Diệp Khuynh Tư không chút khách khí nhéo tay Sở Mộ vặn một cái thật đau, sớm biết tên này da mặt dày bất trị nàng không nên trêu chọc hắn ở nơi này.
Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư liếc mắt đưa tình, Trữ Mạn Nhi không biết từ lúc nào đã bị cái tên nam tử đẹp trai kia lừa sang một bên, rất ân cần giới thiệu tòa cung điện này tốt, hoa viên xinh đẹp ra sao...
Sở Mộ cũng không để ý chuyện này, vẫn để cho tên kia mang Trữ Mạn Nhi rời đi.
"Ngươi không quản tiểu nha đầu à? Lỡ may bị tên kia lừa gạt thì sao?"
Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi biến mất phía sau hành lang, nhỏ giọng nói.
"Lừa gạt được thòi tốt, tránh cho quấy rầy chuyện tốt của chúng ta."
Sở Mộ cười cười nói.
"Nào có ca ca xấu xa như ngươi ?"
Diệp Khuynh Tư trừng mắt hăm dọa.
"Không có quan hệ, để nàng đi chơi thoải mái đi !"
Sở Mộ cười nói.
"Nhưng ta cảm thấy người kia không tốt lắm !"
Diệp Khuynh Tư lo lắng nói.
Diệp Khuynh Tư theo ca ca Diệp Hoàn Sinh lịch lãm khắp nơi từ nhỏ, đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người khác nhau. Tâm tính nàng thành thục từ rất sớm, không có trẻ con và mù quáng như những nữ tử khác. Hơn nữa, nàng tương đối phản cảm với những nam nhân ôn văn nhĩ nhã, áo mũ chỉnh tề, trong lòng cho rằng đám người này chỉ biết nói ngọt dụ dỗ con gái nhà lành.
Lúc nãy Diệp Khuynh Tư phát hiện gã nam tử anh tuấn âm thầm đánh giá mình, sau đó mới lộ ra thần sắc thất vọng chuyển lực chú ý sang Trữ Mạn Nhi. Mặc dù hắn che giấu rất khá, nhưng không thể qua mắt Diệp Khuynh Tư. Vì thế nàng đã phán định tên này vốn không có ý tốt.
Hai huynh muội bọn họ trong quá trình lịch lãm thường đi chung đường với đủ loại người, Diệp Hoàn Sinh tính cách tự nhiên, phóng khoáng nhưng thật ra tâm tư cẩn thận sẽ không chịu thiệt thòi. Về phần Diệp Khuynh Tư thiên hướng nội tâm, bản tính lạnh nhạt mặc nhiên cự tuyệt tất cả nam tử lại gần.
"Nha đầu kia rất thông minh !"
Sở Mộ nói.
Bất kể đi tới chỗ nào luôn luôn có người cảm thấy hứng thú đối với Trữ Mạn Nhi, nhất là mấy tên sở thích biến thái chỉ để ý thiếu nữ còn nhỏ tuổi. Mỗi khi bọn họ nhìn thấy Trữ Mạn Nhi sẽ cho rằng nàng thiên sinh lệ chất, ánh mắt ngây thơ rất dễ lừa gạt. Nhưng sự thật Trữ Mạn Nhi cũng thích có người tìm đến nàng, khi đó tiểu ác ma Trữ Mạn Nhi mới có cơ hội lừa đảo người ta, sau đó vô cùng hưng phấn khi thấy bộ mặt buồn bực của đối phương. Tính cách nàng đúng là trẻ con, thuần khiết, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến trí tuệ của nàng.
Sở Mộ thật sự không thèm quản Trữ Mạn Nhi, dẫn Diệp Khuynh Tư đi vào trong Hồn Điện.
Trong tay hắn có phó lệnh cấp mười vẫn hữu hiệu đối với tổng bộ Hồn Điện, hiện tại dùng nó tìm một nơi nghỉ ngơi hiển nhiên không thành vấn đề.
"Các hạ là Sở Phương Trần?"
Gã Thánh vệ dẫn đường vừa đi vừa tò mò hỏi thăm.
Sở Mộ khẽ gật đầu xác nhận.
Dường như rất nhiều thành viên Hồn Điện biết được cái tên này.
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ là Gia Nhâm, đội trưởng Thánh vệ Lâm Dận Điện."
Gã Thánh vệ khách khí nói.
Gã đội trưởng Thánh vệ này tương đối trẻ tuổi, thực lực đại khái là hạ niệm Hồn Hoàng. Có lẽ trận chiến ở Linh thành và Tuyết thành đã lan truyền ra ngoài, cho nên nội bộ Hồn Điện mới biết đến thanh niên cường giả Sở Phương Trần. Mà đội trưởng Thánh vệ - Gia Nhâm là một trong những người ngưỡng mộ hắn.
Một đường đi tới, Gia Nhâm liên túc nói về chiến dịch đại khoái nhân tâm ở Tuyết thành và Linh thành. Sau đó hỏi thăm Sở Mộ về tình hình cụ thể lúc ấy, người này sùng bái và nhiệt tình đúng là khiến cho Sở Mộ khó thể tiêu thụ.
"À, ngươi có biết cái tên nam tử dáng vẻ quý phái ở ngoài cửa là ai không?"
Sở Mộ thuận miệng hỏi.
"À, đó là Nhị thiếu chủ Ứng Tường. Cái tên… khụ, hắn không có đắc tội Diệp tiểu thư chứ?"
Trên mặt Gia Nhâm lập tức lộ ra thần sắc quái dị.
"Chuyện này à? Thật sự là không có, hắn rất thức thời, lúc nãy đã dẫn muội muội của ta đi rồi !"
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
"Nếu hắn là Nhị thiếu chủ hẳn là không địn lừa gạt thiếu nữ nhỉ ?"
"Đây... hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Ta sẽ gọi người báo tin cho Nhị thiếu chủ."
Sắc mặt Gia Nhâm càng thêm khó coi, hiển nhiên là trong chuyện này còn có uẩn khúc nào đó.
Gia Nhâm vô cùng rõ ràng địa vị Sở Phương Trần trong Hồn Điện không thua gì thiếu chủ chân chính, thậm chí mấy lão gia hỏa còn liệt danh hắn ngang hàng với thái tử. Mặc dù Nhị thiếu chủ thân phận cao quý cũng không thể đắc tội Sở Phương Trần. Hắn mà gây chuyện thế nào cũng bị nhóm cao tầng Hồn Điện chửi mắng một trận.
"Nhị thiếu chủ… tính tình hắn còn rất trẻ con, tác phong tùy ý tiêu dao tự tại. Hắn ưa thích đùa giỡn nữ tử xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không lạm dụng chức quyền, Sở huynh đệ cứ việc yên tâm."
Gia Nhâm nói rất chân thành.
Hồn sủng cung.
Một nữ tử nằm an tĩnh trong tẩm cung, lông mi khẽ rung động từ từ tỉnh lại.
Nàng chậm rãi quay đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Ta bị gì vậy ?"
Nữ tử nhẹ giọng hỏi.
"Bàng Duyệt, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi !"
Bên tai nàng truyền đến một loạt thanh âm mừng rỡ.
Bàng Duyệt dần dần tỉnh táo lại, trí nhớ bắt đầu xoay chuyển kể từ khi Độc Hoang Niếp Vân Tân đánh lén. Sau đó nàng chạy trốn trở về, té xỉu trước đại môn Hồn sủng cung.
"Tiểu Duyệt, ngươi bị Niếp Vân Tân hạ độc hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy kịch trong sớm tối. Bàng nguyên lão tự mình chạy đến Vạn Trùng Tai Địa ở bắc Cấm Vực tìm linh dược chữa trị cho ngươi."
Tiêu phu nhân ngồi xuống bên giường Bàng Duyệt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
"Phụ thân... phụ thân ta ở đâu?"
Bàng Duyệt vội vàng tìm kiếm khắp phòng nhưng không nhìn thấy thân ảnh Bàng nguyên lão.
Bàng Duyệt hiển nhiên biết rõ bắc Cấm Vực nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ đến phụ thân mình chạy đến địa phương nguy hiểm như vậy vì cứu mình, khóe mắt nàng lập tức ướt át.
"Bàng nguyên lão đang đối phó Niếp Vân Tân, yên tâm, Bàng nguyên lão sẽ báo thù cho ngươi !"
Một gã nam tử nói.
"Ừ, nhưng Niếp Vân Tân rất khó đối phó, phụ thân ta phải cẩn thận mới được !"
Bàng Duyệt có chút lo lắng.
"Độc tố trong cơ thể ngươi mới vừa giải trừ, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều !"
Tiêu phu nhân đỡ Bàng Duyệt nằm xuống, sau đó bảo đám người kia rời đi.
Ngoại trừ Tiêu phu nhân, phần lớn những người đi thăm Bàng Duyệt đều là nam tử trẻ tuổi. Bọn họ ân cần khách khí nhắn nhủ Bàng Duyệt an tâm dưỡng thương rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài.
"Hừ, nhất định không thể tha thứ Niếp Vân Tân."
Gã nam tử đứng gần nhất cao giọng nói.
"Tần đại thiếu chủ, ngài còn đánh không lại thủ hạ yếu nhất của Niếp Vân Tân. Ta hỏi ngài dự định làm sao không tha thứ Niếp Vân Tân đây?"
Lúc này một gã nam tử khác mỉm cười giễu cợt.
Nam tử được gọi là Tần thiếu chủ hung hăng trợn mắt đe dọa cái người cố ý gây chuyện.
Hắn biết Khương Phong không hi vọng mình tiếp xúc với Bàng Duyệt quá gần, bởi vì người này cũng là đối thủ cạnh tranh cường lực của hắn.
Thế nhưng, bây giờ hầu như ai cũng biết Bàng nguyên lão đã có gả Bàng Duyệt cho Tần Ngữ Đồng. Nếu không phải Bàng Duyệt gặp ám toán, nói không chừng hai người đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự.
Ánh mắt Tần Ngữ Đồng quét qua mấy người bên cạnh. Không thể nghi ngờ chút nào, mấy người này cũng tới vì Bàng Duyệt. Hơn nữa, không có một người nào là đèn cạn dầu, muốn thực lực có thực lực, so thân phận có thân phận đầy đủ.
Người lúc nãy nói chuyện là trưởng tử Khương Phong của Khương Ma Đế, thực lực đã tiếp cận đệ nhất thanh niên cao thủ Yểm Ma cung - Thẩm Mặc.
Hồn sủng cung và Yểm Ma cung xưa nay nước sông không phạm nước giếng, mặc dù đôi khi phát sinh ma sát nhưng không nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Huống chi, ngày hôm nay ba thế lực lớn tạo thành liên minh đối kháng Hồn Minh, đám thanh niên đồng lứa qua lại thường xuyên hơn xưa. Khương Ma Đế có lực ảnh hưởng cực cao trong ba thế lực lớn, trưởng tử Khương Phong cũng có thực lực kinh người. Tần Ngữ Đồng muốn thành công ôm mỹ nhân về nhà nhất định phải đánh bại gã đối thủ cạnh tranh này.
Ở bên cạnh Khương Phong chính là thiếu chủ thứ năm Hồn Điện - Tiếu Vũ Phong, người này đã bị liệt vào trong sổ đen Hồn Minh.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, Tiếu Vũ Phong là một gã Hồn sủng sư am hiểm về Yêu Linh hệ Hồn sủng, một mình hắn giết chết hai gã cường giả Ngân vị, hơn nữa không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào làm cho Hồn Minh vô cùng căm tức. Vạn Tượng thành là nơi các thế lực lớn phân cao thấp, minh tranh ám đấu diễn ra không ngớt, nhưng rất ít khi xuất hiện tình huống chết người. Vì thế, thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong một hơi giết chết hai gã cường giả Ngân vị đã giúp cho mọi người đại khoái nhân tâm.
Bởi vậy Tiếu Vũ Phong có địa vị rất cao trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa, được ba thế lực lớn dốc toàn lực tài bồi.
Chính vì như thế, Tiếu Vũ Phong cũng là một người đủ tư cách tranh đoạt Tần Ngữ Đồng.
Về phần hai người khác càng thêm xuất chúng. Một người là Tiêu Hợi, nhi tử của Thiên Hạ Cảnh Vương tiền nhiệm. Tiêu phu nhân là thê tử Tiêu vương, hắn là con riêng nên gọi Tiêu phu nhân là kế mẫu. Mặc dù hôm nay Tiêu vương đã không biết tung tích, nhưng Tiêu phu nhân cũng là một vị Hồn sủng sư thực lực cường đại, nắm trong tay quyền lực kinh người. Tiêu Hợi đi theo kế mẫu luyện thành một thân bản lĩnh rất có danh tiếng trong hai địa cảnh.
Một người khác được tôn xưng là ‘trưởng lão trẻ tuổi nhất’ Hồn sủng cung - Bách Sa.
Dĩ nhiên, bởi vì thế lực Hồn Điện xuất hiện đông đảo thanh niên cường giả, nhân tài tầng tầng lớp lớp khiến cho thân phận Bách Sa có vẻ lu mờ.
"Ai chết vào tay ai còn rất khó nói, Tần Ngữ Đồng, ngươi chưa chắc là người cười đến cuối cùng."
Tiêu Hợi là người tính tình thẳng thắn, trực tiếp nói ra mình cũng có ý định tranh đoạt.
"Ai dà, cái gì mà ai chết vào tay ai. Phải nói là đợi xem nàng về nhà nào, mọi người không nên tổn thương hòa khí, không nên tổn thương hòa khí a...aa!"
Bách Sa nở nụ cười ôn hòa ngăn cản lửa giận song phương.
"Các ngươi đó, đừng ở chỗ này mơ tưởng nữa rồi. Chẳng lẽ còn không biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã xuất hiện ?"
Lúc này thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong mở miệng nói.
"Đối thủ cạnh tranh lớn nhất? Ngươi nói ai?"
Tần Ngữ Đồng là người đầu tiên sắc mặt âm trầm xuống, nghiêm túc hỏi.
Mấy người khác cũng lộ vẻ khó coi, vốn tưởng rằng năm người bọn họ tranh đấu đã ghê gớm lắm rồi. Nếu như xuất hiện thêm một đại nhân vật, chuyện này sẽ rất phiền toái.
"Các ngươi toàn ngồi trong nhà hóng gió, tin tức đúng là phong bế. Ngay cả danh nhân gần đây bộc lộ tài năng nổi tiếng khắp Vạn Tượng thành cũng không biết ?"
Tiếu Vũ Phong vuốt càm ra vẻ đạo mạo, mỉm cười gian trá.
"Ngươi nói thái tử? Không thể nào, ai lại không biết hắn làm gì có hứng thú với nữ nhân ?"
Tiêu Hợi nhếch miệng nói ra một câu kinh người.
Tiếu Vũ Phong lập tức ho khan một tiếng, bộ dạng lúng túng rất là khó xử.
Ba người khác cũng trừng mắt liếc Tiêu Hợi, một người trong nhóm nói:
"Tiêu Hợi, ngươi chán sống rồi hả? Lời này không thể nói lung tung, nếu như truyền tới tai thái tử, nhà ngươi sẽ gặp phải phiền toái rất lớn đó !"
Tiêu Hợi tới Vạn Tượng Cảnh không lâu, cho nên hắn không biết thái tử là người như thế nào. Chỉ loáng thoáng nghe nói người này hình như không thích nữ nhân.
"Thái tử chẳng qua là chuyên cần luyện công, rất ít tiếp xúc với nữ nhân mà thôi. Nói không chừng mục tiêu của hắn là hai vị nữ thần, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử không có tư cách so sánh với đại lão gia hắn."
Thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong lắc đầu bất đắc dĩ, mở miệng nói.
Hiện tại ba thế lực lớn tạo thành liên minh, nếu như chỉ gọi hai chữ ‘thái tử’ suông hiển nhiên không phải là thái tử Yểm Ma cung Thẩm Mặc, cũng không phải là thái tử Hồn sủng cung Lê Vân. Mà đó là thái tử Hồn Điện Triêu Lãnh Xuyên.
Thái tử Triêu Lãnh Xuyên có thể nói là một người không hề tranh quyền đoạt lợi, nhưng nếu hắn muốn tranh đấu bất kể là thiếu chủ thứ năm, nhi tử Ma Đế, hay là thân nhân nguyên lão đều phải đứng dạt sang một bên. Đẳng cấp song phương vốn không cùng một tầng thứ, mọi sự so sánh hoàn toàn vô ích.
"Vậy ngươi nói tới ai? Chẳng lẽ là Thẩm Mặc ưa thích chơi trò âm mưu quỷ kế ?"
Tần Ngữ Đồng khó hiểu hỏi.
"…"
Tiếu Vũ Phong vốn tưởng rằng lúc nãy tiết lộ tin tức là đủ để bọn họ biết là ai rồi. Không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, đám người kia căn bản mù mịt thông tin.
Chẳng lẽ chỉ có nội bộ Hồn Điện và một vài thành viên cao tầng Hồn Minh mới hiểu rõ. Còn những người khác còn không biết đại danh của hắn?”
Tiếu Vũ Phong thầm nghĩ.
"Là Sở Phương Trần !"
Tiếu Vũ Phong cảm thấy nói năng dài dòng với đám người này không có một chút ý nghĩa, dứt khoát nói thẳng ra cái tên này.
"Sở Phương Trần?"
Bốn người kia quay mặt nhìn nhau, nghĩ thật lâu tựa hồ không nghĩ tới Sở Phương Trần là cao nhân phương nào.
"Quên đi, coi như ta chưa từng nói qua."
Tiếu Vũ Phong thấy vẻ mặt là biết ngay bọn họ không biết gì về Sở Phương Trần.
Xem ra Hồn Điện giữ bí mật rất tốt, chuyện lớn như vậy vẫn không có lan truyền ra ngoài. Thế mà hắn còn tưởng rằng toàn bộ thế giới đã biết đại danh của Sở Phương Trần.
"Sở Phương Trần rất lợi hại phải không?"
Tiêu Hợi là người đầu tiên tra hỏi.
Bọn họ là đại biểu cho nhóm thanh niên tối cường rồi, không nhiều cũng ít xem như nhận thức lẫn nhau. Thế nhưng, cái tên Sở Phương Trần quả thật xa lạ, nếu tên này thật sự mạnh mẽ đi tới Vạn Tượng thành hẳn là dẫn phát oanh động mới đúng. Vì sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe qua?
"Hình như có nghe qua một chút, nghe nói là biểu hiện kiệt xuất tại Tuyết thành, thực lực rất mạnh !"
Hồi lâu sau, Khương Phong chợt nhớ ra một ít chuyện lập tức nói ra nhận định của mình.
"Không quản hắn là ai! Nếu dám đánh chủ ý lên người Bàng Duyệt công chúa của ta, ta sẽ không tha cho hắn."
Tần Ngữ Đồng trầm giọng nói.
Bốn người khác lộ ra thần sắc khinh bỉ, từ lúc nào Bàng Duyệt công chúa thành người của hắn rồi? Đám người Tần gia người quả nhiên cá mè một lứa, không biết xấu hổ y như nhau.
"Nếu như chúng ta dẫn phát tranh đấu sẽ bị mấy lão gia hỏa kia giáo huấn, nói cái gì mà chúng ta không làm chính sự chỉ thích mấy chuyện bao đồng. Ta có một biện pháp, mọi người có thể công bình cạnh tranh."
Tới lúc này Bách Sa mới mở miệng gia nhập vào hội nghị tranh tài.
"Cái gì công bình cạnh tranh? Nàng chính là của ta !"
Tần Ngữ Đồng bất mãn nói.
"Ngươi..."
Tiếu Vũ Phong trợn mắt hết chỗ nói.
"Lần này Bàng Duyệt thiếu chút nữa bị Niếp Vân Tân hãm hại hương tiêu ngọc tán, thù này nhất định phải báo. Dù sao chuyện này không chỉ quan hệ đến một mình Bàng Duyệt, mà còn ảnh hưởng đến ba thế lực lớn vinh nhục. Bàng nguyên lão bây giờ đang tới chỗ Hồn Minh gây phiền toái, nhưng mọi người đều rõ ràng đám người thế hệ trước luôn có lo âu và hạn chế. Đặc biệt là ở trong Vạn Tượng thành càng phải thận trọng, nếu như bọn họ xuất thủ nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh quy mô lớn. Về phần thanh niên trẻ tuổi chúng ta lại khác, chỉ cần làm sạch sẽ lưu loát không lưu lại chứng cứ là được."
"Chớ có nói nhảm, có rắm mau thả !"
Tiêu Hợi không nhịn được cái tên ăn nói giông dài kia, bực mình mắng cho một câu.
"Ý của ta là lấy công việc báo thù làm mục tiêu, đối tượng là Niếp Vân Tân. Ai giải quyết nhiều thủ hạ đắc lực nhất của hắn sẽ có công lớn nhất, người đó sẽ có tư cách cưới Bàng Duyệt."
Bách Sa cười cười nói.
"Nếu như giải quyết hắn luôn thì sao?"
Tiếu Vũ Phong nhếch miệng cười tà.
"Vậy chúng ta sẽ tung hoa, kính rượu ngươi rước Bàng Duyệt về nhà."
Ngữ khí Bách Sa vô cùng nghiêm túc.
"Rất công bình !"
Khương Phong gật đầu đồng ý.
"Không có ý kiến, nói thật ra trước sau gì nàng cũng là của ta."
Tần Ngữ Đồng vỗ ngực bảo đảm.
"Tốt !"
Bên trong tẩm cung, Tiêu phu nhân tự mình đút cho Bàng Duyệt uống canh nóng, mỗi một động tác cực kỳ ôn nhu.
Bàng Duyệt tương đối ngại ngùng, dù sao thân phận Tiêu phu nhân quá cao, không nghĩ tới lại tới đây hầu hạ nàng ăn uống.
Tiêu phu nhân cũng nhận ra Bàng Duyệt e ngại, lúc này mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi nói:
"Nhanh lên, uống hết chỗ canh này mới tốt. Ngươi thấy mấy tên kia gấp gáp không? Có lẽ cũng sắp đánh nhau to rồi, ta cảm thấy bọn họ thật sự thích ngươi."
Tiêu phu nhân nói lộ liễu như thế, gương mặt Bàng Duyệt dù còn bệnh hoạn cũng phải đỏ ửng vì xấu hổ, nhỏ giọng nói:
"Bọn họ chẳng qua là bằng hữu quan tâm."
Tiêu phu nhân cũng không điểm phá chuyện này, chỉ cười nói:
"Nói đến đây mới nhớ, lần này ngươi có thể tỉnh lại là nhờ một người thanh niên hỗ trợ."
Bàng Duyệt nghi hoặc nhìn chăm chú Tiêu phu nhân, không phải mới vừa nói phụ thân nàng đi tới bắc Cấm Vực tìm linh dược giải trừ độc tố hay sao?
Thế là Tiêu phu nhân bắt đầu tường thuật lại hành trình đi bắc Cấm Vực cho nàng nghe.
"Ngài nói là cái tên Bán Ma hóa, Sở Mộ vương giả Thiên Hạ cảnh? Là Hồn sủng của hắn đã cứu ta?"
"Ừ, cũng cứu phụ thân của ngươi. Lúc ấy nếu không có Hồn sủng của hắn xuất thủ thì phụ thân ngươi đã chết dưới móng vuốt Huyết Man Chập Long rồi."
Tiêu phu nhân nói.
"Vậy ta đúng là thừa nhận ân huệ rất lớn từ hắn rồi? Nhưng hắn đã ma hóa triệt để, liệu có hi vọng tỉnh lại không ?"
Bàng Duyệt mở miệng hỏi.
Tiêu phu nhân lắc đầu nói:
"Không có khả năng !"
Bàng Duyệt khe khẽ thở dài, chính nàng cũng không nghĩ tới tính mạng của mình và phụ thân lại được một người thanh niên chưa từng gặp mặt cứu vớt. Ân đức như thế hiển nhiên phải gặp mặt bái tạ mới đúng, chỉ tiếc là một vị Hồn sủng sư kiệt xuất vẫn lạc quá sớm, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài mà.
"Tiêu phu nhân !"
Một nữ hầu bước nhanh tới nói nhỏ bên tai Tiêu phu nhân điều gì đó.
"À? Là cái tên thanh niên cường giả giúp chúng ta tranh đoạt Tuyết thành và Linh thành, Sở Phương Trần?"
Trong mắt Tiêu phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Đúng thế! Hắn đã tới tổng bộ Hồn Điện, tối nay các nguyên lão đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn. Tranh thủ cơ hội giới thiệu hắn cho nhóm cao tầng ba thế lực lớn."
Thị nữ nhỏ giọng nói.
Hồn Điện trước giờ làm công tác bảo mật rất tốt, cho đến hiện tại không có bao nhiêu người biết đến cái tên Sở Phương Trần. Thậm chí thành viên cao tầng cũng bị hạn chế tin tức gắt gao.
"Ừ, tối nay đi Hồn Điện một chuyến."
Tiêu phu nhân biết rõ truyền thuyết anh hùng của Sở Phương Trần, nhân vật kiệt xuất như vậy hiển nhiên đáng giá nàng đi gặp mặt một lần.
Bàng Duyệt nằm trên giường tò mò hỏi:
"Tiêu phu nhân, Sở Phương Trần là ai, vì sao mấy tiền bối coi trọng như thế?"
"Hắn sao? Ngươi cứ xem hắn giống như thái tử thứ hai."
Tiêu phu nhân mỉm cười nói.
"Thái tử thứ hai? Chẳng lẽ thực lực của hắn sánh ngang thái tử?"
Bàng Duyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, dùng ngữ khí không dám tin tưởng hỏi lại lần nữa.
"Tạm thời chưa tới mức đó, chỉ có điều hắn quả thật rất mạnh. Hồn Điện cố ý giữ kín bí mật, Hồn Minh ăn một vố đau cũng không muốn công bố tin tức. Thế nhưng, khi nào ngươi khỏe lại cũng nên kết giao với hắn."
Tiêu phu nhân đã nghe nói rất nhiều về sự tích Sở Phương Trần, cho nên nàng rất tán thành đối với năng lực và phong cách của hắn.
"Ừ, vậy tối nay ta cũng đi dự hội."
Bàng Duyệt cười khẽ gật đầu, một người có thể sánh ngang thái tử đánh tuyệt đối có giá trị kết giao.
"Cũng được, độc tố đã giải trừ, ngươi nên đi lại đi lại mới có lợi cho khí huyết lưu thông."
Tiêu phu nhân mỉm cười nhu hòa.
“Sở Phương Trần?”
Trước kia Bàng Duyệt chưa từng nghe nói đến người này, trong đầu nàng rất tò mò không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào. Không cần quản hắn là ai, chỉ biết rằng hắn được đám lão gia hỏa ương ngạnh, cố chấp kia khen ngợi, lại còn cố ý mở tiệc chiêu đã ít nhất cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự.
Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư liếc mắt đưa tình, Trữ Mạn Nhi không biết từ lúc nào đã bị cái tên nam tử đẹp trai kia lừa sang một bên, rất ân cần giới thiệu tòa cung điện này tốt, hoa viên xinh đẹp ra sao...
Sở Mộ cũng không để ý chuyện này, vẫn để cho tên kia mang Trữ Mạn Nhi rời đi.
"Ngươi không quản tiểu nha đầu à? Lỡ may bị tên kia lừa gạt thì sao?"
Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi biến mất phía sau hành lang, nhỏ giọng nói.
"Lừa gạt được thòi tốt, tránh cho quấy rầy chuyện tốt của chúng ta."
Sở Mộ cười cười nói.
"Nào có ca ca xấu xa như ngươi ?"
Diệp Khuynh Tư trừng mắt hăm dọa.
"Không có quan hệ, để nàng đi chơi thoải mái đi !"
Sở Mộ cười nói.
"Nhưng ta cảm thấy người kia không tốt lắm !"
Diệp Khuynh Tư lo lắng nói.
Diệp Khuynh Tư theo ca ca Diệp Hoàn Sinh lịch lãm khắp nơi từ nhỏ, đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người khác nhau. Tâm tính nàng thành thục từ rất sớm, không có trẻ con và mù quáng như những nữ tử khác. Hơn nữa, nàng tương đối phản cảm với những nam nhân ôn văn nhĩ nhã, áo mũ chỉnh tề, trong lòng cho rằng đám người này chỉ biết nói ngọt dụ dỗ con gái nhà lành.
Lúc nãy Diệp Khuynh Tư phát hiện gã nam tử anh tuấn âm thầm đánh giá mình, sau đó mới lộ ra thần sắc thất vọng chuyển lực chú ý sang Trữ Mạn Nhi. Mặc dù hắn che giấu rất khá, nhưng không thể qua mắt Diệp Khuynh Tư. Vì thế nàng đã phán định tên này vốn không có ý tốt.
Hai huynh muội bọn họ trong quá trình lịch lãm thường đi chung đường với đủ loại người, Diệp Hoàn Sinh tính cách tự nhiên, phóng khoáng nhưng thật ra tâm tư cẩn thận sẽ không chịu thiệt thòi. Về phần Diệp Khuynh Tư thiên hướng nội tâm, bản tính lạnh nhạt mặc nhiên cự tuyệt tất cả nam tử lại gần.
"Nha đầu kia rất thông minh !"
Sở Mộ nói.
Bất kể đi tới chỗ nào luôn luôn có người cảm thấy hứng thú đối với Trữ Mạn Nhi, nhất là mấy tên sở thích biến thái chỉ để ý thiếu nữ còn nhỏ tuổi. Mỗi khi bọn họ nhìn thấy Trữ Mạn Nhi sẽ cho rằng nàng thiên sinh lệ chất, ánh mắt ngây thơ rất dễ lừa gạt. Nhưng sự thật Trữ Mạn Nhi cũng thích có người tìm đến nàng, khi đó tiểu ác ma Trữ Mạn Nhi mới có cơ hội lừa đảo người ta, sau đó vô cùng hưng phấn khi thấy bộ mặt buồn bực của đối phương. Tính cách nàng đúng là trẻ con, thuần khiết, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến trí tuệ của nàng.
Sở Mộ thật sự không thèm quản Trữ Mạn Nhi, dẫn Diệp Khuynh Tư đi vào trong Hồn Điện.
Trong tay hắn có phó lệnh cấp mười vẫn hữu hiệu đối với tổng bộ Hồn Điện, hiện tại dùng nó tìm một nơi nghỉ ngơi hiển nhiên không thành vấn đề.
"Các hạ là Sở Phương Trần?"
Gã Thánh vệ dẫn đường vừa đi vừa tò mò hỏi thăm.
Sở Mộ khẽ gật đầu xác nhận.
Dường như rất nhiều thành viên Hồn Điện biết được cái tên này.
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ là Gia Nhâm, đội trưởng Thánh vệ Lâm Dận Điện."
Gã Thánh vệ khách khí nói.
Gã đội trưởng Thánh vệ này tương đối trẻ tuổi, thực lực đại khái là hạ niệm Hồn Hoàng. Có lẽ trận chiến ở Linh thành và Tuyết thành đã lan truyền ra ngoài, cho nên nội bộ Hồn Điện mới biết đến thanh niên cường giả Sở Phương Trần. Mà đội trưởng Thánh vệ - Gia Nhâm là một trong những người ngưỡng mộ hắn.
Một đường đi tới, Gia Nhâm liên túc nói về chiến dịch đại khoái nhân tâm ở Tuyết thành và Linh thành. Sau đó hỏi thăm Sở Mộ về tình hình cụ thể lúc ấy, người này sùng bái và nhiệt tình đúng là khiến cho Sở Mộ khó thể tiêu thụ.
"À, ngươi có biết cái tên nam tử dáng vẻ quý phái ở ngoài cửa là ai không?"
Sở Mộ thuận miệng hỏi.
"À, đó là Nhị thiếu chủ Ứng Tường. Cái tên… khụ, hắn không có đắc tội Diệp tiểu thư chứ?"
Trên mặt Gia Nhâm lập tức lộ ra thần sắc quái dị.
"Chuyện này à? Thật sự là không có, hắn rất thức thời, lúc nãy đã dẫn muội muội của ta đi rồi !"
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
"Nếu hắn là Nhị thiếu chủ hẳn là không địn lừa gạt thiếu nữ nhỉ ?"
"Đây... hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Ta sẽ gọi người báo tin cho Nhị thiếu chủ."
Sắc mặt Gia Nhâm càng thêm khó coi, hiển nhiên là trong chuyện này còn có uẩn khúc nào đó.
Gia Nhâm vô cùng rõ ràng địa vị Sở Phương Trần trong Hồn Điện không thua gì thiếu chủ chân chính, thậm chí mấy lão gia hỏa còn liệt danh hắn ngang hàng với thái tử. Mặc dù Nhị thiếu chủ thân phận cao quý cũng không thể đắc tội Sở Phương Trần. Hắn mà gây chuyện thế nào cũng bị nhóm cao tầng Hồn Điện chửi mắng một trận.
"Nhị thiếu chủ… tính tình hắn còn rất trẻ con, tác phong tùy ý tiêu dao tự tại. Hắn ưa thích đùa giỡn nữ tử xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không lạm dụng chức quyền, Sở huynh đệ cứ việc yên tâm."
Gia Nhâm nói rất chân thành.
Hồn sủng cung.
Một nữ tử nằm an tĩnh trong tẩm cung, lông mi khẽ rung động từ từ tỉnh lại.
Nàng chậm rãi quay đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Ta bị gì vậy ?"
Nữ tử nhẹ giọng hỏi.
"Bàng Duyệt, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi !"
Bên tai nàng truyền đến một loạt thanh âm mừng rỡ.
Bàng Duyệt dần dần tỉnh táo lại, trí nhớ bắt đầu xoay chuyển kể từ khi Độc Hoang Niếp Vân Tân đánh lén. Sau đó nàng chạy trốn trở về, té xỉu trước đại môn Hồn sủng cung.
"Tiểu Duyệt, ngươi bị Niếp Vân Tân hạ độc hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy kịch trong sớm tối. Bàng nguyên lão tự mình chạy đến Vạn Trùng Tai Địa ở bắc Cấm Vực tìm linh dược chữa trị cho ngươi."
Tiêu phu nhân ngồi xuống bên giường Bàng Duyệt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
"Phụ thân... phụ thân ta ở đâu?"
Bàng Duyệt vội vàng tìm kiếm khắp phòng nhưng không nhìn thấy thân ảnh Bàng nguyên lão.
Bàng Duyệt hiển nhiên biết rõ bắc Cấm Vực nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ đến phụ thân mình chạy đến địa phương nguy hiểm như vậy vì cứu mình, khóe mắt nàng lập tức ướt át.
"Bàng nguyên lão đang đối phó Niếp Vân Tân, yên tâm, Bàng nguyên lão sẽ báo thù cho ngươi !"
Một gã nam tử nói.
"Ừ, nhưng Niếp Vân Tân rất khó đối phó, phụ thân ta phải cẩn thận mới được !"
Bàng Duyệt có chút lo lắng.
"Độc tố trong cơ thể ngươi mới vừa giải trừ, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều !"
Tiêu phu nhân đỡ Bàng Duyệt nằm xuống, sau đó bảo đám người kia rời đi.
Ngoại trừ Tiêu phu nhân, phần lớn những người đi thăm Bàng Duyệt đều là nam tử trẻ tuổi. Bọn họ ân cần khách khí nhắn nhủ Bàng Duyệt an tâm dưỡng thương rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài.
"Hừ, nhất định không thể tha thứ Niếp Vân Tân."
Gã nam tử đứng gần nhất cao giọng nói.
"Tần đại thiếu chủ, ngài còn đánh không lại thủ hạ yếu nhất của Niếp Vân Tân. Ta hỏi ngài dự định làm sao không tha thứ Niếp Vân Tân đây?"
Lúc này một gã nam tử khác mỉm cười giễu cợt.
Nam tử được gọi là Tần thiếu chủ hung hăng trợn mắt đe dọa cái người cố ý gây chuyện.
Hắn biết Khương Phong không hi vọng mình tiếp xúc với Bàng Duyệt quá gần, bởi vì người này cũng là đối thủ cạnh tranh cường lực của hắn.
Thế nhưng, bây giờ hầu như ai cũng biết Bàng nguyên lão đã có gả Bàng Duyệt cho Tần Ngữ Đồng. Nếu không phải Bàng Duyệt gặp ám toán, nói không chừng hai người đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự.
Ánh mắt Tần Ngữ Đồng quét qua mấy người bên cạnh. Không thể nghi ngờ chút nào, mấy người này cũng tới vì Bàng Duyệt. Hơn nữa, không có một người nào là đèn cạn dầu, muốn thực lực có thực lực, so thân phận có thân phận đầy đủ.
Người lúc nãy nói chuyện là trưởng tử Khương Phong của Khương Ma Đế, thực lực đã tiếp cận đệ nhất thanh niên cao thủ Yểm Ma cung - Thẩm Mặc.
Hồn sủng cung và Yểm Ma cung xưa nay nước sông không phạm nước giếng, mặc dù đôi khi phát sinh ma sát nhưng không nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Huống chi, ngày hôm nay ba thế lực lớn tạo thành liên minh đối kháng Hồn Minh, đám thanh niên đồng lứa qua lại thường xuyên hơn xưa. Khương Ma Đế có lực ảnh hưởng cực cao trong ba thế lực lớn, trưởng tử Khương Phong cũng có thực lực kinh người. Tần Ngữ Đồng muốn thành công ôm mỹ nhân về nhà nhất định phải đánh bại gã đối thủ cạnh tranh này.
Ở bên cạnh Khương Phong chính là thiếu chủ thứ năm Hồn Điện - Tiếu Vũ Phong, người này đã bị liệt vào trong sổ đen Hồn Minh.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, Tiếu Vũ Phong là một gã Hồn sủng sư am hiểm về Yêu Linh hệ Hồn sủng, một mình hắn giết chết hai gã cường giả Ngân vị, hơn nữa không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào làm cho Hồn Minh vô cùng căm tức. Vạn Tượng thành là nơi các thế lực lớn phân cao thấp, minh tranh ám đấu diễn ra không ngớt, nhưng rất ít khi xuất hiện tình huống chết người. Vì thế, thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong một hơi giết chết hai gã cường giả Ngân vị đã giúp cho mọi người đại khoái nhân tâm.
Bởi vậy Tiếu Vũ Phong có địa vị rất cao trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa, được ba thế lực lớn dốc toàn lực tài bồi.
Chính vì như thế, Tiếu Vũ Phong cũng là một người đủ tư cách tranh đoạt Tần Ngữ Đồng.
Về phần hai người khác càng thêm xuất chúng. Một người là Tiêu Hợi, nhi tử của Thiên Hạ Cảnh Vương tiền nhiệm. Tiêu phu nhân là thê tử Tiêu vương, hắn là con riêng nên gọi Tiêu phu nhân là kế mẫu. Mặc dù hôm nay Tiêu vương đã không biết tung tích, nhưng Tiêu phu nhân cũng là một vị Hồn sủng sư thực lực cường đại, nắm trong tay quyền lực kinh người. Tiêu Hợi đi theo kế mẫu luyện thành một thân bản lĩnh rất có danh tiếng trong hai địa cảnh.
Một người khác được tôn xưng là ‘trưởng lão trẻ tuổi nhất’ Hồn sủng cung - Bách Sa.
Dĩ nhiên, bởi vì thế lực Hồn Điện xuất hiện đông đảo thanh niên cường giả, nhân tài tầng tầng lớp lớp khiến cho thân phận Bách Sa có vẻ lu mờ.
"Ai chết vào tay ai còn rất khó nói, Tần Ngữ Đồng, ngươi chưa chắc là người cười đến cuối cùng."
Tiêu Hợi là người tính tình thẳng thắn, trực tiếp nói ra mình cũng có ý định tranh đoạt.
"Ai dà, cái gì mà ai chết vào tay ai. Phải nói là đợi xem nàng về nhà nào, mọi người không nên tổn thương hòa khí, không nên tổn thương hòa khí a...aa!"
Bách Sa nở nụ cười ôn hòa ngăn cản lửa giận song phương.
"Các ngươi đó, đừng ở chỗ này mơ tưởng nữa rồi. Chẳng lẽ còn không biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã xuất hiện ?"
Lúc này thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong mở miệng nói.
"Đối thủ cạnh tranh lớn nhất? Ngươi nói ai?"
Tần Ngữ Đồng là người đầu tiên sắc mặt âm trầm xuống, nghiêm túc hỏi.
Mấy người khác cũng lộ vẻ khó coi, vốn tưởng rằng năm người bọn họ tranh đấu đã ghê gớm lắm rồi. Nếu như xuất hiện thêm một đại nhân vật, chuyện này sẽ rất phiền toái.
"Các ngươi toàn ngồi trong nhà hóng gió, tin tức đúng là phong bế. Ngay cả danh nhân gần đây bộc lộ tài năng nổi tiếng khắp Vạn Tượng thành cũng không biết ?"
Tiếu Vũ Phong vuốt càm ra vẻ đạo mạo, mỉm cười gian trá.
"Ngươi nói thái tử? Không thể nào, ai lại không biết hắn làm gì có hứng thú với nữ nhân ?"
Tiêu Hợi nhếch miệng nói ra một câu kinh người.
Tiếu Vũ Phong lập tức ho khan một tiếng, bộ dạng lúng túng rất là khó xử.
Ba người khác cũng trừng mắt liếc Tiêu Hợi, một người trong nhóm nói:
"Tiêu Hợi, ngươi chán sống rồi hả? Lời này không thể nói lung tung, nếu như truyền tới tai thái tử, nhà ngươi sẽ gặp phải phiền toái rất lớn đó !"
Tiêu Hợi tới Vạn Tượng Cảnh không lâu, cho nên hắn không biết thái tử là người như thế nào. Chỉ loáng thoáng nghe nói người này hình như không thích nữ nhân.
"Thái tử chẳng qua là chuyên cần luyện công, rất ít tiếp xúc với nữ nhân mà thôi. Nói không chừng mục tiêu của hắn là hai vị nữ thần, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử không có tư cách so sánh với đại lão gia hắn."
Thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong lắc đầu bất đắc dĩ, mở miệng nói.
Hiện tại ba thế lực lớn tạo thành liên minh, nếu như chỉ gọi hai chữ ‘thái tử’ suông hiển nhiên không phải là thái tử Yểm Ma cung Thẩm Mặc, cũng không phải là thái tử Hồn sủng cung Lê Vân. Mà đó là thái tử Hồn Điện Triêu Lãnh Xuyên.
Thái tử Triêu Lãnh Xuyên có thể nói là một người không hề tranh quyền đoạt lợi, nhưng nếu hắn muốn tranh đấu bất kể là thiếu chủ thứ năm, nhi tử Ma Đế, hay là thân nhân nguyên lão đều phải đứng dạt sang một bên. Đẳng cấp song phương vốn không cùng một tầng thứ, mọi sự so sánh hoàn toàn vô ích.
"Vậy ngươi nói tới ai? Chẳng lẽ là Thẩm Mặc ưa thích chơi trò âm mưu quỷ kế ?"
Tần Ngữ Đồng khó hiểu hỏi.
"…"
Tiếu Vũ Phong vốn tưởng rằng lúc nãy tiết lộ tin tức là đủ để bọn họ biết là ai rồi. Không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, đám người kia căn bản mù mịt thông tin.
Chẳng lẽ chỉ có nội bộ Hồn Điện và một vài thành viên cao tầng Hồn Minh mới hiểu rõ. Còn những người khác còn không biết đại danh của hắn?”
Tiếu Vũ Phong thầm nghĩ.
"Là Sở Phương Trần !"
Tiếu Vũ Phong cảm thấy nói năng dài dòng với đám người này không có một chút ý nghĩa, dứt khoát nói thẳng ra cái tên này.
"Sở Phương Trần?"
Bốn người kia quay mặt nhìn nhau, nghĩ thật lâu tựa hồ không nghĩ tới Sở Phương Trần là cao nhân phương nào.
"Quên đi, coi như ta chưa từng nói qua."
Tiếu Vũ Phong thấy vẻ mặt là biết ngay bọn họ không biết gì về Sở Phương Trần.
Xem ra Hồn Điện giữ bí mật rất tốt, chuyện lớn như vậy vẫn không có lan truyền ra ngoài. Thế mà hắn còn tưởng rằng toàn bộ thế giới đã biết đại danh của Sở Phương Trần.
"Sở Phương Trần rất lợi hại phải không?"
Tiêu Hợi là người đầu tiên tra hỏi.
Bọn họ là đại biểu cho nhóm thanh niên tối cường rồi, không nhiều cũng ít xem như nhận thức lẫn nhau. Thế nhưng, cái tên Sở Phương Trần quả thật xa lạ, nếu tên này thật sự mạnh mẽ đi tới Vạn Tượng thành hẳn là dẫn phát oanh động mới đúng. Vì sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe qua?
"Hình như có nghe qua một chút, nghe nói là biểu hiện kiệt xuất tại Tuyết thành, thực lực rất mạnh !"
Hồi lâu sau, Khương Phong chợt nhớ ra một ít chuyện lập tức nói ra nhận định của mình.
"Không quản hắn là ai! Nếu dám đánh chủ ý lên người Bàng Duyệt công chúa của ta, ta sẽ không tha cho hắn."
Tần Ngữ Đồng trầm giọng nói.
Bốn người khác lộ ra thần sắc khinh bỉ, từ lúc nào Bàng Duyệt công chúa thành người của hắn rồi? Đám người Tần gia người quả nhiên cá mè một lứa, không biết xấu hổ y như nhau.
"Nếu như chúng ta dẫn phát tranh đấu sẽ bị mấy lão gia hỏa kia giáo huấn, nói cái gì mà chúng ta không làm chính sự chỉ thích mấy chuyện bao đồng. Ta có một biện pháp, mọi người có thể công bình cạnh tranh."
Tới lúc này Bách Sa mới mở miệng gia nhập vào hội nghị tranh tài.
"Cái gì công bình cạnh tranh? Nàng chính là của ta !"
Tần Ngữ Đồng bất mãn nói.
"Ngươi..."
Tiếu Vũ Phong trợn mắt hết chỗ nói.
"Lần này Bàng Duyệt thiếu chút nữa bị Niếp Vân Tân hãm hại hương tiêu ngọc tán, thù này nhất định phải báo. Dù sao chuyện này không chỉ quan hệ đến một mình Bàng Duyệt, mà còn ảnh hưởng đến ba thế lực lớn vinh nhục. Bàng nguyên lão bây giờ đang tới chỗ Hồn Minh gây phiền toái, nhưng mọi người đều rõ ràng đám người thế hệ trước luôn có lo âu và hạn chế. Đặc biệt là ở trong Vạn Tượng thành càng phải thận trọng, nếu như bọn họ xuất thủ nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh quy mô lớn. Về phần thanh niên trẻ tuổi chúng ta lại khác, chỉ cần làm sạch sẽ lưu loát không lưu lại chứng cứ là được."
"Chớ có nói nhảm, có rắm mau thả !"
Tiêu Hợi không nhịn được cái tên ăn nói giông dài kia, bực mình mắng cho một câu.
"Ý của ta là lấy công việc báo thù làm mục tiêu, đối tượng là Niếp Vân Tân. Ai giải quyết nhiều thủ hạ đắc lực nhất của hắn sẽ có công lớn nhất, người đó sẽ có tư cách cưới Bàng Duyệt."
Bách Sa cười cười nói.
"Nếu như giải quyết hắn luôn thì sao?"
Tiếu Vũ Phong nhếch miệng cười tà.
"Vậy chúng ta sẽ tung hoa, kính rượu ngươi rước Bàng Duyệt về nhà."
Ngữ khí Bách Sa vô cùng nghiêm túc.
"Rất công bình !"
Khương Phong gật đầu đồng ý.
"Không có ý kiến, nói thật ra trước sau gì nàng cũng là của ta."
Tần Ngữ Đồng vỗ ngực bảo đảm.
"Tốt !"
Bên trong tẩm cung, Tiêu phu nhân tự mình đút cho Bàng Duyệt uống canh nóng, mỗi một động tác cực kỳ ôn nhu.
Bàng Duyệt tương đối ngại ngùng, dù sao thân phận Tiêu phu nhân quá cao, không nghĩ tới lại tới đây hầu hạ nàng ăn uống.
Tiêu phu nhân cũng nhận ra Bàng Duyệt e ngại, lúc này mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi nói:
"Nhanh lên, uống hết chỗ canh này mới tốt. Ngươi thấy mấy tên kia gấp gáp không? Có lẽ cũng sắp đánh nhau to rồi, ta cảm thấy bọn họ thật sự thích ngươi."
Tiêu phu nhân nói lộ liễu như thế, gương mặt Bàng Duyệt dù còn bệnh hoạn cũng phải đỏ ửng vì xấu hổ, nhỏ giọng nói:
"Bọn họ chẳng qua là bằng hữu quan tâm."
Tiêu phu nhân cũng không điểm phá chuyện này, chỉ cười nói:
"Nói đến đây mới nhớ, lần này ngươi có thể tỉnh lại là nhờ một người thanh niên hỗ trợ."
Bàng Duyệt nghi hoặc nhìn chăm chú Tiêu phu nhân, không phải mới vừa nói phụ thân nàng đi tới bắc Cấm Vực tìm linh dược giải trừ độc tố hay sao?
Thế là Tiêu phu nhân bắt đầu tường thuật lại hành trình đi bắc Cấm Vực cho nàng nghe.
"Ngài nói là cái tên Bán Ma hóa, Sở Mộ vương giả Thiên Hạ cảnh? Là Hồn sủng của hắn đã cứu ta?"
"Ừ, cũng cứu phụ thân của ngươi. Lúc ấy nếu không có Hồn sủng của hắn xuất thủ thì phụ thân ngươi đã chết dưới móng vuốt Huyết Man Chập Long rồi."
Tiêu phu nhân nói.
"Vậy ta đúng là thừa nhận ân huệ rất lớn từ hắn rồi? Nhưng hắn đã ma hóa triệt để, liệu có hi vọng tỉnh lại không ?"
Bàng Duyệt mở miệng hỏi.
Tiêu phu nhân lắc đầu nói:
"Không có khả năng !"
Bàng Duyệt khe khẽ thở dài, chính nàng cũng không nghĩ tới tính mạng của mình và phụ thân lại được một người thanh niên chưa từng gặp mặt cứu vớt. Ân đức như thế hiển nhiên phải gặp mặt bái tạ mới đúng, chỉ tiếc là một vị Hồn sủng sư kiệt xuất vẫn lạc quá sớm, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài mà.
"Tiêu phu nhân !"
Một nữ hầu bước nhanh tới nói nhỏ bên tai Tiêu phu nhân điều gì đó.
"À? Là cái tên thanh niên cường giả giúp chúng ta tranh đoạt Tuyết thành và Linh thành, Sở Phương Trần?"
Trong mắt Tiêu phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Đúng thế! Hắn đã tới tổng bộ Hồn Điện, tối nay các nguyên lão đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn. Tranh thủ cơ hội giới thiệu hắn cho nhóm cao tầng ba thế lực lớn."
Thị nữ nhỏ giọng nói.
Hồn Điện trước giờ làm công tác bảo mật rất tốt, cho đến hiện tại không có bao nhiêu người biết đến cái tên Sở Phương Trần. Thậm chí thành viên cao tầng cũng bị hạn chế tin tức gắt gao.
"Ừ, tối nay đi Hồn Điện một chuyến."
Tiêu phu nhân biết rõ truyền thuyết anh hùng của Sở Phương Trần, nhân vật kiệt xuất như vậy hiển nhiên đáng giá nàng đi gặp mặt một lần.
Bàng Duyệt nằm trên giường tò mò hỏi:
"Tiêu phu nhân, Sở Phương Trần là ai, vì sao mấy tiền bối coi trọng như thế?"
"Hắn sao? Ngươi cứ xem hắn giống như thái tử thứ hai."
Tiêu phu nhân mỉm cười nói.
"Thái tử thứ hai? Chẳng lẽ thực lực của hắn sánh ngang thái tử?"
Bàng Duyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, dùng ngữ khí không dám tin tưởng hỏi lại lần nữa.
"Tạm thời chưa tới mức đó, chỉ có điều hắn quả thật rất mạnh. Hồn Điện cố ý giữ kín bí mật, Hồn Minh ăn một vố đau cũng không muốn công bố tin tức. Thế nhưng, khi nào ngươi khỏe lại cũng nên kết giao với hắn."
Tiêu phu nhân đã nghe nói rất nhiều về sự tích Sở Phương Trần, cho nên nàng rất tán thành đối với năng lực và phong cách của hắn.
"Ừ, vậy tối nay ta cũng đi dự hội."
Bàng Duyệt cười khẽ gật đầu, một người có thể sánh ngang thái tử đánh tuyệt đối có giá trị kết giao.
"Cũng được, độc tố đã giải trừ, ngươi nên đi lại đi lại mới có lợi cho khí huyết lưu thông."
Tiêu phu nhân mỉm cười nhu hòa.
“Sở Phương Trần?”
Trước kia Bàng Duyệt chưa từng nghe nói đến người này, trong đầu nàng rất tò mò không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào. Không cần quản hắn là ai, chỉ biết rằng hắn được đám lão gia hỏa ương ngạnh, cố chấp kia khen ngợi, lại còn cố ý mở tiệc chiêu đã ít nhất cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự.
/1793
|