A Nghiên đã nhiều ngày cũng không gặp Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, như thế cũng không có gì kỳ quái, nay nàng là đầu bếp nữ, thân thể khôi phục, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đương nhiên là rời đi.
Vẫn là câu nói kia, làm con mèo nhỏ mềm mại, chủ nhân đương nhiên đối với ngươi thiên kiều bách sủng, nhưng một khi ngươi rời nhà trốn đi sẽ biến thành con mèo lưu lạc, không ngoan sẽ không bao giờ là sủng vật trong lòng chủ nhân nữa. Này nói gì đến một thân gấm hoa rực rỡ, ngày đó mặc lên thế nào, nay chính là cởi ra thế đấy.
A Nghiên kỳ thật trong lòng vẫn may mắn, ít nhất Tiêu Đạc vẫn để lại cho nàng tính mạng.
Đây thật đúng là sống qua bảy đời chưa bao giờ từng có chuyện này, loại chuyện may mắn sống sót cũng có thể đến phiên nàng? Bình thường không phải tiết tấu nên là —— hảo xảo bất xảo (bất ngờ không may) cứ như vậy chết đi sao?
Cảm thấy may mắn, A Nghiên vừa ở trong phòng bếp ra tay, vừa bắt đầu thắc thỏm cha mẹ đệ đệ, không biết bọn họ rời đi thuận lợi hay không? Chính mình đã không được sủng ái trước mặt Tiêu Đạc, Sài đại quản gia kia có phải không chắc chắn còn đi uy hiếp mình hay không?
Còn Tiêu Đạc, hắn đã tha mạng mình, lấy tâm tính hắn, sẽ hoàn toàn không đến mức lại đi tìm cha mẹ đệ đệ mình gây phiền toái đi?
Trong lòng tuy nghĩ như vậy để tự an ủi, nhưng đến cùng vẫn lo lắng, nghĩ cách đi ra ngoài hỏi thăm, nhưng Tiêu phủ tường đồng vách sắt, nàng là tiểu cô nương mười mấy tuổi bình thường, lại không có công phu hộ thân, thật đúng là khó trốn ra.
Không làm gì được, lo lắng suông cũng không phải biện pháp, đành phải mỗi ngày kiên định làm việc, tìm một cơ hội, tìm kiếm thời cơ, trước xem cha mẹ đệ đệ mình có yên ổn thoát ra hay không, mình lại nghĩ biện pháp chạy tiếp.
Nếu chạy đi, chính mình có các loại tay nghề trên người, cũng không sợ không có đường sống.
Đang nghĩ như vậy, nghe thấy Hàn đại trù bên cạnh mặt đầy cát bụi đã trở lại, nhìn qua mặt ủ mày chau, như là vừa mới chết cha chết mẹ.
A Nghiên dựng lỗ tai nghe bọn hắn nghị luận, cũng nói Tiêu Đạc đã nhiều ngày căn bản chưa từng ăn cơm.
Không phải Tiêu Đạc phát hỏa, thoạt nhìn hắn đến khí lực phát hỏa cũng không có, lúc này là Hạ Hầu cô nương hạ lệnh, nếu trong phòng bếp không thể làm ra cơm canh Cửu gia thích, một đám đều bị phạt nặng.
Lúc Hạ Hầu cô nương ôn nhu xinh đẹp mềm mại nói ra lời này, không có khí thế gì, nhưng tất cả không ai dám không để vào mắt.
Bởi vì không cần nàng nói, bọn họ cũng phải nghĩ biện pháp, bằng không để Cửu gia đói chết ở chỗ này, bọn họ trở lại Yến kinh sợ là cũng không còn đường sống.
A Nghiên nghe thế, không dám nói gì, chỉ ở bên cạnh thật cẩn thận băm thịt làm nhân bánh, tiếng nàng băm thịt không nhẹ không nặng, giống như gõ xuống bàn, nàng cứ như vậy chát, chát...chát không biết bao lâu. Trong lúc vô tình nàng ngẩng đầu, phát hiện nhóm đầu bếp chung quanh đều đang nhìn nàng, ánh mắt kia hoặc là kỳ vọng, hoặc là nghi hoặc, hoặc là dò hỏi.
A... Đây là xảy ra chuyện gì sao?
A Nghiên cười ngây ngô với bọn họ một chút, tiếp tục cúi đầu băm thịt.
Nhưng Hàn đại trù lòng đầy chờ mong đã đi tới, hắn mềm giọng, dùng một loại thanh âm dường như sợ dọa đến A Nghiên hỏi: Xin hỏi Cố cô nương, nghe nói ngươi cũng biết nấu cơm ?
A Nghiên nháy nháy mắt, nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu giả ngu.
Nàng không biết nấu cơm, nàng không biết nấu cơm, nàng mất trí nhớ, người mất trí nhớ làm sao có thể nấu cơm đây?
Ai ngờ Hàn đại trù lại càng sát vào nàng, khẩn cầu nói: Cố cô nương, chúng ta đều nghe nói, nghe nói trước đây ngươi nấu cơm cho Cửu gia, Cửu gia rất thích, nay có thể cầu ngươi, cứu Cửu gia một mạng, cũng cứu chúng ta một mạng hay không!
Chung quanh các đại trù khác, mặc dù đại bộ phận nửa tin nửa ngờ, dù sao thấy nàng như vậy một tiểu cô nương, làm sao có thể thật sự nấy ra món gì đây, nhưng mà tìn đồn thoạt nghe có vẻ là thật, hơn nữa trong đám bọn họ Hàn đại trù đức cao vọng trọng nhất có vẻ rất tin tưởng, bọn họ cũng chỉ đành tạm thời tin theo.
A Nghiên trong lòng cười khổ một tiếng, nàng chỉ muốn làm một đầu bếp nữ, bổn phận là ở đây băm thịt làm nhân bánh.
Hàn đại trù, ta không biết trước kia có phải ta biết nấu ăn hay không, nhưng hiện tại ta thật sự là không biết đâu.
Hàn đại trù lại quan sát kĩ A Nghiên, thành khẩn nói: Cố cô nương, ngươi nếu mất trí nhớ, khả năng sẽ không biết một việc.
Nói xong, ánh mắt của hắn dừng trên chỗ thịt được A Nghiên băm, thịt đã băm nhừ, hết sức tinh mịn.
Hắn nghiêm trang nói: Nhắc tới băm thịt cũng rất có học vấn, lực đạo băm xuống phải thật đều, dùng sức vừa không thể qua mạnh cũng không thể quá nhẹ, nếu quá nhẹ căn bản sẽ không nhừ, nều quá mạnh, băm lâu, sợ là thớt gỗ ba cân biến thành hai cân, còn một cân vào bụng nguòi ta. Nay cô nương lực đạo băm thịt, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, không phải mười năm công phu sợ là không được. (PS: ngày xưa ko có thớt nhựa, ko có máy nghiền)
A Nghiên vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tùy ý băm thịt mà thôi, lại hoàn toàn chưa từng dự đoán được vị Hàn đại trù này có ánh mắt lợi hại khôn khéo thế, đến bă thịt cũng có thể nhìn ra đường lối, nàng cũng không cãi, đành phải nói: Có lẽ ta lúc trước thực biết nấu ăn, nhưng hiện giờ đã quên. Băm thịt bất quá là theo bản năng, theo bản năng mà làm, còn nấu ăn, gia vị sử dụng như thế nào, hỏa hậu nắm như thế nào, sợ là đều quên hết sạch.
Ai ngờ Hàn đại trù cũng nói: Đến cùng đồ ăn này nên làm như thế nào, ngươi không cần phải lo, dù làm cháy cũng được, chỉ cần ngươi chịu làm!
Hàn đại trù nói như vậy một phen, nói ra thực sự kêu một tiếng leng keng hữu lực, rung động người liên can đang chờ bên cạnh.
Này... Có thể được không?
Hàn đại trù cũng rất hăng hái: Cố cô nương, ngài thử xem đi, coi như ta cầu ngươi, ngài thử một lần, có lẽ có thể cứu chúng ta trong nước lửa!
Nói tới đây, A Nghiên sao có thể từ chối, lại nói... Nàng thật có chút lo lắng, Tiêu Đạc kia, hắn thực muốn chết đói sao?
tâm A Nghiên cứ như vậy hung hăng bị kéo đau.
Đau một lúc, trên mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch.
Vì sao cảm giác này lại quen thuộc như thế? Trong tâm mơ hồ co rúm đau đớn, đau đến toàn thân gân mạch đều chịu theo... Rõ ràng là tình cảnh trước khi nàng chết đời trước!
A Nghiên quá sợ hãi.
Nàng, nàng, hay là đời này tim cũng có tật bệnh gì!
Các đại trù thấy vị Cố cô nương này đầu tiên là vẻ mặt ngây ngốc, tiếp theo sắc mặt tái nhợt, ngay sau đó dường như dọa rất lớn.
Đây là như thế nào, làm đồ ăn mà thôi, nàng bị dọa thành như vậy? Thoạt nhìn quả nhiên là không được !
Chỉ có Hàn đại trù thân thiết tiến lên: Cố cô nương, ngươi, ngươi không sao chứ?
A Nghiên chờ tim hết đập nhanh, hít sâu vài cái điều trị nội tức, nhíu chặt mày, nửa ngày sau mới gian nan mở mắt ra.
Nàng đời này, thoạt nhìn tim cũng có bệnh, lúc trước thế nhưng chưa từng bị.
Nay lây dính với Tiêu Đạc, quả nhiên bệnh tim cũng tới rồi!
A Nghiên trong lòng muốn khóc, quả nhiên Tiêu Đạc kia là ôn thần.
Một bên Hàn đại trù nâng một chén trà nhỏ: “A Nghiên cô nương, ngươi muốn uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút hay không?
Nhìn mắt vẻ mặt Hàn đại trù ân cần, A Nghiên dứt khoát kiên quyết nói: Được, đồ ăn này ta làm.
Nàng vẫn nên tiếp tục trở lại như ban đầu đi, làm đầu bếp nữ, hạ độc đi...
Độc không chết hắn, xem ra bị chết chính là mình!
Trên đời độc vật trăm ngàn loại, luôn có thứ thích hợp với hắn!
************************
Hạ độc là việc không phải nói làm là có thể làm, hiện tại việc A Nghiên phải làm vẫn là làm một đầu bếp nữ.
Nàng nhìn các dạng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, đã thấy thuỷ sản có cá lư tươi mới, sò lớn cùng với ốc biển, lập tức đi qua nhìn, đã thấy mặc dù không phải đầu xuân, nhưng con sò to này đã lộ ra phấn nộn bên ngoài, lập tức nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: Trước đây các ngươi đã làm đồ ăn gì, lấy đến ta xem, nếu không ta thật sự không nhớ được thế gian này những tên đồ ăn gì.
Những người khác vừa nghe, mặt đều đen, hai mặt nhìn nhau, nghĩ tiểu cô nương này có thể được không?
Chỉ có Hàn đại trù vội mang tới danh sách thức ăn ngày thường.
A Nghiên giả vờ giả vịt làm như mình không biết chữ, để Hàn đại trù đọc xong, nàng mới nói: Thịt xiên nướng mật ong, vàng anh chiên, gà bọc bùn vàng, bát tháo áp nga (vịt ngan với gạo giã rối), thịt nai sơ chế, cửu chuyển đại tràng (ruột chín khúc), nghêu lớn xối dầu, ốc biển hầm, tôm chưng sữa, còn có chân giò nướng sơ, cá thạch thủ chưng rượu, đều có thể làm một phần, về phần món chính thì dùng xọa ngư diện và bánh rán, còn canh thang, làm một bát canh cá lư chua và canh hạt sen hai màu gà con.
Hàn đại trù nghe, không khỏi thử thăm dò: Cố cô nương, ngươi làm hết?
Đây là để vị tiểu cô nương này nấu cơm, một mình nàng, có thể làm được sao?
A Nghiên rất vô tội nói: Làm sao có thể, các ngươi đến làm, ta chỉ làm một đĩa đồ ăn thôi?
Hàn đại trù vốn muốn nói gì nữa, bất quá sau khi nghĩ lại, liền nhượng bộ nói: Được, không biết cô nương làm một đĩa đồ ăn thế nào?
A Nghiên tùy ý chỉ: Ta xem sò lụa không tệ, có vẻ ngon lắm, sẽ làm cái đó.
Hàn đại trù vội vàng gật đầu, đương nhiên đáp ứng, nhưng đại trù khác lại thấy quỷ dị, thầm nói tiểu cô nương này, vừa rồi nhắc tới các đồ ăn kia, nhìn qua rất là tham lam, bất quá là tiểu hài tử thôi, nàng thực biết làm sao?
A Nghiên đương nhiên cảm giác được mọi người xem nhẹ mình, nhưng nàng cũng đã quen.
không cần để ý tới người ngoài, nàng vẫn nên hỗ trợ cùng nấu cơm, thành thật ở phòng bếp, đợi về sau các đầu bếp tín nhiệm nàng, rồi nghĩ biện pháp động tay chân đi.
Lập tức A Nghiên lấy sò lụa ra, dùng nước trong ngâm qua, rửa sạch bùn đất bên trong, như thế mất một thời gian.
Nàng trước mang tới tiêu, tỏi và gừng, tất cả đều thái nhỏ, tiếp đó là dùng dầu nóng chiên qua gia vị, đợi mùi thơm gia vị từ dầu nóng sôi sung sục tràn ra, nàng chậm rãi cho sò lụa vào.
Chiên một lần, thấy vỏ sò lụa đều mở ra, nàng không cho muối ăn, chỉ đảo nhanh rồi lấy ra khỏi nồi.
Nhất thời làm xong, Hàn đại trù đi tới : Chiên tốt lắm, hương vị như thế nào?
A Nghiên vô tội nói: Không biết.
Hàn đại trù không nói gì, lập tức lấy một khối đến thử, thử xong, không khỏi nhíu mày: Cho muối ăn sao?
A Nghiên giật mình: Hình như không cho.
Hàn đại trù bất đắc dĩ: nhanh cho chút muối, ta xem ngươi làm.
A Nghiên nơm nớp lo sợ lấy muối ăn, vẩy vào.
Hàn đại trù mới nhẹ nhàng thở ra: Giờ thì tốt rồi.
Nhưng mà cảnh này rơi vào trong mắt nhóm đại trù, bọn họ đều nhíu mày, còn lộ ra ánh mắt khinh thường, đơn giản là muốn nói, Hàn đại trù này tha thiết mong muốn đề bạt tiểu cô nương như vậy, chẳng lẽ một tiểu cô nương mất trí nhớ có thể làm ra đồ ăn Cửu gia thích sao?
Xem nàng chiên sò lụa, bên ngoài loạn thất bát tao, huống chi đến muối cũng không cho vào!
A Nghiên tự nhiên là cảm nhận được các vị đại trù hoài nghi và khinh thường, nhưng là nàng không để ý, tiếp tục ngồi tại chỗ lựa mộc nhĩ đen, mộc nhĩ đó đều là hàng thượng đẳng được thôn trang đưa tới, nhưng vẫn muốn chọn thứ tốt nhất trong đó, giữ lại nấu cho gia chủ.
Cũng không biết ngồi bao lâu, lúc nàng đứng dậy, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn đỡ tủ bếp bên cạnh.
Nhất thời không khỏi nghĩ, chính mình đã trải qua rất nhiều chuyện, sợ là khí huyết tổn thương, phải nghĩ biện pháp bồi bổ.
Đang cân nhắc, đã thấy có đầu bếp nữ vội vã đi tói, vẻ mặt vui sướng bẩm báo, nói là Cửu gia ăn, Cửu gia ăn!
Các vị đầu bếp nghe nói, nhất thời mắt đều sáng lên, tất cả đều vây lại: Ăn đồ người nào? Là đố của ta làm cá thạch thủ chưng rượu?
Đến cùng ăn người nào, ta làm ruột chín khúc!
Có phải ăn ốc biển hầm hay không? Vị mặn mùi thơm, hẳn là Cửu gia thích!
Hàn đại trù cầm đầu khẽ Khụ , ý bảo tất cả yên tĩnh: Trước hết nghe đầu bếp nữ nói một chút đi.
đầu bếp nữ nhìn mọi người, cười nói: Không phải thạch thủ chưng rượu, cũng không phải ốc biển hầm, đương nhiên lại càng không là ruột chín khúc, Cửu gia ăn là ——
Nàng còn hợp thời nửa ngồi xuống.
Tất cả đều ngừng thở, khẩn trương chờ nàng nói tiếp.
Dù sao Cửu gia ăn của ai, đây chính là liên quan đến địa vị mọi người về sau.
Đầu bếp nữ càng nở nụ cười, treo đủ khẩu vị mọi người, mới nói: Cửu gia ăn sò lụa chiên.
A?
Các vị đại trù hai mặt nhìn nhau khiếp sợ không thôi: Này... Nhớ không lầm chứ?
sò lụa chiên kia, muốn hình thức không có, muốn hương vị cũng không có, nếu không phải Hàn đại trù nhắc nhở, sợ là cả muối cũng quên cho, sao có thể khiến Cửu gia thích đây?
Ai biết vị đầu bếp nữ này cũng nghiêm mặt nói; Loại chuyện này, ta sao có thể nhớ lầm đây? Hạ Hầu cô nương cố ý truyền ra, nói là Cửu gia khen, nhiều đồ nhạt nhẽo như vậy, chỉ có sò lụa chiên kia sắc hương vị câu toàn, vừa thấy là không giống với người khác.
Sắc hương vị câu toàn? !
Các vị đại trù lúc này đã mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhất thời không nói nổi, nửa ngày sau chỉ có thể thở dài một tiếng: Này...
Này còn có thể nói gì!
Vẫn là câu nói kia, làm con mèo nhỏ mềm mại, chủ nhân đương nhiên đối với ngươi thiên kiều bách sủng, nhưng một khi ngươi rời nhà trốn đi sẽ biến thành con mèo lưu lạc, không ngoan sẽ không bao giờ là sủng vật trong lòng chủ nhân nữa. Này nói gì đến một thân gấm hoa rực rỡ, ngày đó mặc lên thế nào, nay chính là cởi ra thế đấy.
A Nghiên kỳ thật trong lòng vẫn may mắn, ít nhất Tiêu Đạc vẫn để lại cho nàng tính mạng.
Đây thật đúng là sống qua bảy đời chưa bao giờ từng có chuyện này, loại chuyện may mắn sống sót cũng có thể đến phiên nàng? Bình thường không phải tiết tấu nên là —— hảo xảo bất xảo (bất ngờ không may) cứ như vậy chết đi sao?
Cảm thấy may mắn, A Nghiên vừa ở trong phòng bếp ra tay, vừa bắt đầu thắc thỏm cha mẹ đệ đệ, không biết bọn họ rời đi thuận lợi hay không? Chính mình đã không được sủng ái trước mặt Tiêu Đạc, Sài đại quản gia kia có phải không chắc chắn còn đi uy hiếp mình hay không?
Còn Tiêu Đạc, hắn đã tha mạng mình, lấy tâm tính hắn, sẽ hoàn toàn không đến mức lại đi tìm cha mẹ đệ đệ mình gây phiền toái đi?
Trong lòng tuy nghĩ như vậy để tự an ủi, nhưng đến cùng vẫn lo lắng, nghĩ cách đi ra ngoài hỏi thăm, nhưng Tiêu phủ tường đồng vách sắt, nàng là tiểu cô nương mười mấy tuổi bình thường, lại không có công phu hộ thân, thật đúng là khó trốn ra.
Không làm gì được, lo lắng suông cũng không phải biện pháp, đành phải mỗi ngày kiên định làm việc, tìm một cơ hội, tìm kiếm thời cơ, trước xem cha mẹ đệ đệ mình có yên ổn thoát ra hay không, mình lại nghĩ biện pháp chạy tiếp.
Nếu chạy đi, chính mình có các loại tay nghề trên người, cũng không sợ không có đường sống.
Đang nghĩ như vậy, nghe thấy Hàn đại trù bên cạnh mặt đầy cát bụi đã trở lại, nhìn qua mặt ủ mày chau, như là vừa mới chết cha chết mẹ.
A Nghiên dựng lỗ tai nghe bọn hắn nghị luận, cũng nói Tiêu Đạc đã nhiều ngày căn bản chưa từng ăn cơm.
Không phải Tiêu Đạc phát hỏa, thoạt nhìn hắn đến khí lực phát hỏa cũng không có, lúc này là Hạ Hầu cô nương hạ lệnh, nếu trong phòng bếp không thể làm ra cơm canh Cửu gia thích, một đám đều bị phạt nặng.
Lúc Hạ Hầu cô nương ôn nhu xinh đẹp mềm mại nói ra lời này, không có khí thế gì, nhưng tất cả không ai dám không để vào mắt.
Bởi vì không cần nàng nói, bọn họ cũng phải nghĩ biện pháp, bằng không để Cửu gia đói chết ở chỗ này, bọn họ trở lại Yến kinh sợ là cũng không còn đường sống.
A Nghiên nghe thế, không dám nói gì, chỉ ở bên cạnh thật cẩn thận băm thịt làm nhân bánh, tiếng nàng băm thịt không nhẹ không nặng, giống như gõ xuống bàn, nàng cứ như vậy chát, chát...chát không biết bao lâu. Trong lúc vô tình nàng ngẩng đầu, phát hiện nhóm đầu bếp chung quanh đều đang nhìn nàng, ánh mắt kia hoặc là kỳ vọng, hoặc là nghi hoặc, hoặc là dò hỏi.
A... Đây là xảy ra chuyện gì sao?
A Nghiên cười ngây ngô với bọn họ một chút, tiếp tục cúi đầu băm thịt.
Nhưng Hàn đại trù lòng đầy chờ mong đã đi tới, hắn mềm giọng, dùng một loại thanh âm dường như sợ dọa đến A Nghiên hỏi: Xin hỏi Cố cô nương, nghe nói ngươi cũng biết nấu cơm ?
A Nghiên nháy nháy mắt, nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu giả ngu.
Nàng không biết nấu cơm, nàng không biết nấu cơm, nàng mất trí nhớ, người mất trí nhớ làm sao có thể nấu cơm đây?
Ai ngờ Hàn đại trù lại càng sát vào nàng, khẩn cầu nói: Cố cô nương, chúng ta đều nghe nói, nghe nói trước đây ngươi nấu cơm cho Cửu gia, Cửu gia rất thích, nay có thể cầu ngươi, cứu Cửu gia một mạng, cũng cứu chúng ta một mạng hay không!
Chung quanh các đại trù khác, mặc dù đại bộ phận nửa tin nửa ngờ, dù sao thấy nàng như vậy một tiểu cô nương, làm sao có thể thật sự nấy ra món gì đây, nhưng mà tìn đồn thoạt nghe có vẻ là thật, hơn nữa trong đám bọn họ Hàn đại trù đức cao vọng trọng nhất có vẻ rất tin tưởng, bọn họ cũng chỉ đành tạm thời tin theo.
A Nghiên trong lòng cười khổ một tiếng, nàng chỉ muốn làm một đầu bếp nữ, bổn phận là ở đây băm thịt làm nhân bánh.
Hàn đại trù, ta không biết trước kia có phải ta biết nấu ăn hay không, nhưng hiện tại ta thật sự là không biết đâu.
Hàn đại trù lại quan sát kĩ A Nghiên, thành khẩn nói: Cố cô nương, ngươi nếu mất trí nhớ, khả năng sẽ không biết một việc.
Nói xong, ánh mắt của hắn dừng trên chỗ thịt được A Nghiên băm, thịt đã băm nhừ, hết sức tinh mịn.
Hắn nghiêm trang nói: Nhắc tới băm thịt cũng rất có học vấn, lực đạo băm xuống phải thật đều, dùng sức vừa không thể qua mạnh cũng không thể quá nhẹ, nếu quá nhẹ căn bản sẽ không nhừ, nều quá mạnh, băm lâu, sợ là thớt gỗ ba cân biến thành hai cân, còn một cân vào bụng nguòi ta. Nay cô nương lực đạo băm thịt, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, không phải mười năm công phu sợ là không được. (PS: ngày xưa ko có thớt nhựa, ko có máy nghiền)
A Nghiên vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tùy ý băm thịt mà thôi, lại hoàn toàn chưa từng dự đoán được vị Hàn đại trù này có ánh mắt lợi hại khôn khéo thế, đến bă thịt cũng có thể nhìn ra đường lối, nàng cũng không cãi, đành phải nói: Có lẽ ta lúc trước thực biết nấu ăn, nhưng hiện giờ đã quên. Băm thịt bất quá là theo bản năng, theo bản năng mà làm, còn nấu ăn, gia vị sử dụng như thế nào, hỏa hậu nắm như thế nào, sợ là đều quên hết sạch.
Ai ngờ Hàn đại trù cũng nói: Đến cùng đồ ăn này nên làm như thế nào, ngươi không cần phải lo, dù làm cháy cũng được, chỉ cần ngươi chịu làm!
Hàn đại trù nói như vậy một phen, nói ra thực sự kêu một tiếng leng keng hữu lực, rung động người liên can đang chờ bên cạnh.
Này... Có thể được không?
Hàn đại trù cũng rất hăng hái: Cố cô nương, ngài thử xem đi, coi như ta cầu ngươi, ngài thử một lần, có lẽ có thể cứu chúng ta trong nước lửa!
Nói tới đây, A Nghiên sao có thể từ chối, lại nói... Nàng thật có chút lo lắng, Tiêu Đạc kia, hắn thực muốn chết đói sao?
tâm A Nghiên cứ như vậy hung hăng bị kéo đau.
Đau một lúc, trên mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch.
Vì sao cảm giác này lại quen thuộc như thế? Trong tâm mơ hồ co rúm đau đớn, đau đến toàn thân gân mạch đều chịu theo... Rõ ràng là tình cảnh trước khi nàng chết đời trước!
A Nghiên quá sợ hãi.
Nàng, nàng, hay là đời này tim cũng có tật bệnh gì!
Các đại trù thấy vị Cố cô nương này đầu tiên là vẻ mặt ngây ngốc, tiếp theo sắc mặt tái nhợt, ngay sau đó dường như dọa rất lớn.
Đây là như thế nào, làm đồ ăn mà thôi, nàng bị dọa thành như vậy? Thoạt nhìn quả nhiên là không được !
Chỉ có Hàn đại trù thân thiết tiến lên: Cố cô nương, ngươi, ngươi không sao chứ?
A Nghiên chờ tim hết đập nhanh, hít sâu vài cái điều trị nội tức, nhíu chặt mày, nửa ngày sau mới gian nan mở mắt ra.
Nàng đời này, thoạt nhìn tim cũng có bệnh, lúc trước thế nhưng chưa từng bị.
Nay lây dính với Tiêu Đạc, quả nhiên bệnh tim cũng tới rồi!
A Nghiên trong lòng muốn khóc, quả nhiên Tiêu Đạc kia là ôn thần.
Một bên Hàn đại trù nâng một chén trà nhỏ: “A Nghiên cô nương, ngươi muốn uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút hay không?
Nhìn mắt vẻ mặt Hàn đại trù ân cần, A Nghiên dứt khoát kiên quyết nói: Được, đồ ăn này ta làm.
Nàng vẫn nên tiếp tục trở lại như ban đầu đi, làm đầu bếp nữ, hạ độc đi...
Độc không chết hắn, xem ra bị chết chính là mình!
Trên đời độc vật trăm ngàn loại, luôn có thứ thích hợp với hắn!
************************
Hạ độc là việc không phải nói làm là có thể làm, hiện tại việc A Nghiên phải làm vẫn là làm một đầu bếp nữ.
Nàng nhìn các dạng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, đã thấy thuỷ sản có cá lư tươi mới, sò lớn cùng với ốc biển, lập tức đi qua nhìn, đã thấy mặc dù không phải đầu xuân, nhưng con sò to này đã lộ ra phấn nộn bên ngoài, lập tức nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: Trước đây các ngươi đã làm đồ ăn gì, lấy đến ta xem, nếu không ta thật sự không nhớ được thế gian này những tên đồ ăn gì.
Những người khác vừa nghe, mặt đều đen, hai mặt nhìn nhau, nghĩ tiểu cô nương này có thể được không?
Chỉ có Hàn đại trù vội mang tới danh sách thức ăn ngày thường.
A Nghiên giả vờ giả vịt làm như mình không biết chữ, để Hàn đại trù đọc xong, nàng mới nói: Thịt xiên nướng mật ong, vàng anh chiên, gà bọc bùn vàng, bát tháo áp nga (vịt ngan với gạo giã rối), thịt nai sơ chế, cửu chuyển đại tràng (ruột chín khúc), nghêu lớn xối dầu, ốc biển hầm, tôm chưng sữa, còn có chân giò nướng sơ, cá thạch thủ chưng rượu, đều có thể làm một phần, về phần món chính thì dùng xọa ngư diện và bánh rán, còn canh thang, làm một bát canh cá lư chua và canh hạt sen hai màu gà con.
Hàn đại trù nghe, không khỏi thử thăm dò: Cố cô nương, ngươi làm hết?
Đây là để vị tiểu cô nương này nấu cơm, một mình nàng, có thể làm được sao?
A Nghiên rất vô tội nói: Làm sao có thể, các ngươi đến làm, ta chỉ làm một đĩa đồ ăn thôi?
Hàn đại trù vốn muốn nói gì nữa, bất quá sau khi nghĩ lại, liền nhượng bộ nói: Được, không biết cô nương làm một đĩa đồ ăn thế nào?
A Nghiên tùy ý chỉ: Ta xem sò lụa không tệ, có vẻ ngon lắm, sẽ làm cái đó.
Hàn đại trù vội vàng gật đầu, đương nhiên đáp ứng, nhưng đại trù khác lại thấy quỷ dị, thầm nói tiểu cô nương này, vừa rồi nhắc tới các đồ ăn kia, nhìn qua rất là tham lam, bất quá là tiểu hài tử thôi, nàng thực biết làm sao?
A Nghiên đương nhiên cảm giác được mọi người xem nhẹ mình, nhưng nàng cũng đã quen.
không cần để ý tới người ngoài, nàng vẫn nên hỗ trợ cùng nấu cơm, thành thật ở phòng bếp, đợi về sau các đầu bếp tín nhiệm nàng, rồi nghĩ biện pháp động tay chân đi.
Lập tức A Nghiên lấy sò lụa ra, dùng nước trong ngâm qua, rửa sạch bùn đất bên trong, như thế mất một thời gian.
Nàng trước mang tới tiêu, tỏi và gừng, tất cả đều thái nhỏ, tiếp đó là dùng dầu nóng chiên qua gia vị, đợi mùi thơm gia vị từ dầu nóng sôi sung sục tràn ra, nàng chậm rãi cho sò lụa vào.
Chiên một lần, thấy vỏ sò lụa đều mở ra, nàng không cho muối ăn, chỉ đảo nhanh rồi lấy ra khỏi nồi.
Nhất thời làm xong, Hàn đại trù đi tới : Chiên tốt lắm, hương vị như thế nào?
A Nghiên vô tội nói: Không biết.
Hàn đại trù không nói gì, lập tức lấy một khối đến thử, thử xong, không khỏi nhíu mày: Cho muối ăn sao?
A Nghiên giật mình: Hình như không cho.
Hàn đại trù bất đắc dĩ: nhanh cho chút muối, ta xem ngươi làm.
A Nghiên nơm nớp lo sợ lấy muối ăn, vẩy vào.
Hàn đại trù mới nhẹ nhàng thở ra: Giờ thì tốt rồi.
Nhưng mà cảnh này rơi vào trong mắt nhóm đại trù, bọn họ đều nhíu mày, còn lộ ra ánh mắt khinh thường, đơn giản là muốn nói, Hàn đại trù này tha thiết mong muốn đề bạt tiểu cô nương như vậy, chẳng lẽ một tiểu cô nương mất trí nhớ có thể làm ra đồ ăn Cửu gia thích sao?
Xem nàng chiên sò lụa, bên ngoài loạn thất bát tao, huống chi đến muối cũng không cho vào!
A Nghiên tự nhiên là cảm nhận được các vị đại trù hoài nghi và khinh thường, nhưng là nàng không để ý, tiếp tục ngồi tại chỗ lựa mộc nhĩ đen, mộc nhĩ đó đều là hàng thượng đẳng được thôn trang đưa tới, nhưng vẫn muốn chọn thứ tốt nhất trong đó, giữ lại nấu cho gia chủ.
Cũng không biết ngồi bao lâu, lúc nàng đứng dậy, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn đỡ tủ bếp bên cạnh.
Nhất thời không khỏi nghĩ, chính mình đã trải qua rất nhiều chuyện, sợ là khí huyết tổn thương, phải nghĩ biện pháp bồi bổ.
Đang cân nhắc, đã thấy có đầu bếp nữ vội vã đi tói, vẻ mặt vui sướng bẩm báo, nói là Cửu gia ăn, Cửu gia ăn!
Các vị đầu bếp nghe nói, nhất thời mắt đều sáng lên, tất cả đều vây lại: Ăn đồ người nào? Là đố của ta làm cá thạch thủ chưng rượu?
Đến cùng ăn người nào, ta làm ruột chín khúc!
Có phải ăn ốc biển hầm hay không? Vị mặn mùi thơm, hẳn là Cửu gia thích!
Hàn đại trù cầm đầu khẽ Khụ , ý bảo tất cả yên tĩnh: Trước hết nghe đầu bếp nữ nói một chút đi.
đầu bếp nữ nhìn mọi người, cười nói: Không phải thạch thủ chưng rượu, cũng không phải ốc biển hầm, đương nhiên lại càng không là ruột chín khúc, Cửu gia ăn là ——
Nàng còn hợp thời nửa ngồi xuống.
Tất cả đều ngừng thở, khẩn trương chờ nàng nói tiếp.
Dù sao Cửu gia ăn của ai, đây chính là liên quan đến địa vị mọi người về sau.
Đầu bếp nữ càng nở nụ cười, treo đủ khẩu vị mọi người, mới nói: Cửu gia ăn sò lụa chiên.
A?
Các vị đại trù hai mặt nhìn nhau khiếp sợ không thôi: Này... Nhớ không lầm chứ?
sò lụa chiên kia, muốn hình thức không có, muốn hương vị cũng không có, nếu không phải Hàn đại trù nhắc nhở, sợ là cả muối cũng quên cho, sao có thể khiến Cửu gia thích đây?
Ai biết vị đầu bếp nữ này cũng nghiêm mặt nói; Loại chuyện này, ta sao có thể nhớ lầm đây? Hạ Hầu cô nương cố ý truyền ra, nói là Cửu gia khen, nhiều đồ nhạt nhẽo như vậy, chỉ có sò lụa chiên kia sắc hương vị câu toàn, vừa thấy là không giống với người khác.
Sắc hương vị câu toàn? !
Các vị đại trù lúc này đã mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhất thời không nói nổi, nửa ngày sau chỉ có thể thở dài một tiếng: Này...
Này còn có thể nói gì!
/192
|