"Ừ, có thể mời về Hồn sủng cung hiển nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng, trước tiên phải xem phương pháp giải độc kia có hữu hiệu hay không đã !"
Tiêu phu nhân nói.
Sau khi bốn người Bàng Hình rời khỏi, Ly lão nhi dẫn Chiến Dã tiếp tục đi sâu vào trong Cấm Vực.
Hắn dự định nửa năm sau sẽ kết thúc quá trình lịch lãm, bởi vì bây giờ chỉ còn thiếu một linh vật phối hợp với Phục Tô Kiển Tâm. Ly lão nhi đã nắm bắt một ít thông tin về nó rồi, trong vòng nửa năm khẳng định có thể tìm được.
Mặt khác, vì muốn bảo đảm Chiến Dã không bị sinh vật mạnh hơn một kích tất sát, Ly lão nhi quyết định nâng cấp một vài kỹ năng phòng ngự. Ít nhất không thể để Chiến Dã bị giết trước khi hoàn thành sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh.
Kỹ năng Cổ Lực Phục Tô đã nằm trong tầm tay, về phần nâng cấp Đoạn Chi Trọng Sinh đúng là hơi khó. Trong lúc nhất thời Ly lão nhi cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm.
"Ngươi lịch lãm thêm nửa năm, nếu vẫn không đột phá thì chúng ta thay đổi địa phương khác."
Ly lão nhi nói với Chiến Dã.
"Rống !"
Chiến Dã gầm lên trầm thấp.
"Yên tâm, trong lĩnh vực cấp chúa tể thế nào cũng có đồ vật khởi tử hồi sinh, chỉ cần hồn ước giữa các ngươi chưa có đứt gãy, chúng ta vẫn còn hi vọng."
Ly lão nhi vô cùng rõ ràng Chiến Dã liều mạng tu luyện chỉ vì một mục đích duy nhất.
Thậm chí có thể nói ba đầu Hồn sủng của Sở Mộ phân tán ra chân trời góc bể cũng đang phấn đấu vì mục đích này.
Chỉ cần hồn ước không có đứt gãy, chúng nó sẽ không bao giờ từ bỏ.
---------
Trên thảo nguyên rộng lớn một màu xanh bát ngát, từ đằng xa nhìn tới chỉ thấy một thôn trang nho nhỏ ẩn dưới rặng cây râm mát.
Tiếng ca thôn nữ êm ái truyền tới, tiếng gõ trống theo tiết tấu nhẹ nhàng làm cho người nghe cảm thấy tâm hồn khoan khoái không dứt.
Tuy thôn trang bề ngoài mộc mạc, đơn sơ nhưng quy mô đã không thua gì một tòa thành, các mục đồng từ những thôn xóm chung quanh thỉnh thoảng lùa dê ăn cỏ, vừa cất tiếng ca cao vút. Khung cảnh hiền hòa, êm đềm cho thấy nơi này đã lâu không gặp phải tai họa hay chiến tranh ảnh hưởng.
Đây là một thôn trang chăn nuôi thuần túy, chỉ có một số đầu Hồn sủng hung ác đảm nhiệm vai trò chăn cừu yên tĩnh làm việc. Tất cả mọi người vẫn luôn duy trì không khí yên bình như thế, hoàn toàn không có bất kỳ tạp âm nào quấy nhiễu.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà uể oải ngáp dài một cái, thân thể nhỏ xinh nằm trên bả vai Sở Mộ lắc lư mấy cái đuôi khả ái, nhẹ nhàng tới lui đôi khi quẹt qua lỗ mũi hắn chọc phá. Nếu có tiểu Chập Long ở nơi này thế nào cũng chơi trò đu dây, nhảy qua nhảy lại hăng hái.
Sở Mộ nghiêng đầu mỉm cười với tiểu Mạc Tà rảnh rỗi gần muốn điên, sờ sờ lỗ tai mềm như nhung nói:
"Ráng chờ vài ngày nữa, ngươi sẽ không nhàm chán như vậy rồi !"
Sở Mộ bây giờ đã hiểu được tại sao đẳng cấp càng cao lại càng khó tăng cường thực lực.
Trước kia Sở Mộ muốn lịch lãm chỉ cần tùy tiện xâm nhập Mê giới sẽ có vô số đối thủ chiến đấu, hàng loạt địa phương hung hiểm rèn luyện Hồn sủng.
Nhưng mà bây giờ có rất ít Mê giới thỏa mãn yêu cầu thực lực của Sở Mộ, những địa phương người khác xem là tử địa lại quá bình thường đối với hắn, hễ muốn là đi không cần băn khoăn làm gì.
Chiến đấu là điểm mấu chốt để tăng cường thực lực, đó là không tính tới vấn đề linh vật khó tìm. Hiện tại những Hồn sủng của hắn không có cơ hội chiến đấu hiển nhiên là thiếu hụt kinh nghiệm, trải qua thời gian dài không hoạt động còn phải lo lắng phương diện thực lực thụt lùi.
"Xem ra phải tiến vào trung tâm Cấm Vực rồi, nếu không thực lực sẽ bị ảnh hưởng."
Sở Mộ âm thầm tự nhủ.
Trữ Mạn Nhi nhìn thoáng qua Sở Mộ đang im lặng suy tư, lẩm bẩm nói thầm:
"Ca ca đúng là luyện công cuồng, cả ngày chém chém giết giết có gì vui chứ !"
Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ không thích ngồi không, cười khẽ nói:
"Vạn Tượng thành có rất nhiều cường giả, ngươi đi tìm bọn họ luận bàn là được."
"Tỷ thí nhiều lắm chỉ giúp cho Hồn sủng hoạt động gân cốt, thực lực không đến nổi rút lui mà thôi! Nhưng cách đó không thể nào tăng cường thực lực Hồn sủng."
Sở Mộ lắc đầu nói.
Rất nhiều Hồn sủng sư đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng rất cẩn thận mỗi khi chiến đấu, phần lớn đều lấy tỷ thí làm chủ. Trên thực tế, đó chỉ là Hồn sủng làm nóng người, giãn gân giãn cốt không có tính khiêu chiến. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu thực lực bọn họ dừng bước không tiến.
Dĩ nhiên, Hồn sủng sư liều mạng tu luyện như Sở Mộ cũng không nhiều. Bởi vì những người trải qua quá trình tu luyện, lịch lãm mấy chục năm mới bước vào hàng ngũ nguyên lão, trưởng lão, đại giới chủ đều coi trọng an toàn của mình, tính mạng Hồn sủng luôn được đặt lên hàng đầu. Về phần loại người khát vọng chiến đấu giống như Sở Mộ chỉ là số ít.
Ba người chậm rãi tiến vào thôn trang, Trữ Mạn Nhi lần đầu tiên tiến vào thôn xóm vô cùng hưng phấn chạy nhảy tung tăng. Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi tìm nhà trọ thì dã nha đầu đã theo nhóm thiếu nam thiếu nữ ra ngoài thảo nguyên chơi đùa.
Những người tuổi trẻ nơi này ít khi thấy được tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, bất kể là nam hay nữ đều vui vẻ trò chuyện với nàng. Mỗi người nói một câu, không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Sở Mộ mỉm cười vui vẻ, dã nha đầu trời sinh có lực tương tác rất tốt. Chỉ cần không phải là người có ý đồ bất chính, bất kỳ ai cũng hoan nghênh nàng gia nhập vào đội ngũ. Lúc này đây, Trữ Mạn Nhi giống như một vị công chúa được một đám hộ vệ vây quanh, thanh âm cười đùa truyền khắp thảo nguyên xanh mơn mởn.
Sở Mộ bây giờ luyện công cũng chỉ vô dụng, muốn cho Hồn sủng lịch lãm lại không có địa phương nào thích hợp. Phần lớn thời gian hắn di chuyển khắp nơi như một người lữ hành, lấy học tập kiến thức làm chủ.
Lần này mục đích của hắn là Vạn Tượng thành, lần lượt xuyên qua mấy địa giới cao cấp đã sắp tiến vào ranh giới lãnh thổ Vạn Tượng thành. Cứ như thế, ba người Sở Mộ đi từ Hướng Vinh thành bôn ba gần bốn tháng mới tới nơi này.
Trong quãng thời gian bốn tháng này, Sở Mộ chỉ làm chút ít chuyện. Đầu tiên là huấn luyện và cường hóa Quỷ Khung Quân Vương, Phược Phong Linh lên tới cao đẳng đế hoàng.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Ngưng nhờ có linh khí Trữ Mạn Nhi ân cần săn sóc đã tiếp cận trình độ đế hoàng đỉnh phong.
Trên tay Sở Mộ còn có một nửa Băng Tuyền, một khi Ngưng gặp phải bình cảnh sẽ sử dụng Băng Tuyền hỗ trợ lên cấp. Vì thế Sở Mộ chuẩn bị có thêm một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Về phần Vong Mộng đi theo Sở Mộ vẫn giữ nguyên ở hình thái nhỏ xinh, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ ngủ say. Hắn cũng không biết đến khi nào nó mới tỉnh lại.
Sinh vật cấp chúa tể chịu trọng thương sẽ mất rất nhiều thời gian hồi phục, trừ khi bản thân nó có năng lực tự lành siêu cường. Những linh vật phù hợp sinh vật cấp độ này quả thật quý hiếm, cho dù Sở Mộ có ý định tìm cũng chưa chắc thấy được ngày một ngày hai.
Dĩ nhiên, thời gian qua chừng ba tháng vết thương trên người Vong Mộng đã hoàn toàn khép lại. Vấn đề chủ yếu hiện tại là nó đang chuẩn bị cho quá trình niết bàn trọng sinh, đoán chừng cần phải ngủ say thời gian rất dài.
Trong lúc Sở Mộ rãnh rỗi cũng tùy tiện đi dạo một vài nơi, Diệp Khuynh Tư bồi hắn loanh quanh thôn xóm xem như nghỉ ngơi vài ngày hóa giải áp lực tinh thần.
"Ta nghe dân bản xứ nói phía đông Mê giới có một loại linh vật gọi là Lăng Y, bề ngoài màu tím thẫm, thường mọc trên vách đá cheo leo. Ta đang thiếu thứ này làm thuốc dẫn, ngươi giúp ta thu thập được không ?"
Diệp Khuynh Tư nhờ vả Sở Mộ không hề khách khí, dù sao cái tên này quá mức rảnh rỗi. Nàng tìm việc làm cho hắn để tránh ‘nhàn cư vi bất thiện’.
"Tốt, thế nhưng … nàng dự định cảm tạ thế nào đây?"
Sở Mộ đáp ứng rất dứt khoát, trên mặt nở nụ cười tà nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư không thèm chấp tên lưu manh này, nàng biết hắn chỉ thích giả đứng đắn, mỗi khi gần nhau lại táo bạo còn hơn sắc lang, hổ đói. Nhìn vẻ mặt hắn lúc này không phải đang định chiếm tiện nghi hay sao?
"Bây giờ có đi hay không ?"
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không tạo điều kiện cho hắn lấn tới, vội vàng quay mặt ửng đỏ chạy vào thôn trang.
"Được rồi, được rồi, ta đi là được chứ gì !"
Sở Mộ cười khổ, xem ra tối nay không có hy vọng chơi trò tình ái rồi.
"Có một người dân bản xứ nguyện ý dẫn đường cho ngươi, thù lao tương đối thấp. Hẳn là tối nay sẽ trở về !"
Một lát sau, Diệp Khuynh Tư phong tình quyến rũ cấp cho hắn một nụ hôn rồi đẩy ra khỏi cửa.
Sở Mộ hiểu rõ tính tình Diệp Khuynh Tư, lấy bộ dạng nàng thế này đoán chừng tối nay sẽ có một đoạn thời gian nóng bỏng cực kỳ khó quên.
Người trẻ tuổi xưa nay vẫn luôn tinh lực tràn đầy, làm chuyện kia chưa bao giờ biết mệt.
Sở Mộ từ từ rời khỏi nhà gỗ đi dạo thêm một lát, quả nhiên có một vị nam tử dáng vẻ thật thà không biết đợi hắn ở ngoài thôn từ khi nào.
"Là trượng phu Diệp tiểu thư đúng không?"
Gã nam tử chủ động đi tới chào hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận, âm thầm tự hào vì Diệp Khuynh Tư đã có giác ngộ làm một thê tử ngoan hiền.
"Ha hả, ngài đúng là có phúc khí, Diệp tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy. Trước kia ta nghĩ rằng Mãn Đình đã rất xinh đẹp, nhưng không thể nào so sánh với nàng. Nếu cưới được Diệp tiểu thư làm thê tử, cho dù tổn thọ mười năm cũng đáng …"
Vừa nói đến đây, gã nam tử cảm thấy lời nói quá mức đường đột, vội vàng sửa lại:
"À, à, không phải ta muốn tranh đoạt với ngươi, ý của ta là..."
"Ta biết !"
Sở Mộ biết người thanh niên này chỉ muốn khen ngợi Diệp Khuynh Tư mà thôi, chỉ tiếc hắn là thôn dân chất phác từ ngữ có thể sử dụng cũng không nhiều.
"Ta tên là Thanh Vân Sơn, Diệp tiểu thư nói ngài rất lợi hại, có thể mang ta xuyên qua Đông Nguyên an toàn."
Gã nam tử cười nói.
"Ừ, đi thôi !"
Sở Mộ ra hiệu cho Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên.
Dạ không có ở đây, Sở Mộ đành phải để cho tiểu Mạc Tà dẫn mình đi. Cũng không thể để nó nằm trên vai hắn ngáp lên ngáp xuống mãi được, xem như là giúp cho hoạt động gân cốt đi.
“Vù vù vù !”
Một luồng hỏa diễm sáng rỡ lập tức bao bọc quanh thân Mạc Tà, kích thước thân thể nó từ từ giãn rộng ra. Mạc Tà là Hồn sủng cấp đế hoàng, chỉ ngoại hình đã đầy đủ phong cách rồi, nhất là chín cái đuôi dài trắng bạc rực lửa đã tạo ra lực lượng xung kích thị giác rất lớn.
Thanh Vân Sơn rất ít khi nhìn thấy Hồn sủng cường đại, sau khi ngẩn người hồi lâu mới lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Cao thủ lợi hại nhất bộ lạc chúng ta là Thanh Vân Khang, nhưng Hồn sủng của hắn không có đẹp mắt cỡ này. Ngài … à, Hồn sủng của ngài ít nhất cũng là cấp quân chủ a…aa…?"
Thanh Vân Sơn ngập ngừng hỏi.
Sở Mộ cũng không nói gì, im lặng khống chế Mạc Tà chạy theo phương hướng Thanh Vân Khang chỉ.
Đông Nguyên chiếm cứ rất lớn, nhưng lấy tốc độ Mạc Tà chạy hết tốc lực khoảng một canh giờ có thể qua lại vài lần.
Sở Mộ bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, để cho Mạc Tà ‘tản bộ’ từ từ chờ đợi Thanh Vân Sơn cưỡi một đầu thú cưỡi cấp thống lĩnh đuổi theo.
Tuy rằng như thế, Thanh Vân Sơn chạy thụt mạng ở phía sau vẫn cảm thấy tốc độ hồ ly Hồn sủng quá nhanh. Chừng mười phút sau, Hồn sủng của hắn đã thở hồng hộc, lỗ mũi tràn ra nhiệt khí nóng rực.
"Thì ra ngài là muốn tới Vạn Tượng thành, ta nghe nói nơi đó có Hồn sủng cấp đế hoàng. Ha ha, ta lớn như vậy còn chưa được thấy Hồn sủng cấp đế hoàng lần nào, không biết có phải dậm chân một cái là phá hủy thôn xóm giống như lão nhân gia nói không !"
Thanh Vân Sơn gãi gãi đầu xấu hổ, không ngừng nói nhảm.
"Cũng không khoa trương như vậy, thôn trang các ngươi tương đối lớn."
Sở Mộ cười nói.
"Trước kia ta nghe nói phía bắc thôn vì đắc tội một người mới bị một con Hồn sủng đế hoàng thi triển kỹ năng phá hủy. Ta nghe bọn họ miêu tả cũng cảm thấy đáng sợ, cũng may nó chỉ tức giận buông thả một cái kỹ năng, cũng không đả thương người trong thôn. Nếu không, cả thôn trang chúng ta bây giờ hẳn là chết hết rồi."
Trong lúc nhắc đến chuyện này, thanh âm Thanh Vân Sơn có vẻ trầm thấp, mặt mày vô cùng lo lắng.
"Thôn các ngươi làm sao đắc tội đại nhân vật như thế ?"
Vốn là Sở Mộ trước kia không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, dù sao mình chỉ dốc lòng khổ tu, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tìm địa phương rèn luyện chiến đấu.
Nhưng vấn đề là hắn bây giờ thật sự rảnh rỗi đến sợ, thỉnh thoảng nghe thấy mấy chuyện nhàn sự cũng sinh lòng hứng thú.
"Chủ yếu là vì Mãn Đình, hình như nàng đi lịch lãm ở bên ngoài chọc giận một nhân vật thuộc thế lực rất lớn. Người đó phái thuộc hạ đuổi theo đến thôn chúng ta phá hủy nhà cửa nhằm cảnh cáo nàng."
Thanh Vân Sơn thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
"Đại nhân vật kia tên gì ?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
Thật ra chuyện này cũng không lớn, vấn đề chính là do thực lực không đủ. Đại nhân vật trong mắt Thanh Vân Sơn vốn không bằng cây tăm xỉa răng trong miệng Sở Mộ, tùy ý cắn một phát là nát bấy.
"Ta cũng không biết, nghe nói là một vị cường giả có Hồn sủng Thanh Chập Long, thực lực cực mạnh !"
Thanh Vân Sơn hiểu biết chỉ có hạn, đành phải dùng phương thức đơn giản nhất miêu tả cho Sở Mộ nghe.
"Thanh Chập Long?"
Ánh mắt Sở Mộ lập tức sáng rực lên.
Sở Mộ nhớ là Ly lão nhi từng nói thế lực Hồn Minh chỉ có chừng năm người sở hữu Thanh Chập Long, trong đó Long Tuyệt Vấn La là một người trong số đó.
Nhưng mà thời điểm chiến đấu ở Hướng Vinh thành, Vấn La không có triệu hoán Thanh Chập Long xuất chiến.
Ngoài ra hắn cũng không biết những người kia là ai, nhưng hắn có thể khẳng định bọn họ thuộc về thế lực Hồn Minh.
"Chuyện này… bắt buộc phải quản rồi, hắc hắc !"
Sở Mộ rảnh rỗi sắp khùng, cuối cùng đã tìm ra một mục tiêu nho nhỏ để phấn đấu.
Ly lão nhi đã nói những người có Thanh Chập Long đều là bá chủ một phương, thực lực hiển nhiên mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Sở Mộ đúng lúc có mấy đầu Hồn sủng vừa mới tiến vào cảnh giới cao đẳng đế hoàng, Mạc Tà không được rèn luyện thì nhường cơ hội lại cho chúng nó. Mà đám người Hồn Minh rõ ràng là cái bia đỡ đạn quá tốt, về tình về lý đều cực kỳ thích hợp.
"Ý, hôm nay chuyện gì xảy ra? Ngày thường đến biên giới sẽ đụng rất nhiều Hồn sủng. Tại sao hôm nay đi lâu như vậy không gặp một con thỏ hoang thế này ?"
Hai người đi thêm chừng một canh giờ, Thanh Vân Sơn gãi đầu lúng túng nói.
Trước đó không lâu, hắn còn nói Đông Nguyên nguy hiểm như thế nào, Hồn sủng hoang dã cường đại ra sao để cho Sở Mộ chuẩn bị tinh thần. Kết quả bọn họ đi một hồi vẫn không có chuyện gì xảy ra, đám sinh vật trước kia rất hung hãn với hắn bây giờ chạy trốn về nơi xa.
Thanh Vân Sơn không biết Mạc Tà âm thầm phát ra khí tức đế hoàng dọa chạy đám hung thú kia. Thực lực Mạc Tà tại nơi này giống như lang soi lọt vào đàn cừu, ngay cả đại đầu lĩnh hoặc bá chủ lãnh địa cũng phải trốn vào một góc, không dám ló đầu ra ngoài gây chuyện.
Quá trình thu thập linh thảo vô cùng thuận lợi, Sở Mộ làm người tốt đến nơi đến chốn trợ giúp Thanh Vân Sơn giải quyết một đầu Lục Nhãn Khủng Lang, hồn tinh đưa cho hắn coi như phí dẫn đường.
Vì thế Thanh Vân Sơn trên đường trở về không ngừng cảm tạ, mặt mày hưng phấn bừng bừng. Hắn nói viên hồn tinh sẽ giúp cho thực lực hắn nhảy vọt tiến vào hàng ngũ trước mười trong bộ lạc. Không bao lâu nữa hẳn là có thể rước người trong mộng về nhà.
Trước kia Sở Mộ đã từng trải qua thời khắc như thế này, cho nên hắn rất hiểu cảm xúc kích động của Thanh Vân Sơn.
Trên đời này vốn không có nhiều Hồn sủng sư ưu tú, đại đa số chỉ quanh quẩn ở cấp bậc dưới quân chủ. Cho dù cố gắng phấn đấu cũng không thể tiến thêm một bước, vì thế một ngày nào đó tự nhiên thực lực tăng tiến sẽ khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, địa vị và thân phận khác biệt như trời với đất.
Ban đêm, Sở Mộ và Thanh Vân Sơn quay về thôn xóm bình yên.
Hai người còn chưa đi tới cổng thôn, dã nha đầu đã chạy đến bên người Sở Mộ chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao. Bộ dạng giống như là bị người nào đó khi dễ, rất là ủy khuất.
Tiêu phu nhân nói.
Sau khi bốn người Bàng Hình rời khỏi, Ly lão nhi dẫn Chiến Dã tiếp tục đi sâu vào trong Cấm Vực.
Hắn dự định nửa năm sau sẽ kết thúc quá trình lịch lãm, bởi vì bây giờ chỉ còn thiếu một linh vật phối hợp với Phục Tô Kiển Tâm. Ly lão nhi đã nắm bắt một ít thông tin về nó rồi, trong vòng nửa năm khẳng định có thể tìm được.
Mặt khác, vì muốn bảo đảm Chiến Dã không bị sinh vật mạnh hơn một kích tất sát, Ly lão nhi quyết định nâng cấp một vài kỹ năng phòng ngự. Ít nhất không thể để Chiến Dã bị giết trước khi hoàn thành sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh.
Kỹ năng Cổ Lực Phục Tô đã nằm trong tầm tay, về phần nâng cấp Đoạn Chi Trọng Sinh đúng là hơi khó. Trong lúc nhất thời Ly lão nhi cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm.
"Ngươi lịch lãm thêm nửa năm, nếu vẫn không đột phá thì chúng ta thay đổi địa phương khác."
Ly lão nhi nói với Chiến Dã.
"Rống !"
Chiến Dã gầm lên trầm thấp.
"Yên tâm, trong lĩnh vực cấp chúa tể thế nào cũng có đồ vật khởi tử hồi sinh, chỉ cần hồn ước giữa các ngươi chưa có đứt gãy, chúng ta vẫn còn hi vọng."
Ly lão nhi vô cùng rõ ràng Chiến Dã liều mạng tu luyện chỉ vì một mục đích duy nhất.
Thậm chí có thể nói ba đầu Hồn sủng của Sở Mộ phân tán ra chân trời góc bể cũng đang phấn đấu vì mục đích này.
Chỉ cần hồn ước không có đứt gãy, chúng nó sẽ không bao giờ từ bỏ.
---------
Trên thảo nguyên rộng lớn một màu xanh bát ngát, từ đằng xa nhìn tới chỉ thấy một thôn trang nho nhỏ ẩn dưới rặng cây râm mát.
Tiếng ca thôn nữ êm ái truyền tới, tiếng gõ trống theo tiết tấu nhẹ nhàng làm cho người nghe cảm thấy tâm hồn khoan khoái không dứt.
Tuy thôn trang bề ngoài mộc mạc, đơn sơ nhưng quy mô đã không thua gì một tòa thành, các mục đồng từ những thôn xóm chung quanh thỉnh thoảng lùa dê ăn cỏ, vừa cất tiếng ca cao vút. Khung cảnh hiền hòa, êm đềm cho thấy nơi này đã lâu không gặp phải tai họa hay chiến tranh ảnh hưởng.
Đây là một thôn trang chăn nuôi thuần túy, chỉ có một số đầu Hồn sủng hung ác đảm nhiệm vai trò chăn cừu yên tĩnh làm việc. Tất cả mọi người vẫn luôn duy trì không khí yên bình như thế, hoàn toàn không có bất kỳ tạp âm nào quấy nhiễu.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà uể oải ngáp dài một cái, thân thể nhỏ xinh nằm trên bả vai Sở Mộ lắc lư mấy cái đuôi khả ái, nhẹ nhàng tới lui đôi khi quẹt qua lỗ mũi hắn chọc phá. Nếu có tiểu Chập Long ở nơi này thế nào cũng chơi trò đu dây, nhảy qua nhảy lại hăng hái.
Sở Mộ nghiêng đầu mỉm cười với tiểu Mạc Tà rảnh rỗi gần muốn điên, sờ sờ lỗ tai mềm như nhung nói:
"Ráng chờ vài ngày nữa, ngươi sẽ không nhàm chán như vậy rồi !"
Sở Mộ bây giờ đã hiểu được tại sao đẳng cấp càng cao lại càng khó tăng cường thực lực.
Trước kia Sở Mộ muốn lịch lãm chỉ cần tùy tiện xâm nhập Mê giới sẽ có vô số đối thủ chiến đấu, hàng loạt địa phương hung hiểm rèn luyện Hồn sủng.
Nhưng mà bây giờ có rất ít Mê giới thỏa mãn yêu cầu thực lực của Sở Mộ, những địa phương người khác xem là tử địa lại quá bình thường đối với hắn, hễ muốn là đi không cần băn khoăn làm gì.
Chiến đấu là điểm mấu chốt để tăng cường thực lực, đó là không tính tới vấn đề linh vật khó tìm. Hiện tại những Hồn sủng của hắn không có cơ hội chiến đấu hiển nhiên là thiếu hụt kinh nghiệm, trải qua thời gian dài không hoạt động còn phải lo lắng phương diện thực lực thụt lùi.
"Xem ra phải tiến vào trung tâm Cấm Vực rồi, nếu không thực lực sẽ bị ảnh hưởng."
Sở Mộ âm thầm tự nhủ.
Trữ Mạn Nhi nhìn thoáng qua Sở Mộ đang im lặng suy tư, lẩm bẩm nói thầm:
"Ca ca đúng là luyện công cuồng, cả ngày chém chém giết giết có gì vui chứ !"
Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ không thích ngồi không, cười khẽ nói:
"Vạn Tượng thành có rất nhiều cường giả, ngươi đi tìm bọn họ luận bàn là được."
"Tỷ thí nhiều lắm chỉ giúp cho Hồn sủng hoạt động gân cốt, thực lực không đến nổi rút lui mà thôi! Nhưng cách đó không thể nào tăng cường thực lực Hồn sủng."
Sở Mộ lắc đầu nói.
Rất nhiều Hồn sủng sư đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng rất cẩn thận mỗi khi chiến đấu, phần lớn đều lấy tỷ thí làm chủ. Trên thực tế, đó chỉ là Hồn sủng làm nóng người, giãn gân giãn cốt không có tính khiêu chiến. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu thực lực bọn họ dừng bước không tiến.
Dĩ nhiên, Hồn sủng sư liều mạng tu luyện như Sở Mộ cũng không nhiều. Bởi vì những người trải qua quá trình tu luyện, lịch lãm mấy chục năm mới bước vào hàng ngũ nguyên lão, trưởng lão, đại giới chủ đều coi trọng an toàn của mình, tính mạng Hồn sủng luôn được đặt lên hàng đầu. Về phần loại người khát vọng chiến đấu giống như Sở Mộ chỉ là số ít.
Ba người chậm rãi tiến vào thôn trang, Trữ Mạn Nhi lần đầu tiên tiến vào thôn xóm vô cùng hưng phấn chạy nhảy tung tăng. Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi tìm nhà trọ thì dã nha đầu đã theo nhóm thiếu nam thiếu nữ ra ngoài thảo nguyên chơi đùa.
Những người tuổi trẻ nơi này ít khi thấy được tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, bất kể là nam hay nữ đều vui vẻ trò chuyện với nàng. Mỗi người nói một câu, không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Sở Mộ mỉm cười vui vẻ, dã nha đầu trời sinh có lực tương tác rất tốt. Chỉ cần không phải là người có ý đồ bất chính, bất kỳ ai cũng hoan nghênh nàng gia nhập vào đội ngũ. Lúc này đây, Trữ Mạn Nhi giống như một vị công chúa được một đám hộ vệ vây quanh, thanh âm cười đùa truyền khắp thảo nguyên xanh mơn mởn.
Sở Mộ bây giờ luyện công cũng chỉ vô dụng, muốn cho Hồn sủng lịch lãm lại không có địa phương nào thích hợp. Phần lớn thời gian hắn di chuyển khắp nơi như một người lữ hành, lấy học tập kiến thức làm chủ.
Lần này mục đích của hắn là Vạn Tượng thành, lần lượt xuyên qua mấy địa giới cao cấp đã sắp tiến vào ranh giới lãnh thổ Vạn Tượng thành. Cứ như thế, ba người Sở Mộ đi từ Hướng Vinh thành bôn ba gần bốn tháng mới tới nơi này.
Trong quãng thời gian bốn tháng này, Sở Mộ chỉ làm chút ít chuyện. Đầu tiên là huấn luyện và cường hóa Quỷ Khung Quân Vương, Phược Phong Linh lên tới cao đẳng đế hoàng.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Ngưng nhờ có linh khí Trữ Mạn Nhi ân cần săn sóc đã tiếp cận trình độ đế hoàng đỉnh phong.
Trên tay Sở Mộ còn có một nửa Băng Tuyền, một khi Ngưng gặp phải bình cảnh sẽ sử dụng Băng Tuyền hỗ trợ lên cấp. Vì thế Sở Mộ chuẩn bị có thêm một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Về phần Vong Mộng đi theo Sở Mộ vẫn giữ nguyên ở hình thái nhỏ xinh, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ ngủ say. Hắn cũng không biết đến khi nào nó mới tỉnh lại.
Sinh vật cấp chúa tể chịu trọng thương sẽ mất rất nhiều thời gian hồi phục, trừ khi bản thân nó có năng lực tự lành siêu cường. Những linh vật phù hợp sinh vật cấp độ này quả thật quý hiếm, cho dù Sở Mộ có ý định tìm cũng chưa chắc thấy được ngày một ngày hai.
Dĩ nhiên, thời gian qua chừng ba tháng vết thương trên người Vong Mộng đã hoàn toàn khép lại. Vấn đề chủ yếu hiện tại là nó đang chuẩn bị cho quá trình niết bàn trọng sinh, đoán chừng cần phải ngủ say thời gian rất dài.
Trong lúc Sở Mộ rãnh rỗi cũng tùy tiện đi dạo một vài nơi, Diệp Khuynh Tư bồi hắn loanh quanh thôn xóm xem như nghỉ ngơi vài ngày hóa giải áp lực tinh thần.
"Ta nghe dân bản xứ nói phía đông Mê giới có một loại linh vật gọi là Lăng Y, bề ngoài màu tím thẫm, thường mọc trên vách đá cheo leo. Ta đang thiếu thứ này làm thuốc dẫn, ngươi giúp ta thu thập được không ?"
Diệp Khuynh Tư nhờ vả Sở Mộ không hề khách khí, dù sao cái tên này quá mức rảnh rỗi. Nàng tìm việc làm cho hắn để tránh ‘nhàn cư vi bất thiện’.
"Tốt, thế nhưng … nàng dự định cảm tạ thế nào đây?"
Sở Mộ đáp ứng rất dứt khoát, trên mặt nở nụ cười tà nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư không thèm chấp tên lưu manh này, nàng biết hắn chỉ thích giả đứng đắn, mỗi khi gần nhau lại táo bạo còn hơn sắc lang, hổ đói. Nhìn vẻ mặt hắn lúc này không phải đang định chiếm tiện nghi hay sao?
"Bây giờ có đi hay không ?"
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không tạo điều kiện cho hắn lấn tới, vội vàng quay mặt ửng đỏ chạy vào thôn trang.
"Được rồi, được rồi, ta đi là được chứ gì !"
Sở Mộ cười khổ, xem ra tối nay không có hy vọng chơi trò tình ái rồi.
"Có một người dân bản xứ nguyện ý dẫn đường cho ngươi, thù lao tương đối thấp. Hẳn là tối nay sẽ trở về !"
Một lát sau, Diệp Khuynh Tư phong tình quyến rũ cấp cho hắn một nụ hôn rồi đẩy ra khỏi cửa.
Sở Mộ hiểu rõ tính tình Diệp Khuynh Tư, lấy bộ dạng nàng thế này đoán chừng tối nay sẽ có một đoạn thời gian nóng bỏng cực kỳ khó quên.
Người trẻ tuổi xưa nay vẫn luôn tinh lực tràn đầy, làm chuyện kia chưa bao giờ biết mệt.
Sở Mộ từ từ rời khỏi nhà gỗ đi dạo thêm một lát, quả nhiên có một vị nam tử dáng vẻ thật thà không biết đợi hắn ở ngoài thôn từ khi nào.
"Là trượng phu Diệp tiểu thư đúng không?"
Gã nam tử chủ động đi tới chào hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận, âm thầm tự hào vì Diệp Khuynh Tư đã có giác ngộ làm một thê tử ngoan hiền.
"Ha hả, ngài đúng là có phúc khí, Diệp tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy. Trước kia ta nghĩ rằng Mãn Đình đã rất xinh đẹp, nhưng không thể nào so sánh với nàng. Nếu cưới được Diệp tiểu thư làm thê tử, cho dù tổn thọ mười năm cũng đáng …"
Vừa nói đến đây, gã nam tử cảm thấy lời nói quá mức đường đột, vội vàng sửa lại:
"À, à, không phải ta muốn tranh đoạt với ngươi, ý của ta là..."
"Ta biết !"
Sở Mộ biết người thanh niên này chỉ muốn khen ngợi Diệp Khuynh Tư mà thôi, chỉ tiếc hắn là thôn dân chất phác từ ngữ có thể sử dụng cũng không nhiều.
"Ta tên là Thanh Vân Sơn, Diệp tiểu thư nói ngài rất lợi hại, có thể mang ta xuyên qua Đông Nguyên an toàn."
Gã nam tử cười nói.
"Ừ, đi thôi !"
Sở Mộ ra hiệu cho Mạc Tà giải trừ trạng thái Sở Liên.
Dạ không có ở đây, Sở Mộ đành phải để cho tiểu Mạc Tà dẫn mình đi. Cũng không thể để nó nằm trên vai hắn ngáp lên ngáp xuống mãi được, xem như là giúp cho hoạt động gân cốt đi.
“Vù vù vù !”
Một luồng hỏa diễm sáng rỡ lập tức bao bọc quanh thân Mạc Tà, kích thước thân thể nó từ từ giãn rộng ra. Mạc Tà là Hồn sủng cấp đế hoàng, chỉ ngoại hình đã đầy đủ phong cách rồi, nhất là chín cái đuôi dài trắng bạc rực lửa đã tạo ra lực lượng xung kích thị giác rất lớn.
Thanh Vân Sơn rất ít khi nhìn thấy Hồn sủng cường đại, sau khi ngẩn người hồi lâu mới lộ ra thần sắc hâm mộ.
"Cao thủ lợi hại nhất bộ lạc chúng ta là Thanh Vân Khang, nhưng Hồn sủng của hắn không có đẹp mắt cỡ này. Ngài … à, Hồn sủng của ngài ít nhất cũng là cấp quân chủ a…aa…?"
Thanh Vân Sơn ngập ngừng hỏi.
Sở Mộ cũng không nói gì, im lặng khống chế Mạc Tà chạy theo phương hướng Thanh Vân Khang chỉ.
Đông Nguyên chiếm cứ rất lớn, nhưng lấy tốc độ Mạc Tà chạy hết tốc lực khoảng một canh giờ có thể qua lại vài lần.
Sở Mộ bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, để cho Mạc Tà ‘tản bộ’ từ từ chờ đợi Thanh Vân Sơn cưỡi một đầu thú cưỡi cấp thống lĩnh đuổi theo.
Tuy rằng như thế, Thanh Vân Sơn chạy thụt mạng ở phía sau vẫn cảm thấy tốc độ hồ ly Hồn sủng quá nhanh. Chừng mười phút sau, Hồn sủng của hắn đã thở hồng hộc, lỗ mũi tràn ra nhiệt khí nóng rực.
"Thì ra ngài là muốn tới Vạn Tượng thành, ta nghe nói nơi đó có Hồn sủng cấp đế hoàng. Ha ha, ta lớn như vậy còn chưa được thấy Hồn sủng cấp đế hoàng lần nào, không biết có phải dậm chân một cái là phá hủy thôn xóm giống như lão nhân gia nói không !"
Thanh Vân Sơn gãi gãi đầu xấu hổ, không ngừng nói nhảm.
"Cũng không khoa trương như vậy, thôn trang các ngươi tương đối lớn."
Sở Mộ cười nói.
"Trước kia ta nghe nói phía bắc thôn vì đắc tội một người mới bị một con Hồn sủng đế hoàng thi triển kỹ năng phá hủy. Ta nghe bọn họ miêu tả cũng cảm thấy đáng sợ, cũng may nó chỉ tức giận buông thả một cái kỹ năng, cũng không đả thương người trong thôn. Nếu không, cả thôn trang chúng ta bây giờ hẳn là chết hết rồi."
Trong lúc nhắc đến chuyện này, thanh âm Thanh Vân Sơn có vẻ trầm thấp, mặt mày vô cùng lo lắng.
"Thôn các ngươi làm sao đắc tội đại nhân vật như thế ?"
Vốn là Sở Mộ trước kia không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, dù sao mình chỉ dốc lòng khổ tu, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tìm địa phương rèn luyện chiến đấu.
Nhưng vấn đề là hắn bây giờ thật sự rảnh rỗi đến sợ, thỉnh thoảng nghe thấy mấy chuyện nhàn sự cũng sinh lòng hứng thú.
"Chủ yếu là vì Mãn Đình, hình như nàng đi lịch lãm ở bên ngoài chọc giận một nhân vật thuộc thế lực rất lớn. Người đó phái thuộc hạ đuổi theo đến thôn chúng ta phá hủy nhà cửa nhằm cảnh cáo nàng."
Thanh Vân Sơn thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
"Đại nhân vật kia tên gì ?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
Thật ra chuyện này cũng không lớn, vấn đề chính là do thực lực không đủ. Đại nhân vật trong mắt Thanh Vân Sơn vốn không bằng cây tăm xỉa răng trong miệng Sở Mộ, tùy ý cắn một phát là nát bấy.
"Ta cũng không biết, nghe nói là một vị cường giả có Hồn sủng Thanh Chập Long, thực lực cực mạnh !"
Thanh Vân Sơn hiểu biết chỉ có hạn, đành phải dùng phương thức đơn giản nhất miêu tả cho Sở Mộ nghe.
"Thanh Chập Long?"
Ánh mắt Sở Mộ lập tức sáng rực lên.
Sở Mộ nhớ là Ly lão nhi từng nói thế lực Hồn Minh chỉ có chừng năm người sở hữu Thanh Chập Long, trong đó Long Tuyệt Vấn La là một người trong số đó.
Nhưng mà thời điểm chiến đấu ở Hướng Vinh thành, Vấn La không có triệu hoán Thanh Chập Long xuất chiến.
Ngoài ra hắn cũng không biết những người kia là ai, nhưng hắn có thể khẳng định bọn họ thuộc về thế lực Hồn Minh.
"Chuyện này… bắt buộc phải quản rồi, hắc hắc !"
Sở Mộ rảnh rỗi sắp khùng, cuối cùng đã tìm ra một mục tiêu nho nhỏ để phấn đấu.
Ly lão nhi đã nói những người có Thanh Chập Long đều là bá chủ một phương, thực lực hiển nhiên mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Sở Mộ đúng lúc có mấy đầu Hồn sủng vừa mới tiến vào cảnh giới cao đẳng đế hoàng, Mạc Tà không được rèn luyện thì nhường cơ hội lại cho chúng nó. Mà đám người Hồn Minh rõ ràng là cái bia đỡ đạn quá tốt, về tình về lý đều cực kỳ thích hợp.
"Ý, hôm nay chuyện gì xảy ra? Ngày thường đến biên giới sẽ đụng rất nhiều Hồn sủng. Tại sao hôm nay đi lâu như vậy không gặp một con thỏ hoang thế này ?"
Hai người đi thêm chừng một canh giờ, Thanh Vân Sơn gãi đầu lúng túng nói.
Trước đó không lâu, hắn còn nói Đông Nguyên nguy hiểm như thế nào, Hồn sủng hoang dã cường đại ra sao để cho Sở Mộ chuẩn bị tinh thần. Kết quả bọn họ đi một hồi vẫn không có chuyện gì xảy ra, đám sinh vật trước kia rất hung hãn với hắn bây giờ chạy trốn về nơi xa.
Thanh Vân Sơn không biết Mạc Tà âm thầm phát ra khí tức đế hoàng dọa chạy đám hung thú kia. Thực lực Mạc Tà tại nơi này giống như lang soi lọt vào đàn cừu, ngay cả đại đầu lĩnh hoặc bá chủ lãnh địa cũng phải trốn vào một góc, không dám ló đầu ra ngoài gây chuyện.
Quá trình thu thập linh thảo vô cùng thuận lợi, Sở Mộ làm người tốt đến nơi đến chốn trợ giúp Thanh Vân Sơn giải quyết một đầu Lục Nhãn Khủng Lang, hồn tinh đưa cho hắn coi như phí dẫn đường.
Vì thế Thanh Vân Sơn trên đường trở về không ngừng cảm tạ, mặt mày hưng phấn bừng bừng. Hắn nói viên hồn tinh sẽ giúp cho thực lực hắn nhảy vọt tiến vào hàng ngũ trước mười trong bộ lạc. Không bao lâu nữa hẳn là có thể rước người trong mộng về nhà.
Trước kia Sở Mộ đã từng trải qua thời khắc như thế này, cho nên hắn rất hiểu cảm xúc kích động của Thanh Vân Sơn.
Trên đời này vốn không có nhiều Hồn sủng sư ưu tú, đại đa số chỉ quanh quẩn ở cấp bậc dưới quân chủ. Cho dù cố gắng phấn đấu cũng không thể tiến thêm một bước, vì thế một ngày nào đó tự nhiên thực lực tăng tiến sẽ khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, địa vị và thân phận khác biệt như trời với đất.
Ban đêm, Sở Mộ và Thanh Vân Sơn quay về thôn xóm bình yên.
Hai người còn chưa đi tới cổng thôn, dã nha đầu đã chạy đến bên người Sở Mộ chu cái miệng nhỏ nhắn lên thật cao. Bộ dạng giống như là bị người nào đó khi dễ, rất là ủy khuất.
/1793
|