Tu luyện là sinh mệnh của Sở Mộ, sau khi Liễu Băng Lam nhắc tới Thánh Vực còn có rất nhiều không gian phát triển, Sở Mộ đặc biệt lựa chọn Phược Phong Thánh Vực tiến hành lịch lãm.
Phược Phong Linh đã đạt tới chủ tể cấp, hiện tại thực lực đã mạnh phi thường.
Phược Phong Linh bộ lạc bị hủy trong tay Nanh Phong Yêu, thù này Tần Khả chưa bao giờ quên.
Sau khi tiến vào Phược Phong Thánh Vực, Phược Phong Linh dẫn dắt Sở Mộ đi tới Phong Đạo, hướng tới nơi ở trước kia của Phược Phong Linh bộ lạc đi tới.
Bộ lạc thuở xưa hiện tại đã biến thành một mảnh trống trải, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đi theo Sở Mộ trải qua lịch lãm đã trở nên mạnh mẽ, nhưng bộ lạc biến mất đã là sự thật, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể cứu vãn trở lại.
Hiện giờ Cường Phong Đới không còn tạo thành bao nhiêu uy hiếp đối với Sở Mộ, ban đầu khi Sở Mộ bước vào Phược Phong Thánh Vực trong lòng đã có nghi hoặc, bên ngoài Cường Phong Đới rốt cục lại là một phiến thiên địa như thế nào.
Ôm lòng hiếu kỳ này, Sở Mộ mang theo Phược Phong Linh chiếm cứ cả Nanh Phong Yêu đế quốc trong Phược Phong Thánh Vực.
Đương nhiên, vì kỷ niệm những tộc nhân xa xứ cùng chết đi trong chiến loạn, khi xuyên qua Nanh Phong Yêu đế quốc, cuồng phong phẫn nộ của Tần Khả cũng thổi quét xuyên qua!
…
Đi qua Cường Phong Đới, cường phong càng mạnh hơn dần dần xuất hiện.
Liễu Băng Lam từng đi qua nơi này, nàng nói với Sở Mộ phong đới trước mắt là một Phong Thủy Lĩnh, thực lực không đạt tới chủ tể cấp căn bản không có tư cách bước đi vào.
Trải qua hơn nửa năm điên cuồng lịch lãm, Sở Mộ đã giúp Tần Khả thăng lên tới đê đẳng chủ tể.
Nhưng đê đẳng chủ tể cấp đối với Sở Mộ hiện tại mà nói xa xa chưa đủ, cho nên phong bảo tàng của Phược Phong Thánh Vực không ai đi vào kia, Sở Mộ muốn vơ vét trước một phen.
…
Bạch Ngữ lựa chọn nơi lịch lãm là Đế Thánh Thánh Vực, hắn chọn nơi này mục đích chủ yếu là tìm kiếm hành tung của Nại Hà.
Đế Thánh Thánh Vực là thánh địa của hồn sủng hoa hệ, nếu Đế Thánh Thánh Vực đã xuất hiện những sinh vật cấp Thiện Ác Thủy Tổ, có lẽ thực sự có thể xuất hiện Nại Hà trong ngũ đại bất tử sinh vật.
Đương nhiên Bạch Ngữ phi thường rõ ràng với thực lực bây giờ của hắn cho dù tìm được Nại Hà cũng không thể thực sự khiến cho nó trợ giúp nữ nhi của mình sống lại, cho nên Bạch Ngữ tiến vào Đế Thánh Thánh Vực vẫn lấy mục tiêu lịch lãm là chủ yếu.
Triêu Thái Tử cùng Diệp Hoàn Sinh đều tiến vào Thánh Vực khác nhau để tiến hành khổ tu, hiện tại Tân Nguyệt Địa đã hướng người ngoại cảnh mở ra. Cho dù họ ngồi yên trong Vạn Vật thành vẫn sẽ có thật nhiều cao thủ dũng mãnh tràn vào, mặc kệ phát sinh chuyện gì thực lực vẫn là quan trọng nhất.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đều không ở lại trong Vạn Vật thành, vốn Mục Thanh Y có ý định tự mình đi ra lịch lãm, nhưng Lục Ngọc Cầm tựa hồ thực sự muốn thu nàng làm đệ tử, suy nghĩ thật lâu Mục Thanh Y cảm thấy mình nên đi tiếp xúc với Thần Tông một chút, như vậy sẽ có lợi cho nàng tăng lên thực lực.
Diệp Khuynh Tư lại nắm trong tay năng lực chữa khỏi linh hồn, sau khi tiến vào Vân Cảnh, Diệp Khuynh Tư phát hiện mặc dù là linh sư, huyền sư, bọn họ đều bó tay hết cách đối với linh hồn, thật cần dược tề khôi phục hồn lực cùng đan dược tăng lên hồn lực, cùng khả năng chữa khỏi linh hồn…
Nguyên bản Diệp Khuynh Tư cho rằng lão sư lưu cho mình chính là linh thuật ngoại cảnh, cho nên càng tiên tiến hơn một ít linh thuật của Tân Nguyệt Địa. Nhưng thật không ngờ mặc dù ở bên ngoài khả năng nắm được một ít linh thuật trong tay đều là linh sư bình thường, không có cả huyền sư!
Khi Lục Ngọc Cầm biết được Diệp Khuynh Tư có năng lực chữa khỏi linh hồn, liền thịnh tình mời, hi vọng Diệp Khuynh Tư có thể đến tổng đàn Thần Tông một chuyến.
Trên thực tế vị lão tông chủ bị trọng thương linh hồn có được cấp bậc rất cao, huyền thuật của Diệp Khuynh Tư chưa chắc có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng vấn đề hiện tại chính là Thần Tông đã sử dụng đủ loại linh dược nhưng vẫn không thể giải trừ linh hồn trớ chú trên người lão tông chủ cùng chữa khỏi linh hồn, Lục Ngọc Cầm hoàn toàn ôm lấy thái độ thử xem một lần nên thỉnh Diệp Khuynh Tư đến Thần Tông.
- Tổng đàn Thần Tông tại Tranh Minh đại địa nằm tại tán sơn phía nam Mục thị thế triêu, kỳ thật chỉ cách Đại Cương thành rất gần. Khi còn tuổi trẻ, lúc tu luyện nhàm chán ta luôn trộm chạy tới Đại Cương thành khi dễ một ít bằng hữu cùng lứa tuổi. Mục sư muội xuất thân từ Mục thị, nói vậy nhất định phải đi qua Mục thành một chuyến đi?
Từ Đạo Phong nói.
Lúc này Từ Đạo Phong, Lục Ngọc Cầm, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, Vũ Sa, tổng cộng năm người đang trên đường đi tới Đại Cương thành Mục thị trên Tranh Minh đại lục.
Bọn họ đã phi hành suốt hai ba tháng, toàn bộ hành trình đều do hồn sủng của Lục Ngọc Cầm chuyên chở, với tốc độ phi hành của hồn sủng Lục Ngọc Cầm, đi về Vân thành cùng Vạn Vật thành cũng chưa đầy một tháng thời gian, nhưng hiện tại không biết đã bay qua bao nhiêu địa cảnh tương tự Vân Cảnh.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y lần đầu tiên đi ra địa phương xa như thế, thế giới này quả thật còn lớn hơn trong sự tưởng tượng của bọn họ.
- Ta chỉ là một thành viên chi thứ rất nhỏ, so sánh với đại gia tộc Mục thị chân chính kỳ thật không có liên hệ gì!
Mục Thanh Y đáp.
- Ha ha, Mục sư muội khiêm tốn, ngươi xuất thân từ Mục Thoản, mà Mục Thoản có tiếng tăm lừng lẫy tại Đại Cương thành, hơn nữa…
Khi nói tới đây, Từ Đạo Phong đặc biệt nhìn thoáng qua Lục Ngọc Cầm, giảm thấp thanh âm nói:
- Hơn nữa Mục Bành Hòa cũng nổi danh, nếu không phải hắn quá mức phóng đãng không biết kiềm chế, không ít người nhằm vào hắn, xem như hắn cũng là nhân vật nói chuyện được ở Mục thị thế triêu…
Mục Bành Hòa chính là Mục vương, kỳ thật Mục Thanh Y chưa từng gặp qua vị tằng gia gia kia.
Nhưng từ nhỏ Mục Thanh Y nghe chuyện xưa mà lớn, thân ảnh vị nhân vật đầy sắc thái truyền kỳ kia luôn lượn lờ trong lòng nàng.
Hiện tại nghe được không ít chuyện về hắn, Mục Thanh Y thật sự rất muốn trông thấy vị tằng gia gia kia.
Đương nhiên, hiện tại Mục Thanh Y chủ yếu xác định Mục vương Mục Bành Hòa là một nhân vật hoa tuyệt thế, thực lực cao cường, hành vi phóng túng, cực độ chán ghét quyền thế, là người theo chủ nghĩa cá nhân tuyệt đối…
- Lại nói tới, Mục sư muội, nữ nhân mang mặt nạ màu vàng luôn đi theo bên người Diệp Khuynh Tư là ai? Vì sao nàng đi cùng chúng ta lâu như vậy nhưng không nghe nói một câu nào?
Trong lòng Từ Đạo Phong ngứa ngáy, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề này.
Kỳ thật trước đó Từ Đạo Phong có hỏi qua, nhưng Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y không ai trả lời.
Lần này đến tổng đàn Thần Tông tại Tranh Minh đại địa vốn chỉ có Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y, kỳ thật Mục Thanh Y cũng rất kỳ quái vì sao Sở Mộ để mặc cho Thiện Ác Nữ Vương chạy khắp nơi như thế, hơn nữa còn đi theo bên người Diệp Khuynh Tư.
Mục Thanh Y đã hỏi qua Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng tỏ vẻ Vũ Sa đã bị hạ cấm chế, không thể thi triển bất kỳ kỹ năng công kích nào, mang theo nàng chủ yếu là vì muốn cứu linh hồn của một hồn sủng sư thực lực cao cường, vì thế không thể không dùng tới kỹ năng thiện tính của Vũ Sa.
Sở Mộ muốn giết Vũ Sa nhưng Diệp Khuynh Tư không đồng ý, vì vậy Sở Mộ cũng không có biện pháp.
Hiện tại Sở Mộ cũng không còn hứng thú dùng ma diễm tra tấn nữ nhân kia, Diệp Khuynh Tư âm thầm giúp đỡ Vũ Sa hóa giải nỗi thống khổ từ ma diễm hắn đã biết từ lâu.
Cầm tù Vũ Sa nhiều năm như vậy, hiện tại oán khí chồng chất của Sở Mộ cũng đã tiêu tan gần hết, chỉ cần nữ nhân kia không nghĩ cách đối phó hắn, hắn cũng chẳng muốn đi quan tâm nàng.
Sở Mộ từng xem qua một ít mảnh nhỏ trí nhớ của Vũ Sa, đại khái hắn cũng đoán được Vũ Sa đang muốn làm gì.
Vì muốn hoàn thành “đại sự” trong lòng mình, Vũ Sa rốt cục lựa chọn thỏa hiệp với Sở Mộ, đem Hoa Tâm cấp cho Sở Mộ cùng sử dụng.
Hoa Tâm là vật trọng yếu nhất của Thiện Ác hoa, tương tự như trái tim của nhân loại.
Sau đó hắn để Vũ Sa dùng linh hồn thề ước tuyệt sẽ không làm ra bất kỳ thương tổn gì đối với người bên cạnh Sở Mộ cùng chính hắn.
Giữa Sở Mộ cùng Vũ Sa có linh hồn khế ước, Vũ Sa dùng linh hồn thề nên nhất định phải tuân thủ lời thề.
Cho dù nàng dám mạnh mẽ phản bội lời thề, như vậy khi ác ý trong đầu nàng biến thành cường liệt, Sở Mộ có thể thông qua Hoa Tâm cảm nhận được, sau đó Sở Mộ chỉ cần hướng Hoa Tâm tùy ý ném một đoàn ma diễm, mặc kệ Vũ Sa đang ở nơi nào cũng phải trực tiếp bị thiêu thành tro tàn.
Có thể nói sau khi cùng chung Hoa Tâm, sinh mệnh của Vũ Sa đã thật sự bị nắm trong tay Sở Mộ, cho dù tương lai nàng có thể bỏ trốn cũng chỉ vô ích mà thôi.
Sở Mộ biết Vũ Sa luôn rất muốn chạy trốn, hơn nữa luôn muốn xoay người đem hắn giẫm nát dưới chân, cho nên Hoa Tâm hắn tuyệt đối sẽ không giao ra.
Nhưng thật không ngờ sau cuộc chiến độc lập, vị Thiện Ác Nữ Vương kia lại cúi xuống ngạo khí của mình.
Dù Vũ Sa sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho hắn, thậm chí ý niệm ngỗ ngược cùng phản bội trong đầu càng thêm mãnh liệt hắn cũng biết rõ, nhưng điều này cũng không thay đổi được thái độ cực kỳ chán ghét nữ nhân kia của Sở Mộ.
Cho nên Sở Mộ đem Vũ Sa ném cho Diệp Khuynh Tư, cho nàng trở thành nữ dược đồng, đồng thời để nàng bảo hộ Diệp Khuynh Tư. Về phần trong đầu nàng tràn đầy dã tâm chinh phục thế giới, vậy cứ tùy nàng. Thế giới to lớn, lớn tới mức khó thể tưởng tượng, Sở Mộ cũng thật tò mò không biết nữ nhân kia có thể gồm thâu bao nhiêu.
…
Từ Đạo Phong là một nam tử huyết khí phương cương, sở dĩ hắn luôn muốn nghe ngóng tình huống của Vũ Sa tự nhiên là vì dù Vũ Sa không nói lời nào, trên người lại tản mát ra một loại khí chất cao quý thánh khiết, loại khí chất này không quan hệ tới mỹ mạo, nhưng lại làm lòng người ngứa ngáy, muốn đi lên bắt chuyện với nàng.
Mục Thanh Y nhìn ra suy nghĩ trong lòng Từ Đạo Phong, ôn nhu nhắc nhở một câu:
- Khuyên ngươi không cần cố gắng đi gây chú ý với nàng, nàng là tiểu nô lệ của Sở Mộ, nhưng mỗi khi tiểu nô lệ kia ăn thịt người, ngay cả xương cốt cũng không chừa!
Nghe Mục Thanh Y vừa nói như thế, Từ Đạo Phong lập tức kinh ngạc nhìn qua Vũ Sa.
Một nữ tử nhìn qua thuần mỹ như vậy thực sự đáng sợ đến như vậy hay sao?
- Mục sư muội, ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Từ Đạo Phong khô khốc cười nói.
Lúc này Lục Ngọc Cầm quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người, rõ ràng đã nghe được hai người nói chuyện.
Nàng nhìn thoáng qua Vũ Sa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Từ Đạo Phong, dùng tinh thần âm thản nhiên nói với hắn:
- Thanh Y không hề nói giỡn, ngươi tốt nhất không nên đi tiếp cận nàng, nhớ lấy!
Từ Đạo Phong ngẩn người, hắn không nghĩ tới ngay cả lão sư mình đều nói như vậy!
Phược Phong Linh đã đạt tới chủ tể cấp, hiện tại thực lực đã mạnh phi thường.
Phược Phong Linh bộ lạc bị hủy trong tay Nanh Phong Yêu, thù này Tần Khả chưa bao giờ quên.
Sau khi tiến vào Phược Phong Thánh Vực, Phược Phong Linh dẫn dắt Sở Mộ đi tới Phong Đạo, hướng tới nơi ở trước kia của Phược Phong Linh bộ lạc đi tới.
Bộ lạc thuở xưa hiện tại đã biến thành một mảnh trống trải, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đi theo Sở Mộ trải qua lịch lãm đã trở nên mạnh mẽ, nhưng bộ lạc biến mất đã là sự thật, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể cứu vãn trở lại.
Hiện giờ Cường Phong Đới không còn tạo thành bao nhiêu uy hiếp đối với Sở Mộ, ban đầu khi Sở Mộ bước vào Phược Phong Thánh Vực trong lòng đã có nghi hoặc, bên ngoài Cường Phong Đới rốt cục lại là một phiến thiên địa như thế nào.
Ôm lòng hiếu kỳ này, Sở Mộ mang theo Phược Phong Linh chiếm cứ cả Nanh Phong Yêu đế quốc trong Phược Phong Thánh Vực.
Đương nhiên, vì kỷ niệm những tộc nhân xa xứ cùng chết đi trong chiến loạn, khi xuyên qua Nanh Phong Yêu đế quốc, cuồng phong phẫn nộ của Tần Khả cũng thổi quét xuyên qua!
…
Đi qua Cường Phong Đới, cường phong càng mạnh hơn dần dần xuất hiện.
Liễu Băng Lam từng đi qua nơi này, nàng nói với Sở Mộ phong đới trước mắt là một Phong Thủy Lĩnh, thực lực không đạt tới chủ tể cấp căn bản không có tư cách bước đi vào.
Trải qua hơn nửa năm điên cuồng lịch lãm, Sở Mộ đã giúp Tần Khả thăng lên tới đê đẳng chủ tể.
Nhưng đê đẳng chủ tể cấp đối với Sở Mộ hiện tại mà nói xa xa chưa đủ, cho nên phong bảo tàng của Phược Phong Thánh Vực không ai đi vào kia, Sở Mộ muốn vơ vét trước một phen.
…
Bạch Ngữ lựa chọn nơi lịch lãm là Đế Thánh Thánh Vực, hắn chọn nơi này mục đích chủ yếu là tìm kiếm hành tung của Nại Hà.
Đế Thánh Thánh Vực là thánh địa của hồn sủng hoa hệ, nếu Đế Thánh Thánh Vực đã xuất hiện những sinh vật cấp Thiện Ác Thủy Tổ, có lẽ thực sự có thể xuất hiện Nại Hà trong ngũ đại bất tử sinh vật.
Đương nhiên Bạch Ngữ phi thường rõ ràng với thực lực bây giờ của hắn cho dù tìm được Nại Hà cũng không thể thực sự khiến cho nó trợ giúp nữ nhi của mình sống lại, cho nên Bạch Ngữ tiến vào Đế Thánh Thánh Vực vẫn lấy mục tiêu lịch lãm là chủ yếu.
Triêu Thái Tử cùng Diệp Hoàn Sinh đều tiến vào Thánh Vực khác nhau để tiến hành khổ tu, hiện tại Tân Nguyệt Địa đã hướng người ngoại cảnh mở ra. Cho dù họ ngồi yên trong Vạn Vật thành vẫn sẽ có thật nhiều cao thủ dũng mãnh tràn vào, mặc kệ phát sinh chuyện gì thực lực vẫn là quan trọng nhất.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đều không ở lại trong Vạn Vật thành, vốn Mục Thanh Y có ý định tự mình đi ra lịch lãm, nhưng Lục Ngọc Cầm tựa hồ thực sự muốn thu nàng làm đệ tử, suy nghĩ thật lâu Mục Thanh Y cảm thấy mình nên đi tiếp xúc với Thần Tông một chút, như vậy sẽ có lợi cho nàng tăng lên thực lực.
Diệp Khuynh Tư lại nắm trong tay năng lực chữa khỏi linh hồn, sau khi tiến vào Vân Cảnh, Diệp Khuynh Tư phát hiện mặc dù là linh sư, huyền sư, bọn họ đều bó tay hết cách đối với linh hồn, thật cần dược tề khôi phục hồn lực cùng đan dược tăng lên hồn lực, cùng khả năng chữa khỏi linh hồn…
Nguyên bản Diệp Khuynh Tư cho rằng lão sư lưu cho mình chính là linh thuật ngoại cảnh, cho nên càng tiên tiến hơn một ít linh thuật của Tân Nguyệt Địa. Nhưng thật không ngờ mặc dù ở bên ngoài khả năng nắm được một ít linh thuật trong tay đều là linh sư bình thường, không có cả huyền sư!
Khi Lục Ngọc Cầm biết được Diệp Khuynh Tư có năng lực chữa khỏi linh hồn, liền thịnh tình mời, hi vọng Diệp Khuynh Tư có thể đến tổng đàn Thần Tông một chuyến.
Trên thực tế vị lão tông chủ bị trọng thương linh hồn có được cấp bậc rất cao, huyền thuật của Diệp Khuynh Tư chưa chắc có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng vấn đề hiện tại chính là Thần Tông đã sử dụng đủ loại linh dược nhưng vẫn không thể giải trừ linh hồn trớ chú trên người lão tông chủ cùng chữa khỏi linh hồn, Lục Ngọc Cầm hoàn toàn ôm lấy thái độ thử xem một lần nên thỉnh Diệp Khuynh Tư đến Thần Tông.
- Tổng đàn Thần Tông tại Tranh Minh đại địa nằm tại tán sơn phía nam Mục thị thế triêu, kỳ thật chỉ cách Đại Cương thành rất gần. Khi còn tuổi trẻ, lúc tu luyện nhàm chán ta luôn trộm chạy tới Đại Cương thành khi dễ một ít bằng hữu cùng lứa tuổi. Mục sư muội xuất thân từ Mục thị, nói vậy nhất định phải đi qua Mục thành một chuyến đi?
Từ Đạo Phong nói.
Lúc này Từ Đạo Phong, Lục Ngọc Cầm, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, Vũ Sa, tổng cộng năm người đang trên đường đi tới Đại Cương thành Mục thị trên Tranh Minh đại lục.
Bọn họ đã phi hành suốt hai ba tháng, toàn bộ hành trình đều do hồn sủng của Lục Ngọc Cầm chuyên chở, với tốc độ phi hành của hồn sủng Lục Ngọc Cầm, đi về Vân thành cùng Vạn Vật thành cũng chưa đầy một tháng thời gian, nhưng hiện tại không biết đã bay qua bao nhiêu địa cảnh tương tự Vân Cảnh.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y lần đầu tiên đi ra địa phương xa như thế, thế giới này quả thật còn lớn hơn trong sự tưởng tượng của bọn họ.
- Ta chỉ là một thành viên chi thứ rất nhỏ, so sánh với đại gia tộc Mục thị chân chính kỳ thật không có liên hệ gì!
Mục Thanh Y đáp.
- Ha ha, Mục sư muội khiêm tốn, ngươi xuất thân từ Mục Thoản, mà Mục Thoản có tiếng tăm lừng lẫy tại Đại Cương thành, hơn nữa…
Khi nói tới đây, Từ Đạo Phong đặc biệt nhìn thoáng qua Lục Ngọc Cầm, giảm thấp thanh âm nói:
- Hơn nữa Mục Bành Hòa cũng nổi danh, nếu không phải hắn quá mức phóng đãng không biết kiềm chế, không ít người nhằm vào hắn, xem như hắn cũng là nhân vật nói chuyện được ở Mục thị thế triêu…
Mục Bành Hòa chính là Mục vương, kỳ thật Mục Thanh Y chưa từng gặp qua vị tằng gia gia kia.
Nhưng từ nhỏ Mục Thanh Y nghe chuyện xưa mà lớn, thân ảnh vị nhân vật đầy sắc thái truyền kỳ kia luôn lượn lờ trong lòng nàng.
Hiện tại nghe được không ít chuyện về hắn, Mục Thanh Y thật sự rất muốn trông thấy vị tằng gia gia kia.
Đương nhiên, hiện tại Mục Thanh Y chủ yếu xác định Mục vương Mục Bành Hòa là một nhân vật hoa tuyệt thế, thực lực cao cường, hành vi phóng túng, cực độ chán ghét quyền thế, là người theo chủ nghĩa cá nhân tuyệt đối…
- Lại nói tới, Mục sư muội, nữ nhân mang mặt nạ màu vàng luôn đi theo bên người Diệp Khuynh Tư là ai? Vì sao nàng đi cùng chúng ta lâu như vậy nhưng không nghe nói một câu nào?
Trong lòng Từ Đạo Phong ngứa ngáy, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề này.
Kỳ thật trước đó Từ Đạo Phong có hỏi qua, nhưng Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y không ai trả lời.
Lần này đến tổng đàn Thần Tông tại Tranh Minh đại địa vốn chỉ có Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y, kỳ thật Mục Thanh Y cũng rất kỳ quái vì sao Sở Mộ để mặc cho Thiện Ác Nữ Vương chạy khắp nơi như thế, hơn nữa còn đi theo bên người Diệp Khuynh Tư.
Mục Thanh Y đã hỏi qua Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng tỏ vẻ Vũ Sa đã bị hạ cấm chế, không thể thi triển bất kỳ kỹ năng công kích nào, mang theo nàng chủ yếu là vì muốn cứu linh hồn của một hồn sủng sư thực lực cao cường, vì thế không thể không dùng tới kỹ năng thiện tính của Vũ Sa.
Sở Mộ muốn giết Vũ Sa nhưng Diệp Khuynh Tư không đồng ý, vì vậy Sở Mộ cũng không có biện pháp.
Hiện tại Sở Mộ cũng không còn hứng thú dùng ma diễm tra tấn nữ nhân kia, Diệp Khuynh Tư âm thầm giúp đỡ Vũ Sa hóa giải nỗi thống khổ từ ma diễm hắn đã biết từ lâu.
Cầm tù Vũ Sa nhiều năm như vậy, hiện tại oán khí chồng chất của Sở Mộ cũng đã tiêu tan gần hết, chỉ cần nữ nhân kia không nghĩ cách đối phó hắn, hắn cũng chẳng muốn đi quan tâm nàng.
Sở Mộ từng xem qua một ít mảnh nhỏ trí nhớ của Vũ Sa, đại khái hắn cũng đoán được Vũ Sa đang muốn làm gì.
Vì muốn hoàn thành “đại sự” trong lòng mình, Vũ Sa rốt cục lựa chọn thỏa hiệp với Sở Mộ, đem Hoa Tâm cấp cho Sở Mộ cùng sử dụng.
Hoa Tâm là vật trọng yếu nhất của Thiện Ác hoa, tương tự như trái tim của nhân loại.
Sau đó hắn để Vũ Sa dùng linh hồn thề ước tuyệt sẽ không làm ra bất kỳ thương tổn gì đối với người bên cạnh Sở Mộ cùng chính hắn.
Giữa Sở Mộ cùng Vũ Sa có linh hồn khế ước, Vũ Sa dùng linh hồn thề nên nhất định phải tuân thủ lời thề.
Cho dù nàng dám mạnh mẽ phản bội lời thề, như vậy khi ác ý trong đầu nàng biến thành cường liệt, Sở Mộ có thể thông qua Hoa Tâm cảm nhận được, sau đó Sở Mộ chỉ cần hướng Hoa Tâm tùy ý ném một đoàn ma diễm, mặc kệ Vũ Sa đang ở nơi nào cũng phải trực tiếp bị thiêu thành tro tàn.
Có thể nói sau khi cùng chung Hoa Tâm, sinh mệnh của Vũ Sa đã thật sự bị nắm trong tay Sở Mộ, cho dù tương lai nàng có thể bỏ trốn cũng chỉ vô ích mà thôi.
Sở Mộ biết Vũ Sa luôn rất muốn chạy trốn, hơn nữa luôn muốn xoay người đem hắn giẫm nát dưới chân, cho nên Hoa Tâm hắn tuyệt đối sẽ không giao ra.
Nhưng thật không ngờ sau cuộc chiến độc lập, vị Thiện Ác Nữ Vương kia lại cúi xuống ngạo khí của mình.
Dù Vũ Sa sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho hắn, thậm chí ý niệm ngỗ ngược cùng phản bội trong đầu càng thêm mãnh liệt hắn cũng biết rõ, nhưng điều này cũng không thay đổi được thái độ cực kỳ chán ghét nữ nhân kia của Sở Mộ.
Cho nên Sở Mộ đem Vũ Sa ném cho Diệp Khuynh Tư, cho nàng trở thành nữ dược đồng, đồng thời để nàng bảo hộ Diệp Khuynh Tư. Về phần trong đầu nàng tràn đầy dã tâm chinh phục thế giới, vậy cứ tùy nàng. Thế giới to lớn, lớn tới mức khó thể tưởng tượng, Sở Mộ cũng thật tò mò không biết nữ nhân kia có thể gồm thâu bao nhiêu.
…
Từ Đạo Phong là một nam tử huyết khí phương cương, sở dĩ hắn luôn muốn nghe ngóng tình huống của Vũ Sa tự nhiên là vì dù Vũ Sa không nói lời nào, trên người lại tản mát ra một loại khí chất cao quý thánh khiết, loại khí chất này không quan hệ tới mỹ mạo, nhưng lại làm lòng người ngứa ngáy, muốn đi lên bắt chuyện với nàng.
Mục Thanh Y nhìn ra suy nghĩ trong lòng Từ Đạo Phong, ôn nhu nhắc nhở một câu:
- Khuyên ngươi không cần cố gắng đi gây chú ý với nàng, nàng là tiểu nô lệ của Sở Mộ, nhưng mỗi khi tiểu nô lệ kia ăn thịt người, ngay cả xương cốt cũng không chừa!
Nghe Mục Thanh Y vừa nói như thế, Từ Đạo Phong lập tức kinh ngạc nhìn qua Vũ Sa.
Một nữ tử nhìn qua thuần mỹ như vậy thực sự đáng sợ đến như vậy hay sao?
- Mục sư muội, ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Từ Đạo Phong khô khốc cười nói.
Lúc này Lục Ngọc Cầm quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người, rõ ràng đã nghe được hai người nói chuyện.
Nàng nhìn thoáng qua Vũ Sa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Từ Đạo Phong, dùng tinh thần âm thản nhiên nói với hắn:
- Thanh Y không hề nói giỡn, ngươi tốt nhất không nên đi tiếp cận nàng, nhớ lấy!
Từ Đạo Phong ngẩn người, hắn không nghĩ tới ngay cả lão sư mình đều nói như vậy!
/1793
|