Hồn sủng tử vong thì trải qua thời gian nhiều năm là khôi phục lại được, tiếp tục tìm kiếm hồn sủng mới, nhưng mà hồn sủng bị phong ấn thì vĩnh viễn không cách nào sử dụng hồn sủng được!
Trần Bàng cùng Niếp Vân Tân tình nguyện linh hồn bị thương cũng không muốn hồn sủng bị phong ấn!
Hùng Mạt Mạch Lăng nhíu mày, hắn cũng không ngờ là Mục Thanh Y ác như vậy, hơn nữa một chút bộ dáng nghiêm trọng cũng không có làm ra.
Thời điểm nói chuyện một con thánh thú cực lớn xuất hiện bên ngoài cung điện, người khống chế là đồ tôn Hồn Điện Đồ Tôn Kha Ẩm.
Mà sau Đồ Tôn Kha Ẩm về sau còn có một đám cường giả tam đại cung điện bay tới, tổng cộng mười mấy người, toàn bộ đều là cường giả cấp nguyên lão và trưởng lão!
Mạch Lăng nhíu mày, tam đại cung điện có đội hình cường đại như thế giống như muốn triệt để tuyên chuyến với Hồn Minh a!
- Hắn chết ngươi phải chôn theo!
Đồ Tôn Kha Ẩm căn bản không có nhìn qua Niếp Vân Tân cùng Trần Bàng, ánh mắt như điện nhìn chăm chú vào Hùng Mạt Mạch Lăng!
Kha Ẩm phi thường tinh tường, muốn giết Sở Phương Trần thì người đó tuyệt đối là Mạch Lăng, Trần Bàng căn bản không có khả năng cả gan đụng tới cấp bấc cường giả tam đại cung điện!
- Không ngờ một đời Đồ Tôn lại có khẩu khí lớn như vậy.
Mạch Lăng khinh thường cười cười.
Nhưng mà hắn lại phát hiện bốn gã cường giả cấp nguyên lão và tám gã trưởng lão cùng ba vị cường giả thoái ẩn xuất hiện sau lưng của Đồ Tôn, biểu hiện trên mặt hắn vô cùng khó coi.
Tổng cộng mười lăm người, nếu như ra tay thì Mạch Lăng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được, trọng yếu nhất là những trưởng lão, nguyên lão, ẩn lão này đều không phải là nhân vật tầm thường, đều là những người khiến Mạch Lăng kiêng kị không thôi!
Trưởng lão tam đại cung điện có điều kiện cơ bản phải là Đế Hoàng cao đẳng, mà nguyên lão có điều kiện cơ bản là Đế Hoàng đỉnh phong.
Nhưng cũng không có ý nghĩa là bất cứ người nào là Đế Hoàng cao đẳng hay Đế Hoàng đỉnh phong đều có thể làm được trưởng lão và nguyên lão, trưởng lão cùng nguyên lão đều từ trong một đám cường giả thi đấu tuyển chọn ra, hoặc là thực lực siêu quần, hoặc là đức cao vọng trọng, không thể nghi ngờ một đám người này đều là thế hệ thực lực siêu quần trong tam đại cung điện!
Mạch Lăng cũng không ngờ rằng một Sở Phương Trần thì tam đại cung điện lại xuất động đội hình chiến lực cao đẳng như vậy!
- Hiện tại cảm thấy khẩu khí của bản tôn lớn hay không?
Lời lẽ của Đồ Tôn Kha Ẩm mang theo sát khí, nhìn bộ dạng hắn có ý định ra tay.
Mạch Lăng cắn răng ẩn ẩn tức giận, nhưng căn bản không dám có nửa điểm khinh thị nào.
- Ta quản giáo thủ hạ không nghiêm, bản thân các ngươi không cần ôm hận ý lớn như vậy, ta chẳng qua là cầu tình thôi, các ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí đi.
Thái độ của Mạch Lăng biến hóa rất nhanh, cũng đem trách nhiệm toàn bộ giao cho Trần Bàng.
Trần Bàng nghe xong câu này toàn thân như bị sét đánh, thân thể ngây người.
- Đại nhân, ngài như thế nào có thể...
Trần Bàng vẫn trung thành và tận tâm với Mạch Lăng, nhưng hắn không ngờ Mạch Lăng vào lúc này qua sông đoạn cầu!
- Hảo đê tiện!
Vào thời điểm này một âm thanh trào từ trong trận doanh trưởng lão và nguyên lão truyền ra.
Những lời này lập tức tựu chọc giận Mạch Lăng, Mạch Lăng mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt như kiếm nhìn qua người nói.
Mắng Mạch Lăng chính là Đằng Lãng, Đằng Lãng dù gì cũng là nhân vật băng hệ Đế Hoàng đỉnh phong, nếu như Sở Mộ xảy ra cái gì thì Đằng Lãng cho dù biết rõ không phải đối thủ của Mạch Lăng cũng sẽ dốc sức liều mạng với hắn, ân huệ của Sở Mộ thì Đằng Lãng không bao giờ quên.
- Đồ Tôn điện hạ... Chúng ta không có tìm được Sở Phương Trần...
Thời điểm giằng co bốn vị đại trưởng lão đã từ Thiên Hạ Vương Điện tổn hại không chịu nổi đi ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi nói ra.
Những lời này làm cho người tam đại cung điện biến hóa kịch liệt, chẳng lẽ Sở Phương Trần thật sự bị độc ngâm nên hài cốt không còn!
Sau khi nghe tin tức thì Đồ Tôn Kha Ẩm toàn thân âm trầm tới cực điểm.
Các nguyên lão càng trợn mắt nhìn nhau, Sở Phương Trần chính là hy vọng tương lai của Tam đại cung điện, tiếp qua một ít năm chính là nhân vật lãnh tụ của Tam đại cung điện, nếu hắn chết thì bọn họ không bao giờ khinh xuất bỏ qua hung thủ, cho dù đối phương là Hùng Mạt Mạch Lăng cũng không được!
Hào khí lập tức biến hóa, mà Hùng Mạt Mạch Lăng căn bản không nghĩ tới Tam đại cung điện lại vì một Sở Phương Trần lại có ý định giết hắn, cảm nhận được sát khí đánh úp lại, Mạch Lăng lui ra phía sau vài bước.
Mạch Lăng cách Chúa Tể một bước nhỏ, hơn nữa mỗi người đều tinh tường, hắn cũng chưa thật sự rải bước vào cảnh giới Chúa Tể nhưng có năng lực đặc thù cho nên thực lực của hắn tăng lên vài lần, có thể nói Tam đại cung điện đang muốn ra tay, người đầu tiên phải chết là Mạch Lăng!
Cảm nhận được chúng cường giả Tam đại cung điện có sát ý mạnh mẽ, trong nội tâm Mạch Lăng càng ngày càng bất an, sớm biết cường giả Tam đại cung điện sẽ không tiếc vì một người mà khơi mào chiến tranh thì Mạch Lăng kiên quyết sẽ không đi tới chỗ này.
Mục Thanh Y cũng cảm nhận được hào khí giương cung bạt kiếm, Tam đại cung điện xuất hiện rất nhiều cao thủ, Mục Thanh Y cũng không dám nói cấp Chúa Tể như mình có thể thừa nhận được lửa giận của nhiều người như vậy, trọng yếu nhất là Mạch Lăng lại nhiều lần làm không ít chuyện khác người, Mục Thanh Y giờ phút cũng tức giận nên không có khả năng đứng ngoài không hỏi tới.
Mạch Lăng nhìn thấy bộ dáng của Mục Thanh Y không có thờ ơ thì thần sắc càng sợ!
- Các vị tiền bối, ta tới rồi đây.
Bỗng nhiên một âm thanh lạnh nhạt vào lúc sắp đại chiến vang lên.
Mọi người lập tức nhìn qua nơi phát ra âm thanh, phát hiện một thân ảnh tuấn dật chậm rãi đi vào trong Thiên Hạ Vương Điện, hắn thong dong đi qua ba người ba người Niếp Vân Tân đang quỳ rạp, đi đến bên trận doanh của cường giả Tam đại cung điện.
Niếp Vân Tân, Trần Bàng, Chu Tử Trản ba người ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ không có chút tổn thương nào, biểu hiện trên mặt tương đương quái dị, bộ dáng không thể tin nổi.
Niếp Vân Tân dùng ba loại kịch độc ăn mòn nhưng không cách nào giết được hắn cả, hơn nữa Trần Bàng công kích sau đó mang tính bao trùm. Nếu đứng trong Thiên Hạ Vương Điện thì phải bị ảnh hưởng.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy không cách nào ảnh hưởng tới Sở Phương Trần! !
- Không có khả năng!
Trên mặt Trần Bàng hiện ra thần sắc biến hóa đặc sắc!
Thằng này không có chút việc gì, nói như vậy cử động hắn không tiếc hủy diệt Thiên Hạ Vương Điện là không có được gì, không chỉ không đạt được mục đích, còn khiến nữ chiến thần Mục Thanh Y giận chó đánh mèo, thậm chí ngay cả Hùng Mạt đại nhân cũng không có ý định ra mặt!
Sắc mặt Hùng Mạt Mạch Lăng tái nhợt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Trần Bàng, mắng thầm: phế vật này, người không có giết chết lại chọc ra phiền toái lớn như vậy!
Đám người Hồn Minh lúc này giống như nuốt phải con ruồi, sắc mặt cả đám khó coi và tức giận. Mà cường giả Tam đại cung điện thì lộ ra nét mừng rỡ!
Trần Bàng cùng Niếp Vân Tân tình nguyện linh hồn bị thương cũng không muốn hồn sủng bị phong ấn!
Hùng Mạt Mạch Lăng nhíu mày, hắn cũng không ngờ là Mục Thanh Y ác như vậy, hơn nữa một chút bộ dáng nghiêm trọng cũng không có làm ra.
Thời điểm nói chuyện một con thánh thú cực lớn xuất hiện bên ngoài cung điện, người khống chế là đồ tôn Hồn Điện Đồ Tôn Kha Ẩm.
Mà sau Đồ Tôn Kha Ẩm về sau còn có một đám cường giả tam đại cung điện bay tới, tổng cộng mười mấy người, toàn bộ đều là cường giả cấp nguyên lão và trưởng lão!
Mạch Lăng nhíu mày, tam đại cung điện có đội hình cường đại như thế giống như muốn triệt để tuyên chuyến với Hồn Minh a!
- Hắn chết ngươi phải chôn theo!
Đồ Tôn Kha Ẩm căn bản không có nhìn qua Niếp Vân Tân cùng Trần Bàng, ánh mắt như điện nhìn chăm chú vào Hùng Mạt Mạch Lăng!
Kha Ẩm phi thường tinh tường, muốn giết Sở Phương Trần thì người đó tuyệt đối là Mạch Lăng, Trần Bàng căn bản không có khả năng cả gan đụng tới cấp bấc cường giả tam đại cung điện!
- Không ngờ một đời Đồ Tôn lại có khẩu khí lớn như vậy.
Mạch Lăng khinh thường cười cười.
Nhưng mà hắn lại phát hiện bốn gã cường giả cấp nguyên lão và tám gã trưởng lão cùng ba vị cường giả thoái ẩn xuất hiện sau lưng của Đồ Tôn, biểu hiện trên mặt hắn vô cùng khó coi.
Tổng cộng mười lăm người, nếu như ra tay thì Mạch Lăng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được, trọng yếu nhất là những trưởng lão, nguyên lão, ẩn lão này đều không phải là nhân vật tầm thường, đều là những người khiến Mạch Lăng kiêng kị không thôi!
Trưởng lão tam đại cung điện có điều kiện cơ bản phải là Đế Hoàng cao đẳng, mà nguyên lão có điều kiện cơ bản là Đế Hoàng đỉnh phong.
Nhưng cũng không có ý nghĩa là bất cứ người nào là Đế Hoàng cao đẳng hay Đế Hoàng đỉnh phong đều có thể làm được trưởng lão và nguyên lão, trưởng lão cùng nguyên lão đều từ trong một đám cường giả thi đấu tuyển chọn ra, hoặc là thực lực siêu quần, hoặc là đức cao vọng trọng, không thể nghi ngờ một đám người này đều là thế hệ thực lực siêu quần trong tam đại cung điện!
Mạch Lăng cũng không ngờ rằng một Sở Phương Trần thì tam đại cung điện lại xuất động đội hình chiến lực cao đẳng như vậy!
- Hiện tại cảm thấy khẩu khí của bản tôn lớn hay không?
Lời lẽ của Đồ Tôn Kha Ẩm mang theo sát khí, nhìn bộ dạng hắn có ý định ra tay.
Mạch Lăng cắn răng ẩn ẩn tức giận, nhưng căn bản không dám có nửa điểm khinh thị nào.
- Ta quản giáo thủ hạ không nghiêm, bản thân các ngươi không cần ôm hận ý lớn như vậy, ta chẳng qua là cầu tình thôi, các ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí đi.
Thái độ của Mạch Lăng biến hóa rất nhanh, cũng đem trách nhiệm toàn bộ giao cho Trần Bàng.
Trần Bàng nghe xong câu này toàn thân như bị sét đánh, thân thể ngây người.
- Đại nhân, ngài như thế nào có thể...
Trần Bàng vẫn trung thành và tận tâm với Mạch Lăng, nhưng hắn không ngờ Mạch Lăng vào lúc này qua sông đoạn cầu!
- Hảo đê tiện!
Vào thời điểm này một âm thanh trào từ trong trận doanh trưởng lão và nguyên lão truyền ra.
Những lời này lập tức tựu chọc giận Mạch Lăng, Mạch Lăng mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt như kiếm nhìn qua người nói.
Mắng Mạch Lăng chính là Đằng Lãng, Đằng Lãng dù gì cũng là nhân vật băng hệ Đế Hoàng đỉnh phong, nếu như Sở Mộ xảy ra cái gì thì Đằng Lãng cho dù biết rõ không phải đối thủ của Mạch Lăng cũng sẽ dốc sức liều mạng với hắn, ân huệ của Sở Mộ thì Đằng Lãng không bao giờ quên.
- Đồ Tôn điện hạ... Chúng ta không có tìm được Sở Phương Trần...
Thời điểm giằng co bốn vị đại trưởng lão đã từ Thiên Hạ Vương Điện tổn hại không chịu nổi đi ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi nói ra.
Những lời này làm cho người tam đại cung điện biến hóa kịch liệt, chẳng lẽ Sở Phương Trần thật sự bị độc ngâm nên hài cốt không còn!
Sau khi nghe tin tức thì Đồ Tôn Kha Ẩm toàn thân âm trầm tới cực điểm.
Các nguyên lão càng trợn mắt nhìn nhau, Sở Phương Trần chính là hy vọng tương lai của Tam đại cung điện, tiếp qua một ít năm chính là nhân vật lãnh tụ của Tam đại cung điện, nếu hắn chết thì bọn họ không bao giờ khinh xuất bỏ qua hung thủ, cho dù đối phương là Hùng Mạt Mạch Lăng cũng không được!
Hào khí lập tức biến hóa, mà Hùng Mạt Mạch Lăng căn bản không nghĩ tới Tam đại cung điện lại vì một Sở Phương Trần lại có ý định giết hắn, cảm nhận được sát khí đánh úp lại, Mạch Lăng lui ra phía sau vài bước.
Mạch Lăng cách Chúa Tể một bước nhỏ, hơn nữa mỗi người đều tinh tường, hắn cũng chưa thật sự rải bước vào cảnh giới Chúa Tể nhưng có năng lực đặc thù cho nên thực lực của hắn tăng lên vài lần, có thể nói Tam đại cung điện đang muốn ra tay, người đầu tiên phải chết là Mạch Lăng!
Cảm nhận được chúng cường giả Tam đại cung điện có sát ý mạnh mẽ, trong nội tâm Mạch Lăng càng ngày càng bất an, sớm biết cường giả Tam đại cung điện sẽ không tiếc vì một người mà khơi mào chiến tranh thì Mạch Lăng kiên quyết sẽ không đi tới chỗ này.
Mục Thanh Y cũng cảm nhận được hào khí giương cung bạt kiếm, Tam đại cung điện xuất hiện rất nhiều cao thủ, Mục Thanh Y cũng không dám nói cấp Chúa Tể như mình có thể thừa nhận được lửa giận của nhiều người như vậy, trọng yếu nhất là Mạch Lăng lại nhiều lần làm không ít chuyện khác người, Mục Thanh Y giờ phút cũng tức giận nên không có khả năng đứng ngoài không hỏi tới.
Mạch Lăng nhìn thấy bộ dáng của Mục Thanh Y không có thờ ơ thì thần sắc càng sợ!
- Các vị tiền bối, ta tới rồi đây.
Bỗng nhiên một âm thanh lạnh nhạt vào lúc sắp đại chiến vang lên.
Mọi người lập tức nhìn qua nơi phát ra âm thanh, phát hiện một thân ảnh tuấn dật chậm rãi đi vào trong Thiên Hạ Vương Điện, hắn thong dong đi qua ba người ba người Niếp Vân Tân đang quỳ rạp, đi đến bên trận doanh của cường giả Tam đại cung điện.
Niếp Vân Tân, Trần Bàng, Chu Tử Trản ba người ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ không có chút tổn thương nào, biểu hiện trên mặt tương đương quái dị, bộ dáng không thể tin nổi.
Niếp Vân Tân dùng ba loại kịch độc ăn mòn nhưng không cách nào giết được hắn cả, hơn nữa Trần Bàng công kích sau đó mang tính bao trùm. Nếu đứng trong Thiên Hạ Vương Điện thì phải bị ảnh hưởng.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy không cách nào ảnh hưởng tới Sở Phương Trần! !
- Không có khả năng!
Trên mặt Trần Bàng hiện ra thần sắc biến hóa đặc sắc!
Thằng này không có chút việc gì, nói như vậy cử động hắn không tiếc hủy diệt Thiên Hạ Vương Điện là không có được gì, không chỉ không đạt được mục đích, còn khiến nữ chiến thần Mục Thanh Y giận chó đánh mèo, thậm chí ngay cả Hùng Mạt đại nhân cũng không có ý định ra mặt!
Sắc mặt Hùng Mạt Mạch Lăng tái nhợt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Trần Bàng, mắng thầm: phế vật này, người không có giết chết lại chọc ra phiền toái lớn như vậy!
Đám người Hồn Minh lúc này giống như nuốt phải con ruồi, sắc mặt cả đám khó coi và tức giận. Mà cường giả Tam đại cung điện thì lộ ra nét mừng rỡ!
/1793
|