Ninh Phi đeo mặt nạ huyền thiết, ánh mắt chậm rãi chuyển trên mặt A Nghiên một lúc, sau đó nhìn phía trước, dùng âm điệu không phập phồng hỏi: Ngươi muốn đi đâu?
A Nghiên nhanh chóng trả lời: Ta đi hậu viện, bây giờ ta phụ trách hỗ trợ giặt quần áo.
Ninh Phi nghe xong, gật đầu: Đi thôi.
A Nghiên như được đại xá, xoa đầu mũi bị đau, cúi đầu lui ra bên ngoài.
Ai biết vừa đi được ba bước, chợt nghe thấy Ninh Phi bỗng nhiên mở miệng nói: Cố cô nương.
A Nghiên sửng sốt, cứng đờ tại chỗ, thong thả quay đầu nhìn Ninh Phi.
Nàng từ khi vào phủ đến này, mọi người hoặc gọi nàng là tiểu nha đầu, hoặc gọi nàng là xú nha đầu, hoặc là A Nghiên, còn chưa có ai gọi Cố cô nương.
Nàng ôm mũi nỗ lực nhớ lại một phen, kỳ thật từ lúc nàng sinh ra tới nay, còn chưa có ai gọi nàng là Cố cô nương đâu.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, đánh giá Ninh Phi mặt nạ sắt: Ân, Ninh đại nhân, còn có gì phân phó sao?
Ninh Phi thản nhiên nói: Không có gì, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi thân thể thế nào?
A?
A Nghiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu: Bọn họ, bọn họ hoàn hảo...
Trừ mông có chút đau.
Ninh Phi gật đầu, không hề phập phồng âm điệu bình tĩnh nói: Vậy là tốt rồi.
Nói xong hắn lại “bay” về phía trước.
A Nghiên lại vẫn buồn bực như cũ: Ninh đại nhân cố ý đến phòng bếp tìm bọn họ, có chuyện gì sao?
Ninh Phi mắt nhìn phía trước, không quay đầu nhìn A Nghiên phía sau: vài ngày gần đây, Cửu gia khẩu vị không tốt.
Hắn ném một câu này, trực tiếp bay về phía phòng bếp.
A Nghiên đứng tại chỗ ôm mũi, cẩn thận cân nhắc những lời này nửa ngày.
Có ý tứ gì đâu?
Cửu gia khẩu vị không tốt, Ninh đại nhân đến phòng bếp tìm Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi, vì thế đâu?
Vì thế kế tiếp Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi nên sẽ không phải bị đánh chứ?
A Nghiên nắm tay, nhớ tới vừa rồi Hà Tiểu Khởi bất mãn với chính mình cùng với sự tình lúc đầu Hàn Đại Bạch đưa mình đến phòng bếp.
Người khác đều nói nàng ngốc, kỳ thật chính là nàng lười đi so đo này nọ mà thôi!
Dù sao đối với người chung quanh mà nói, nàng nhưng là một lão nhân gia sống chết qua 7 lần, đối với lão nhân gia nàng mà nói, có cái gì đáng giá để tính toán chi li đâu.
Thiên hạ vốn vô sự, chỉ có chết mà thôi.
Trừ chuyện phạm đến mạng của nàng không cho nàng sống sót, cái khác, nàng căn bản không quan tâm.
Nhưng hiện tại nàng đứng ở chỗ này, cẩn thận so đo mọi chuyện, nàng cũng minh bạch.
Kỳ thật lúc trước nàng trong lúc vô tình làm cho nhị thẩm hàng xóm một cái bánh mãnh sư, cái bánh này được nhị thẩm đưa cho biểu cữu Hàn Đại Bạch của bà ấy, kết quả Hàn Đại Bạch ăn thấy không tệ, vì thế thông đồng với nhị thẩm, muốn lừa gạt nàng đến.
Hàn Đại Bạch biết rõ đây là một cái hố lửa, lại vẫn để nhị thẩm đưa mình đến chịu tội, để cho mình giúp hắn làm việc, cùng đối mặt với Cửu gia đáng sợ!
Nhị thẩm biết rõ đi đến phủ này sợ là mạng nhỏ khó bảo toàn, lại vẫn dỗ mẫu thân mình, đưa mình tới!
Hồi tưởng nhị thẩm đưa mình đến, ánh mắt đồng tình, như biết rõ chính mình cách chết không xa!
Suy nghĩ cẩn thận rồi, A Nghiên lại nắm chặt tay!
Bọn họ đã chịu đánh, mình đến thăm, đã là hết lòng. Về phần Cửu gia mất hứng, bọn họ ứng phó không nổi, cùng với mình không quan hệ!
Nàng bắt đầu cất bước, lòng đầy căm phẫn đi về phía trước, cũng không quay đầu lại! Ai biết đi về tới chỗ nàng ở trong tạp viện, chợt nghe thấy một đám bọn nha hoàn vừa làm việc vừa đang nghị luận cái gì.
Phải nói cũng là không có quy củ, cả ngày mấy người ba hoa nghe mấy câu chuyện bát quái.
Kỳ thật nàng đã sớm phát hiện, trong phủ đệ này, phải nói là không có quy củ đi, trong phòng bếp quy củ lớn như trời, nói có quy ci, trừ bỏ phòng bếp, chỗ khác ai cũng không quản, Sài đại quản gia kia cũng là câu được câu không quản theo tâm tình.
A Nghiên lỗ tai thật tốt, chợt nghe thấy đám nha hoàn kia đang bàn tán Cửu gia.
Nàng tuy rằng theo bản năng phản cảm Cửu gia, bất quá lúc này nghe thế, cũng nhịn không được dỏng lỗ tai lên nghe.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi.
Nghe nói gần đây Cửu gia khẩu vị không tốt đâu, đều không thể nào ăn cơm.
Đúng vậy, nghe nói Hà Tiểu Khởi và Đại Bạch thúc đều sắp buồn chết.
Nghe nói hai ngày trước Cửu gia uống một ngụm rượu, trực tiếp phun ra, mặt trắng bệch trắng bệch...
Hư, nhỏ tiếng chút, lời này chúng ta không nên nói...
Đúng vào lúc này, đám người kia hiển nhiên là phát hiện ra A Nghiên, nhất thời tất cả đều ngừng tiếng, dùng ánh mắt mang theo thù hận quét về phía A Nghiên, cũng có chút mang theo vài phần khinh thường, trong lỗ mũi còn phát ra hừ hừ giống vị Sài đại cô nương kia.
A Nghiên cũng lười quan tâm các nàng, nghênh ngang đi chỗ Vương ma ma bên kia, hỏi xem hôm nay muốn nàng làm việc gì.
Ai biết Vương ma ma ánh mắt nheo lại khắc nghiệt liếc mắt quét nàng một cái, trực tiếp chỉ sang bên cạnh: Chỗ đó có một đống khăn lau, ngươi giặt sạch đi?
A Nghiên quay đầu nhìn, nhất thời có chút ngây người: Nhiều như vậy?
Vương ma ma khẽ cười một tiếng: Làm không xong, cơm chiều cũng đừng ăn!
A Nghiên bị một kích như vậy, tính tình nổi lên, tới ôm lấy kia chỗ khăn lau: Làm thì làm!
Thật nhiều khăn lau rách a, vừa bẩn lại thối, A Nghiên vừa giặt cho hả giận, vừa bắt đầu hoài nghi, lau rách như vậy, có cần giặt sao? Thực sẽ có người dùng lại thứ này?
A Nghiên khắc sâu hoài nghi Vương ma ma cố ý giở trò xấu.
Bất quá không có biện pháp, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trừ bỏ giặt khăn lau theo chỉ thị Vương ma ma, nàng còn có thể có khác lựa chọn sao?
A Nghiên cứ như vậy giặt đến khi trăng treo đầu cành liễu, giặt đến lúc bọn nha hoàn tạp sử chung quanh tất cả đều về nghỉ, nàng vẫn đang vùi đầu khổ sở làm việc.
Nàng ngón tay nhỏ buổi sáng bị Sài đại cô nương đạp phải như vậy, vốn đã sưng lên, nàng cũng không làm gì, nay lại bị nước lạnh ngâm như vậy, ngâm đến miệng vết thương đau nhức, lúc này sưng lợi hại hơn, trong chỗ sưng thậm chí bắt đầu trở nên trắng.
Cuối cùng, A Nghiên dùng bàn tay run run sờ bụng kêu ọp ọp, rốt cục thở dài.
Ngửa đầu nhìn chấm nhỏ trên trời, màn đêm mùa thu xám xanh cao tít, nhiều chấm nhỏ sáng ngời như vậy trong màn đêm bát ngát cao lạnh xa xôi nhìn xuống nhân gian.
Thế gian nhân sinh đủ loại, A Nghiên cũng trải qua qua đủ loại nhân sinh, cao quý nghèo hèn, nam nữ, lười nhác chịu khó, bi thương thống khổ.
Nhưng vô luận là loại người gì, nàng đều cố gắng thể hiện ra, mãi cho đến chết đi một khắc kia.
Vô luận nàng lao vào trong đó thế nào, đến lúc chết đi nàng mới phát hiện, vận mệnh bảy đời, cho tới bây giờ sau lưng đều có một sợi dây nắm giữ.
Nàng chính là một con rối gỗ bị giật dây, mỗi một lần cho dù thoạt nhìn là khác nhau cỡ nào, mỗi một lần vô luận nàng giãy dụa thế nào cũng phí công, cuối cùng phát hiện trăm sông đổ về một biển, nàng vẫn thê thảm chết đi như cũ, chết đi bởi vì một người nam nhân, sinh ra xếp thứ chín trong hoàng gia tôn quý vô cùng.
Hiện tại đã là lần thứ tám, nàng gặp nam nhân này lần thứ tám.
A Nghiên hít một hơi thật sâu, trong lòng nàng minh bạch, lúc này đây, có lẽ vẫn là vận mệnh như thế.
Bất quá nàng kỳ thật không có đường lui, lúc bước vào phủ đệ này nàng đã không có đường lui.
Nàng đến nơi đây, sứ mệnh chính là làm một nữ đầu bếp, cho nên hiện tại lưu lạc đến tạp sử trong viện, nàng sẽ gặp các loại đãi ngộ không phải cho mình, này khả năng đây là một bắt đầu.
Kế tiếp nàng vẫn sẽ chết đi, có khả năng lặng yên không một tiếng động bị bệnh ở hậu viện, cũng có khả năng sẽ đột phát một trận hoả hoạn mà bị liên lụy, thậm chí có thể là nha hoàn nào đó tìm chết, nàng bị liên luỵ, cứ như vậy đang sống bị đánh chết.
Thế nào cũng là chết.
Cứ như vậy yên lặng chờ đợi vận mệnh an bày trước kết cục cho mình, còn không bằng nàng chủ động làm chút gì. Nếu dựa vào một tay trù nghệ đi tiếp cận nam nhân này, sau đó nghĩ cách tiên hạ thủ vi cường, độc chết hắn, có phải hay không có thể thay đổi vận mệnh đâu?
A Nghiên ngửa mặt thở dài, đứng lên, chà lau bàn tay dặt quần áo đến trắng bệch, đi phòng bếp trước.
Lúc ra khỏi đại tạp viện, trong phòng hạ nhân bên cạnh, một cái tiểu nha hoàn đi ra đổ nước rửa chân, nhìn thấy nàng thế nhưng lại đi ra ngoài, lập tức chất vấn: Ngươi không làm việc, chạy ra ngoài làm gì?
A Nghiên hờ hững liếc mắt quét nàng ấy một cái, căn bản không quan tâm, đi thẳng về phía trước.
Tiểu nha hoàn bị A Nghiên nhìn qua, nhất thời ngốc tại chỗ.
A Nghiên vừa rồi liếc mắt một cái, hoàn toàn khác hắn nha đầu ngốc nghếch lúc trước bị khi dễ, quả thực là thay đổi hẳn, làm cho người ta không dám khi dễ.
A Nghiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng tiểu nha hoàn này, nàng trong bóng đêm xuyên qua đình đài hành lang gấp khúc, cuối cùng rốt cục đi tới phòng bếp chuyên dụng của Cửu gia kia.
Trong phòng bếp thực yên tĩnh, chỉ có mấy thị vệ trông coi ở đó.
Bọn họ nhìn thấy A Nghiên tới, rất nhanh lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt A Nghiên, dùng ánh mắt ý bảo A Nghiên trở về.
A Nghiên cười cười với bọn họ: Ta là đầu bếp nữ nấu cơm cho Cửu gia.
Vài thị vệ nhìn nhau một phen, tựa hồ đang suy tính chuyện này.
Thoạt nhìn trong ấn tượng bọn họ, A Nghiên đã thuộc loại nhân vật bị xoá tên.
Bất quá bọn họ cũng không do dự bao lâu, liền cho đi.
A Nghiên đến gần phòng bếp, xem phòng bếp sạch sẽ không có một tia bụi bậm cũng không có ai, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nàng biết bây giờ chính mình xuất hiện, Đại Bạch thúc và Hà Tiểu Khởi chắc gì đã thích.
Nàng kỳ thật đã nghĩ cẩn thận xem làm cho nam nhân kia cái gì, nàng muốn lén lút làm, chờ làm tốt rồi, để Đại Bạch thúc đưa cho nam nhân kia.
Nàng thậm chí có một loại dự cảm kỳ quái, nam nhân kia nhất định sẽ thích.
Nàng từ nhỏ đối với nấu cơm thượng rất có thiên phú, nguyên liệu nấu ăn cùng phương pháp giống hết, chính mình làm so với người khác hương vị lại bất đồng.
Đêm nay nàng bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ rõ ràng bên trong, hết thảy dĩ nhiên là vì lấy lòng nam nhân này?
Nàng trước mặc một cái áo choàng gấm màu trắng chuyên dụng trong phòng bếp, lại lấy chậu bạc đến, lại lấy một ít nước ở bồn bên cạnh. Chỉ nhìn thoáng qua nàng liền minh bạch, đây không phải nước bình thường, sợ là nước suốii từ chỗ nào trong núi đưa ra, nước suối lành lạnh, không phải nước giếng bình thường có thể so sánh.
Lại đi lấy xà phòng thơm đến, nàng cẩn thận rửa tay, rửa tay xong, bắt đầu chuẩn bị món ăn đêm nay phải làm.
Kỳ thật nàng làm rất đơn giản, bất quá là một chén cháo dưỡng vị thôi.
Thoạt nhìn vị Cửu gia kia tính khí cũng không tốt, thịt cá hắn sợ là cũng ăn không tiêu, nay làm cháo rau xanh là thỏa đáng nhất.
Nàng trước kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, đã thấy gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ và lòng đều có sẵn, liền nhẹ nhàng thở ra.
Nàng trước đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ đều lần lượt dùng nước suối rửa sạch sẽ, lại đem gạo nếp ngâm nở. gạo nếp này phải ngâm ước chừng nửa canh giờ, trong thời gian này, nàng lấy lòng bò ngâm mềm đến, rửa sạch mở cắt thành sợi nhỏ để ở một bên.
Đợi cho gạo nếp ngâm được rồi, nàng rửa sạch sẽ cho vào nồi đất trên bếp nhỏ, múc hai bầu nước, đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ đều cho vào, cũng bỏ thêm một chút dầu vừng, bắt đầu dùng lửa lớn đun.
Mãi cho đến lúc đã đun sôi, nàng liền giảm bớt củi, để lửa vừa, bắt đầu chậm rãi hầm nhừ.
Cháo trong nồi dần dần nhừ, mùi gạo nếp mang theo hương táo đỏ ngọt ngào xông vào mũi, mắt thấy vào miệng lập tan hết, nàng mớicho vào nốt lòng bò lúc trước đã thái nhỏ đưa.
Lòng bò thái nhỏ vốn đã mềm, cũng không cần đun lâu, hơi chút nóng lên là được.
Nàng tắt lửa, tự mình lấy ra một thìa ăn thử trước, đã thấy cháo kia quả nhiên là thơm ngọt mềm nhuyễn, lòng bò kia phối hợp với cháo loãng, vị vừa miệng, rất ngon.
Ngoài cháo, nàng lại làm một phần cải trắng, cải trắng có thể thanh nóng giải hỏa, cũng có thể lưu thông tiêu hóa, phối hợp với cháo lòng bò dưỡng vị đến dùng, không có gì tốt hơn.
Làm xong hết, nàng cẩn thận đem đồ ăn và cháo cho vào bát bạc khay bạc chuyên dụng của Cửu gia.
Nhìn đò ăn chính mình làm tốt này, xoa xoa mồ hôi thái dương, bắt đầu nghĩ nên báo cho Đại Bạch thúc như thế nào, ai biết đang nghĩ, một thanh âm không hờn giận bỗng nhiên vàng lên: Ngươi tới nơi này làm cái gì?
A Nghiên nhìn lại, một thân ảnh cao gầy đứng ở trước phòng bếp, đưa lưng về phía ánh trăng, đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm chính mình.
A Nghiên nhanh chóng trả lời: Ta đi hậu viện, bây giờ ta phụ trách hỗ trợ giặt quần áo.
Ninh Phi nghe xong, gật đầu: Đi thôi.
A Nghiên như được đại xá, xoa đầu mũi bị đau, cúi đầu lui ra bên ngoài.
Ai biết vừa đi được ba bước, chợt nghe thấy Ninh Phi bỗng nhiên mở miệng nói: Cố cô nương.
A Nghiên sửng sốt, cứng đờ tại chỗ, thong thả quay đầu nhìn Ninh Phi.
Nàng từ khi vào phủ đến này, mọi người hoặc gọi nàng là tiểu nha đầu, hoặc gọi nàng là xú nha đầu, hoặc là A Nghiên, còn chưa có ai gọi Cố cô nương.
Nàng ôm mũi nỗ lực nhớ lại một phen, kỳ thật từ lúc nàng sinh ra tới nay, còn chưa có ai gọi nàng là Cố cô nương đâu.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, đánh giá Ninh Phi mặt nạ sắt: Ân, Ninh đại nhân, còn có gì phân phó sao?
Ninh Phi thản nhiên nói: Không có gì, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi thân thể thế nào?
A?
A Nghiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu: Bọn họ, bọn họ hoàn hảo...
Trừ mông có chút đau.
Ninh Phi gật đầu, không hề phập phồng âm điệu bình tĩnh nói: Vậy là tốt rồi.
Nói xong hắn lại “bay” về phía trước.
A Nghiên lại vẫn buồn bực như cũ: Ninh đại nhân cố ý đến phòng bếp tìm bọn họ, có chuyện gì sao?
Ninh Phi mắt nhìn phía trước, không quay đầu nhìn A Nghiên phía sau: vài ngày gần đây, Cửu gia khẩu vị không tốt.
Hắn ném một câu này, trực tiếp bay về phía phòng bếp.
A Nghiên đứng tại chỗ ôm mũi, cẩn thận cân nhắc những lời này nửa ngày.
Có ý tứ gì đâu?
Cửu gia khẩu vị không tốt, Ninh đại nhân đến phòng bếp tìm Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi, vì thế đâu?
Vì thế kế tiếp Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi nên sẽ không phải bị đánh chứ?
A Nghiên nắm tay, nhớ tới vừa rồi Hà Tiểu Khởi bất mãn với chính mình cùng với sự tình lúc đầu Hàn Đại Bạch đưa mình đến phòng bếp.
Người khác đều nói nàng ngốc, kỳ thật chính là nàng lười đi so đo này nọ mà thôi!
Dù sao đối với người chung quanh mà nói, nàng nhưng là một lão nhân gia sống chết qua 7 lần, đối với lão nhân gia nàng mà nói, có cái gì đáng giá để tính toán chi li đâu.
Thiên hạ vốn vô sự, chỉ có chết mà thôi.
Trừ chuyện phạm đến mạng của nàng không cho nàng sống sót, cái khác, nàng căn bản không quan tâm.
Nhưng hiện tại nàng đứng ở chỗ này, cẩn thận so đo mọi chuyện, nàng cũng minh bạch.
Kỳ thật lúc trước nàng trong lúc vô tình làm cho nhị thẩm hàng xóm một cái bánh mãnh sư, cái bánh này được nhị thẩm đưa cho biểu cữu Hàn Đại Bạch của bà ấy, kết quả Hàn Đại Bạch ăn thấy không tệ, vì thế thông đồng với nhị thẩm, muốn lừa gạt nàng đến.
Hàn Đại Bạch biết rõ đây là một cái hố lửa, lại vẫn để nhị thẩm đưa mình đến chịu tội, để cho mình giúp hắn làm việc, cùng đối mặt với Cửu gia đáng sợ!
Nhị thẩm biết rõ đi đến phủ này sợ là mạng nhỏ khó bảo toàn, lại vẫn dỗ mẫu thân mình, đưa mình tới!
Hồi tưởng nhị thẩm đưa mình đến, ánh mắt đồng tình, như biết rõ chính mình cách chết không xa!
Suy nghĩ cẩn thận rồi, A Nghiên lại nắm chặt tay!
Bọn họ đã chịu đánh, mình đến thăm, đã là hết lòng. Về phần Cửu gia mất hứng, bọn họ ứng phó không nổi, cùng với mình không quan hệ!
Nàng bắt đầu cất bước, lòng đầy căm phẫn đi về phía trước, cũng không quay đầu lại! Ai biết đi về tới chỗ nàng ở trong tạp viện, chợt nghe thấy một đám bọn nha hoàn vừa làm việc vừa đang nghị luận cái gì.
Phải nói cũng là không có quy củ, cả ngày mấy người ba hoa nghe mấy câu chuyện bát quái.
Kỳ thật nàng đã sớm phát hiện, trong phủ đệ này, phải nói là không có quy củ đi, trong phòng bếp quy củ lớn như trời, nói có quy ci, trừ bỏ phòng bếp, chỗ khác ai cũng không quản, Sài đại quản gia kia cũng là câu được câu không quản theo tâm tình.
A Nghiên lỗ tai thật tốt, chợt nghe thấy đám nha hoàn kia đang bàn tán Cửu gia.
Nàng tuy rằng theo bản năng phản cảm Cửu gia, bất quá lúc này nghe thế, cũng nhịn không được dỏng lỗ tai lên nghe.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi.
Nghe nói gần đây Cửu gia khẩu vị không tốt đâu, đều không thể nào ăn cơm.
Đúng vậy, nghe nói Hà Tiểu Khởi và Đại Bạch thúc đều sắp buồn chết.
Nghe nói hai ngày trước Cửu gia uống một ngụm rượu, trực tiếp phun ra, mặt trắng bệch trắng bệch...
Hư, nhỏ tiếng chút, lời này chúng ta không nên nói...
Đúng vào lúc này, đám người kia hiển nhiên là phát hiện ra A Nghiên, nhất thời tất cả đều ngừng tiếng, dùng ánh mắt mang theo thù hận quét về phía A Nghiên, cũng có chút mang theo vài phần khinh thường, trong lỗ mũi còn phát ra hừ hừ giống vị Sài đại cô nương kia.
A Nghiên cũng lười quan tâm các nàng, nghênh ngang đi chỗ Vương ma ma bên kia, hỏi xem hôm nay muốn nàng làm việc gì.
Ai biết Vương ma ma ánh mắt nheo lại khắc nghiệt liếc mắt quét nàng một cái, trực tiếp chỉ sang bên cạnh: Chỗ đó có một đống khăn lau, ngươi giặt sạch đi?
A Nghiên quay đầu nhìn, nhất thời có chút ngây người: Nhiều như vậy?
Vương ma ma khẽ cười một tiếng: Làm không xong, cơm chiều cũng đừng ăn!
A Nghiên bị một kích như vậy, tính tình nổi lên, tới ôm lấy kia chỗ khăn lau: Làm thì làm!
Thật nhiều khăn lau rách a, vừa bẩn lại thối, A Nghiên vừa giặt cho hả giận, vừa bắt đầu hoài nghi, lau rách như vậy, có cần giặt sao? Thực sẽ có người dùng lại thứ này?
A Nghiên khắc sâu hoài nghi Vương ma ma cố ý giở trò xấu.
Bất quá không có biện pháp, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trừ bỏ giặt khăn lau theo chỉ thị Vương ma ma, nàng còn có thể có khác lựa chọn sao?
A Nghiên cứ như vậy giặt đến khi trăng treo đầu cành liễu, giặt đến lúc bọn nha hoàn tạp sử chung quanh tất cả đều về nghỉ, nàng vẫn đang vùi đầu khổ sở làm việc.
Nàng ngón tay nhỏ buổi sáng bị Sài đại cô nương đạp phải như vậy, vốn đã sưng lên, nàng cũng không làm gì, nay lại bị nước lạnh ngâm như vậy, ngâm đến miệng vết thương đau nhức, lúc này sưng lợi hại hơn, trong chỗ sưng thậm chí bắt đầu trở nên trắng.
Cuối cùng, A Nghiên dùng bàn tay run run sờ bụng kêu ọp ọp, rốt cục thở dài.
Ngửa đầu nhìn chấm nhỏ trên trời, màn đêm mùa thu xám xanh cao tít, nhiều chấm nhỏ sáng ngời như vậy trong màn đêm bát ngát cao lạnh xa xôi nhìn xuống nhân gian.
Thế gian nhân sinh đủ loại, A Nghiên cũng trải qua qua đủ loại nhân sinh, cao quý nghèo hèn, nam nữ, lười nhác chịu khó, bi thương thống khổ.
Nhưng vô luận là loại người gì, nàng đều cố gắng thể hiện ra, mãi cho đến chết đi một khắc kia.
Vô luận nàng lao vào trong đó thế nào, đến lúc chết đi nàng mới phát hiện, vận mệnh bảy đời, cho tới bây giờ sau lưng đều có một sợi dây nắm giữ.
Nàng chính là một con rối gỗ bị giật dây, mỗi một lần cho dù thoạt nhìn là khác nhau cỡ nào, mỗi một lần vô luận nàng giãy dụa thế nào cũng phí công, cuối cùng phát hiện trăm sông đổ về một biển, nàng vẫn thê thảm chết đi như cũ, chết đi bởi vì một người nam nhân, sinh ra xếp thứ chín trong hoàng gia tôn quý vô cùng.
Hiện tại đã là lần thứ tám, nàng gặp nam nhân này lần thứ tám.
A Nghiên hít một hơi thật sâu, trong lòng nàng minh bạch, lúc này đây, có lẽ vẫn là vận mệnh như thế.
Bất quá nàng kỳ thật không có đường lui, lúc bước vào phủ đệ này nàng đã không có đường lui.
Nàng đến nơi đây, sứ mệnh chính là làm một nữ đầu bếp, cho nên hiện tại lưu lạc đến tạp sử trong viện, nàng sẽ gặp các loại đãi ngộ không phải cho mình, này khả năng đây là một bắt đầu.
Kế tiếp nàng vẫn sẽ chết đi, có khả năng lặng yên không một tiếng động bị bệnh ở hậu viện, cũng có khả năng sẽ đột phát một trận hoả hoạn mà bị liên lụy, thậm chí có thể là nha hoàn nào đó tìm chết, nàng bị liên luỵ, cứ như vậy đang sống bị đánh chết.
Thế nào cũng là chết.
Cứ như vậy yên lặng chờ đợi vận mệnh an bày trước kết cục cho mình, còn không bằng nàng chủ động làm chút gì. Nếu dựa vào một tay trù nghệ đi tiếp cận nam nhân này, sau đó nghĩ cách tiên hạ thủ vi cường, độc chết hắn, có phải hay không có thể thay đổi vận mệnh đâu?
A Nghiên ngửa mặt thở dài, đứng lên, chà lau bàn tay dặt quần áo đến trắng bệch, đi phòng bếp trước.
Lúc ra khỏi đại tạp viện, trong phòng hạ nhân bên cạnh, một cái tiểu nha hoàn đi ra đổ nước rửa chân, nhìn thấy nàng thế nhưng lại đi ra ngoài, lập tức chất vấn: Ngươi không làm việc, chạy ra ngoài làm gì?
A Nghiên hờ hững liếc mắt quét nàng ấy một cái, căn bản không quan tâm, đi thẳng về phía trước.
Tiểu nha hoàn bị A Nghiên nhìn qua, nhất thời ngốc tại chỗ.
A Nghiên vừa rồi liếc mắt một cái, hoàn toàn khác hắn nha đầu ngốc nghếch lúc trước bị khi dễ, quả thực là thay đổi hẳn, làm cho người ta không dám khi dễ.
A Nghiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng tiểu nha hoàn này, nàng trong bóng đêm xuyên qua đình đài hành lang gấp khúc, cuối cùng rốt cục đi tới phòng bếp chuyên dụng của Cửu gia kia.
Trong phòng bếp thực yên tĩnh, chỉ có mấy thị vệ trông coi ở đó.
Bọn họ nhìn thấy A Nghiên tới, rất nhanh lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt A Nghiên, dùng ánh mắt ý bảo A Nghiên trở về.
A Nghiên cười cười với bọn họ: Ta là đầu bếp nữ nấu cơm cho Cửu gia.
Vài thị vệ nhìn nhau một phen, tựa hồ đang suy tính chuyện này.
Thoạt nhìn trong ấn tượng bọn họ, A Nghiên đã thuộc loại nhân vật bị xoá tên.
Bất quá bọn họ cũng không do dự bao lâu, liền cho đi.
A Nghiên đến gần phòng bếp, xem phòng bếp sạch sẽ không có một tia bụi bậm cũng không có ai, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nàng biết bây giờ chính mình xuất hiện, Đại Bạch thúc và Hà Tiểu Khởi chắc gì đã thích.
Nàng kỳ thật đã nghĩ cẩn thận xem làm cho nam nhân kia cái gì, nàng muốn lén lút làm, chờ làm tốt rồi, để Đại Bạch thúc đưa cho nam nhân kia.
Nàng thậm chí có một loại dự cảm kỳ quái, nam nhân kia nhất định sẽ thích.
Nàng từ nhỏ đối với nấu cơm thượng rất có thiên phú, nguyên liệu nấu ăn cùng phương pháp giống hết, chính mình làm so với người khác hương vị lại bất đồng.
Đêm nay nàng bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ rõ ràng bên trong, hết thảy dĩ nhiên là vì lấy lòng nam nhân này?
Nàng trước mặc một cái áo choàng gấm màu trắng chuyên dụng trong phòng bếp, lại lấy chậu bạc đến, lại lấy một ít nước ở bồn bên cạnh. Chỉ nhìn thoáng qua nàng liền minh bạch, đây không phải nước bình thường, sợ là nước suốii từ chỗ nào trong núi đưa ra, nước suối lành lạnh, không phải nước giếng bình thường có thể so sánh.
Lại đi lấy xà phòng thơm đến, nàng cẩn thận rửa tay, rửa tay xong, bắt đầu chuẩn bị món ăn đêm nay phải làm.
Kỳ thật nàng làm rất đơn giản, bất quá là một chén cháo dưỡng vị thôi.
Thoạt nhìn vị Cửu gia kia tính khí cũng không tốt, thịt cá hắn sợ là cũng ăn không tiêu, nay làm cháo rau xanh là thỏa đáng nhất.
Nàng trước kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, đã thấy gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ và lòng đều có sẵn, liền nhẹ nhàng thở ra.
Nàng trước đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ đều lần lượt dùng nước suối rửa sạch sẽ, lại đem gạo nếp ngâm nở. gạo nếp này phải ngâm ước chừng nửa canh giờ, trong thời gian này, nàng lấy lòng bò ngâm mềm đến, rửa sạch mở cắt thành sợi nhỏ để ở một bên.
Đợi cho gạo nếp ngâm được rồi, nàng rửa sạch sẽ cho vào nồi đất trên bếp nhỏ, múc hai bầu nước, đem gạo tẻ gạo nếp cùng táo đỏ đều cho vào, cũng bỏ thêm một chút dầu vừng, bắt đầu dùng lửa lớn đun.
Mãi cho đến lúc đã đun sôi, nàng liền giảm bớt củi, để lửa vừa, bắt đầu chậm rãi hầm nhừ.
Cháo trong nồi dần dần nhừ, mùi gạo nếp mang theo hương táo đỏ ngọt ngào xông vào mũi, mắt thấy vào miệng lập tan hết, nàng mớicho vào nốt lòng bò lúc trước đã thái nhỏ đưa.
Lòng bò thái nhỏ vốn đã mềm, cũng không cần đun lâu, hơi chút nóng lên là được.
Nàng tắt lửa, tự mình lấy ra một thìa ăn thử trước, đã thấy cháo kia quả nhiên là thơm ngọt mềm nhuyễn, lòng bò kia phối hợp với cháo loãng, vị vừa miệng, rất ngon.
Ngoài cháo, nàng lại làm một phần cải trắng, cải trắng có thể thanh nóng giải hỏa, cũng có thể lưu thông tiêu hóa, phối hợp với cháo lòng bò dưỡng vị đến dùng, không có gì tốt hơn.
Làm xong hết, nàng cẩn thận đem đồ ăn và cháo cho vào bát bạc khay bạc chuyên dụng của Cửu gia.
Nhìn đò ăn chính mình làm tốt này, xoa xoa mồ hôi thái dương, bắt đầu nghĩ nên báo cho Đại Bạch thúc như thế nào, ai biết đang nghĩ, một thanh âm không hờn giận bỗng nhiên vàng lên: Ngươi tới nơi này làm cái gì?
A Nghiên nhìn lại, một thân ảnh cao gầy đứng ở trước phòng bếp, đưa lưng về phía ánh trăng, đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm chính mình.
/192
|