Lục Ngọc Cầm đương nhiên sẽ không để Sở Mộ đi, lạnh như băng nói:
- Hiện tại đã cơ bản xác định được các ngươi chính là đám người đeo mặt nạ. Dựa theo Thần Tông quy định, các ngươi nhiễu loạn thành thị trật tự, chúng ta có quyền đem các ngươi tập nã bắt giam.
Sở Mộ dừng lại bước tiến, quay đầu lại nhìn Lục Ngọc Cầm lạnh tựa hàn băng một cái, ngược lại là cười nói:
- Lục chủ quan, muốn cường đoạt lúc nào, có thể nói thẳng. Lấy nội tình của Thần Tông các ngươi, kỳ thực chính là cường đoạt cũng không có người dám nói cái gì.
- Ta chỉ là dựa theo quy định đến làm việc, hơn nữa ta cũng không có cường đoạt. Chỉ là muốn lưu lại các ngươi, là đồ vật của các ngươi sẽ là của các ngươi.
Lục Ngọc Cầm mặt không đổi sắc nói rằng.
Chính lúc nói chuyện, đã có mấy người đang hướng nơi này đi tới. Trong đó có một vị lão nam tử càng trực tiếp đi vào, mặt mang dáng tươi cười đối với Lục Ngọc Cầm nói rằng:
- Lục chủ quan, ta nhớ kỹ Thần Tông là không thể đơn giản can thiệp đến sự tình trên địa cương, địa cảnh. Cho dù chúng ta nhiễu loạn trật tự của thành thị, hẳn là do vị hộ cảnh Đại Tướng Quân này đến quản đi sao?
- Mục... Mục tướng quân.
Vạn Mạnh ngạc nhiên nhìn vị lão tướng quân này.
Lục Ngọc Cầm sắc mặt trở nên càng trắng thêm vài phần. Nàng xem vị lão nam tử này, không biết hắn vì sao bỗng nhiên xông vào tiến đến, muốn thiên vị mấy người này.
Hộ cảnh tướng quân địa vị cùng với Cương Thống là cùng một cấp bậc. Hơn nữa cả Vân Cảnh mọi người đều biết, Mục tướng quân mới là đệ nhất cao thủ Vân Cảnh. Hơn nữa phía sau hắn còn có người thống trị cả biên giới Mục thị thế triều. Địa vị của hắn không bình thường, mà ngay cả Lý Húc nhất mạch chưởng quản Vân Cảnh đều phải lễ nhượng ba phần.
- Ngươi là Mục Tả Ly.
Lục Ngọc Cầm nhẹ nhàng hít một hơi thở. Nhiều ít có từng nghe nói qua danh tiếng của vị hộ cảnh tướng quân này.
Lão nam tử gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Khi lão nam tử thừa nhận chính mình là Mục Tả Ly. Một bên Mục Thanh Y lại ngây người, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào vị trung niên lão nam tử này, tâm tình nhất thời kịch liệt ba động.
Mục Tả Ly chính là gia gia của Mục Thanh Y!
Mục Tả Ly lưu ý đến ánh mắt của Mục Thanh Y, khóe mắt nhếch lên một tia mỉm cười từ ái.
Bất quá, vị lão nam nhân này tựa hồ ý thức được hiện tại vấn đề có chút tiểu nhãn, tạm thời đem chuyện ông cháu nhận thức buông bỏ, tiếp tục đối với Lục Ngọc Cầm nói rằng:
- Mấy người này ta muốn dẫn đi, sẽ tiến thêm một bước điều tra. Về phần có phải là có người cố ý tại thành thị chế tạo hỗn loạn hay không, thậm chí phong thành, tỏa khu chính là vì vấn đề giành lợi ích cho bản thân, ta cũng sẽ thâm nhập điều tra rõ ràng, hi vọng Lục chủ quan cho tại hạ thêm một chút thời gian đi!
- Mục Tả Ly, ngươi hẳn là rõ ràng sinh mệnh của tông trường....
Lục Ngọc Cầm nói rằng.
- Xin lỗi, ngươi xem được vị U Linh nữ hài này cũng là biểu tôn nữ của ta. Sinh mệnh vốn là bình đẳng, không phân quý tiện, nếu như tông trường biết chính mình có thể sống sót, là phải hi sinh linh hồn của một thiếu nữ tử, ngươi nghĩ hắn sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, Ma Linh nếu lựa chọn cùng nàng ký kết hồn ước, như vậy Thần Tông các ngươi nên rõ ràng, nàng mới là người chân chính thích hợp nhất với con Ma Linh kia.
Mục Tả Ly thái độ cũng rất kiên quyết, chính là bao che khuyết điểm, thậm chí ngay cả biểu tôn nữ của mình cũng đều nói ra được.
Lục Ngọc Cầm trong lúc nhất thời cũng không thể nói gì hơn. Trên thực tế chính cô ta cũng biết làm như vậy đã có chút vi phạm chuẩn tắc của mình và chuẩn tắc của Thần Tông, thế nhưng nghĩ đến tông trường sinh mệnh đe dọa, nàng lại không thể để hắn chết đi như vậy.
- Chuyện gì náo nhiệt như vậy a!
Ngay lúc song phương đang giằng co, một thanh âm bỗng nhiên truyền tới.
Đi tới là một trung niên nam tử, từ biểu tình của hắn đến xem, rõ ràng là đã từ trong đối thoại cùng với trong tin tức khác hiểu được nơi phát ra sự tình. Hết lần này tới lần khác muốn giả ra một bộ dáng cái sự tình gì cũng không biết.
- Tên có chòm râu dài này là Lý Húc.
Diệp Hoàn Sinh ở bên tai Sở Mộ nói rằng.
Sở Mộ nhíu mày, mơ hồ cảm giác được việc này càng lúc càng phức tạp hơn.
Mục tướng quân thấy Lý Húc, trực tiếp bĩu môi, biểu tình phản cảm không có che giấu chút nào.
- Mục tướng quân, đây là ngươi không đúng rồi. Không nên dựa theo chương trình đến làm việc, chuyện này, chẳng phải là cho phép ta đến quản lý sao?
Lý Húc là có ý muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, cố ý đứng ở bên phía Lục Ngọc Cầm kia.
Nói đến, Lý Húc cười đến híp lại thành một đường thẳng, nhìn mấy người Sở Mộ nói:
- Được rồi, cho dù việc này các ngươi mang theo mặt nạ chúng ta không có chứng cứ. Các ngươi cũng có thể ngụy tạo là ở địa phương khác thu được Ma Linh, nhưng ta nghĩ, các ngươi mấy vị là tân nguyệt chi địa nhân vật không tầm thường. Đây là không có cách nào khác chống chế đi? Nói chuyện, món sổ sách này có phải là do ta toàn quyền phụ trách đây?
Những lời này để Sở Mộ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử, Bạch Ngữ đều là trong lòng trầm xuống.
Lý Húc là từ đâu biết được bọn họ là đến từ tân nguyệt chi địa?
Biết bọn họ đến từ tân nguyệt chi địa chỉ có Từ Đạo Phong và Lục Ngọc Cầm, thế nhưng Sở Mộ cũng không cảm thấy hai người này sẽ đem chuyện đó nói cho Lý Húc, hơn nữa xem ra Lý Húc là trước khi tới nơi này đã biết. Thời gian đi tới vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ cười quái dị.
- Lục chủ quan, người yên tâm, mấy người này đến từ tân nguyệt chi địa, cũng thuộc thuộc hạ quản lý, bọn họ lúc trước phạm tội danh tàn sát người tiếp quản, ta đã sớm muốn bắt bọn họ lại rồi.
Lý Húc vừa cười vừa nói.
Nói xong, người này lại nhìn Mục Tả Ly. Tiếp tục nói:
- Mục Tả Ly, ngươi còn muốn thiên vị bọn họ? Bọn họ đúng là tội nhân dĩ hạ phạm thượng. Chứng cứ vô cùng xác thực.
Mục Tả Ly trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời, hắn nhìn Mục Nguyễn Ân một cái.
Lúc này Mục Nguyễn Ân bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình không nghĩ qua là đem sự tình mấy người Sở Mộ đến từ tân nguyệt chi địa nói cho Vọng Thành thành chủ Lý Tự Nhiễm. Chắc là Lý Tự Nhiễm nói cho Lý Húc biết....
- Đường chủ quan, có bằng lòng trợ giúp ta bắt mấy phạm nhân này hay không?
Lý Húc thịnh tình mời nói.
Lý Húc gia hỏa này cũng thực sự là thông minh, nàng biết Lục Ngọc Cầm phi thường tuân thủ quy tắc, nhất là Mục Tả Ly nhúng tay vào mà nói, Lục Ngọc Cầm xác thực không dễ có cái cử động gì trái với chuẩn tắc. Vì vậy Lý Húc cố ý tìm một lý do thích hợp để Lục Ngọc Cầm đem người mang đi!
Lục Ngọc Cầm còn đang do dự, nàng phi thường rõ ràng bản thân loại hành động này rất rõ ràng là lạm dụng chức quyền, chính cô ta là phi thường phản đối loại chuyện này, cũng lần nữa báo cho Từ Đạo Phong không thể như vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến sinh mệnh của tông trường. Nghĩ đến một tông trường đối với tầm quan trọng của một phần tư biên giới. Nàng nghĩ chính mình có cần phải làm ác nhân một lần, về phần sinh mệnh của vị nữ tử kia, nàng sẽ nghĩ biện pháp bang trợ nàng trọng tố ra U Linh linh hồn.
Sau khi làm ra quyết định, Lục Ngọc Cầm gật đầu, nói:
- Được rồi.
Sở Mộ tâm trầm xuống, hiện người mạnh nhất ở chỗ này chính là Lục Ngọc Cầm, nếu như nàng xuất thủ mà nói, bản thân xác thực không có phần thắng gì hết.
Những người khác sắc mặt cũng đều không dễ nhìn lắm. Dù sao ai cũng rõ ràng, không có thực lực tuyệt đối. Cuối cùng quyền khống chế lại vẫn là ở trên tay người khác.
U Linh Cẩn Nhu cúi đầu, khẽ cắn môi, nàng không muốn liên lụy mọi người, nhẹ nhàng bước ra một bước, muốn hướng phía Lục Ngọc Cầm đi đến.
Lúc này hai tay hầu như song song ngăn lại U Linh Cẩn Nhu.
Hai tay chủ nhân phân biệt là Sở Mộ và Bạch Ngữ.
Bởi vì bọn họ phi thường rõ ràng, nếu là cùng với Ma Linh đoạn liệt hồn ước, Cẩn Nhu Công Chúa bản thân đã mất đi linh hồn rất khó lại tỉnh lại được nữa, vậy thì ý nghĩa là chân chính tử vong.
Bạch Ngữ không thể mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhi của mình chết đi được. Hắn tình nguyện muốn cùng Lục Ngọc Cầm đánh một trận, muốn cùng Vân Thành thành chủ Lý Húc chiến một trận cũng quyết không cho phép nữ nhi của mình một lần nữa nằm ở trên cái giường băng lãnh, đó khác nào so với trực tiếp giết hắn còn khó chịu hơn.
Mà Sở Mộ đồng dạng làm không được để Cẩn Nhu mất đi linh hồn. Cẩn Nhu và phụ thân nàng Bạch Ngữ kinh lịch hoàn toàn nhìn vào trong mắt, cảm thụ được loại tê tâm liệt phế và mừng rỡ như điên này, sau đó, Sở Mộ không có lý do gì lại đem sự tình của bọn họ không để ý nữa. Bạch Ngữ dám chiến, Sở Mộ cũng dám chiến, vừa lúc có thể nhìn xem Thần Tông Lục Ngọc Cầm đến tột cùng có bao nhiêu cường đại!
Bạch Ngữ và Sở Mộ đều lộ ra chiến ý, bọn họ hai mắt dần dần bốc cháy lên ngân sắc hỏa diễm!
Lục Ngọc Cầm cũng không có tỏ ra yếu kém, nếu đã quyết định sự tình, nàng sẽ làm đến cùng, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm!
- Sở huynh đệ, Sở huynh đệ, trước đừng xung động, trước hết nghe ta nói một câu đã!
Lúc này, trong đầu Sở Mộ quanh quẩn tinh thần chi âm của Từ Đạo Phong.
- Ngươi nói.
Sở Mộ lãnh đạm hồi đáp, trong lòng cảnh giác không có buông lỏng chút nào.
- Ngươi không phải muốn độc lập lãnh thổ sao? Muốn độc lập mà nói đã nhân lúc này.
Từ Đạo Phong nói rằng.
- Chuyện này có tác dụng gì chứ?
Sở Mộ nói rằng.
- Lục lão sư là một người nghiêm ngặt tuân thủ chuẩn tắc, ngươi cũng nhìn ra được, nếu không phải tông trường nguy trong sớm tối, nàng cũng sẽ không như vậy. Hơn nữa dù là như thế, lão sư cũng tuyệt không biết dùng thủ đoạn cường ngạnh cướp đi Ma Linh.... Hiện tại vấn đề chính là Lý Húc cho lão sư một lý do chính đáng xuất thủ đối với các ngươi. Chỉ cần đem lý do chính đáng này gạt bỏ sạch. Lão sư nhất định phải lo lắng đến danh dự của cả Thần Tông. Dù sao Ám Tông khẳng định sẽ bởi vậy mà làm lớn chuyện, thứ hai Mục tướng quân cũng sẽ không đơn giản bỏ qua việc này.
- Ngươi xác định?
Sở Mộ không giải thích được tính cách của Lục Ngọc Cầm, không biết làm như vậy có hữu dụng hay không?
- Phi thường xác định, Lục lão sư là người nghiêm chính. Điểm ấy ngươi kiên quyết không cần hoài nghi, nói chung, chỉ cần nàng tìm không được lý do xuất thủ đối với các ngươi, các ngươi cũng rất an toàn. Bằng không nàng nếu xuất thủ mà nói, Mục tướng quân đều sẽ bị đánh bại dễ dàng.
Từ Đạo Phong nói rằng.
Đã như vậy, Sở Mộ cũng chỉ có thể dựa theo như lời của Từ Đạo Phong nói, hiện tại đã tỏ thái độ, độc lập lãnh thổ!
- Hiện tại đã cơ bản xác định được các ngươi chính là đám người đeo mặt nạ. Dựa theo Thần Tông quy định, các ngươi nhiễu loạn thành thị trật tự, chúng ta có quyền đem các ngươi tập nã bắt giam.
Sở Mộ dừng lại bước tiến, quay đầu lại nhìn Lục Ngọc Cầm lạnh tựa hàn băng một cái, ngược lại là cười nói:
- Lục chủ quan, muốn cường đoạt lúc nào, có thể nói thẳng. Lấy nội tình của Thần Tông các ngươi, kỳ thực chính là cường đoạt cũng không có người dám nói cái gì.
- Ta chỉ là dựa theo quy định đến làm việc, hơn nữa ta cũng không có cường đoạt. Chỉ là muốn lưu lại các ngươi, là đồ vật của các ngươi sẽ là của các ngươi.
Lục Ngọc Cầm mặt không đổi sắc nói rằng.
Chính lúc nói chuyện, đã có mấy người đang hướng nơi này đi tới. Trong đó có một vị lão nam tử càng trực tiếp đi vào, mặt mang dáng tươi cười đối với Lục Ngọc Cầm nói rằng:
- Lục chủ quan, ta nhớ kỹ Thần Tông là không thể đơn giản can thiệp đến sự tình trên địa cương, địa cảnh. Cho dù chúng ta nhiễu loạn trật tự của thành thị, hẳn là do vị hộ cảnh Đại Tướng Quân này đến quản đi sao?
- Mục... Mục tướng quân.
Vạn Mạnh ngạc nhiên nhìn vị lão tướng quân này.
Lục Ngọc Cầm sắc mặt trở nên càng trắng thêm vài phần. Nàng xem vị lão nam tử này, không biết hắn vì sao bỗng nhiên xông vào tiến đến, muốn thiên vị mấy người này.
Hộ cảnh tướng quân địa vị cùng với Cương Thống là cùng một cấp bậc. Hơn nữa cả Vân Cảnh mọi người đều biết, Mục tướng quân mới là đệ nhất cao thủ Vân Cảnh. Hơn nữa phía sau hắn còn có người thống trị cả biên giới Mục thị thế triều. Địa vị của hắn không bình thường, mà ngay cả Lý Húc nhất mạch chưởng quản Vân Cảnh đều phải lễ nhượng ba phần.
- Ngươi là Mục Tả Ly.
Lục Ngọc Cầm nhẹ nhàng hít một hơi thở. Nhiều ít có từng nghe nói qua danh tiếng của vị hộ cảnh tướng quân này.
Lão nam tử gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Khi lão nam tử thừa nhận chính mình là Mục Tả Ly. Một bên Mục Thanh Y lại ngây người, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào vị trung niên lão nam tử này, tâm tình nhất thời kịch liệt ba động.
Mục Tả Ly chính là gia gia của Mục Thanh Y!
Mục Tả Ly lưu ý đến ánh mắt của Mục Thanh Y, khóe mắt nhếch lên một tia mỉm cười từ ái.
Bất quá, vị lão nam nhân này tựa hồ ý thức được hiện tại vấn đề có chút tiểu nhãn, tạm thời đem chuyện ông cháu nhận thức buông bỏ, tiếp tục đối với Lục Ngọc Cầm nói rằng:
- Mấy người này ta muốn dẫn đi, sẽ tiến thêm một bước điều tra. Về phần có phải là có người cố ý tại thành thị chế tạo hỗn loạn hay không, thậm chí phong thành, tỏa khu chính là vì vấn đề giành lợi ích cho bản thân, ta cũng sẽ thâm nhập điều tra rõ ràng, hi vọng Lục chủ quan cho tại hạ thêm một chút thời gian đi!
- Mục Tả Ly, ngươi hẳn là rõ ràng sinh mệnh của tông trường....
Lục Ngọc Cầm nói rằng.
- Xin lỗi, ngươi xem được vị U Linh nữ hài này cũng là biểu tôn nữ của ta. Sinh mệnh vốn là bình đẳng, không phân quý tiện, nếu như tông trường biết chính mình có thể sống sót, là phải hi sinh linh hồn của một thiếu nữ tử, ngươi nghĩ hắn sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, Ma Linh nếu lựa chọn cùng nàng ký kết hồn ước, như vậy Thần Tông các ngươi nên rõ ràng, nàng mới là người chân chính thích hợp nhất với con Ma Linh kia.
Mục Tả Ly thái độ cũng rất kiên quyết, chính là bao che khuyết điểm, thậm chí ngay cả biểu tôn nữ của mình cũng đều nói ra được.
Lục Ngọc Cầm trong lúc nhất thời cũng không thể nói gì hơn. Trên thực tế chính cô ta cũng biết làm như vậy đã có chút vi phạm chuẩn tắc của mình và chuẩn tắc của Thần Tông, thế nhưng nghĩ đến tông trường sinh mệnh đe dọa, nàng lại không thể để hắn chết đi như vậy.
- Chuyện gì náo nhiệt như vậy a!
Ngay lúc song phương đang giằng co, một thanh âm bỗng nhiên truyền tới.
Đi tới là một trung niên nam tử, từ biểu tình của hắn đến xem, rõ ràng là đã từ trong đối thoại cùng với trong tin tức khác hiểu được nơi phát ra sự tình. Hết lần này tới lần khác muốn giả ra một bộ dáng cái sự tình gì cũng không biết.
- Tên có chòm râu dài này là Lý Húc.
Diệp Hoàn Sinh ở bên tai Sở Mộ nói rằng.
Sở Mộ nhíu mày, mơ hồ cảm giác được việc này càng lúc càng phức tạp hơn.
Mục tướng quân thấy Lý Húc, trực tiếp bĩu môi, biểu tình phản cảm không có che giấu chút nào.
- Mục tướng quân, đây là ngươi không đúng rồi. Không nên dựa theo chương trình đến làm việc, chuyện này, chẳng phải là cho phép ta đến quản lý sao?
Lý Húc là có ý muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, cố ý đứng ở bên phía Lục Ngọc Cầm kia.
Nói đến, Lý Húc cười đến híp lại thành một đường thẳng, nhìn mấy người Sở Mộ nói:
- Được rồi, cho dù việc này các ngươi mang theo mặt nạ chúng ta không có chứng cứ. Các ngươi cũng có thể ngụy tạo là ở địa phương khác thu được Ma Linh, nhưng ta nghĩ, các ngươi mấy vị là tân nguyệt chi địa nhân vật không tầm thường. Đây là không có cách nào khác chống chế đi? Nói chuyện, món sổ sách này có phải là do ta toàn quyền phụ trách đây?
Những lời này để Sở Mộ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử, Bạch Ngữ đều là trong lòng trầm xuống.
Lý Húc là từ đâu biết được bọn họ là đến từ tân nguyệt chi địa?
Biết bọn họ đến từ tân nguyệt chi địa chỉ có Từ Đạo Phong và Lục Ngọc Cầm, thế nhưng Sở Mộ cũng không cảm thấy hai người này sẽ đem chuyện đó nói cho Lý Húc, hơn nữa xem ra Lý Húc là trước khi tới nơi này đã biết. Thời gian đi tới vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ cười quái dị.
- Lục chủ quan, người yên tâm, mấy người này đến từ tân nguyệt chi địa, cũng thuộc thuộc hạ quản lý, bọn họ lúc trước phạm tội danh tàn sát người tiếp quản, ta đã sớm muốn bắt bọn họ lại rồi.
Lý Húc vừa cười vừa nói.
Nói xong, người này lại nhìn Mục Tả Ly. Tiếp tục nói:
- Mục Tả Ly, ngươi còn muốn thiên vị bọn họ? Bọn họ đúng là tội nhân dĩ hạ phạm thượng. Chứng cứ vô cùng xác thực.
Mục Tả Ly trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời, hắn nhìn Mục Nguyễn Ân một cái.
Lúc này Mục Nguyễn Ân bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình không nghĩ qua là đem sự tình mấy người Sở Mộ đến từ tân nguyệt chi địa nói cho Vọng Thành thành chủ Lý Tự Nhiễm. Chắc là Lý Tự Nhiễm nói cho Lý Húc biết....
- Đường chủ quan, có bằng lòng trợ giúp ta bắt mấy phạm nhân này hay không?
Lý Húc thịnh tình mời nói.
Lý Húc gia hỏa này cũng thực sự là thông minh, nàng biết Lục Ngọc Cầm phi thường tuân thủ quy tắc, nhất là Mục Tả Ly nhúng tay vào mà nói, Lục Ngọc Cầm xác thực không dễ có cái cử động gì trái với chuẩn tắc. Vì vậy Lý Húc cố ý tìm một lý do thích hợp để Lục Ngọc Cầm đem người mang đi!
Lục Ngọc Cầm còn đang do dự, nàng phi thường rõ ràng bản thân loại hành động này rất rõ ràng là lạm dụng chức quyền, chính cô ta là phi thường phản đối loại chuyện này, cũng lần nữa báo cho Từ Đạo Phong không thể như vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến sinh mệnh của tông trường. Nghĩ đến một tông trường đối với tầm quan trọng của một phần tư biên giới. Nàng nghĩ chính mình có cần phải làm ác nhân một lần, về phần sinh mệnh của vị nữ tử kia, nàng sẽ nghĩ biện pháp bang trợ nàng trọng tố ra U Linh linh hồn.
Sau khi làm ra quyết định, Lục Ngọc Cầm gật đầu, nói:
- Được rồi.
Sở Mộ tâm trầm xuống, hiện người mạnh nhất ở chỗ này chính là Lục Ngọc Cầm, nếu như nàng xuất thủ mà nói, bản thân xác thực không có phần thắng gì hết.
Những người khác sắc mặt cũng đều không dễ nhìn lắm. Dù sao ai cũng rõ ràng, không có thực lực tuyệt đối. Cuối cùng quyền khống chế lại vẫn là ở trên tay người khác.
U Linh Cẩn Nhu cúi đầu, khẽ cắn môi, nàng không muốn liên lụy mọi người, nhẹ nhàng bước ra một bước, muốn hướng phía Lục Ngọc Cầm đi đến.
Lúc này hai tay hầu như song song ngăn lại U Linh Cẩn Nhu.
Hai tay chủ nhân phân biệt là Sở Mộ và Bạch Ngữ.
Bởi vì bọn họ phi thường rõ ràng, nếu là cùng với Ma Linh đoạn liệt hồn ước, Cẩn Nhu Công Chúa bản thân đã mất đi linh hồn rất khó lại tỉnh lại được nữa, vậy thì ý nghĩa là chân chính tử vong.
Bạch Ngữ không thể mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhi của mình chết đi được. Hắn tình nguyện muốn cùng Lục Ngọc Cầm đánh một trận, muốn cùng Vân Thành thành chủ Lý Húc chiến một trận cũng quyết không cho phép nữ nhi của mình một lần nữa nằm ở trên cái giường băng lãnh, đó khác nào so với trực tiếp giết hắn còn khó chịu hơn.
Mà Sở Mộ đồng dạng làm không được để Cẩn Nhu mất đi linh hồn. Cẩn Nhu và phụ thân nàng Bạch Ngữ kinh lịch hoàn toàn nhìn vào trong mắt, cảm thụ được loại tê tâm liệt phế và mừng rỡ như điên này, sau đó, Sở Mộ không có lý do gì lại đem sự tình của bọn họ không để ý nữa. Bạch Ngữ dám chiến, Sở Mộ cũng dám chiến, vừa lúc có thể nhìn xem Thần Tông Lục Ngọc Cầm đến tột cùng có bao nhiêu cường đại!
Bạch Ngữ và Sở Mộ đều lộ ra chiến ý, bọn họ hai mắt dần dần bốc cháy lên ngân sắc hỏa diễm!
Lục Ngọc Cầm cũng không có tỏ ra yếu kém, nếu đã quyết định sự tình, nàng sẽ làm đến cùng, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm!
- Sở huynh đệ, Sở huynh đệ, trước đừng xung động, trước hết nghe ta nói một câu đã!
Lúc này, trong đầu Sở Mộ quanh quẩn tinh thần chi âm của Từ Đạo Phong.
- Ngươi nói.
Sở Mộ lãnh đạm hồi đáp, trong lòng cảnh giác không có buông lỏng chút nào.
- Ngươi không phải muốn độc lập lãnh thổ sao? Muốn độc lập mà nói đã nhân lúc này.
Từ Đạo Phong nói rằng.
- Chuyện này có tác dụng gì chứ?
Sở Mộ nói rằng.
- Lục lão sư là một người nghiêm ngặt tuân thủ chuẩn tắc, ngươi cũng nhìn ra được, nếu không phải tông trường nguy trong sớm tối, nàng cũng sẽ không như vậy. Hơn nữa dù là như thế, lão sư cũng tuyệt không biết dùng thủ đoạn cường ngạnh cướp đi Ma Linh.... Hiện tại vấn đề chính là Lý Húc cho lão sư một lý do chính đáng xuất thủ đối với các ngươi. Chỉ cần đem lý do chính đáng này gạt bỏ sạch. Lão sư nhất định phải lo lắng đến danh dự của cả Thần Tông. Dù sao Ám Tông khẳng định sẽ bởi vậy mà làm lớn chuyện, thứ hai Mục tướng quân cũng sẽ không đơn giản bỏ qua việc này.
- Ngươi xác định?
Sở Mộ không giải thích được tính cách của Lục Ngọc Cầm, không biết làm như vậy có hữu dụng hay không?
- Phi thường xác định, Lục lão sư là người nghiêm chính. Điểm ấy ngươi kiên quyết không cần hoài nghi, nói chung, chỉ cần nàng tìm không được lý do xuất thủ đối với các ngươi, các ngươi cũng rất an toàn. Bằng không nàng nếu xuất thủ mà nói, Mục tướng quân đều sẽ bị đánh bại dễ dàng.
Từ Đạo Phong nói rằng.
Đã như vậy, Sở Mộ cũng chỉ có thể dựa theo như lời của Từ Đạo Phong nói, hiện tại đã tỏ thái độ, độc lập lãnh thổ!
/1793
|