Chẳng biết tại sao trong lòng Sở Mộ có một tia bất an.
Loại bất an này nằm ở hồn ước giữa Dạ và hắn.
Nếu như hồn ước giữa Dạ và hắn đứt gãy thì hiện giờ có một sợi tơ vô hình đang kết nối giữa hắn và nó, Sở Mộ chỉ thấy sợi tơ này chui vào trong bóng tối, nhưng mà không biết sợi tơ này dài tới đâu, thậm chí có đứt gãy hay không Sở Mộ cũng không rõ.
Loại cảm giác này rất kỳ dị, lúc trước cho dù Chiến Dã cùng tiểu Chập Long rời đi thì Sở Mộ cũng không có cảm giác được loại tình huống này.
Đây rốt cuộc là thế nào, một tia lạnh như băng này hiện ra.
Đứng trên bong thuyền, Sở Mộ xa xa ngắm nhìn biển và ánh sao, trong nội tâm dần dần hiện ra một tầng lo lắng.
- Ô ô ô ~~~~~
Tiểu Mạc Tà ghé vào vai của Sở Mộ, nhìn qua Sở Mộ phát ra tiếng kêu sâu kín, an ủi Sở Mộ.
Sở Mộ nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai của tiểu Mạc Tà, nói:
- Ân, mặc kệ ở chỗ nào chúng ta sẽ tìm nó về!
...
Đi thuyền lộ ra vẻ buồn chán, Sở Mộ chứa rất nhiều sách trong không gian giới chỉ, bắt đầu cầm một bản ra đọc.
Phần lớn thời gian đi lại trên đất bằng, kiến thức của Sở Mộ với biển cả cũng không nhiều, hiện tại có thể nhân thời gian lữ hành trên biển này bù lại tri thức đó, hơn nữa bên cạnh còn có Ly lão nhân không gì không biết, nó cũng không ngừng quán thâu tin tức biển cả cho Sở Mộ.
Đại khái đi hơn hai tháng đã tiến vào trong Hằng hải.
Trên bản đồ có biểu thị loại sinh vật trên vùng biển này tính bằng ức. Trong lúc lơ đãng có một ít sinh vật cấp chúa tể chạy qua làm mọi người giật mình.
- Vù vù vù vù vù ~~~~~~~~~~
Gió biển trở nên mãnh liệt, thỉnh thoảng còn đánh tan phòng ngự do Phược Phong Linh bố trí, Phược Phong Linh thỉnh thoảng cũng phải gia trì thêm năng lượng vào phòng ngự, miễn cho chiếc thuyền bị cuồng phong thổi nghiêng ngã.
Tang Anh đã cải tạo tầng ngoài của thuyền lại, lực phòng ngự đại khái có thể so được với chúa tể cấp thấp, nhưng mà gió và sóng lớn chính là thứ uy hiếp nhất trên biển cả, nhất là gió còn xen lẫn ăn mòn. Trong sóng lớn mang theo chấn động, nếu là sinh vật biển bình thường đã sớm bị ăn mòn tới chết.
- Ù ù ù ù long! ! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên biển cả dưới đường chân trời trước mặt nổi lên một bình chướng. Bình chướng này có bọt nước màu trắng
Cái đuôi sóng này lớn khó tưởng tượng, nếu như đứng ở ven biển chỉ sợ nó có thể nuốt chửng một tòa thành.
Sóng lớn như vậy đã không kém hơn kỹ năng chúa tể thủy hệ, nhìn thấy sóng lớn ở trước mặt thì sắc mặt Tang Anh biến hóa.
- Phòng ngự của chiếc thuyền này không ngăn cản sóng lớn như vậy trùng kích, phải nghĩ biện pháp vượt qua ngoài, bằng không chúng ta phải phiêu bạt trên biển đấy.
Tang Anh nghiêm túc nói với mọi người.
Hạ Chỉ Hiền cũng không nhiều lời, lập tức triệu hồi hồn sủng của nàng.
Thâm Hải Chi Linh niệm chú ngữ, sóng biển ở chung quanh quay cuồng, hơn nữa lơ lửng không hiểu, màn nước này không ngừng bao phủ chung quanh chiếc thuyền.
Màn nước này hình thành một cái hộ thuẫn, hộ thuẫn nước có thể ngăn cản công kích cấp chúa tể. Có thể ngăn cản bất cứ công kích toàn lực nào của sinh vật cấp chúa tể.
- Không tốt, là hai tầng sóng lớn, đằng sau còn sóng rất cao!
Tang Anh lại hét lên.
Sở Mộ lập tức nhìn lại, quả nhiên ở phía sau cơn sóng lớn kia còn có một tầng sóng lớn khác. Sóng lớn này có thể nói là che phủ bầu trời, mặc dù còn cách một ngàn dặm cũng đã có thể cảm nhận được khí thế bức người đang áp tới.
Hít thở sâu một hơi, tất cả đều là hương vị nước biển, Triêu thái tử ngửa đầu nhìn qua sóng biển kinh thiên xuất hiện. Biểu hiện trên mặt cũng cứng đờ.
Trước mặt sóng biển này thì chiếc thuyền quá mức nhỏ bé.
Sóng biển là không thể nào đánh tan, Sở Mộ hiện tại cho dù có lực lượng chúa tể cao đẳng cũng không có khả năng ngăn cản sóng biển khổng lồ như vậy thôn phệ tới.
Sắc mặt Tang Anh lúc này cũng khó coi, hắn đi qua vô số biển cả, hơn nữa đều là ác hải nổi danh, cho dù là khí hậu, gió và sóng biển đều không có như thế này.
Thế nhưng mà so với Hằng hải thì những biển cả kia không khác gì!
Thử hỏi biển cả này có cột sóng nào cao như vậy không, biển gầm này cực kỳ khủng bố!
- Sóng biển đầu tiên ít nhất cũng là chúa tể cấp năm, sóng biển thứ hai cũng là chúa tể cấp bảy, trời ơi!
Tang Anh nhìn qua sóng biển tới gần thì kêu lên.
Chúa tể cấp bảy, sóng biển này còn khủng bố hơn cả kỹ năng chúa tể cao đẳng.
Sóng biển càng ngày càng gần, thời điểm sóng biển đầu tiên đánh tới thì cả chiếc thuyền như muốn lật nhào, nước biển như con quái vật há to miệng, một ngụm đem chiếc thuyền nuốt vào bụng, buồn cười chiếc thuyền còn không đủ nhét kẻ răng của con quái vật!
- Oanh! ! ! ! !
Chiếc thuyền bị sóng biển cuốn đi, Hạ Chỉ Hiền thi triển màn nước phòng ngự bị đánh tan, nhưng mà lực trùng kích của sóng biển vẫn còn, chiếc thuyền run lên kịch liệt, không biết bay lên cao bao nhiêu, sau đó lại rơi mạnh xuống biển cả.
- Ba! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Chiếc thuyền này như sắp bị nước biển đánh nát, Sở Mộ nhìn thấy có đồ rơi xuống biển.
Tang Anh thấy một màn như vậy thì sắc mặt càng âm trầm.
Đây chỉ là cột sóng đầu tiên, sóng biển thứ hai không phải là bị đánh tan hay sao?
- Có nên bỏ thuyền hay không?
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua đợt sóng cồn thứ hai đánh tới.
Cột sóng biển thứ hai đã đánh tới rồi, chỉ cần sóng đánh tới thì con thuyền sẽ tan nát.
- Phải buông tha, thuyền này không có khả năng ngăn cản được.
Tang Anh quyết đoán nói ra.
Mọi người không dám do dự, rất nhanh triệu hồi hồn sủng ra ngoài.
- Dường như không kịp!"
Tang Anh nhìn thấy sóng lớn trên bầu trời áp xuống, cả khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm.
Sóng biển chúa tể cấp bảy cũng có ý nghĩa sóng biển này còn khủng bố hơn chúa tể cao đẳng.
- Ta đi ngăn cản một hồi, các ngươi nhanh lên chạy ra khỏi phạm vi sóng biển đi.
Thời điểm này Cẩn Nhu công chúa bay lên, nàng một mình bay thẳng về phía sóng lớn.
- Đừng ah!
Tang Anh phi thường hiểu biển cả.
Lực lượng thiên nhiên cho tới bây giờ là lực lượng mạnh nhất, cho dù là sinh vật thủy hệ đối mặt với sóng lớn như vậy, nếu như có chút sơ sẩy cũng phải bỏ mạng, lại càng không cần phải nói đi ngăn cản trực tiếp.
- Các ngươi thoát ra trước đi.
Sở Mộ chăm chú nhìn Tang Anh nói ra.
Tang Anh biết rõ hiện tại nói nhiều cũng không có ý nghĩa nào, lập tức khống chế thủy hệ hồn sủng và Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử chạy trốn ra hướng ngược lại, tốc độ đủ nhanh có thể thoát được.
Đương nhiên Sở Mộ không thể để Cẩn Nhu công chúa một người ngăn cản sóng lớn, toàn thân của hắn có ma diễm màu bạc dâng lên, bay thẳng về hướng Cẩn Nhu công chúa.
Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa quét tới, lúc này mặc dù nàng ngẩng đầu thì vẫn nhìn thấy sóng lớn đang quét tới=.
Bản thân Cẩn Nhu công chúa chỉ là hồn sủng sư bình thường, đột nhiên đối mặt với sóng lớn như vậy cũng có chút sợ hãi và khẩn trương.
Nàng nhắm mắt lại niệm chú ngữ Ma Linh.
Thế nhưng mà sóng biển nổ mạnh bên tai, sóng xung kích của sóng biển vượt qua người của nàng làm cho nàng khó hoàn thành chú ngữ.
- Ngươi an tâm đọc chú ngữ, ta sẽ bảo hộ ngươi.
Đúng vào lúc này Sở Mộ một thân ma diễm đứng ở trước mặt Cẩn Nhu công chúa.
Bóng lưng cao lớn này hiện ra làm ánh mắt Cẩn Nhu công chúa thất thần, cho dù trước mặt sóng lớn này thì Sở Mộ trở nên nhỏ bé một chút, nhưng mà tâm của Cẩn Nhu công chúa lúc này nhìn thấy thân ảnh hiện ra trước mặt lại bình tĩnh.
Cẩn Nhu công chúa nhắm mắt lại, bờ môi nhanh chóng đọc chú ngữ, lúc này nhanh chóng đọc chú ngữ Ma linh cổ lão.
- Anh ~~~~~~~~~~
Cẩn Nhu công chúa phát ra một tiếng ngâm nga, âm thanh phi thường cao.
Một cổ năng lượng u lam sắc hiện ra trước mặt của Cẩn Nhu công chúa, cổ sóng lớn mãnh liệt này không ngừng trùng kích tới đột nhiên bất động! !
Sóng biển mạnh mẽ đột nhiên đông cứng lại như băng, đã không có bọt nước rơi xuống.
Mà lúc này mái tóc đen nhánh của Cẩn Nhu công chúa bay lên, váy dày màu xanh da trời làm nổi bật thân thể kiêu ngạo của nàng. Sóng to gió lớn phụ trợ làm cho nàng giống như thần biển, uy nghiêm và tuyệt diễm!
- Úc, sóng dừng lại rồi.
Tang Anh, Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử ở xa xa quay đầu lại nhìn qua một màn này, sắc mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Lực trùng kích mạnh mẽ của sóng biển khủng bố cỡ nào, cho dù là chúa tể cao đẳng cũng có thể bị áp chết. Sóng lớn như vậy lại bị một nữ u linh làm đông cứng.
- Đi mau, thời gian ta kiên trì không dài!
Âm thanh Cẩn Nhu công chúa lọt vào trong tai ba người.
Ba người ngẩn người, vội vàng lao ra khỏi phạm vi sóng lớn, sau đó lập tức bay lên bầu trời.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua thân thể Cẩn Nhu công chúa càng ngày càng trong suốt.
Thân thể u linh trở nên trong suốt và trắng bệch, cũng có ý nghĩa đang suy yếu.
Sở Mộ tự nhiên không muốn nhìn, lập tức niệm chú ngữ, thi triển pháp thuật chụp xuống sóng biển.
- Bọn họ đã tới nơi an toàn, chúng ta cũng nên rời đi.
Sở Mộ đối với Cẩn Nhu công chúa nói ra.
Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu.
Tóc dài hạ xuống, nước bất động ở chung quanh cũng áp tới.
- Ù ù ù ù! ! ! ! ! ! !
Sóng biển một lần nữa khôi phục lại bộ dáng hung mãnh của nó, hướng về phía Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa nuốt tới.
Sở Mộ bảo hộ bên người Cẩn Nhu công chúa, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua ngoài phạm vi bao phủ của sóng biển...
Loại bất an này nằm ở hồn ước giữa Dạ và hắn.
Nếu như hồn ước giữa Dạ và hắn đứt gãy thì hiện giờ có một sợi tơ vô hình đang kết nối giữa hắn và nó, Sở Mộ chỉ thấy sợi tơ này chui vào trong bóng tối, nhưng mà không biết sợi tơ này dài tới đâu, thậm chí có đứt gãy hay không Sở Mộ cũng không rõ.
Loại cảm giác này rất kỳ dị, lúc trước cho dù Chiến Dã cùng tiểu Chập Long rời đi thì Sở Mộ cũng không có cảm giác được loại tình huống này.
Đây rốt cuộc là thế nào, một tia lạnh như băng này hiện ra.
Đứng trên bong thuyền, Sở Mộ xa xa ngắm nhìn biển và ánh sao, trong nội tâm dần dần hiện ra một tầng lo lắng.
- Ô ô ô ~~~~~
Tiểu Mạc Tà ghé vào vai của Sở Mộ, nhìn qua Sở Mộ phát ra tiếng kêu sâu kín, an ủi Sở Mộ.
Sở Mộ nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai của tiểu Mạc Tà, nói:
- Ân, mặc kệ ở chỗ nào chúng ta sẽ tìm nó về!
...
Đi thuyền lộ ra vẻ buồn chán, Sở Mộ chứa rất nhiều sách trong không gian giới chỉ, bắt đầu cầm một bản ra đọc.
Phần lớn thời gian đi lại trên đất bằng, kiến thức của Sở Mộ với biển cả cũng không nhiều, hiện tại có thể nhân thời gian lữ hành trên biển này bù lại tri thức đó, hơn nữa bên cạnh còn có Ly lão nhân không gì không biết, nó cũng không ngừng quán thâu tin tức biển cả cho Sở Mộ.
Đại khái đi hơn hai tháng đã tiến vào trong Hằng hải.
Trên bản đồ có biểu thị loại sinh vật trên vùng biển này tính bằng ức. Trong lúc lơ đãng có một ít sinh vật cấp chúa tể chạy qua làm mọi người giật mình.
- Vù vù vù vù vù ~~~~~~~~~~
Gió biển trở nên mãnh liệt, thỉnh thoảng còn đánh tan phòng ngự do Phược Phong Linh bố trí, Phược Phong Linh thỉnh thoảng cũng phải gia trì thêm năng lượng vào phòng ngự, miễn cho chiếc thuyền bị cuồng phong thổi nghiêng ngã.
Tang Anh đã cải tạo tầng ngoài của thuyền lại, lực phòng ngự đại khái có thể so được với chúa tể cấp thấp, nhưng mà gió và sóng lớn chính là thứ uy hiếp nhất trên biển cả, nhất là gió còn xen lẫn ăn mòn. Trong sóng lớn mang theo chấn động, nếu là sinh vật biển bình thường đã sớm bị ăn mòn tới chết.
- Ù ù ù ù long! ! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên biển cả dưới đường chân trời trước mặt nổi lên một bình chướng. Bình chướng này có bọt nước màu trắng
Cái đuôi sóng này lớn khó tưởng tượng, nếu như đứng ở ven biển chỉ sợ nó có thể nuốt chửng một tòa thành.
Sóng lớn như vậy đã không kém hơn kỹ năng chúa tể thủy hệ, nhìn thấy sóng lớn ở trước mặt thì sắc mặt Tang Anh biến hóa.
- Phòng ngự của chiếc thuyền này không ngăn cản sóng lớn như vậy trùng kích, phải nghĩ biện pháp vượt qua ngoài, bằng không chúng ta phải phiêu bạt trên biển đấy.
Tang Anh nghiêm túc nói với mọi người.
Hạ Chỉ Hiền cũng không nhiều lời, lập tức triệu hồi hồn sủng của nàng.
Thâm Hải Chi Linh niệm chú ngữ, sóng biển ở chung quanh quay cuồng, hơn nữa lơ lửng không hiểu, màn nước này không ngừng bao phủ chung quanh chiếc thuyền.
Màn nước này hình thành một cái hộ thuẫn, hộ thuẫn nước có thể ngăn cản công kích cấp chúa tể. Có thể ngăn cản bất cứ công kích toàn lực nào của sinh vật cấp chúa tể.
- Không tốt, là hai tầng sóng lớn, đằng sau còn sóng rất cao!
Tang Anh lại hét lên.
Sở Mộ lập tức nhìn lại, quả nhiên ở phía sau cơn sóng lớn kia còn có một tầng sóng lớn khác. Sóng lớn này có thể nói là che phủ bầu trời, mặc dù còn cách một ngàn dặm cũng đã có thể cảm nhận được khí thế bức người đang áp tới.
Hít thở sâu một hơi, tất cả đều là hương vị nước biển, Triêu thái tử ngửa đầu nhìn qua sóng biển kinh thiên xuất hiện. Biểu hiện trên mặt cũng cứng đờ.
Trước mặt sóng biển này thì chiếc thuyền quá mức nhỏ bé.
Sóng biển là không thể nào đánh tan, Sở Mộ hiện tại cho dù có lực lượng chúa tể cao đẳng cũng không có khả năng ngăn cản sóng biển khổng lồ như vậy thôn phệ tới.
Sắc mặt Tang Anh lúc này cũng khó coi, hắn đi qua vô số biển cả, hơn nữa đều là ác hải nổi danh, cho dù là khí hậu, gió và sóng biển đều không có như thế này.
Thế nhưng mà so với Hằng hải thì những biển cả kia không khác gì!
Thử hỏi biển cả này có cột sóng nào cao như vậy không, biển gầm này cực kỳ khủng bố!
- Sóng biển đầu tiên ít nhất cũng là chúa tể cấp năm, sóng biển thứ hai cũng là chúa tể cấp bảy, trời ơi!
Tang Anh nhìn qua sóng biển tới gần thì kêu lên.
Chúa tể cấp bảy, sóng biển này còn khủng bố hơn cả kỹ năng chúa tể cao đẳng.
Sóng biển càng ngày càng gần, thời điểm sóng biển đầu tiên đánh tới thì cả chiếc thuyền như muốn lật nhào, nước biển như con quái vật há to miệng, một ngụm đem chiếc thuyền nuốt vào bụng, buồn cười chiếc thuyền còn không đủ nhét kẻ răng của con quái vật!
- Oanh! ! ! ! !
Chiếc thuyền bị sóng biển cuốn đi, Hạ Chỉ Hiền thi triển màn nước phòng ngự bị đánh tan, nhưng mà lực trùng kích của sóng biển vẫn còn, chiếc thuyền run lên kịch liệt, không biết bay lên cao bao nhiêu, sau đó lại rơi mạnh xuống biển cả.
- Ba! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Chiếc thuyền này như sắp bị nước biển đánh nát, Sở Mộ nhìn thấy có đồ rơi xuống biển.
Tang Anh thấy một màn như vậy thì sắc mặt càng âm trầm.
Đây chỉ là cột sóng đầu tiên, sóng biển thứ hai không phải là bị đánh tan hay sao?
- Có nên bỏ thuyền hay không?
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua đợt sóng cồn thứ hai đánh tới.
Cột sóng biển thứ hai đã đánh tới rồi, chỉ cần sóng đánh tới thì con thuyền sẽ tan nát.
- Phải buông tha, thuyền này không có khả năng ngăn cản được.
Tang Anh quyết đoán nói ra.
Mọi người không dám do dự, rất nhanh triệu hồi hồn sủng ra ngoài.
- Dường như không kịp!"
Tang Anh nhìn thấy sóng lớn trên bầu trời áp xuống, cả khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm.
Sóng biển chúa tể cấp bảy cũng có ý nghĩa sóng biển này còn khủng bố hơn chúa tể cao đẳng.
- Ta đi ngăn cản một hồi, các ngươi nhanh lên chạy ra khỏi phạm vi sóng biển đi.
Thời điểm này Cẩn Nhu công chúa bay lên, nàng một mình bay thẳng về phía sóng lớn.
- Đừng ah!
Tang Anh phi thường hiểu biển cả.
Lực lượng thiên nhiên cho tới bây giờ là lực lượng mạnh nhất, cho dù là sinh vật thủy hệ đối mặt với sóng lớn như vậy, nếu như có chút sơ sẩy cũng phải bỏ mạng, lại càng không cần phải nói đi ngăn cản trực tiếp.
- Các ngươi thoát ra trước đi.
Sở Mộ chăm chú nhìn Tang Anh nói ra.
Tang Anh biết rõ hiện tại nói nhiều cũng không có ý nghĩa nào, lập tức khống chế thủy hệ hồn sủng và Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử chạy trốn ra hướng ngược lại, tốc độ đủ nhanh có thể thoát được.
Đương nhiên Sở Mộ không thể để Cẩn Nhu công chúa một người ngăn cản sóng lớn, toàn thân của hắn có ma diễm màu bạc dâng lên, bay thẳng về hướng Cẩn Nhu công chúa.
Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa quét tới, lúc này mặc dù nàng ngẩng đầu thì vẫn nhìn thấy sóng lớn đang quét tới=.
Bản thân Cẩn Nhu công chúa chỉ là hồn sủng sư bình thường, đột nhiên đối mặt với sóng lớn như vậy cũng có chút sợ hãi và khẩn trương.
Nàng nhắm mắt lại niệm chú ngữ Ma Linh.
Thế nhưng mà sóng biển nổ mạnh bên tai, sóng xung kích của sóng biển vượt qua người của nàng làm cho nàng khó hoàn thành chú ngữ.
- Ngươi an tâm đọc chú ngữ, ta sẽ bảo hộ ngươi.
Đúng vào lúc này Sở Mộ một thân ma diễm đứng ở trước mặt Cẩn Nhu công chúa.
Bóng lưng cao lớn này hiện ra làm ánh mắt Cẩn Nhu công chúa thất thần, cho dù trước mặt sóng lớn này thì Sở Mộ trở nên nhỏ bé một chút, nhưng mà tâm của Cẩn Nhu công chúa lúc này nhìn thấy thân ảnh hiện ra trước mặt lại bình tĩnh.
Cẩn Nhu công chúa nhắm mắt lại, bờ môi nhanh chóng đọc chú ngữ, lúc này nhanh chóng đọc chú ngữ Ma linh cổ lão.
- Anh ~~~~~~~~~~
Cẩn Nhu công chúa phát ra một tiếng ngâm nga, âm thanh phi thường cao.
Một cổ năng lượng u lam sắc hiện ra trước mặt của Cẩn Nhu công chúa, cổ sóng lớn mãnh liệt này không ngừng trùng kích tới đột nhiên bất động! !
Sóng biển mạnh mẽ đột nhiên đông cứng lại như băng, đã không có bọt nước rơi xuống.
Mà lúc này mái tóc đen nhánh của Cẩn Nhu công chúa bay lên, váy dày màu xanh da trời làm nổi bật thân thể kiêu ngạo của nàng. Sóng to gió lớn phụ trợ làm cho nàng giống như thần biển, uy nghiêm và tuyệt diễm!
- Úc, sóng dừng lại rồi.
Tang Anh, Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử ở xa xa quay đầu lại nhìn qua một màn này, sắc mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ!
Lực trùng kích mạnh mẽ của sóng biển khủng bố cỡ nào, cho dù là chúa tể cao đẳng cũng có thể bị áp chết. Sóng lớn như vậy lại bị một nữ u linh làm đông cứng.
- Đi mau, thời gian ta kiên trì không dài!
Âm thanh Cẩn Nhu công chúa lọt vào trong tai ba người.
Ba người ngẩn người, vội vàng lao ra khỏi phạm vi sóng lớn, sau đó lập tức bay lên bầu trời.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua thân thể Cẩn Nhu công chúa càng ngày càng trong suốt.
Thân thể u linh trở nên trong suốt và trắng bệch, cũng có ý nghĩa đang suy yếu.
Sở Mộ tự nhiên không muốn nhìn, lập tức niệm chú ngữ, thi triển pháp thuật chụp xuống sóng biển.
- Bọn họ đã tới nơi an toàn, chúng ta cũng nên rời đi.
Sở Mộ đối với Cẩn Nhu công chúa nói ra.
Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu.
Tóc dài hạ xuống, nước bất động ở chung quanh cũng áp tới.
- Ù ù ù ù! ! ! ! ! ! !
Sóng biển một lần nữa khôi phục lại bộ dáng hung mãnh của nó, hướng về phía Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa nuốt tới.
Sở Mộ bảo hộ bên người Cẩn Nhu công chúa, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua ngoài phạm vi bao phủ của sóng biển...
/1793
|