu tiên chính là thỉnh tội.
- Hôm qua xác thực là có khách quý đến, còn hy vọng Tiểu Tiểu tiểu thư thông cảm.
Môn chủ Yêu Thú Cung nói ra.
- Được rồi được rồi, ta vừa vặn có vài chuyện cần hỏi ngươi.
Tiểu Tiểu khoát khoát tay, bảo môn chủ ngồi ở bên cạnh.
- Tiểu thư cứ hỏi đi.
Lão môn chủ nói ra.
- Mấy sư huynh đệ khác của ta đang truy tra đám người phạm tội trong Tịch Tĩnh Lâm, ta nghe Tôn thúc thúc của ta nói chỗ của ngươi dường như co tin tức, cho nên cố ý hỏi ngươi một chút.
Tiểu Tiểu nói ra.
- Là ý của Tôn Huyền sư a.
Lão môn chủ vừa nghe Tiểu Tiểu đem Tôn Huyền sư đưa ra ngoài thì lập tức tựu gật gật đầu, mở miệng nói ra.
- Tin tức thì cũng không quá nhiều, nhưng mà nhiều năm trước có chuyện xảy ra ở nơi ta quản hạt.
- Ân, nói mau.
Tiểu Tiểu nói ra.
- Lúc trước đám người ở trong Tịch Tĩnh Lâm bị những kẻ phạm tội truy đuổi ra ngoài Tịch Tĩnh Lâm, mà những sinh vật trốn ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm hình như nhiều hơn năm mươi, những sinh vật này cách vị trí Thiên Giới bia một đoạn thì bị ngăn cản, đại chiến tại vị trí Thiên Giới bia một hồi.
Lão môn chủ nói ra.
- Có việc này? Ngươi nói cụ thể xem nào.
Con mắt Tiểu Tiểu sáng ngời.
Thời điểm phong ba Tịch Tĩnh Lâm có rất nhiều sinh vật thoát ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm, nhưng hết lần này tới lần khác hơn năm mươi sinh vật ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm thì bị truy kích, hơn nữa còn truy đuổi từ Tịch Tĩnh Lâm xa xôi tới Lâm Thành, bởi vậy có thể thấy năm mươi sinh vật ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm kia đã mang theo thứ vô cùng trọng yếu, nói không chừng chính là hạt giống Thế Chủ Thụ năm đó.
- Bởi vì lúc ấy có quá nhiều cao thủ, lão hủ thực lực thấp kém cho nên chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, không dám mạo hiểm tiếp cận cho nên hiểu biết rất có hạn.
Lão môn chủ nói ra.
- Ngươi sợ cái gì ah, tốt xấu gì cũng là cường giả cấp Bất Hủ nha.
Tiểu Tiểu bất mãn nói ra.
Môn chủ mặt già đỏ lên, ho khan vài tiếng. Tiếp tục nói.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, tràng diện lúc ấy vô cùng hỗn loạn, hơn nữa cho dù là năm mươi sinh vật trong Tịch Tĩnh Lâm kia hay là kẻ xấu thì thực lực đều rất mạnh.
- Vậy ngươi nhận ra người nào hay không?
Tiểu Tiểu lập tức hỏi.
- Cái này... Lão hủ không thể nói...
Môn chủ nói ra.
- Vì cái gì không thể nói!
Tiểu Tiểu lập tức tựu gấp.
- Nếu như là Tôn Huyền sư tự mình đến hỏi thì ta có thể nói được, dù sao chuyện này quan hệ tới... Ah, đúng rồi, lần này khách quý là Hạ thượng quan của Thần Tông đấy, hắn cũng đến truy tra chuyện này, Tiểu Tiểu tiểu thư có cần lão hủ dẫn tiến hay không?
Lão môn chủ nói ra.
- Ta không có hứng thú. Ngươi còn biết cái gì?
Tiểu Tiểu nói ra.
Thời điểm này Bàng Duyệt tiến đến bên cạnh Sở Mộ dò hỏi:
- Thượng quan là có ý gì đây?
- Thành viên trong Thần Tông làm: chủ, thượng, trung, hạ bốn cấp, thượng quan hẳn là xưng hô của cao nhất của cấp Hồn Tể.
Sở Mộ giải thích.
Sở Mộ nhớ rõ Lục Ngọc Cầm là chủ quan, trước kia Sở Mộ vẫn cho rằng Lục Ngọc Cầm có khả năng là chúa tể đỉnh phong, về sau mới biết được có được vị trí chủ quan đều là cường giả cấp Bất Hủ.
Nếu như lúc ấy Lục Ngọc Cầm dùng thái độ cường ngạnh mang u linh Cẩn Nhu đi, thật sự không ai có thể ngăn cản nàng ta cả.
Nhưng mà từ đó cũng có thể thấy được Thần Tông Lục Ngọc Cầm phẩm tính rất đoan chính. Đổi lại là cường giả cấp Bất Hủ khác sẽ không quan tâm những chuyện này.
Địa vị Thần Tông bình thường đều cao hơn các thế lực khác, tuy lão môn chủ Yêu Thú Cung là cường gỉ cấp Bất Hủ, có thể bình tọa với chủ quan của Thần Tông nhưng mà địa vị của Thần Tông đúng là rất cao, mặc dù là một thượng quan thì lão môn chủ cũng phải đích thân nghênh đón.
Tiểu Tiểu tiếp tục dò hỏi tin tức của lão môn chủ, thời điểm này Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Lãnh Xuyên vừa đi dạo môn phái dùng vẻ mặt tức giận đi vào.
Hai người này từ sáng sớm đi ra ngoài tìm nơi luận bàn võ nghệ, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà mang tức giận quay về, thời điểm ở tiền viện đã nghe được âm thanh của bọn họ rồi.
- Người nào ah, thật sự là thứ gì cũng có mà. Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh hắn có nhiều người thì ta đã đánh hắn rồi!
Diệp Hoàn Sinh mặt mũi tràn đầy tức giận, phàn nàn nói ra.
- Đúng vậy a, chúng ta đang luận bàn thì liên quan gì tới hắn, không phải là chấn vỡ kết giới làm vài nữ tử kinh hãi thôi ao, chúng ta đã xin lỗi rồi mà.
Triêu Lãnh Xuyên mặt mũi tràn ngập khó chịu.
- Ngươi nhớ kỹ tên của hắn không vậy?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Không biết. Đám người chung quanh gọi hắn là Hạ cái gì đó.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Hai người nói chuyện thì đi vào chính sảnh, kết quả trong phòng lão môn chủ, Sở Mộ, Tiểu Tiểu, Bàng Duyệt đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào hai người này.
Vẻ mặt tươi cười của lão môn chủ cứng lại, nhỏ giọng hỏi một câu:
- Các ngươi nói là vị Hạ thượng quan sao?
- Đúng đúng đúng, chính là hắn, ta nghe đám người chung quanh gọi hắn như vậy, ta nhớ tới... Lão bá, hình như ngươi cũng không vừa mắt hắn đúng không.
Diệp Hoàn Sinh làm ra bộ dáng giật mình.
Lão môn chủ mặt đen lại.
Hai người này gây ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi gây Thần Tông!
- Các ngươi không có xung đột quá lớn đấy chứ?
Lão môn chủ dồn khí lên mặt, hỏi một câu.
- Cũng không có gì, chỉ mắng vài câu mà thôi.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
- Vậy thì khá tốt...
Khí sắc của lão môn chủ hòa hoãn nhiều.
- Triêu thái tử, nhìn ngươi đúng là không có chút tiền đồ, bị người ta nhục nhã như thế mà chỉ mắng vài câu là xong sao, thời điểm ta nói xin lỗi đã vụng trộm vãi ra một ít độc tảo pâấn, ta đoán hắn hiện tại khẳng định đã cào nát da của hắn rồi, ha ha ha ha...
Diệp Hoàn Sinh cười đê tiện.
- Độc tảo phấn là cái gì?
Triêu Lãnh Xuyên khó hiểu hỏi.
- Một loại khói độc đặc thù, vô sắc vô vị, cho dù là dùng hồn niệm cũng không cách nào phát hiện được, là muội muội của ta chuyên điều chế những gia hỏa nam nhân buồn nôn quấn quít lấy nàng mà thôi. Đem đem loại khói độc này này rắc lên người kẻ khác, sau đó sẽ hấp dẫn rất nhiều côn trùng nhỏ bé, ngươi nghĩ đây là trên núi đấy, tiểu độc trùng có mặt khắp nơi, côn trùng nhỏ khắp núi chạy tới chỗ của hắn, cho dù không cắn chết hắn cũng làm hắn mất một lớp da!
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Diệp Hoàn Sinh vừa nói chuyện thì tùy tiện đi tới chỗ môn chủ ngồi xuống, sau đó sinh động miêu tả hắn làm cách nào rắc khói độc lên người của Hạ thượng quan kia.
Diệp Hoàn Sinh là gia hỏa thần kinh không ổn định, hắn tới bây giờ còn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của những người ở bên cạnh, mà bản thân của Triêu thái tử trì độn cũng ngốc núc níc gật đầu cho là phải, nói Diệp Hoàn Sinh dùng chiêu này đúng là tốt.
Không biết vì cái gì nghe được Diệp Hoàn Sinh miêu tả độc tảo phấn thì toàn thân Sở Mộ cũng không được tự nhiên.
Độc tảo phấn, hồn niệm cũng không cảm giác được!
Khuynh Tư không việc gì luyện chế nó làm cái gì chứ?
Giờ khắc này đột nhiên Sở Mộ ý thức được nếu ngày nào đó mình chọc Khuynh Tư tức giận, rất có thể sẽ bị nụ cười đầy lãnh ý của Khuynh Tư làm thê thảm.
Bản thân Diệp Khuynh Tư là nữ nhân ẩn giấu tính tình, mình mỗi ngày ngủ cùng một chỗ với nàng, ngày nào đó nàng tâm huyết dâng trào bún một ít độc phấn...
Trong đầu Sở Mộ nghĩ ngợi ngày sau nên đối xử tốt với Diệp Khuynh Tư, nghe Diệp Hoàn Sinh miêu tả thì lão môn chủ nổi da gà ngồi không được, đứng dậy vội vã rời sơn trang.
- Hắc, lão bá này nhất định là đi nhìn thảm trạng của gia hỏa kia rồi, ha ha, đã tuổi cao như vậy còn mang thù! Đoán chừng hắn xác thực rất chán ghét tên họ Hạ kia, bằng không thì ta vừa nói như vậy hắn sẽ không kích động như thế đâu.
Diệp Hoàn Sinh vừa cười vừa nói.
- Hai người các ngươi...
Bàng Duyệt hiện tại cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tiểu Tiểu ngược lại dường như không cảm thấy cái gì, bộ dạng hưng phấn hỏi Diệp Hoàn Sinh còn độc tảo phấn hay không, nàng cũng có thể giữ lại đối phó một đám sắc lang.
- Lại nói Tiểu Tiểu, ngươi hỏi ra cái gì không đó?
Diệp Hoàn Sinh đem độc tảo phấn đưa cho Tiểu Tiểu, mở miệng hỏi.
- Chỉ biết là có một đám người đuổi theo năm mươi hồn sủng từ Tịch Tĩnh Lâm ra ngoài, tới chỗ Thiên Giới bia thì đánh một tâận, lão nhân kia cũng thật sự là, nói cho ta biết một hai người thì thế nào, ta dám nói hắn khẳng định biết rõ trong đám người kia còn có ai.
Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí cất kỹ độc tảo phấn.
- Lão môn chủ vừa rồi kỳ thật dùng ánh mắt ám chỉ ngươi đấy.
Sở Mộ nói ra.
- Ám chỉ ta? Ám chỉ ta cái gì?
Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.
- Hắn ám chỉ ngươi đám người này thật ra còn có người Yêu Thú Cung đấy.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ quan sát chuyện này rất tỉ mỉ, đáng tiếc Tiểu Tiểu không phải rất nhạy cảm.
- Người của Yêu Thú Cung chúng ta? A? Chẳng lẽ người của Yêu Thú Cung chúng ta cũng tham dự chuyện lần này...
Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói ra.
- Đoán chừng là như thế, kỳ thật Tôn Huyền sư cũng mờ mịt nói cho ngươi biêt rồi.
Sở Mộ nói ra.
Tiểu Tiểu hồi tưởng lại Tôn Huyền sư noi chuyện lúc trước, lập tức hiểu ra cái gì. Nhưng mà tin tức này làm cho nàng ta vô cùng giật mình, thời điểm Yêu Thú Cung, hơn nữa Yêu Thú Cung cũng là dùng tư thái khiển trách, Tiểu Tiểu làm thế nào cũng không nghĩ ra người trong Yêu Thú Cung cũng tham dự vào tội ác này.
- Ồ, Sở Mộ, ngươi đi đâu?
Tiểu Tiểu trông thấy Sở Mộ đứng dậy, khó hiểu hỏi.
- Ta đi Thiên Giới bia nhìn xem.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ nhớ rõ Hải Thiếp đã nói với mình, thời điểm ở thành hải quân có một nhóm lớn người truy đuổi hơn hai mươi hồn sủng hoang dại, mà hơn hai mươi hồn sủng hoang dại này đang bảo vệ một tiểu thiêu nữ.
Mà Thiên Giới bia cũng có chuyện này xảy ra, nói như vậy Trữ Mạn Nhi và những thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm kia trốn ra ngoài biển rồi, đúng lúc ở Thiên Giới bia bị chặn lại một lần, khi đó từ hơn năm mươi giảm xuống còn hơn hai mươi.
Trữ Mạn Nhi chạy trốn tới Tân Nguyệt Chi Địa thì trong tay không có hạt giống Thế Chủ Thụ, nếu như Trữ Mạn Nhi tại Tịch Tĩnh Lâm trốn ra có mang theo hạt giống Thế Chủ Thụ, như vậy có khả năng ở giữa đường nàng giấu hạt giông Thế Chủ Thụ ở nơi nào đó rồi.
Sở Mộ cảm thấy Thiên Giới bia rất có thể là nơi giấu hạt giống thật tốt, dù sao lộ tuyến trốn chết của Trữ Mạn Nhi là từ Tịch Tĩnh Lâm đến Lâm Thành Thiên Giới bia, lại đến Tân Nguyệt Chi Địa, mà Tân Nguyệt Chi Địa cũng có Thiên Giới bia...
Chuyện này cũng không phải là trùng hợp như vậy, vậy hẳn là có nguyên nhân trong đó.
Môn chủ này là một nam tử trung niên, ăn mặc trường bào màu nâu lớn, khi hắn tiến vào thì chuyện đầu tiên chính là thỉnh tội.
- Hôm qua xác thực là có khách quý đến, còn hy vọng Tiểu Tiểu tiểu thư thông cảm.
Môn chủ Yêu Thú Cung nói ra.
- Được rồi được rồi, ta vừa vặn có vài chuyện cần hỏi ngươi.
Tiểu Tiểu khoát khoát tay, bảo môn chủ ngồi ở bên cạnh.
- Tiểu thư cứ hỏi đi.
Lão môn chủ nói ra.
- Mấy sư huynh đệ khác của ta đang truy tra đám người phạm tội trong Tịch Tĩnh Lâm, ta nghe Tôn thúc thúc của ta nói chỗ của ngươi dường như co tin tức, cho nên cố ý hỏi ngươi một chút.
Tiểu Tiểu nói ra.
- Là ý của Tôn Huyền sư a.
Lão môn chủ vừa nghe Tiểu Tiểu đem Tôn Huyền sư đưa ra ngoài thì lập tức tựu gật gật đầu, mở miệng nói ra.
- Tin tức thì cũng không quá nhiều, nhưng mà nhiều năm trước có chuyện xảy ra ở nơi ta quản hạt.
- Ân, nói mau.
Tiểu Tiểu nói ra.
- Lúc trước đám người ở trong Tịch Tĩnh Lâm bị những kẻ phạm tội truy đuổi ra ngoài Tịch Tĩnh Lâm, mà những sinh vật trốn ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm hình như nhiều hơn năm mươi, những sinh vật này cách vị trí Thiên Giới bia một đoạn thì bị ngăn cản, đại chiến tại vị trí Thiên Giới bia một hồi.
Lão môn chủ nói ra.
- Có việc này? Ngươi nói cụ thể xem nào.
Con mắt Tiểu Tiểu sáng ngời.
Thời điểm phong ba Tịch Tĩnh Lâm có rất nhiều sinh vật thoát ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm, nhưng hết lần này tới lần khác hơn năm mươi sinh vật ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm thì bị truy kích, hơn nữa còn truy đuổi từ Tịch Tĩnh Lâm xa xôi tới Lâm Thành, bởi vậy có thể thấy năm mươi sinh vật ra khỏi Tịch Tĩnh Lâm kia đã mang theo thứ vô cùng trọng yếu, nói không chừng chính là hạt giống Thế Chủ Thụ năm đó.
- Bởi vì lúc ấy có quá nhiều cao thủ, lão hủ thực lực thấp kém cho nên chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, không dám mạo hiểm tiếp cận cho nên hiểu biết rất có hạn.
Lão môn chủ nói ra.
- Ngươi sợ cái gì ah, tốt xấu gì cũng là cường giả cấp Bất Hủ nha.
Tiểu Tiểu bất mãn nói ra.
Môn chủ mặt già đỏ lên, ho khan vài tiếng. Tiếp tục nói.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, tràng diện lúc ấy vô cùng hỗn loạn, hơn nữa cho dù là năm mươi sinh vật trong Tịch Tĩnh Lâm kia hay là kẻ xấu thì thực lực đều rất mạnh.
- Vậy ngươi nhận ra người nào hay không?
Tiểu Tiểu lập tức hỏi.
- Cái này... Lão hủ không thể nói...
Môn chủ nói ra.
- Vì cái gì không thể nói!
Tiểu Tiểu lập tức tựu gấp.
- Nếu như là Tôn Huyền sư tự mình đến hỏi thì ta có thể nói được, dù sao chuyện này quan hệ tới... Ah, đúng rồi, lần này khách quý là Hạ thượng quan của Thần Tông đấy, hắn cũng đến truy tra chuyện này, Tiểu Tiểu tiểu thư có cần lão hủ dẫn tiến hay không?
Lão môn chủ nói ra.
- Ta không có hứng thú. Ngươi còn biết cái gì?
Tiểu Tiểu nói ra.
Thời điểm này Bàng Duyệt tiến đến bên cạnh Sở Mộ dò hỏi:
- Thượng quan là có ý gì đây?
- Thành viên trong Thần Tông làm: chủ, thượng, trung, hạ bốn cấp, thượng quan hẳn là xưng hô của cao nhất của cấp Hồn Tể.
Sở Mộ giải thích.
Sở Mộ nhớ rõ Lục Ngọc Cầm là chủ quan, trước kia Sở Mộ vẫn cho rằng Lục Ngọc Cầm có khả năng là chúa tể đỉnh phong, về sau mới biết được có được vị trí chủ quan đều là cường giả cấp Bất Hủ.
Nếu như lúc ấy Lục Ngọc Cầm dùng thái độ cường ngạnh mang u linh Cẩn Nhu đi, thật sự không ai có thể ngăn cản nàng ta cả.
Nhưng mà từ đó cũng có thể thấy được Thần Tông Lục Ngọc Cầm phẩm tính rất đoan chính. Đổi lại là cường giả cấp Bất Hủ khác sẽ không quan tâm những chuyện này.
Địa vị Thần Tông bình thường đều cao hơn các thế lực khác, tuy lão môn chủ Yêu Thú Cung là cường gỉ cấp Bất Hủ, có thể bình tọa với chủ quan của Thần Tông nhưng mà địa vị của Thần Tông đúng là rất cao, mặc dù là một thượng quan thì lão môn chủ cũng phải đích thân nghênh đón.
Tiểu Tiểu tiếp tục dò hỏi tin tức của lão môn chủ, thời điểm này Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Lãnh Xuyên vừa đi dạo môn phái dùng vẻ mặt tức giận đi vào.
Hai người này từ sáng sớm đi ra ngoài tìm nơi luận bàn võ nghệ, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà mang tức giận quay về, thời điểm ở tiền viện đã nghe được âm thanh của bọn họ rồi.
- Người nào ah, thật sự là thứ gì cũng có mà. Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh hắn có nhiều người thì ta đã đánh hắn rồi!
Diệp Hoàn Sinh mặt mũi tràn đầy tức giận, phàn nàn nói ra.
- Đúng vậy a, chúng ta đang luận bàn thì liên quan gì tới hắn, không phải là chấn vỡ kết giới làm vài nữ tử kinh hãi thôi ao, chúng ta đã xin lỗi rồi mà.
Triêu Lãnh Xuyên mặt mũi tràn ngập khó chịu.
- Ngươi nhớ kỹ tên của hắn không vậy?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Không biết. Đám người chung quanh gọi hắn là Hạ cái gì đó.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Hai người nói chuyện thì đi vào chính sảnh, kết quả trong phòng lão môn chủ, Sở Mộ, Tiểu Tiểu, Bàng Duyệt đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào hai người này.
Vẻ mặt tươi cười của lão môn chủ cứng lại, nhỏ giọng hỏi một câu:
- Các ngươi nói là vị Hạ thượng quan sao?
- Đúng đúng đúng, chính là hắn, ta nghe đám người chung quanh gọi hắn như vậy, ta nhớ tới... Lão bá, hình như ngươi cũng không vừa mắt hắn đúng không.
Diệp Hoàn Sinh làm ra bộ dáng giật mình.
Lão môn chủ mặt đen lại.
Hai người này gây ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi gây Thần Tông!
- Các ngươi không có xung đột quá lớn đấy chứ?
Lão môn chủ dồn khí lên mặt, hỏi một câu.
- Cũng không có gì, chỉ mắng vài câu mà thôi.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
- Vậy thì khá tốt...
Khí sắc của lão môn chủ hòa hoãn nhiều.
- Triêu thái tử, nhìn ngươi đúng là không có chút tiền đồ, bị người ta nhục nhã như thế mà chỉ mắng vài câu là xong sao, thời điểm ta nói xin lỗi đã vụng trộm vãi ra một ít độc tảo pâấn, ta đoán hắn hiện tại khẳng định đã cào nát da của hắn rồi, ha ha ha ha...
Diệp Hoàn Sinh cười đê tiện.
- Độc tảo phấn là cái gì?
Triêu Lãnh Xuyên khó hiểu hỏi.
- Một loại khói độc đặc thù, vô sắc vô vị, cho dù là dùng hồn niệm cũng không cách nào phát hiện được, là muội muội của ta chuyên điều chế những gia hỏa nam nhân buồn nôn quấn quít lấy nàng mà thôi. Đem đem loại khói độc này này rắc lên người kẻ khác, sau đó sẽ hấp dẫn rất nhiều côn trùng nhỏ bé, ngươi nghĩ đây là trên núi đấy, tiểu độc trùng có mặt khắp nơi, côn trùng nhỏ khắp núi chạy tới chỗ của hắn, cho dù không cắn chết hắn cũng làm hắn mất một lớp da!
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Diệp Hoàn Sinh vừa nói chuyện thì tùy tiện đi tới chỗ môn chủ ngồi xuống, sau đó sinh động miêu tả hắn làm cách nào rắc khói độc lên người của Hạ thượng quan kia.
Diệp Hoàn Sinh là gia hỏa thần kinh không ổn định, hắn tới bây giờ còn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của những người ở bên cạnh, mà bản thân của Triêu thái tử trì độn cũng ngốc núc níc gật đầu cho là phải, nói Diệp Hoàn Sinh dùng chiêu này đúng là tốt.
Không biết vì cái gì nghe được Diệp Hoàn Sinh miêu tả độc tảo phấn thì toàn thân Sở Mộ cũng không được tự nhiên.
Độc tảo phấn, hồn niệm cũng không cảm giác được!
Khuynh Tư không việc gì luyện chế nó làm cái gì chứ?
Giờ khắc này đột nhiên Sở Mộ ý thức được nếu ngày nào đó mình chọc Khuynh Tư tức giận, rất có thể sẽ bị nụ cười đầy lãnh ý của Khuynh Tư làm thê thảm.
Bản thân Diệp Khuynh Tư là nữ nhân ẩn giấu tính tình, mình mỗi ngày ngủ cùng một chỗ với nàng, ngày nào đó nàng tâm huyết dâng trào bún một ít độc phấn...
Trong đầu Sở Mộ nghĩ ngợi ngày sau nên đối xử tốt với Diệp Khuynh Tư, nghe Diệp Hoàn Sinh miêu tả thì lão môn chủ nổi da gà ngồi không được, đứng dậy vội vã rời sơn trang.
- Hắc, lão bá này nhất định là đi nhìn thảm trạng của gia hỏa kia rồi, ha ha, đã tuổi cao như vậy còn mang thù! Đoán chừng hắn xác thực rất chán ghét tên họ Hạ kia, bằng không thì ta vừa nói như vậy hắn sẽ không kích động như thế đâu.
Diệp Hoàn Sinh vừa cười vừa nói.
- Hai người các ngươi...
Bàng Duyệt hiện tại cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tiểu Tiểu ngược lại dường như không cảm thấy cái gì, bộ dạng hưng phấn hỏi Diệp Hoàn Sinh còn độc tảo phấn hay không, nàng cũng có thể giữ lại đối phó một đám sắc lang.
- Lại nói Tiểu Tiểu, ngươi hỏi ra cái gì không đó?
Diệp Hoàn Sinh đem độc tảo phấn đưa cho Tiểu Tiểu, mở miệng hỏi.
- Chỉ biết là có một đám người đuổi theo năm mươi hồn sủng từ Tịch Tĩnh Lâm ra ngoài, tới chỗ Thiên Giới bia thì đánh một tâận, lão nhân kia cũng thật sự là, nói cho ta biết một hai người thì thế nào, ta dám nói hắn khẳng định biết rõ trong đám người kia còn có ai.
Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí cất kỹ độc tảo phấn.
- Lão môn chủ vừa rồi kỳ thật dùng ánh mắt ám chỉ ngươi đấy.
Sở Mộ nói ra.
- Ám chỉ ta? Ám chỉ ta cái gì?
Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.
- Hắn ám chỉ ngươi đám người này thật ra còn có người Yêu Thú Cung đấy.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ quan sát chuyện này rất tỉ mỉ, đáng tiếc Tiểu Tiểu không phải rất nhạy cảm.
- Người của Yêu Thú Cung chúng ta? A? Chẳng lẽ người của Yêu Thú Cung chúng ta cũng tham dự chuyện lần này...
Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói ra.
- Đoán chừng là như thế, kỳ thật Tôn Huyền sư cũng mờ mịt nói cho ngươi biêt rồi.
Sở Mộ nói ra.
Tiểu Tiểu hồi tưởng lại Tôn Huyền sư noi chuyện lúc trước, lập tức hiểu ra cái gì. Nhưng mà tin tức này làm cho nàng ta vô cùng giật mình, thời điểm Yêu Thú Cung, hơn nữa Yêu Thú Cung cũng là dùng tư thái khiển trách, Tiểu Tiểu làm thế nào cũng không nghĩ ra người trong Yêu Thú Cung cũng tham dự vào tội ác này.
- Ồ, Sở Mộ, ngươi đi đâu?
Tiểu Tiểu trông thấy Sở Mộ đứng dậy, khó hiểu hỏi.
- Ta đi Thiên Giới bia nhìn xem.
Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ nhớ rõ Hải Thiếp đã nói với mình, thời điểm ở thành hải quân có một nhóm lớn người truy đuổi hơn hai mươi hồn sủng hoang dại, mà hơn hai mươi hồn sủng hoang dại này đang bảo vệ một tiểu thiêu nữ.
Mà Thiên Giới bia cũng có chuyện này xảy ra, nói như vậy Trữ Mạn Nhi và những thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm kia trốn ra ngoài biển rồi, đúng lúc ở Thiên Giới bia bị chặn lại một lần, khi đó từ hơn năm mươi giảm xuống còn hơn hai mươi.
Trữ Mạn Nhi chạy trốn tới Tân Nguyệt Chi Địa thì trong tay không có hạt giống Thế Chủ Thụ, nếu như Trữ Mạn Nhi tại Tịch Tĩnh Lâm trốn ra có mang theo hạt giống Thế Chủ Thụ, như vậy có khả năng ở giữa đường nàng giấu hạt giông Thế Chủ Thụ ở nơi nào đó rồi.
Sở Mộ cảm thấy Thiên Giới bia rất có thể là nơi giấu hạt giống thật tốt, dù sao lộ tuyến trốn chết của Trữ Mạn Nhi là từ Tịch Tĩnh Lâm đến Lâm Thành Thiên Giới bia, lại đến Tân Nguyệt Chi Địa, mà Tân Nguyệt Chi Địa cũng có Thiên Giới bia...
Chuyện này cũng không phải là trùng hợp như vậy, vậy hẳn là có nguyên nhân trong đó.
/1793
|