Editor: Nguyệt Sắc
Đầu tiên là Tề Trúc rơi xuống nước, thêm việc Lương Thông lớn mật tỏ tình , không khí thoải mái ban đầu cũng mất đi, Phó Thần cho người chèo thuyền vào bờ.
Thuyền vừa cập bến, thấy Lương Thông muốn cùng mọi người về núi, Phó Thần nghiêm mặt đuổi người:” Huynh về trước đi”. Nói ra những lời như vậy, còn dám lưu lại, sự việc đó khiến muội muội còn có thể ra ngoài du ngoạn tiếp sao?
Lương Thông cũng hiểu đạo lý này nhưng hắn chính là luyến tiếc, nhìn về phía sườn núi không an lòng: “Ta đưa mọi người lên núi, đường xa…..”
“Không cần, nhân lúc trời chưa tối có thể vào thành.”. Phó Thần mới không cần hắn hỗ trợ đưa muội muội về.
Thấy sư đệ làm khó, Lương Thông lưu luyến nhìn về người trong lòng đang trốn sau lưng Phó Dung, chờ đợi người lưu lại nhưng không có ai, đành phải cáo từ.
Lương Ánh Phương làm việc trái lương tâm, ở lại sợ bị Phó Dung đánh, cười hì hì rồi rời đi cùng ca ca. Ngốc ca ca nói chuyện nàng cũng nghe được, đối với sự hiểu biết của nàng về Uyển tỷ tỷ, người ta không cho ca một cái tát chính là động tâm rồi.
Bọn họ thì vui vẻ, huynh muội Phó gia thì mỗi người một tâm tư quay về biệt viện.
Kiều thị thấy thiếu hai người, tò mò hỏi: Ánh Phương đâu?
Phó Thần sợ Phó Uyển xấu hổ, đã sớm chuẩn bị trước: Lương gia đột nhiên phái người gọi bọn họ trở về, chắc là chuyện quan trọng đi, nhưng mà nghe qua người chuyển lời, cũng không phải đại sự, mẫu thân không cần lo lắng.
Kiều thị gật đầu, hỏi thăm huynh muội đi chơi như thế nào, biết được Phó Dung không cẩn thận làm Tề Trúc ngã xuống nước, quở trách Phó Dung một hồi, kêu Xảo Hạnh chuẩn bị lễ vật đưa đến biệt viện Tề gia.
Gia đình giàu có rất trú trọng thanh danh, không vì một chút chuyển nhỏ mà trở mặt dễ dàng. Phó Dung nghĩ huynh muội Tề Sách cũng sẽ không nói ra sự thật, mặt mũi hai nhà vẫn muốn giữ nên không muốn nói cho mẫu thân, dù sao cũng đã có khúc mắc với Tề gia rồi.
Ngoan ngoãn vào phòng đóng cửa tự kiểm điểm đến cơm chiều mới ra.
Mùa hè ngày dài, hóng mát buổi tối là tốt nhất, sau khi ăn xong Phó Uyển trở về phòng, Phó Dung bồi Kiều thị tản bộ trong sân.
“Cũng không biết phụ thân các con hiện đang làm gì?”. Kiều thị nhìn xa xa dưới chân núi, nhẹ nhàng nói. Hôm nay vốn được nghỉ, trượng phu tính bồi bọn họ đi,không ngờ có người tới lại không thể từ chối được.
“Phụ Thân chắc là đang dỗ đệ đệ rồi!” Phó Dung cười trả lời, phụ thân nhà mình chính là thiên hạ đệ nhất nam nhân tốt, nàng vô cùng tin tưởng.
Kiều thị cũng rất tin trượng phu, bất quá nhàn rỗi nên tùy tiện nhắc đến. Bà ngửa đầu nhìn mây, bắt gặp một luồng ánh sáng chiếu trên đỉnh núi, không khỏi ngạc nhiên:” Nơi đó cũng là chùa sao? Vị trí thật tốt, chính là đại cát chi địa”
Phó Dung cũng nhìn theo, trong mắt hiện lên chút phức tạp.
Đó là biệt viện quận vương phủ, ngoài trừ quận vương phủ, không có ai có thể ở trên đó, người khác chỉ có thể trú tại nhà khách thôi.
“Không phải chùa chiền đâu, vừa rồi nô tì nhìn thấy bên kia có khói bếp, nhà bếp Trúc Lâm tự vốn không nằm ở đó a.”. Nha hoàn nhanh trí nói.
Tim Phó Dung như ngừng đập, chẳng lẽ có người của quận vương phủ tới? Nhưng sao đó nàng lại mĩm cười, cho dù chủ tử Từ gia không ở đó, cũng phải có hạ nhân ở lại chăm sóc thôn trang, cho dù có người tới thì như thế nào? Lúc này nàng vẫn là nữ nhi của Phó gia, không phải là tức phụ của Từ gia, có gặp quận vương phi cũng không cần kiêng dè.
Kiếp trước lần đầu tiên gặp Từ Yến là sau tết Nguyên Tiêu, có lẽ sẽ không gặp sớm vậy.
Mỗi ngày đều phải thức sớm nghe kinh, đêm nay mọi gia đình đều đặc biệt di nghỉ sớm, Phó Dung luyện tập như thường, tắm rửa qua tựa vào ghế nghỉ ngơi. Lan Hương ngồi ở sau giúp nàng xoắn tóc, làm xong nghiêng đầu nhìn Phó Dung thấy nàng đang mở mắt lúc này mới nhỏ giọng nói:” Tiểu thư đêm nay vẫn tiếp tục đọc sách luyện chữ?”
Đọc sách hoặc luyện chữ là thói quen mới của Phó Dung, lúc nhàn hạ đợi tóc được hong khô.
Trên núi yên tĩnh, bóng trúc lòa xòa bên cửa sổ, Phó Dung phủ áo ngoài đứng dậy, đến bàn gỗ bên cạnh cửa sổ:” Luyện chữ đi”
Mai Hương lập tức tiến đến mài mực.
Phó Dung bắt đầu luyện chữ, nàng vốn không muốn làm tài nữ, chỉ cần nét chữ nhìn thuân mắt, ngày sau ở trước mặt người khác có thể được lời khen khách sáo. Kiếp trước quận vương phi lấy lý do hiếu thuận muốn nàng chép kinh, lại vì chữ nàng xấu bắt nàng viết lại, viết không được thì không được nghỉ. Phó Dung náo loạn hai lần cũng không xong, đành tâm khổ luyện, không để quận vương phi chỉ trích cho dù nàng chướng mắt. Giờ Phó Dung luyện chữ tiến bộ, không cần tốn nhiều tâm sức.
Tay không chấp bút, mực đen rơi vào trên giấy Tuyên Thành, nét chữ lay động làm nổi bật căn phòng yên tĩnh.
Những tức giận đối với huynh muội Tề gia, lo lắng đối với tương lai của tỷ tỷ theo nét chữ mà dần dần tĩnh lặng lại.
Luyện xong một chữ, tóc đã khô.
Phó Dung đặt bút xuống, giãn gân cốt, rửa tay rồi vào sau màn lụa.
Có lẽ ban ngày suy nghĩ đến Từ Yến, đêm nay Phó Dung lại mơ thấy hắn, mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt.
Hoa đăng sáng chói, treo đầy con phố, nàng đứng trước một cửa hàn đố đoán đèn, vắt óc suy nghĩ câu trả lời thì phát giác có người đang ngắm nàng, nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Từ Yến bên ngọn đèn, Phó Dung đã nhận ra hắn nên không tức giận, chỉ nhẽn miệng cười rồi tiếp tục suy nghĩ câu trả lời.
Từ Yến tiến lên chào hỏi người nhà, nàng vẫn theo quy xủ gọi “Thế tử”.
Sau nàng, nàng gọi hắn tướng công, gọi hắng Vân Thăng…
Đang lúc nửa tỉnh nữa mê, Phó Dung mở mắt ra.
Trong màn lụa vẫn đen kịt một màu.
Phó Dung thở dài một tiếng.
Đời này vẫn là không nên gặp Từ Yến.
Nàng sợ Từ Yến lại thích nàng, nàng tuy không có tình cảm với Từ Yến, nhưng Từ Yến đối với nàng rất tốt, Phó Dung không muốn Từ Yến lại thương tâm. Nàng định trước sẽ không lại gả cho hắn, không bằng chưa từng gặp nhau, nàng có đường riêng của nàng, hắn đi tìm cô gái thích hợp với hắn, một hiền thê mà mẫu thân và muội muội hắn hài lòng.
---------------
“Cầm Hương tay thực khéo a, phong thái ăn mặc của tiểu thư thật giống Quan Âm nương nương”. Lan Hương nhìn Phó Dung dán hoa điền mà kinh diễm.
Phó Dung giận nàng :” Ta già như vậy sao?”
Nói xong lại nhìn vào gương.
Đến Trúc Lâm tự mà ăn mặc cầu kì có chút bất kính, Cầm hương làm một cái nốt đỏ hình giọt nước tương tự điểm trên trán Quan Âm, bởi vì màu đỏ nên có chút diễm lệ, Phó Dung rất biết cách ăn mặc, hôm nay cố ý mặt một thân phục màu trắng thuần khiết, toàn thân chỉ cài một cây trâm Ngọc trắng trên tóc, vòng, khuyên tai đều không mang, Phó Dung chút nữa không nhận ra chính mình.
Mai Hương ở bên ngoài thúc giục:” Tiểu thư xong chưa, Phu nhân và nhị tiểu thư đều đang đợi ở cửa”
Phó Dung nhanh chóng ra ngoài.
Đầu tiên là Tề Trúc rơi xuống nước, thêm việc Lương Thông lớn mật tỏ tình , không khí thoải mái ban đầu cũng mất đi, Phó Thần cho người chèo thuyền vào bờ.
Thuyền vừa cập bến, thấy Lương Thông muốn cùng mọi người về núi, Phó Thần nghiêm mặt đuổi người:” Huynh về trước đi”. Nói ra những lời như vậy, còn dám lưu lại, sự việc đó khiến muội muội còn có thể ra ngoài du ngoạn tiếp sao?
Lương Thông cũng hiểu đạo lý này nhưng hắn chính là luyến tiếc, nhìn về phía sườn núi không an lòng: “Ta đưa mọi người lên núi, đường xa…..”
“Không cần, nhân lúc trời chưa tối có thể vào thành.”. Phó Thần mới không cần hắn hỗ trợ đưa muội muội về.
Thấy sư đệ làm khó, Lương Thông lưu luyến nhìn về người trong lòng đang trốn sau lưng Phó Dung, chờ đợi người lưu lại nhưng không có ai, đành phải cáo từ.
Lương Ánh Phương làm việc trái lương tâm, ở lại sợ bị Phó Dung đánh, cười hì hì rồi rời đi cùng ca ca. Ngốc ca ca nói chuyện nàng cũng nghe được, đối với sự hiểu biết của nàng về Uyển tỷ tỷ, người ta không cho ca một cái tát chính là động tâm rồi.
Bọn họ thì vui vẻ, huynh muội Phó gia thì mỗi người một tâm tư quay về biệt viện.
Kiều thị thấy thiếu hai người, tò mò hỏi: Ánh Phương đâu?
Phó Thần sợ Phó Uyển xấu hổ, đã sớm chuẩn bị trước: Lương gia đột nhiên phái người gọi bọn họ trở về, chắc là chuyện quan trọng đi, nhưng mà nghe qua người chuyển lời, cũng không phải đại sự, mẫu thân không cần lo lắng.
Kiều thị gật đầu, hỏi thăm huynh muội đi chơi như thế nào, biết được Phó Dung không cẩn thận làm Tề Trúc ngã xuống nước, quở trách Phó Dung một hồi, kêu Xảo Hạnh chuẩn bị lễ vật đưa đến biệt viện Tề gia.
Gia đình giàu có rất trú trọng thanh danh, không vì một chút chuyển nhỏ mà trở mặt dễ dàng. Phó Dung nghĩ huynh muội Tề Sách cũng sẽ không nói ra sự thật, mặt mũi hai nhà vẫn muốn giữ nên không muốn nói cho mẫu thân, dù sao cũng đã có khúc mắc với Tề gia rồi.
Ngoan ngoãn vào phòng đóng cửa tự kiểm điểm đến cơm chiều mới ra.
Mùa hè ngày dài, hóng mát buổi tối là tốt nhất, sau khi ăn xong Phó Uyển trở về phòng, Phó Dung bồi Kiều thị tản bộ trong sân.
“Cũng không biết phụ thân các con hiện đang làm gì?”. Kiều thị nhìn xa xa dưới chân núi, nhẹ nhàng nói. Hôm nay vốn được nghỉ, trượng phu tính bồi bọn họ đi,không ngờ có người tới lại không thể từ chối được.
“Phụ Thân chắc là đang dỗ đệ đệ rồi!” Phó Dung cười trả lời, phụ thân nhà mình chính là thiên hạ đệ nhất nam nhân tốt, nàng vô cùng tin tưởng.
Kiều thị cũng rất tin trượng phu, bất quá nhàn rỗi nên tùy tiện nhắc đến. Bà ngửa đầu nhìn mây, bắt gặp một luồng ánh sáng chiếu trên đỉnh núi, không khỏi ngạc nhiên:” Nơi đó cũng là chùa sao? Vị trí thật tốt, chính là đại cát chi địa”
Phó Dung cũng nhìn theo, trong mắt hiện lên chút phức tạp.
Đó là biệt viện quận vương phủ, ngoài trừ quận vương phủ, không có ai có thể ở trên đó, người khác chỉ có thể trú tại nhà khách thôi.
“Không phải chùa chiền đâu, vừa rồi nô tì nhìn thấy bên kia có khói bếp, nhà bếp Trúc Lâm tự vốn không nằm ở đó a.”. Nha hoàn nhanh trí nói.
Tim Phó Dung như ngừng đập, chẳng lẽ có người của quận vương phủ tới? Nhưng sao đó nàng lại mĩm cười, cho dù chủ tử Từ gia không ở đó, cũng phải có hạ nhân ở lại chăm sóc thôn trang, cho dù có người tới thì như thế nào? Lúc này nàng vẫn là nữ nhi của Phó gia, không phải là tức phụ của Từ gia, có gặp quận vương phi cũng không cần kiêng dè.
Kiếp trước lần đầu tiên gặp Từ Yến là sau tết Nguyên Tiêu, có lẽ sẽ không gặp sớm vậy.
Mỗi ngày đều phải thức sớm nghe kinh, đêm nay mọi gia đình đều đặc biệt di nghỉ sớm, Phó Dung luyện tập như thường, tắm rửa qua tựa vào ghế nghỉ ngơi. Lan Hương ngồi ở sau giúp nàng xoắn tóc, làm xong nghiêng đầu nhìn Phó Dung thấy nàng đang mở mắt lúc này mới nhỏ giọng nói:” Tiểu thư đêm nay vẫn tiếp tục đọc sách luyện chữ?”
Đọc sách hoặc luyện chữ là thói quen mới của Phó Dung, lúc nhàn hạ đợi tóc được hong khô.
Trên núi yên tĩnh, bóng trúc lòa xòa bên cửa sổ, Phó Dung phủ áo ngoài đứng dậy, đến bàn gỗ bên cạnh cửa sổ:” Luyện chữ đi”
Mai Hương lập tức tiến đến mài mực.
Phó Dung bắt đầu luyện chữ, nàng vốn không muốn làm tài nữ, chỉ cần nét chữ nhìn thuân mắt, ngày sau ở trước mặt người khác có thể được lời khen khách sáo. Kiếp trước quận vương phi lấy lý do hiếu thuận muốn nàng chép kinh, lại vì chữ nàng xấu bắt nàng viết lại, viết không được thì không được nghỉ. Phó Dung náo loạn hai lần cũng không xong, đành tâm khổ luyện, không để quận vương phi chỉ trích cho dù nàng chướng mắt. Giờ Phó Dung luyện chữ tiến bộ, không cần tốn nhiều tâm sức.
Tay không chấp bút, mực đen rơi vào trên giấy Tuyên Thành, nét chữ lay động làm nổi bật căn phòng yên tĩnh.
Những tức giận đối với huynh muội Tề gia, lo lắng đối với tương lai của tỷ tỷ theo nét chữ mà dần dần tĩnh lặng lại.
Luyện xong một chữ, tóc đã khô.
Phó Dung đặt bút xuống, giãn gân cốt, rửa tay rồi vào sau màn lụa.
Có lẽ ban ngày suy nghĩ đến Từ Yến, đêm nay Phó Dung lại mơ thấy hắn, mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt.
Hoa đăng sáng chói, treo đầy con phố, nàng đứng trước một cửa hàn đố đoán đèn, vắt óc suy nghĩ câu trả lời thì phát giác có người đang ngắm nàng, nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Từ Yến bên ngọn đèn, Phó Dung đã nhận ra hắn nên không tức giận, chỉ nhẽn miệng cười rồi tiếp tục suy nghĩ câu trả lời.
Từ Yến tiến lên chào hỏi người nhà, nàng vẫn theo quy xủ gọi “Thế tử”.
Sau nàng, nàng gọi hắn tướng công, gọi hắng Vân Thăng…
Đang lúc nửa tỉnh nữa mê, Phó Dung mở mắt ra.
Trong màn lụa vẫn đen kịt một màu.
Phó Dung thở dài một tiếng.
Đời này vẫn là không nên gặp Từ Yến.
Nàng sợ Từ Yến lại thích nàng, nàng tuy không có tình cảm với Từ Yến, nhưng Từ Yến đối với nàng rất tốt, Phó Dung không muốn Từ Yến lại thương tâm. Nàng định trước sẽ không lại gả cho hắn, không bằng chưa từng gặp nhau, nàng có đường riêng của nàng, hắn đi tìm cô gái thích hợp với hắn, một hiền thê mà mẫu thân và muội muội hắn hài lòng.
---------------
“Cầm Hương tay thực khéo a, phong thái ăn mặc của tiểu thư thật giống Quan Âm nương nương”. Lan Hương nhìn Phó Dung dán hoa điền mà kinh diễm.
Phó Dung giận nàng :” Ta già như vậy sao?”
Nói xong lại nhìn vào gương.
Đến Trúc Lâm tự mà ăn mặc cầu kì có chút bất kính, Cầm hương làm một cái nốt đỏ hình giọt nước tương tự điểm trên trán Quan Âm, bởi vì màu đỏ nên có chút diễm lệ, Phó Dung rất biết cách ăn mặc, hôm nay cố ý mặt một thân phục màu trắng thuần khiết, toàn thân chỉ cài một cây trâm Ngọc trắng trên tóc, vòng, khuyên tai đều không mang, Phó Dung chút nữa không nhận ra chính mình.
Mai Hương ở bên ngoài thúc giục:” Tiểu thư xong chưa, Phu nhân và nhị tiểu thư đều đang đợi ở cửa”
Phó Dung nhanh chóng ra ngoài.
/299
|