Tóc dài đen như mực rối tung xõa trên vai A Nghiên, lồng ngực vững trãi ngăn nàng giãy dụa, môi mỏng tham lam nuốt hết tiếng nàng nức nở.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi con ngươi mang lệ bi phẫn tóe ra đốm lửa, một đôi con ngươi thâm thúy, u ám, tìm tòi nghiên cứu nóng bỏng; môi nàng bị hắn mút phát đau, vừa hít một ngụm khí lạnh, còn hắn thưởng thức được ngọt ngào trên môi với răng nàng, được voi đòi tiên, chỉ hận không thể xâm nhập vào trong đó, tham lam làm càn.
Nàng không biết nên làm thế nào cho phải, nâng tay lên liều mạng muốn đẩy hắn, hắn lại giữ chắt tay kia, không tự giác hút đi chất lỏng ngọt ngào kia, so với quả đào tháng ba còn thơm hơn, so với mật hoa trong trẻo còn ngọt động lòng người hơn. Hắn thậm chí cảm giác được thân mình bắt đầu căng cứng lên, có một loại khát vọng xa lạ nổi lên, khiến cổ họng hắn khô khốc, khiến hắn theo bản năng dùng chân dài của mình ngăn chặn nàng.
Cái loại khát vọng này tuy rằng xa lạ, nhưng bản năng nam tử khiến hắn cảm giác được đó là cái gì.
Hắn vừa động như vậy, A Nghiên hoảng sợ.
Nàng nhưng lại rõ ràng nhớ được tình cảnh ban đầu lúc mình thấy hắn!
Cánh tay cẳng chân bánh bao nhỏ của mình, non nớt như thế, sao kham được hắn hung thần ác sát bực này!
Còn không phải đang sống bị ép chết ở trên giường a!
A Nghiên nhớ tới đây, trong con ngươi rưng rưng phun ra tức giận.
Nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chết!
Nàng có thể giết người phóng hỏa chỉ cầu một lần không chết.
Nghĩ đến đây, nàng nhất quyết, hướng môi mỏng tràn ngập hương rượu kia, hung hăng cắn một cái.
Nhất thời, một tia huyết tinh giữa môi với răng hai người tràn ra.
Nàng trợn to hai mắt đẫm lệ thật cẩn thận nhìn hắn, hơi thở hỗn loạn.
môi hắn không động nữa, con ngươi đen tối không rõ nhìn chằm chằm nàng.
Đừng... Đừng...
Đừng giết ta...
Cắn hắn rồi, trên môi từng đợt từng đợt huyết tinh nhè nhẹ nhắc nhở nàng, có lẽ lần này triệt để chọc giận hắn, sau đó hắn nhẫn tâm với mình, răng rắc một tiếng...
Tiêu Đạc đột nhiên buông nàng ra, đầu tóc đen hơi hỗn độn cúi xuống, trên môi mỏng mang theo vết máu nhè nhẹ, khuông mặt tôn quý tuấn mỹ đỏ ửng, chật vật mà gợi cảm, đen tối thấy máu.
A Nghiên chợt được thả tự do, hoảng sợ nhìn Tiêu Đạc, đột nhiên nhìn thấy hắn như vậy, sợ tới mức đặt mông xoay người xuống giường, một tay nhấc váy, một tay bụm mặt, cướp đường mà chạy.
Hắn chính là sói đói ăn thịt người a! !
Bên ngoài Mạnh Hán vừa muốn tiến vào, đột nhiên gặp A Nghiên chạy trối chết ra ngoài, nhíu mày lại, vội đi tới chỗ Tiêu Đạc xin chỉ thị.
Kết quả vừa thấy vết máu trên môi Tiêu Đạc, cùng với mịt mờ khó hiểu trong mắt, không khỏi chấn động, quỳ xuống:
Gia, ngươi không sao chứ? Là Mạnh Hán bảo hộ không chu toàn ——
Hắn áy náy vạn phần.
Đứng lên đi. Tiêu Đạc thanh âm khàn khàn thô rát, mang theo khát vọng vừa rồi chưa kịp rút đi.
Mạnh Hán nghi hoặc không hiểu, sau đó, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Đạc.
Hắn với Tiêu Đạc danh là chủ tớ, kỳ thật từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Hắn thật sự không nghĩ tới... Cửu gia thế nhưng...
Tiêu Đạc bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhất thời có chút không được tự nhiên, mặt mày lãnh liệt trong nháy mắt.
Ngươi không có chuyện gì làm sao? Tiêu Đạc cười lạnh, khóe môi vẫn chảy ra một chút tơ máu.
Có việc, có việc! Mạnh Hán minh bạch, lúc gia nói như vậy, tức là hắn thật muốn phát hỏa, lập tức nhận thua.
Cút! Tiêu Đạc sẵng giọng, vẻ mặt điêu tàn, đã hoàn toàn không có ngây thơ si tình lúc trước.
Vâng! Mạnh Hán đầu cũng không dám ngẩng lên, cong thắt lưng nửa quỳ lăn ra bên ngoài.
Bên ngoài mưa giăng mờ mịt, hắn không ngại.
Ai biết hắn vừa lăn đến cửa viện, chợt nghe thanh âm đến lạnh lẽo lại vang lên.
Trở về!
Vâng!
Mạnh Hán nhanh lăn trở về, quỳ tại chỗ nghe lệnh.
Ngươi —— Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, nghĩ kế tiếp nên nói ra miệng như thế nào.
Thỉnh Cửu gia phân phó! Mạnh Hán trung thành và tận tâm như thế.
Ngươi đi theo nàng, nhìn một cái xem... Tiêu Đạc không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ đối với cấp dưới hạ mệnh lệnh như vậy, đây là một việc khó có thể nghiến răng cỡ nào a!
Xem nàng? Mạnh Hán nghe thấy mà đổ mồ hôi lạnh, chính mình một đại nam nhân đi theo tiểu cô nương, đi xem cái gì?
Đi nhìn một cái xem nàng có khóc hay không.
Gió thu cuốn lấy áo choàng tím tôn quý của Tiêu Đạc, hắn khoanh tay đứng, cao ngất như tùng, ngẩng đầu nhìn mưa thu mờ mịt đất trời, hạ một nhiệm vụ sầu triền miên như vậy cho cấp dưới.
Lúc hắn nói ra như vậy, thanh âm ám ách mà ôn nhu.
Thật giống da thịt nàng mềm nhẵn giống như tơ lụa.
Vâng! hắc y nam tử quỳ tại chỗ, sững sờ nửa ngày sau, rốt cục nghẹn ra tiếng này.
Nhìn bóng lưng Mạnh Hán vội vàng rời đi, Tiêu Đạc rốt cục nâng tay lên, cầm một cái khăn lụa màu trắng, nhẹ nhàng lau môi dưới.
Môi bị nàng cắn, kỳ thật cũng không đau, ngược lại càng kích thích khát vọng thâm trầm trong cơ thể hắn.
Cúi đầu nhìn khăn lụa màu trắng, đã thấy trên khăn nở ra một đóa hoa đỏ tươi.
ngón cái thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng cọ xát vết đỏ nhìn ghê người đó, bên môi lại lộ ra một chút cười.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, như là thật sự sợ hãi.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi con ngươi mang lệ bi phẫn tóe ra đốm lửa, một đôi con ngươi thâm thúy, u ám, tìm tòi nghiên cứu nóng bỏng; môi nàng bị hắn mút phát đau, vừa hít một ngụm khí lạnh, còn hắn thưởng thức được ngọt ngào trên môi với răng nàng, được voi đòi tiên, chỉ hận không thể xâm nhập vào trong đó, tham lam làm càn.
Nàng không biết nên làm thế nào cho phải, nâng tay lên liều mạng muốn đẩy hắn, hắn lại giữ chắt tay kia, không tự giác hút đi chất lỏng ngọt ngào kia, so với quả đào tháng ba còn thơm hơn, so với mật hoa trong trẻo còn ngọt động lòng người hơn. Hắn thậm chí cảm giác được thân mình bắt đầu căng cứng lên, có một loại khát vọng xa lạ nổi lên, khiến cổ họng hắn khô khốc, khiến hắn theo bản năng dùng chân dài của mình ngăn chặn nàng.
Cái loại khát vọng này tuy rằng xa lạ, nhưng bản năng nam tử khiến hắn cảm giác được đó là cái gì.
Hắn vừa động như vậy, A Nghiên hoảng sợ.
Nàng nhưng lại rõ ràng nhớ được tình cảnh ban đầu lúc mình thấy hắn!
Cánh tay cẳng chân bánh bao nhỏ của mình, non nớt như thế, sao kham được hắn hung thần ác sát bực này!
Còn không phải đang sống bị ép chết ở trên giường a!
A Nghiên nhớ tới đây, trong con ngươi rưng rưng phun ra tức giận.
Nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chết!
Nàng có thể giết người phóng hỏa chỉ cầu một lần không chết.
Nghĩ đến đây, nàng nhất quyết, hướng môi mỏng tràn ngập hương rượu kia, hung hăng cắn một cái.
Nhất thời, một tia huyết tinh giữa môi với răng hai người tràn ra.
Nàng trợn to hai mắt đẫm lệ thật cẩn thận nhìn hắn, hơi thở hỗn loạn.
môi hắn không động nữa, con ngươi đen tối không rõ nhìn chằm chằm nàng.
Đừng... Đừng...
Đừng giết ta...
Cắn hắn rồi, trên môi từng đợt từng đợt huyết tinh nhè nhẹ nhắc nhở nàng, có lẽ lần này triệt để chọc giận hắn, sau đó hắn nhẫn tâm với mình, răng rắc một tiếng...
Tiêu Đạc đột nhiên buông nàng ra, đầu tóc đen hơi hỗn độn cúi xuống, trên môi mỏng mang theo vết máu nhè nhẹ, khuông mặt tôn quý tuấn mỹ đỏ ửng, chật vật mà gợi cảm, đen tối thấy máu.
A Nghiên chợt được thả tự do, hoảng sợ nhìn Tiêu Đạc, đột nhiên nhìn thấy hắn như vậy, sợ tới mức đặt mông xoay người xuống giường, một tay nhấc váy, một tay bụm mặt, cướp đường mà chạy.
Hắn chính là sói đói ăn thịt người a! !
Bên ngoài Mạnh Hán vừa muốn tiến vào, đột nhiên gặp A Nghiên chạy trối chết ra ngoài, nhíu mày lại, vội đi tới chỗ Tiêu Đạc xin chỉ thị.
Kết quả vừa thấy vết máu trên môi Tiêu Đạc, cùng với mịt mờ khó hiểu trong mắt, không khỏi chấn động, quỳ xuống:
Gia, ngươi không sao chứ? Là Mạnh Hán bảo hộ không chu toàn ——
Hắn áy náy vạn phần.
Đứng lên đi. Tiêu Đạc thanh âm khàn khàn thô rát, mang theo khát vọng vừa rồi chưa kịp rút đi.
Mạnh Hán nghi hoặc không hiểu, sau đó, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Đạc.
Hắn với Tiêu Đạc danh là chủ tớ, kỳ thật từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Hắn thật sự không nghĩ tới... Cửu gia thế nhưng...
Tiêu Đạc bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhất thời có chút không được tự nhiên, mặt mày lãnh liệt trong nháy mắt.
Ngươi không có chuyện gì làm sao? Tiêu Đạc cười lạnh, khóe môi vẫn chảy ra một chút tơ máu.
Có việc, có việc! Mạnh Hán minh bạch, lúc gia nói như vậy, tức là hắn thật muốn phát hỏa, lập tức nhận thua.
Cút! Tiêu Đạc sẵng giọng, vẻ mặt điêu tàn, đã hoàn toàn không có ngây thơ si tình lúc trước.
Vâng! Mạnh Hán đầu cũng không dám ngẩng lên, cong thắt lưng nửa quỳ lăn ra bên ngoài.
Bên ngoài mưa giăng mờ mịt, hắn không ngại.
Ai biết hắn vừa lăn đến cửa viện, chợt nghe thanh âm đến lạnh lẽo lại vang lên.
Trở về!
Vâng!
Mạnh Hán nhanh lăn trở về, quỳ tại chỗ nghe lệnh.
Ngươi —— Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, nghĩ kế tiếp nên nói ra miệng như thế nào.
Thỉnh Cửu gia phân phó! Mạnh Hán trung thành và tận tâm như thế.
Ngươi đi theo nàng, nhìn một cái xem... Tiêu Đạc không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ đối với cấp dưới hạ mệnh lệnh như vậy, đây là một việc khó có thể nghiến răng cỡ nào a!
Xem nàng? Mạnh Hán nghe thấy mà đổ mồ hôi lạnh, chính mình một đại nam nhân đi theo tiểu cô nương, đi xem cái gì?
Đi nhìn một cái xem nàng có khóc hay không.
Gió thu cuốn lấy áo choàng tím tôn quý của Tiêu Đạc, hắn khoanh tay đứng, cao ngất như tùng, ngẩng đầu nhìn mưa thu mờ mịt đất trời, hạ một nhiệm vụ sầu triền miên như vậy cho cấp dưới.
Lúc hắn nói ra như vậy, thanh âm ám ách mà ôn nhu.
Thật giống da thịt nàng mềm nhẵn giống như tơ lụa.
Vâng! hắc y nam tử quỳ tại chỗ, sững sờ nửa ngày sau, rốt cục nghẹn ra tiếng này.
Nhìn bóng lưng Mạnh Hán vội vàng rời đi, Tiêu Đạc rốt cục nâng tay lên, cầm một cái khăn lụa màu trắng, nhẹ nhàng lau môi dưới.
Môi bị nàng cắn, kỳ thật cũng không đau, ngược lại càng kích thích khát vọng thâm trầm trong cơ thể hắn.
Cúi đầu nhìn khăn lụa màu trắng, đã thấy trên khăn nở ra một đóa hoa đỏ tươi.
ngón cái thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng cọ xát vết đỏ nhìn ghê người đó, bên môi lại lộ ra một chút cười.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, như là thật sự sợ hãi.
/192
|