Linh khí nơi này có dị hệ, hỏa hệ, hắc ám hệ thích hợp cho Bạch Yểm Ma dung hợp, Sở Mộ hiện tại xem như bán ma, linh khí đối với chính hắn cũng có tác dụng tẩm bổ.
Nhưng mà Sở Mộ cũng không có ý thức được chính mình thoải mái một hồi nhưng bốn người Khương Ma Đế lại dựng tốc gáy toàn thân.
- Ách, khí tức nơi này thật cổ quái.
Sở Mộ phát hiện bọn người Khương Ma Đế đang nhìn mình với vẻ mặt quỷ dị, vội vàng thu hồi biểu lộ hưởng thụ của mình, trầm mặc một hồi.
May mắn lực chú ý của bốn người đều đặt lên chỗ Yểm Ma lão tổ, mặc dù đối với Sở Mộ có bộ dáng kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
- Lão tổ, chúng ta ứng theo triệu hoán của ngài đi tới nơi này.
Thời điểm này lão ẩn sĩ đi lên trước vài bước, sau đó nửa quỳ ở nơi đó, phi thường cung kính nói ra.
Yểm Ma lão tổ sống trên ngàn năm, năng lực tư duy của nó còn mạnh hơn nhân loại nhiều, lão ẩn sĩ cử động này phi thường có trọng yếu, bất kể nói thế nào Yểm Ma lão tổ đều là thần thủ hộ của Yểm Ma Cung.
Thời điểm này bọn người Khương Ma Đế cùng phụ tử Trầm Thu đều nửa quỳ xuống, mà Trầm Mặc tuy cúi đầu, ánh mắt lại lóe hào quang, chuyện này hưng phấn và kích động rất nhiều.
Trầm Mặc lần đầu tiên gặp được Yểm Ma lão tổ, cả Yểm Ma Cung to như vậy bởi vì Yểm Ma lão tổ mà hưng thịnh, như vậy nó chính là sinh vật như thần linh, hôm nay cuối cùng có thể tận mắt nhìn thấy trường kỳ bị Yểm Ma Cung hun đúc, Trầm Mặc tự nhiên hiện ra vài phần cuồng nhiệt!
Sở Mộ cũng không có đặc lập độc hành, miễn miễn cưỡng cưỡng đi theo đám người này nửa quỳ, ánh mắt lại nâng lên, muốn nhìn một chút lão ma sống ngàn năm này có bộ dáng gì.
- Vù vù vù vù vù...
Một đoàn hỏa diễm màu bạc yên tĩnh xuất hiện trong không gian hắc ám nồng đậm này, lơ lửng trước mặt năm người.
Trong hỏa diễm thiêu đốt, một vòng hòa quang chậm rãi khuếch tán ra, ngọn lửa này lơ lửng dần dần trở thành ma thân chân thật.
Cái kỹ năng này Sở Mộ lại quen thuộc, bởi vì thuộc về ma ảnh!
- Khặc khặc kiệt!
Tiếng cười khàn khàn già nua từ bên trong vang ra.
Lập tức ý sợ hãi tràn ra khắp toàn thân, làm cho bốn người Khương Ma Đế toàn thân run lên.
...
Rất hiển nhiên ngọn lửa màu bạc hàng lâm nơi này, phát ra tiếng cười quỷ dị chính là thần của Yểm Ma Cung -- Yểm Ma lão tổ!
Yểm Ma Cung tồn tại cũng đã đạt tới mấy ngàn năm, sinh vật này thần bí mà cường đại, sống trong một cung điện cổ xưa cả ngàn năm qua!
Mà u linh Yểm Ma Cung này dùng để kéo dài tính mạng của nó,trong thời gian ngàn năm không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Là cứu vớt, là tai nạn, hoặc là Bạch Ngữ là tuyệt thế cường giả rống lên bi thương...
Mà hắn từ đầu đến cuối cao cao nhìn xuống Yểm Ma Cung ngàn năm lịch sử, giống như thần minh hoặc ma quỷ, luôn dùng đôi mắt cao ngạo nhìn qua nhân loại luôn cung kính nó.
...
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua Bạch Yểm Ma già nua tới cực điểm này.
Có lẽ bọn người Khương Ma Đế cùng Trầm Thu nói nó là vương giả của toàn bộ Yểm Ma Cung là hoàn toàn xứng đáng, là tín ngưỡng của Yểm Ma Cung, là thần minh phải thuần phục, nhưng mà trong mắt Sở Mộ nó chỉ là lão già sắp xuống mồ.
Cho dù nó biểu hiện ra khí tức chúa tể của mình, cho dù tiếng cười của nó làm cho người ta sợ hãi ra sao, cho dù nó che dấu thế nào cũng không che được khí tức sinh mệnh đã rất yếu của nó trong mắt Sở Mộ!
Yểm Ma lão tổ mô phỏng hình thái của nhân loại, chắc hẳn người này chính là tiểu nhân vật chủ nhân năm đó của nó.
Về tình huống của Yểm Ma lão tổ thì Sở Mộ cũng nghe thấy một ít, Yểm Ma lão tổ đã từng có chủ nhân, chủ nhân nó già yếu tử vong thì dặn dò nó thủ hộ Yểm Ma Cung.
Chỉ là một thủ hộ đã gần ngàn năm, cũng khó trách tất cả nguyên lão đối với Yểm Ma lão tổ đều kính sợ từ nội tâm, một thủ hộ thần đặc thù như thế đời đời kéo dài các loại sợ hãi từ trong nội tâm, làm cho tất cả cao tầng Yểm Ma Cung nhìn thây nó đều phải sinh ra kính ý.
- Khặc khặc ~~~~~
Yểm Ma lão tổ nửa lơ lửng, một đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế, đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái.
Lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế không có lên tiếng, nhưng mà lựa chọn cúi đầu xuống, giống như thần tử đang cúi đầu lắng nghe lão quân vương dặn dò.
Sở Mộ cũng không có nghe hiểu Yểm Ma lão tổ đang nói cái gì, nghĩ đến nó nói chuyện chắc tiến hành bằng linh hồn, bằng không thì lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế khẳng định cũng không cách nào nghe rõ.
Bỗng nhiên thời điểm đang trao đổi thì Yểm Ma lão tổ đột nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ!
- Chiếp!
Yểm Ma lão tổ phát ra âm thanh ma gáy khủng bố, lập tức một cổ uy áp tinh thần đánh úp lại, đánh cho tinh thần hỗn loạn của năm người, đồng thời âm thanh vang lên âm thanh chấn vỡ!
Khương Ma Đế, lão ẩn sĩ, Trầm Thu, Trầm Mặc vội vàng hai chân quỳ lạy, thân thể hoàn toàn bò xổm trên mặt đất!
- Lão tổ bớt giận, lão tổ bớt giận, vị trẻ tuổi này vẫn kính ngưỡng ngài, hôm nay nhìn thấy ngài có chút kích động. Cũng không có ý mạo phạm.
Lão ẩn sĩ vội vàng hấp tấp nói ra, gương mặt đầy nếp nhăn tái nhợt.
Mà Khương Ma Đế càng tức giận nhìn qua Sở Mộ, cắn răng cũng không dám nói một câu!
Trầm Thu cùng Trầm Mặc chỉ có thể quỳ ở nơi đó, thân thể run nhè nhẹ.
Trước kia bọn họ còn hoài nghi thực lực của Yểm Ma lão tổ nhưng sau khi cảm nhận được tinh thần gào thét của cấp chúa tể, bọn họ chính thức cảm nhận được dù tính mạng của Yểm Ma lão tổ đang mất đi thì muốn giết chết bọn họ là chuyện dễ dàng.
Ánh mắt Yểm Ma lão tổ đảo qua năm người, chậm rãi dẹp loạn tức giận, lại phát ra âm thanh kỳ quái, sau đó thân hình già nua của hắn bay lên, rơi vào một khu vực bóng tối.
Hắc ám chậm rãi bị hỏa diễm màu bạc của Yểm Ma lão tổ xua tán. Trong đó hiện ra một tế đàn trắng muốt, Yểm Ma lão tổ rơi vào tế đàn có linh khí nồng đậm nhất, cô lạnh ngồi ở chỗ kia, dùng tay chống đầu, nhắm con mắt nặng nề xuống, hỏa diễm màu bạc trên người lắc lư mất trật tự...
Lão ẩn sĩ lúc này mới dám ngẩng đầu, nhưng mà nhìn qua bạch cốt tế đàn của Yểm Ma lão tổ ngồi đó, khí tức uy áp chúa tể tỏa ra lần nữa, hắn giông như đối mặt với ma vương ngàn năm, có thể quỳ hèn mọn.
- Lão tổ để chúng ta quỳ xuống trước đi.
Lão ẩn sĩ nói ra phi thường thấp.
Ba người khác cũng không có nói thêm cái gì. Chậm rãi lui ra ngoài.
Sở Mộ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thấy bọn họ lui ra phía sau thì mình cũng đi theo đám người bọn họ rời khỏi không gian của Yểm Ma lão tổ.
Dựa theo phương thức trước đó năm người xuyên qua không gian kia, lại quay về vùng đất ma diễm.
Thời điểm này lão ẩn sĩ, Khương Ma Đế, Trầm Thu, Trầm Mặc lại thở dài một hơi, trong lĩnh vực của Yểm Ma lão tổ thì bọn họ không dám nói lớn tiếng, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.
Chương 937: Ta đương nhiên muốn tranh giành! (P2)
Thân hình Khương Ma Đế cao lớn uy vũ, nhìn qua Sở Mộ trước mặt, trừng mắt tức giận, hiển nhiên chuyện vừa rồi làm cho hắn vô cùng tức giận.
- Sở Phương Trần, ngươi muốn chúng ta bởi vì ngươi mà chôn cùng sao?
Khương Ma Đế tức giận nói ra.
- Khương Đế, Sở Phương Trần còn trẻ, chỉ là nhất thời hiếu kỳ...
Trầm Thu cũng vội vàng cho nói chuyện Sở Mộ.
Lão ẩn sĩ cũng dùng ánh mắt quét qua Trầm Thu, lạnh lùng nói:
- Lần sau không nên dẫn người không biết gì tới, hừ, hiếu kỳ thiếu chút nữa làm chúng ta chết cùng với hắn.
Sở Mộ nhìn qua lão ẩn sĩ và Khương Ma Đế nói chuyện, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu như bởi vì ta nhìn chằm chằm vào nó mà tức giận, như vậy từ khi vừa bắt đầu nó đã gáy lên cảnh cáo ta rồi...
- Sở huynh đệ, lời của ngươi có hàm nghĩa gì?
Trầm Mặc nhìn xem Sở Mộ, trong lòng cũng là thầm nghĩ, thằng này lá gan cũng quá lớn a, đối mặt Yểm Ma lão tổ cấp chúa tể còn dám loạn ngẩng đầu, may mắn Yểm Ma lão tổ không có trách tội.
- Nó chỉ còn lại mấy hơi thở thôi, kỳ thật mặc kệ ta có nhìn nó hay không, nó cũng cố ý phát uy một lần, để cho chúng ta biết rõ nó kỳ thật còn rất mạnh.
Sở Mộ thẳng thắn nói.
Yểm Ma lão tổ thời điểm toàn thịnh Sở Mộ còn không sợ nó, huống chi là hiện giờ đang hấp hối, hơn nữa lão cáo giá này ngụy trang rất khéo, là chạy không khỏi ánh mắt chúa tế của Sở Mộ.
- Ít nói bậy nói bạ đi!
Lão ẩn sĩ nói.
- Có tin hay không là tùy ngươi.
Sở Mộ ngữ khí bình thản nói ra.
Lão ẩn sĩ thấy thanh niên này mục vô tôn trưởng càng thêm tức giận, một bộ dáng muốn giáo huấn Sở Mộ!
- Tưởng lão, tính toán, nên làm chuyện kế tiếp đi.
Trầm Thu lên tiếng khuyên giả.
Lão ẩn sĩ vẫn hừ lạnh một tiếng, xem như có ấn tượng không tốt với người trẻ tuổi Sở Phương Trần này.
- Yểm Ma lão tổ ý định an hưởng lúc tuổi già, sẽ không ra tay giúp Yểm Ma Cung chúng ta lần nữa. Nhưng vì cam đoan Yểm Ma Cung chúng ta có thủ hộ giả mới, nó ý định từ năm người chúng ta tuyển ra người ưu tú nhận truyền thừa của Bạch Yểm Ma.
Khương Ma Đế cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói.
- Phương thức lựa chọn rất đơn giản, chính là năm chúng ta triệu hồi Bạch Yểm Ma của mình ra, chiến đấu với nhau, Bạch Yểm Ma thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được truyền thừa của lão tổ tông.
Lão ẩn sĩ bổ sung nói ra.
Trực tiếp truyền thừa! !
Trầm Thu mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói.
Trầm Thu vốn cho rằng bọn họ tới đây là tìm phương pháp kéo dài tính mạng cho Yểm Ma lão tổ, lại thật không ngờ Yểm Ma lão tổ ý định trực tiếp trao tặng truyền thừa, đây giải thích vì sao năm đó Bạch Yểm Ma có thể bước vào cấp chúa tể.
Nhiều khi Đế Hoàng cùng chúa tể là một bước không thể bước qua, ý nghĩa chính là không có lĩnh vực chúa tể.
- Như vậy nên kêu gọi Bạch Yểm Ma a.
Lão ẩn sĩ ngữ khí bình thản nói ra. Nhưng mà hào quang trong mắt dưới vành nón hiện hào quang, xem ra lão gia hỏa này cũng phi thường khát vọng đạt được truyền thừa!
Sở Mộ cũng không có lập tức triệu hoán Bạch Yểm Ma, nhưng lại âm thầm kỳ quái, Trầm Thu trước kia không phải nói truyền thừa do Yểm Ma lão tổ tới chọn sao, chẳng lẽ nói bọn họ dùng Bạch Yểm Ma chiến đấu để thể hiện thực lực chân chính?
Thời điểm trong lòng Sở Mộ tràn đầy nghi hoặc thì lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế đã triệu hồi Bạch Yểm Ma của mình ra!
Hai Bạch Yểm Ma này phân biệt đứng bên người của chủ nhân, hỏa diễm tà dị thiêu đốt trên thân hình phụ trợ thần thái uy nghiêm của chúng!
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua hai Bạch Yểm Ma này, nhìn ra được chúng đều đạt tới cảnh giới Đế Hoàng, thực lực chỉ sợ không kém chủ nhân bao nhiêu!
Mà sau đó triệu hoán là Trầm Thu, Trầm Thu có Bạch Yểm Ma là cấp vô địch Đế Hoàng, so với Đế Hoàng đỉnh phong thực lực cao hơn hai cấp bậc, nhưng mà khí thế kém Khương Ma Đế cùng lão ẩn sĩ Bạch Yểm Ma một chút.
Kỳ thật ba con Bạch Yểm Ma này có thực lực là ngang nhau, muốn phân chia mạnh yếu chỉ sợ cũng chỉ có chiến đấu chính thức mới biết rõ, cấp bậc và khí tức cũng không phải cân nhắc năng lực chiên đấu tiêu chuẩn của hồn sủng.
- Bạch Yểm Ma của ta tư lịch còn thấp, vãn bối không tranh đoạt với mấy trưởng lão.
Thời điểm này Trầm Mặc nói một câu làm cho bốn người kinh ngạc.
Ánh mắt bốn người lập tức rơi vào trên người Trầm Mặc, rất khó tưởng tượng hắn lại buông tha cho.
- Trầm Mặc, đừng có không có lòng tin với mình như vậy.
Trầm Thu thấy con mình không có tham gia danh ngạch truyền thừa, lập tức có chút sốt ruột.
Trên thực tế Trầm Thu hy vọng nhất là cho Trầm Mặc đạt được truyền thừa này, dù sao Trầm Mặc còn trẻ, có thêm không gian phát triển, không giống như bọn họ tuổi trên năm mươi, thực lực kém không nhiều lắm và định hình rồi.
Trầm Mặc lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.
Trầm Mặc Bạch Yểm Ma chỉ phi thường tiêp cận vô địch Đế Hoàng, cũng không có đạt tới cấp bậc chính thức, cho dù truyền thừa hấp dẫn cũng khiến hắn không đột phá được, nhưng mà Trầm Mặc tự nhiên biết rõ, chính mình không thể nào từ Bạch Yểm Ma của mấy vị trưởng bối đạt được thắng lợi.
Sở Mộ nhìn qua Trầm Mặc, trong nội tâm thầm than: Trầm Mặc thằng này tâm tính không giống bình thường ah, loại tình huống này lại có thể quyết đoán lựa chọn buông tha, thường nhân căn bản không cách nào làm được điểm này.
- Sở Phương Trần, vậy còn ngươi?
Trầm Thu thấy Trầm Mặc tâm ý đã quyết cũng không cách nào khuyên bảo, lập tức hỏi thăm Sở Mộ.
- Ta đương nhiên muốn tranh giành!
Sở Mộ trả lời phi thường quyết đoán!
Vốn Sở Mộ nói được rất khẳng định, mà lão ẩn sĩ lại cho rằng người như Sở Phương Trần không có bao nhiêu hiểu biết, âm thầm đối với hiểu chuyện Trầm Mặc gật đầu, nhưng lại không hài lòng với Sở Mộ không biết trời cao đất rộng, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu ngươi muốn tranh giành vậy không nên trách chúng ta khi dễ vãn bối.
Trầm Thu nhìn ra được Sở Phương Trần rất có ý kiến, lập tức cũng xấu hổ giải thích:
- Sở Phương Trần có Bạch Yểm Ma thực lực rất mạnh, Tưởng lão không nên khinh thị hắn còn trẻ tuổi, tiểu tử này xác thực là có vốn liếng cuồng vọng.
Khương Ma Đế đã sớm đem tình huống của Sở Mộ tìm hiểu nhiều lần, cho nên Sở Mộ nói muốn tranh giành thì hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao nghe Trầm Thu nói đến Sở Phương Trần có Bạch Yểm Ma xác thực là Vô Địch Đế Hoàng, ngay cả mười đoạn Nữ Hoàng Thiên Đình Xà cũng có thể đánh bại!
Nhưng mà Khương Ma Đế cũng cay độc, Sở Phương Trần tài hoa xuất chúng xác thực đáng giá khẳng định, nhưng mà bảo hắn có thể so được với ba cường giả của Yểm Ma Cung thì còn chênh lệch nhất định, mặc dù cùng là Vô Địch Đế Hoàng...
Cho nên Khương Ma Đế cho dù không có nói thẳng khinh thị Sở Mộ như Tưởng nguyên lão, nhưng cũng không liệt hắn vào đối thủ khó chơi nhất, hắn chính thức muốn lo lắng chính là Tưởng lão cùng Trầm Thu.
Nhưng mà Sở Mộ cũng không có ý thức được chính mình thoải mái một hồi nhưng bốn người Khương Ma Đế lại dựng tốc gáy toàn thân.
- Ách, khí tức nơi này thật cổ quái.
Sở Mộ phát hiện bọn người Khương Ma Đế đang nhìn mình với vẻ mặt quỷ dị, vội vàng thu hồi biểu lộ hưởng thụ của mình, trầm mặc một hồi.
May mắn lực chú ý của bốn người đều đặt lên chỗ Yểm Ma lão tổ, mặc dù đối với Sở Mộ có bộ dáng kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
- Lão tổ, chúng ta ứng theo triệu hoán của ngài đi tới nơi này.
Thời điểm này lão ẩn sĩ đi lên trước vài bước, sau đó nửa quỳ ở nơi đó, phi thường cung kính nói ra.
Yểm Ma lão tổ sống trên ngàn năm, năng lực tư duy của nó còn mạnh hơn nhân loại nhiều, lão ẩn sĩ cử động này phi thường có trọng yếu, bất kể nói thế nào Yểm Ma lão tổ đều là thần thủ hộ của Yểm Ma Cung.
Thời điểm này bọn người Khương Ma Đế cùng phụ tử Trầm Thu đều nửa quỳ xuống, mà Trầm Mặc tuy cúi đầu, ánh mắt lại lóe hào quang, chuyện này hưng phấn và kích động rất nhiều.
Trầm Mặc lần đầu tiên gặp được Yểm Ma lão tổ, cả Yểm Ma Cung to như vậy bởi vì Yểm Ma lão tổ mà hưng thịnh, như vậy nó chính là sinh vật như thần linh, hôm nay cuối cùng có thể tận mắt nhìn thấy trường kỳ bị Yểm Ma Cung hun đúc, Trầm Mặc tự nhiên hiện ra vài phần cuồng nhiệt!
Sở Mộ cũng không có đặc lập độc hành, miễn miễn cưỡng cưỡng đi theo đám người này nửa quỳ, ánh mắt lại nâng lên, muốn nhìn một chút lão ma sống ngàn năm này có bộ dáng gì.
- Vù vù vù vù vù...
Một đoàn hỏa diễm màu bạc yên tĩnh xuất hiện trong không gian hắc ám nồng đậm này, lơ lửng trước mặt năm người.
Trong hỏa diễm thiêu đốt, một vòng hòa quang chậm rãi khuếch tán ra, ngọn lửa này lơ lửng dần dần trở thành ma thân chân thật.
Cái kỹ năng này Sở Mộ lại quen thuộc, bởi vì thuộc về ma ảnh!
- Khặc khặc kiệt!
Tiếng cười khàn khàn già nua từ bên trong vang ra.
Lập tức ý sợ hãi tràn ra khắp toàn thân, làm cho bốn người Khương Ma Đế toàn thân run lên.
...
Rất hiển nhiên ngọn lửa màu bạc hàng lâm nơi này, phát ra tiếng cười quỷ dị chính là thần của Yểm Ma Cung -- Yểm Ma lão tổ!
Yểm Ma Cung tồn tại cũng đã đạt tới mấy ngàn năm, sinh vật này thần bí mà cường đại, sống trong một cung điện cổ xưa cả ngàn năm qua!
Mà u linh Yểm Ma Cung này dùng để kéo dài tính mạng của nó,trong thời gian ngàn năm không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Là cứu vớt, là tai nạn, hoặc là Bạch Ngữ là tuyệt thế cường giả rống lên bi thương...
Mà hắn từ đầu đến cuối cao cao nhìn xuống Yểm Ma Cung ngàn năm lịch sử, giống như thần minh hoặc ma quỷ, luôn dùng đôi mắt cao ngạo nhìn qua nhân loại luôn cung kính nó.
...
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua Bạch Yểm Ma già nua tới cực điểm này.
Có lẽ bọn người Khương Ma Đế cùng Trầm Thu nói nó là vương giả của toàn bộ Yểm Ma Cung là hoàn toàn xứng đáng, là tín ngưỡng của Yểm Ma Cung, là thần minh phải thuần phục, nhưng mà trong mắt Sở Mộ nó chỉ là lão già sắp xuống mồ.
Cho dù nó biểu hiện ra khí tức chúa tể của mình, cho dù tiếng cười của nó làm cho người ta sợ hãi ra sao, cho dù nó che dấu thế nào cũng không che được khí tức sinh mệnh đã rất yếu của nó trong mắt Sở Mộ!
Yểm Ma lão tổ mô phỏng hình thái của nhân loại, chắc hẳn người này chính là tiểu nhân vật chủ nhân năm đó của nó.
Về tình huống của Yểm Ma lão tổ thì Sở Mộ cũng nghe thấy một ít, Yểm Ma lão tổ đã từng có chủ nhân, chủ nhân nó già yếu tử vong thì dặn dò nó thủ hộ Yểm Ma Cung.
Chỉ là một thủ hộ đã gần ngàn năm, cũng khó trách tất cả nguyên lão đối với Yểm Ma lão tổ đều kính sợ từ nội tâm, một thủ hộ thần đặc thù như thế đời đời kéo dài các loại sợ hãi từ trong nội tâm, làm cho tất cả cao tầng Yểm Ma Cung nhìn thây nó đều phải sinh ra kính ý.
- Khặc khặc ~~~~~
Yểm Ma lão tổ nửa lơ lửng, một đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế, đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái.
Lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế không có lên tiếng, nhưng mà lựa chọn cúi đầu xuống, giống như thần tử đang cúi đầu lắng nghe lão quân vương dặn dò.
Sở Mộ cũng không có nghe hiểu Yểm Ma lão tổ đang nói cái gì, nghĩ đến nó nói chuyện chắc tiến hành bằng linh hồn, bằng không thì lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế khẳng định cũng không cách nào nghe rõ.
Bỗng nhiên thời điểm đang trao đổi thì Yểm Ma lão tổ đột nhiên cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ!
- Chiếp!
Yểm Ma lão tổ phát ra âm thanh ma gáy khủng bố, lập tức một cổ uy áp tinh thần đánh úp lại, đánh cho tinh thần hỗn loạn của năm người, đồng thời âm thanh vang lên âm thanh chấn vỡ!
Khương Ma Đế, lão ẩn sĩ, Trầm Thu, Trầm Mặc vội vàng hai chân quỳ lạy, thân thể hoàn toàn bò xổm trên mặt đất!
- Lão tổ bớt giận, lão tổ bớt giận, vị trẻ tuổi này vẫn kính ngưỡng ngài, hôm nay nhìn thấy ngài có chút kích động. Cũng không có ý mạo phạm.
Lão ẩn sĩ vội vàng hấp tấp nói ra, gương mặt đầy nếp nhăn tái nhợt.
Mà Khương Ma Đế càng tức giận nhìn qua Sở Mộ, cắn răng cũng không dám nói một câu!
Trầm Thu cùng Trầm Mặc chỉ có thể quỳ ở nơi đó, thân thể run nhè nhẹ.
Trước kia bọn họ còn hoài nghi thực lực của Yểm Ma lão tổ nhưng sau khi cảm nhận được tinh thần gào thét của cấp chúa tể, bọn họ chính thức cảm nhận được dù tính mạng của Yểm Ma lão tổ đang mất đi thì muốn giết chết bọn họ là chuyện dễ dàng.
Ánh mắt Yểm Ma lão tổ đảo qua năm người, chậm rãi dẹp loạn tức giận, lại phát ra âm thanh kỳ quái, sau đó thân hình già nua của hắn bay lên, rơi vào một khu vực bóng tối.
Hắc ám chậm rãi bị hỏa diễm màu bạc của Yểm Ma lão tổ xua tán. Trong đó hiện ra một tế đàn trắng muốt, Yểm Ma lão tổ rơi vào tế đàn có linh khí nồng đậm nhất, cô lạnh ngồi ở chỗ kia, dùng tay chống đầu, nhắm con mắt nặng nề xuống, hỏa diễm màu bạc trên người lắc lư mất trật tự...
Lão ẩn sĩ lúc này mới dám ngẩng đầu, nhưng mà nhìn qua bạch cốt tế đàn của Yểm Ma lão tổ ngồi đó, khí tức uy áp chúa tể tỏa ra lần nữa, hắn giông như đối mặt với ma vương ngàn năm, có thể quỳ hèn mọn.
- Lão tổ để chúng ta quỳ xuống trước đi.
Lão ẩn sĩ nói ra phi thường thấp.
Ba người khác cũng không có nói thêm cái gì. Chậm rãi lui ra ngoài.
Sở Mộ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thấy bọn họ lui ra phía sau thì mình cũng đi theo đám người bọn họ rời khỏi không gian của Yểm Ma lão tổ.
Dựa theo phương thức trước đó năm người xuyên qua không gian kia, lại quay về vùng đất ma diễm.
Thời điểm này lão ẩn sĩ, Khương Ma Đế, Trầm Thu, Trầm Mặc lại thở dài một hơi, trong lĩnh vực của Yểm Ma lão tổ thì bọn họ không dám nói lớn tiếng, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.
Chương 937: Ta đương nhiên muốn tranh giành! (P2)
Thân hình Khương Ma Đế cao lớn uy vũ, nhìn qua Sở Mộ trước mặt, trừng mắt tức giận, hiển nhiên chuyện vừa rồi làm cho hắn vô cùng tức giận.
- Sở Phương Trần, ngươi muốn chúng ta bởi vì ngươi mà chôn cùng sao?
Khương Ma Đế tức giận nói ra.
- Khương Đế, Sở Phương Trần còn trẻ, chỉ là nhất thời hiếu kỳ...
Trầm Thu cũng vội vàng cho nói chuyện Sở Mộ.
Lão ẩn sĩ cũng dùng ánh mắt quét qua Trầm Thu, lạnh lùng nói:
- Lần sau không nên dẫn người không biết gì tới, hừ, hiếu kỳ thiếu chút nữa làm chúng ta chết cùng với hắn.
Sở Mộ nhìn qua lão ẩn sĩ và Khương Ma Đế nói chuyện, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu như bởi vì ta nhìn chằm chằm vào nó mà tức giận, như vậy từ khi vừa bắt đầu nó đã gáy lên cảnh cáo ta rồi...
- Sở huynh đệ, lời của ngươi có hàm nghĩa gì?
Trầm Mặc nhìn xem Sở Mộ, trong lòng cũng là thầm nghĩ, thằng này lá gan cũng quá lớn a, đối mặt Yểm Ma lão tổ cấp chúa tể còn dám loạn ngẩng đầu, may mắn Yểm Ma lão tổ không có trách tội.
- Nó chỉ còn lại mấy hơi thở thôi, kỳ thật mặc kệ ta có nhìn nó hay không, nó cũng cố ý phát uy một lần, để cho chúng ta biết rõ nó kỳ thật còn rất mạnh.
Sở Mộ thẳng thắn nói.
Yểm Ma lão tổ thời điểm toàn thịnh Sở Mộ còn không sợ nó, huống chi là hiện giờ đang hấp hối, hơn nữa lão cáo giá này ngụy trang rất khéo, là chạy không khỏi ánh mắt chúa tế của Sở Mộ.
- Ít nói bậy nói bạ đi!
Lão ẩn sĩ nói.
- Có tin hay không là tùy ngươi.
Sở Mộ ngữ khí bình thản nói ra.
Lão ẩn sĩ thấy thanh niên này mục vô tôn trưởng càng thêm tức giận, một bộ dáng muốn giáo huấn Sở Mộ!
- Tưởng lão, tính toán, nên làm chuyện kế tiếp đi.
Trầm Thu lên tiếng khuyên giả.
Lão ẩn sĩ vẫn hừ lạnh một tiếng, xem như có ấn tượng không tốt với người trẻ tuổi Sở Phương Trần này.
- Yểm Ma lão tổ ý định an hưởng lúc tuổi già, sẽ không ra tay giúp Yểm Ma Cung chúng ta lần nữa. Nhưng vì cam đoan Yểm Ma Cung chúng ta có thủ hộ giả mới, nó ý định từ năm người chúng ta tuyển ra người ưu tú nhận truyền thừa của Bạch Yểm Ma.
Khương Ma Đế cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói.
- Phương thức lựa chọn rất đơn giản, chính là năm chúng ta triệu hồi Bạch Yểm Ma của mình ra, chiến đấu với nhau, Bạch Yểm Ma thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được truyền thừa của lão tổ tông.
Lão ẩn sĩ bổ sung nói ra.
Trực tiếp truyền thừa! !
Trầm Thu mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói.
Trầm Thu vốn cho rằng bọn họ tới đây là tìm phương pháp kéo dài tính mạng cho Yểm Ma lão tổ, lại thật không ngờ Yểm Ma lão tổ ý định trực tiếp trao tặng truyền thừa, đây giải thích vì sao năm đó Bạch Yểm Ma có thể bước vào cấp chúa tể.
Nhiều khi Đế Hoàng cùng chúa tể là một bước không thể bước qua, ý nghĩa chính là không có lĩnh vực chúa tể.
- Như vậy nên kêu gọi Bạch Yểm Ma a.
Lão ẩn sĩ ngữ khí bình thản nói ra. Nhưng mà hào quang trong mắt dưới vành nón hiện hào quang, xem ra lão gia hỏa này cũng phi thường khát vọng đạt được truyền thừa!
Sở Mộ cũng không có lập tức triệu hoán Bạch Yểm Ma, nhưng lại âm thầm kỳ quái, Trầm Thu trước kia không phải nói truyền thừa do Yểm Ma lão tổ tới chọn sao, chẳng lẽ nói bọn họ dùng Bạch Yểm Ma chiến đấu để thể hiện thực lực chân chính?
Thời điểm trong lòng Sở Mộ tràn đầy nghi hoặc thì lão ẩn sĩ cùng Khương Ma Đế đã triệu hồi Bạch Yểm Ma của mình ra!
Hai Bạch Yểm Ma này phân biệt đứng bên người của chủ nhân, hỏa diễm tà dị thiêu đốt trên thân hình phụ trợ thần thái uy nghiêm của chúng!
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua hai Bạch Yểm Ma này, nhìn ra được chúng đều đạt tới cảnh giới Đế Hoàng, thực lực chỉ sợ không kém chủ nhân bao nhiêu!
Mà sau đó triệu hoán là Trầm Thu, Trầm Thu có Bạch Yểm Ma là cấp vô địch Đế Hoàng, so với Đế Hoàng đỉnh phong thực lực cao hơn hai cấp bậc, nhưng mà khí thế kém Khương Ma Đế cùng lão ẩn sĩ Bạch Yểm Ma một chút.
Kỳ thật ba con Bạch Yểm Ma này có thực lực là ngang nhau, muốn phân chia mạnh yếu chỉ sợ cũng chỉ có chiến đấu chính thức mới biết rõ, cấp bậc và khí tức cũng không phải cân nhắc năng lực chiên đấu tiêu chuẩn của hồn sủng.
- Bạch Yểm Ma của ta tư lịch còn thấp, vãn bối không tranh đoạt với mấy trưởng lão.
Thời điểm này Trầm Mặc nói một câu làm cho bốn người kinh ngạc.
Ánh mắt bốn người lập tức rơi vào trên người Trầm Mặc, rất khó tưởng tượng hắn lại buông tha cho.
- Trầm Mặc, đừng có không có lòng tin với mình như vậy.
Trầm Thu thấy con mình không có tham gia danh ngạch truyền thừa, lập tức có chút sốt ruột.
Trên thực tế Trầm Thu hy vọng nhất là cho Trầm Mặc đạt được truyền thừa này, dù sao Trầm Mặc còn trẻ, có thêm không gian phát triển, không giống như bọn họ tuổi trên năm mươi, thực lực kém không nhiều lắm và định hình rồi.
Trầm Mặc lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.
Trầm Mặc Bạch Yểm Ma chỉ phi thường tiêp cận vô địch Đế Hoàng, cũng không có đạt tới cấp bậc chính thức, cho dù truyền thừa hấp dẫn cũng khiến hắn không đột phá được, nhưng mà Trầm Mặc tự nhiên biết rõ, chính mình không thể nào từ Bạch Yểm Ma của mấy vị trưởng bối đạt được thắng lợi.
Sở Mộ nhìn qua Trầm Mặc, trong nội tâm thầm than: Trầm Mặc thằng này tâm tính không giống bình thường ah, loại tình huống này lại có thể quyết đoán lựa chọn buông tha, thường nhân căn bản không cách nào làm được điểm này.
- Sở Phương Trần, vậy còn ngươi?
Trầm Thu thấy Trầm Mặc tâm ý đã quyết cũng không cách nào khuyên bảo, lập tức hỏi thăm Sở Mộ.
- Ta đương nhiên muốn tranh giành!
Sở Mộ trả lời phi thường quyết đoán!
Vốn Sở Mộ nói được rất khẳng định, mà lão ẩn sĩ lại cho rằng người như Sở Phương Trần không có bao nhiêu hiểu biết, âm thầm đối với hiểu chuyện Trầm Mặc gật đầu, nhưng lại không hài lòng với Sở Mộ không biết trời cao đất rộng, lạnh nhạt nói ra:
- Nếu ngươi muốn tranh giành vậy không nên trách chúng ta khi dễ vãn bối.
Trầm Thu nhìn ra được Sở Phương Trần rất có ý kiến, lập tức cũng xấu hổ giải thích:
- Sở Phương Trần có Bạch Yểm Ma thực lực rất mạnh, Tưởng lão không nên khinh thị hắn còn trẻ tuổi, tiểu tử này xác thực là có vốn liếng cuồng vọng.
Khương Ma Đế đã sớm đem tình huống của Sở Mộ tìm hiểu nhiều lần, cho nên Sở Mộ nói muốn tranh giành thì hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao nghe Trầm Thu nói đến Sở Phương Trần có Bạch Yểm Ma xác thực là Vô Địch Đế Hoàng, ngay cả mười đoạn Nữ Hoàng Thiên Đình Xà cũng có thể đánh bại!
Nhưng mà Khương Ma Đế cũng cay độc, Sở Phương Trần tài hoa xuất chúng xác thực đáng giá khẳng định, nhưng mà bảo hắn có thể so được với ba cường giả của Yểm Ma Cung thì còn chênh lệch nhất định, mặc dù cùng là Vô Địch Đế Hoàng...
Cho nên Khương Ma Đế cho dù không có nói thẳng khinh thị Sở Mộ như Tưởng nguyên lão, nhưng cũng không liệt hắn vào đối thủ khó chơi nhất, hắn chính thức muốn lo lắng chính là Tưởng lão cùng Trầm Thu.
/1793
|